Dạ Dung Lâm đã chuẩn bị tốt tư tưởng, giây tiếp theo Kha Âm sẽ nói, làm bạn bè cũng không được chứ đừng nói là làm người yêu, thậm chí còn nhẩm trong lòng một lượt.
Không sao, anh cũng không tạo cho em áp lực, gánh nặng.
Nhưng Kha Âm lại muốn cùng anh thử một lần! Ý tứ này, là cô ấy đồng ý làm bạn gái của mình sao?
Hạnh phúc đến quá nhanh, như cơn lốc! Trong nháy mắt, lòng Dạ Dung Lâm như nở hoa. Anh còn không tin: "Thật sao? Em nguyện ý cùng anh thử một lần?"
Thời điểm thu âm, giọng anh cũng không run rẩy như lúc này, mà hiện tại chỉ hỏi một câu, anh phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Kha Âm gật gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Đương nhiên là không nói đùa."
Dạ Dung Lâm thực sự rất cao hứng, hận không thể chạy vòng quanh một vòng! Hahaha, anh đã theo đuổi được Kha Âm.
Hai người đứng gần nhau như vậy anh muốn ôm Kha Âm vào lòng, nhưng vừa nhấc tay, thì thấy đôi mắt lạnh nhạt của Kha Âm, anh lập tức tự nhủ, không cần gấp, bọn họ mới quen nhau được mấy ngày, Kha Âm còn chưa biết rõ về mình, nếu dọa cô ấy thì không tốt.
Vì thế lần đầu tiên Kha Âm thấy Dạ Dung Lâm đứng nhìn mình cười ngây ngô nửa ngày sau đó ngồi xổm xuống, bế hai con mèo còn hưng phấn nâng chúng lên.
Bỗng nhiên bị bế lên, Kim Giác vẻ mặt ngơ ngác kêu meo meo, hướng mặt đất muốn nhảy xuống. Nhưng Dạ Dung Lâm ôm nó trong ngực, còn cọ mặt trên người nó, Kha Âm nhìn hình ảnh này, thực sự nghĩ anh ấy đang coi Kim Giác là chính mình.
"Ha ha, chúng ta đây thử một lần." Dạ Dung Lâm bổ sung trong lòng một câu, nếu cảm thấy có không tốt, cũng không cho em lui bước.
Cung phản xạ của Kha Âm rất dài, cô không cảm thấy chuyện này có gì quá vui vẻ, nhưng Dạ Dung Lâm muốn cười, vậy thỏa mãn anh ta đi, nhìn anh cười thật ngốc mà.
Dạ Dung Lâm đứng hồi lâu, mới nhớ mình cần làm gì, cong mắt nói vói Kha Âm: "Chúng ta cùng nhau chạy bộ nha?"
Kha Âm gật đầu, xoay người chạy trước. Nói thật, tình huống chuyển thành như này cô cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng cô xác định mình không ghét Dạ Dung Lâm một chút nào. Ừm, hiện tại cô cũng có bạn trai rồi, tuy rằng cô không biết bạn trai có lợi ích gì.
Dạ Dung Lâm chạy theo phía sau Kha Âm, Kha Âm mãi sau mới phát hiện anh vẫn còn ôm mèo, mà Kim Giác cứ giãy giũa trong lòng anh, anh cũng không phát hiện ra.
Vì thế, Kha Âm bất đắc dĩ nói: "Sao anh không thả Kim Giác xuống?"
"Hửm?" Dạ Dung Lâm đang chìm đắm trong vui sướng, bị một câu của Kha Âm lôi về mặt đất, lúc này mới "Nga" một tiếng, để Kim Giác xuống dưới đất.
Kim Giác thấy lông trên người nó bị Dạ Dung Lâm làm rụng hết rồi, khi được thả, nó lập tức đi tìm Ngân Giác, sau đó hai đứa liền chay thật xa. Để lại Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm, người trước người sau. Dạ Dung Lâm vừa chạy theo sau vừa nghĩ kế. Hiện tại hai người cũng tính là đang hẹn hò, có thể cùng nhau làm mọi việc rồi chứ nhỉ?
Dù sao, hai người cũng sống gần nhau, sáng tối có thể cùng nhau quây quần ngồi ăn cơm. Tuyệt hơn nữa khi Kha Âm có thể ở nhà anh và cùng anh xem phim.
Thanh niên chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò, thật dạ chạy lên song song cùng Kha Âm hỏi ý kiến: "Em có muốn anh cùng em làm điều gì đó không nhỉ?"
Thấy Dạ Dung Lâm hỏi như vậy, Kha Âm có hơi sửng sốt, cũng không nghĩ được gì, di chuyển lên trước một ít, rồi trả lời: "Thứ bảy và chủ nhật em rảnh."
Dạ Dung Lâm cười sáng lạn, trong lòng nói, vừa lúc có thể đi xem bộ phim mình lồng tiếng, không phải là con gái thường thích đi xem phim, dạo phố sao? Vừa hay có thể hẹn hò hahaha.
Oa, thật là tốt, thật mong đến cuối tuần.
Ai biết được, Kha Âm lại đề nghị: "Không bằng chúng ta đi leo núi đi. Lâu rồi em không leo núi."
"Hửm" Dạ Dung Lâm kinh ngạc quay sang nhìn Kha Âm, kịch bản có gì sai sai, ồ Kha Âm thích leo núi sao?
"Em toàn đi leo núi sao?" Dạ Dung Lâm hỏi
"Không phải, có thời gian mới có thể đi."
Dạ Dung Lâm rất thích các môn thể thao nhưng anh lại không thích leo núi. Anh thấy leo núi quá nhàm chán và mệt mỏi. Mới bước hai bước đã thấy đau chân.
Nhưng lần đầu bạn gái đề nghị, làm sao mà anh có thể từ chối được?
Sau 1 hồi suy ngẫm, Kha Âm thấy anh còn băn khoăn, cô nghĩ đến khả năng: "Tuy đường trên núi hơi khó đi, nhưng em đã leo mấy lần rồi, yên tâm đi, chúng ta sẽ không lạc đường được."
Dạ Dung Lâm (╯‵□′)╯︵┻━┻ có thể đừng nói đến chuyện này được không!
Cuối cùng anh nói: "Leo núi? Được, anh thích leo núi nhất."
Kha Âm cũng vui cười: "Em cũng cảm thấy leo núi thú vị. Thế thì quyết định leo núi, anh lái xe hay để em?"
Dạ Dung Lâm dừng lại, kéo Kha Âm đến gần, hai tay để trên bả vai cô: "Tiểu Âm, giữa hai chúng ta, anh mới là đàn ông con trai."
"Ừm, em đã biết." Kha Âm cảm thấy không hiểu Dạ Dung Lâm, anh ta không phải đàn ông thì chẳng lẽ là mình?
"Vậy thì em đừng có lanh chanh cướp phần anh nên làm?"
"Em không có đoạt..." xem ra Kha Âm không có chút tự giác nào.
"Nếu anh đã là bạn trai em thì anh chính là người cầm túi xách của em, lái xe đón em, em còn nghĩ tới việc tự mình lái xe sao?"
Kha Âm chớp chớp mắt, độc thân nhiều năm như vậy, tự mình làm cô thấy có sao đâu!
Dạ Dung Lâm cười, vốn dĩ lớn lên đẹp mắt, còn cười rộ lên lại càng mê người. Kha Âm thích nhìn anh cười nhất.
"Trước kia, anh có đọc qua một câu nói, đại ý là, khi em còn độc thân, việc gì cũng tự thân vận động. Nhưng khi có bạn trai rồi, thì mở chai nước em cũng không phải làm. Tiểu Âm, anh hy vọng em có thể ỷ lại vào anh nhiều một chút."
Tuy rằng Kha Âm không hiểu, mở chai nước đơn giản thế mà cũng muốn phiền bạn trai, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Dạ Dung Lâm nhìn khuôn mặt trắng nộn chỉ muốn véo một cái, nhưng lại sợ cô ghét bỏ: "Nói ngoài miệng không được, phải nhớ để trong lòng, nghe chưa?"
"Biết rồi."
"Thật ngoan." Không thể véo má, thì có thể sờ đầu mà nhỉ.
Dạ Dung Lâm lại mời Kha Âm về nhà mình ăn sáng, dì giúp việc cũng không phải lần đầu gặp Kha Âm, cười chào: "Kha tiểu thư"
Kha Âm không biết tên dì, Dạ Dung Lâm liền giải thích: "Dì vẫn luôn chăm sóc anh từ trước, dì Lưu."
Kha Âm ngoan ngoãn gọi:" Dì Lưu."
Sau đó, Dạ Dung Lâm ưỡn lưng, ra dáng tuyên bố: "Dì, đây là bạn gái con, dì không cần xem là người ngoài nha."
Đôi mắt dì Lưu sáng ngời, hận không thế khích lệ Dạ Dung Lâm thêm hai câu! Thằng bé này được lắm, đã tìm được bạn gái rồi. Xinh đẹp như thế này, lại còn là một bác sĩ có năng lực!
Đương nhiên, dì Lưu sẽ không nói trước mặt Kha Âm, chỉ nhiệt tình kêu cô vào: "Vào nhà nào, cứ ngồi tự nhiên, dì mang đồ ăn ra cho hai đứa."
Dì Lưu đi chuẩn bị đồ ăn, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm đều ngồi xuống, hai con mèo cũng đi ăn.
Nhà anh trang hoàng rộng lớn hơn nhà cô rất nhiều, cửa sổ sát đất đang đón ánh nắng vào phòng, vừa vặn ánh nắng chạm đến chân Kha Âm, cô giơ chân ra đón nắng, sau đó mỉm cười.
Ừm, thật biết hưởng thụ mà!
Kha Âm đang hưởng thụ bữa sáng, Dạ Dung Lâm lại ăn thất thần. Hắc hắc, bạn gái mình đang ngồi trước mặt, tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất thế giới, thật muốn chụp tấm ảnh kỉ niệm mà, nhưng anh lại không dám...
Nói đến chụp ảnh, anh lại nhớ đến lần đi chơi ở công viên hải dương, cô cùng hai đứa nhỏ chơi đùa với cá heo, anh chụp rất nhiều. Kỹ thuật chụp ảnh của anh cũng không tồi, nhưng anh lại không biết chỉnh ảnh. Chưa muốn mở miệng nhờ Dạ Vạn Nham, thì tên nhóc đã gửi email cho anh trước rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Dạ Dung Lâm đề nghị: "Dù sao mỗi ngày đi làm anh với em đều tiện đường, về sau anh chở em đi luôn nha."
Kha Âm nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đâu, nhiều khi em phải ra ngoài công tác, tự mình đi xe vẫn tốt hơn."
Trong lòng Dạ Dung Lâm khóc lớn, vì sao lúc chưa còn là bạn gái, mình cưa không đổ, mà giờ làm bạn gái rồi, vẫn không thuyết phục được là sao?
Tiểu Âm, em không thể hỏi anh rằng, lúc em cần ra ngoài công tác anh có thể đón em được không? Không được, thì anh gọi xe cho em.
Nếu nói được như vậy thì cũng không phải là Kha Âm. Dạ Dung Lâm chỉ có thể tranh thủ một chút: "Hôm nay, là ngày đầu tiên xác định mối quan hệ, anh có thể đưa em đi làm không?"
Kha Âm nhìn bộ dáng hi vọng của anh, đành phải gật đầu. Trên thực tế, cô cũng có nhiều điều không dám hỏi.
Ví dụ, anh đưa tôi đi làm, xong mới đi làm, không thấy phiền toái sao?
Kha Âm cần về nhà thay đồ, Dạ Dung Lâm cùng cô ra cửa, lên xe, sau đó anh nghiêng người muốn thắt dây an toàn cho cô.
Kết quả, cô đã tự mình làm xong, rốt cuộc bạn trai không có đất dụng võ!
Không rên tiếng nào, khởi động xe, Kha Âm nắm dây an toàn thấp thỏm hỏi: "Em làm sai gì sao? Vì sao em lại cảm thấy anh không vui?"
Dạ Dung Lâm nội thương nói: "Không có gì, anh chỉ nghĩ, Tiểu Âm của anh thật lợi hại, việc gì cũng có thể tự mình làm tốt."
Kha Âm thấy mình được khích lệ còn cười: "Do thói quen một mình mà."
Dạ Dung Lâm cảm thấy tấm lòng của mình bị ba mũi tên đâm xuyên qua...Chạy thẳng đến nhà Kha Âm, Dạ Dung Lâm vẫn thấy cô không ý thức được gì. Dạ Dung Lâm quyết định, có một số việc cần nói thẳng, nếu không Tiểu Âm thực sự không hiểu.
ấp ủ chút cảm xúc, Dạ Dung Lâm mở miệng: "Tiểu Âm, anh là bạn trai của em, theo lý mà nói anh là người chăm sóc em, về sau để anh mở cửa, cài dây an toàn cho, biết chưa."
Kha Âm nghiêng đầu nhìn anh, thực sự muốn nói, những cái này cô có thể tự làm, vì sao lại muốn anh làm? Hơn nữa tự mình làm, không phải nhanh hơn sao?
Nhưng nhìn bộ dạng Dạ Dung Lâm, rõ ràng không thích nghe những lời này, Kha Âm yên lặng từ bỏ, trả lời: "Được rồi."
Giờ phút này trong đầu Dạ Dung Lâm nghe thấy giọng nói không tình nguyện của cô, anh tự thấy mình làm bạn trai có chút thất bại mà.
Dạ Dung Lâm ngồi trên xe đợi Kha Âm thay đồ, không bao lâu cô mặc một chiếc váy đi ra, tay còn cầm túi. Dạ Dung Lâm xuống xe, duỗi tay cầm túi cho Kha Âm, Kha Âm nghi hoặc nhìn anh, mà túi cũng không đưa
"Anh cầm giúp em."
"Không cần mà." Kha Âm lay lay túi, "Cũng đâu có nặng, tôi có thể tự xách."
Có trời mới biết, Dạ Dung Lâm chỉ muốn nói Tiểu Âm, em tìm bạn trai làm gì vậy, Em không để cho anh giúp em chút nào sao?
Cuối cùng, Dạ Dung Lâm thỏa hiệp, bước trước Kha Âm, đến xe mở cửa ghế phụ.
Sau đó anh nhìn thấy gì, Kha Âm cầm khóa xe mở cửa tự động.
Dạ Dung Lâm có điểm mất bình tĩnh: "Tiểu Âm?"
"Vâng?" Kha Âm còn có chút đắc ý, cảm thấy mình làm rất đúng chỉ chỉ cửa xe nói: "Anh xem, chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian nè. Anh có thể trực tiếp lên xe."
Dạ Dung Lâm không muốn nói gì nữa... Em chính là người được trời cao phái xuống khắc anh sao?
Trầm mặt xuống, Dạ Dung Lâm đi đến bên cạnh Kha Âm đẩy bả vai cô, gần như nhét cô vào ghế phụ, sau đó thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại, rồi mới trở về ghế lái.
Khởi động xe, Dạ Dung Lâm không nói câu nào nhưng cô cảm thấy "câu nói vừa nãy khiến anh tức giận"
Dạ Dung Lâm cũng không trách cứ Kha Âm, cô là một người có chứng mù âm thanh, cũng thu mình lại nhiều năm rồi, nếu muốn cô lập tức dung nhập với thể giới của mình, thực sự là chuyện khó khăn. Vì thế, anh không thể nóng nảy, anh có thể chậm rãi chờ.
Xe đến bệnh viện Hoài Hải, Dạ Dung Lâm tháo dây an toàn cho Kha Âm, dặn dò cô: "Tiểu Âm, cẩn thận nha, có việc gì nhất định phải gọi cho anh, biết chưa?"
Kha Âm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ"
"Trong lòng em khẳng định lại nói mình có thể tự giải quyết, không cần phiền toái anh đi?"
Kha Âm mở to hai mắt, không nghĩ đến Dạ Dung Lâm lại đoán đúng ý nghĩ của mình.
Vô lực, Dạ Dung Lâm chỉ có thể sủng nịnh cười: "Nếu không giải quyết được, thì gọi cho anh, biết chưa?"
"Vâng" lần này Kha Âm thực lòng đáp ứng bởi vì cô không thể tưởng tượng được, có việc gì mà cô không thể giải quyết.
Đồng nghiệp cũng bắt đầu đến bệnh viện, xe của Dạ Dung Lâm cũng đã xuất hiện mấy lần ở bệnh viện, nhưng là mang mèo bệnh đến khám chữa, cho nên mọi người cũng không chú ý. Nhưng đến khi thấy có cô gái bước xuống xe...
Này! Kia không phải bác sĩ Kha sao! Cô ấy không tự đi xe đến sao?
Có đồng nghiệp nhớ đấy là xe của Dạ Dung Lâm, đã đến viện mấy lần rồi! Vì thế không ít người tụ tập, không ít đồng nghiệp nữ ánh mắt phát sáng.
Dạ Dung Lâm còn chưa lái xe rời đi, có đồng nghiệp nữ vừa vặn đi đến bên người Kha Âm, cười hỏi: "Bác sĩ Kha, bạn trai đưa cô đi làm sao?"
Dạ Dung Lâm ở trong xe, dựng lỗ tai nghe, không biết Kha Âm trả lời như nào. Thẹn thùng nói bọn họ chỉ là bạn bè?
Ừm, Dạ Dung Lâm anh cũng không để ý lắm, con gái da mặt mỏng mà.
Sau đó.... người anh như bị sét đánh.
Kha Âm thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, là bạn trai tôi."
Dạ Dung Lâm nắm chặt tay lái, tâm tình phức tạp. Aiii, Kha Âm em thực sự biết cách làm loạn lòng anh mà.
Dạ Dung Lâm lái xe rời đi, đồng nghiệp đến vây quanh Kha Âm, chúc mừng cô: "Bác sĩ Kha, chúc mừng cô đã thoát kiếp độc thân."
Kha Âm cười rộ cảm ơn. Đi đến văn phòng, cô mới nhớ rằng mình đã quên mất Bối Nguyệt Lượng là fan của Dạ Dung Lâm, cô còn muốn ảnh chụp kí tên này kia. Dù sao thì buổi tối anh cũng đến đón mình, Kha Âm thấy sắp đến giờ làm, bèn gọi cho ba mình, báo cáo.
"Uy, con gái, sao lại gọi cho ba giờ này? Có phải thiếu tiền hay không?"
Thật ra, Kha Âm đi làm mấy năm cũng không xin tiền ba mẹ, bình thường còn gửi về cho họ. Nhưng ba Kha lúc nào cũng cho cô còn bé.
Kha Âm trả lời: "Ba, con không thiếu tiền, con muốn báo với ba, là con có bạn trai rồi."
"A, không cần tiền.... gì? Bạn trai?" Kha Âm nghe thấy thanh âm phóng to từ đầu bên kia truyền đến, hình như ba vừa làm rớt đồ.
"Vâng ạ. Ba đã gặp qua rồi ạ, Dạ tiệc lần trước bọn con có đi cùng nhau ạ." Kha Âm nhớ rõ, ba Kha có ấn tượng khá tốt với Dạ Dung Lâm, còn muốn mời cơm anh.
Nhưng lúc đó ấn tượng tốt vì họ là bạn bè. Còn bạn trai có thể giống nhau sao?
Ba Kha vừa kích động, lại sốt ruột. Con gái mình có bạn trai, từ bạn bè nâng cấp lên thành bạn trai. Nhưng ông là một người ba, sủng con gái đến tận trời, bảo bối của ông nhỡ bị tên nhóc kia đối xử không tốt thì sao?
Hơn nữa, con bé nói hai đứa là hàng xóm, quen biết bao lâu rồi, con bé hiểu thằng nhóc kia đến đâu. Là người giới giải trí, nhỡ bắt nạt bảo bối nhà ông thì phải làm sao?
Kha Âm gọi điện cho ba, chính là muốn cùng ông thông báo một tiếng, chứ cũng không muốn hỏi ý kiến. Vừa hay đến giờ làm việc, cô liền nói: "Ba, con phải làm việc rồi, lần sau chúng ta nói chuyện nha. Con cúp máy đây."
Không chờ ba nói, Kha Âm liền cúp máy, hoàn toàn không biết ba Kha tức đến giậm chân.
Đến văn phòng, ông liền gọi điện ngay cho vợ để báo cáo tình hình.
"Sao đang đi làm, ông lại gọi điện cho tôi?" Mẹ Kha chất vấn
"Vợ à, không được rồi. Lớn chuyện rồi!"
"Công ty đóng cửa, ông thất nghiệp?" mẹ Kha bình tĩnh, tôi con tiền tiết kiệm, vẫn có thể cho Kha Âm lấy chồng, còn có thể dưỡng già nữa.
"Không phải! Tiểu Âm nhà ta, có bạn trai!"
"A, thật hay giả?" Con gái bà, bà hiểu, Kha Âm biết bạn trai là để làm gì sao?
"Đương nhiên là thật. Lần trước tôi có kể với bà rồi. Tên là Dung Lâm, đúng rồi, thái tử nhà họ Dạ còn gọi thằng nhóc là chú mà."
Đây không phải là câu chuyện hai hôm trước sao, mẹ Kha ấn tượng sâu sắc: "Ông bình tĩnh, để tôi hỏi mấy bà bạn xem thằng bé là người như nào, ai nha, ngoài ý muốn, Tiểu Âm lớn lên, còn có bạn trai nha."
Ba Kha lòng như lửa đốt: "Bà không lo lắng cho con gái chúng ta sao? Con bé sẽ bị bắt nạt!"
"Không đâu, ông yên tâm đi. Tiểu Âm còn học võ mà, chỉ có con bé đi bắt nạt người khác thôi." Chờ tôi đi hỏi thăm, xong chúng ta kêu Tiểu Âm về nhà ăn bữa cơm?
"Được." Ba Kha ý chí ngút trời nói: "Để con bé mang bạn trai về cho chúng ta xem. Nếu tôi không hài lòng, lập tức đuổi ra khỏi nhà."
Ba Kha lại nghĩ, chưa cần thiết phải gặp cha mẹ, hai đứa nhỏ ở chung một chỗ một thời gian ngắn mà. Hơn nữa, tính cách Kha Âm thật sự biết tình yêu là gì sao? Vạn nhất, con bé kết giao bạn trai vài ngày thấy mệt mỏi, chán nản, rồi quay về độc thân, thì gặp người lớn trước càng thêm thừa thãi.
Kha Âm hoàn toàn không nghĩ tới, một cuộc điện thoại gọi cho ba, đều giúp ba mẹ mình vui lên. Đang chuyên tâm làm việc, cô nhận được điện thoại của Thịnh Mặc Hàn, hướng tới mình nói xin lỗi.
Cô giải thích một hồi, không phải vì chuyện hôm qua mà tức giận, lúc này Thịnh Mặc Hàn mới yên tâm, nhưng vẫn nhất quyết mời cô một bữa cơm.
Kha Âm lấy lý do công việc bận rộn, uyển chuyển từ chối. Thịnh Mặc Hàn lại mời Kha Âm về nhà mình làm khách, nói rằng Jerry về nhà nhưng vẫn nhớ cô. Hơn nữa, anh ta còn kể chuyện của Jerry: "Jerry giờ có thể tự mình lướt patin, nếu cô đến nhìn thấy nhất định sẽ cười."
Kha Âm hứng thú: "Thật sao? Thông minh như vậy? Khi nào rảnh, anh gửi video cho tôi đi."
"Được, thế chúng ta add wechat."
Thịnh Mặc Hàn gửi yêu cầu đến, còn ghi chú, trong lòng Kha Âm nói, đây mới chính là bạn bè thực lòng muốn kết giao.
Cuộc gọi thứ hai, là vào giữa trưa, Dạ Dung Lâm gọi tới. Quan trọng là trong điện thoại anh cũng không nói cái gì, chỉ hỏi Kha Âm có nghỉ trưa không, hôm nay có bận rộn không, buổi trưa sẽ ăn gì.
Những việc này, ba mẹ Kha Âm đều không hỏi cô, nhưng Kha Âm vẫn thích cảm giác có người quan tâm đến mình, ngoan ngoãn trả lời từng câu.
Đợi chút, Dạ Dung Lâm không thấy Kha Âm hỏi lại mình thì có điểm mất mát, nhưng anh vẫn chủ động cùng cô nói chuyện,: "Buổi chiều, anh đến đón em, chúng ta ra ngoài quán ăn hay là về nhà?"
Kha Âm bỗng nhiên nghĩ: "Anh muốn ăn cơm em nấu sao?"
"Em sẽ nấu cơm sao?"
"Đương nhiên rồi, em biết làm nhiều món lắm nha."
Bạn gái nấu cơm cho mình. Cực kỳ muốn ăn! Nhưng anh không muốn cô phải vào trong bếp nhiều mùi dầu mỡ.... Ai, khó lựa chọn quá.
Kha Âm nghe thấy giọng chờ mong của anh, nên đã nói: "Buổi chiều đón em, chúng ta cùng đi mua đồ ăn, sau đó về nhà em nấu."
Có thể đến nhà Kha Âm, Dạ Dung Lâm càng không thể từ bỏ, liền nói: "Được, vậy em chờ anh tới đón."
Buổi chiều tan tầm, có không ít đồng nghiệp hỏi Kha Âm: "Đợi bạn trai tới đón à?"
Kha Âm còn đang sửa lại văn kiện, gật đầu: "Phải lúc nữa anh ấy mới tới nơi."
Có không ít đồng nghiệp nữ hâm mộ nói: "Có người đón thật hạnh phúc."
Lại có người nói: "Cô lấy chồng rồi mà."
"Ai, đàn ông mà, trước và sau cưới làm sao mà giống nhau, vẫn là thời yêu đương cuồng nhiệt là thích nhất."
Đúng giờ Dạ Dung Lâm có mặt dưới cổng bệnh viện, đây là lần đầu tiên đón Kha Âm về nhà, Dạ Dung Lâm không muốn có xíu xiu sai lầm nào.
Thời điểm Kha Âm lên xe, anh phát hiện dường như cô có tâm sự. Khởi động xe, anh liền hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?" chẳng lẽ là nghĩ xem mua gì?
Kha Âm quay đầu nhìn anh, nói: "Hôm nay, đồng nghiệp ở bệnh viện có bảo chồng các cô ấy sau khi kết hôn, đối xử với các cô ấy không còn như hồi yêu nhau."
Dạ Dung Lâm có điểm nóng lòng, không rõ trọng điểm ở đâu, chỉ nghĩ: Âm Âm, đây là ám chỉ muốn kết hôn cùng mình sao! Làm sao bây giờ? Có phải quá nhanh không?
Nhưng nếu đã chọn theo đuổi cô ấy, tất nhiên là sẽ nghiêm túc, sớm muộn gì cũng kết hôn, sớm hơn một chút cũng không có vấn đề gì?
Nghĩ đến có thể cùng Kha Âm sinh hoạt bên nhau, mỗi sáng mở mắt có thể nhìn thấy cô đầu tiên, buổi tối có thể ôm cô ấy ngủ, Dạ Dung Lâm liền nhấp môi cười, cực kỳ vui mừng.
Vì thế nói với Kha Âm: "Anh nghĩ có người vẫn sẽ đối xử tốt với người con gái của họ, luôn trước sau như một."
Dạ Dung Lâm trong lòng hò hét, Kha Âm sẽ dò hỏi: Vậy anh đối với em cũng trước sau như một sao? Anh liền thuận thế cầu hôn, hahaha.
Ai biết được Kha Âm chỉ gật đầu: "Ồ, em đã hiểu."
Dạ Dung Lâm căng tai lắng nghe, kết quả nửa ngày mới nghe được vài từ! Em đã hiểu? Em thì hiểu cái gì? Anh mắc nghẹn.
Ngồi trên ghế phụ, Kha Âm đoan đoan chính chính, Dạ Dung Lâm cảm thấy hôm nay có chút bực bội.
Hai người không về nhà trước, mà đến siêu thị mua đồ ăn. Đây là lần đầu tiên Dạ Dung Lâm đi đến khu rau củ quả, Kha Âm đẩy xe đi trước, cùng Dạ Dung Lâm đi lựa đồ.
Anh từ tay Kha Âm tiếp nhận đẩy xe, nhìn Kha Âm muốn nói lại thôi, anh có thể đoán được là cô muốn nói gì. Nhất định là xe không có nặng, em có thể tự đẩy được.
Nhưng vấn đề không ở chỗ nặng hay nhẹ! Mà là chỗ có bạn trai hay không!
Dù sao cũng mặc kệ Kha Âm nói gì, anh cũng sẽ đẩy chiếc xe này. Kha Âm do dự một chút, nói: "Dạ Dung Lâm, có phải anh muốn đi vệ sinh không?"
"Ân?" Con mắt nào của em nhìn thấy? Không đúng, sao cô ấy lại nhắc đến vấn đề này?
Kha Âm giải thích: "Em thấy anh có chút nôn nóng, xong lại còn đi nhanh như vậy, thật sự không phải nhịn...."
"Dừng!"Dạ Dung Lâm kêu tên cô, trong lòng mệt mỏi nói, "Âm Âm, anh không có muốn đi vệ sinh..... chúng ta đi chọn đồ ăn thôi...."
Từ từ Dạ Dung Lâm sẽ biết, lúc ở cùng Kha Âm, nhất định không được rối rắm.
Bởi vì hai người cùng ăn, nên Kha Âm hỏi: "Anh muốn ăn món gì?"
Mắt Dạ Dung Lâm sáng lên: "Anh có thể chọn món sao?" Anh hoàn toàn quên mất sáng nay mình nghĩ nào là mùi dầu mỡ này kia, không muốn Kha Âm nấu ăn.
Kha Âm gật đầu: "Đương nhiên."
"Món gì em cũng làm được?"
Kha Âm đang chọn hai bó rau, ánh đèn quầy sáng ngời, làm ngón tay của cô càng thêm nhỏ nhắn, trắng trẻo. Cô không ngẩng đầu, mà trả lời: "Đương nhiên là không phải rồi. Nếu không biết em sẽ học công thức, sau đó nấu."
Dạ Dung Lâm cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi, thật muốn vỗ tay cho Kha Âm. Cuối cùng anh chọn hai món bình thường, sau đó hỏi Kha Âm: "Em thích ăn gì? Em làm thêm hai món đi."
Kỳ thật Dạ Dung Lâm tính toán, sẽ ghi nhớ đồ Kha Âm thích, về sau có thể nấu cho cô ấy ăn. Kha Âm nói tên hai món, Dạ Dung Lâm hưng phấn đi chọn đồ.
Có điều đợi anh chọn xong, Kha Âm lại lấy từ trong xe để lại lên kệ hàng, còn dạy Dạ Dung Lâm: "Anh chọn cái này không tốt, muốn chọn loại này......"
Dạ Dung Lâm trước kia đâu có đi siêu thị, mọi thứ đều do dì Lưu chuẩn bị, anh chỉ cần bỏ tiền. Nhưng hiện tại, anh nghiêm túc nghe Kha Âm nói, còn cầm điện thoại mở note ra ghi, đem từng chữ một nhớ kỹ.
Chờ Kha Âm nói xong Dạ Dung Lâm sùng bái nhìn về phía cô: "Thì ra chọn đồ ăn cần nhiều kiến thức như vậy."
Kha Âm thấy Dạ Dung Lâm ngoan ngoãn như học sinh, liền thấy rất thú vị, cười nói: "Không chỉ mua đồ đâu, còn cả rửa rau cũng phải học, em sẽ nói cho anh sau."
Trong mắt Dạ Dung Lâm, Kha Âm như một cái kho báu, mỗi lần anh lại khai quật được một món quý giá. Dạ Dung Lâm liền nói: "Không cần, tối nay về em có thể dạy anh luôn."
Kha Âm: "Được."
Ngoài rau thịt, Kha Âm còn chọn thêm một ít trái cây, và một ít đồ dùng sinh hoạt. Chọn xong xuôi, Kha Âm hỏi Dạ Dung Lâm: "Nhà anh thiếu gì, đều do dì Lưu đi mua sao?"
Dạ Dung Lâm trả lời đúng sự thật: "Ừ, cũng không đến lượt anh mua."
Chọn xong đồ liền đi xếp hàng tính tiền. Hai người trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, rất nhiều người đưa mắt nhìn. Kha Âm còn bình thường chút, cô lớn lên xinh xắn, nhưng cũng không cao như Dạ Dung Lâm, cho nên không thu hút bằng anh.
Kỳ thật từ khi vào siêu thị, cô đã thấy không ít ánh mắt nữ sinh hận không thể dính lên người Dạ Dung Lâm. Điều này làm Kha Âm không thoải mái, cô làm bộ lơ đãng mà chắn Dạ Dung Lâm phía sau mình. Đáng tiếc anh lại quá cao, mọi người vẫn có thể nhìn thấy anh.
Còn Dạ Dung Lâm, hiện tại nửa điểm phát giác cũng không có, đứng xếp hàng, ánh mắt anh phóng lên kệ hàng bên cạnh. Bên trái là kẹo cao su, bên phải là áo mưa.... Trước kia chưa từng mua, cũng không nghiên cứu qua, mà nghe nói còn có nhiều loại.
Khi chưa có bạn gái anh chưa nghĩ nhiều, giờ được xếp vào hàng ngũ có bạn gái, liền xấu xa một chút, nghĩ đến phương diện kia.
Có trời mới biết anh và Kha Âm hẳn sẽ làm chuyện này nhỉ?... Không biết cô ấy thích loại áo mưa gì....
Đến lượt hai người tính tiền, Dạ Dung Lâm đẩy xe đi lên trước, thuận tay cầm ví lên chuẩn bị trả tiền. Lúc cúi đầu, anh nghe thấy tiếng tách tách, ngẩng đầu tìm kiếm liền thấy hai nữ sinh vội vàng cất điện thoại.
Dạ Dung Lâm có chút bất đắc dĩ, trước kia cũng bị chụp trộm, anh cũng không tính toán, nhưng hôm nay còn có bạn gái đi cùng mình. Vì thể Dạ Dung Lâm nhét ví vào tay Kha Âm, sau đó đọc mật khẩu *****, lấy thẻ anh thanh toán.
Dạ Dung Lâm đi đến chỗ hai nữ sinh, cười hỏi: "Có thể xóa ảnh chụp tôi đi không?"
Hai cô bé đang muốn giải thích, nhưng Dạ Dung Lâm tuy miệng cười mà ánh mắt lại lạnh lẽo, anh chỉ về phía Kha Âm: "Tính tình bạn gái tôi không tốt, nếu hai người không xóa, hôm nay tôi sẽ phải quỳ bàn phím."
Nữ sinh cười ra tiếng, liền xóa luôn ảnh trước mặt Dạ Dung Lâm, sau đó nói: "Chúc hai anh chị hạnh phúc."
Rốt cuộc Dạ Dung Lâm mới cười thỏa mãn: "Cảm ơn."
Quay lại anh liền thấy Kha Âm vừa thanh toán xong, nhưng lại không dùng thẻ của mình. Anh cầm hai túi đồ, nhíu mày hỏi: "Sao em lại không dùng thẻ của anh?"
Tâm tình Kha Âm khá vui vẻ, tuy rằng anh không hiểu anh vừa mới đi một lúc, chuyện gì xảy ra khiến Kha Âm vui như thế.
"Em cũng có thẻ, không cần dùng của anh." Hai tay Kha Âm trống trơn vì Dạ Dung Lâm đã cầm hết đồ.
Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ: "Anh là bạn trai của em, vì sao lại không cần dùng thẻ của anh chứ? Anh còn muốn em dùng tiền của anh mà?"
Thế nhưng Kha Âm bướng bỉnh đáp: "Em không cần."
Bảo bối Dung Lâm trong lòng gào thét.
Về đến nhà Kha Âm, Dạ Dung Lâm khỗng nghĩ tới hai con mèo đã ngồi trong sân đợi bọn họ rồi. Kha Âm mở cửa, có chút vui mừng: "Hai em biết buổi tối chị không về sao?"
Hai con mèo kêu meo meo, không quan tâm Dạ Dung Lâm mà chạy tới cọ cọ chân Kha Âm, Dạ Dung Lâm đứng trong gió lạnh lẽo thê lương, trong lòng mắng thầm: Thật là người không bằng mèo.
Kha Âm thấy Dạ Dung Lâm bị ra rìa, cười khúc khích: "Vào nhà thôi, không phải là anh muốn em dạy anh rửa rau sao?"
Dạ Dung Lâm lập tức vui vẻ, chạy đến bên Kha Âm, một chút cũng không khác Ngân Giác và Kim Giác.
Bước vào nhà Kha Âm, Dạ Dung Lâm tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng anh vẫn tò mò đánh giá. Phòng cô không có nhiều đồ của con gái, màu sắc cùng bài trí khá đơn giản, gọn gàng.
Kha Âm lấy đôi dép lê mới cho Dạ Dung Lâm: "Đây là đôi của anh."
Dạ Dung Lâm sung sướng, xỏ chân vào dép cảm giác như đang đi một món bảo bối quý giá. Đây là vật đầu tiên Kha Âm mua cho mình! Bất kể về sau như nào, anh cũng không vứt nó đi! Trân quý nó cả đời!
Kha Âm giới thiệu qua các phòng cho anh, Kim Giác và Ngân Giác thấy cửa mở là ngay lâp tức chạy vào. Đôi khi, cô còn cảm thấy hai đứa này giống chó hơn là mèo.
Sau cùng, Kha Âm dẫn Dạ Dung Lâm đến phòng bếp, thực hiện lời hứa, hướng dẫn Dạ Dung Lâm rửa đồ. Anh học rất nhanh, không lâu sau là tự mình rửa. Sau đó, lại ở bên cạnh Kha Âm giúp đỡ. Cơm tối nhanh chóng hoàn thành.