Quản gia Vũ không tiện làm phiền cô tiếp, đứng dậy cúi người chào rồi rời đi. Thoáng chốc trong gian phòng ăn không có chút tiếng động nào, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng với tiếng thở đều đều của cô.
Nhan Tĩnh Ảnh nhìn xuống bát cháo trắng nóng hổi đã vơi đi một ít mà trong lòng nặng trĩu, bát cháo trước mặt phút chốc chẳng còn ngon miệng. Hơi thở cô ngày càng nặng nề, ngày càng trùng xuống, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Người ngoài nhìn vào đã biết anh đâm Tôn Thượng Niên là vì cô, huống hồ gì ba mẹ anh lại càng sẽ hiểu rõ hơn. Sau này cô chẳng biết đối mặt với họ ra sao!
Đang nhìn vào khoảng không vô định mà suy nghĩ thì Đồng Đồng nhẹ nhàng bước vào phòng ăn. Đồng Đồng thấy bát cháo trên bàn đã nguội lạnh, lại thấy gương mặt thất thần của cô thì nghĩ rằng cô không muốn ăn nữa nên đến gần dịu dàng hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư….”
Nhan Tĩnh Ảnh đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Đồng Đồng. Mãi đến khi Đồng Đồng gọi đến lần thứ năm, thứ sáu thì cô mới bừng tỉnh. Nhan Tĩnh Ảnh hơi ngượng, theo thói quen đưa tay lên vuốt tóc: “À…à…sao thế Đồng Đồng, em có gì muốn nói sao?”
Đồng Đồng mỉm cười: “Em thấy tô cháo ngày nguội rồi, nếu tiểu thư muốn ăn tiếp thì để em hâm nóng lại cho.”
“Không cần đâu, chị cũng không muốn ăn tiếp nữa, em đem đi đi.”
Đồng Đồng thấy cô như vậy thì nghĩ cô đang mệt mỏi nên cũng không dám nói gì nhiều, cẩn thận bê khay cháo rời đi.
Nhan Tĩnh Ảnh vẫn ngồi thất thần trên bàn ăn, thấy bóng lưng Đồng Đồng ngày càng xa, cô trong vô thức buộc miệng hỏi: “À Đồng Đồng, em có biết món ăn nào giúp bổ máu không, nhất là cho những người bị thương mất máu nhiều ấy.”
Đồng Đồng nghe thấy tiếng cô thì quay lưng lại, trong lòng có chút thắc mắc: “Có chuyện gì sao tiểu thư, tiểu thư bị mất máu nhiều lắm sao?”
“À à chỉ là chị muốn hỏi cho bạn chị thôi.” Cô nào có dám nói chuyện mình lén chuẩn bị đồ ăn, lại càng không dám nói chuyện giữa anh và Tôn Thượng Niên. Nếu không mặt mũi Tôn gia sẽ không biết để ở đâu.
“Em cũng không rành lắm, nhưng khi em còn nhỏ có một lần bị thương rất nghiêm trọng mất máu rất nhiều. Sau đó mẹ em đã làm món gà xương đen tiềm, công dụng bổ máu cũng không tồi đâu.”
“Cảm ơn em.”
Thấy bóng dáng Đồng Đồng dần khuất thì cô cũng rất muốn làm món canh gà tiềm đó. Nhưng ngặt nổi, cổ chân trái vẫn còn rất đau nhức nên việc gì cũng đều giao cho giúp việc chuẩn bị.
Hai tiếng sau, nguyên liệu đều được quản gia Vũ cẩn thận chuẩn bị. Nhìn cuốn sách hướng dẫn trên bàn, Nhan Tĩnh Ảnh thở hắc ra một hơi, di chuyển khó khăn từ bàn ăn đến khu bếp. Quản gia Vũ không kìm lòng được bèn nói: “Hay để cho vú Trương phụ tiểu thư, tôi thấy sức khỏe của tiêu thư vẫn chưa hồi phục đâu.”
“Thôi không sao đâu bác, cháu tự nấu được mà.”
Quản gia Vũ cũng chỉ thở dài: “Thôi được rồi nhưng mà nếu gặp khó khăn gì thì tiểu thư cứ nói một tiếng, tôi sẵn sàng giúp đỡ tiểu thư.” Nói xong, quản gia Vũ rời đi.
Nhan Tĩnh Ảnh hì hục trong bếp từ đầu giờ trưa đến tận xế chiều, từ chuẩn bị nguyên liệu, nêm nếm, nấu ăn đều được cô chuẩn bị rất tỉ mỉ, rất công phu.
Mãi đến khi cách giờ về của Tôn Thượng Phủ về hai tiếng đồng hồ, Tĩnh Ảnh tỉ mỉ chuẩn bị hộp đựng rồi đưa cho một cậu tài xế trẻ: “Này, anh đưa gà theo đến địa chỉ này.” Cô đưa một tờ giấy có địa chỉ một bệnh viện tư nhân mà quản gia Vũ đã viết cho cậu tài xế. Cậu tài xế ấy hơi ngỡ ngàng: “Tiểu thư à, nhưng ở phòng mấy đây?”
“Cậu không cần phải lo, bệnh viện này ngoài nhà họ Tôn ra thì chẳng phục vụ ai khác đâu, cứ nói đây là phần canh gà do nhị thiếu gia có chủ ý đưa đến.”
Cậu tài xế gật đầu làm theo, rất nhanh cậu ta đã đến đúng địa chỉ. Nói với lễ tân những gì mà cô đã dặn dò cẩn thận.
Lễ tân cầm lấy phần canh gà đem lên phòng cho Tôn Thượng Niên. Cô nhã nhặn gõ cửa.
Một giọng nói khàn đặc từ bên trong truyền ra: “Có chuyện gì?”
Cô lễ tân nhẹ nhàng nói: “Thưa đại thiếu gia, bên ngoài có một phần canh tiềm được đem đến. Người mang đến nói rằng đây là của nhị thiếu gia.”
Tôn Thượng Niên đang nằm trên giường thì đầu hơi ngẩng lên, bày tỏ vẻ mặt khó hiểu. Trợ lí bên cạnh hiểu ý: “Để tôi ra nhận đó cho anh.”
Trợ lí cầm theo phần canh gà được chuẩn bị chu đáo đặt lên tủ đầu giường: “Cái tên nhị thiếu gia đó cũng thật tốt nhỉ, đâm anh một nhát rồi lại chuẩn bị đồ ăn tẩm bổ. Thật sự có buồn cười quá không?”
Tôn Thượng Niên chống tay ngồi dậy không quá khó khăn, hắn cười khinh miệt, không nói gì mở phần hộp ra. Canh gà nóng hổi bóng khói nghi ngút phả vào trong mặt hắn ta. Tay cầm thìa khuấy nhẹ, hắn nói: “Cậu thật sự nghĩ phần này là do nó chuẩn bị thật sao? Cả đời tôi đến mơ cũng không dám mơ như thế đâu haha. Có kẻ chuẩn bị rồi lại dùng danh của nó, đúng thật là chuyện buồn cười thật mà.”
Tôn Thượng Niên đưa thìa lên nếm thử một ít, hắn khẽ gật đầu: "Vị này cũng không tồi đâu, tôi đoán cái này là do người phụ nữ của nó chuẩn bị.”
Nhắc đến cô như khiến hắn nhớ lại một điều gì đó, hắn mỉm cười gian xảo: “Này, cậu cứ tung hết ảnh lên đi, nhớ là chi tiết vào, càng chi tiết càng tốt. Lần này tôi không tin là nó không tức điên lên đến mức muốn bóp chết người đàn bà của mình.”