Thăng Quan Kiến Hỉ

Chương 5




Lý Tú sững sờ chốc lát rồi mới nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thấy trên đất toàn là gạo, cậu chỉ thấy mệt mỏi.

Lại chuột.

Cậu nghĩ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Tú thấy chuột trong phòng -- ở nơi làng đô thị này, ngày ngày đặt dưới gầm giường một bát gạo, không gọi chuột đến mới là chuyện lạ.

Lúc trước có vài lần, khi Lý Tú đưa cơm, cúi đầu một cái là có thể thấy có thứ lướt qua trong bóng tối dưới gầm giường. Ban đầu Lý Tú còn muốn đánh, sau khi thử nhiều lần thì từ bỏ. Không dọn sạch đồ lộn xộn trong căn nhà này, thì đừng nói là một mình Lý Tú, kể cả mèo, cũng có lòng mà không có sức với chuột.

Lại nói, ở vị trí nhà Lý Tú, thời gian này mới thấy chuột đã được coi là lạ. Điều kiện vệ sinh ở làng đô thị vốn tệ, mà khu vực mà Lý Tú và bà ngoại ở vừa hay là vị trí dơ dáy bẩn thỉu nhất ở làng đô thị. Mà ngay cả thiếu niên ít khi giao tiếp với người khác như Lý Tú cũng đã nghe hàng xóm phàn nàn về chuột và gián trong nhà suốt nhiều năm qua.

Có điều, hồi trước khi nhà hàng xóm bị chuột hoành hành, nhà Lý Tú lại luôn sạch sẽ.

Đừng nói là chuột, ngày hè ngay cả muỗi cũng chẳng có mấy con.

Bây giờ nhớ lại, tình huống trong nhà không một con muỗi khi trước mới là không bình thường.

Hôm nào mua ít thuốc chuột vậy.

Giữa lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Lý Tú đã lờ mờ nhận ra có chút không hợp lý, nhưng cơ thể cậu bây giờ đã hết sức tệ, dù có cố cũng không nặn nổi ra chút tinh lực nào để suy nghĩ chuyện linh tinh này.

Lý Tú ra khỏi phòng, sau khi qua loa với bà ngoại, lại lén cầm chổi về phòng. Dọn dẹp xong xuôi, cậu rón rén ra khỏi phòng.

Đổ số gạo trộn tàn hương trong ki hốt rác vào túi nylon đỏ, Lý Tú đang chuẩn bị vứt thứ đó đi, âm thanh già nua khàn khàn đột nhiên vang lên đằng sau cậu.

"A Tú, sao muộn thế này mới về."

Tay Lý Tú run lên, theo bản năng giấu túi nylon vào cặp sách trong tay mình.

Lúc quay đầu, cậu liền đối diện khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ngoại.

Người ta về già, mắt sẽ đục. Trong ánh đèn mờ, mắt bà ngoại trông rất trống rỗng, như hai viên bi ve trầy xước.

Bà đứng đó, không biết đã nhìn Lý Tú bao lâu.

Đầu ngón tay Lý Tú co lại, níu chặt đai cặp sách.

"Bà ngoại..."

Đang chuẩn bị mở miệng bịa chuyện, giọng bà ngoại liền trở nên the thé dồn dập.

"Con về muộn quá, hắn đói rồi... Đưa cơm, A Tú, con phải đưa cơm cho anh con nhanh lên."



Âm thanh của Lý Tú lập tức kẹt lại trong cổ họng.

"Dạ, bà đừng gấp, con đã đưa cơm cho anh rồi."

Sau khi ngừng lại giây lát, cậu hít sâu một hơi, rồi giả vờ bình tĩnh nói.

Bà ngoại nghe thấy câu trả lời của Lý Tú, trong mắt lộ ra chút ngỡ ngàng. Qua hồi lâu, cụ già mới như đã hiểu những lời này, run run rẩy rẩy nặn ra một nụ cười.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Sau này con luôn phải đưa cơm đúng giờ."

Cụ già không ngừng lặp lại, sau khi thở phào một cái thật dài, bà còng lưng xuống, cả người bỗng nhỏ lại một vòng, loạng choạng rời khỏi phòng bếp.

Lý Tú nhìn bóng lưng bà ngoại, môi mở rồi đóng, không lên tiếng nữa.

Độ lẫn lộn của bà ngoại đã trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.

Đây cũng lí do vì sao Lý Tú phải giấu gạo bị đổ.

Theo quy củ từ nhỏ đến lớn, mỗi khi trời tối, Lý Tú sẽ thành thật đưa cơm cho anh trai, hôm sau trước khi đến trường sẽ lấy bát dưới giường về.

Sau khi cất gạo sống anh trai "ăn" còn thừa vào túi vải đỏ, thì định kỳ mang ra công viên rải cho cá ăn. Đương nhiên, theo lời bà ngoại, thực ra đốt cả túi vải đỏ lẫn gạo sống là tốt nhất.

"Như vậy thì không dễ gọi đến những thứ không sạch sẽ."

Lý Tú nhớ rõ bà ngoại từng tự lẩm bẩm như vậy.

Nhưng sau khi đốt vài lần, dì hàng xóm ngại đốt đồ vừa có khói vừa xui xẻo, để tránh lại rước thêm phiền phức, sau này Lý Tú đều dùng phương pháp trung hoà, trực tiếp ném cho cá chép trong công viên cho qua chuyện.

Vào lần đầu tiên chuột làm đổ gạo, Lý Tú có phần bối rối, không biết phải xử lý số gạo này thế nào.

Cậu không nghĩ quá nhiều, nói thẳng với bà ngoại, hỏi nên làm gì. Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng sau khi bà ngoại nghe được, lại trở nên vô cùng kỳ quái.

Chẳng qua là con chuột đá đổ gạo, nhưng cụ già như nổi cơn điên mà khóc lớn làm ồn hồi lâu, lời nói ra cũng không đầu không đuôi, nói gì mà bà xin lỗi Lý Tú, là bà đã nổi lòng tham nhận nuôi ác quỷ về nhà, hôm nay sắp hại chết Lý Tú rồi...

Sự kích động lúc đó của cụ già quả thực doạ Lý Tú ngơ người.

Cậu không hề kịp hỏi rõ vì sao bà ngoại phải sợ như thế, thì cụ già đã ngủ thiếp đi luôn, đợi khi bà tỉnh lại thì đã quên sạch sự điên cuồng lúc trước của mình.

"Đưa cơm, A Tú à, con tuyệt đối đừng quên đưa cơm cho anh con."

Bà chỉ sẽ không ngừng, không ngừng nhắc nhở Lý Tú.

"Con tuyệt đối không được để anh con đói nhé."

...

Xuất phát từ trực giác nào đó, Lý Tú không hề hỏi tiếp nữa.

Và từ ngày đó trở đi, Lý Tú không dám để bà ngoại biết chuyện phần "cơm" thuộc về anh trai đặt dưới gầm giường thỉnh thoảng sẽ bị chuột làm đổ nữa.

Cậu nghĩ bà ngoại rất có thể đã mắc bệnh Alzheimer.

*

Mỗi khi Lý Tú nghĩ đến chuyện đó, trong cơ thể như đè một tảng đá, suýt nữa không thở nổi.

Thực ra cậu thường nghe thấy lời bàn tán về bà ngoại và mình trong khu phố, trong mắt người ngoài, bà không đối xử với A Tú tốt lắm.

Sở dĩ bà ngoại nhận nuôi Lý Tú, thuần tuý là do con gái ruột của bà ngoại đã cắt đứt quan hệ với bà.

Để có người phụng dưỡng chôn cất mình, bà ngoại mới nuôi Lý Tú tàn tật.

Tính tình bà không quá tốt, cũng rất ít khi chăm sóc Lý Tú.

Nhưng...

Cho dù bà ngoại vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng, đó cũng là người thân duy nhất của Lý Tú trên thế giới này.

Lý Tú không biết, đến một ngày, khi bà ngoại hoàn toàn quên mất cậu vì bệnh Alzheimer, cậu nên làm gì.

*



Đến tối, cơn sốt nhẹ của Lý Tú trở nên nghiêm trọng.

Đầu rất đau. Mặt mày cũng xây xẩm.

Lý Tú nhận thấy tình huống cơ thể mình hơi bất ổn, liền vội vã lấy vài viên thuốc từ trong ngăn kéo nuốt xuống cổ họng. Sau khi nằm trên giường một hồi, người Lý Tú đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, ngay cả áo ngủ cũng ướt sũng.

Lạnh lẽo thấu xương từ xương tuỷ không ngừng lan ra ngoài, vết sưng tấy trên da thịt liên tục tỏa ra nhiệt độ cao như mỏ hàn. Lý Tú trằn trọc trên giường, chỉ cảm thấy chăn vừa lạnh vừa ẩm, một khi ý thức mơ hồ, một mùi hôi thối, mốc meo của gỉ sắt trộn lẫn với bụi đất sẽ từ sâu trong chăn bốc lên, bò ra ngoài từng chút một, quấn lấy người Lý Tú.

... Đó là mùi đặc thù trong căn phòng cũ ở biệt thự nhà họ Tiêu.

Lý Tú khó chịu đến nỗi không thể nào ngủ thoải mái.

Đến cuối cùng, Lý Tú thực sự không nhịn nổi nữa, dù cho khó chịu suýt ngất, nhưng vẫn cắn răng, định vào phòng tắm tắm rửa.

*

Phòng tắm cũng như những căn phòng khác ở nơi này, chật hẹp, âm u, ẩm ướt.

"Két."

Bật công tắc, một ngọn đèn nhỏ lờ mờ bật lên, từ từ nhuộm vàng hơi nước ẩm ướt bốc lên trong phòng tắm.

Lý Tú hít thở nặng nề, cả người cậu mệt mỏi, cơ thể hoàn toàn phải dựa vào tường mới có thể gắng gượng đứng thẳng. Nước nóng đã mở hết cỡ, nhiệt độ nước cũng đã chỉnh lên mức cao nhất, hơi nóng mờ mịt trong phòng tắm, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn thấy lạnh.

Nhất là cái chân phải bị cậu cọ rửa thật nhiều lần kia, cho dù dùng xà phòng lau tới lau lui đã lâu, nhưng Lý Tú vẫn thấy đằng trên hình như vẫn còn dính những giọt mồ hôi nhớp nháp mà nhóm nam sinh quệt lên bắp chân và đầu gối trong cơn kích động buổi chiều.

"Oẹ..."

Trong phòng tắm vọng lên tiếng nôn khan đè nén của thiếu niên.

Qua hồi lâu, Lý Tú mới tắt nước.

Cậu cúi đầu, đứng dưới vòi hoa sen rất lâu.

Trong tầm mắt vẫn là đôi chân dị dạng khiến người khác buồn nôn.

Yếu ớt đến mức không đủ sức để đá người khác.

Không thể chạy nhảy.

Đây là một cái chân rác rưởi.

*

"Tí tách..."

Hơi nước ngưng tụ trên trần nhà, sau đó lại rơi xuống.

Giọt nước hơi lạnh chậm rãi rơi dọc theo tấm lưng gầy trơ xương của Lý Tú.

Lý Tú bỗng rùng mình một cái.

*

Vừa nãy... thực sự như có đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua da cậu vậy.

*

Lý Tú quay đầu liếc nhìn bức tường gạch men rạn nứt phía sau, cái bóng của cậu phản chiếu trên gạch men ố vàng.

Không hiểu sao, cậu có hơi hoang mang.

Có lẽ vì sốt nhẹ, nên vừa tắt nước nóng, hơi lạnh thấu xương lại ập tới.

Cơ thể Lý Tú không ngừng run, cậu dùng khăn lông khô chà lau người một cách qua loa. Tầm mắt cậu lơ đãng lướt qua gương trong phòng tắm, cùng lúc đó, cách khăn lông, cậu chỉ cảm thấy hình như mình vừa lau phải cái gì đó.

Hình như... cậu mò phải một đôi tay.

Con ngươi Lý Tú chợt co rút.



Cậu liếc thấy, ở sau lưng mình, có một cái bóng cao gầy đang đứng.

Mà hai tay của cái bóng kia, đang đặt trên vai cậu.

Tay của cậu vừa hay phủ lên tay của cái bóng.

*

"Sshh --"

Lý Tú vung khăn, loạng choạng lùi về sau.

Bịch một cái, cậu đụng mạnh vào tường. Chỗ bị đánh hồi chiều truyền đến cơn đau nhức dữ dội, Lý Tú suýt nữa ngất đi.

Tim đập như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

Đứng tại chỗ hồi lâu, Lý Tú mới ôm khăn, giương mắt nhìn xung quanh.

Đương nhiên, Lý Tú không thấy gì cả, tất cả trước mắt đều là phòng tắm cũ kỹ cậu đã nhìn vô số năm, không thể quen hơn được nữa.

Lấy lại bình tĩnh, Lý Tú nghiêm mặt, lau qua quýt sương mù trên gương, bây giờ mới phát hiện lúc nãy mình nhìn vết lốm đốm vì nước đọng trên gạch men cũ thành bóng người.

Còn thứ ban nãy cậu sờ phải qua khăn mặt, khụ, là chính cậu.

Chỗ bị đánh lộ ra vết bầm đen đáng sợ, da thịt hoàn toàn tê dại, sờ lên đúng là như da người khác.

Lý Tú cố gắng suy nghĩ, cơn sốt nhẹ khiến suy nghĩ của cậu hơi loạn, nhưng không cản trở cậu đưa ra phán đoán.

"Thật là."

Trong hoang mang, Lý Tú cảm thấy hơi xấu hổ vì nhầm lẫn nhỏ này.

Nhưng nhất định phải thú nhận, trong nháy mắt vừa rồi, cậu thực sự đã cảm nhận được nỗi kinh hoàng khó diễn tả.

Nhất định là vì bị sốt.

Thiếu niên cố gắng an ủi bản thân, rõ ràng đã lấy lại tinh thần, nhưng trái tim Lý Tú vẫn không nghe lời mà đập điên cuồng.

Cậu càng lúc càng choáng váng.

Không nghĩ nhiều, Lý Tú vội vã mặc xong quần áo, sau đó rời khỏi phòng tắm. Cậu biết mình phải mau chóng nghỉ ngơi, nếu không, ngày mai ở trường, cậu sẽ càng không có tinh lực đi đối phó với bọn bắt nạt trong trường.

Cũng chính vì sự hoang mang này khiến Lý Tú hoàn toàn không để ý thấy, sau khi cậu rời khỏi phòng tắm, cửa phòng tắm vốn đã đóng lại từ từ mở rộng, lộ ra một kẽ hở.

Bên trên cánh cửa, có thứ gì đó loé lên trong khe cửa.

... Giống như cặp mắt, xuyên qua khe cửa, nhìn bóng lưng của Lý Tú thật sâu.