Thanh Âm Của Em

Chương 4




Nhưng sự chú ý của anh không đặt trên con Husky kia, mà đến bên cạnh Kha Âm, xua tay nói: "Không có việc gì, tôi thấy chúng nó cũng không sao? Nhưng đêm qua rốt cuộc sảy ra chuyện gì?"

Kha Âm liền cho Dạ Dung Lâm xem video. Lúc nhận di động, anh nhìn trộm qua bàn tay của Kha Âm. Không giống như lúc đeo găng tay, mỗi ngón đều trắng trắng mềm mềm, móng tay cắt gọn sạch sẽ.

Dạ Dung Lâm xem xong video, cũng không nhịn được nở nụ cười: "Con chó này đúng là thành tinh rồi."

Kha Âm vẫn thấp thỏm, ngẩng đầu lên nhìn anh, Dạ Dung Lâm trả lại điện thoại cho cô, cười đến sáng lán: "Làm sao, lo lắng tôi sẽ mắng người?"

Cô do dự một chút, gật gật đầu: "Thật xin lỗi, tạo cho ngài phiền toái như vậy."

"Không cần xin lỗi." Nghiêm túc đứng lên, vừa lúc đứng cạnh bàn, anh duỗi tay ôm hai con mèo một cách thuần thục, trầm ngâm một lát mới nói: "Nhìn ra được chúng rất sợ hãi."

Kha Âm lập tức tận chức nói: "Bệnh viện sẽ bồi thường cho anh."

"Không cần bồi thường, tôi chỉ muốn mèo của tôi nhanh chóng khỏi bệnh." Thời điểm nói chuyện, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve mèo, ánh mắt nhìn Kha Âm cũng nhu hòa, không có nửa điểm dọa người, "Không biết bác sĩ Kha có biện pháp gì tốt không?" . Truyện Đoản Văn

Để điều trị cho hai con mèo kia, Kha Âm thấy có rất nhiều cách nhưng cô không muốn cho bọn chúng uống thuốc. Suy nghĩ nửa ngày, Kha Âm nói: "Sự việc như vậy, anh có muốn mang chúng về nhà không?"

Dạ Dung Lâm gật đầu, xác thực không yên tâm khi để chúng ở lại, nhưng không để lại bệnh viện thì sẽ không gặp Kha Âm nữa, ai... thật khó chọn.

Không nghĩ tới Kha Âm lại nói thêm: "Tôi nhớ hôm qua anh có ghi lại địa chỉ, cũng gần nhà tôi, không bằng mỗi ngày tôi bỏ ra một chút thời gian bồi chúng nó, được không? Chúng nó tựa hồ cũng rất thích tôi."

Dạ Dung Lâm trừng to mắt, thật giống như đang buồn ngủ thì có người đưa gối cho a!

Kha Âm còn tưởng Dạ Dung Lâm thấy mình hơi mạo phạm, kỳ thật khi nói tới đây, cũng thật khó xử, cô cũng không có thói quen ở chung với người xa lạ.

Vì thế cô cúi đầu, ánh mắt trốn tránh: "Nếu anh cảm thấy không tiện, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

Dạ Dung Lâm có nhiều fan như vậy, cô tùy tiện nói ra như vậy, anh ta có nghĩ mình có mưu đồ khác?

Anh đâu có nghĩ như vậy. Lúc này anh chỉ hận không thể nhảy dựng lên, bắt lấy tay Kha Âm nói, biện pháp của cô quá tuyệt vời! Nhưng anh vẫn phải áp chế trong lòng, không ngừng tự nhủ, không cần gấp không cần gấp, sẽ dọa đến Kha Âm.

Vì thế anh ôn tồn lễ độ mà cười nói: "Tôi cảm thấy biện pháp này không tồi, nhưng không biết có làm chậm trễ công việc của cô không?"

"Sẽ không, chăm sóc thú cưng cũng là công việc của chúng tôi, hơn nữa địa điểm làm việc cũng không giới hạn trong bệnh viện."

"Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô lịch trình, thế nào?"

"Được." Kha Âm viết địa chỉ mail đưa cho Dạ Dung Lâm.

Dạ Dung Lâm đem tờ giấy nhỏ cẩn thận cất vào trong ví, sau đó như vô tình hỏi một câu: "Bác sĩ Kha cũng ở gần đây?"

"Ân, đi làm thuận tiện hơn."

"Là nhà của cô hay thuê?"

Kha Âm nói tên địa chỉ, thật đúng chỉ cách biệt thự của Dạ Dung Lâm mấy phút lái xe.

Sau đó cô lại nói: "Tôi chỉ thuê nhà thôi."

Dạ Dung Lâm gật đầu: "Hôm nay tôi nghỉ, cô khi nào có thể đến?"

Kha Âm nghiêng đầu hỏi: "Buổi chiều?"

Dạ Dung Lâm cười sáng lạn: "Không thành vấn đề." Trong lòng lại như có tiểu nhân nhảy nhót: Quá lâu, tận chiều mới có thể gặp Kha Âm!

Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, Kha Âm ở bên trong hỏi: "Xin hỏi ai vậy?"

Người ngoài cửa đáp: "Tôi là chủ nhân của Jerry, Thịnh Mặc Hàn."

Khi hắn nói câu thứ nhất, Dạ Dung Lâm liền nhướn mày, là đối thủ nhiều năm, thanh âm của Thịnh Mặc Hàn quả thực quen thuộc.

Kha Âm lập tức nói: "Mời vào."

Thịnh Mặc Hàn mở cửa, vốn dĩ cùng Kha Âm nói chuyện của Jerry, không nghĩ tới Dạ Dung Lâm cũng ở đây, hắn kinh ngạc hỏi một câu: "Sao anh lại ở đây?"

Dạ Dung Lâm chỉ chỉ hai con mèo của anh: "Jerry của anh dọa tới bọn nó, không anh nghĩ tôi tới vì cái gì?"

Trên khuôn mặt lạnh băng của Thịnh Mặc Hàn như xuất hiện vết rách. Sao lại trùng hợp như vậy, chó nhà hắn cùng mèo nhà Dạ Dung Lâm đồng thời mắc bệnh?

Tuy hai người là đối thủ, công việc cũng không khác nhau, nhưng lần này do chó nhà anh làm sai nên Thịnh Mặc Hàn chủ động xin lỗi.

Dạ Dung Lâm cũng không truy cứu, xua xua tay: "Anh vẫn là đem chó nhà anh về dạy bảo cho tốt đi." Thịnh Mặc Hàn bất đắc dĩ mà nhìn về phía Jerry, từ khi Kha Âm mang nó vào đây nó vẫn nằm bên cửa như môn thần giữ cửa vậy. Thấy chủ nhân đi tới, nó chậm rãi ngồi dậy, còn vẫy đuôi ríu rít.

Mặt Husky vốn dĩ rất hún hớn, đặc biệt khi lấy lòng Thịnh Mặc Hàn càng ngu ngốc hơn.

Thịnh Mặc Hàn hỏi nó một câu: "Đêm qua khỏe lắm nhỉ? Mày muốn chạy đi đâu?"

Nhưng nó vẫn hún hớn như cũ, vẻ mặt vô tội nhìn Thịnh Mặc Hàn, chẳng qua cái đuôi vẫy càng hăng.

Thịnh Mặc Hàn vỗ nhẹ trên đầu nó hai cái: "Mày cho rằng giả bộ vô tội là qua mắt được tao sao? Hành vi của mày đêm qua đã bị camera quay lại hết rồi!"

Nhận ra không trốn được, vì thế nó sủa một tiếng, lăn ra đất làm bộ bị chủ nhân mắng.

Kha Âm luôn mềm lòng đối với động vật, bình thường nhìn thấy chúng bị bệnh, cô đều rất đau lòng, mà con Husky này quá thông minh làm cô không nhẫn tâm phạt.

Thịnh Mặc Hàn như biết Kha Âm muốn gì bèn nói: "Ngoài tiền bồi thường tổn thất cho bệnh viện, trở về sẽ cho nó nhịn đói mấy bữa, xem lần sau còn dám tái phạm không."

Dạ Dung Lâm dựa bên bàn Kha Âm, trong lòng có điểm hụt hẫng. Rõ ràng Kha Âm là bác sĩ chủ trị của pet nhà anh, nhưng giờ lại lòi ra thêm một người nữa. Đặc biệt là người này lại là đối thủ của anh.

Vì thế Dạ Dung Lâm trực tiếp nói với Thịnh Mặc Hàn: "Anh xác định Jerry có thể sửa đổi? Tôi còn nhớ rõ nó làm thủng bộ sô pha nhập khẩu của nhà anh."

Thịnh Mặc Hàn quả nhiên càng bất đắc dĩ, Kha Âm tò mò hỏi một câu: "Nó ở nhà cũng quậy phá sao?"

Dạ Dung Lâm gật đầu: "Đúng vậy, lần trước cậy Mặc Hàn không ở nhà, làm thủng lỗ trên sô pha, sau đó còn rất thông minh đem giấu mảnh vụn sạch sẽ, cuối cùng nằm lên trên chỗ hỏng kia không nhúc nhích."

Thịnh Mặc Hàn nhớ tới chuyện này, không nhịn được cười bổ sung: "Thật ra nó ở nhà rất ầm ĩ, ngày đó khi tôi trở về, nó liền giả bộ ngoan ngoãn nằm trên sô pha, không chạy theo tôi làm loạn, đổ thức ăn cũng không chạy tới ăn."

Nhắc tới vật sủng của mình, ánh mắt Thịnh Mặc Hàn càng thêm nhu hòa: "Lấy cái tính tình tham ăn của nó, thì làm sao có thể bỏ mặc đồ ăn nên tôi liền biết là có chuyện, nhắc nó lên liền thấy lỗ thủng kia..... Lúc đấy vừa bực lại vừa buồn cười còn nghĩ muốn đánh chết nó."

Kha Âm cười hahaha. Hai ngày này, Dạ Dung Lâm cảm giác Kha Âm chính là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, thực ổn trọng, không nghĩ tới, lúc cô cười rộ lên trông thật đáng yêu.

Kỳ thật cũng không cười như vậy, nhưng khi ngẫm lại đều quá thú vị, nên cô không nhịn được.....

Dạ Dung Lâm nhìn khuôn mặt tươi cười ánh mắt sáng long lanh của cô. Hóa ra cô thích nghe chuyện kiểu này? Vậy lần sau, anh sẽ nói với cô nhiều một chút.

Thịnh Mặc Hàn cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là lúc cùng Kha Âm nói chuyện cảm giác kéo gần khoảng cách lại. Vì thế Thịnh Mặc Hàn liền nói chuyện của Kim Giác và Ngân Giác, quay sang nói với Dạ Dung Lâm: "Anh cũng đừng chỉ nói Jerry nhà tôi, lần trước không phải xem camera nhà anh, khi anh đi làm về, hai con mèo nhà anh chỉ thiếu nước phá nhà thôi sao."

Kha Âm không tự chủ hỏi: "Sau đó thì sao? Phát hiện được gì?"

Kim Giác thì hoạt bát hơn, còn Ngân Giác thì ngoan hơn một chút, đều nằm bên người Dạ Dung Lâm muốn ôm.

Dạ Dung Lâm thấy Kha Âm tò mò liền thao thao bất tuyệt: "Khăn giấy, dép lê đều bị cắn hư, vốn dĩ tôi nghĩa là do Kim Giác làm, nhưng camera mới phát hiện, thời điểm tôi không có nhà, Ngân Giác liền có bộ dáng khác."

Kha Âm trừng lớn mắt: "Anh nói, đều do Ngân Giác làm?"

Dạ Dung Lâm gật đầu: "Mấu chốt là mỗi lần tôi chất vấn chúng nó, Kim Giác cứ như vậy...." Anh nhéo móng vuốt nhỏ của Kim Giác, sau vỗ vỗ đầu Ngân Giác, " như là đang nhận tội vậy, nhưng tôi cảm thấy Ngân Giác quá ngoan liền không tin Kim Giác."

Kha Âm đi đến nhìn vẻ mặt ngây thơ của Ngân Giác, nó mở to mắt nhìn Kha Âm. Cô vươn tay chọc chọc má nó: "Mày rất cừ nha."

Ngân Giác dường như biết Kha Âm khen mình, đắc ý kêu meo meo, như tỏ vẻ: Chị gái xinh đẹp khen ta, ta biết!

Thịnh Mặc Hàn còn muốn tiếp chuyện cùng Kha Âm, nhưng Dạ Dung Lâm liền nói: "Hôm nay không phải anh còn có việc sao? Như thế nào mà giờ còn chưa đi vậy?"

Thịnh Mặc Hàn nhìn đồng hồ, đúng là không thể ở lại. Vì thế liền bồi thường tiền cho bệnh viện cùng giáo huấn Jerry một trận. Kha Âm cảm thấy Jerry rất đáng yêu, còn có cả Ngân Giác và Kim Giác nữa.

Nhìn Husky bày ra vẻ mặt vô tội nghe giáo huấn, cùng Ngân Giác và Kim Giác ngồi trên bàn tròn mắt nhìn, như sung sướng có kẻ gặp họa.

Thịnh Mặc Hàn mang Husky đi, hôm nay có bác sĩ chủ trị khác ở đây, vừa lúc Dạ Dung Lâm muốn mang mèo về, Kha Âm liền đi cùng anh.

Dạ Dung Lâm rất cao hứng nói: "Tôi đi lấy xe."