Thanh Âm Của Tình Yêu

Chương 27: 27: Sao Anh Lại Ở Đây




Hơn một tuần tại thành phố hoa mỹ NewYork, Nhan Tĩnh Ảnh gần như thức trắng, nhiều đêm chỉ ngủ 3 - 4 tiếng cho kịp tiến độ công việc.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng sau chuỗi ngày vất vả làm việc cường độ cao ấy. Cô chỉ đến trường quay xem lại các thước phim đã quay mà cũng đã đến gần trưa.

“Em mệt đến vậy sao?” Nhan Trầm Ưng mở cửa cho cô bước vào xe.

Nhan Tĩnh Ảnh lắc lư cơ thể vài cái, đưa bàn tay thon dài lên che cái miệng nhỏ nhắn đang ngáp ngắn ngáp dài: “Mấy hôm nay quay nhiều quá nên em ngủ không đủ giấc.”

Nhan Trầm Ưng khẽ liếc nhìn cô, đúng thật là nhìn rất thiếu sức sống: “Em có muốn thăm biển một chút không?”

“Có chứ. Dù gì em lỡ hứa với anh ấy hai tuần là về rồi nên tranh thủ đi vậy.”

Nhan Trầm Ưng cười cười, nụ cười như mặt trời trong nước, vẫn rạng rỡ nhưng lại có thêm ba phần mềm dịu: “Chà chà, anh ấy là ai thế nhỉ?”

Nhan Tĩnh Ảnh thấy mình hơi lỡ lời vội lấy tay che miệng lại. Dù gì cô vẫn chưa nói với anh hai cơ mà.

Nhan Trầm Ưng tiếp lời: “Là Lâm Đô Giang đúng không? Anh thấy hai người cũng hợp nhau lắm.”

Cô hơi bất ngờ quay sang nhìn anh hai, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, cứ như thế được mấy lần thì cũng quyết định nói ra: “Không phải anh ấy, là một người khác...”

Anh trai cô quay ngoắc sang nhìn cô, ánh nhìn vừa có phần bất ngờ vừa có phần nghi hoặc: “Anh thấy hai người thân nhau như vậy cứ tưởng... Thế người yêu em là ai vậy?”

Cô hơi cuối mặt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: “Là Tôn Thượng Phủ...”

Nhan Trầm Ưng hơi chớp đôi hàng mi, chau mày nhớ lại: “Anh nhớ không lầm cậu ấy là giám đốc tập đoàn Sun, mà nếu là tập đoàn Sun thì nhất định đối đầu với Hoà Thịnh, cũng chính là...là đối đầu với Tô thị.”

Cô khẽ gật đầu xác nhận, Nhan Trầm Ưng căng thẳng đến mức ngã hẳn người ra ghế, tay cầm vô lăng có chút run lên. Anh còn định dẫn cô về nhà ba mẹ nuôi chào hỏi, xem chừng vẫn là nên tránh đi thì hơn.

Không khí đột nhiên ảm đạm mặc cho thời tiết bên ngoài nóng bức. Nhan Trầm Ưng vẫn giữ bình tĩnh liên tục muốn trò chuyện với cô nên không khí trong xe mới nhẹ nhõm hơn được phần nào.

Đi thêm được 3 tiếng nữa thì cuối cùng cũng tới vùng biển Coopers nổi tiếng trứ danh ở xứ Newyork.

Nhan Trầm Ưng bước xuống xe mở cửa cho cô, giọng nói đầy thông cảm: “Thôi không sao, em đừng để ở trong lòng quá, vui vẻ lên. Em xem biển đẹp biết nhường nào kìa.”

Nhan Tĩnh Ảnh chỉ cần đợi lấy câu này từ anh hai thì trong lòng đã nhẹ nhõm đến tám phần, hai phần còn lại thì ra sao cũng được.

Vùng biển Coopers này xanh biếc cứ như bầu trời thứ hai vậy, không khí mát mẻ trong lành.



Nhan Trầm Ưng chỉ sang một căn biệt thự ở một góc gần bãi biển: “Đó là của anh và Nhiễm Nhiễm, anh không biết hôm nay cô ấy có đến không nên em ở trước đi.”

Phía trước mặt cô bây giờ là một căn biệt thự không quá rộng lớn nhưng lại rất hài hoà, khiến cho nhãn quan của người khác rất thoải mái.

“Nghe bảo gần hai tuần nay em ăn không quen đồ Âu, thế để anh nấu đồ Á cho em.”

“Anh đúng là đầu bếp giỏi của Tô thị mà, nôn nóng quá đi!” Cô mỉm cười dùng tay chỉ vào chứng chỉ đầu bếp đạt Michelin của anh hai đặt ở phòng khách.

Nhan Trầm Ưng vừa vào bếp liền hiện rõ sự chuyên nghiệp trong nấu nướng.

Lúc đợi anh hai chuẩn bị thức ăn, Nhan Tĩnh Ảnh lấy điện thoại chụp một tấm hình từ cửa sổ hướng ra hướng biển. Cô nhấn gửi cho Tôn Thượng Phủ.

Mãi thấy anh không trả lời tin nhắn cô có đôi chút buồn. Tự trấn an rằng anh chỉ bận công việc nhưng trong lòng đã có sự lo lắng với cô trợ lí họ Tô xinh đẹp gặp được lần trước.

Mãi một lúc thì Nhan Trầm Ưng đem ra một bát mì nóng hổi với một tách hồng trà.

“Anh không ăn sao?”

“Tô thị có chút chuyện nên anh đi có việc. Anh xin lỗi, em ăn trước đi. Có gì thì lên nghỉ ở phòng đầu tiên trên tầng hai nhé.” Nhan Trầm Ưng vội vàng cất tạp dề rồi rời đi.

Cô nhìn bát mỳ trước mặt khẽ thở dài, cứ tưởng anh hai đơn thuần chỉ là đầu bếp nhưng xem ra làm con nuôi của cấp dưới quan trọng của Tô thị lại còn phải làm thêm những việc này.

Mấy hôm nay không ăn được gì nhiều, cô vốn đã ngán món ăn trời Âu vội cầm đũa lên thưởng thức. Vội đến không kịp thổi.

Mùi hương của mỳ thanh thanh nhưng hương vị lại rất đậm đà. Nước dùng trong veo, trong đến mức có thể soi mình dưới đó. Ngậm mỳ đến đâu thì mỳ tan đến đấy, hậu vị của sợi mì có chút bùi béo của khoai tây. Chuẩn bị một món mỳ tỉ mỉ thế này trong thời gian ngắn đúng là đã chứng thực cho tay nghề của Nhan Trầm Ưng.

Nhan Tĩnh Ảnh cứ ngồi đó ăn như hổ đói mặc cho bát mỹ có nóng đến mức bỏng lưỡi. Cô nhớ món Á đến phát điên rồi!

Ăn uống xong xuôi thì cô lên phòng mà anh hai đã căn dặn để nghỉ ngơi.

Chỉ định nghỉ ngơi một chút nhưng nào ngờ lại ngủ quên đến hơn mười giờ tối.

Ngủ một mạch từ giờ trưa đến tối khiến người cô hơi uể oải. Cô đưa ánh mắt mơ màng nhìn về phía biển.

Nếu như ban trưa biển có nét dịu dàng mát mẻ thì ban tối lại có một vẻ mị hoặc bí ẩn đến mê người. Các sạp thức ăn, quà lưu niệm lẫn quần áo được người ta dựng trên nền cát trắng vàng, ánh đèn lung linh đủ màu sắc sáng cả một vùng trời. Cô không nhịn được, nhất thời muốn hoà vào đám đông ấy, tiện tay vơ bừa ví tiền rồi đi tới chỗ náo nhiệt đó.

Ban đêm gió lồng lộng thổi qua tà váy dài của cô, mái tóc đen lánh xoăn nhẹ phấp phới trong gió. Vì không đem theo quần áo để thay nên cô muốn đến sạp quần áo mua chút đồ.

Bà chủ sạp vừa nhìn thấy cô ngó nghiêng xung quanh thì hỏi: “Cô nàng xinh đẹp ơi, cô muốn mua gì sao?”



Nhan Tĩnh Ảnh dừng lại trước sạp hàng của bà ấy, đảo mắt nhìn những bộ váy áo sặc sỡ sắc màu thì mỉm cười: “Cháu muốn mua vài bộ váy, cơ mà lại sợ không hợp.”

Bà chủ tiệm cười phá lên: “Haha, sao lại không hợp được chứ? Cô chẳng phải rất xinh đẹp sao?”

Nhan Tĩnh Ảnh mỉm cười tươi rói, gió mạnh làm cô chẳng mở to mắt được, ngón tay thon dài chỉ vào một bộ váy gần mình nhất: “Cháu muốn mua cái này.”

Cô chỉ định chọn một hai bộ quần áo. Nào ngờ trò chuyện với bà chủ sạp có một chút mà lại mua đến năm bộ.

Đang rời đi thì một cậu thanh niên phương Tây cất lời: “Này cô nàng xinh đẹp ơi, cô có muốn mua chút kem của tôi không?”

Cô hơi giật mình, quay sang nhìn lấy cậu thanh niên ấy. Nước da hơi rám nắng nhưng nụ cười tuyệt nhiên rất rạng rỡ.

Cô không có ý định mua nhưng chàng trai kia cứ nài nỉ cô mãi, cô thở dài một cái: “Tôi thua anh, cho tôi một phần kem dừa nhé.”

Chàng trai kia mỉm cười: “Cảm ơn cô gái xinh đẹp.”

Cậu ta vừa làm kem cho cô vừa hướng ánh mắt về sạp bán quần áo lúc nãy: “Bà chủ sạp đó rất khéo miệng, nói chuyện có một chút mà khách hàng vô thức mua rất nhiều quần áo.”

Cô cười trừ, quả nhiên rất đúng, chưa gì cô đã mua năm bộ rồi đây này.

Nhan Tĩnh Ảnh lê thân người mệt mỏi về tới biệt thự của anh hai, ngồi trong phòng khách ăn hết ly kem ấy rồi cầm bộ váy mình ưng ý nhất lên phòng để tắm.

Tắm rửa xong xuôi, cô choàng một tấm khăn mỏng nằm trên giường, cô quá mệt mỏi để mỏi mắt lên nhìn xung quanh. Đột nhiên có một bàn tay to lớn ôm chầm lấy cô.

Cô hoảng loạn hét lên: “Ai đấy?” vừa nói vừa vùng vẫy.

“Anh đây.”

Cô mở to mắt lên nhìn, là Tôn Thượng Phủ. Cô thở phào nhẹ nhõm đấm nhẹ vào lồng ngực anh: “Sao anh lại ở đây? Sao anh biết được chỗ này hay thế?”

Anh nằm xuống ôm lấy người cô, vuốt ve mái tóc hơi ẩm: “Vì em bật định vị trên ảnh em gửi chứ sao.”

“Em gửi lúc trưa cơ mà. Sao anh đi nhanh vậy được?”

“Lúc em gửi cho anh, anh đang trên đường đến NewYork.” Tôn Thượng Phủ vừa nói vừa bật người dậy.

“Gần hai tuần rồi em nhỉ?” Đôi tay thô bạo gỡ chiếc khăn tắm ra, khẽ cắn vào bầu ngực cô.