Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ

Chương 1: Ăn vạ không chuyên nghiệp [Hứa Tư]






Lúc Hứa Tư đang lấy tiền từ trong túi để chuẩn bị thanh toán thì bất ngờ bị ly nước hắt vào mặt.

Anh Trần ngồi đối diện đã nói chuyện với cô nửa tiếng đang tức giận đến mức mặt đỏ phừng, bàn tay run rẩy vì bị nước trà văng trúng.

“Cô nói vậy là có ý gì? Cô vờn tôi nửa tháng, sau khi ăn uống thoả thích thì lại đòi chia tay với tôi?”

Tuy giọng anh ta không lớn, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của rất nhiều người trong quán cà phê sách yên tĩnh này.

Hứa Tư không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhất là khi nước vẫn đang chảy dọc theo tóc rồi xuống cằm cô.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, giọng hơi trầm xuống, kìm nén sự tức giận: “Thứ nhất, chúng ta chỉ là đối tượng xem mắt, còn chưa đến mức chia tay. Thứ hai, từ khi quen biết đến nay, tôi không tiêu một xu nào của anh. Cuối cùng, hôm qua bạn gái cũ của anh đến làm ầm ĩ ở phòng làm việc của tôi. Vì danh dự của phòng làm việc và của cá nhân tôi, tôi mong về sau chúng ta sẽ giữ khoảng cách với nhau, vậy thì yêu cầu này có quá đáng không?”

Anh Trần còn chưa kịp nói, Hứa Tư đã rút một xấp ảnh từ trong túi ra, rồi đẩy đến trước mặt anh ta.

Bởi vì cô không vui nên quăng hơi mạnh, có mấy tấm ảnh còn bay dọc theo góc bàn, vương vãi ra mấy bàn đằng sau.

Trong ảnh, anh Trần mặt mày hớn hở thân mật ôm một cô gái trẻ vào trong nhà.

Sắc mặt anh ta cứng đờ, môi mấp máy, nhưng mãi mà vẫn không nói nên lời.

Hứa Tư tùy ý lau tóc hai lần, khi cảm giác được vị ngọt ở hai bên thái dương, dạ dày cô quặn lên.

Cô đứng dậy: “Tôi không cần biết hai người vào xem đồng hồ dạ quang hay đánh bài Tây dạ quang, tóm lại là trò khôi hài này nên dừng ở đây thôi. Tôi không có ý định chi trả phí dịch vụ đắt đỏ ở dịch vụ mai mối chỉ để gặp một tên cặn bã như anh, không hẹn gặp lại.”

Nói xong, không đợi anh ta giải thích, cô đã nhanh chân rời khỏi quán cà phê.

Cô vừa đi đến con đường đối diện, thì chuông điện thoại vang lên.

Mặt cô bỗng trở nên vô cảm khi thấy người gọi là chị Lưu của dịch vụ mai mối, ấn từ chối rồi chặn số chị ta, sau đó gọi điện cho bạn tốt kiêm luật sư riêng của mình.

Vì hai người đã là bạn thân nhiều năm nên giữa họ không có bí mật gì cả.

Nói xong chuyện chính, bạn tốt liền trêu chọc cô: “Tớ đã sớm nói với cậu là đi xem mắt rất mạo hiểm mà, đây là lần thất bại thứ mấy rồi hử? Vì bên đại lý mai mối sợ cậu quá nên mới đưa loại tay chơi tới hàng phục cậu đấy.”

Hứa Tư: “Hàng phục gì chứ? Cậu đang sỉ nhục tớ đấy à?”

“Chậc, trông cậu cũng xinh đẹp, kiếm được nhiều tiền mà. Có lẽ nào cậu có thể chất đã được định sẵn là sẽ cô đơn cả đời không?”

Khoé miệng của Hứa Tư khẽ giật, không muốn đáp lại câu này cho lắm.

“Tiêu chuẩn chọn chồng của cậu không cao lắm mà, sao muốn tìm một người để kết hôn lại khó vậy nhỉ?”

Hứa Tư dừng chân, mấp máy môi.

Đúng vậy, lẽ nào trên đời này không có một người đàn ông tốt tính, lại không lăng nhăng sao?

Sau một lúc lâu, cô nói: “Viện Viện, tớ sẽ thử thêm một lần nữa. Nếu lần sau vẫn không được thì tớ sẽ không kết hôn.”

***

Hôm sau là thứ bảy, Hứa Tư phải dậy sớm trang trí cho phòng làm việc.

Tiểu Bàng ở quầy lễ tân hơi sửng sốt khi thấy cô.

Hứa Tư: “Em đã sắp xếp lại lịch học cho mấy ngày tới chưa?”

Tiểu Bàng vội vàng gật đầu: “Xong hết rồi ạ. Sau khi em đổi tất cả lịch học sang tháng sau, ngoại trừ bà Trương không hài lòng nên đã trả lại thẻ năm, thì mấy phụ huynh còn lại đều tỏ ra thông cảm với bên mình ạ.”

Hồi còn đại học, Hứa Tư theo học vũ đạo, sau khi tốt nghiệp thì mở trung tâm dạy múa với mấy người bạn. Sau 5 năm, trung tâm của họ đã trở nên nổi tiếng trong thành phố.

Sau khi xác nhận một số việc với thợ trang trí nội thất, Hứa Tư liền lái xe đến chợ đồ cổ.

Nếu không phải cô bạn gái cũ đến làm ầm ĩ đã làm vỡ cái bình hoa cô rất thích, thì chưa chắc cô đã so đo với cô bé kia.

Vì hôm nay là thứ bảy nên chợ đồ cổ đông nghẹt.

Hứa Tư mặc một chiếc áo măng tô màu xanh nhạt, đôi chân mang giày cao gót đi dọc theo lề đường, chỉ cần thấy cửa hàng nào vừa mắt thì liền đi vào. 

Đã đến giữa trưa, nhưng ngoại trừ cái lắc màu đỏ được đan độc đáo trên cổ tay thì cô không mua được gì nữa.

Từ trước đến nay, một người làm trong ngành nghệ thuật như Hứa Tư đều theo tôn chỉ Phật hệ* khi mua đồ.

*Phật hệ: Cái này cũng được, cái kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất cả, thế nào cũng được.

Nếu mua được đồ mình thích thì tốt, không gặp được thì là không có duyên.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, quyết định dạo thêm một cửa hàng.

Vừa vào cửa, cô chỉ mới liếc qua thì đã thấy bình sứ trắng ngà trong tay người đàn ông ở trước quầy.

Bình dài bằng hai ngón tay, miệng chai nhỏ và tròn, cắm hoa là vừa đẹp luôn.

Hứa Tư vô thức bước tới hai bước.

Người đàn ông vừa thanh toán xong, vừa xoay người lại thì khuỷu tay vô tình đụng mạnh vào bả vai Hứa Tư, khiến cô lảo đảo hai bước, gót giày đập vào cửa gỗ, suýt thì ngã xuống.

Cách một lớp vải, bàn tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi kéo người cô trở về.

“Cô không sao chứ?”

Một giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Hứa Tư sợ bóng sợ gió một hồi, tim vẫn còn đập nhanh, khi ngẩng đầu lên liền vô tình nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh.

Trông người đàn ông này cũng có vẻ đẹp trai đấy.

Hứa Tư kêu gào trong lòng, vô cảm ngồi dậy, sau đó lùi nửa bước: “Tôi không sao.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô hai giây, nhíu mày nói: “Có phải bong gân rồi không?”

Hứa Tư đang định lắc đầu, bỗng nghĩ tới điều gì, lại chần chừ gật đầu: “Chút chút.”

Người đàn ông nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

“Không cần đâu…” Mắt Hứa Tư đảo quanh, chỉ vào tay trái của anh: “Anh… Có thể nhường nó cho tôi không? Coi như là… Nhận lỗi.”

Người đàn ông im lặng.

Hứa Tư lại nói: “Tôi mua lại từ anh, anh cứ ra giá đi.”

Chàng trai trẻ mặc trường bào mã quái* đen đứng sau quầy nhìn hai người, vừa định mở miệng thì người đàn ông kia đã gật đầu: “Nếu cô thích, thì tôi sẽ chuyển nhượng với giá gốc cho cô.”

*Trường bào mã quái:

chapter content



Hứa Tư vui vẻ hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

“Hai vạn hai*.”

*Hai vạn hai = 77.722.330,66 VNĐ.

Hứa Tư sợ anh đổi ý, vội vàng lấy điện thoại ra chuyển khoản.

Khi họ thêm WeChat của nhau, Hứa Tư nhìn lướt qua trang cá nhân của anh, ảnh đại diện là chữ L màu đen, giống với nickname.

Cô nhìn theo hình bóng cao ráo của người đàn ông biến mất trong đám đông, nghĩ thầm, người đàn ông này cũng khá tốt tính đấy chứ.