Thanh Âm Của Em

Chương 30




Dạ Dung Lâm dựa ra sau ghế, híp mắt nói: “Nhưng anh muốn chai em đã uống rồi, em có cho hay không?”

Kha Âm còn có thể nói gì sao? Tiểu công trúa rõ ràng là muốn uống nước! Vì thế cô nàng gật đầu: “Cho cho cho.”

Dạ Dung Lâm cười mãn nguyện.

Ngồi trên xe hai người mơ màng sắp ngủ, Kha Âm còn đỡ hơn Dạ Dung Lâm một chút. Nhìn Dạ Dung Lâm đang gật gù, cô vỗ nhẹ vào bả vai gầy của mình: “Anh dựa vào đây ngủ này.”

Dạ Dung Lâm chỉ muốn nói, anh là một người con trai, hẳn là em nên dựa vào anh mới đúng kịch bản chứ! Nghĩ như thế, anh liền đỡ đầu Kha Âm ấn vào trong lồng ngực mình, Kha Âm giãy giụa, anh bá đạo nói: “Ngủ”

Kha Âm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chính em cũng không buồn ngủ.”

“Thế thì ngủ cùng anh.” Kha Âm gật đầu, nghĩ thầm: Tiểu công trúa nói gì cũng đúng.

Trên thực tế, Kha Âm dựa vào người anh lại còn ngủ trước anh. Thời điểm Dạ Dung Lâm nửa tỉnh nửa mơ còn mở mắt nhìn cô, sau đó hôn trán cô. Sau khi hai người đằng sau chìm vào giấc ngủ, tài xế điều chỉnh đèn trong xe, không quấy rầy hai người.

Ba giờ sau, xe dừng trước nhà Kha Âm. Vừa dừng xe là Dạ Dung Lâm tỉnh lại luôn. Kha Âm thì vẫn còn ngủ trong ngực anh, nhìn như con mèo nhỏ. Tay anh chạm nhẹ vào má cô, tự nhiên mỉm cười. Dạ Dung Lâm ôm cô vào nhà đi thẳng vào phòng ngủ đặt cô lên giường. Tất nhiên đấy chỉ là anh nghĩ, hiện thực thì tàn khốc hơn =))), Dạ Dung Lâm vừa động thì Kha Âm cũng tỉnh. Cô ngồi dậy, ngáp nhỏ, còn xoa xoa mắt: “Về đến nhà rồi?”

“Ừm.” Dạ Dung Lâm nói với cô, “Trước tiên ngồi trong xe đã tránh bị trúng gió.”

“Ừm.” Tài xế đã xuống xe, quên không điều chỉnh lại ánh đèn, Kha Âm nhìn về phía Dạ Dung Lâm, ánh mắt mê mang.

Cô nàng nuốt nước miếng, do dự mà nói: “Anh có thể dạy em học tiếng của Ngân Giác với Kim Giác được không?”

Dạ Dung Lâm nghe được lời cô nói, trừng mặt ngạc nhiên nhìn, cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Xác định là không sai được. Bạn giá mình yêu cầu, thân là bạn trai, vẫn nên thỏa mãn cô nàng. Vì thế Dạ Dung Lâm thanh thanh giọng kêu “Meo” một tiếng.

Kêu xong hai tai anh cũng tự giác đỏ lên, mà yêu cầu này của Kha Âm cũng làm anh thấy xấu hổ. Lại còn không dám nhìn Kha Âm, nghĩ thầm, như vậy là xong nhỉ? Chẳng lẽ còn muốn anh kêu meo meo mèo meo méo meo =)))

Điều Kha Âm muốn nghe không phải là cái này. Cô là muốn cùng anh nói chuyện như cách anh nói chuyện với Kim Giác Ngân Giác, là tiếng người mà!

Vì thế cô mất mát giải thích: “Không phải là kiểu này...”

Dạ Dung Lâm quay đầu nhìn cô, mèo không kêu như này thì còn kêu như nào? Chẳng lẽ còn phân nhiều kiểu sao?

Kha Âm duỗi tay, muốn giải thích với Dạ Dung Lâm một chút, ai biết đâu, tự dưng có hai vật từ đâu nhảy ra khiến cô hoảng sợ. Nhìn kĩ lại, hóa ra là hai tiểu quỷ Ngân Giác, Kim Giác. Hai con mèo chính là ghé vào tấm kính chắn gió, quay tròn như muốn chui vào trong xe. Đã hai ngày hai đứa không được gặp Dạ Dung Lâm và Kha Âm, bọn chúng siêu nhớ hai người, hai chân đặt lên mặt kính bày vẻ mặt bán manh rồi kêu meomeo.

Dạ Dung Lâm chỉ hai con mèo, nói: “Là kêu như thế đi?”

Lời Kha Âm định nói bị hai đứa phá quấy, chỉ mất mát gật đầu. Tối nay, Kim Giác Ngân Giác cuối cùng cũng không ở lại nhà Kha Âm, may mắn là chúng còn nhớ ai là chủ nhân của mình. Người nuôi mình mấy năm nay là ai.

Dạ Dung Lâm đứng ở cửa nhà Kha Âm, chúc cô ngủ ngon, sau đó lái xe đưa hai tiểu quỷ đi về nhà. Hai đứa đều ngồi ở ghế phụ, hai chân để lên trên cánh cửa, nó đầu lên hóng nhìn bên ngoài. Gió đêm thổi khiến lông của chúng bay nhè nhẹ. Tâm tình Dạ Dung Lâm không tồi, vừa lái xe vừa nói: “Còn biết trở về cùng anh, tính ra hai đứa mày vẫn còn chút lương tâm.”

“Meo meo meo”Kim Giác còn rất tự hào kêu.

Điện thoại của Kha Âm hết pin, về nhà cô sạc pin đang định gọi điện hỏi Dạ Dung Lâm đã về đến nhà chưa thì Dạ Dung Lâm đã gọi đến. Sau khi nói chuyện xong, đang định tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn của viện trưởng Ngôn Dục Cẩn.

Tuy nói là viện trưởng, nhưng Ngôn Dục Cẩn cũng không lớn hơn cô là bao. Anh chính là người lôi kéo Kha Âm đến Hoài Hải thực tập, sau đó làm việc ở đây. Cho nên anh ta đã giúp Kha Âm rất nhiều.

Tin nhắn của anh ta cũng rất ngắn gọn: “Tiểu Âm, ngày mai anh về nước.”

Anh tuy là viện trưởng nhưng trình độ rất cao, lại đạt được nhiều giải thưởng, không ít những ca khó đều do anh hội chẩn. Có thể nói đây là thần tượng của Kha Âm, vừa là thầy vừa là bạn. Biết được anh sắp về, Kha Âm cũng rất vui, liền trả lời: “Tốt”

Hôm sau, Dạ Dung Lâm đưa Kha Âm đi làm, xuống xe mở cửa cho cô, anh hỏi: “Đêm qua nghỉ ngơi khỏe không?”

Kha Âm gật đầu, “Khá tốt, còn anh”

“Anh không.” Dạ Dung Lâm khởi động xe, có chút muộn phiền.

Kha Âm khó hiểu hỏi: “Là ngủ không sâu sao?”

“Đúng vậy, hai tiểu quỷ kia ầm ĩ bên cạnh anh.”

“Phụt” Kha Âm bật cười. Lúc bọn chúng ăn vạ chỗ em thì anh oán hận, ghét bỏ chúng không có lương tâm. Giờ chúng ngoan ngoãn đi về, thì anh lại không quen?”

Dạ Dung Lâm quay đầu nhìn Kha Âm: “Mèo ở bên anh không quen, nhưng người nào đó mà ở bên, khẳng định là ngủ rất ngon.”

Kha Âm yên lặng nhìn ra phong cảnh bên ngoài, làm bộ không biết anh đang nói cái gì. Dạ Dung Lâm cũng dừng lại ngay, hai người quen nhau cũng chưa lâu, sẽ không thể nói đến chuyện ở chung sớm như vậy được. Chỉ là anh mỗi ngày đều nghĩ muốn ôm Kha Âm ngủ cùng, nghĩ đến đau cả xương.

Xe dừng cách bệnh viện không xa, Kha Âm bỏ dây thắt an toàn, muốn xuống xe, Dạ Dung Lâm nhanh tay khóa ngay cửa xe lại. Kha Âm nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp, sau đó nhìn anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Dạ Dung Lâm cũng bỏ dây an toàn, vươn người tới gần Kha Âm, hai tay chống lên cừa cùng ghế ngồi, chặn Kha Âm ở giữa. “Bảo bối, em quên gì rồi nhỉ.”

“Quên gì?” Kha Âm cúi đầu, muốn kiểm tra túi xách.

Dạ Dung Lâm bắt lấy cằm cô, ý bảo cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày mai, em không gặp anh, chẳng lẽ không nhớ anh sao?”

Kha Âm thành thật lắc đầu: “Sẽ không.”

Dạ Dung Lâm:...... Này, không còn cách nào nói chuyện yêu đương, em có thể dựa theo lẽ thường diễn một lần không???

Nhìn mặt Dạ Dung Lâm đen như than, Kha Âm thức thời sửa lại: “Nhớ, rất nhớ.” Nói ra mà chính cô cũng thấy giả.

Bởi vì mỗi sáng, tối đều gặp mặt nhau, cùng chạy bộ cùng ăn sáng, sau lại còn cùng nhau đạp xe. Mỗi ngày đều gặp nhau như vậy, liền cùng không cần nhớ nhỉ.

Dạ Dung Lâm cũng rõ, đoạn tình cảm này, anh là người rung động trước, như thời gian làm việc anh cũng bất tri bất giác nhớ đến Kha Âm. Trong phim có không ít cảnh tình cảm, mà khi anh nói cũng sẽ liên tưởng đến cô. Chính anh học được nhiều như vậy, nhưng Kha Âm lai không cho anh cơ hội nói ra.

“Anh sẽ nhớ em, mối ngày đều nhớ em rất nhiều, rất nhiều.” Dạ Dung Lâm đem tay của Kha Âm đặt lên ngực mình, “Em cảm nhận được không, nơi này của anh đặc biệt đau.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Kha Âm đề nghị, “Nếu không anh đi khám bác sĩ đi, khả năng không phải anh nhớ em mà là bị bệnh thì sao.”

Dạ Dung Lâm thật muốn đạp cửa xuống xe, cô gái này anh tán không nổi nữa!

Nhưng đây là xe của anh, xuống xe thì anh đi công tác kiểu gì? Cho nên giờ phải nhịn nhịn nhịn. ngôn tình ngược

Hơn nữa, nhìn từ góc độ khác, Kha Âm còn đáng yêu như vậy chứ, Dạ Dung Lâm liền hòa hoãn tâm tình, mình so đo với bạn gái làm gì, đúng không?

Dạ Dung Lâm cố tình cường điệu với Kha Âm: “Anh chính là bệnh tương tư, chỉ có em mới chữa được, em chính là bác sĩ chính của anh.”

“Em chữa khỏi kiểu gì được?” Kha Âm nghiêng đầu hỏi

Dạ Dung Lâm cười cười, âm thanh mị hoặc: “Em hôn hôn là tốt rồi.”

Kha Âm sửng sốt rồi bật cười. Hóa ra khóa cửa xe, chặn một hồi chính là muốn hôn hôn?

Ừm, thế thì thỏa mãn cho anh đi. Vì thế Kha Âm hôn má anh một cái: “Như vậy được chưa?”

Dạ Dung Lâm sau khi được hôn, càng không thỏa mãn, lắc đầu: “Chưa được.”. anh chỉ chỉ môi mình, hôn ở đây mới được.

Tuy rằng không phải lần đầu hôn môi, nhưng Kha Âm vẫn rất ngượng ngùng, cắn cắn môi dưới, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi anh một chút.

Nhưng Dạ Dung Lâm đã nhanh tay ôm cô, không cho cô nàng lùi về phía sau, chủ động tấn công, hôn cô. Kha Âm có điểm ghét bỏ mà đẩy anh, lau lau môi, hỏi Dạ Dung Lâm: “Anh hôn em không thể đơn giản hơn à.”

“Hửm?” Dạ Dung Lâm làm bộ không hiểu, “Như nào mới gọi là đơn giản, em làm mẫu đi.”

Kha Âm tiến lại gần, mím môi chạm nhẹ vào môi anh như chuồn chuồn đáp nước: “Như này nè.”

Dạ Dung Lâm có điểm ghét bỏ nói: “Đây mà gọi là hôn môi à, như anh mới tính, em có muốn thử lại không?”

Kha Âm nhìn thoáng qua đồng hồ, ai nha, lâu như vậy, sắp đi làm muộn rồi. Vì thế, cô sốt ruột đẩy Dạ Dung Lâm ra: “Nhanh mở cửa xe cho em, em muốn xuống xe.”

Dạ Dung Lâm cũng không giữ cô nữa, buông tay ra, mở cửa xe nhìn Kha Âm cầm túi xách chạy đi. Anh hạ cửa kính xuống, chống măt ở trên, nói sau lưng Kha Âm: “Buổi tối chờ anh đón em.”

Kha Âm cũng không trả lời, nhưng Dạ Dung Lâm chú ý so với khi nãy cô chạy còn nhanh hơn, chắc chắn là nghe được rồi.