Thanh Âm Của Tình Yêu

Chương 14: 14: Mờ Ám




Từ ngày thoả thuận với Tôn Thượng Phủ thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày. Mối quan hệ “tình nhân" này không che giấu nhưng cũng không công khai. Mặc cho người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Nhan Tĩnh Ảnh một mắt nhắm một mắt mở tiến lại chiếc xe của Tôn Thượng Phủ đang đỗ trước nhà mình: “Hôm nay là chủ nhật đấy sếp ơi. Anh kêu tôi xuống đây để làm gì?”

Tôn Thượng Phủ tay cầm vô lăng, chân khẽ rung lên vài nhịp xem chừng là đã mất kiên nhẫn: “Dù không công khai nhưng cô vẫn là tình nhân trên danh nghĩa của tôi, ấy thế mà đến xe cũng không có mà đi.”

Nhan Tĩnh Ảnh nghe anh nói đến đây thì cũng định biện minh cho ra lẽ. Mà đúng thật cô cũng không có xe để đi. Cô chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện, ánh mắt hiện rõ vẻ không phục chầm chậm bước lên xe.

“Cô cầm lái đi” anh nhích người qua bên ghế phụ.

“Tôi không biết lái.”

“Không biết mới phải tập.”

Anh ngồi đó kiên nhẫn giải thích cho cô từng thứ một, cuối cùng cũng cầm lái được một chút.

“Làm việc trong công ty của tôi thì chí ít cũng phải học nhanh như thế này chứ.” Tôn Thượng Phủ cười cười ngã người hẳn ra phía sau.

Thấy cô không nói gì, anh tiếp lời: “Tôi định thiện nguyện cho cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ...”

Nhan Tĩnh Ảnh đang thả hồn trên con đường xe đang chạy, nghe anh nói thì đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Chẳng phải tôi nói với anh là cô nhi viện đó không sạch sẽ sao?”

“Tôi chưa nói xong mà nét mặt cô khó coi vậy”

“Thiện nguyện là cái cớ thôi, tôi đã âm thầm cho Mặc Tân điều tra phía sau rồi, quả thật không sạch sẽ mà thông tin đều bị giấu sạch” anh ngồi thẳng người lại đưa ánh nhìn xa xăm nhìn về phía trước.

Đang chạy xe say sưa thì cô bị một viên cảnh sát yêu cầu dừng lại. Anh hé cửa xe ra: “Có chuyện gì sao?”

Viên cảnh sát thấy anh thì đổ mồ hôi: “Tôi không biết đây là xe của anh đó Tôn thiếu gia, anh có thể đi.”

Ánh mắt anh sáng lên, gương mặt bỉ ổi như sắp có trò vui: “À không, cô gái này đang tập lái xe nên anh cứ phạt như thường thôi, không sao đâu.”

Viên cảnh sát cười trừ nói tiếp: “Thế sao? Lúc nãy tiểu thư đây chạy xe vượt đèn đỏ.” cậu ta vừa nói vừa đưa ra trước mặt cô một tờ biên bản.

Nhan Tĩnh Ảnh nhìn thấy tiền phạt trên tờ biên bản thì mặt đã không còn vui vẻ như lúc chạy xe, chua xót lấy tiền ra nộp phạt.



”Sếp Tôn ơi tôi ghét anh chết mất.”

“Do cô chạy xe không cẩn thận mà.”

.....

“Đây là phó giám đốc mới chuyển sang chi nhánh này, Giác Lộc” Tôn Thượng Phủ nói tay vừa chỉ về một người đàn ông cao ráo. Cậu ta đeo kính cận, nhìn dáng người cao cao gầy gầy, chính là dáng vẻ thư sinh dịu dàng. Không quá xuất sắc nhưng càng nhìn thì càng có cảm giác cuốn hút, mê người đến lạ.

Vừa thấy được vị phó giám đốc mà đích thân Tôn Thượng Phủ giới thiệu, các nhân viên nữ mặt mũi vui vẻ phấn khởi vô cùng.

“Đẹp trai như này chịu gì nổi trời ơi.”

“Được giám đốc Tôn đích thân giới thiệu chắc chắn rất giỏi đây.”

“Đúng là đẹp nhưng tôn vẫn thích giám đốc Tôn nhất thôi.”

“Công ty chúng ta quả thực là may mắn, toàn là trai đẹp.”

Nhan Tĩnh Ảnh vốn không quan tâm, tâm trí cô chỉ quan tâm đến mấy chậu cây cảnh được bày trí xung quanh phòng sinh hoạt. Nhưng nghe thấy những lời khen mĩ miều có cánh đó cũng không kiềm được lòng tò mò mà ngước đầu lên nhìn Giác Lộc một cái.

Quả thật là rất tuấn tú, rất tri thức!

Tôn Thượng Phủ đang chắc mẩm trong lòng là cô sẽ không để tâm đến người đàn ông khác. Thấy cô ngước nhìn người đàn ông khác thì bất mãn khó chịu không thôi, đã thầm rủa trong lòng: 'Tôi đẹp trai như thế này mà cô còn dám ngước lên nhìn hắn ta. Xem tôi xử cô thế nào.'

Để trấn tĩnh lại phần lớn nhân viên đang sôi động, anh tiếp lời: “Dự án thiện nguyện lần này cứ để cậu ấy lo.”

Ngồi trong phòng giám đốc, Mặc Tân đem theo một tách cà phê nóng đặt lên bàn anh, anh nói: “Tối hôm nay anh sắp xếp vài chiếc xe có động cơ nhẹ một chút đi, tôi muốn đích thân dạy cho Nhan Tĩnh Ảnh chạy xe.”

Mặc Tân cũng nói lại như vẻ thường tình: “Anh đối xử thật tốt với Nhan tiểu thư.”

"Những chuyện này bình thường thôi, cậu chưa từng có người yêu sao?”

Mặc Tân cười cười, gương mặt hài hoà ưa nhìn hơi đỏ: “Thuở hàn vi cũng có nhưng mà chóng nở chóng tàn, sau cuộc tình đó thì tôi cũng không quan tâm nữa, giờ chỉ quan tâm phục vụ cho công ty thôi.”

Tôn Thượng Phủ gật đầu thông cảm. Mặc Tân vốn xuất thân gia đình nghèo khó, nhờ nỗ lực và tính cách đáng tin cậy mới có công việc ổn định như hôm nay. Người yêu cậu ấy từng chê cậu ấy không xứng đáng đã chia tay. Giờ có lẽ cậu không thiết tha lắm. Cậu bằng tuổi anh, gia đình không có thân thế mà đã bước được đến đây, quả thật rất giỏi. Anh rất trân quý người trợ lí thân cận này!

Bên phòng kế hoạch, Tôn Thượng Phủ giao cho cô không biết bao nhiêu là việc coi như là sự “trừng phạt”. Làm ngày làm đêm một tuần chắc cũng không xong.



“Sếp Tôn ơi tôi ghét anh quá.”

Giác Lộc đi vào phòng kế hoạch, đứng nhìn cô làm việc.

Được một lúc, cô xoay người qua, thấy Giác Lộc đứng nhìn mình thì bất giác giật mình một cái lùi lại phía đằng sau: “Phó tổng ơi anh hù chết tôi rồi.”

Giác Lộc cười cười: “Tôi đến đây vì muốn thấy nhân viên tích cực tham gia hoạt động của công ty ra sao thôi.”

Cô nghe thấy người khác khen mình cũng không tránh khỏi việc đỏ mặt, vội vẩy tay chối. Hai người trò chuyện một lúc nữa thì Giác Lộc đi ra ngoài.

Vân Diêu nhìn thấy 2 người nói chuyện thân thiết như vậy đã thầm chửi rủa trong lòng.

Cô ta cầm lấy ống tay áo Giác Lộc kéo ra một góc: “Phó tổng ơi anh không biết gì về Nhan Tĩnh Ảnh đâu.”

“Biết cái gì?”

Vân Diêu như nắm được chóp, vẻ mặt bày tỏ muốn giấu diếm nhưng miệng đã nhanh chóng kể lể: “Cô ta không biết có ai chống lưng mà liên tục nhận được hợp đồng quay quảng cáo, nhận được nhiều dự án lớn, chắc chắn là người không sạch sẽ anh đừng nên thân thiết quá.”

Giác Lộc cười cười gật đầu: “Có ai chống lưng hay tự cô ấy nỗ lực thì cô biết rõ quá nhỉ, thư kí Vân?” nói rồi cậu rời đi, không quên lườm Vân Diêu một cái.

Vân Diêu nghe thấy cậu ta nói vậy mặt đã đông cứng như đá, đứng như trời trồng đã thầm nguyền rủa Nhan Tĩnh Ảnh: “Cô là cái thứ gì vậy hả?”

Cả một ngày hôm đó, không hiểu gì nguyên do gì mà Giác Lộc đều luôn tìm cách tiếp cận cô, chẳng chút giấu diếm.

...-------------...

“Sao rồi nó có tin tưởng cậu không?” Một người đàn ông cao lớn đứng nhìn thành phố hoa lệ sau cửa sổ bằng kính trong suốt sát chân sàn.

Một người đàn ông đeo kính cận đứng gần cửa ra vào đáp lời: “Có thể là có nhưng không nhiều lắm, nhưng sếp yên tâm đi tôi sẽ khiến anh ta tin tưởng tôi, cho tôi trở thành người thân cận bên anh ta nhất.”

“Còn nữa....”

Chưa cần đợi người đàn ông cao lớn kia nói xong, người đàn ông đeo kính cận đã nói: “Tôi đang tiếp cận Nhan tiểu thư, sếp cứ yên tâm, không sớm thì muộn cô ta sẽ thích tôi.”

“Tốt lắm, tôi nhất định sẽ cho nó nếm trải mùi vị người mình yêu thương lại yêu thương người khác là như thế nào.”