“Tôi vẫn còn sống à?” Nhậm Dật Phi hỏi.
“Khụ, người chơi thân mến, bằng một cách nào đó mà hiện tại ngài đang sống ở Hoang Vu Chi Giác, còn ở thế giới hiện thực thì có lẽ ngài đã chết rồi.” Bởi vì bình thường những người chơi mới khi biết được chuyện này đều sẽ phát điên, thế nên tinh linh hướng dẫn vừa nói xong liền yên lặng hai giây.
Kết quả Nhậm Dật Phi chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“E là cái kia, có lẽ, ngài đã chết.” Tinh linh hướng dẫn tưởng hắn nghe không rõ.
“Tôi biết. Không cần lặp lại đâu.” Nhậm Dật Phi nhìn quanh bốn phía đánh giá. Cả cuộc đời của hắn ấy à, người thân thì không có mấy người, bạn bè thì không đến mấy kẻ. Hắn không phải người sống trong quá khứ hay có chấp niệm gì đặc biệt, đến ngay cả di chúc Nhậm Dật Phi cũng đã viết xong từ lâu. Hắn không vướng bận thứ gì, hắn không cần phải khổ sở.
“Đây là nơi nào?”
“Nơi này là xã khu người chơi của Hoang Vu Chi Giác. Xã khu chia làm bảy khu, mỗi khu do một chủ thành quản lý. Hiện tại ngài đang ở khu Đông Tinh.”
Tinh linh hướng dẫn vừa nói, màn hình trắng trước mặt hắn lập tức xuất hiện rất nhiều điểm sáng nối lại với nhau trên không trung, trải rộng đến cả biển sâu, dấu vết của người chơi rải rác khắp nơi. Trong đó có một mảnh lục địa đặc biệt được khoanh tròn, mấy chữ “khu Đông Tinh” chậm rãi hiện lên.
Nhậm Dật Phi nhìn bảng trắng: “Trí tuệ nhân tạo à?”
Tinh linh hướng dẫn trơ mắt nhìn chính mình bị đối phương nắm trong lòng bàn tay. Hơn nữa người nọ còn bắt đầu tìm kiếm vị trí thiết lập của hệ thống màn hình: “Cậu vận hành bằng cách nào? Nền văn minh phi nhân loại? Hay là lập trình mã nhị phân?”
“Người, người chơi, xin ngài đừng xâm lấn hệ thống.” Thiếu chút nữa là nó khóc thành tiếng. Đây là người chơi sao? Người chơi gì mà vừa gặp đã định xâm lấn hệ thống?
“Không có cổng vào sao? Tìm không thấy.”
Tinh linh hướng dẫn thật sự bật khóc: “Mong ngài từ bỏ ý định đi. Cho dù ngài có công nghệ máy tính hiện đại đến đâu thì cũng sẽ không thành công. Nếu ngài vẫn tiếp tục muốn quấy nhiễu hệ thống, ngài sẽ bị trừng phạt bằng cách trừ một điểm sinh mệnh.”
“Vậy hả? Vậy thì thôi.” Nhậm Dật Phi dừng tay.
Không còn tò mò hứng thú nữa, hắn đứng lên từ đồng cỏ, thầm đánh giá nơi này, đây là một cánh đồng cỏ hoang vu không có dấu chân người. Nhậm Dật Phi vừa gầy vừa cao, lúc hắn đứng lên đôi chân dài thẳng tắp, trông không khác gì gốc cây bạch dương cao ngất kiên cường.
Màn hình trắng tự xưng là tinh linh hướng dẫn cũng chậm rãi hiện ra ở góc 45 độ trước mặt hắn.
Một mảnh đất hoang rộng lớn kéo đến tận chân núi, khắp chốn đều là cỏ dại không tên sinh trưởng không có quy luật. Cây cỏ đang bước vào thời khi vàng khô, tựa như tóc mây ngả vàng vì cháy nắng. Ở đây không có dấu vết sinh hoạt của con người, chỉ thấy xa xa là núi non sắc chì và cả thứ gì sáng lên như dòng sông vắt vẻo lưng chừng núi.
Nhậm Dật Phi từng tham gia chương trình “Dã ngoại cầu sinh” nào đó trước đây, dường như hắn cũng đã đến một cánh đồng vắng vẻ người thưa. Chỉ qua chí ít nơi đó còn có dấu chân người, còn nơi đây đâu đâu cũng đều là hơi thở hoang dã thổi bay mái tóc hắn.
Nếu lúc này Nhậm Dật Phi vô tình nhìn thấy loài chó săn hay báo lớn đang ẩn mình phục kích con mồi ở trong bụi rậm đi nữa, chắc chắn hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Tự nhiên, tục tằng, hoang dại, không một bóng người.
Hắn rất thích nơi này.
“Người chơi thân mến, hiện tại tôi đang thống kê lại thu hoạch trò chơi cho ngài. Phó bản mà ngài tham gia là màn chơi dành cho người mới. Ngài đã thuận lợi qua màn, cũng không bị phơi sáng thân phận người chơi, hơn nữa chỉ ra và xác nhận “quỷ” thành công. Vì vậy tổng kết khen thưởng của ngài như sau:
Điểm tích lũy: 4+3+3=10.
Sò trắng: 600+100+300=1000. Phó bản đầu tiên của người mới, khen thưởng gấp đôi: 1000×2=2000.”
“Bên cạnh đó, bởi vì ngài có được cảm tình từ NPC, bị thừa nhận là một thành viên trong phó bản, đạt được tiêu chuẩn ngụy trang hoàn mỹ, cuối cùng nhận được quỷ bài đầu tiên đã có độ cảm tình hơn 60%, khen thưởng đặc biệt như sau:
Sò bạc: 2. Sò vàng: 1. Phó bản đầu tiên của người mới, khen thưởng gấp đôi: Sò bạc: 4. Sò vàng: 2.
Rương đồng báu vật: 1. Rương báu vật có thể mở được đạo cụ, vỏ sò. Xác suất thu hoạch, kỹ năng, thậm chí điểm “sinh mệnh” đều có thể thăng cấp. (Rương vận may)
Cuối cùng, có ba đạo cụ mà ngài nỗ lực có được cùng người chơi khác tặng:
Chìa khóa trái tim: Đạo cụ trợ giúp một lần, sau khi sử dụng sẽ có được cảm tình từ một NPC, trở thành bạn tốt của đối phương.
Nhẫn chân thật: Đạo cụ trợ giúp, sau khi mở ra có thể ngăn cách và đảm bảo tính chân thật trong nội dung trò chuyện, người nói dối sẽ kích phát năm phút “Khả năng trầm mặc siêu nhiên”.
Quỷ bài cấp R: Xuân Chi bà bà.”
Tinh linh hướng dẫn bày ra vỏ sò, rương đồng báu vật và ba cái đạo cụ cho Nhậm Dật Phi xem qua, sau đó nhắc nhở: “Ba loại tiền tệ này đều có công dụng khác nhau, chúng không thể đổi vị trí cho nhau được.”
“Sò trắng dùng để mua sắm đồ dùng ăn, mặc, ở, đi lại hằng ngày. Sò bạc dùng để mua vật phẩm đặc thù như súng ống đạn dược, thuốc men trong hiện thực. Sò vàng dùng để mua sắm vật phẩm đặc thù như đạo cụ, sách kỹ năng trong trò chơi.”
Xong xuôi, tinh linh hướng dẫn hỏi: “Đây là thu hoạch cuối cùng của trò chơi, ngài còn gì thắc mắc nữa không?”
Nhậm Dật Phi cúi đầu, mái tóc dài đen mượt xõa xuống, bao phủ lấy gương mặt có chút tái nhợt hơi thiếu máu của hắn. Hắn rũ mi, đuôi mắt hơi chếch lên tà mị tựa loài hồ yêu say ngủ trong núi sâu.
“Không có gì thắc mắc.” Nhậm Dật Phi lười biếng mở miệng, “Tôi chơi rất vui.”
Cảnh tượng hoàn mỹ, vai phụ chất lượng, hắn có thể suy diễn thỏa thích, câu chuyện cũng kết thúc theo ý hắn. Còn mấy thứ khen thưởng ngoài kia đối với Nhậm Dật Phi chỉ là vật phẩm phụ mà thôi.
Nhậm Dật mở rương đồng báu vật ra, bên trong hiện lên một hàng chữ: Rương đồng báu vật của phó bản “Hỉ Tang” đã đạt được, mở ra hay không?
Thì ra từ ngữ then chốt cũng là tên màn chơi. Hỉ tang ư? Cũng có tâm châm chọc lắm đấy.
Hắn chọn không.
“Người chơi có bị hạn chế nơi ở không?” Nhậm Dật Phi có chút thắc mắc.
“Không có.” Tinh linh hướng dẫn tận tình trả lời, “Người chơi ở khu vực thành Đông Tinh khá nhiều nên nơi đó có đủ loại cửa hàng quán xá, khu vui chơi, công trình kiến trúc, thỉnh thoảng còn có vài hoạt động do người chơi tổ chức. Nhưng mà cũng không ít người chơi thích ở vùng ngoại ô thành hoặc đến cả những khu vực xa hơn.”
“Thật ra đây là sở thích của mỗi người, không có ảnh hưởng gì đến trò chơi hết.”
Nhậm Dật Phi rất hài lòng với câu trả lời của nó. Hắn chuyển sang giao diện đạo cụ.
“Người chơi có thể mang theo đạo cụ tiến vào trò chơi à?”
Màn hình trắng xuất hiện một phần giải thích: Đạo cụ là vật phẩm hỗ trợ người chơi hoàn thành trò chơi. Màn chơi khác nhau có hạn chế sử dụng khác nhau. Trong đó, quỷ bài và đạo cụ cao cấp không thể mua được từ cửa hàng, chỉ có thể vượt qua phó bản mới đạt được. Người sau khi chỉ ra, xác nhận và khiêu chiến “quỷ” thành công sẽ có được quỷ bài. Sau đó quỷ bài tự động trói định cùng người chơi.
Nhậm Dật Phi ấn vào quỷ bài. Mặt trái quỷ bài có hình quan tài, phía trước là cụ bà rất giống bà Xuân Chi, bên trên viết “Cấp R”, ngoài ra không còn gì khác.
“Đây là quỷ bài mà ngài vừa mới đạt được, chính là Boss của phó bản Hỉ tang. Sau khi ngài rời đi, phó bản này cũng đóng lại.” Tinh linh hướng dẫn thấy hắn có vẻ hứng thú nên nhỏ giọng nói thêm.
“Muốn chỉ ra và xác nhận “quỷ” thì đứng trước mặt nhân vật mà nó sắm vai nói ra thân phận là được?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, phải nói ra thân phận nhân vật mà nó sắm vai và thân phận thật sự của nó là ai. Nếu chỉ ra và xác nhận sai lầm thì người chơi sẽ thất bại lập tức, mất đi một điểm sinh mệnh. Sau khi ba điểm sinh mệnh đều bị trừ hết, người chơi sẽ thật sự tử vong.”
Nói vậy có nghĩa là, mấy người chơi tử vong trong phó bản Hỉ tang kia có khả năng vẫn còn sống?
“Quỷ bài là đạo cụ đặc biệt, chữ cái ở trên thẻ để phân chia cấp bậc. N, R, SR, SSR. Có điều sức mạnh của quỷ bài chân chính phụ thuộc vào cảm tình của quỷ với người chơi.”
Nói đến đây, tinh linh hướng dẫn hơi ngừng một chút: “Cảm tình của Boss Hỉ tang với ngài đã đạt đến một trăm phần trăm, có nghĩa là tất cả năng lực của quỷ bài đều đã được giải khóa. Không phải ai cũng có được quỷ bài có mức độ thiện cảm tuyệt đối như vậy, thế nên nó còn quý giá hơn cả quỷ bài cấp SSR.”
“Ừ.” Nhậm Dật Phi không mặn không nhạt gật đầu.
Tinh linh hướng dẫn ở một bên nhìn hắn sốt ruột, vì sao ký chủ của nó cứ thờ ơ lạnh nhạt không cần không muốn không hứng thú cái gì hết trơn vậy?
“Người chơi, bộ… Bộ ngài không vui sao?” Cuối cùng nó nhịn không được hỏi.
“Không có, sao lại hỏi như thế?”
Tinh linh hướng dẫn cân nhắc từ ngữ: “Lần đầu tiên ngài tiến vào trò chơi đã hoàn thành một cách hoàn hảo, chắc chắn là ngài rất nỗ lực đúng không? Vì vậy bây giờ ngài phải vui vẻ mới đúng chứ?”
“Không.” Nhậm Dật Phi nói, “Tôi không nghĩ là sẽ qua màn.”
Sao cơ?
Tinh linh hướng dẫn như bị sét đánh ngang tai: “Vậy, vậy ngài…” Qua màn kiểu gì mà chói mắt vậy trời?!
Nhậm Dật Phi nhớ đến từ lúc mình trở thành “A Phi”, hắn đã có một loạt hành động thuận diễn với đám NPC. Hắn thở dài: “Chắc là vì chứng cưỡng chế.”
Chứng cưỡng chế khiến hắn phải toàn tâm toàn ý hòa hợp với phó bản. Nghĩ lại bộ dáng hoạt bát chạy nhảy không ngừng của thiếu niên nọ, Nhậm Dật Phi lắc lắc đầu, hắn thuận tay đổi mới “Tên người chơi” của mình: Thỏ Đen.
Tinh linh hướng dẫn đành nói sang chuyện khác: “Khụ, người chơi thân mến, ngài không định chuẩn bị trước chỗ ở sao? Không biết ngài thích kiến trúc nhà ở như thế nào?”
“Phòng tiêu chuẩn bình thường, phòng xi măng cũng được.” Nhậm Dật Phi thuận miệng trả lời.
“Hả?”
“N-nếu ngài không biết chọn loại nào, tôi có thể chọn giúp ngài.”
“Không phải chuyện chính sự thì xin vui lòng yên lặng.” Nhậm Dật Phi ấn mở cửa hàng mua sắm của hệ thống, “Tôi vẫn còn mắc chứng PTSD*.”
Tinh linh hướng dẫn:…
*Posttraumatic stress disorder (PTSD): Rối loạn căng thẳng sau sang chấn là một triệu chứng rối loạn tâm thần do chứng kiến hoặc tham gia một sự kiện khủng hoảng, hồi hộp, kinh hoàng, trầm cảm trong quá khứ gây chấn thương tâm lí mạnh.
Trong lúc hệ thống nhỏ đau lòng ở yên một góc nhìn ký chủ của nó chăm chú, Nhậm Dật Phi mua một phòng xi măng đơn sơ dành cho người nghèo, chức năng duy nhất là để ngủ.
Mà lúc này ở một nơi xa xôi trong trung tâm thành Đông Tinh đang có một buổi tiệc náo nhiệt.
Khắp nơi là tiệc rượu thịnh soạn, khách ngồi chen chúc. Đây là tiệc sinh nhật bạn gái mới của Đông Phong.
Thật ra mọi người không phải tới đây để chúc mừng sinh nhật cô gái xinh đẹp kia, thậm chí đến ngay cả mặt mũi cô ta vuông tròn thế nào bọn họ còn không biết, càng đừng nói đến tên họ của cô là gì. Lí do bọn họ có mặt ở đây chỉ có một, đó là vì Đông Phong là người quản lý của “Đông Phong”.
Ở khu Đông Tinh, Đông Phong cũng được coi là một thế lực có tiếng, người chơi bình thường đều không thể trêu vào.
Yến tiệc này nói trắng ra là để khoe khoang và uy hiếp người ta.
“Chẳng lẽ là hắn?” Trong một góc tiệc rượu, Mộc Tri đang đứng kế bên bàn thức ăn tráng miệng xem bảng xếp hạng ngôi sao mới tiềm lực.
“Không thể nào, sao hắn có thể là người mới?”
Mà không riêng gì Mộc Tri, bảy thành chủ ở Hoang Vu Chi Giác đều chú ý đến cái tên gây biến động trên bảng xếp hạng ngôi sao mới tiềm lực này.
Trên bảng xếp hạng có 300 cái tên, hơn một nửa đã tiến vào bảng xếp hạng Quần Tinh*, cho nên nửa còn lại gọi là bảng xếp hạng Tiểu Quần Tinh, một cái tên mới nào tiến lên trên đều sẽ khiến người người chú ý.
*Bầu trời sao.
Mà bảng xếp hạng ngôi sao tiềm lực mới chỉ chọn thành tích đầu tiên của người chơi mới mà thôi, người chơi tử vong thì tên sẽ biến mất.
Đã hơn ba tháng, bảng ngôi sao mới vẫn giữ nguyên thứ hạng. Nhưng mà gần đây nhất thì nó cũng đã có sự thay đổi. Một người chơi mới bỗng xuất hiện ở vị trí thứ 157, biệt danh là Thỏ Đen, thực lực của hắn rất không thể khinh thường.
“Trước tiên cứ mượn sức, nếu mượn sức không được thì… Giết đi, nhớ xử lý cho sạch sẽ.” Mấy thế lực lớn đồng thời hạ lệnh xuống dưới. Nếu chính mình không thể sử dụng được người này, hắn chắc chắn sẽ trở thành đồng bạn của kẻ khác.
Đồng bạn của nhà hàng xóm à? Thôi thì chết vẫn tốt nhất ha.
Mộc Tri ngồi trong buổi tiệc rượu cẩn thận nhớ lại một chút, cô cảm thấy không có khả năng. Nếu như người nọ là người mới, Mộc Tri sẽ phát sóng trực tiếp ăn ba ba luôn.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chơi trò chơi cũng phải có chút trình tự chứ. Người chơi mới? Làm gì có người chơi mới nào giống quái vật như thế? Vả lại, nếu nói đến trình độ qua màn mà ngay cả Boss cũng tự dâng mình, người này sao lại không đi vào top 100 được?
Tuy rằng nhiệm vụ hằng ngày của cô là thu thập, chỉnh lý và phân tích tin tức nhưng mỗi tháng Mộc Tri đều sẽ chơi trò chơi một lần để duy trì cảm giác, tuyệt đối không phải kiểu người không biết chút gì về người chơi mới.
Kết quả từ đầu đến cuối cô đều bị thằng nhóc kia đùa bỡn xoay vòng vòng.
“Cái gì mà hắn với không hắn?” Bạn của Mộc Tri cảm thấy khó hiểu, “Đúng rồi, không phải cô đi thu thập quỷ bài ngàn năm hay sao? Thất bại rồi hả?”
“Đừng nói nữa.” Mộc Tri buồn bực ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Vào phó bản dành cho người mới nhưng bị chơi cho mệt chết. Cái gì mà dành cho người mới? Tôi không những gặp phải Boss tâm cơ, lại còn gặp phải một tên đi mấy nước cờ yêu ma quỷ quái. Hỉ tang!”
“Hỉ tang? Không phải là phó bản người mới đã thật lâu không ai vượt qua sao?” Người bạn của cô nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu.
“Giờ thì qua rồi, qua ngay trước mặt tôi. Nếu không thì làm sao tôi có thể nhớ rõ từng chi tiết trong đó như thế? Nếu không qua màn, kí ức sẽ bị mơ hồ dần. Nhưng mà lúc này… Haiz. Đúng là cả đời khó quên.”
“Nhưng mà chuyện gì?”
Mộc Tri buông chén rượu xuống. Mỗi lần nhắc tới là mỗi lần cô không khỏi run rẩy khi nghĩ lại cảnh tượng ấy: “Anh đã gặp người chơi giả dạng NPC y như đúc rồi. Vậy anh đã từng gặp qua người chơi giả NPC giống đến nổi lừa cả Boss, khiến Boss tự bạo rồi đuổi theo dâng quỷ bài tận tay hay chưa?”
Nói rồi Mộc Tri cười một tiếng yếu ớt: “Vậy mà tôi gặp rồi đấy.”