Thanh Âm Của Em

Chương 1




"Loảng xoảng" tiếng khay rơi xuống mặt đất truyền đến, Kha Âm đặt đồ trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn sang bên.

Cảnh Thư Dung đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt cẩn trọng nhìn cô.

Kha Âm thở dài: " Cẩn thận một chút."

"Em biết rồi, chị Kha Âm, đều tại em..."

Kha Âm vừa khám xong bệnh cho một con Husky, công thêm sự vụng về của trợ lý Cảnh Thư Dung làm phòng khám trở thành một mớ hỗn độn.

Lúc Kha Âm bắt đầu đi làm cũng mắc nhiều lỗi cho nên cũng không trách cứ Cảnh Thư Dung, đặc biệt, mỗi lần nhìn vào khuôn mặt trẻ con cùng mái tóc xoăn kia, Kha Âm cảm thấy như đang nhìn một con chó nhỏ.

Cô quay đầu lại, vô tình nhìn sang cửa sổ, một chiếc BMW đỗ bên ngoài phòng khám thú y, một người đàn ông từ trong xe bước ra.

Từ góc độ này, cô có nhìn rõ dáng vẻ linh hoạt của người đàn ông kia. Chờ anh đóng cửa xe, đứng thẳng người, cô mới chú ý trên tay anh ôm một con mèo Điền Viên. Anh ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, dáng người thẳng, hai chân thon dài, Kha Âm đoán anh ta hẳn là có 1m85. Khi nhìn đến khuôn mặt, cô cũng phải kinh diễm một phen. Một người đàn ông rắn rỏi mạnh mẽ nhưng không quá sắc bén, đôi mắt phượng dài nhỏ hẹp lo lắng, hiển nhiên là đang lo lắng cho con mèo trong ngực.

Khi anh bước vào tòa nhà, Kha Âm quay lại bảo Cảnh Thư Dung: "Dọn đồ nhanh một chút, sắp có thú cưng tới khám."

Cảnh Thư Dung lập tức đứng lên: "Được ạ."

Một lúc sau, quả nhiên anh ta đến phòng khám của Kha Âm. Bệnh viện tư nhân thú cưng Hoài Hải, ngoại trừ cô còn một số bác sĩ chủ trị khác, nhưng hiện giờ không có mặt, chỉ mình Kha Âm chủ trị ngày hôm nay.

Dạ Dung Lâm ôm Kim Giác đi vào cửa, tay cầm một bộ hồ sơ y tế, Kha Âm đeo khẩu trang liền thấy anh ta tới. Đến trước mặt anh, Kha Âm cảm khái một câu, thật cao, cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Dạ Dung Lâm có chút nôn nóng nói với Kha Âm: "Từ tối qua, nó bắt đầu hắt hơi, ho khan, hô hấp cũng khó khăn, đến ăn cũng không thèm nữa..."

Kha Âm trấn an: "Ngài đừng vội, có thể là do cảm mạo hoặc phế quản có vấn đề, để tôi kiểm tra một chút."

Ban đầu, Dạ Dung Lâm một mực chú ý đến Kim Giác, nhưng khi nghe được Kha Âm nói chuyện, anh hơi kinh diễm mà nhìn cô một cái. Anh là một diễn viên lồng tiếng, nên tiếp xúc với rất nhiều âm thanh, nghe âm thanh này anh cảm thấy thật kinh diễm.

Anh duỗi tay đưa Kim Giác đến, ánh mắt lại dừng trước mặt cô. Cô nàng này thật nhỏ nhắn, chắc cao khoảng 1m6? Vì đeo khẩu trang nên cả khuôn mặt đều bị che khuất, chỉ có thể nhìn đôi mắt to sáng. Giọng nói của cô ấy thật mềm mại, nhưng lại đi sâu vào lòng người.

Kha Âm đem Kim Giác ôm vào lòng, một bên nhẹ nhàng trấn an nó, một bên mang nó đi kiểm tra. Cảnh Thư Dung vào trợ giúp Kha Âm, nên phòng khám vẫn chưa dọn dẹp xong. Dạ Dung Lâm lúc này mới chú ý tới nơi này có chút loạn. Kha Âm liếc mắt nhìn Dạ Dung Lâm một cái, hướng sang bên ghế tựa: "Anh ngồi trước đi, vừa mới bị một con Husky náo loạn nên có hơi bừa bộn."

Dạ Dung Lâm bước chân dài đi qua đến chỗ ngồi, một lần nữa lại đem ánh mắt dừng trên người Kha Âm. Thời điểm cô làm việc rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ cùng Cảnh Thư Dung nói một hai câu, những hỗn loạn đằng sau không làm ảnh hưởng đến sự trầm tĩnh của cô. Dạ Dung Lâm là loại người không thích giao du với người lạ, nhưng nhìn thấy Kha Âm như vậy, anh lại muốn trò chuyện cùng cô. Vì thế anh chủ độngnói ra tình huống ở nhà của Kim Giác, Kha Âm thỉnh thoảng lại "ân" một tiếng, tỏ vẻ nghe được.

Đưa tay muốn Cảnh Thư Dung đưa dụng cụ, lại thấy anh ta xuất thần, Kha Âm nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Cảnh Thư Dung lập tức lấy lại tinh thần, đưa dụng cụ cho Kha Âm, thầm nghĩ, may mắn là mình đeo khẩu trang, chị Kha Âm không phát hiện mình đỏ mặt.

Nhưng mà anh chàng kia nói chuyện cũng quá dễ nghe đi, mình là một nam nhân chân chính nghe cũng phát cuồng.

Phản ứng của Cảnh Thư Dung, tự nhiên không tránh được ánh mắt của Dạ Dung Lâm. Anh là một đại thần trong giới lồng tiếng, có bao nhiêu fan hâm mộ, chính anh cũng rất rõ ràng. Đặc biệt, lúc nói chuyện anh còn cố ý nhấn nhá ngữ điệu, anh còn tự mình thấy hoàn mỹ. Nhưng tại sao, cô bác sĩ thú ý kia lại không có đến một điểm phản ứng.

Kha Âm kiểm tra tỉ mỉ cho Kim Giác xong, đến bên cạnh ghế ngồi xuống, chuẩn bị viết bệnh án.

"Tên là gì?"

"Dạ Dung Lâm"

"......Không phải, tôi hỏi con mèo."

"........ Kim Giác."

"Phế quản không có vấn đề, lần này là cảm nặng, để thuận tiện theo dõi anh nên nó ở bệnh viện quan sát mấy ngày?"

Bệnh viện thú cưng Hoài Hải là một bệnh viện mở cho giới quý tộc, cho nên chi phí rất đắt đỏ. Nhưng không tiện đường nên bình thường sủng vật tới khám cũng không nhiều.

Một nguyên nhân khác, chính là bác sĩ có thể đến khám tại nhà, chỉ cần sắp xếp lịch trình. Cho nên khi thú cưng mắc bệnh, nhiều người sẽ chọn gọi điện cho bác sĩ đến nhà khám. Dạ Dung Lâm đối với việc này không có gì dị nghị, gật gật đầu: "Có thể, lát nữa tôi trở về mang đồ dùng hàng ngày có nó đến. Đúng rồi, tôi có thể đến thăm nó không?"

Kha Âm vừa viết bệnh án, vừa gật đầu, Dạ Dung Lâm đứng lên bước đến gần, thời điểm duỗi tay ôm mèo, nhìn qua bệnh án một chút. Cô ấy thật xinh đẹp, chữ viết mạnh mẽ nhìn qua hoàn toàn không nghĩ đến là do con gái viết. Tay cô cũng rất đẹp, không phải loại thon thả ngọc ngà mà mang theo chút trẻ con, trên mu bàn tay còn có thịt nhìn vào chỉ muốn véo một cái.

Như một thói quen, Kha Âm vừa viết bệnh án vừa đưa tay muốn vuốt Kim Giác, nhưng đôi mắt vẫn không rời bệnh án. Kết quả, bởi có Dạ Dung Lâm bên cạnh lại thêm đang mang bệnh trong người, không thích người lạ chạm vào người, liền giương móng vuốt cào Kha Âm một cái. Kha Âm phản ứng cực nhanh, xoát một cái liền giơ tay lên cao, Dạ Dung Lâm cũng chú ý động tác của Kim Giác, giơ tay hướng Kha Âm chộp lấy.

"Cẩn thận!" giọng nói còn chưa dứt, tay cô đã bị cầm lấy, giây đầu trong lòng Dạ Dung Lâm chỉ nghĩ đến Kha Âm có bị cào hay không, giây sau liền cảm khái một câu: Thật là mềm nha.....

Độc thân nhiều năm như vậy, ngoại trừ trong công việc, đây coi như là lần đầu tiên cầm tay gái..... không nghĩ tới cảm giác cũng không tệ lắm...

Đương nhiên, hai người chỉ nắm tay trong chốc lát, Dạ Dung Lâm liền buông lỏng, Kha Âm để tay trên bàn nói một câu cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, cô có bị thương hay không?" Dạ Dung Lâm ôm Kim Giác, dường như trừng phạt nó không ngoan, vỗ lên lưng nó hai cái.

Kha Âm nhìn mu bàn tay, lắc đầu: "Không có"

Dạ Dung Lâm áy náy nói: "Nó bình thường rất ngoan, không nghĩ tới hôm nay lại như vậy."

"Mắc bệnh, thân thể không thoải mái, tính tình không tốt, là chuyện bình thường mà."

"Vừa rồi cô phản ứng thật nhanh", lúc Dạ Dung Lâm nói chuyện cùng Kha Âm, Cảnh Thư Dung đã đi thu thập đồ đạc.

Càng nghe Dạ Dung Lâm nói chuyện, hắn càng cảm thấy thật câu dẫn người, Cảnh Thư Dung vụng trộm nhìn sang Kha Âm, cô ấy quá mạnh mẽ đi, mình là một nam nhân còn không chịu nổi.

Kha Âm thật đúng là không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt trả lời Dạ Dung Lâm: "Làm việc lâu dần thành quen."

Dạ Dung Lâm cười hì hì, mắt phượng cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ kết hợp với nụ cười làm Kha Âm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui. Anh cũng không nghĩ tới cô gái có giọng nói dịu dàng cũng rất vui tính nữa.

Kha Âm chính là nói thật, lúc học đại học cô bị thương vì động vật rất nhiều, chỉ là không lưu lại sẹo. Cô sợ nhất là đau nên rất cẩn thận, đừng bảo chỉ là mèo, ngay cả chó cắn cô cũng có thể tránh.

Trấn an cho Kim Giác xong, Kha Âm đem bệnh án giao cho Dạ Dung Lâm, còn cô mang mèo vào phòng khác, Dạ Dung Lâm đi trả viện phí, hai người cùng nhau ra ngoài.

Khi ra đến cửa, Dạ Dung Lâm nói một câu: "Kim Giác nằm viện, Ngân Giác ở nhà một mình chắc sẽ rất buồn."

"Ngân Giác? Anh còn nuôi một con nữa?" Kha Âm ngạc nhiên hỏi.

"Ừm, là một con mèo xám lông ngắn, làm sao vậy?"

"Chỉ một con bị bệnh, con còn lại đâu?"

"Sáng nay khi tôi ra ngoài thì còn tốt..." Dạ Dung Lâm phản ứng ngay "Cô lo lắng nó bị lây bệnh?"

Kha Âm gật đầu: "Không sai, anh về lấy đồ rồi mang nó đến kiểm tra một chút."

Dạ Dung Lâm có chút khó xử: "Buổi chiều tôi bận, chỉ sợ không ở đây lâu được, cô có thể chăm sóc nó giúp tôi không?"

"Được" Kha Âm gật gật đầu.

Anh ra khỏi bệnh viện cùng hướng với Kha Âm, sau khi tách ra, Kha Âm đi về phòng cấp cứu, liền nghe thấy hai cô gái ở bàn đăng ký hung phấn nói chuyện: "Mình cảm thấy giọng nói của anh ý thật quen tai nha!"

"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế, lớn lên đẹp trai như vậy, nhìn anh ấy một cái thôi cả ngày đều cảm thấy thật tốt!"

"Chủ yếu là do giọng nói quá dễ nghe! Mình yêu anh ấy mất rồi!"

"A! tôi nhớ ra rồi, nam chính trong bộ phim chúng ta xem hôm trước chính là giọng này nha!"

"Nhưng mình cảm thấy anh ấy so với diễn viên kia đẹp trai hơn nhiều..."

"Lồng tiếng nhân vật, không phải chính là anh ấy đi?"

"Sao có thể, chúng ta sao có thể gặp được Dung Lâm đại thần? Giọng của anh kia có chút giống thôi"

Giờ phút này, Dạ Dung Lâm đang trên xe, đặt bệnh án ở bên ghế phụ. Kim Giác bị bệnh, anh liền chọn bệnh viện này vì gần nhà. Công việc của anh cần có không gian yên tĩnh nên liền ở biệt thự một mình. Khu này ở Đế Đô là khu dưỡng lão nổi tiếng, có nhiều biệt thự lâu năm, người trẻ tuổi ở đây cũng tương đối ít. Cho nên, mấy năm trước anh nuôi hai con mèo, trước đấy cháu trai anh Dạ Tiểu Hàm đến nhà anh, cùng Kim Giác và Ngân Giác ở chung rất vui vẻ, nhưng em trai anh, Dạ Vạn Nham lại nuôi một con Corgi nên cậu nhóc lại sang đó rồi.