Sáng hôm sau, Nhan Tĩnh Ảnh vừa mở mắt dậy đã đưa mắt nhìn xung quanh phòng. Ánh mắt hơi thất vọng. Tôn Thượng Phủ giờ này dù gì cũng đang ở trên công ty.
Còn chưa kịp đứng dậy thì điện thoại đã rung lên liên hồi.
Cô hơi nheo mắt lại cho tỉnh ngủ, là trợ lí Lý Tiêu. Đã gọi hơn 20 cuộc điện thoại.
Nhan Tĩnh Ảnh hơi sửng sốt, vội nghe máy: “Có gì không thế chị? Em xin lỗi em ngủ dậy hơi trễ.”
[Trời ơi em chưa biết gì hả? Báo chí đưa tin rầm rộ là em ức hiếp người mẫu Lina kìa, bây giờ cư dân mạng đang phản ứng dữ dội với em lắm.”
Nhan Tĩnh Ảnh bên này nghe như thế thì đã nổi nộ khí xung thiên, rất muốn nói lớn tiếng nhưng má vẫn còn sưng, hé miệng lớn một chút sẽ rất đau chỉ đành giữ giọng điệu bình tĩnh: “Cái gì? Ai ức hiếp cô ta chứ, cô ta tát em đến không ai nhìn ra đây này.”
[Chị không biết phải làm sao hết, bây giờ họ đang phản ứng dữ dội quá.]
Cô dập máy, gương mặt vì tức giận mà đỏ ửng lên: “Chậc, bây giờ phải làm sao đây. Đúng là ăn không nói có.”
Cô rất muốn nhờ đến Tôn Thượng Phủ giúp đỡ nhưng vì hôm qua lạnh nhạt với anh như vậy nên bây giờ không biết phải mở miệng ra nhờ vả ra sao.
Ngồi tựa người vào thành giường một hồi lâu sau, Nhan Tĩnh Ảnh rốt cuộc cũng cười một cái.
Cô vội đi vào nhà tắm, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, bên má phải đã bị tát đến sưng phù lên giống như bị nhổ răng khôn vậy. Thật không dám tưởng tượng nếu hôm qua khôi chườm đá bôi thuốc thì hôm nay sẽ như thế nào.
Nhan Tĩnh Ảnh lấy điện thoại ra, chụp một bức hình tự sướng rồi gửi cho Lý Tiêu.
Lý Tiêu thấy gương mặt của cô đã kinh ngạc đến độ đứng tròng mắt, vội gọi điện hỏi thăm: [Trời ơi, em bị sao vậy? Chị nghe nói em cũng bị cô ta tát nhưng không mạnh lắm, mà sao mặt lại sưng đến thế kia?]
Cô ngồi lại trên giường, tay khe khẽ xoắn vài lọn tóc: “Cô ta tát em mạnh đến không nhìn ra hình dạng. Em tát lại cô ta thì cô ta giả vờ ngã ra sàn đấy.”
Thấy Lý Tiêu không trả lời cô cũng không lấy gì làm lạ, nói tiếp: “Chị liên hệ với đạo diễn hôm qua quay quảng cáo là biết hết sự tình thôi, biết hết thì chị đưa hình em với lời nói của đạo diễn lên truyền thông là được.”
Lý Tiêu bên này cũng hiểu ra: [Được, chị nhất định không để em thiệt thòi]
Bên phía tập đoàn Sun, mọi người cũng đang nháo nhào lên vì sự việc của Nhan Tĩnh Ảnh và Lina, hiển nhiên cô gặp bất lợi khiến cho Vân Diêu vui không tả xiết.
Vân Diêu tránh vào một góc khuất, nhấn số điện thoại gọi cho Từ Hâm Đình.
[Cô làm tốt lắm đấy, lại dám đồn thổi chuyện này như vậy không sợ Tôn Thượng Phủ chặt đầu cô à?]
Vân Diêu nhoẻn miệng cười cười: “Dù gì cô mới là người giúp tôi trả nợ bài bạc của nhà, cô giúp tôi nên tôi nên tôi mới đồng ý giúp cô. Vả lại tôi cũng đâu có ưa gì con hồ ly Nhan Tĩnh Ảnh đâu.”
Nhà của Vân Diêu ăn chơi cờ bạc, dựa vào đồng tiền lương ít ỏi của cô ta mà duy trì. Từ Hâm Đình lại đứng ra giúp đỡ cô ta, hiển nhiên cô ta sẽ làm tay mắt cho Từ Hâm Đình. Tôn Thượng Phủ cấm tiệt Từ Hâm Đình vào công ty, Vân Diêu nhiều lần lén cho ả ta vào, súyt chút nữa đã bị mất việc.
Giác Lộc ngồi trong phòng phó giám đốc lúc này đã đứng ngồi không yên. Rõ ràng là đã dặn dò mọi người thấy như không thấy, không được phép tiết lộ sự việc này ra. Người này không những để lộ mà lại còn khiến cho cộng đồng mạng chỉ trích Nhan Tĩnh Ảnh như vậy, quả thật là đã quá to gan rồi.
Ngồi trong phòng làm gì được, cậu chỉ đành tức giận lên phòng giám đốc.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Tôn Thượng Phủ chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, ánh mắt chỉ dừng lại trên chiếc máy tính.
“Tôi.....”
Như hiểu được ý, chưa cần đợi cậu ta nói xong anh đã nói: “Nếu chuyện này có liên quan đến việc ngày hôm qua của hai người mẫu ảnh thì tôi không giải quyết.”
Giác Lộc có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng bẻ lái sang chuyện khác:“Không...không phải thưa sếp, hôm qua tôi có ở đó chứng kiến, cũng đã dặn dò mọi người không được hé miệng nửa lời. Mà không hiểu sao vẫn bị rò rỉ ra bên ngoài....”
“Cậu muốn điều tra xem ai làm sao?” Cắt ngang lời Giác Lộc, Tôn Thượng Phủ vẫn không ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, tôi muốn tự tay tìm ra rồi tự tay đuổi thẳng người đó.”
“Được, tôi cho phép cậu, tìm ra được thì cứ đuổi thẳng. Dù là ai cũng không cần thông qua tôi.”
Giác Lộc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gật đầu rời đi.
Bên này, Lý Tiêu đã liên hệ với đạo diễn để lật tẩy lại Lina.
Tin tức vừa lan truyền trên truyền thông đã có hai luồn ý kiến trái chiều. Bên thì muốn tẩy chay nàng mẫu kiêu ngạo Lina vì tính cách khó ưa của cô ta. Bên thì vẫn tìm cách nói lý bênh vực Lina.
Tôn Thượng Phủ đang ngồi trong phòng làm việc thì Mặc Tân gửi qua cho anh một bài báo. Vừa nhìn thấy bài báo khoé môi anh giật giật khẽ nhếch lên: “Phải vậy chứ, tiểu tình nhân của tôi thật sự để người khác bắt nạt sao?”
Bài báo mà Mặc Tân gửi là bài báo có hình ảnh gương mặt của Nhan Tĩnh Ảnh bị sưng vù một bên má với lời vạch tội của Lina. Tay Tôn Thượng Phủ khẽ giơ lên vuốt ve lấy đôi gò má trên màn hình kia. Chợt nhớ gì đó, nhắn tin cho Mặc Tân: “Lấy lý do có chuyện thị phi mà chấm dứt hợp đồng với Lina đi.”
........
Biệt thự Hải Ngưng.
Chiếc xe được mệnh danh là "du thuyền mặt đất" Lincoln Navigator đen bóng đỗ trước cửa chính biệt thự.
Tôn Thượng Phủ bước xuống xe, tay cầm theo một bó hoa hồng đỏ rực cỡ lớn bước vào bên trong: “Tĩnh Ảnh có ở trong phòng ngủ không?”
Cô giúp việc đáp lời: “Tiểu thư tâm trạng không tốt đã ra phía sau nhà thư giãn rồi ạ.”
Tôn Thượng Phủ không nói, quay lưng lại đi về phía sau biệt thự.
Nhìn từ xa đã thấy bóng dáng mảnh khảnh hoàn mỹ của cô đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu được treo trên cành cây.
Gương mặt xinh đẹp trắng ngần ngồi thất thần, thi thoảng lại đưa tay lên vuốt ve lấy đôi gò má sưng phù.
Tôn Thượng Phủ mỉm cười ngày càng lại gần cô.
Đứng trước mặt cô nhưng cô vẫn nhìn vào không trung, vốn không hề đoái hoài đến anh.
“Cô bị sưng má chứ có sưng mắt đâu mà không nhìn thấy tôi.” Anh vừa nói vừa chìa bó hoa hồng ra trước mặt cho cô.
Nhan Tĩnh Ảnh giận dỗi mím môi quay mặt đi, hai tay khoanh lại đưa lên trước ngực: “Anh đi mà bênh vực cô người mẫu nóng bỏng của anh đi.”
Anh hơi cười cười, mái tóc được vuốt sáp kĩ càng cũng rơi xuống vài sợi khẽ đung đưa theo gió: “Thế tôi đi bênh cô ta nhé.”
“Anh....Anh...”
“Tôi không biết tôi là tình nhân của anh hay cô ta mới là tình nhân của anh.” Nói hơi lớn tiếng, cô khốn khổ đưa tay lên ôm gò má .
“Rồi, là tôi sai, là tôi sai. Là tôi không đúng khi chưa nghe cô nói.” Anh vòng ra phía đằng sau choàng tay lên ôm cô. Gương mặt cũng sát dần lên vai. Tay cầm bó hoa cũng đưa lên phía trước.
Cô ngượng ngùng đưa tay nhận lấy đoá hoa, mỉm cười nhẹ.
“Mặt sưng phù lên như vậy cũng dám chụp hình đưa lên báo.”
“Anh mặc kệ tôi đi, nếu không làm vậy thì người ta chửi tôi đấy.”
“Cô đừng nói lớn nữa, nói lớn nữa sẽ không hết sưng đâu.”
Miệng thì cứ không ngừng trêu chọc nhau nhưng từ khi nào đã trao nhau ánh mắt triều mến ấm áp vô cùng