*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Rose
Ngày hôm sau Chân Tích đến ký hợp đồng thuê phòng, trực tiếp dọn đồ vào ở. Tiệm bánh ngừng kinh doanh một ngày, Tiểu Chu và chị Lý chủ động đến cùng cô dọn dẹp phòng, loay hoay bận rộn đến chạng vạng tối mới gần như hoàn thành.
Đồ dùng cá nhân của Chân Tích thật ra không nhiều lắm, nhưng mà dụng cụ và tài liệu làm bánh ngày thường của cô, cùng với nhiều thứ khác, đều cần phải dọn đến đây.
Vốn định mời Tiểu Chu và chị Lý ăn cơm, nhưng cả hai đều tỏ vẻ buổi tối có việc, Chân Tích chỉ biết cảm ơn và hẹn lần sau.
Chân Tích vừa tắm xong, đúng lúc Lý Như gọi đến.
“Dọn đồ sao rồi?”
Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ rồi, hôm nay tiếp tục xin thì không tốt lắm, nên chỉ có thể để một mình Chân Tích dọn phòng.
“Tớ đã dọn qua ở luôn rồi.”
Dừng một chút, Chân Tích nói: “Tớ định lát nữa phát trực tiếp, cũng sắp đến cuối tháng rồi. Hai ngày nữa tiệm bánh khai trương rồi, tớ sợ chưa đến ngày đó đã quên mất.”
Lý Như ngạc nhiên, cười nói: “Được rồi, lát nữa tớ sẽ tặng cậu lễ vật*.”
*Cho bạn nào chưa biết, hình thức này theo tớ biết là trong phát sóng trực tiếp, người xem có thể nhấp chọn gửi tặng lễ vật cho người phát sóng. Mỗi lễ vật có giá trị tương đương với tiền thực khác nhau.Cô nghĩ ngợi, lại tiếp tục nói thầm: “Ừm… Dùng thẻ của bạn trai tớ.”
Chân Tích cười cười, tự mình đi trang điểm, sau đó chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu, phát sóng trực tiếp làm bánh matcha nghìn tầng*.
Bánh matcha nghìn tầng
Không lâu sau khi cô vừa phát sóng trực tiếp, đã có mấy nghìn người vào xem phát sóng. Sau khi Chân Tích bận việc trong giây lát, cô đến xem màn hình. Fan rất phấn khích, liên tục kêu nữ thần trả lời bình luận của mình.
Ánh mắt Chân Tích nhìn xuống, lướt qua thật nhanh bình luận, chọn vài cái trả lời.
“Đúng rồi, hôm nay làm bánh matcha nghìn tầng.”
“Không làm bánh ngọt chỉ nói chuyện? Không được, nghề chính không thể bỏ, nhưng mà có thể trò chuyện nếu được mười đồng nè.”
Những lời này vừa rơi xuống, trên màn hình trực tiếp ngay lập tức nổi lên rất nhiều lễ vật.
Chân Tích cười: “Được rồi được rồi đừng tặng nữa, mấy hiệu ứng đã chắn hết mặt tôi rồi. Lễ vật có thể không tặng, nhưng trực tiếp không thể không xem. Quy tắc cũ, xem trực tiếp của tôi học làm bánh, làm tốt thì đăng Weibo @tôi, mỗi tháng sẽ tặng mọi người một món quà nha.”
Khi cười hai má cô hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, bình luận thậm chí còn điên cuồng hơn, Chân Tích hầu như không thể thấy vấn đề fan đề cập.
“À, đúng rồi, thứ bảy này khai trương. Trên Weibo tôi đã đăng địa chỉ, mong quý bằng hữu ở Thương Thành đến ủng hộ.”
“Phải phải phải, khai trương đại hạ giá, toàn bộ bánh ngọt trong tiệm đều chiết khấu.”
Chân Tích dùng máy tính bảng mở trực tiếp, thấy đã trả lời đầy đủ, cô cũng đứng dậy, rửa tay chuẩn bị bắt đầu làm.
Có rất nhiều nguyên vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ trước đó, thời gian trực tiếp có hạn, cô không thể chuẩn bị từng thứ ngay từ đầu, vừa bắt đầu sẽ giải thích luôn từng bước. Phạm vi màn hình có hạn, khi phát trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy động tác trong tay.
Công đoạn chuẩn bị gần như hoàn thành, Chân Tích bắt đầu đánh bơ. Nghĩ đến quảng cáo vừa nhận trước đó, cô cầm hộp bơ lạt trong tay một cách vô liêm sỉ.
Sau khi cô cố gắng nửa ngồi nửa đứng, gương mặt của Chân Tích lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình: “Đây, bơ này trả tiền quảng cáo cho tôi.”
Chân Tích luôn quảng cáo một cách thẳng thắn như vậy.
Nói xong còn làm giống như một beauty blogger review mỹ phẩm, đưa hộp bơ trong tay ra một chút: “Vốn không định nhận quảng cáo, nhưng khi sử dụng lại thấy rất tốt, là bơ động vật có chất lượng, dạo này trong cửa hàng vẫn luôn dùng loại này.”
Trên màn hình phụ đề đã muốn nổ tung, nhưng mà Chân Tích phía sau vẫn không chú ý đến, vẫn còn tiếp tục hết sức nhiệt tình quảng cáo.
“Tôi thường dùng 300ml kem với 20g đường. Nếu có ai muốn ngọt hoặc lạt hơn cũng có thể tự điều chỉnh cho phù hợp.”
Lúc này mắt cô mới nhìn phụ đề, muốn nhìn một chút xem mọi người nói gì.
“Mọi người nói gì vậy, sao đột nhiên lại náo loạn thế? Tôi xem không kịp.”
Sau đó giây tiếp theo, quả nhiên phụ đề trên màn hình chậm lại một chút.
Nhìn một hồi, Chân Tích thấy một cái tên vô cùng quen thuộc. Sau đó, cả người Chân Tích cứng đờ.
Fan hâm mộ A: “Nữ thần đừng vội vàng quảng cáo, nam thần của chị đến kìa.”
Fan hâm mộ B: “Mộ Dật đang vào trực tiếp, nữ thần!!!”
Fan hâm mộ C: “Đi theo tọa độ của đại thần Mộ Dật đến đây.”
Chân Tích: “…”
Chân Tích: “Mẹ nó!”
Đang lúc phát sóng trực tiếp trước mấy nghìn người, mọi người bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy nữ thần vốn dịu dàng, nhẹ nhàng, ấm áp, thô bạo chửi thề.
“Mọi người nói ai?”
Giọng nói của Chân Tích có chút thay đổi.
Người đàn ông đang cầm điện thoại xem trực tiếp, bỗng nhiên cười khẽ.
Phó Dật Hạo nhìn gương mặt biến sắc của Chân Tích, tâm tình vô cùng thoải mái. Anh cố ý đeo tai nghe, vừa rồi cha mẹ đã đi du lịch, gửi Phó Dật Tuyền ở nhà anh. Tiểu cô nương kia còn đang ở trong phòng ra vẻ siêng năng học hành, nếu cô biết được anh đang xem trực tiếp của Chân Tích, chắc chắn sẽ không thèm làm bài tập.
Phó dật Hạo nhìn nét mặt của Chân Tích, bình tĩnh bấm chọn một lễ vật.
“Mộ Dật đã tặng một du thuyền xa hoa*.”
Mộ Dật…
*Du thuyền xa hoa là lễ vật có giá trị cao nhất trên app trực tiếp.
Minn: Thật sự là mình có chút không rõ về mấy thuật ngữ phát sóng trực tiếp ấy, bạn nào biết gì hoặc thấy có sai sót gì thì comment góp ý nha~ Mình sẽ tiếp thu! Cảm ơn mọi người.