Sau khi rửa mặt lên giường mở di động muốn cùng Kha Âm nói chuyện thì phát hiện ra wechat bị oanh tạc.
Anh mở ra nhìn, thấy có người dò hỏi thân phận Kha Âm, còn lại đều là chúc mừng anh.
Không ít bạn bè nói anh không biết tốt xấu: "Tiểu tử, cậu có bạn gái còn giấu anh em? Gọi mọi người chúng ta đi tụ tập."
Tin nhắn mới nhất của mẹ anh là: Dung Lâm, nói cho mẹ biết cuối cùng là có phải bạn gái con không?
Anh từ nhỏ không nói chuyện nhiều với ba mẹ. Anh chỉ trả lời là "Vâng" một tiếng, chờ Kha Âm đồng ý liền dẫn cô về ra mắt bố mẹ.
Mà trời đã khuya mẹ Dạ Dung Lâm còn chưa ngủ, nhanh chóng nhắn tin trả lời con trai: "Được!!!"
Trong tin nhắn còn có cả tin nhắn của Thịnh Mặc Hàn: "Cậu cùng Kha Âm ở bên nhau rồi?" Ngoài ý muốn là Thịnh Mặc Hàn chủ động nhắn tin cho anh hỏi chuyện này. Cậu ta không phải là người quan tâm đến việc của đồng nghiệp như vậy.
Dạ Dung Lâm thoải mái thừa nhận: "Đúng thế."
Thịnh Mặc Hàn cũng chính là con cú điển hình, thấy tin nhắn của anh liền phản hồi ngay tức khắc: "Khi nào đấy?"
"Mấy ngày hôm trước."
"Cậu xuống tay cũng nhanh đấy."
Dạ Dung Lâm nhìn thấy câu này liền thấy không hợp lý, anh cau mày trả lời: "Không nhanh tay, người khác cướp mất Âm Âm thì phải làm sao?"
Thịnh Mặc Hàn hối hận, anh ta không nên dùng chiêu nồi ấm nấu ếch, còn dùng con Husky lôi kéo sự chú ý của Kha Âm. Nếu anh ta có thể gặp mặt Kha Âm để cô còn chú ý sự tồn tại của anh ta, sau đó thổ lộ, không chừng Kha Âm sẽ không làm bạn gái của Dạ Dung Lâm.
Cách màn hình, anh cũng cảm thấy được Thịnh Mặc Hàn cực kì không cam lòng. "Kha Âm thích anh sao?" Thịnh Mặc Hàn hỏi
"Cô ấy với tôi đã ở bên nhau rồi, cậu nói xem?" Dù sao tôi cũng không nói cho cậu, chúng tôi đang thử ở bên nhau.
Nhưng chuyện tình cảm không phải là bắt đầu như vậy sao? Hiện tại không thích, nhưng ai biết sau này thế nào? Dù sao Kha Âm cũng là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, ai cũng đừng có ý nghĩ muốn đoạt.
Đoạt? Đúng rồi, Thịnh Mặc Hàn đã tranh đoạt nhiều nhân vật của anh. Ngộ nhỡ anh ta nhìn trúng Kha Âm, không từ thủ đoạn thì làm sao bây giờ?
Dù sao Kha Âm cũng chính là đại bảo bối của Dạ Dung Lâm, hiện tại anh chính là người "đem toàn thế giới về cho bạn gái".
Nếu ai nói không tranh đoạt Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm, thì anh sẽ nói "Bạn gái tôi đáng yêu như thế, cậu không muốn tranh đoạt. Đúng là không có mắt nhìn."
Tóm lại.... đàn ông khi yêu chỉ số thông minh đều là số âm hết.
Loại cảm xúc này ngày càng nghiêm trọng, Dạ Dung Lâm còn cảnh cáo Thịnh Mặc Hàn: "Kha Âm là người con gái của tôi, cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ không an phận kia đi. Cũng đừng nói với tôi cái gì mà cạnh tranh công bằng, có chết tôi cũng không làm."
Thịnh Mặc Hàn: "...." Sao trước kia anh không biết tên này ấu trĩ như thế. Có phải xem quá nhiều phim truyền hình không?
"Tôi cũng không tranh giành Kha Âm với anh, hai người ở bên nhau thì tôi chúc phúc cho hai người. Nhưng nếu hai người chia tay, thì đừng trách tôi theo đuổi Kha Âm."
"Còn lâu mới cho anh cơ hội." Quỷ ấu trĩ.
"Đúng rồi, con husky nhà tôi biết trượt ván, tôi chuẩn bị dạy nó đạp xe, còn mời Kha Âm đến xem rồi. Cậu có muốn đến cùng không? Đúng lúc chúng ta có thể thảo luận thêm kịch bản mới này." Hai người là diễn viên lồng tiếng, cũng muốn học thuộc kịch bản, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật.
"Kha Âm đồng ý với cậu rồi sao?"
"Đúng vậy."
Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, vừa lúc công khai với cậu ta, thấy cơ hội tốt như vậy anh liền sảng khoái đáp: "Được."
Kết thúc trò chuyện, Dạ Dung Lâm gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Kha Âm mà không thấy cô trả lời, hẳn là cô đã đi ngủ rồi. Dạ Dung Lâm nhìn di động cười ngây ngốc.
.......
Ngày hẹn hò leo núi cuối cùng cũng đến, hai ngày trước Kha Âm đã dặn dò Dạ Dung Lâm chuẩn bị hành lý, cũng có ít đồ cô tự mua.
Dạ Dung Lâm cảm thấy thật đặc biệt khi nhìn Kha Âm sắp xếp đồ đạc cho vào balo.
Chờ Kha Âm dọn đồ xong, Dạ Dung Lâm nói: "Lần sau để anh dọn nhé."
"Anh nhớ kĩ các bước rồi sao?" Kha Âm ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Dạ Dung Lâm còn chỉ balo nói từng cái, từng cái Kha Âm để ở chỗ nào.
Kha Âm cảm khái: "Trí nhớ của anh thật tốt, mà sao không nhớ được đường nhỉ?"
Dạ Dung Lâm: "..... Bảo bối, xin em đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Khi Dạ Dung Lâm gọi cô là bảo bối, cô sẽ tự giác kêu anh là bảo bảo: "Bảo bảo, tại sao vậy?"
Còn có thể là vì cái gì, mất mặt lắm!
Dạ Dung Lâm quay đầu không trả lời Kha Âm.
Kha Âm thầm nghĩ trong lòng, Bối Nguyệt Lượng từng nói cái gì mà tiểu công chúa, chẳng lẽ Dạ Dung Lâm giống vậy, một lời không hợp liền quay đầu.
Còn Dạ Dung Lâm không biết rằng, mình đã bị Kha Âm định nghĩa thành gì.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền cùng nhau đi, sau hơn ba tiếng cũng tới nơi. Dừng xe tại chân núi, sau đó chuẩn bị đồ để leo núi.
Mới đầu trên đường đi có thể gặp mấy người cũng đang leo núi, nhưng khi Kha Âm dẫn Dạ Dung Lâm đi theo đường mòn nhỏ liền không còn thấy ai. Cây cối cao lớn san sát, ánh mặt trời chiếu qua tán cây.
Kha Âm cũng đi thật nhanh, mỗi bước đều rất ổn trọng, hiển nhiên là đã rất quen thuộc. Hơn nữa bóng dáng cô thật linh động, cho dù là đang đeo balo nhưng vẫn thật uyển chuyển nhẹ nhàng.
Dạ Dung Lâm đi phía sau, nhìn bóng dáng cô, cảm thấy đây mới là hình ảnh đẹp nhất.
Cũng không có nhiều băn khoăn, đi hướng nào thì chỉ cần bước chân lên đi. Cô như đang đi vào tiên cảnh, cứ như vậy mà đi vào trong tâm trí anh.
Kha Âm đi trước mở đường, Dạ Dung Lâm đi theo sau, hai người vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Tâm trạng Kha Âm rất tốt, nói với Dạ Dung Lâm: "Lần trước có nó, khi nào rảnh em sẽ dẫn anh đi leo núi, bởi vì leo núi sẽ làm đầu óc thư thái, chân leo lên trên không ngừng bước, cảm thấy bản thân thật sảng khoái. Anh có cảm thấy vậy không?"
Dạ Dung Lâm thành thật lắc đầu: "Tuy là không có nhưng có thể cùng em leo núi, anh cảm thấy phong cảnh thật đẹp."
Chẳng quan tâm trước kia anh đi những đâu, hiện tại đều không giống vậy. Cảnh vật là phụ, người mới là chính, mỗi phút giây có cô bên cạnh anh đều cảm thấy thật ngọt.
Kha Âm còn nói: "Nếu anh thấy mệt, nhất định phải nói với em, chúng ta ngồi nghỉ ngơi một chút." Cô có chút ngại ngùng, "Em có thói quen leo núi, nếu anh không bảo thì em cứ tiếp túc leo lên trên đó."
"Được." Dạ Dung Lâm đáp ứng.
Kha Âm quay đầu nhìn anh, hình như đây là lần đầu tiên cô cúi đầu nhìn Dạ Dung Lâm, cảm giác thật mới lạ.
"Bạn thân của em không thích leo núi, cô ấy nói rất mệt. Rõ ràng lúc đi dạo phố, hai chân đi không biết mỏi" Kha Âm cười ngọt ngào, "Hiện tại, đã có anh đi cùng em rồi."
Lời nói của Kha Âm trong lúc lơ đãng liền chọc thẳng vào trong lòng Dạ Dung Lâm.
Anh si ngốc nhìn cô, lẩm bẩm lặp lại: "Đúng vậy, đã có anh rồi."
Kha Âm lại hỏi: "Balo trên người anh có nặng không? Nếu không em đeo giúp anh? Em có thể đeo thêm một cái phía trước nữa."
Trong lòng Dạ Dung Lâm ngọt ngào, nhưng anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh là đàn ông, phải là để anh đeo cho em mới phải. Còn nữa, sao em lại không tin tưởng anh vậy? Em có muốn thử không, lưng anh đeo balo, tay ôm em leo núi?"
Kha Âm cười khanh khách: "Không cần, không cần. Em tin anh."
Dạ Dung Lâm: ".... Nhìn bộ dạng em là một chút cũng không tin anh."
Càng đi lên cao, đường núi càng dốc, Kha Âm cũng cố gắng sức để leo, còn dặn dò Dạ Dung Lâm: " Anh phải cẩn thận nhé, không được để ngã, có gì phải gọi em."
"Ừ, em cũng thế." Dạ Dung Lâm không chú ý dưới chân, trong mắt anh toàn hình ảnh của Kha Âm, nếu như cô có ngã xuống, thì anh có thể đỡ cô ngay lập tức.
Cũng may thể lực của cả hai đều tốt, sau 5 tiếng cuối cùng hai người cũng leo lên được đến đỉnh núi. Lên đến nơi, hai người đều kiệt sức.
Trên đỉnh núi rất sạch sẽ, xung quanh đều là vách đá, cũng có dấu vết của nhiều người lưu lại. Phong cảnh thực sự rất đẹp, nhưng hai người rất mệt hiện đang nằm trên mặt cỏ, vứt balo ở bên cạnh.
Kha Âm thở hổn hển, mặt đỏ hết lên, lại thêm ánh hoàng hôn chiếu vào, càng lộng lẫy. Ánh mặt trời vẫn còn hơi chói, Kha Âm híp mắt nhìn, qua kẽ tay nhìn lên bầu trời có những vệt nắng đỏ.
Dạ Dung Lâm cảm thấy cả người toàn mồ hôi, nhưng vẫn đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi leo lên đến đỉnh.
Giọng nói của Kha Âm đã kéo anh về thực tại. Đỉnh núi trống trải nên tầm nhìn rất xa, rất tốt. Anh nghiêng đầu cũng có thể nhìn thấy không trung thoáng đãng, bầu trời xung quanh mình.
Mà trong mắt anh đều xuất hiện khuôn mặt đỏ ửng của Kha Âm.
Cô khẽ mỉm cười: "Đỏ rực rỡ, thật đẹp mắt."
"Đúng vậy." Kha Âm nhìn lên bầu trời, mà anh thì nhìn cô.
Một lúc sau, Kha Âm quay đầu đối diện anh mới phát hiện, hai người lại ngồi dựa gần nhau như vậy, hơi thở của hai người còn giao nhau.
Cô có chút ngượng ngùng, còn suy nghĩ may quá mình không có thở hồng hộc. Đang muốn thoát ra, mới phát hiện tay Dạ Dung Lâm đã vòng qua eo mình. Tuy rằng lực không lớn, nhưng cô cũng không thể dễ dàng thoát khỏi.
Tuy rằng Kha Âm không nghe được giọng nói mị hoặc của anh nhưng anh vẫn muốn nói: "Bảo bối Âm Âm, em nhắm mắt lại đi."
Kha Âm nghe thấy anh nói, bỗng cảm giác như bị điện giật, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.