Cảm giác vừa sợ hãi vừa ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể Nhan Tĩnh Ảnh, cô cố gắng lùi lại phía sau, lùi đến sát tường thì mò mẫm ra gần cửa: “Trao đổi gì? Anh nói gì tôi không hiểu.”
Cô sợ hãi xoay người lại cố gắng mở cánh cửa, Tôn Thượng Niên thấy cô hoảng sợ như vậy thì vui đến mức cười phá lên, hắn nói lớn: “Vào đây đi.”
Nghe được mệnh lệnh, hai tên vệ sĩ bên ngoài xông vào. Nhan Tĩnh Ảnh lúc này toàn thân đã cứng đờ, muốn đi cũng không đi được, muốn nói cũng không nói được, tứ chi hoàn toàn bị dọa đến tê liệt.
Tôn Thượng Niên gỡ thắt lưng vứt sang một góc, tay thoăn thoắt cởi phanh chiếc áo ra, hắn càng tiến lại gần cô càng ép sát người mình vào tường.
“Anh điên rồi, Thượng Phủ mà biết nhất định sẽ không tha cho anh.”
Tôn Thượng Niên cười lớn, tay khẽ vuốt cằm, giọng nói the thé đến rợn người: “Đúng là tôi điên rồi, nó cướp người tôi yêu nhất, nó mới là người cần sự tha thứ từ tôi.”
“Anh đừng có mà làm bừa, tôi biết anh làm tất cả là vì Từ Hâm Đình nhưng..cô ta không xứng đáng.” Sự hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, cô không kiềm được mà thốt ra từng câu từng chữ.
Mặt mũi Tôn Thượng Niên tối sầm lại, vẻ mặt không còn ngông dại như lúc nãy, hắn tiến đến gần lôi cô quăng thẳng lên ghế. Chân cô đập mạnh vào thành ghế đến bị trật cổ chân, cô mím răng cố gắng nhịn đau. Hắn điên loạn như vậy chỉ sợ rằng cô không sống sót nổi mà bước ra khỏi đây.
Tôn Thượng Niên tiến lại gần, dùng đôi tay to lớn thô ráp bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Chợt nhớ ra điều gì, hắn vội thả tay ra, khóe môi khẽ nhếch lên. Tôn Thượng Niên đưa môi lên cổ và xương quai xanh của cô, cố gắng dùng lực tạo lại vài dấu hôn. Nhan Tĩnh Ảnh như phát điên, giuộc được tay từ tay Tôn Thượng Niên lập tức tát hắn một cái rồi lê thân mình bước xuống.
Hai tên vệ sĩ chứng kiến màn kịch từ nãy đến giờ vẫn bình chân như vại, thấy cô định bỏ trốn thì vội chắn ngang trước cửa. Tôn Thượng Niên khẽ lắc đầu như đồng ý thả cô ra.
Bóng lưng cô dần khuất bóng, một tên cầm máy ảnh tiến đến chỗ Tôn Thượng Niên: “Tôi chụp được vài tấm rồi thưa sếp.”
Tôn Thượng Niên ngã người sõng soài trên ghế, đưa cánh tay chắn ngang mắt, khóe môi giật giật: “Tốt. Ra ngoài theo dõi cô ta, lát nữa có thêm một người đấy, nhớ canh cho chuẩn.”
Nhan Tĩnh Ảnh lê chiếc chân bị trật kia suốt một quãng đường từ quán cà phê ra đến bên ngoài nhưng cô nào có hay biết đi sau lưng mình là một bóng người đang đi sát theo. Cuối cung đường số 2 này quả thật rất vắng lặng, tiếng côn trùng ẩn sau cây cối xung quanh cứ vang vọng lên thật khiến người khác lạnh sống lưng.
“Sao em lại ở đây?” Một chiếc xe màu xanh đậm dừng lại gần cô. Từ cửa xe bước xuống là một dáng người cao cao gầy gầy. Chính là Giác Lộc.
Nhan Tĩnh Ảnh không biết phải làm sao thì may mắn nhìn thấy Gíac Lộc, cô vui mừng đến rơi nước mắt, giọng nói hơi run run: “Tôi đi dạo không may bị trật chân. Anh có thể giúp tôi được không?”
Gíac Lộc nhìn khắp người cô, vết tích trên người vẫn còn, đầu tóc rối bời, quần áo tả tơi, thật sự khiến người khác hiểu lầm. Giác Lộc hơi trầm ngâm, cậu nheo nheo mắt: “Có thật là em chỉ trật chân thôi không, quần áo trên người em có hơi….”
Nhan Tĩnh Ảnh cố giữ bình tĩnh, chẳng nhẽ bây giờ lại nói là Tôn Thượng Niên làm sao? Ai cũng đều biết hắn ta sống chết chỉ yêu mỗi Từ Hâm Đình. Ai sẽ tin cô đây?
Gíac Lộc định đỡ cô lên xe thì nhìn phía sau lưng cô, cách đó tầm hơn 100 mét có bóng dáng một người đàn ông núp nửa người sau một thân cây lớn. Gã giơ tay để ra hiệu. Giác Lộc thở ra một hơi, ánh mắt ngầm đồng ý.
“Tĩnh Ảnh à, thật ra anh thích em từ lâu lắm rồi, em có thể mở lòng với anh chỉ một lần được không?” Gíac Lộc đột nhiên ôm chặt lấy cô, áp đầu mình vào phần cổ của cô.
Nhan Tĩnh Ảnh dường như sắp phát điên, cô đưa tay đẩy người Giác Lộc ra: “Anh bị điên rồi. Các người đều bị điên rồi.” Cô bất lực hét lơn, nước mắt tuôn trào trong vô thức, cô ngồi gục xuống nền đường lạnh tanh, mím chặt lấy cánh môi anh đào.
Mặc cho chân đau đến sắp gãy, cô cũng cố gắng lê bước về phía trước. Giác Lộc định mở miệng ra nói thì cô đã hét lớn lại vào mặt, giọng nói có chút chua xót cũng có chút bất lực, gương mặt từ khi nào đã đỏ lên: “Tôi không cần. Mau đi đi. Tôi không muốn thấy anh.”
Giác Lộc nhất thời không biết nói gì, nhanh chóng ngồi lên xe. Trước khi rời đi còn không quên gật đầu xác nhận với gã đàn ông đang cầm máy ảnh kia.
Nhan Tĩnh Ảnh vẫn lê lết từng bước về biệt thự, cô có thể gọi người làm đến đón về nhưng nếu như vậy thì cô không biết giải thích với Tôn Thượng Phủ ra sao. Cũng muốn gọi taxi nhưng lại sợ sẽ gặp phải tài xế nam…
Đi thì cũng đã đi, chỉ là không biết đã đi đến đâu, cung đường này vừa quen lại vừa lạ, thật sự đã bất định rồi. Cổ chân bên trái cũng sưng tấy lên, một mảng bầm tím đen từ cổ chân xuống bàn chân đau nhức nhối liên hồi.
Bất chợt có một chiếc xe Lincoln quen thuộc đậu gần mình, theo phản xạ cô hơi lùi người lại, phải mất một lúc mới biết là xe của Tôn Thượng Phủ.
Tôn Thượng Phủ hé cửa xe ra, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn lấy cô, anh nhả ra từng chữ một, không mấy dữ tợn nhưng cũng chẳng mấy nhẹ nhàng: “Em đang làm gì ở…” Anh bất chợt nhìn lấy cơ thể đầy vết tích mờ ám: “Quần áo em xốc xếch như vậy nghĩa là sao?” con ngươi đen tuyền thâm thúy của anh thu lại để lộ lòng trắng nhiều gân máu.
Nhan Tĩnh Ảnh nuốt nước bọt: “Em…em….” Cô vô thức run lên.
Tôn Thượng Phủ cười nhạt, ánh mắt có năm phần thất vọng năm phần tức giận: “Lên xe đi.”
Cô tuy đau đến không thể nói nên lời vẫn vòng qua bên kia xe ngồi ở hàng ghế trước với anh. Cơ thể mệt mỏi tựa người lên thành ghế, tiếng thở đều đều có chút gấp gáp vang lên khắp khoang xe.
“Khuya như vậy rồi em đi đâu vậy?”
……..
“Có cần anh hỏi lần thứ 2 không?”
Nhan Tĩnh Ảnh run run, tim sắp nhảy vọt ra lồng ngực. Chẳng lẽ bây giờ lại nói là đi gặp Tôn Thượng Niên? Không được, nếu nói như vậy với tính cách này của anh khéo không chừng đêm nay sẽ phanh thây cô ra mất. Cô trấn an bản thân: “Em chỉ vô tình bị trật chân thôi.”
“Thế còn quần áo và đầu tóc em thì sao?”
Cô vẫn không trả lời, anh bất mãn thở ra một hơi: “Được, là em khơi mào trước, về đến nhà rồi đừng trách anh.”