Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

Chương 2




Biên tập: Nhã.

_

Mặt trời giống như một quả cầu lửa, ánh lửa chiếu rọi mọi nơi, khí nóng dần bốc lên.

Xe ô tô liều mạng chen vào cổng trường, đám sinh viên mới tự mình mang theo hành lý, phụ huynh thì vẫn như thường cố tận dụng mọi thứ, xe vào người ra không ai chịu nhường ai, cổng trường bị tắc đường nghiêm trọng.

Trong lúc nhất thời, tiếng còi xe, tiếng huyên náo của đám đông, tất cả âm thanh như trộn lẫn vào nhau, bao trùm lên cả những tiếng ve đang râm ran kêu trên cây.

Phía sau Đường Miểu có mấy cô nữ sinh thì thầm với nhau, bọn họ cố ý vô tình nhìn cậu nam sinh đầu đinh đứng phía sau Đường Miểu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn kích động.

Phó Khả Dịch lấy ra một hộp kẹo cao su từ trong túi quần, cậu cho hai viên vào miệng, nhìn mấy cô nữ sinh phía sau thì thấp giọng thảo luận về mình, rồi lại quay ra nhìn bạn học sinh nữ đang đứng yên không nhúc nhích, sau đó cậu vừa nhai kẹo cao su vừa đánh giá Đường Miểu một cách buồn chán.

Đường Miểu đội một chiếc mũ che nắng màu đen, cái mũ rộng vành che đi nửa đầu cô, chỉ lộ ra một chiếc cổ trắng nõn mịn màng, bởi vì nóng, nên có mấy sợi tóc dính ướt vào cổ, giữa cái cổ trắng nõn có vài sợi tóc đen, hình ảnh không khỏi có chút mê người.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, trông có chút cũ, gió nóng thổi qua, quần áo lay động, nhưng người thì không động.

Đã ba mươi phút kể từ khi cậu đến đây, đàn chị của cậu vẫn đứng dưới cái nắng trời với bảng hiệu đăng ký, nhìn cô tựa như một hình nộm máy móc thường hay đứng trước cửa các khách sạn.

Qua ánh nắng chói mắt, Phó Khả Dịch nhìn về phía hai con sư tử đá sáng bóng ở cổng trường đại học G, méo miệng cười khẽ.

Á à, chân tướng đây rồi.

Chị giờ nhìn giống một tảng đá, cụ thể hơn là giống con sư tử đá này.

Đặt hành lý xuống, Phó Khả Dịch khom người nhìn Đường Miểu dưới chiếc mũ, ngoài đội mũ che nắng đầu cô còn đeo thêm một chiếc khẩu trang, dưới vành nón lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng, lông mi cô vừa dài vừa cong vừa đen, đôi mắt không những to mà còn có thần vận.

Hai mắt cô thật sự rất đẹp.

Đường Miểu đảo mắt, bắt gặp cái nhìn của Phó Khả Dịch.

Cậu nam sinh trước mắt có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sáng đen bóng như hổ phách, sống mũi cao thẳng như điêu khắc tượng Hy Lạp, hai má hẹp dài, ngũ quan thanh tú tinh tế, xương mặt gầy lộ ra hơi thở khỏe mạnh chỉ có ở con trai.

“Đàn chị ơi.”

“Chuyện gì.”

“Đến nhai hai cái kẹo cao su nè chị?”

“Không cần.”

Phó Khả Dịch nghiêng đầu tiếp tục nhìn cô, giống như muốn thấy rõ tướng mạo của cô qua lớp khẩu trang, đôi mắt xinh đẹp mang ý cười như có như không.

“Khi nào chúng ta đi vậy ạ?”

“Lát nữa.”

“Bao lâu cơ ạ?”

“Lát nữa.”

Phó Khả Dịch: “…”

Lại nhìn cô, cô hệt như máy móc đang im lặng tiếp tục chờ, đôi mắt không thèm chớp cứ thế nhìn thẳng về phía trước, góc độ không thay đổi.

Sau một lúc lâu, lại có thêm một người gia nhập đội ngũ, Đường Miểu thu hồi tấm biển: “Mọi người, cầm hành lý đi theo tôi.”

Nghe được chỉ thị, mọi người nhanh chóng cầm hành lý, đi theo Đường Miểu đến trung tâm chuyên ngành kế toán tín dụng.

Sinh viên mới xếp hàng để báo danh đăng ký với Hạ Thiến Thiến, Phó Khả Dịch là người đứng cuối hàng, bởi vì vóc dáng cậu cao, khí chất và vẻ ngoài của cậu đều vô cùng xuất chúng, nên cậu vừa đến đã thu hút sự chú ý của các đàn chị.

Cậu đứng ở chỗ đầy nắng trời, áo sơ mi màu trắng, giày thể thao AJ màu trắng như tỏa sáng, cậu bình tĩnh nhai kẹo cao su, buông mí mắt xuống, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người.

Hạ Thiến Thiến một bên bảo đám sinh viên mới điền biểu mẫu, một bên kéo Đường Miểu qua thấp giọng nói: “Trời ơi đất hỡi, người thật trông đẹp quá.”

Sinh viên đại học năm nhất, từ cấp 3 lên đại học ít nhiều thì các học sinh vẫn sẽ còn khí chất non nớt, mà cậu nam sinh này lại không giống vậy, trên người cậu có một loại khí chất rất mạnh mẽ, cái loại khí chất ưu việt tự nhiên ấy.

Chắc thời cấp 3 cậu là hotboy học giỏi[1] của trường.

Đường Miểu nhìn người cuối hàng, phát hiện cậu cũng đang nhìn cô.

“Cũng tạm.” Đường Miểu nói.

Hạ Thiến Thiến cười rạng rỡ.

Ở trước mặt Đường Miểu, hình như đàn ông không có lực hấp dẫn bằng đống đinh ốc của cô.

Cô nàng đưa khăn giấy cho Đường Miểu, đưa xong liền quay đầu gọi to tên một cô nữ sinh trong lớp: “Ny Ny, đến lượt cậu ra cổng trường đợi người rồi, để Miểu Miểu nghỉ ngơi một chút.”

Vị nữ sinh tên Ny Ny kia cầm mấy tờ giấy văn kiện quạt mát cho mình, thấy ánh nắng chói chang của mặt trời bên ngoài tán cây, oán giận nói: “Tớ cũng vừa từ câu lạc bộ về, cậu để tớ đi phơi nắng này thì kiểu gì tớ cũng bị cảm nắng cho coi.”

Sắc mặt Hạ Thiến Thiến khẽ biến: “Không phải cậu ở câu lạc bộ chỉ ngồi đóng dấu mấy cái bảng biểu thôi à, vậy thì cũng có vất vả nhiêu đâu?”

Vin cớ bị vạch trần, nữ sinh thẹn quá thành giận: “Vậy sao cậu không đi đi, giáo viên gọi tớ đến hỗ trợ, chứ có bảo tớ đây phải đi cầm bảng phơi nắng đâu.”

Hai người cãi nhau, mọi người ở khắp nơi nhìn qua.

Hạ Thiến Thiến còn muốn nói tiếp, thì Đường Miểu đã vỗ vỗ vai cô: “Không sao hết, để tôi đi cho.”

“Nhưng mà cậu…”

“Cũng cần có người đi mà.”

Hạ Thiến Thiến im lặng, cô nữ sinh vừa tranh cãi to tiếng thì xấu hổ cúi đầu.

Cất khăn tay lau mồ hôi vào túi áo, Đường Miểu cầm tấm bảng hiệu, lại đi vào trong cái nắng nóng rực.

“Miểu Miểu! Nước này!”

Hạ Thiến Thiến ném một chai nước qua, Đường Miểu bắt lấy nó một cách chuẩn xác.

Cô tháo khẩu trang, nhấp một ngụm nước nhỏ, rồi bóng người dần biến mất trong biển người.

Phó Khả Dịch ngoảnh đầu lại, trong mắt hiện lên vài tia sáng kỳ lạ.

“Oa ——”

Trong một giây cô tháo khẩu trang xuống, cậu đã nhìn thấy…

Vào giây phút đó, những tiếng ồn ào dần tan biến, tiếng ve kêu cũng chẳng biết trôi về đâu, gió nóng thổi qua đám đông, quần áo mọi người lẳng lặng tung bay.

Thì ra đó là diện mạo của chị…

......

“Cô Trần, em thật sự không thể tự mình làm hết được, nam sinh thời này cực kỳ bạo luôn ấy cô, hôm nay lúc em làm thủ tục đăng ký cho mấy đứa, vậy mà lại có hai cậu nam sinh không biết người trên kẻ dưới sờ đỉnh đầu kêu em đáng yêu, em là đàn chị của mấy đứa nó đấy! Vẫn nên để chủ nhiệm lớp chỉ huy trực ban đi cô!” Hạ Thiến Thiến đứng ở ban công nghe điện thoại: “Cô sẽ tới muộn sao? Nếu không thì cô sắp xếp thêm một người đi cùng em đi? Gọi Đường Miểu đi cô, có cậu ấy thì em sẽ đi liền.”

“Ừm, thế em đưa điện thoại cho em ấy tôi sẽ nhờ.”

Đi vào phòng ngủ, Hạ Thiến Thiến đưa điện thoại còn đang trong trạng thái treo cho Đường Miểu: “Miểu Miểu, cô Trần gọi điện kêu cậu nghe máy nè.”

Đường Miểu giương mắt, có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Cậu nghe sẽ biết.”

Nhận điện thoại.

“Em nghe cô Trần.”

“Miểu Miểu, tối nay em có rảnh không?”

Đường Miểu: “Có chuyện gì không ạ?”

“Là như vầy, tối nay có mở tiệc đón sinh viên mới vào trường, tự nhiên cô có việc đột xuất nên có thể đến muộn, cô sợ Thiến Thiến một thân một mình không quản được đám sinh viên mới, cho nên cô kính nhờ em đi cùng con bé nhé.”

Đường Miểu giương mắt nhìn Hạ Thiến Thiến, Hạ Thiến Thiến hai tay chắp trước ngực, được hời mỉm cười.

“Em có thể giúp bạn ấy.” Đường Miểu nói.

“Em chỉ cần đi theo con bé thôi, con bé cũng tự biết phải nói gì với nhóm sinh viên mới.”

Hít sâu một hơi, Đường Miểu gật đầu: “Vâng.”

Tối nay cô định đến thư viện xem bộ sách phép tính về số liệu cấu hình, nhưng bây giờ có vẻ như cô chỉ có thể đi vào ngày mai.

Cúp điện thoại, Đường Miểu nhìn về phía Hạ Thiến Thiến: “Cậu muốn tôi đi cùng thì cứ nói thẳng cho tôi biết, cần gì phải dùng cô Trần để đè tôi?”

Vốn liếng bị phơi trần, Hạ Thiến Thiến chớp mắt vô tội: “Không phải là do tớ sợ cậu từ chối à? Bình thường cậu cũng từ chối tớ nhiều mà, hơn nữa cô Trần muốn tớ giới thiệu chuyên ngành của chúng ta với mấy đứa sinh viên năm nhất, cậu lành nghề hơn tớ mà, cậu có thể giúp tớ giới thiệu không?”

Thấy Đường Miểu không đáp lời, Hạ Thiến Thiến lay lay cánh tay cô làm nũng: “Đi mà, Miểu Miểu nha~”

“Cậu đã đồng ý với cô Trần rồi, cậu giúp tớ đi mà, nha?”

“Xin cậu đấy~”

“Miểu Miểu~”

“…”

Bên kia, khu ký túc xá nam sinh.

Đám nam sinh nhận được cuốn sách mới rồi mới quay trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên Cao Hồng Bảo làm là bật điều hoà.

“Mẹ nó, ông đây sắp chết vì nóng rồi, may mà phòng ngủ chỗ chúng ta có máy lạnh điều hoà.”

Tô Luân ném bừa cuốn sách lên bàn, liếc nhìn Phó Khả Dịch đang quan sát bạn cùng phòng mới, chỉ thấy Phó Khả Dịch vén áo sơ mi lên trước miệng gió điều hoà, để lộ ra phần bụng rắn chắc bằng phẳng.

Eo hẹp chân dài, vẻ ngoài đẹp trai, công thêm quả đầu đinh nam tính, khỏi cần bàn cũng biết có bao nhiêu đàn ông.

Thậm chí một tên nam sinh như cậu ta còn cảm thấy cậu rất đẹp trai, khó trách mấy đứa con gái trong lớp lại phát cuồng như vậy.

“Này bạn thân ơi, quả đầu đinh của mày cũng đẹp thật, không biết tao cắt xong có thể đẹp trai như vậy không.”

Phó Khả Dịch nhướng mày, chỉ chỉ cái đầu đinh của mình: “Quả đầu này đẹp trai thế à?”

Tô Luân gật đầu.

Phó Khả Dịch nở nụ cười: “Bọn mày có biết kiểu tóc này được gọi là gì không?”

“Gọi là gì?”

“Khăn trùm đầu phòng yêu sớm.”

Ba cậu nam sinh trong phòng ngủ vừa nghe xong nhanh nhảu hỏi lại: “Vì sao chứ?”

“Mẹ tao vì phòng tao yêu sớm, nên thường xuyên ép tao cạo đầu, nói thật, lần nào cạo đầu xong tao cũng thấy mình càng ngày càng giống một thằng thái giám.”

“Ha ha ——”

“Sau đó thì sao? Mày có nói chuyện yêu đương gì không?”

Phó Khả Dịch: “Không còn sau đó nữa, à trước tao có nhìn trúng giáo viên Tiếng anh dạy lớp, nhưng giáo viên Tiếng anh lại chướng mắt tao.”

“Ha ha ——”

Dường như nghĩ đến cái gì, Tô Luân chuyển chủ đề, nói đầy ẩn ý: “Nhân tiện thì, chúng ta cũng có một vài đàn chị xinh đẹp đấy.”

Nói đến đàn chị, Phó Khả Dịch không nói gì nữa.

“Ừ, trợ giảng phụ trách hướng dẫn của chúng ta lúc cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, trông rất chi là xinh xắn.” Hà Cao Phi ngồi trên ghế đẩu nâng tạ.

Hà Cao Phi là người phương bắc, thân thể khỏe mạnh lại có thêm đam mê tập thể hình, nên cánh tay của cậu tráng kiện như đùi nữ sinh vậy.

“Cho dù là đàn chị, thì cũng không đến phiên bọn mình tán đâu.” Cao Hồng Bảo nói.

Tô Luân hỏi: “Sao lại vậy?”

“Học viện mà chúng ta theo học là ngành khoa học tin học và kỹ thuật thông tin đúng không? Chuyên ngành nào của trường cũng mất cân bằng nam nữ, lấy ví dụ như lớp của chúng ta, chỉ có mười cô nữ sinh trên ba mươi người, hay nói cách khác thì chúng ta làm gì còn lượt để tán đàn chị xinh đẹp? Tao thấy mấy đứa bọn mình theo đuổi được mấy cô nàng trong lớp đã là may lắm rồi đấy.”

Chưa nói đến xinh đẹp, chỉ cần là nữ sinh, là có thể thành đôi thành cặp với bất kỳ người nào.

Phó Khả Dịch: “…”

Tô Luân: “…”

Hà Cao Phi nâng tạ một cách vô cảm.

Có vẻ như bọn họ đã chọn phải cái ngành học quỷ tha ma bắt rồi.

Tô Luân khẽ đụng Phó Khả Dịch, uể oải nói: “Mày nhìn trúng cô nữ sinh nào trong lớp chưa, chúng ta thương lượng một chút đừng đụng hàng là được.”

Nghĩ đến hôm khai giảng gặp được chị gái khóa trên nào đó, Phó Khả Dịch li3m khóe môi bảo: “Quên đi, nhường mày cả.”

Cao Hồng Bảo vỗ vai Phó Khả Dịch: “Tao nghĩ kỹ rồi, nếu lên đại học mà không có bạn gái, thì tao sẽ coi Khả Dịch là người yêu của mình, Khả Dịch mày thấy thế nào?”

Phó Khả Dịch: “Để tao suy nghĩ một chút.”

Tô Luân cười khúc khích.

“Tối nay có đi tiệc không?”

“Có.”

“Tốt quá, không khéo gặp được chị gái khóa trên.”

“Mày vẫn còn chưa hết hy vọng à? Đàn chị kiểu gì cũng có bạn trai cho coi.”

“Cút, bộ tao không thể nhìn được à?”

“Đi đi đi…”

Chú thích:

[1] 校草 – giáo thảo: chỉ những nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.

Hết chương 02!