“…”
Mặt trời ló dạng sau chân mây, ánh bình minh rơi nhẹ trên vạn vật của thế gian.
Salman ngồi dậy, sau lưng đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn mơ thấy mình bị vây trong một hành lang tối tăm, đèn dầu tỏa ra tia sáng vàng nhạt mờ ảo. Trước mặt hắn là hai đại yêu đang đứng, một người cường đại lãnh đạm, một người cũng lãnh đạm không kém nhưng có bộ dáng thiếu niên lang vừa mới xuất sơn ra ngoài giang hồ.
Hai gương mặt của người nọ lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên biến thành một cái đầu ruồi khổng lồ đen sì.
Kim châm trên miệng nó hung hăng đâm thẳng vào trong sọ não của Salman. Dường như lúc hắn nằm mộng đã bị kẻ nào đó khống chế, hoàn toàn không thể phản ứng.
“Ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó?”
Hắn xốc chăn ra ngoài, trước tiên kiểm tra vài cơ quan nhỏ trong phòng.
Salman đã dùng ít bụi đất và tóc của mình làm cơ quan nhỏ, nếu nó người hoặc thứ gì tiến vào đều sẽ để lại dấu vết.
Hắn kiểm tra cẩn thận từ bệ cửa sổ, góc cửa ra vào đến mép giường, các cơ quan nhỏ vẫn còn nguyên vẹn, cũng không để lại dấu vết bất thường. Không biết có phải vì không có thứ gì tiến vào thật hay là mấy thứ kia tránh được cơ quan của hắn.
Salman chuẩn bị cơ quan lại một lần nữa, sau đó xoay người đi tắm.
Trong gian phòng của Salman có một bể tắm nhỏ, hắn vẫn thích cởi hết y phục rồi đứng ở đó xối nước lạnh từ trên đầu xuống, cả người lập tức tỉnh táo không ít.
Tìm lại được cảm giác tinh thần phấn chấn, Salman chuẩn bị ra ngoài, thời gian kiếm ăn đến rồi.
Bên ngoài phòng hắn có không ít người qua kẻ lại, hoàn toàn không giống không khí tĩnh mịch của đêm qua. Một đám người chơi tụ tập ở ngoài viện, bọn họ đang nói về những người chơi tử vong.
“Xin chào.” Salman mỉm cười chào hỏi bọn họ, sau đó hắn xem xét tìm kiếm đối tượng có thể giao dịch tin tức.
Ở phó bản trò chơi, tin tức cũng được xem như một loại hàng hóa.
Thẻ bài của người chơi đã đổi mới tin tức lần thứ hai lúc giờ Tý sắp qua, hay nói cách khác là đổi mới tin tức số lượng người chơi tử vong.
Đối với những phó bản có số lượng người chơi ít thì sau khi một người tử vong, tin tức mới đổi mới một lần, nhưng đối với những phó bản phúc lợi trăm người như thế này thì tin tức thường đổi mới khi giờ Tý sắp qua.
[Đêm thứ nhất, 28 người chơi tử vong, “quỷ” đã giải khóa được 28 phần 99 phong ấn.]
Có chút không quen, ai nấy nhìn thấy đều không khỏi kinh sợ.
Mặc dù các người chơi đoán được đêm đầu tiên sẽ có không ít người chết nhưng bọn họ không nghĩ là có nhiều người chết như vậy, thậm chí còn nhiều hơn một phần tư nhân số.
Mà sức mạnh của quỷ tỷ lệ thuận với số lượng người chơi tử vong, đêm qua lại có 28 người dâng tặng đầu mình cho nó, tiểu quỷ cũng biến thành đại quỷ. Nếu không may bọn họ đụng phải “quỷ” chính diện thì không biết phải ứng phó thế nào.
“Ta sớm biết đêm đầu tiên của phó bản có người chết, nhưng vẫn không ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến thế. Dù sao người chơi ở đây đều có ít nhất một quỷ bài cấp R mà.”
Chỉ qua một đêm, vài người chơi quen mắt đã không thấy bóng dáng.
“Không chỉ riêng người chơi.” Một người đột nhiên mở miệng, “Các ngươi không để ý số lượng NPC cũng ít hơn một chút sao?”
Mọi người nghe vậy lập tức hoảng sợ nhìn quanh, quả nhiên không thấy mấy NPC hôm qua vẫn còn lượn qua lượn lại.
“Vì sao ngươi còn chú ý đến NPC?”
Người chơi kia thở dài thườn thượt, đáp: “Nhiệm vụ nhân vật của ta có quan hệ với NPC, uầy, xem ra bây giờ không thể hoàn thành được nữa.”
Đám người còn lại nghe vậy cũng thở dài theo.
Vấn đề tìm “quỷ” giữa một trăm người chơi quá khó khăn, bọn họ đành từ bỏ miếng bánh này, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật để lấy thêm vài món đạo cụ. Có điều bây giờ muốn làm người chơi phật hệ cá mặn nấp đến cuối phó bản không phải là chuyện đơn giản.
“Hôm qua có ai ra ngoài rồi thành công trở về hay không?” Ai đó trong đám người nhắc đến chuyện này.
Salman mở cửa. Hắn yên lặng đi ngang qua đám người chơi, không mở miệng đáp nửa lời.
Không chỉ riêng Salman, có lẽ đêm qua cũng có người chơi ra ngoài rồi trở về bình an vô sự. Nhưng manh mối mà bọn họ có được phải liều lĩnh dùng tính mạng mạo hiểm, làm sao có thể dễ dàng nói ra?
“Không biết có phải nhóm NPC mất tích giống người chơi không nhỉ.” Các người chơi vẫn còn thảo luận về chuyện NPC biến mất quái dị.
Nếu NPC mất tích thì có thể chứng minh một chuyện, chiếu theo cốt truyện bình thường, ban đêm ở Đình Vân Các có thứ gì đó săn thú. Thứ này có thể là quỷ, cũng có thể không phải.
Mà cho dù có chuyện này hay không thì cũng đều gợi ý cho bọn họ hướng suy nghĩ mới.
“Nếu đúng như thế, không chừng chúng ta có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ NPC khác.”
Các người chơi thử hỏi thăm một thị nữ đi ngang qua. Thị nữ nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp: “Có thể là vì tối qua bọn họ có việc đi trước.” Nàng là thị nữ ở trong đám thị nữ ban ngày, trong đó còn có vài người chơi có thân phận thị nữ.
“Ta cũng không biết rõ tình hình lắm.” Người chơi sắm vai thị nữ nói, lúc sau bởi vì nàng còn có công việc nên vội vàng rời đi.
“Xem ra ban đêm không phải chỉ có người chơi lâm vào tuyệt lộ mà NPC cũng không khá hơn.” Thị nữ đi rồi, đám người chơi tụ lại một chỗ tiếp tục thảo luận, đồng thời trao đổi một ít manh mối mà mình tìm được.
Mục đích hiện tại của bọn họ là làm cá mặn nấp đến cuối phó bản, không cần cạnh tranh cao thấp —— trừ khi nhiệm vụ của nhân vật trùng hợp đối lập nhau.
Hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bên cạnh đó cũng có vài người không thích náo nhiệt, chỉ muốn đơn đả độc đấu. Phần lớn bọn họ đều có trong tay đạo cụ cường lực và kỹ năng hữu dụng, hoặc là người đã chơi qua phó bản cấp cao nên rất có niềm tin vào bản thân.
Salman xen vào giữa hai bên, hắn không ngại trao đổi tin tức với người khác, có điều điều kiện tiên quyết là manh mối của đối phương phải có giá trị tương đương với manh mối mà hắn tìm được.
Salman không cho rằng người chơi chỉ ở trong phòng không ra ngoài là không có manh mối nào để trao đổi với hắn.
Mà bên này bọn họ ồn ào náo nhiệt, tiểu viện Nhậm Dật Phi ở bên kia lại hoàn toàn bất đồng, xung quanh gian phòng hắn lúc nào cũng an tĩnh.
Nhậm Dật Phi tỉnh giấc ba bốn lần.
Tình huống đột nhiên ngủ say của đêm qua làm hắn không thể tin tưởng nơi này an toàn. Nhậm Dật Phi ngủ không quá an ổn, chỉ cần bên ngoài có một chút tiếng động là hắn sẽ tỉnh lại ngay.
Chợp mắt được một lúc, khi tỉnh lại đã là giờ Thìn, cũng là tám chín giờ sáng, thời gian mà cổ nhân thường gọi là “triều thực”*.
*Bữa sáng.
Bao nhiêu mệt mỏi của đêm qua đều được giấc ngủ chữa khỏi. Nhậm Dật Phi tràn trề sức sống ra phía sau súc miệng rửa mặt, thị nữ cũng bưng lên bữa sáng cho hắn.
Đêm qua Hạc Quân nổi trận lôi đình, đương nhiên phòng bếp không dám đưa thức ăn mà y không thích. Thế nên trong mâm đều là thức ăn thanh đạm như cháo cá, tôm trứng bóc vỏ, cá chiên nhỏ vân vân.
“Hạc Quân không thích thức ăn có nhiều mùi vị hỗn tạp, vì vậy dụng cụ dùng để nấu nướng đều là đồ vật mới, chưa từng nấu qua dầu mỡ, thỉnh ngài an tâm dùng bữa sáng.” Thị nữ mang thức ăn đến cúi đầu, các nàng quỳ thành một hàng. Từ góc độ của Nhậm Dật Phi nhìn xuống chỉ có thể thấy một hàng đỉnh đầu màu đen.
Nhưng thứ hắn chú ý lại không phải thức ăn trên mâm. Nhậm Dật Phi hỏi: “Vì sao tối qua ta không thấy các ngươi?”
Tuy rằng các nàng ăn mặc giống nhau, trang điểm giống nhau nhưng hơi thở hoàn toàn bất đồng, thị nữ ban ngày và thị nữ ban đêm giống như là mấy người sống và đám con rối vậy.
Thị nữ cúi đầu cung kính đáp: “Chức trách của chúng ta là ban ngày, đêm đến còn có những tỷ muội khác.”
“Thủ vệ xung quanh đều là vậy?”
“Vâng.”
Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi phất tay cho bọn họ lui ra: “Đi ra xa chút.”
Thị nữ cúi đầu lui ra, cũng lui ra xa thật. Trong phòng không còn người nào khác, Nhậm Dật Phi không cảm nhận được tầm mắt của thứ giám thị ban đêm nữa. Hắn lấy thẻ bài ra xem.
Trừ tin tức về số lượng người chơi tử vong thì còn có một tin tức đổi mới khác: [Phùng ma vi giới, quỷ dạ hành.]
Thật ra tin tức này khá dễ hiểu. Truyền thuyết có nhắc đến “phùng ma”, đó là vào thời điểm hoàng hôn, nhân gian và yêu giới sẽ có một khoảnh khắc giao hòa, lúc này có thể nhìn thấy dị tượng nào đó.
Đại ý của tin tức là sau hoàng hôn, Đình Vân Các sẽ tiến vào thế giới khác, thế giới kỳ quái như đêm qua sao?
Hay vẫn là “quỷ” chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm?
Nếu là vế sau, như vậy muốn thăm dò thân phận của “quỷ” rất đơn giản.
Nhậm Dật Phi lắc đầu, hắn cảm thấy phó bản sẽ không đưa ra nhắc nhở dễ hiểu. Nếu ý trên mặt chữ, trực tiếp nói cho người chơi là quỷ chỉ hành động vào ban đêm, không phải bọn họ tìm ra “quỷ” quá dễ dàng hay sao? Thế thì còn gì là phó bản cấp trung nữa?
Nhậm Dật Phi lại lắc đầu, hắn tạm gác chuyện này sang một bên. Nhậm Dật Phi không có hứng thú tìm ra và xác nhận “quỷ”, hắn chỉ muốn bình an vô sự đến kết cục của phó bản. So với chuyện tìm quỷ thì hoàn thành nhiệm vụ nhân vật, tìm về ba giọt tâm đầu huyết vẫn quan trọng hơn.
Mà muốn hoàn thành nhiệm vụ nguyên chủ thì hắn phải tìm được sơ hở của Thanh Hồng, cũng chính là bí mật đối phương giấu giếm.
“Bí mật mà hắn giấu giếm là gì nhỉ?”
Nhậm Dật Phi nhớ đến cái gì, hắn lấy một vật từ trong ống tay áo ra ngoài.
Thứ kia đúng là đóa đèn hoa mà Nhậm Dật Phi vô tình mang theo.
Vào ban ngày thì đóa hoa này không phát sáng, nó lộ ra hình dáng ban đầu. Đó là một đóa hoa sáu cánh đóng lại, trông rất giống một cái đèn lồng nhỏ, màu xanh lục bích gần như trong suốt, nơi vốn nên có nhụy hoa lại trống không.
Nếu nhớ lại cẩn thận thì đó là nơi đèn hoa sáng lên.
Mùi hương ngọt ngào gay mũi đã không còn.
Hắn ngửi nó một chút, xác nhận đúng là mùi hương kỳ quái nọ đã biến mất.
Chẳng lẽ vì không sáng lên nên nó mới không có mùi hương gì?
Nhậm Dật Phi mang theo nghi hoặc, tạm nhét lại đóa hoa nhỏ vào ống tay áo.
Trước mặt Nhậm Dật Phi là thức ăn mà phòng bếp đưa đến, trong đó tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Hắn ngửi ngửi cẩn thận mấy lần, không có mùi lạ, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Trước tiên cứ cất đi.” Cuối cùng Nhậm Dật Phi không chút nhúc nhích, hắn bỏ thức ăn vào tay áo càn khôn một bên.
Thân thể yêu ma không giống với thân thể con người, cho dù không ăn uống cũng không có cảm giác đói khát, thậm chí mấy ngày không ăn cũng không sao.
Nhưng mà thân là con người ưu tú, việc không ăn không uống đúng là không hề dễ chịu.
Nhậm Dật Phi lấy ra một con cá khô nhỏ từ trong ống tay áo nhai nhai, hắn thờ dài một hơi, sau đó sờ được một con cá khô nhỏ nữa.
Ý, ăn cũng ngon ghê hen?
May mắn là nguyên chủ tự mang lương khô. Nhậm Dật Phi tìm ra nhiều loại cá khô có hương vị khác nhau, cá lát mỏng, cá tương, còn có chút vỏ sò và ốc đồng đã qua chế biến.
Nhậm Dật Phi dùng châm nhỏ đâm vào bên trong ốc đồng, réo ra thịt ốc cuốn cuốn. Hắn bỏ thịt ốc vào miệng, đôi mắt hơi sáng lên.
Chắc nguyên chủ vốn là chuyên gia chọn ốc, kẻ thống trị đồng ruộng. Ốc đồng y lựa đều có nhiều thịt, hương vị tươi ngon. Gia vị cay nồng áp xuống mùi tanh bùn đất, mà gia vị này không phải ớt, dường như là thù du nên có chút vị đắng.
“Rột.” Nhậm Dật Phi húp nước ốc. Bên trong thịt ốc là nước canh nóng, thịt ốc giống chân đạn, nước canh thơm ngon, tươi sống, cay nồng, mỹ vị.
Nhậm Dật Phi híp mắt.
Hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên đất, ốc tay trường bào cuốn đến khuỷu tay, hết châm một cái rồi lại châm tiếp một cái, lúc sau còn rất nhiệt tình mà húp nước canh, ăn đến khi miệng dính đầy sa tế, cực kỳ thỏa mãn.
Nhậm Dật Phi trong gian phòng hưởng thụ nắng sớm, Salman ở ngoài kia đang cẩn trọng thăm dò phó bản giống như đại đa số người chơi.
Người chơi giả trang NPC không giống suýt bị bóp chết mấy lần, người chơi theo trường phái phá giải phó bản thì bị nhiều thứ quản chế, không thể không cảm thấy phiền não. Lúc bấy giờ ngoại trừ nỗ lực tìm kiếm manh mối ở mọi ngóc ngách thì không còn biện pháp nào hữu hiệu nữa.
Nhìn qua người chơi đúng là một đám sâu bọ, dù bọn họ không biết làm thế nào thì manh mối cũng đâu thể từ trên trời rơi xuống.
Salman rời khỏi đám người, hắn đi thẳng một đường qua nơi tổ chức yến hội tối qua rồi tìm con đường mà mình đã rời đi theo Hạc Quân.
Hắn nhớ rõ ràng lúc đó chỉ có một hành lang phía trước, nhưng xuất hiện trước mặt Salman bây giờ là hai con đường, một đường là thang lầu đi lên hành lang gấp khúc của lầu hai, một đường là hoa viên nhỏ trải đầy đá cuội.
Có điều Salman có thể cảm giác được phương hướng của hoa viên nhỏ nên hắn đi theo phương hướng trong trí nhớ, cuối cùng đến được một nơi không có công viên hình tròn phát sáng hay những kiến trúc riêng lẻ nào.
Nơi này là một hồ hoa sen, bên cạnh ao hồ có cỏ xanh mơn mởn và một hàng liễu, trên ao là một con thuyền nhỏ có mái che, không khác gì vùng sông nước Giang Nam.
Phó bản đang là mùa xuân, hoa sen vẫn chưa lớn nhưng có thể nhìn thấy lá sen xanh tròn khắp hồ. Salman thuận tay bẻ một lá sen, cho dù là hoa văn trên lá hay nơi kéo theo tơ ngó sen trên thân cây cũng đều chứng minh đây là lá sen thật sự.
Chỉ là hắn không quá tin vào hai mắt của mình.
Đêm qua NPC kia mới ở trước mặt Salman biểu diễn một màn “pháp thuật”, thế nên hắn nghi ngờ cảnh vật trước mắt mình đều là pháp thuật che mắt.
“Không phải pháp thuật?”
Ăn xong bữa sáng rồi rửa mặt súc miệng, tắm rửa thay y phục, Nhậm Dật Phi ra khỏi phòng. Đêm qua hắn cho rằng những gì mình thấy ban ngày chỉ là pháp thuật che mắt, ban đêm mới là kiến trúc chân thật, nhưng hôm nay nhìn thấy thì lại không phải.
Nhậm Dật Phi là chuyên gia lừa đảo dựa vào huyền diễn, không đến mức không phân biệt được đâu là thật và đâu là giả.
Ban đêm là thật, ban ngày cũng là thật, đúng là thú vị.
Hắn đi thẳng một đường đến nơi tiểu lão đầu chặt tay. Dưới mưa xuất hiện một hành lang, một bên là hoa viên, một bên là tường trắng, trên tường còn có mấy ô cửa sổ bằng gỗ chạm khắc hoa văn, mà bên kia cửa sổ là một tiểu viện.
Mấy cái động lớn của đêm qua đã biến mất không thấy, cũng không có dấu vết tu bổ nào.
Dưới góc tường lưu lại rất nhiều rêu xanh và nấm mốc, cực kỳ tự nhiên, không giống như cố tình làm giả.
Hắn lại nhìn tiểu viện và hoa viên ngoài trời, nơi đó bướm ong bay lượn, muôn hoa khoe sắc, hoàn toàn không giống bộ dáng chết chóc không có chút hơi thở của vật sống như đêm qua.
Nhậm Dật Phi nhịn không được nghĩ nghĩ, không biết ngoại trừ người chơi, nhóm NPC có phát hiện ngày đêm bất đồng hay không?
Ngay lúc hắn đang định quay lại nơi NPC tụ họp, trước mặt Nhậm Dật Phi xuất hiện một nữ nhân eo nhỏ thướt tha, dáng người lả lướt đang đi về phía hắn.
Nàng khoác y phục gấm vóc, trên đầu không có bất kỳ tư trang nào trừ một cây trâm hoa ngọc bích. Nữ nhân này đúng là đại phu nhân hôm qua hắn đã gặp, có thể là sư muội của nguyên chủ.
“Sư huynh, huynh đã đến rồi.”