Kha Âm tiếp tục nhíu mày, đã là công việc thì đương nhiên phải làm rồi, giờ đến thực tập sinh còn có thể làm thành thạo được ý chứ. Mặc kệ là thiến hay chữa bệnh khác, thì đều được coi là khám chữa bệnh, vì sao từ miệng người đàn ông này nói ra lại đáng khinh vậy cơ chứ.
“Cô có thể gửi tôi video cô cắt tiểu J không, tôi muốn nhìn xem.” tiểu J là bộ phận sinh dục =.=
“Bác sĩ cô có ở đó không? gửi video cho tôi, tôi thật sự muốn xem.”
“Cô cắt của động vật nhiều như vậy, có từng nghĩ qua cắt của nam nhân không?”
Nhìn đến đây, Kha Âm cũng không thể xem nữa, nếu không phải lo lắng bệnh tình của thú cưng thì cô sẽ bỏ qua.
Dạ Dung Lâm đang lái xe nhìn sang cô, cảm thấy cảm xúc của cô thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Ai chọc bạn gái anh không vui?
Kha Âm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nhiều người suy nghĩ quá mức về nghề của bọn em.”
Dạ Dung Lâm lập tức nghĩ đến mấy vấn đề, sau đó nghiêm túc nói với Kha Âm: “Có phải ở viện có vụ lùm xùm gì không? Bảo các em bán thuốc giá cao, hay dùng thuốc lãng phí gì đó? Nếu gặp phải mấy cái này, gọi điện ngay cho anh, anh để luật sư cùng họ nói chuyện.”
Thú y là khám chữa bệnh cho động vật, không phải là đi giảng đạo lí, nếu bọn họ muốn nháo loạn hay gây sự thì anh cũng tìm người nói chuyện công đạo với họ.
Kha Âm lắc đầu cười: “Không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến công việc, anh yên tâm đi.”
Dạ Dung Lâm sao có thể yên tâm: “Anh biết, nhưng nếu bị hiểu lầm hay bị làm phiền nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình, nhất định phải gọi cho anh trước.”
Kha Âm nhìn anh, nói không cảm động là giả. Vì thế cô gật đầu: “Đồng ý với anh, nếu gặp nguy hiểm em nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt và chờ anh đến giải quyết.”
Cuối cùng Dạ Dung Lâm cũng nở nụ cười, haha cuối cùng anh cũng có thể đứng trên thân phận bạn trai nói chuyện rồi. Thật sảng khoái.
Qua nửa tiếng, rốt cuộc cũng đến công viên. Bởi vì hôm nay trời nhiều mây, nên cũng không quá nóng. Nhưng lúc Kha Âm chuẩn bị xuống xe, Dạ Dung Lâm vẫn kéo tay cô đưa lọ kem chống nắng: “Cái này có thể phun toàn thân, mấy chỗ chân tay lộ ra ngoài em phun một chút đi, đừng để bị cháy da.”
Kha Âm nhìn đống chữ tiếng nhật kia cũng không hiểu gì, nhưng con gái đối với mĩ phẩm không cần thầy dạy cũng biết dùng, lắc lắc hai cái, rồi phun về phía trước, Kha Âm híp mắt ngửi: “Rất thơm nha.”
Dạ Dung Lâm đem những lời này trở thành khích lệ, vui vẻ cười.
Sau khi phun xong, hai người xuống xe, từ tầng hầm đi lên, Dạ Dung Lâm còn chỉ cho Kha Âm mấy kiến trúc xung quanh: “Tí nữa chúng ta còn từ chỗ đó đi xuống.”
Kha Âm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Từ chỗ khác đi xuống, anh sợ không tìm được xe.”
Dạ Dung Lâm: Anh mù đường em có thể không cần nhắc lại…
Không cần xếp hàng mua vé, hai người quét mã QR là có thể vào cổng. Vì đang nghỉ lễ nên công viên rất náo nhiệt, xung quanh toàn người trẻ tuổi, đôi yêu nhau, vợ chồng gia đình… Mọi người đều tươi cười vui vẻ.
Dạ Dung Lâm đi bên cạnh Kha Âm, cầm lấy tay Kha Âm, cô vốn dĩ thấy nóng không muốn nắm tay, nhưng Dạ Dung Lâm quay sang nói với cô: “Em không cầm tay anh, không sợ anh bị lạc trôi sao?”
Kha Âm nghĩ đến lần trước đi leo núi, cô lo lắng phát sợ khi mãi không thấy Dạ Dung Lâm đâu, bèn yên lặng mà cầm lại tay Dạ Dung Lâm thêm chặt.
Hai người đều là người xinh trai đẹp gái, tỉ lệ người qua đường quay đầu nhìn khá cao. Có mấy người còn chụp lén đều bị Dạ Dung Lâm yêu cầu xóa ảnh. Nhưng cũng không phải phát hiện được hết, có người đăng lên weibo ảnh hai người, còn tưởng rằng là ngôi sao hay người nổi tiếng gì đó, nhưng tìm rất lâu cũng không có kết quả, còn nhờ giang cư mận tra hộ.
Kha Âm không nhịn được cười, nhìn mình giống ngôi sao sao?
Kha Âm hỏi Dạ Dung Lâm: “Em có sợ độ cao không?”
Dạ Dung Lâm lắc đầu: “Không.”
“Vậy chúng mình chơi cái kia đi.” Cô chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc.
“Em muốn chơi?” Dạ Dung Lâm lôi kéo cô dừng lại trước xe bán đồ phụ kiện.
Kha Âm gật đầu, Dạ Dung Lâm cầm một cái băng đô tai chuột Mickey đưa cho Kha Âm: “Em đeo cái này lên, bọn mình cùng chơi.”
Cô nàng trợn mắt, từ trước đến giờ cô còn chưa đeo mấy thứ này đâu, cô ghét bỏ liếc nhìn Dạ Dung Lâm, lẩm bẩm nói: “Chỉ có trẻ con mới đeo…”
Vừa nói xong, bên cạnh có một đám người đi qua, trên đầu mấy cô gái còn đeo băng đô hoạt hình.
Dạ Dung Lâm cười, tuy anh đeo kính râm nhưng Kha Âm có thể tưởng tượng anh cười cong tít hết mắt rồi.
“Đeo lên đi, Âm Âm bảo bối.” Hai cô gái đứng ngay cạnh hai người ăn luôn bát cơm tró nóng hổi, còn yên lặng dịch ra xa hai bước.
Kha Âm bất đắc dĩ liếc Kha Âm một cái, còn cảm thấy anh còn trẻ con hơn cả mình, thôi, đi cùng đi rồi, thỏa mãn anh một lần vậy. Vì thế Kha Âm đeo lên đầu.
“Đi thôi.” Cô cũng không cầm tay Dạ Dung Lâm, tuy là không quay đầu lại nhưng cô biết anh đi ngay sau lưng mình.
Sau khi hai người đi, hai cô gái còn thảo luận: “Sao tớ cảm thấy giọng nói của anh trai kia có chút quen tai nhỉ….”
“Hay là người nổi tiếng, tớ thấy nhan sắc của họ cũng không vừa đâu.”
“Còn gọi là Âm Âm…….. Đậu xanh, tớ nhớ rồi, bạn gái của nam thần không phải gọi là Âm Âm sao?”
“Nam thần nào?”
“Dung Lâm ý.”
“Có nhầm không vậy? Hai người họ có thể đi công viên giải trí sao? Còn bị chúng ta gặp phải?”
Quay đầu lại muốn tìm Dạ Dung Lâm và Kha Âm thì hai người đã đi xa rồi. Chơi tàu lượn siêu tốc phải xếp hàng rất lâu, cũng may là đứng trong nhà có điều hòa. Chờ nửa tiếng sau mới đến lượt hai người. Dạ Dung Lâm hỏi Kha Âm: “Em có khát nước không? Anh đi mua nước.”
“Không cần đâu, em không khát.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Chúng ta không phải đã ăn sáng xong rồi mới đi sao?”
“Nếu không anh chơi game với em.”
Kha Âm đeo kính râm trên cổ áo, hôm nay cô trang điểm, bên mắt còn sáng lấp lánh: “Anh sợ em chán sao?”
Dạ Dung Lâm gật đầu, cũng bỏ kính râm xuống, Kha Âm nghe rõ ràng được tiếng hít thở của mấy em gái. Cô lấy di động ra: “Vậy chúng ta chơi 3v3, thời gian ngắn hơn một chút.”
“Ok”Dạ Dung Lâm cũng lấy di động ra, lúc này Kha Âm phát hiện ra cấp bậc của anh đã lên bạch kim rồi, chơi khi nào hay dị?
“Anh tự chơi?”Kha Âm hỏi
“Ừ” Bình thường công việc xong xuôi anh sẽ chơi một hai trận, cũng phải nói vận khí của anh tốt, đa phần là chiến thắng lên thăng hạng rất nhanh.
Hai người bắt đầu chơi, Kha Âm định chọn đi rừng thì thấy Dạ Dung Lâm nhanh chân chọn trước mình.
“Anh đi rừng?” Kha Âm hỏi
“Ừ” chọn rồi không đổi nhân vật được
Kha Âm thấy trong đội người còn lại chọn xạ thủ nên cô chọn pháp sư. Khi Dạ Dung Lâm chơi cô vẫn luôn xem anh chơi, Kha Âm lẩm bẩm: “Sao em thấy cách chơi của anh có chút quen thuộc nhỉ?”
Dạ Dung Lâm cong môi cười, trong lòng nói, thì chính là phong cách của em mà, anh là do em dẫn đi đó.
Sau đó Dạ Dung Lâm giành chiến thắng, cô nói với anh: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đúng là phải lau mắt nhìn, anh tiến bộ rất nhanh.”
Lần sau chơi đấu trường, anh mang em đánh chơi, đảm bảo toàn thắng.
Đôi mắt Kha Âm lóe lóe, sau đó trịnh trọng gật đầu thật mạnh. Sau khi chơi một ván nữa cuối cùng cũng đến lượt hai người đi xe trượt. May mắn là hai người ngồi ngay đầu, Kha Âm còn kêu một tiếng: “Nghĩ lại đúng là rất khốc.”
Sau khi kiểm tra đai an toàn, tàu chuẩn bị khởi hành, Dạ Dung Lâm vươn tay, Kha Âm đặt tay mình lên trên, mười ngón đan nhau. Đầu tiên xe chạy chậm rì rì, sau ki đến điểm cao thứ nhất, là đột nhiên lao xuống phía dưới! Mọi người hét chói tai, tay hai người nắm nhau thêm chặt.