Tống Viện Viện quan sát Hứa Tư đang đi đến, nhìn lướt qua bàn tay trái của cô ấy thì thấy ngón giữa mang một chiếc nhẫn kim cương đơn giản lại không kém phần tinh xảo.
Cô ôm ngực, khoa trương chỉ vào Hứa Tư: “Mới không gặp có mấy ngày mà cây cải thìa tớ nuôi bao lâu nay đã bị heo ăn mất rồi.”
Hứa Tư im lặng trong chốc lát rồi sửa lại lời cô: “Nói đúng hơn là heo đã bị tớ tóm được.”
“… Mới kết hôn mà đã bênh tên kia rồi, mama đau lòng quá đi mất.”
Hứa Tư không thèm để ý đến màn kịch của cô nàng này, cài áo rồi ngồi xuống.
Tống Viện Viện gọi phục vụ lấy một ly cà phê đá cho Hứa Tư, quay lại thấy hành động này của cô ấy thì cười đáp: “Cậu khỏi cần che, dù sao thì tớ đã thấy nó từ lúc cậu đi vào rồi. Dựa theo vết hôn ngay chỗ bắt mắt kia thì có vẻ như chồng cậu rất nhiệt tình nhỉ?”
Nghe vậy, tai Hứa Tư liền đỏ ửng, múc một miếng bánh Black Forest để chặn miệng cô.
Tống Viện Viện cười gian hỏi: “Ngôi mộ mang tên hôn nhân có vui không?”
Hứa Tư suy nghĩ một lát rồi thật thà đáp: “Vui lắm.”
Hứa Tư nghĩ đến gì đó, cắn môi, thò đầu qua rồi nhỏ giọng hỏi: “Tớ hỏi cậu cái này…”
Mắt Tống Viện Viện sáng rực, nhiều chuyện sán tới: “Chuyện gì thế? Bí mật nhỏ gì thế?”
Hứa Tư: “… À không có gì.”
“Đừng mà!!! Tớ đảm bảo sẽ nghiêm túc trả lời cậu mà!”
Hứa Tư do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói cho Viện Viện về chuyện chăn gối không hòa hợp của vợ chồng mình…
Tống Viện Viện đang ỉu xìu vì không nghe được bí mật nhỏ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ấy, cậu nói chuyện này cho mẹ và bố dượng chưa vậy? Sao tớ cứ cảm thấy họ sẽ tức giận đến mức ngất xỉu luôn nhỉ?”
“Tớ chưa nói cho họ nữa.”
“Ủa, vậy chồng cậu chưa biết chuyện nhà cậu à?”
Khi nghe Viện Viện nhắc đến Lục Đằng, Hứa Tư ngập ngừng đáp: “Chắc là biết…”
…
Sau một bữa tối, họ đang ngồi trên sofa xem tin tức. Lúc chuyển đến kênh kinh tế và tài chính, gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia bỗng xuất hiện, khiến cho cả người Hứa Tư cứng đờ.
Chỉ mới nửa năm mà người phụ nữ bên cạnh ông ta đã biến thành một cô người mẫu chân dài tới nách, chứ không còn là mẹ cô nữa rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Lục Đằng đột nhiên duỗi tay chuyển kênh.
Bức ảnh trai gái mờ ám bị chụp lén trên màn hình bỗng biến thành phim cổ trang ngọt ngào.
Cô cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi anh: “Sao vậy anh?”
Anh vuốt nhẹ tóc cô, tuỳ ý đáp: “Người đàn ông kia xấu trai quá nên anh không muốn xem thôi.”
Tuy lúc ấy cô không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại thì có hơi kỳ lạ.
Từ lúc hẹn hò đến giờ, cô chưa hề nói về gia đình mình, mà anh cũng không hề có ý ra mắt ba mẹ cô.
Kỳ lạ thay, cô lại cảm thấy anh đã biết chuyện của gia đình cô.
…
Suốt một buổi chiều, Tống Viện Viện với suy nghĩ khó khăn lắm mới hẹn được gái có chồng đã dẫn Hứa Tư càn quét toàn bộ Ginza Mall.
Sau khi xong xuôi, cô nàng nằm ườn ra sofa trong khu mua sắm với vẻ thỏa mãn lẫn mệt mỏi, rồi nói: “Sướng thật!”
Tiêu tiền luôn là sở thích của phụ nữ, Tống Viện Viện đã xài hết hai tháng lương mà lại bảo sướng mới chết chứ.
Cô quay đầu, đang định lên tiếng thì thấy Hứa Tư ngồi trên sofa cúi đầu gửi tin nhắn với nụ cười tươi rói bên môi.
Bây giờ Tống Viện Viện đã được trải nghiệm cảm giác đau đớn khi ở cạnh người ấy mà cứ như cách xa vạn dặm rồi. Rốt cuộc là tên yêu nghiệt phương nào đã câu hồn của nàng tiên nhỏ lạnh lùng nhà cô rồi!
…
Vì bây giờ không còn sớm, lát nữa Tống Viện Viện còn hẹn ăn tối với khách hàng, cộng thêm việc Lục Đằng sắp đến đón Hứa Tư nên cô liền gọi xe taxi.
Trong lúc đợi xe ở bên đường, Tống Viện Viện nhìn thoáng qua bên kia thì thấy cây cải thìa nhà cô xách túi lớn túi nhỏ đến cạnh một chiếc Grand Cherokee.
Chắc người trong xe đã thấy Hứa Tư, liền hạ kính xuống, thò tay ra ngoài. Tay người đàn ông này khá trắng, còn mang đồng hồ màu bạc, vì quá xa nên cô không nhìn ra được hiệu gì.
Hứa Tư đến cạnh cửa sổ nói gì đấy, người đàn ông bỗng vươn tay vuốt tóc cô ấy, rồi dịu dàng xoa gáy cho vợ.
Hứa Tư khẽ hất tay anh ta ra, vòng qua đầu xe, rồi ngồi vào ghế phụ.
Kính xe dần đóng lại, chiếc xe xuôi theo dòng xe cộ đông đúc, rồi rời khỏi con đường này.
***
Hai người họ vốn định ra ngoài ăn, nhưng Hứa Tư bỗng nhớ ra cái máy rửa chén mình mới mua, quyết định xài thứ có sẵn ở nhà.
Thế là hai người liền đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu ăn.
Hứa Tư đi trước chỉ chăm chú chọn đồ ăn, Lục Đằng chậm rãi đẩy xe theo sau cô.
Vì hôm nay đi vội nên cô chỉ mặc áo sơ mi voan cổ bèo phối với váy dài nhạt màu. Trang phục của cô tươm tất và rực rỡ giống như chính cô vậy.
Lục Đằng cụp mắt, nhớ lại người phụ nữ không mấy xa lạ kia. Tuy gương mặt của bà ta rất giống cô, nhưng sự khắc nghiệt và đanh đá giữa hai hàng chân mày lại khiến anh chướng mắt không thôi.
Bà ta đang hùng hồn đẩy cửa vào thì thấy Lục Đằng, sửng sốt trong giây lát, cau mày nhìn vào bên trong.
Bà ta chỉ cần liếc qua là đã thấy khung ảnh của Hứa Tư để trong phòng khách. Trong hình, Hứa Tư cười tươi như hoa, nhưng nó lại là cảnh mà lâu rồi bà chưa được thấy.
Sau đó, bà ta quen cửa quen nẻo đi vào trong, rồi ngồi xuống sofa.
“Tôi là mẹ của Hứa Tư.”
Lục Đằng bình tĩnh rót hai ly trà, rồi ngồi đối diện bà ta: “Tôi biết, bà cần gặp cô ấy?”
“Thì ra nó trốn tôi hết nửa năm là để tìm bạn trai.” Bà ta lạnh lùng đánh giá anh từ đầu đến chân trong vòng hai giây, rồi nói tiếp: “Cô cậu yêu nhau bao lâu rồi?”
Lục Đằng đáp thẳng: “Hai tháng ạ.”
Bà ta nhíu mày đáp: “Con bé bị tôi dồn vào đường cùng rồi.”
…
Sau khi Lục Đằng chấm dứt hồi tưởng thì thấy Hứa Tư đang vẫy tay với anh từ khu bán hải sản: “Anh muốn ăn cua không?”
Anh đẩy xe đến chỗ cô, nhìn sinh vật đang giương nanh múa càng: “Em biết làm món này à?”
Hứa Tư hồi tưởng lại chuyện cũ, cười đáp: “Lúc ấy em mới học cấp 2, thấy trên mạng bảo bị cua kẹp trúng thì sẽ nhiễm khuẩn, khiến em sợ đến mức khóc suốt hai ngày.”
Lục Đằng cụp mắt nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, anh không hiểu được vì sao một cô bé 14 tuổi lại phải tự hấp cua.
Anh cười, xoa đầu cô, rồi dẫn cô đến hàng thịt và rau: “Thôi, anh không muốn em khóc đâu.”
Cô vô thức phản bác: “Vậy mà tối qua anh lại…”
Nói chưa hết câu đã dừng lại, cứng nhắc chuyển đề tài: “Anh muốn ăn thịt gì?”
Vì giọng cô không lớn, nên anh không nghe rõ khúc đầu. Năm giây sau, anh mới kịp phản ứng, nhướng mày hỏi: “Tối qua làm sao cơ?”
Tai Hứa Tư đỏ ửng, đẩy xe về phía trước, rồi bỏ hết tất cả thức ăn mình nhìn thấy vào trong xe.
Lục Đằng liếm môi, mỉm cười đi theo sau vợ.
Hình như trước giờ anh đã hiểu lầm điều gì đó rồi thì phải?
…
Sau khi chọn xong rau củ, Hứa Tư lượn qua khu bán đồ ăn vặt, sẵn tiện mua thức ăn cho bé cưng Samoyed ở nhà luôn.
Mấy ngày nay, Lục Đằng lấy cớ họ đang hưởng tuần trăng mật để đưa bé Samoyed cho Lục Sam Xuyên, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Nuôi nó đi, không cần trả lại cho anh đâu.”
Lục Sam Xuyên: “…” Sau khi anh họ lộ ra tính cách thật thì càng ngày càng kiêu ngạo.
Cô ngồi xổm trước kệ bán thức ăn cho chó, trong tay ôm ba loại khác nhau với vẻ phân vân.
Khi còn bé cô từng nuôi một con mèo, nhưng chưa bao giờ nuôi chó, nhất thời không biết nên chọn loại nào.
Lúc cô định tra Baidu thì Lục Đằng đã khom lưng, rút một hộp ra rồi nói: “Nó thích ăn của hãng này.”
Nói xong, anh lấy thêm hai vị khác cùng hãng: “Chậc, nó càng ngày càng ăn nhiều.”
Cô vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh sáng, khuôn mặt của anh trông vô cùng dịu dàng, ngoài miệng lại mỉa mai Lục Sam Xuyên đã chiều hư bé Samoyed.
Thích anh quá đi mất!
Cô ngẩng đầu nhìn anh hai giây, bỗng nhiên túm vạt áo của anh.
Tuy Lục Đằng không biết vì sao vợ yêu làm vậy, nhưng vẫn ngồi xổm xuống theo ý cô. Anh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã thò người qua, hôn phớt lên má anh.
Lục Đằng sửng sốt không thôi.
Cô không nói lời nào, ngồi im tại chỗ, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện, đôi mắt sáng như sao.
Trông cô giống như đàn em vừa mới dũng cảm hôn người mình thích dưới gốc cây vậy.
Tuy anh chưa bao giờ hôn đàn em dưới gốc cây, nhưng anh đã từng mơ những giấc mộng 18+.
Khuôn mặt mơ hồ của cô gái trong mơ bỗng trở nên rõ ràng, từ cặp mắt đến đôi môi đều biến thành của Hứa Tư, ngay cả má lúm đồng tiền của cô cũng có tất.
Hầu kết Lục Đằng di chuyển, khó khăn dời mắt.
Mợ nó!
Lục Đằng, mày là cầm thú sao!
…
Đương sự Hứa Tư không hề biết một động tác tình cảm của mình đã khiến cho chồng trở nên đen tối, thậm chí anh còn ảo tưởng ra n tư thế mà họ sẽ làm nữa cơ.
Lúc cô đang vui vẻ đứng lên thì nghe thấy có người gọi tên mình với vẻ kích động.
Cặp vợ chồng đang ngồi xổm cạnh kệ hàng để làm chuyện xấu hết hồn khi bị người khác bắt gặp.
Hứa Tư luống cuống vịn bả vai của chồng để đứng lên, hai chân tê rần.
Cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông có vóc dáng cao gầy đang đẩy xe về phía này, vẻ mặt trông rất vui: “Không ngờ lại gặp được em ở chỗ này!”
Hứa Tư nhìn khuôn mặt của người đàn ông xa lạ, rồi im lặng.
Người đàn ông ngại ngùng gãi đầu: “Anh là Lâm Sâm đây, hồi trước tụi mình từng ăn một bữa với nhau.”
Cô đã nhớ ra người này, vô thức nhìn anh chồng ở phía sau mình: “Chào anh, đã lâu không gặp.”
Lâm Sâm nhìn hộp thức ăn cho chó trong tay cô: “Em cũng nuôi chó à?”
Anh ta thản nhiên bước lên phía trước, rồi nói: “Hai hộp em lấy khá ổn đó, chó nhà anh thích lắm.”
Sau đó, anh chàng này bắn như súng liên thanh về cách nuôi chó.
Ủa, kịch bản gì thế này? Không phải cảnh kế tiếp là vợ chồng họ tình tứ rồi về nhà sao?
Cô xấu hổ đứng yên tại chỗ, tay trái bị Lục Đằng đang đứng sau lưng nắm lấy. Tuy anh không nói tiếng nào, nhưng trên người vẫn toát lên vẻ bất mãn như đang muốn hỏi: Người đàn ông này là ai thế?
Giây tiếp theo, Lâm Sâm đã đưa ra đáp án thay cô.
Giọng anh ta nhỏ dần, cụp mắt nói: “Trước kia là anh không phải. Vì anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn sớm nên mới hết hồn khi nghe em nói vậy.”
“Sau này anh muốn tìm em thì đại lý mai mối lại nói em đã kết hôn rồi.”
“Anh đã bỏ lỡ một cô gái tốt như em.”
“…”
Anh ta càng nói thì sau lưng cô lại càng ớn lạnh.
Trong suốt cuộc đối thoại, Lâm Sâm cứ như mù có chọn lọc, coi Lục Đằng như không khí, sau đó bày tỏ sự buồn bã và tiếc nuối của bản thân với cô. Đã thế, trước khi anh ta đi còn thở dài với vẻ đau buồn nữa chứ.
Hứa Tư: “…”
Chúng ta mới ăn một bữa với nhau thôi mà, anh buồn bã gì thế!
Sau khi bóng dáng cô độc của Lâm Sâm khuất sau mấy cái kệ, Lục Đằng mới tiến lên phía trước, trầm giọng hỏi: “Đây là đối tượng xem mắt có tiến triển của em à?”
Bản năng sinh tồn của Hứa Tư rất cao, vội vàng đáp: “Tụi em chỉ ăn một bữa với nhau thôi.”
“Em không thích anh ta.”
“Thậm chí còn không lưu số của anh ta nữa.”
Lục Đằng “Ừ” rồi mím môi đẩy xe ra ngoài.
Hứa Tư gãi mặt, cẩn thận đi theo sau anh.
Trong suốt đường về, Lục Đằng không nói lời nào, chỉ cúi đầu với góc 45 độ.
Hứa Tư cảm thấy mình giống một cô nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, còn anh là cô vợ nhỏ cụp mắt kìm nén cơn giận.
Suy cho cùng thì cô cũng có một tá đối tượng xem mắt, mà người nào cũng là kiểu ngẫu nhiên gặp mỗi tuần cũng sẽ khiến cô đau đầu suốt hai tháng.
Họ lẳng lặng đi ra khỏi thang máy, sau đó đi đến căn hộ của họ. Vào khoảnh khắc cửa nhà mở ra, cô ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng của phụ nữ.
Tuy mẹ Hứa không xịt nước hoa nhưng cô luôn có thể nhận ra bà đã lặng lẽ đến chung cư của mình.
Trên người của bà có mùi kiêu căng ngạo mạn, tự cao lại tham vinh hoa phú quý.
Cô níu ống tay áo của anh: “Mẹ em đã đến à?”
“Ừ.”
“Bà ta nói gì với anh?”
Lục Đằng đưa lưng về phía cô, giọng nói vô cảm, tóm tắt toàn bộ cuộc đối thoại giữa họ chỉ bằng một câu: “Cũng không có gì nhiều, bà ấy giới thiệu về gia đình em, vị hôn phu của em và màn đánh cuộc trong cơn tức giận.”
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “À đúng rồi, bà ấy còn tặng cho anh một tấm chi phiếu có tám con số nữa chứ.”
Nói thật thì cảm giác bị người ta ném chi phiếu vào mặt vô cùng vi diệu.
Cô mím môi, nhón chân quay mặt anh về phía mình: “Anh có nhận không?”
Anh không nhúc nhích, chỉ cụp mắt nhìn cô.
Ở huyền quan tối om, vẻ mặt cô ủ rũ, lông mày nhíu thành chữ “Xuyên”*.
*Chữ Xuyên trong tiếng Trung: 川.
Anh chậm rãi “Hừm”, rồi kéo dài giọng đáp: “Bà ấy cho anh xem ảnh chụp của em và vị hôn phu, anh có lập trường gì để không nhận chứ?”
Cô tưởng tượng ra cảnh mẹ mình kiêu căng phách lối, còn anh phải nhẫn nhịn thì tức điên, lấy hôn thú của họ và tấm ảnh cưới từ trong túi ra, rồi ném đến trước mặt anh: “Anh mới là người đăng ký kết hôn với em! Vị hôn phu do bọn họ tự quyết định là cái thá gì chứ!”
Hai má hây hây phồng lên, trông cô như một quả pháo nhỏ đang bị châm ngòi vậy.
Ngay cả dáng vẻ tức giận của cô cũng đáng yêu quá đi mất!
Anh không nhịn nổi nữa, cúi người rồi bế cô ngồi lên trên kệ giày.
Tầm mắt của họ giao nhau, anh chậm rãi nói: “Ừm, anh ném hôn thú vào mặt bà ta rồi nói…”
Anh dừng lại như để nhớ cho chính xác: “Anh nói “Ông đây mới là người đăng ký kết hôn với Hứa Tư, vị hôn phu do mấy người tự quyết định là cái thá gì chứ.”
Nghe vậy, cô bỗng khựng lại, “À” rồi rối rắm liếm môi: “Anh ném vào mặt bà ta thật à?”
Lồng ngực của anh khẽ chấn động vì tiếng cười đột ngột, sau đó hôn lên đôi môi của cô: “Anh lừa em đấy.”
Chỉ mới hôn một cái mà hô hấp của anh đã trở nên gấp gáp.
Cô ôm lấy mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy mình không còn phản cảm chuyện ấy nữa.
Lúc cô bị anh bế vào phòng ngủ, cô ôm lấy cổ anh rồi nghiêm túc nói: “Lục Đằng, em rất thích anh, thích đến mức muốn cùng anh sống hết quãng đời còn lại.”
Cho nên anh đừng suy nghĩ vẩn vơ, cũng đừng phủ nhận lần đầu tiên động lòng của em vì những câu nói nhảm nhí của người khác.
Bước chân của Lục Đằng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch: “Thật là khéo, anh cũng vậy.”
– Hết –