Nhan Tĩnh Ảnh đang xem tin tức chăm chú thì có tiếng chuông điện thoại. Là Tôn Thượng Phủ.
“Alo, khuya rồi anh gọi tôi có gì không?”
[Từ Hâm Đình đột nhiên tổ chức tiệc nên tôi báo cô trước một tiếng]
“Anh ghét cô ta đến vậy thì đi làm gì?”
[Nghe tôi đi, lần này có trò vui cho cô xem rồi đấy tiểu tình nhân yêu dấu]
Chưa đợi cô phản ứng xong thì anh đã dập máy. Cô cũng không muốn vướng phải cô ta nhưng anh nói có trò vui thì nhất định sẽ có trò vui.
....
Nhan Tĩnh Ảnh cùng Tôn Thượng Phủ đi vào buổi tiệc.
Chiếc váy hôm nay mà cô mặc được anh đặt may riêng. Tông màu xanh dương nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp, từng lớp vải voan đến lớp vải ren lưới bên ngoài được tỉ mỉ thiết kế. Chiếc váy màu xanh lam làm tôn thêm làn da trắng sáng như ánh trăng của cô. Mái tóc đen bóng được búi cao. Nhìn lung linh mỹ lệ chẳng khác gì công chúa Lọ Lem trong truyện cổ tích.
Nhan Tĩnh Ảnh quay qua nói với anh: “Anh định đưa tôi đi đến 12 giờ đêm hay sao mà điểm trang cho tôi hệt như công chúa Lọ Lem vậy.”
Tôn Thượng Phủ không nói, con mắt đen tuyền thâm thúy nhìn thân người hoàn mỹ như bức hoạ của cô, từ trên xuống dưới. Đáy mắt hiện lên thứ gì đó không đứng đắn. Cổ họng chuyển động theo từng đợt nuốt nước bọt.
Nhan Tĩnh Ảnh thấy anh không trả lời cũng không lấy gì làm lạ, bất giác đưa tay như bạch ngọc ra nắm lấy bàn tay to lớn màu đồng của anh.
Từ Hâm Đình hôm nay cũng thật táo bạo, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, ở cổ có một đường xẻ ở giữa dài đến eo, khéo léo ôm lấy đôi ngực phập phồng chẳng biết thật giả. Thấy hai người đến ả nói: “Hôm nay trông cô Nhan đây giống công chúa Lọ Lem quá, có ngây thơ như công chúa hay không thì không biết.”
Nhan Tĩnh Ảnh cũng chẳng vừa gì, nở một nụ cười xinh đẹp trên đôi môi đỏ mọng, thu hút vạn người: “Đúng vậy đó Từ tiểu thư, ngây thơ hay không thì không biết, nhưng mặc váy cắt xẻ táo bạo như vậy thì chắc chắn là không ngây thơ.”
Từ Hâm Đình nhất thời cứng họng, không nói được thêm nửa lời, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tôn Thượng Niên.
Ả ta thì chẳng thích Tôn Thượng Niên, đúng hơn là chẳng thích hai vị thiếu gia họ Tôn. Thứ mà ả thích chính là vị trí Tôn thiếu phu nhân. Làm ra nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên Tôn Thượng Niên trở thành kim bài miễn tử. Nếu như không có anh ta thì e là cả nhà họ Tôn từ lâu đã ép chết ả.
Triệu Khải Trạch ngồi chờ đã lâu. Thấy dáng vẻ mê người của Nhan Tĩnh Ảnh thì nở nụ cười trên môi, quay sang Tôn Thượng Phủ: “Hương vị mới mà cậu tìm có vị công chúa Lọ Lem à?”
Tôn Thượng Phủ không nhịn được liền quay sang đánh vào vai Triệu Khải Trạch một cái: “Cậu có im ngay không? Hôm nay Thiệu Huy không đến à?”
“Ừm, hôm nay nhà cậu ấy có việc.”
Nhà của Từ Hâm Đình chủ yếu đầu tư vào giới nổi tiếng. Bữa tiệc hôm nay không ít các minh tinh người mẫu. Bọn họ đều ngồi ở tầng dưới, chỉ có bàn quan trọng mới ngồi ở tầng trên.
Lúc trước Triệu Khải Trách cũng khá thân thiết với Tôn Thượng Niên, nhìn thấy anh ta như vậy cậu cũng không khỏi cảm thấy buồn phiền.
Đang dùng bữa thì đột nhiên Từ Hâm Đình lấy ra một tấm ảnh, chính là tấm ảnh chụp Giác Lộc đè lên người cô.
Vừa thấy tấm hình đó, người trong bàn cũng không thể tránh khỏi việc ngạc nhiên, ai cũng lo sợ Tôn Thượng Phủ sẽ tức giận, chỉ có Tôn Thượng Niên khẽ cười một cái.
Nhan Tĩnh Ảnh nhìn thấy tấm hình đó trong lòng cũng có cảm giác không yên, mặc dù đã nói trước nhưng vẫn không khỏi lo sợ, không dám ngước nhìn lên mặt anh, cúi gằm xuống nhắm mắt.
Tôn Thượng Phủ nhìn thấy không khỏi tối sầm lại, khoé môi giật giật, cúi người xuống đất lấy lên một xấp tầm khoảng 20 tấm hình mạnh bạo ném nó lên cả bàn ăn: “Tôi vừa nhặt được, không biết phải của Từ tiểu thư không?”
Từ Hâm Đình nhìn thấy mấy tấm hình đó mặt mũi liền biến sắc, gương mặt đã đỏ ửng vì xấu hổ: “Đây..đây chỉ là quá khứ thôi...”
Tôn Thượng Niên đã không thể nhịn nổi nữa đứng dậy lớn tiếng: “Em bị làm sao vậy? Ai mà chẳng có quá khứ cơ chứ? Em làm vậy khác nào triệt đường sống của cô ấy, danh dự cô ấy sẽ để ở đâu?”
“ Triệt đường sống? Danh dự? Thế tấm hình của cô ta về Tĩnh Ảnh thì sao? Cô ta không triệt đường sống của Tĩnh Ảnh sao? Trong lúc quen em cô ta cũng ngoại tình, lúc quen anh cũng ngoại tình, sao anh mù quáng vậy?” Tôn Thượng Phủ nổi nộ khí xung thiên, anh rất quý mến anh hai, không muốn anh hai ngày càng lúng sâu vào những chuyện này nữa.
Triệu Khải Trạch không nói gì, khẽ đưa tay xem từng tấm ảnh, mỗi tấm cũng là một người đàn ông khác nhau, xem ra không dưới 20 người. Bỗng chốc cảm thấy kinh tởm vội rụt tay lại rồi lau tay sạch sẽ.
Hai người cãi nhau một lúc một lớn, Triệu Khải Trạch thấy không ổn liền vội can ngăn, quay sang nhìn cô: “Em ra xe đi, chuyện ở đây cứ để anh.”
Cô cũng gật đầu rồi nhanh chóng ra xe.
Nhìn đồng hồ đã 11 giờ 30 phút đêm, cô sốt ruột chờ đợi. Cuối cùng nhìn từ xa cũng đã thấy bóng dáng to lớn của anh vào xe. Không nói không rằng chạy xe về biệt thự Hải Ngưng.
Nhan Tĩnh Ảnh trong xe đã đợi đến không dám cử động. Khẽ nuốt nước bọt. Chẳng phải cô đã “thú tội” trước rồi sao?
Tới nơi, anh bế cô lên tay. Nửa lời cũng chẳng hé miệng trực tiếp đi lên phòng.
“Anh...Anh uống rượu hơi nhiều sếp Tôn ơi.”
Nhan Tĩnh Ảnh nằm trên giường hơi sợ, lui người lại phía sau.
“Cô có biết hôm nay vì sao tôi lại cho cô mặc váy Lọ Lem không?”
Cô khẽ lắc đầu vài cái.
“ Là vì váy của Lọ Lem sẽ biến mất sau 12 giờ đêm.”
Nhan Tĩnh Ảnh chưa kịp định hình đã bị thân người to lớn đè lên phía trên. Cô chỉ kịp nhìn lấy chiếc đồng hồ giữa phòng, bây giờ chính là 12 giờ đêm.
“Không phản kháng sao?”
“Anh có thấy ai phản kháng chuyện này với người tình của mình chưa?”
Cơ thể của cả hai đều ươn ướt mồ hôi. Đôi môi hơi khô. Hai chân như ngọc của cô khẽ khép lại như muốn xoắn hết cả vào nhau.
Hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của anh cắn chặt lấy đôi môi như trái lựu mới chín của cô, ngọt ngào, căng mọng, nhiều nước....
Đôi môi kiêu bạc mang theo hơi rượu càn quét khắp khoang miệng ngọc ngà của tiểu tình nhân.
Hơi thở mát lành của anh hoà cùng hơi thở thơm tho của cô.
Đáy mắt tràn đầy dục vọng, Tôn Thượng Phủ muốn nhiều hơn, hai tay không chịu yên phận đã lần mò dưới chân váy rồi nhẹ nhàng vén hết lên. Thô lỗ kéo phần vải vùng tam giác xuống. Mặt đối diện với vùng tuyệt mật nữ tính kia. Đôi tay khẽ vuốt ve nhẹ vài cái. Mỗi cử chỉ vuốt ve của anh là mỗi một lần có một dòng điện chạy qua người cô, tê tê dại dại kích thích vô cùng.
Càng không thể giấu, anh kéo rách cả chiếc váy ra, gương mặt cứng rắn kiên nghị hoàn toàn áp sát vào đôi đào bồng căng mọng phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Cự long bên trong quần từ lúc nào đã sừng sững. Chớp mắt một cái bây giờ đã là hai thân thể không còn gì che giấu.
Cự long cọ xát mạnh vào vùng nữ tính kia, cô không nhịn được cũng đã khe khẽ rên lên vài tiếng. Cây côn bằng thịt to lớn bất chợt đâm thẳng vào bên trong, cô không kìm được cơn đau, kêu lên vào tiếng khe khẽ lại vô cùng mỹ ái. Huyệt hoa xử nữ quả nhiên là tinh tế thít chặt, khiến cho mặt anh cũng có tia thoả mãn. Thít chặt đến không thể nhích tới lui, bất luân bất chuyển.
Gương mặt như dán chặt trên ngực, tay không kiềm được khẽ vỗ mông cô vài cái, thân dưới không dừng thúc tới.
“A...a....ưm, nhẹ....nhẹ lại một chút.”
Người ta nói không sai, qua cơn đau thì chính là cảm giác sung sướng. Cô cũng không chịu thua, choàng tay qua áp mặt anh ngày càng sâu vào ngực.
Gương mặt trắng nõn pha chút sắc hồng hoàn toàn không thể che giấu những biểu cảm mê người.
Ánh trăng màu bạc bên ngoài cũng với ánh đèn ngủ vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ phong cách Anh Quốc mơn trớn hai cơ thể nam nữ đang quấn lấy nhau. Điên cuồng đến ngây dại.
Đêm đen tĩnh lặng, tiếng hoan ái nam nữ nhẹ nhàng mà ái muội phiêu dật lan rộng khắp căn phòng.