Thanh Âm Của Em

Chương 18




Dạ Dung Lâm đem hộp thức ăn đặt lên bàn, Mặc Hàn âm thầm nhìn thoáng qua, sau đó đi tìm Kha Âm nói chuyện.

Nhưng anh ta nói một câu, còn chưa chờ Kha Âm trả lời, Dạ Dung Lâm đã xen mồm vào. Thật là làm anh ta tức điên. Mặc Hàn liếc Dạ Dung Lâm một cái, được lắm Dạ Dung Lâm, cậu muốn cùng tôi tranh cãi đúng không?

Dạ Dung Lâm làm bộ chưa phát sinh chuyện gì, nhìn lên trời, làm Mặc Hàn nghẹn một bụng không xả được.

Kha Âm không biết sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người này, mà thật thà lên mạng tìm kiếm phim truyền hình gần đây họ lồng tiếng. Bởi vì đang ở giai đoạn chế tác, bộ phim này được tuyên truyền rất nhiều, ai cũng mong chờ công chiếu.

Nam nữ chính thì không cần phải nói, đều là đại minh tinh. Nhưng Kha Âm không tra không biết, thực sự bị dọa một trận luôn, hóa ra rất nhiều người mong chờ là mong chờ màn hợp tác giữa Dạ Dung Lâm và Mặc Hàn.

Lần này Dung Lâm đóng vai phản diện, diễn suất cũng nhiều, còn Mặc Hàn là nam chính.

Fan hai người này: "Hai đại nam thần của ta hợp tác với nhau!"

"Yêu nhau rồi giết hại gì đó, mấy tiết mục đó quả thực không tốt đẹp chút nào."

"Đặt cược 5 mao tiền, bên chế tác khẳng định biết quan hệ của hai người này, nên mới sắp xếp như vậy."

Kha Âm cẩn thận suy nghĩ, quan hệ của hai người này là gì? Đồng nghiệp? Hay đối thủ?

Dạ Dung Lâm cùng Mặc Hàn nói nửa ngày, mới phát hiện Kha Âm đang chuyên tâm xem điện thoại, cũng không phải họ cố ý nhìn, nhưng khoảng cách gần như này, cúi đầu liền thấy, vậy mà Kha Âm đang xem mấy cái mà fan cuồng viết truyện đam mỹ couple.

Loại tiểu thuyết này, đủ loại nóng mắt! Đủ loại tư thế, đủ cảnh tượng, quả thực có thể làm đảo loạn suy nghĩ của người khác.

Ừm, nếu còn không hiểu, tùy tiện tìm mấy tiểu thuyết BL, sau đó thay tên công, tên thụ là hiểu liền.

Hai thẳng nam, Dạ Dung Lâm cùng Mặc Hàn đối với loại YY này là chán ghét đến cực điểm, nhưng bọn họ không quản được, nhìn thấy cũng lười giải thích.

Nhưng, người khác không giải thích thì không nói, còn Kha Âm thì không được! Dạ Dung Lâm gấp đến độ lấy di động của Kha Âm đi, nôn nóng nói: "Anh cùng tên kia không phải loại quan hệ này, em không được nghĩ nhiều!"

Kha Âm đang đọc chăm chú, thấy di động trong tay biến mất, nghe thấy Dạ Dung Lâm giải thích, cô ngơ ngác nói: "Kỳ thật loại truyện này viết cũng khá được...."

Đặc biệt là tác giả viết từ ngữ chau chuốt, hoa mỹ, miêu tả giọng nói hai người dễ nghe như thế nào, Kha Âm vì không phân biệt rõ ràng được, nhưng cô có thể tưởng tượng được nha.

Dạ Dung Lâm gấp đến sụp đổ: "Tóm lại em đừng đọc!"

Thịnh Mặc Hàn có chút bực bội hỏi: "Dạ Dung Lâm cậu có ý gì, ghét bỏ cùng tôi bị viết thành truyện như này?"

"Tôi không chê, nhưng tôi có thể thích chắc."

Kha Âm cười cười, haha xem ra hai người này đấu võ mồm, quả nhiên có mờ ám rất giống couple.

Về sau, khi Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm ở bên nhau, cô vẫn rất si mê loại truyện này, sau đó bị Dạ Dung Lâm phát hiện, liền "giáo huấn" một phen.

Kha Âm đứng ở góc nhìn "người đọc" giảng giải cho anh một phen, là loại truyện này cũng được, Dạ Dung Lâm không nghe, anh vẫn còn tức giận.

Cuối cùng không còn biện pháp nào, Kha Âm đành phải đổi tên Thịnh Mặc Hàn, thành tên mình, cố ý cho Dạ Dung Lâm nhìn thấy.

Sau đó, Dạ Dung Lâm càng sụp đổ! Bởi vì loại truyện đam mỹ này Thịnh Mặc Hàn là công, đổi tên thành Kha Âm? Kha Âm chính là công, các loại Kha Âm x Dạ Dung Lâm, hình ảnh kia anh không dám tưởng tượng.....

Giờ này, đã đến thời gian thu âm, hai người bị gọi đi còn Kha Âm đi theo sau tham quan.

Vào trong phòng, có nhân viên đưa cho Kha Âm đeo tai nghe, để cho cô nghe một chút.

Hai người kia đã vào trạng thái làm việc, thời điểm lồng tiếng sẽ nghiền ngẫm động tác, tâm lý và biểu cảm của nhân vật, sau đó đem giọng nói mình phối vào vô cùng nhuần nhuyễn.

Hai đại nam thần có giọng nói quyến rũ, nhân viên làm lâu năm nghe cũng muốn lỗ tai mang thai.

Dạ Dung Lâm phối âm, ở đoạn trước đó nhân vật chưa có độc ác, giọng nói như mưa thuận gió hòa, nhưng về sau, nhân vật này trở nên hung ác, biểu tình thành một mảnh lãnh đạm, lạnh băng.

Nhân vật của Thịnh Mặc Hàn, ngay từ đầu đã dễ xúc động, tức giận, về sau lại mang quá nhiều tang thương, đau buồn, nhưng câu chữ đều lộ ra thâm trầm.

Đạo diễn thu âm nghe một hồi, kích động đến rơi nước mắt. Trách không được mọi người muốn hai người này hợp tác cùng nhau. Giọng nói này, hoàn toàn là tuyệt đỉnh.

Đã có nhà phê bình điện ảnh nhận xét hai người, cũng cho đây là giọng nói tốt nhất trong nước, mà fan não tàn Bối Nguyệt Lượng đều cho họ là nam thần đệ nhất thiên hạ.

Vì thế, có thể hiểu tại sao fan lại điên cuồng như vậy!

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong thanh âm của hai người kia, chỉ có Kha Âm thất vọng.

Bởi vì hôm nay cô nghe thấy Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn nói giống nhau. Rõ ràng, tối qua cô có thể phân biệt được rõ ràng, rốt cuộc là tại sao?

Thất thần một lúc, cô không còn hứng thú nữa. Vì thế cuối cùng Kha Âm bỏ tai nghe xuống, đứng ở ngoài phòng thu âm mà nhìn biểu tình của họ, tưởng tượng ra giọng của họ.

Đến lúc hoàn thành công việc, có người tán thưởng nói: "Giọng thu tốt như vậy, hậu kì cũng không thành vấn đề luôn. Đúng là nghịch thiên."

"Chờ đến lúc công chiếu, nhất định sẽ có người nói lỗ tai mang thai."

Biết là Kha Âm đến cùng Dạ Dung Lâm, có cô bé còn nhiệt tình cho cô nghe bản thu âm của hai đại thần trước, Kha Âm đeo tai nghe lên, thấy cô bé khua chân múa tay: "Thế nào, thế nào, rất dễ nghe đúng không?"

Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn cùng đi đến, tay đều cầm chai nước lên uống.

Kha Âm nghe nhưng cô không nhớ rõ kịch bản, giọng này là bi thương vùng căm phẫn, mà cô lại nghĩ rằng lời thoại do Dạ Dung Lâm lồng tiếng, liền khen ngợi gật đầu,: "Giọng của Dung Lâm rất êm tai."

Dạ Dung Lâm nghe được lời này, đắc ý nhìn Thịnh Mặc Hàn, mà tên kia lạnh nhạt quay đầu. Cô bé nhân viên kia còn có việc nên đi trước, để lại ba người. Dạ Dung Lâm nhìn Thịnh Mặc Hàn, tâm tình rất tốt, đi đến nghe thuận thế kích thích Thịnh Mặc Hàn.

Nhưng nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt hai người con trai bỗng trở nên phức tạp. Kha Âm cầm tai nghe, thấy sắc mặt hai người bỗng ý thức được, cô làm mọi chuyện phức tạp lên rồi.

Quả nhiên, bản ghi âm này không phải của Dạ Dung Lâm mà là của Thịnh Mặc Hàn!

Thịnh Mặc Hàn trầm mặc, sau đó cười lớn: "Ha ha, bác sĩ Kha, cảm ơn cô đã khích lệ tôi."

Dạ Dung Lâm cực kì mất mát, giọng của anh cùng Thịnh Mặc Hàn không giống nhau. Fan của họ cũng không nhận nhầm, sao Kha Âm có thể nghe lầm?

Kha Âm để ý thấy Dạ Dung Lâm hỗn loạn, ánh mắt thất vọng, mặt cũng trắng bệch ra. Ngày trước cũng đã từng xảy ra chuyện như này, một lần, rồi hai lần, bạn bè phát hiện cô nhận sai giọng họ, dần dần cũng xa cách cô.

Từ bé đến lớn, cô đều cố gắng kết bạn, thật lòng muốn nhưng cô cùng họ không thể ở chung. Vì thế cô chọn học ngành thú y.

Còn hiện tại.... cô lại muốn mất Dạ Dung Lâm sao? Cô còn chưa biết tại sao hôm qua mình phân biệt được giọng nói của anh, chỉ bởi vì không bỏ được, có chút ghét bỏ bệnh tình của mình.

Rõ ràng trưa nay, bọn họ còn ngồi ăn cơm cùng nhau, còn mang đồ ăn về, còn được Dạ Dung Lâm đặt trong phòng...........

Kha Âm mất mát nhìn Dạ Dung Lâm, sau đó cầm túi xách, đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi nhớ ra tôi có việc gấp, đi trước...."

"Kha Âm, anh đưa em đi." Dạ Dung Lâm sửng sốt, sau đó mới phản ứng.

Kha Âm không quay đầu lại, nên cô cũng không biết là ai nói, cô chán ghét cảm giác ấy, càng kiên định từ chối: "Không cần, tôi lái xe tới, tự mình đi về là được."

Vui vẻ mà đến, lại chạy trối chết để về, Kha Âm ngồi trong xe, vành mắt đỏ lên.

Sao lại ngốc như này? Sao không cẩn thận một chút? Mở điện thoại, nhìn lại lịch sử trọ chuyện với Bối Nguyệt Lượng, cô càng thêm khổ sở.

Còn nghĩ sẽ tìm cơ hội khoe khoang với Bối Nguyệt Lượng, giúp cô xin chữ ký gì đó, cũng không có cơ hội.

Khởi động xe về nhà. Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn chạy đuổi theo, Kha Âm đã đi đến bãi đỗ xe ở sở thú.

Dạ Dung Lâm tức giận chỉ vào Thịnh Mặc Hàn nói: "Cậu vừa cười cái gì? Cậu không thấy Kha Âm khổ sở sao!"

Thịnh Mặc Hàn đương nhiên cũng biết trong nháy mắt mặt Kha Âm trắng bệch, lòng anh ta cũng rơi lộp bộp.

Nhưng anh ta không hiểu, nhận sai giọng nói, anh cũng chỉ đùa một chút, muốn chế nhạo Dạ Dung Lâm, nhưng sao Kha Âm lại có biểu hiện vậy?

Dạ Dung Lâm mới là người khổ nhất, anh còn chưa tức giận đâu! Thậm chí, anh còn chưa nói từ nào nặng lời với Kha Âm!

Đúng rồi, Thịnh Mặc Hàn phản bác: "Tôi nhớ ra rồi, chính là bởi vì anh lúc đó không nói câu gì, khẳng định Kha Âm cho rằng anh đang trách cô ý."

Dạ Dung Lâm phỉ nhổ, liếc Thịnh Mặc Hàn: "Cậu thì biết cái gì!"

Lúc ấy tôi còn đang đau lòng, theo đuổi cô ấy như thế, thu âm cũng ra sức như vậy, vì chỉ nghĩ Kha Âm có thể nhìn mình nhiều hơn chút nữa. Kết quả? Cô ấy không nhớ giọng của mình! Lần trước còn nhận nhầm giọng mình với ba cô ấy, lần này thì là Thịnh Mặc Hàn.

Tôi không chưa điều chỉnh xong cảm xúc! Theo đuổi không được cô ấy là tôi!

Tất nhiên, những lời này, Dạ Dung Lâm sẽ không nói với Thịnh Mặc Hàn, anh chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta: "Việc lần này, cậu quên toàn bộ cho tôi."

Thịnh Mặc Hàn trừng anh: "Không cần anh nói. Nghĩ lại, chúng ta xin lỗi Kha Âm như thế nào đi."