Trong khoảng thời gian sửa sang lại phòng làm việc, Hứa Tư đã tận hưởng kỳ nghỉ dài của mình bằng cách xách theo máy ảnh rồi đi hơn nửa vòng Châu Âu.
Đến khi cô trở về thì mới biết được lịch dạy của mình đã kín đến tận tháng hai năm sau.
Hứa Tư: “…”
Lúc nhìn thấy cô, cô giáo huấn luyện cảm động suýt khóc: “Cô Hứa ơi, tôi không chịu nổi nữa rồi! Cô mau dẫn lớp của cô đi đi!”
Hứa Tư: “…”
Sáng nay cô dạy điệu Jazz, hơn nửa học viên là nữ sinh đại học, mọi người nói cười rôm rả, trong không khí tràn ngập hương vị thanh xuân.
Hứa Tư chào hỏi các cô rồi bắt đầu lên lớp.
Sau một tiếng, mặt ai nấy đều đỏ bừng vì kiệt sức, nằm la liệt trên sàn.
Hứa Tư xách một thùng nước vào, rồi chia cho mọi người, sau đó ngồi trong góc lướt điện thoại.
Cô mở vòng bạn bè đã lâu không đọc ra, màn hình lập tức xuất hiện n dòng trạng thái của bạn bè.
Cô nhàm chán lướt, bỗng nhìn thấy vòng bạn bè trống rỗng của quý ngài đồ sứ có mấy bài đăng mới trong nửa tháng vừa qua.
Một bài đăng ảnh của cún con chích ngừa ở bệnh viện thú cưng. Trong hình, anh đội mũ lưỡi trai, vừa cười vừa xoa đầu một chú chó Samoyed*.
*Chó Samoyed:
Bài đăng còn lại là bức ảnh chụp bữa tối gia đình, chắc là sinh nhật của người lớn trong nhà, người ấy rất thích món quà của anh, nên vỗ vai anh, miệng lại cười toe toét.
Tuy muộn mất nửa tháng, nhưng Hứa Tư vẫn like từng tấm cho anh.
Sau đó, cô lại âm thầm gắn thêm cho người đàn ông này hai cái nhãn: Hiếu thảo và tình cảm.
Cô vừa mới like xong, tin nhắn của anh bỗng xuất hiện: “Cô Hứa đi Châu Âu về rồi à?”
Hứa Tư hơi khó hiểu: “Đúng vậy. Sao thế?”
“Chiều nay cô có rảnh không? Tôi muốn bàn chuyện với cô về Cừu Dục.”
Cừu Dục à?
Hứa Tư ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng tập, rồi dừng lại trên người cô gái đáng yêu thắt bím vương miện đang ngồi ở giữa. Giờ cô gái đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, trên mặt là nụ cười tươi tắn.
Hứa Tư nghĩ thầm, thì ra cô gái này là bạn gái anh, thảo nào anh lại biết công việc của cô.
Hai người hẹn gặp ở quán cà phê dưới lầu sau khi tan học.
Sau khi học xong, Cừu Dục chạy nhanh như chớp đến phòng tắm, Hứa Tư sắp xếp lại quần áo trên sàn nhảy, khoé môi chợt mỉm cười.
Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ của quý ngài đồ sứ khi ở bên Cừu Dục hấp tấp luôn ấy.
Sau khi cô dọn dẹp xong xuôi thì đã là hai mươi phút sau, cô vội vàng chạy tới quán cà phê, đẩy cửa ra liền thấy người đàn ông ngồi đối diện. Hôm nay anh mặc áo sơ mi và quần tây, dáng ngồi rất ngay ngắn.
Cô ngồi xuống, hỏi: “Cừu Dục đâu?”
Ánh mắt Lục Đằng dừng lại trên mặt cô một lát, có lẽ là vì vội ra ngoài nên tóc cô vẫn chưa được sấy khô, đang xoã ra sau lưng, khiến mũi anh như ngập trong hương hoa tươi mát.
“Cô ấy còn tiết học nên đã về trước.”
Hứa Tư hơi hé miệng định nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện mình còn chưa biết tên anh, chỉ đành giữ im lặng một cách xấu hổ.
Lục Đằng mỉm cười, vươn tay: “Tôi là Lục Đằng, Lục trong con đường, Đằng trong bay cao.”
Hứa Tư đọc thầm trong lòng hai lần, duỗi tay nắm lại: “Hứa Tư.”
Sau khi trao đổi tên, cuộc nói chuyện giữa họ liền trở nên suôn sẻ.
Vì tháng sau Cừu Dục định tham gia cuộc thi múa cấp thành phố, nên cô bé mong cô sẽ sắp xếp các buổi học riêng cho mình trong khoảng thời gian này.
Hứa Tư suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi phải về xem lại lịch dạy của từng giáo viên đã. Gần đây lịch hơi kín, có thể buổi học sẽ diễn ra vào buổi tối.”
Lục Đằng gật đầu: “Cũng được, sẽ có người đưa đón Cừu Dục.”
Lúc này Hứa Tư mới chú ý rằng Lục Đằng vẫn luôn gọi đầy đủ họ tên của Cừu Dục. Vì người khác hay đọc sai tên Cừu Dục nên cô nàng thích mọi người gọi mình là Viên Viên.
Do dự một lát, cô hỏi: “Viên Viên là..?”
“Cô bé là bạn gái của em họ tôi.” Lục Đằng duỗi tay rót đầy tách trà cho cô, chậm rãi nói: “Dạo này em họ tôi gây họa nên bị cấm túc ở nhà, nên nó mới nhờ tôi làm việc này.”
Hứa Tư đã hiểu.
Ngồi thêm hai phút nữa, Hứa Tư định đứng dậy đi về, ai dè bị Lục Đằng gọi lại.
“Thực ra thì hôm nay tôi tìm cô không chỉ vì chuyện của Cừu Dục, mà còn có một chuyện về bản thân tôi.”
Hứa Tư nghi hoặc.
Lục Đằng uống ly nước cho nhuận giọng, thấp giọng nói: “Nghe nói gần đây cô Hứa đi xem mắt, vả lại kết quả còn không như ý muốn.”
Nghe vậy, Hứa Tư hơi nhíu mày.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý hỏi chuyện đời tư của cô. Chuyện là…”
Lục Đằng ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô: “Đúng lúc tôi cũng bị giục kết hôn, hay cô Hứa xem xét tôi thử xem?”
***
Khi rời khỏi quán cà phê, Hứa Tư vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
Cô đột nhiên đi xem mắt mà không kịp chuẩn bị đấy ư?
Tuy cô trả lời “Để tôi suy nghĩ một chút”, nhưng cô biết chắc mình sẽ đồng ý.
Dù hai người chỉ mới gặp hai lần, nhưng Lục Đằng luôn để lại cho cô ấn tượng rất tốt.
Tính cách ôn hòa, học thức cao, đối xử tốt với cả thú cưng và người nhà. Lúc ở quán cà phê, nhân viên phục vụ cứ đi qua đi lại bàn họ, anh vẫn không thất thần một lần nào, chắc hẳn không phải loại người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quan trọng nhất là anh có một khuôn mặt khiến người ta khó lòng mà từ chối.
Hứa Tư ôm thú bông Peppa Pig nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô hơi rung.
Lục Đằng chỉ gửi một emoji *ngoan ngoãn*, kèm theo một tin nhắn: [Tạo cảm giác tồn tại.]
Dường như Hứa Tư có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đối phương cầm điện thoại, cô cụp mắt mỉm cười.
Hình như anh rất thích cười, lúc cười lên trông cực kỳ dịu dàng.
Hứa Tư cầm điện thoại gõ chữ: [Cuối tuần anh rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa.]