Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc viết một mấu chuyện đó. Ban đầu chỉ là vì tôi thấy câu hỏi này rất thú vị, linh cảm dâng trào trong chốc lát nên đã hạ bút viết liền, cũng coi như là giết thời gian vậy.
Sau đó viết được nửa chừng lại muốn bỏ ngang, nhưng lại phát hiện thật sự có người đang đọc tác phẩm của mình, còn nhắn riêng để khuyên tôi viết tiếp nữa huhuhu. Đột nhiên động lực tăng gấp bội luôn, thức đêm viết đến hai, ba giờ sáng.
Lúc đó tôi cảm thấy nếu hoàn thành bộ truyện ngắn này một thể cho độc giả đọc luôn là rất vui rồi. Nhưng sau đó không biết tại sao, chỉ trong một đêm thôi mà bài đăng của tôi nhận được rất nhiều like luôn, cảm thấy bất ngờ và cũng hạnh phúc vô cùng.
Cũng bởi vì thấy có hơn 3000 con người từ khắp nơi đang đọc bài của mình, tương tác với nội dung của mình á! Loại cảm giác này thật kỳ diệu!!!
Thực ra ban đầu tôi đã suy nghĩ về một SE cho tất cả nhân vật trong câu chuyện.
Lý Thời c/h/ế/t vì mưu nghịch.
Tỷ tỷ bị nhốt vào thiên lao, t/ự v/ẫ/n mà c/h/ế/t.
Dung Tú triền miên trên giường bệnh, bi thương mà c/h/ế/t.
Bạch Chỉ Phấn Đại tuẫn táng theo chủ.
Hoàng đế phái Lý Mịch xuất chinh, Thường An c/h/ế/t trận trên chiến trường.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Mịch ngồi ôm giang sơn, bơ vơ quạnh hiu rồi c/h/ế/t trẻ.
Viết đến đoạn tỷ tỷ từ phượng hoàng cao quý đứng trên đỉnh cao biến thành tù nhân, quả thực là cao trào của toàn bộ các sự kiện, cũng chính là đoạn có cảm giác nhất của người yêu văn học, nhưng tôi mềm lòng rồi.
Cứ cảm thấy tỷ tỷ đang nói với mình, tha cho A Tú, để A Tú sống thật tốt. Vì thế tôi đã hỏi mọi người, thích HE hay SE á, lúc đó tôi thật sự đã hy vọng có thể thông qua mọi người thuyết phục chính mình, thay đổi kết cục vốn có.
Vốn cũng không có ý định viết thêm ngoại truyện đâu, nhưng vì tỷ tỷ, vẫn hy vọng có thể cho bọn họ dùng một cách khác để viên mãn bên nhau, hy vọng tất cả nhân vật trong câu chuyện đều có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng họ.
Vì thế phút cuối tôi đã viết lại tác phẩm, điều chỉnh nội dung cốt truyện, cố hết sức để mạch truyện càng thêm logic hơn, mới có được [ THÁNG NGÀY TƯƠI ĐẸP ] của hiện tại.
Tuy rằng văn phong của tôi vẫn chưa tốt, vẫn còn non nớt lắm, nhưng tôi cảm thấy trong văn chương có một số thứ nhất định phải đọc nhiều lần mới có thể cảm nhận được, ít nhất đối với tôi là như vậy.
Bản thân tôi cũng đã đọc lại từ đầu đến cuối tới ba bốn lần, đọc ra cả một ít cảm giác mà ngay cả lúc viết chính bản thân mình còn chưa từng tưởng tượng tới. Giống như các nhân vật thật sự đã từ trong văn chương sống lại, có ý thức có suy nghĩ, có sinh mạng thuộc về mình.
Có thể phần lớn mọi người sẽ cảm thấy tạo hình của tỷ tỷ được mô tả rất hoàn hảo, rất tuyệt vời, thật ra cũng bởi vì cốt truyện của cô ấy có tính xung đột rất cao, càng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc hơn.
Tạo hình của A Tú thực ra tôi cũng cân nhắc rất kĩ lưỡng, không biết mọi người có thể đọc ra thứ tôi muốn biểu đạt không, dù sao thì khả năng của tôi cũng không đủ, rất khó từ đôi ba câu có thể viết ra một tạo hình như ý muốn được.
A Tú từ nhỏ đã không được coi trọng, đúng là vẫn luôn sống trong ấm ức và sự ngó lơ, chính vì liều mạng cố gắng nhưng vẫn không có được sự công nhận của phụ thân, Tú Tú thật sự đã rất khổ sở và mệt mỏi.
Cái gọi là “làm một con cá muối” thực ra chỉ là cô ấy đã thấy rõ chân tướng sau khi thoả hiệp.
Nhưng ngay cả khi thời thơ ấu của cô là như vậy nhưng lớn lên cô vẫn không mất đi lòng tốt và sự chân thành vốn có của mình. Cô vẫn nỗ lực để thông cảm và thấu hiểu nỗi buồn của Lý Mịch, người sinh ra trong hoàng tộc và buộc phải chiến đấu chống lại nhau.
Cô cũng cố gắng tha thứ cho phụ thân, nhưng cũng không giống cách gọi thân thương “A nương, a tỷ”, cách cô gọi phụ thân, mẫu thân thật sự có chút xa cách.
Thực tế, trong tác phẩm cũng có gợi ý đó, lúc A Tú diễn tấu bài “Cẩm Sắt Hoa Niên”, tỷ tỷ diễn tấu tái ngoại khúc chính là tượng trưng cho hai người.
A Tú giống như một tia sáng mùa xuân dịu nhẹ, dù đã nhìn rõ thế tục nhưng vẫn rất nhiệt tình yêu thương thế giới này, dùng tất cả lòng tốt để sưởi ấm mọi người xung quanh.
Ở cùng A Tú sẽ khiến bạn có cảm giác như được tắm trong gió xuân, được sống trong ánh mặt trời dịu dàng ấm áp.
Không thể phủ nhận rằng so với tỷ tỷ thì A Tú là một người may mắn.
Hai nữ nhi Dung gia, một người rực rỡ như ánh nắng gắt của mặt trời, một người tươi sáng như cảnh xuân.
Đây là tất cả những gì tôi có thể nói, cái gọi là đánh giá tính cách nhân vật.
Nhưng tôi cảm thấy bọn họ còn hơn thế nhiều, còn rất nhiều mặt khác để nói í, còn những chi tiết còn lại tôi đã giấu giữa những hàng chữ, vẫn cần mọi người từ từ tìm ra.
Về việc tại sao hai kẻ lười biếng Lý Mịch và A Tú có thể trở thành Hoàng đế và Hoàng hậu, thực ra tôi cũng nên giải thích rõ hơn ở chỗ này, vì sợ mọi người sẽ khó mà từ văn cảm nhận được.
Tuy rằng Lý Mịch tuy không giả heo ăn thịt hổ (*) nhưng anh nhất định phải giấu đi mũi nhọn của mình. Trong văn cũng đã đề cập việc Lý Mịch nói anh không muốn nhìn thấy huynh đệ tương tàn.
(*) Tưởng ngu nhưng lại là người thông minh nhất, giả ngu, ngây thơ vô số tội.
Thật ra câu nói này cũng đã ám chỉ rằng bề ngoài anh trông bình thường như vậy chỉ vì che giấu mũi nhọn, chủ động rút lui khỏi cuộc đấu giành ngôi,
Bởi vì Lý Mịch của chúng ta cũng là một người phức tạp á.
Anh chủ động rời khỏi, thực tế là để bảo vệ bản thân mình và toàn bộ Yến vương phủ, cũng như không muốn ra tay với huynh đệ của mình.
Giống như A Tú, anh cũng là một người vừa phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.
Nhiều lúc, ta còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ trên người đối phương.
Có vài người í, không phải bọn họ không đủ tốt, cũng không phải bọn họ không đủ hoàn hảo, chỉ là họ không muốn đi tranh hay giành cái gì cả thôi.
Bọn họ tình nguyện làm một con cá muối nhỏ nhoi, nhưng để cho họ đảm đương những việc lớn cũng không hẳn là không thể,
Lý Mịch và A Tú là như vậy đó, tuy không phải là người đứng đầu hay giỏi nhất, ưu tú nhất, nhưng chắc chắn không thua kém ai,
Trọng tình trọng nghĩa, chính là A Tú và Lý Mịch của chúng ta.
Tất nhiên đó cũng chỉ là ý kiến của riêng tôi. Mọi người không cần phải vì tôi là tác giả nên phải cảm thấy đánh giá của tôi mới là đáp án chính xác nhất đâu.
Tôi tin rằng trong lòng mỗi người đều có một A Tú, Lý Mịch, tỷ tỷ và Lý Thời độc nhất vô nhị.
Tin những gì mình hiểu, thích những gì mình thích, vậy là đủ rồi!
Cuối cùng, tôi muốn nghiêm túc nói với tất cả mọi người: Cảm ơn bạn đã thích tác phẩm này!
Tiếp theo sẽ không có cập nhật gì thêm trong chính văn và phiên ngoại nữa nhưng tôi vẫn sẽ chăm chỉ trả lời bình luận nha. Mọi người có ý kiến gì cứ để lại bình luận, tôi nhất định sẽ xem!
Có một số cảnh vật, muốn để cho nó vẫn dừng lại ở khoảnh khắc đó, để cho bao người ngang qua, bao lần cũng có thể cảm thụ được vẻ đẹp của nó
—---------
SỬA LỖI
Ở chương 10 có mô tả Lý Mịch “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” là chưa hoàn toàn chính xác lắm.
“Mạch thượng nhân như ngọc” là chỉ nữ nhân nhan sắc mỹ lệ khuynh thành; “Quân tử thế vô song” là chỉ công tử văn nhã tuyệt thế vô song.
Hai câu đặt cùng nhau hẳn là để nói hai người trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
Ban đầu được dùng để miêu tả nhân vật U Dương Minh Thiên, sau đó dần dần được áp dụng để miêu tả người đàn ông lịch lãm dịu dàng.
( HẾT)