7 giờ tối, nhà họ Phương.
Nhà họ Phương có một căn duplex 2 tầng ở toà landmark cao cấp nhất thành phố A.
Khi Phương Càn An đi theo ông ba chán chường của hắn từ Bắc Kinh về đây, bỏ qua hết những căn nhà khác, vào thẳng đây ở luôn.
Đối với hắn, ở đây không có gì phải chê, dù sao toà nhà cũng mời nhà thiết kế nổi tiếng, nhà ở trang hoàng rất tốt, chỉ là một diện tích lớn màu đen trắng xám, nhìn trông không giống chỗ ở của người sống.
Nhưng hôm nay, trong căn nhà không có hơi người này lại có mùi thơm của thức ăn hiếm hoi.
"Càn An, sao vậy, dì thấy con mãi chưa đụng đũa, là thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con à?"
Trên bàn ăn vang lên một giọng nữ mang theo chút nịnh nọt.
Phương Càn An ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trẻ bên bàn ăn rộng lớn.
Ngay cả đường nét đầy dấu vết nhân tạo cũng không thể che giấu lượng collagen dồi dào trên khuôn mặt người phụ nữ. Phương Càn An thấy cô ta hơi quen quen, lơ đãng kiểm tra trên mạng một chút. Quả nhiên, là một ngôi sao nhỏ, lại đọc thử Baike, thấy... không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Nhưng người phụ nữ như vậy đã trở thành bạn gái của ba hắn.
Ánh mắt Phương Càn An chuyển sang người đàn ông cao to ở đầu bên kia bàn ăn, rất khó có thể che giấu sự giễu cợt trong mắt.
Nhưng hắn cũng hơi hiểu được lựa chọn của người phụ nữ -- mặc dù trong mắt Phương Càn An, người đàn ông kia là một lão già chết tiệt, nhưng ngoại hình của đối phương đúng là có ưu thế vượt trội so với nhưng doanh nhân giàu có cùng tuổi khác, cùng thêm của cải và quyền thế nhà họ Phương đại diện, không có gì kỳ lạ khi người đàn ông đó lại khiến nhiều người bám lấy không thả như thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy.
Về phần người phụ nữ xuất hiện ở bàn ăn lúc này, không giống những loại khêu gợi quyến rũ trang điểm đậm trước đây, loáng thoáng trông cũng có chút phong thái mẹ hiền vợ tốt...
Ù, lão già cũng đến lúc không tiêu hoá nổi oanh oanh yến yến [1], muốn dưỡng sinh rồi đấy.
[1]: Một là chỉ mùa xuân, hai là chỉ 7749 phi tần kỹ nữ.
Bảo sao mà còn đưa cả người về nhà.
Phương Càn An suy nghĩ lung tung, không hé răng.
Người phụ nữ quan sát thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng bên kia bàn ăn, trong mắt thoáng qua chút căng thẳng. Cô ta biết rõ hơn bất cứ ai, "bữa tối" hôm nay quan trọng với mình đến mức nào, lúc này không nhịn được lại đẩy đẩy món ăn về phía Phương Càn An.
"Bây giờ Càn An vẫn là học sinh nhỉ, dùng não nhiều lắm, nào, ăn chút hải sâm, cái này tốt cho cơ thể..."
Giọng điệu của người phụ nữ dịu dàng yêu thương vô cùng, đúng là như thể cô ta coi Phương Càn An là con mình thật vậy.
Nhưng cái "dịu dàng" đến từ sự liên quan với ngôi nhà này chưa đến nửa năm trước của cô ta rơi vào tai Phương Càn An trực tiếp dẫn đến tác dụng ngược.
Phương Càn An chỉ thấy mùi tanh dâng lên trong miệng, ghê tởm toàn thân.
"Đừng để thứ này trước mặt tôi, làm tôi phát tởm."
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ không khách sáo.
Mặt người phụ nữ thoắt cái trắng bệch.
Ba hắn, ngài Phương, bỗng ngẩng đầu lườm Phương Càn An một cái cảnh cáo.
"Phương Càn An, gia giáo của mày đi đâu rồi?"
Kết quả người đàn ông vừa dứt lời, Phương Càn An bỗng đứng dậy, trực tiếp lật đổ cả bàn.
Tấm đá neolith đắt tiền rơi xuống đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Vật liệu đá chi phí khổng lồ nhập khẩu từ Ý rải rác khắp nơi, bộ đồ ăn bằng sứ xương đắt tiền trực tiếp bị đập vỡ thành từng mảnh, nguyên liệu nấu ăn cao cấp đắt tiền không kém trộn thành nước súp lộn xộn trên đất.
Người phụ nữ kinh hãi, thét lớn chạy tới bên cạnh kim chủ.
Bảo mẫu tại gia và nhân viên bảo vệ vốn đang nghỉ ngơi trong phòng bảo mẫu vọt ra vây quanh phòng ăn trong nháy mắt, sau đó nhìn nhau bối rối trước khung cảnh hỗn loạn này.
Còn Phương Càn An sau khi làm xong tất cả thì đứng dậy, đá vào ghế ngã lăn quay, sau đó hai tay nhét túi nhìn về phía ba mình.
"Gia giáo của tôi đi đâu tôi không biết, tôi chỉ biết, à, có lẽ người có gia giáo sẽ không nhân lúc vợ mình chưa chết mà đã đưa nhân tình mình tìm được vào nhà nhỉ?" Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông, "... Đúng rồi, ông với mẹ tôi hình như còn chưa ly hôn nữa. Ông hỏi tôi gia giáo của tôi đi đâu rồi, tôi cũng muốn hỏi ông đây, Phương Thành Khoa, đạo đức liêm sỉ của ông đi đâu rồi?"
Hắn cười khẩy nói xong, ngay sau đó, liền nhìn thấy ba mình cũng đứng dậy.
Người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức, thân hình cường tráng. Chiều cao kinh người của Phương Càn An chính là được thừa hưởng từ Phương Thành Khoa.
"Thằng súc vật... Lại ngứa da rồi."
Vẻ mặt Phương Thành Khoa rất khó coi.
"À, người đẻ ra người, súc vật đẻ ra súc vật, tôi mà là thằng súc vật thì ông chẳng phải là lão súc vật --"
"Bốp" một tiếng, tiếng Phương Càn An bị tiếng bạt tai của người đàn ông trực tiếp cắt ngang.
"Mày cứ phát điên đi, y hệt bà mẹ điên điên rồ rồ kia của mày."
Rõ ràng, hành động của Phương Càn An khiến Phương Thành Khoa mất hết mặt mũi trước mặt em nhân tình. Người đàn ông rất tức giận.
Theo tiếng ra lệnh, Phương Càn An bị người đè thẳng xuống đất. Đó là nhân viên an ninh mà Phương Thành Khoa tiêu rất nhiều tiền thuê về. Mặc dù Phương Càn An được coi là vô địch khi đánh nhau ở trường, nhưng đối mặt với những chuyên gia đã huấn luyện bài bản, hắn rốt cuộc vẫn thất bại.
Đầu gối và khớp khuỷu tay đau nhức dữ dội, Phương Càn An bị người ta đè nửa quỳ trên mặt đất.
Một người giúp việc sợ hãi run rẩy tiến lên, đưa cho Phương Thành Khoa một cái thắt lưng.
Thắt lưng không phải hàng rẻ tiền, rất nặng.
Người đàn ông cao lớn vòng cái thắt lưng kia lên cổ tay mình, sau đó nhét phần còn lại vào lòng bàn tay, đầu bên kia thắt lưng rủ xuống từ trong tay ông ta, hơi lắc lư trông như một con trăn màu đen.
Lão già chết tiệt này, có bản lĩnh thì ông thả ra, một chọi một với tôi.
Phương Càn An nhìn chằm chằm ba mình, muốn gào rú.
Nhưng âm thanh kia lại kẹt trong cổ họng hắn. Hắn phát hiện mình không nói ra được một câu nào.
Thực ra hai người sau lưng kia cũng không thực sự gắng sức, dù sao đến giờ Phương Càn An vẫn ở vị trí người thừa kế duy nhất của nhà họ Phương, ai cũng không dám ra tay độc ác.
Nếu liều mạng giãy giụa, Phương Càn An biết mình vẫn đủ khả năng thoát ra.
Nhưng hiện thực lại là, hắn chỉ có thể quỳ bất động dưới sự khống chế của hai nhân viên an ninh. Vào khoảnh khắc Phương Thành Khoa lấy thắt lưng ra, hắn lập tức không thể cử động như trúng lời nguyền nào đó vậy.
Phương Thành Khoa cũng không bỏ lỡ vẻ sợ hãi trong nháy mắt của Phương Càn An, người đàn ông lập tức thấy yên lòng.
Ông ta giơ cánh tay lên thật cao, vung mạnh chiếc thắt lưng về phía Phương Càn An.
Mang theo âm thanh xé gió, thắt lưng quất mạnh trên người Phương Càn An.
Thứ đầu tiên ập đến không phải đau mà là cảm giác bị một thứ nặng nề va vào. Sau đó, cảm giác bỏng rát và đau đớn bắt đầu nhen nhóm trên dây thần kinh như lửa đốt.
Phương Càn An có thể cảm thấy da thịt trên cánh tay và lưng mình nặng nề nảy lên -- Phương Thành Khoa đánh người rất có kinh nghiệm, chưa bao giờ để lại dấu vết ở nơi dễ thấy.
Phương Càn An vùng vẫy một lát, trong miệng nổi lên mùi máu tanh. Hắn ngẩng đầu hung hãn trừng mắt với Phương Thành Khoa.
Rõ ràng rất đau, nhưng hắn không nhịn được cười rộ lên bằng khuôn mặt méo mó.
"Nếu không thì ông cứ đánh chết tôi luôn đi, thoả mãn tâm nguyện bản thân."
"Bốp --"
Dưới sự kích thích của Phương Càn An, Phương Thành Khoa lại vung thắt lưng.
"Vẫn còn điên!" Người đàn ông chửi bới, "Hồi đó đáng lẽ phải nhốt mày và mụ điên kia vào bệnh viện tâm thần cùng nhau."
"Ông làm sao nỡ... Khụ... Ông đưa tôi đi thì chiếm tiền của mẹ tôi kiểu gì..."
"Biết trước mày là thằng súc vật như vậy thì tao đã để mày chết rồi."
"Bốp --"
"Đúng như lời các thầy nói hồi trước, đáng lẽ phải để mày chết trong bệnh viện. Thằng ôn con trời sinh đoản mệnh, con mẹ nó nghĩ đủ cách nuôi lớn mày, cuối cùng lại nuôi ra sao Tang Môn. Lớn thế này mà chẳng thấy tí điểm tốt nào, để mày huỷ hoại hết vận may của tao rồi..."
"Bốp --"
...
Trong phòng ăn sắp đặt xa hoa hiện đại, tiếng đánh đập nặng nề kéo dài gần nửa giờ.
Thấy Phương Càn An đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt trở nên trắng bệch nhưng vẫn không rên một tiếng. Vẻ mặt Phương Thành Khoa biến đổi thất thường, cuối cùng thở hồng hộc buông thắt lưng trong tay xuống.
"Một ngày nào đó mày cũng phải ở cùng một chỗ với mẹ mày... Đồ điên..."
Phương Thành Khoa nhìn con trai dưới đất. Rõ ràng là khuôn mặt giống mình, nhưng ông ta như thể có thể nhìn thấu qua khuôn mặt này, nhìn thấy người phụ nữ kia, người phụ nữ mà nói đúng ra là "vợ" của ông ta.
Người phụ nữ gầy đét như bộ xương khô, y hệt quái vật lúc đó cũng như thế này, mặt không biểu cảm ngã dưới đất, ánh mắt không biết nhìn về hướng nào.
【"Phương Thành Khoa, thần sẽ không tha cho chúng ta."】
【"Tôi biết mà... Thần nhất định sẽ quay về tìm chúng ta... Hu hu hu..."】
【"Là lỗi của chúng ta, Thành Khoa, chúng ta đã sai thật rồi, tại sao chúng ta có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy, còn cả Tuyết Lâm, chúng ta cũng có lỗi với cô ấy..."】
【"Nhưng tôi có thể làm sao đây, hu hu... Xin lỗi Tuyết Lâm, thực sự xin lỗi... Nhưng Tiểu An ấy, Tiểu An là con tôi, tôi không còn cách nào..."】
【"Thành Khoa, tôi biết, anh nghĩ tôi điên rồi, nhưng tôi đâu có... Hì hì... Tôi biết rõ hơn bất cứ ai đó, nhìn đi, đứa trẻ mà Tuyết Lâm mang theo, vẫn luôn nhìn chúng ta kìa... Anh thấy được không? Thần nói rằng, thần sẽ khiến chúng ta, đời này kiếp này, sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục..."】
【"Chạy không thoát đâu, Thành Khoa."】
【"Không ai có thể chạy thoát được."】
...
Bên tai như thể lại vang lên tiếng lải nhải mà vợ lặp đi lặp lại trước khi sụp đổ tinh thần.
Phương Thành Khoa không hiểu sao thấy rùng cả mình, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta càng thấy giận dữ vì chút sợ sệt lướt qua trong lòng.
Ông ta đá một phát lên Phương Càn An đã kiệt sức dưới đất, lúc này mới quay đầu, nhìn nhìn bạn gái của mình.
"Tiểu Mỹ, em thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn."
Người phụ nữ trải qua một màn này đã sợ đến tái mét mặt mày từ lâu, ngay cả lời cũng khó nói được hoàn chỉnh.
"Nhưng, nhưng mà..."
Cô ta nhìn Phương Càn An, giọng điệu lo sợ.
"Nghe lời."
Phương Thành Khoa sầm mặt. Người phụ nữ liền im bặt trong nháy mắt, sau đó khéo léo rúc cạnh ông ta, đi theo ông ta rời khỏi nhà.
Sau khi thấy thang máy người đàn ông đi dừng lại ở tầng 1, bảo mẫu tại gia vẫn luôn chăm sóc Phương Càn An lúc này mới hoảng hốt chạy tới bên Phương Càn An.
"Cậu chủ nhỏ ơi, trời ạ, con sao rồi? Sao con lại cứng đầu thế chứ, đã biết tính tình ngài Phương không tốt rồi, con đừng cứng đối cứng với ổng chứ. Con xem vết thương của con kìa, ôi trời, con chờ chút dì lấy thuốc cho con..."
Dì Tô bảo mẫu mày mặt ủ ê nhìn nam sinh lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, nói liên miên bằng vẻ lo lắng.
"Không cần."
Tuy trên người đau như lửa đốt, nhưng Phương Càn An vẫn nhịn xuống sự thôi thúc muốn nhe răng trợn mắt, giả vờ bình tĩnh nói.
"Lát nữa cháu về phòng tự bôi là được, thuốc lần trước chưa dùng hết mà."
Vừa nói, Phương Càn An đã vừa quay người, đi về phía phòng mình trên tầng 2.
Mặt dì Tô đầy bối rối, đi theo sau hắn mấy bước.
Nhưng Phương Càn An không quay đầu lại, hắn cố ép mình đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
"Đm, đau chết mất..."
Vừa đóng cửa xong, Phương Càn An không khống chế nổi biểu cảm nữa, vẻ mặt vặn vẹo kêu đau một tiếng, ngồi xuống đất.
Hít khí lạnh chịu một hồi lâu, Phương Càn An mới miễn cưỡng khôi phục lại chút sức lực, cong người xuống đi vào phòng tắm nối liền với phòng, cẩn thận cởi quần áo trước gương.
Làm một nam sinh trẻ tuổi, dáng người hắn rất ổn, khung xương dày rộng, cơ thể cũng rất có đường cong.
Nhưng trên một cơ thể lẽ ra khiến người ta cảnh đẹp ý vui như vậy lại phủ đầy vết bầm tím và vết sẹo nông sâu đậm nhạt khác nhau. Có vết đã chuyển sang màu vàng sắp mờ đi, có vết vẫn lộ ra màu tím đậm khiến người ta kinh hãi. Còn vết bầm vừa để lại trên người hắn, bây giờ vẫn là từng đường màu đỏ tươi đẹp.
Có điều Phương Càn An lại không quan tâm đến vết bầm trên người mình lắm, hắn hơi nghiêng người, cẩn thận quan sát eo mình qua gương. Sau khi chắc chắn xung quanh vết sẹo phẫu thuật khoảng hơn 30cm bên hông kia không có bất cứ dấu hiệu thương tích nào, vẻ mặt căng thẳng của hắn lúc này mới giãn ra một chút.
"Lão súc vật --"
Phương Càn An mặt nhăn mày nhó chửi một câu.
"Đá đâu không đá, đá eo bố mày."
Một đá trước khi đi kia của Phương Thành Khoa quá bất ngờ, Phương Càn An thậm chí không thèm bảo vệ khu vực đó, suýt nữa bị doạ chết.
May là Phương Thành Khoa không đá vào vị trí kia.
Tinh thần vừa thả lỏng, cơn đau nhức lại trở nên khó chịu đựng được.
Phương Càn An đang cố gắng chịu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của dì Tô.
"Càn An ơi, tối nay con chẳng ăn gì cả, dì làm chút đồ ăn khuya cho con, nếu con đói thì ăn gì đó cho no bụng đi."
Cũng biết tính cách Phương Càn An, sau khi đặt đĩa cơm ngoài cửa, dì Tô liền rời đi.
Còn Phương Càn An chắc chắn ngoài cửa không còn động tĩnh nào khác xong thì vội mở cửa, kéo khay thức ăn vào phòng.
Hắn thực sự sắp chết đói rồi --
Phải biết trưa nay hắn đi theo đám lâu la kia đến căng tin trường ăn cơm, không biết vì sao hôm nay bếp trưởng điều hành được xưng là đào đến từ khách sạn 5 sao lại phát điên.
Cái thứ làm ra ăn cực kỳ tệ.
Cộng thêm buổi sáng bị sợ hãi tột độ, Phương Càn An nếm một đũa rồi bỏ ăn luôn, cứ thế đói bụng đến bây giờ, dạ dày sắp xoắn thành một cục rồi.
Phương Càn An bưng bát canh lên trước. Dì Tô là người miền nam, canh hầm hắn ăn từ nhỏ đến lớn, cực kỳ ngon.
Nhưng món súp gà bóng cá sền sệt thơm ngon vừa vào miệng, Phương Càn An liền không khỏi phát ra tiếng nôn khan.
Buồn nôn quá.
Mùi vị thực sự vẫn là mùi súp gà, nhưng không hiểu sao Phương Càn An lại nếm thấy một mùi tanh dai dẳng.
Giống như thứ trưa nay ăn ở căng tin.
Phương Càn An mất cảm giác thèm ăn trong nháy mắt.
Nếu như là ngày thường, Phương Càn An đương nhiên sẽ không làm bản thân uất ức, nhất định sẽ nghĩ cách khiến người ta làm lại cho mình thứ gì để ăn. Nhưng bây giờ toàn thân hắn chỗ nào cũng đau, không còn hứng thú kia nữa.
Thôi, ngủ đi cho rồi.
Phương Càn An nghĩ, sau đó nằm trên giường. Nhưng nằm xuống rồi, vết bầm trên lưng đau đớn như thiêu như đốt, hắn lăn lộn trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng để dời đi sự chú ý, không thể làm gì khác là lấy điện thoại ra bắt đầu xem.
Trên phần mềm chat, có một group đang nhấp nháy liên tục. Đây vốn là group chính thức được lập riêng cho các lớp trong trường để thuận tiện cho việc liên lạc, bình thường ngoài giáo viên gửi thông báo các loại ra thì không ai nói chuyện ở đó cả. Nhưng hôm nay Phương Càn An vừa liếc qua thì thấy cái group zombie đó vùng lên sống lại rồi. Bấm vào xem thử, rất nhiều người đang nói chuyện trôi cả màn hình, chưa đọc xong một câu đã soạt soạt nhảy ra vô số tin nhắn bên dưới rồi.
Đây là sao?
Phương Càn An bình tĩnh lại, lúc đọc kỹ hơn mới phát hiện, hôm nay trong group náo nhiệt thế này là vì trong trường đã xảy ra chuyện.
Nói đúng hơn là, giáo viên tiếng Anh nổi tiếng được chú ý ở trường đã xảy ra chuyện -- hắn gửi một đoạn ghi âm thẳng cho từng lớp.
Nội dung ghi âm không rõ ràng, mở đầu không liên kết với phần sau, lúc mới nghe thì y hệt tiếng lẩm bẩm của một người điên sau khi tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Trong đoạn ghi âm này, thầy Âu Dương trực tiếp thú nhận rằng bản thân từ khi còn trẻ đã có ý đồ dâm ô, dụ dỗ và hiếp dâm trẻ vị thành niên. Nghe vào hơi giống sám hối, vì Âu Dương luôn không ngừng xin lỗi, cũng không ngừng nói "Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa," nhưng nếu lương tâm tự thấy thực sự ân hận... Vì sao trong giọng hắn lại xen lẫn nhiều tiếng kêu rên và khóc lóc khổ sở như vậy?
Như thể để chứng minh tính chân thực của đoạn tin nhắn thoại này, Âu Dương còn upload rất nhiều ảnh chụp khó coi trong group.
Không biết là vô tình hay cố ý, mỗi bức ảnh đều ít nhiều gặp vấn đề phơi sáng quá mức hoặc mất nét. Khuôn mặt người bị hại bị che khuất dưới ánh sáng mờ ảo vặn vẹo, chỉ có khuôn mặt cực kỳ đắc ý của Âu Dương là trông cực kỳ rõ ràng trong ảnh.
Mà thứ kinh người nhất là mấy tấm ảnh cuối cùng trong tài liệu.
Nhìn vào ngày điện tử do ảnh chụp tự động tạo ra, ngày chụp những tấm ảnh này là hôm nay.
Trong ảnh, người đàn ông đã không còn anh tuấn, hốc hác và dị dạng đang đứng ở nơi không có ánh sáng. Ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn flash, nên toàn thân hắn trông trắng bệch, nhưng xung quanh lại tối đen đến mức không thể nhận dạng được. Khuôn mặt người đàn ông đã méo mó hoàn toàn vì hoảng sợ, hai mắt hơi lồi ra, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bật ra khỏi hốc mắt.
Trong tay hắn cầm một vòng thòng lọng, mà tư thế trong ảnh là hắn đang chui đầu vào đó.
Tay Phương Càn An run lên, phần mềm xem ảnh của điện thoại nhanh chóng lướt qua những tấm ảnh còn lại, nên những tấm ảnh này bắt đầu kết nối với nhau, thế mà lại trông như ảnh động.
Âu Dương ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn về phía người xem bên ngoài ảnh chụp.
Sau đó hình như hắn đá đổ vật lót chân.
Dây thừng thắt chặt.
Hắn dùng tay móc chặt thòng lọng trên cổ. Cái cổ trông như thoáng cái trở nên rất dài, còn khuôn mặt hắn, mặt hắn biến thành một màu đỏ tím quái dị, đen đậm.
Miệng hắn trở nên rất lớn, ngay cả khoé miệng cũng nứt, máu rỉ ra.
Còn đầu lưỡi hắn bị vắt ra khỏi miệng, cục thịt đỏ đỏ tím tím nhìn trông không giống bộ phận mà ai cũng có lắm, trái lại giống như một con quái vật ký sinh bò từ trong cổ họng Âu Dương ra ngoài hơn.
Âu Dương cứ thế há to miệng, phát ra một tiếng hét thảm thiết, im lặng qua hình ảnh điện tử.
Sau đó...
"Bụp."
Điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Phương Càn An.
Phương Càn An sững sờ mất 2 3 giây, lúc này mới tỉnh táo lại, nhặt điện thoại lên. Nhưng lần này khi hắn ấn vào group, ảnh chụp và ghi âm lúc nãy đều hiển thị đã bị xoá.
Rõ ràng là quản lý trường học đã phát hiện điều không đúng rồi tiến hành biện pháp khắc phục. Đáng tiếc là đã quá muộn, vì gần như tất cả mọi người đã thấy những thứ kia.
Tốc độ trôi màn hình trong group còn nhanh hơn trước.
Trong inbox của Phương Càn An cũng không thiếu người nhắn hắn, có vẻ cũng muốn lợi dụng chuyện hot này để nói một lời với thái tử hào quang rực rỡ trong trường.
Nhưng Phương Càn An không có chút hứng thú tám chuyện nào với người ta. Một mặt là do hắn hơi sợ mấy bức ảnh cuối cùng của Âu Dương, còn một mặt khác là vì hắn bỗng nhớ lại sự cứng đờ và phản kháng không thể che giấu của Lý Tú vào sáng nay ở toà nhà tổng hợp.
Tên rác rưởi Âu Dương kia... cũng từng có tâm tư với Lý Tú sao?
Suy nghĩ Phương Càn An lập tức rối loạn.
Trái tim như bỗng bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đến mức hắn gần như quên mất đau đớn trên người.
Chờ đến khi Phương Càn An phản ứng lại, hắn mới phát hiện điện thoại mình đang gọi -- hắn gọi điện cho Lý Tú.
"A lô? Ai đấy..."
Giọng Lý Tú đầu bên kia điện thoại hơi khàn, mang theo chút giọng mũi mơ mơ màng màng lúc vừa tỉnh ngủ.
Tai Phương Càn An dán vào điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng thì thầm của người kia, mặt bỗng hơi nóng.
"Là tôi, Phương Càn An."
"... Phương Càn An? Sao cậu có số của tôi... Cậu muốn làm gì?"
Tiếng Lý Tú trong microphone thoáng cái tràn đầy sự đề phòng.
Phương Càn An ho nhẹ một tiếng, vội vàng đè lại suy nghĩ lung tung của mình. Hắn ho một tiếng, nói lại chuyện của Âu Dương trong group cho Lý Tú.
Tuy không tính là quá quen với Lý Tú, nhưng đúng là Phương Càn An có một loại trực giác mãnh liệt, như là kiểu "học sinh giỏi" một lòng một dạ chỉ có học tập giống cậu chắc chắn sẽ không tốn công đi quan tâm những tin đồn trong group.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời thú nhận của Âu Dương và hành động kinh khủng gây sốc trong ảnh, thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng thật lâu.
"Này, A Tú, cậu còn nghe không? À... ừm tôi nghĩ cậu hẳn là nên biết chuyện này."
Lý Tú không hé răng, Phương Càn An không hiểu sao cũng bắt đầu căng thẳng.
"Ừm, thế thì tôi biết rồi."
Cuối cùng, Lý Tú mở miệng. Giọng điệu hơi quái, nhưng nghe vào vẫn coi là bình tĩnh.
"Trước kia tên rác rưởi đó, đúng là, ý tôi là, tôi thấy ban ngày hôm nay hắn còn đi tìm cậu nữa --"
Lời Phương Càn An còn chưa nói hết đã bị Lý Tú đột ngột cắt ngang.
"Chuyện thầy Âu Dương sẽ có cảnh sát xử lý. Phương Càn An, bên cậu thực sự rất ồn rất ồn, phiền cậu lần sau trước khi gọi điện thì vỗ về bạn gái cậu cái đã, đừng để cổ khóc nữa. Hôm nay tôi thực sự rất mệt, phải đi ngủ rồi, cúp đây."
"Chờ đã, rất ồn cái gì, chỗ tôi chỉ có một mình -- A Tú?!"
Phương Càn An kinh ngạc để điện thoại xuống nhìn màn hình một cái, quả nhiên bên trên hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.
"Đệch, đừng có thế chứ bạn Lý Tú?"
Vẻ mặt đại ca trường trẻ tuổi hơi khó coi.
Nhìn xung quanh, hắn rất chắc chắn phòng mình cực kỳ yên tĩnh.
Dù sao cũng là biệt thự duplex cao cấp trên bầu trời, xung quanh không thể nào tồn tại hàng xóm. Bình thường người trong nhà cũng rất ít, nhân viên vệ sinh và bảo mẫu đều đã trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt, về cơ bản sẽ không làm ra tiếng động quá lớn, chứ đừng nói là chỗ của Phương Càn An ở tầng 2, bọn họ sẽ không thể lên nếu chưa được cho phép.
Thế nên, trước khi cúp máy, Lý Tú nói "rất ồn" rốt cuộc là sao?
Vì sao cậu lại nói, bảo mình vỗ về bạn gái đừng để cổ khóc?
Cái Lý Tú nghe thấy... là tiếng khóc?
Một cảm giác ớn lạnh lập tức thấm vào lưng Phương Càn An.
Hắn rùng mình, mãi mới ổn định lại tinh thần.
Suýt nữa hắn định gọi lại Lý Tú để hỏi rõ ràng, nhưng đầu ngón tay đã ấn phím rồi, Phương Càn An lại phát ra ba chữ chửi bậy đầy cáu kỉnh, sau đó ném thẳng điện thoại xuống cạnh gối, bản thân nặng nề ngã lên giường.
"Đừng tưởng là tôi sẽ bị cậu bắt thóp doạ dẫm nhé, đáng ghét, cứ nghĩ tôi nhát gan thế thật à?"
Phương Càn An lầm bầm tự nhủ, quyết định coi câu nói sau cùng của Lý Tú là trò đùa kinh dị nhàm chán.
Trải qua tình tiết như vậy, Phương Càn An ngay cả điện thoại cũng không có hứng xem, chỉ muốn ngủ một giấc.
Sau khi tắt đèn, bóng tối bao trùm toàn bộ căn phòng.
Phương Càn An nhắm mắt lại, sau đó...
【"Hu hu... Hu..."】
Hắn phát hiện, hình như mình thực sự... thực sự nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc tỉ tê như có như không, nhỏ như tơ nhện.
Hơn nữa, một khi để ý đến âm thanh kia, âm thanh đó hình như càng thêm rõ ràng.
Đó là tiếng thút thít của một người phụ nữ.
Hô hấp của Phương Càn An dừng lại, trước khi não bộ kịp phản ứng, cơ thể đã tự động kéo chăn, sau đó hắn mở mắt, nhìn về nơi phát ra tiếng khóc.
Ánh sao mờ ảo trong thành phố.
Ánh sáng rọi vào phòng qua cửa sổ sát đất là ánh sáng đỏ đặc biệt do ô nhiễm ánh sáng đô thị tạo ra.
Với tầng ánh sáng đỏ này, Phương Càn An thấy rõ bóng người mờ nhạt ở trong góc phòng.
Một người phụ nữ.
Cô ta đang cúi đầu, đứng trong góc. Tóc đen thật dài rũ xuống, che khuất mặt cô ta. Chỉ có tiếng khóc không ngừng truyền ra từ đằng sau những sợi tóc lộn xộn đen kịt.
Đ*t --
Phương Càn An đần ra nhìn cái bóng kia.
Sau khi xác định đó thực sự không phải ảo giác, hắn dùng ngón tay run rẩy móc lấy chăn, rồi nín thở, cẩn thận kéo chăn qua đầu.
Hắn dùng chăn trùm đầu mình.
Trong bóng tối của cái chăn, đầu óc hắn trống rỗng.
Nhưng, cho dù là chăn tơ tằm cao cấp như thế vẫn không thể ngăn được tiếng khóc không ngừng của người phụ nữ.
"Hu hu..."
"Hu hu hu..."
...
Thậm chí, tiếng khóc kia còn càng lúc càng rõ ràng.
【Chờ đã --】
【Tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng?】
Trong sợ hãi, đầu óc người ta sẽ trở nên chậm chạp.
Phương Càn An cũng qua hồi lâu mới nhận ra, tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng rốt cuộc có nghĩa là gì.
Là cái bóng kia đang đến gần hắn.
Hắn không biết có phải vì mình sợ hãi nên tuần hoàn ngoại vi kém lưu thông hay không.
Nhưng đúng là hắn có thể cảm nhận được, ngay lúc tiếng khóc dần to lên, một cảm giác lạnh lẽo u ám thấu xương cũng không ngừng lan ra dọc theo sống lưng hắn.
"Hu hu..."
Thậm chí, cách tấm chăn, Phương Càn An cũng có thể tưởng tượng ra cách người phụ nữ kia cúi đầu, chậm rãi thong thả đi về phía giường hắn từng bước, từng bước một.
Phương Càn An thấy mình có lẽ sắp điên rồi.
Trong sự sợ hãi cực độ, hắn vẫn giữ tư thế chăn trùm đầu, tay mò loạn xạ bên gối. Hắn vẫn nhớ rõ bên cạnh gối là điện thoại của mình. Nếu có điện thoại, ít nhất hắn còn có thể nghĩ cách gọi điện kêu người đến cứu --
Đầu ngón tay Phương Càn An bỗng đụng phải thứ gì đó vừa ướt, vừa lạnh, vừa sền sệt.
Mỏng mỏng, giống như cành cây nhỏ bị bọc nhựa ướt nhẹp bao quanh.
Động tác của hắn lập tức dừng lại.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Càn An thậm chí cảm thấy mình quên cả thở. Hắn không thể động đậy, cũng không có cách nào nhúc nhích, máu huyết đông lại, kết nối thần kinh hoàn toàn đứt gãy.
Toàn thân trên dưới, thứ duy nhất có thể động đậy là nhịp tim của hắn.
Trái tim hắn điên cuồng đập vào xương sườn hắn như bò đực.
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng le lói loé qua khoé mắt Phương Càn An.
Đó thực ra là ánh sáng tự động bật lên từ điện thoại khi cảm ứng được có người. Phương Càn An phản xạ có điều kiện mở mắt nhìn về phía ánh sáng.
Sau đó hắn liền thấy khuôn mặt đó.
Nghiêm túc mà nói, đó thậm chí không thể gọi là khuôn mặt, vì trên mặt cô ta thậm chí không có nổi một lớp da nguyên vẹn. Phần da còn bám được trên xương sọ có một màu tím xám kỳ quái, bên trên lấm tấm toàn vết hoen tử thi, còn bên rìa da thịt lởm chởm lộ ra xương màu hồng, cùng với bắp thịt và mạc cơ bửa ra khắp nơi.
Một bên mắt của cô ta đã bị ép ra ngoài, bị dây thần kinh và mạch máu treo rũ xuống cằm, hơi hơi lắc lư. Con mắt còn lại trông cũng đã biến dạng nghiêm trọng, không có tròng trắng, hoặc phần vốn là tròng trắng đã bị tơ máu chi chít bao phủ thành một khối bầm tím.
Đồng tử đầy màu xám mịt mờ, không còn bất cứ ánh sáng nào.
Dưới gò má rách nát, có thể thấy rõ hàm răng của cô ta, mỗi chiếc đều đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
【"Hu hu... Hu..."】
Tiếng khóc kia đang vọng ra từ giữa hàm răng hở kẽ của cô ta.
...
Nó cứ hơi nghiêng đầu như vậy, tựa xương sọ vào mép chăn, ngắm nhìn Phương Càn An trong chăn.
Còn tay Phương Càn An thì đang đặt trên bàn tay lạnh lẽo khô khốc rướm máu của cô ta.
*
"A a a a a --"
Phương Càn An phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan, sau đó, nhảy ra khỏi giường.
Giữa cơn hoảng loạn, hắn vẫn liều mạng tránh né chân giường, kết quả vô tình ngã thẳng từ giường xuống đất. Mặc dù tấm thảm lông cừu không đến nỗi làm hắn ngã đau, nhưng rốt cuộc cũng khiến hắn tỉnh táo lại.
Là ác mộng.
Phương Càn An ngồi đần người dưới đất, nhìn căn phòng yên tĩnh, cuối cùng muộn màng tỉnh lại.
Hoá ra lúc nãy mình đã ngủ quên từ bao giờ rồi.
Nhưng có lẽ là trước khi ngủ cứ nhớ đến tiếng khóc Lý Tú bảo, nên mới mơ một giấc mơ đáng sợ như vậy.
"Đm..."
Phương Càn An thầm chửi trong lòng một tiếng, hơi xấu hổ.
Lúc đứng dậy, mới phát hiện toàn thân trên dưới của mình đã sũng mồ hôi lạnh.
Mặc dù nói là ác mộng, nhưng sau khi tỉnh, Phương Càn An ít nhiều nghĩ lại vẫn phát sợ.
Hắn định bật đèn đầu giường để mình tỉnh táo hơn, nhưng ấn nút mở rồi, đèn vẫn không sáng lên.
Phương Càn An sững sờ. Lại thử cái đèn khác trong phòng, phát hiện đều không có phản ứng.
"Đùa gì đấy?"
Phương Càn An cảm thấy mù tịt, hắn không ngờ chuyện mất điện sẽ xảy ra trong nơi mình ở.
Thình thịch --
Thình thịch --
Thình thịch --
Sau khi nhận ra mất điện, trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại một chút của Phương Càn An hình như lại có xu hướng tăng tốc. Sự bất an không thể giải thích lại lần nữa kéo tới, Phương Càn An lau mồ hôi lạnh, sau đó khoác áo ngủ, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nếu là người giúp việc thì phải biết mấy đồ như đèn pin ở đâu đúng không? Hoặc là hắn có thể bảo bọn họ xử lý vấn đề mạch điện một chút...
Vừa nghĩ, Phương Càn An vừa đi xuống tầng.
Tầng 1 cũng mất điện, không gian rộng rãi bao phủ trong bóng tối dày đặc, dường như ngay cả bóng tối cũng có trọng lượng, đang nặng nề đè lên cơ thể Phương Càn An khi hắn từ từ bước vào trong đó.
Phương Càn An đứng bên cầu thang cau mày.
Thật kỳ quái.
Hắn nghĩ.
Tầng 1 vẫn là tầng 1 mà hắn quen thuộc.
Nếu mất điện, ánh sáng khá tối tăm là chuyện bình thường.
Nhưng mà... một cảm giác bất an mãnh liệt vẫn chậm rãi nổi lên.
Nghiêng đầu một cái, Phương Càn An chợt phát hiện, trong phòng bếp tầng 1 hình như có ánh đèn mờ mờ phát ra.
Hắn vội đi về phía phòng bếp, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã nghe thấy tiếng "cộc cộc" có quy luật truyền ra từ trong phòng bếp, rồi sau đó, Phương Càn An liền thấy một người nhỏ bé quay lưng về phía hắn, đang bận rộn trước bồn rửa.
Người kia một tay cầm chày đá, tay kia cầm thứ gì đó trông như cối đá.
Khi cánh tay bà di chuyển lên xuống, âm thanh mà Phương Càn An nghe thấy trước đó cũng vang lên.
"Dì Tô?"
Vào khoảnh khắc thấy đối phương, Phương Càn An theo bản năng tưởng đó chính là dì Tô.
Nhưng giây kế tiếp hắn nhận ra, dì Tô không hề gầy đét như vậy.
Người đứng trong phòng bếp vốn không phải bất kỳ một bảo mẫu hay người giúp việc nào của nhà họ Phương -- đó là một bà lão mà Phương Càn An chưa từng gặp bao giờ.
Bà lão lưng còng, tóc cũng đã bạc trắng.
Lúc dùng sức giã cối đá, bàn tay lộ ra ngoài ống tay áo đầy vết đồi mồi, gân xanh dưới làn da nhăn nheo lộ rõ như giun đất.
Đến lúc này, Phương Càn An rốt cuộc cũng thấy rõ thứ bà lão đang giã nát --
Là tro cốt.
Từng chồng hũ tro cốt chất đống bên tay cụ già, bên trên vẫn còn khảm di ảnh đen trắng hình bầu dục của người đã mất.
Cụ già mở những hũ tro cốt này ra một cách đơn giản thô bạo, đổ bột vụn màu trắng xám bên trong vào cối đá bên cạnh.
Tro cốt của con người không phải tất cả đều mịn như bột, rất nhiều tro cốt vẫn là xương cốt nguyên khối. Cụ già sẽ cực kỳ cẩn thận nghiền những khối xương đó thành bột phấn.
Cơ thể Phương Càn An hoàn toàn đông cứng tại chỗ.
Bà lão kia có vẻ đã nhận ra tiếng động sau lưng, bà cười tủm tỉm nghiêng đầu, giọng nói vừa the thé vừa khàn, lọt vào tai như có sợi dây thép đang cào vào màng nhĩ người ta.
"Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, bà ngoại biết con đói rồi... Bà ngoại làm xong cơm ngay đây, con ăn cơm thật ngon..."
Vừa nói, bà lão vừa quay người lại.
Trên cơ thể gầy khô gầy đét có một khuôn mặt đảo lộn trên dưới.
"Nào, ăn cơm đi."
Bà mỉm cười, đôi môi đỏ thắm toét ra ở nơi vốn là cái trán, để lộ nướu đỏ au, và cổ họng đen như mực.
Bà vươn tay, cầm lên một vốc tro cốt.
Sau đó, cánh tay đột nhiên duỗi dài, chuẩn bị nhét thẳng nắm tro kia vào cổ họng Phương Càn An.
*
"Đ*t đ*t đ*t --"
Phương Càn An lại hét lên sợ hãi, từ giường nhảy dựng lên.
Mặc dù không ngã xuống sàn nhà như trong giấc mơ trước, nhưng cũng vì ký ức vô cùng rõ nét trong mơ mà nôn khan bên giường hồi lâu.
Phương Càn An cứng đờ co ro trên giường.
Hắn nhìn đồ đạc trang trí quen thuộc trong phòng bằng đôi mắt đờ đẫn, kinh hồn táng đảm chờ thật lâu.
Không có nữ quỷ.
Đương nhiên, cũng không có cái gọi là bà lão quái gở giã tro cốt.
Phương Càn An chăm chú lắng nghe hồi lâu, hình như còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động rất nhỏ của người giúp việc dọn nhà dưới tầng.
Vốn đã gặp nhiều sợ hãi, bây giờ hắn mới từ từ thả lỏng thần kinh của mình.
"Thế là đm ác mộng còn có mộng trong mộng gì đó nữa à?"
Phương Càn An chỉ thấy người ướt nhẹp, nhưng hắn hoàn toàn không muốn xuống giường thay quần áo.
Đương nhiên, vì bóng ma ác mộng để lại, hắn cũng không dám chui vào chăn.
Trong tuyệt vọng, Phương Càn An cầm điện thoại lên theo thói quen, liếc mắt một cái liền phát hiện, tất cả mọi người trong group lớp vẫn đang sôi nổi thảo luận chuyện của Âu Dương.
【Đúng là kinh tởm, loại cầm thú này chết chưa hết tội.】
【Thế mà cũng chọn cách tự kết liễu bản thân à? Dễ dàng quá rồi đó?】
【Ha ha ha cái loại này phải xuống địa ngục vô tận chịu tra tấn.】
【Không sao, cho dù hắn chết rồi thì chắc chắn cũng sẽ không được an bình đâu.】
...
Phương Càn An nhìn chằm chằm đủ lời chửi rủa không ngừng nhấp nháy trên màn hình, hơi bồn chồn.
Trong lúc lơ đãng, không biết đầu ngón tay nhấn vào nút nào, ngẩn ngơ một cái, Phương Càn An mới phát hiện điện thoại của mình đã tự động gọi một cú điện thoại.
May mà đối tượng gọi là một tên lâu la nào đó của Phương Càn An, tên là gì...
Phương Càn An nhìn chăm chú hai chữ【Tóc Vàng】trên danh thiếp, thế mà mãi không nhớ ra nổi lâu la tên là gì.
"Ô?"
Kết quả là trong lúc ngây người một chút như thế, đến khi Phương Càn An muốn cúp máy lần nữa thì bên kia đã nghe máy.
"Anh Phương? Trời **, sao anh tự nhiên gọi điện cho em vậy?"
Trong giọng Tóc Vàng đầy ngây ngất, có thể nghe thấy đối với việc nhận được điện thoại của Phương Càn An, cậu ta thực sự sắp mừng như điên rồi.
"À, cũng không có gì..."
Phương Càn An cầm điện thoại, kỳ thực không biết rốt cuộc mình nên nói gì.
Nói đúng ra, hắn cũng không biết mình đã gọi cú điện thoại này thế nào.
Tóc Vàng đầu bên kia điện thoại hình như không để ý thấy sự im lặng của Phương Càn An, vẫn đang nói lảm nhảm mấy lời vớ vẩn.
Sau khi Phương Càn An mất hồn chốc lát, bỗng mở miệng nói: "Mày có thuộc giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội không?"
"..."
Tóc Vàng thoắt cái im lặng.
Chắc là bị cái yêu cầu điên khùng này làm cho há hốc mồm.
Mà thực ra lúc này Phương Càn An cũng phản ứng lại -- mình đúng là thần kinh rồi, lời nói ra cũng quá kỳ quái.
Hắn hít một hơi thật sâu, thở dài.
"Thôi."
Hắn định tắt điện thoại.
Nhưng ngay trước khi hắn chuẩn bị tắt máy, Phương Càn An lại ma xui quỷ khiến mà hỏi thêm một câu.
"Này, mày thấy bên này của tao, ngoài tao ra còn tiếng gì khác không?"
Sau đó, hắn liền nghe thấy câu trả lời của Tóc Vàng.
"... Thực ra lúc nãy em đã muốn nói rồi, cậu Phương, em gái ở bên cạnh anh ấy, khóc ồn quá đi."