"Cháu nhìn thấy mấy chữ tượng hình này ở đâu vậy? Quá hiếm gặp, chú phải tra tìm một lúc lâu mới hiểu." Sau khi Nhậm Dật Phi gửi tin nhắn cảm ơn, ba Ngọc Diễn liền gửi tới một hàng tin nhắn dài.
"Trước mắt thì chữ tượng hình đó chỉ xuất hiện trên mấy viên gạch nung đất đặc biệt. Thật ra cách phiên dịch kia cũng có nhiều ý kiến trái chiều, vài người cho rằng "Chào mừng cậu, khách nhân" mới càng thêm chính xác."
Ba Ngọc Diễn gửi hai hình ảnh, đó là hai viên gạch nung đất khác nhau, bên trên là hai bức tranh đơn giản được vẽ bằng thuốc màu nâu đen, trong bức tranh có ký tự mà Nhậm Dật Phi đã gửi.
"Hình ảnh đó là gì vậy ạ?"
Hai hình vẽ này khá lạ, mặc dù được vẽ trừu tượng nhưng hắn vẫn có thể nhận ra một trong số đó là sự tồn tại thần bí như đỉnh núi cao lớn. Nó được miêu tả khá giống ốc mượn hồn, bên trên là hình nón, phía dưới là thứ gì thoạt nhìn như móng vuốt hoặc xúc tu.
Mà ở bên cạnh sự tồn tại thần bí vẫn còn quái vật khác. Một con thì giống chim thủy tổ, một con thì giống quả trứng gà.
"Những sinh vật khổng lồ ở trên đều là "hình tượng" mà người xưa sáng tạo vì kính sợ trời đất. Hai viên gạch này là dấu vết để lại, chứng minh bọn họ không thể dùng kiến thức mình có để lý giải hiện tượng khó hiểu nào đó trong tự nhiên."
"Chẳng hạn quái vật có tạo hình tòa tháp xoắn ốc, lúc nó xuất hiện luôn đi cùng đại dương, cho nên nó tượng trưng cho sức mạnh biển cả. Còn cái kia, nhìn tạo hình loài chim của nó là có thể biết, nó đại diện cho sức mạnh bầu trời, sống trên đỉnh núi cao."
"Cháu cũng thấy đấy, chính giữa hai quái vật có một cột nước xoáy nối liền, vì vậy các chú nghĩ người xưa đã ví von đây là hình ảnh hai sức mạnh trời biển gặp gỡ. Đương nhiên hàng ký tự còn lại là lời thoại giữa hai quái vật..."
Hiếm khi gặp được một sinh viên hứng thú với tri thức cổ cá biệt, ba Ngọc Diễn bắt đầu phát tác bệnh nghề nghiệp rồi nói mãi không ngừng.
"Vâng ạ, hiện tại cháu còn một số chuyện cần làm, lát nữa mình lại nói chuyện tiếp nha chú."
Nhậm Dật Phi phải thẳng thừng cắt ngang ý định tiếp tục phổ cập tri thức cổ xưa của đối phương. Hắn còn muốn đi tìm "quỷ" nữa, phó bản này kết thúc càng sớm càng tốt.
"Được được, nếu cháu cảm thấy hứng thú với chủ đề này thì chú sẵn sàng nói tiếp bất cứ lúc nào."
Nhậm Dật Phi tắt điện thoại di động rồi mang cặp sách rời khỏi khu vực nghỉ ngơi.
Hắn chọn địa điểm thu thập manh mối đầu tiên là phòng ngủ Salman. Thứ nhất, ở đó có manh mối Salman mất tích. Thứ hai, ở đó vẫn còn dấu vết mà "quỷ" để lại, một hòn đá trúng hai con chim.
Sau khi đeo mắt kính ngụy trang và hạ thấp cảm giác tồn tại, Nhậm Dật Phi đi thẳng một đường tới ký túc xá.
Đây là ký túc xá nam sinh, dì quản lý dưới lầu nhìn thấy một nam sinh đi vào thì không hề để ý. Hắn lên lầu thuận lợi, cũng tìm được phòng ngủ muốn tìm.
Tầng lầu của Salman vốn rất ít người ở, trong phòng anh ấy lại chỉ có một người nên Nhậm Dật Phi cũng không cần viện cớ. Hắn lấy dây thép mở khóa phòng là có thể tiến vào.
Đóng cửa lại, Nhậm Dật Phi xoay người nhìn phòng ngủ đã bị phá hỏng.
Ánh sáng ngoài kia xuyên qua ô cửa kính rồi rơi xuống mặt đất gian phòng, trong không khí có bụi nhỏ đang bay. Chẳng qua phòng ngủ đã vắng người một tiếng, không gian bốn phía cũng trở nên u ám vì thiếu mất hơi thở của sự sống.
Hắn lấy mấy bao nilon mà mình mua trong tiệm tạp hóa ven đường từ trong cặp ra, sau đó mang vào hai chân, đôi còn lại mang vào hai tay, cuối cùng mới đi vào phòng.
Thi thể lúc trước đã biến mất không thấy, chỉ có bướm giấy của Nhậm Dật Phi là vẫn còn hai nửa. Một nửa mảnh giấy rơi trên nền đất, nửa còn lại thì rơi trên ghế ngồi.
Điện thoại di động của Salman đang đặt trên bàn, máy tính vẫn mở ra như cũ, chứng tỏ chủ nhân nó rời đi rất đột ngột. Nhìn vị trí ghế ngồi và đoán chừng khoảng cách giữa ghế ngồi với bàn làm việc, hắn khẳng định Salman đang ngồi trên ghế thì bỗng dưng biến mất, thậm chí anh ấy còn không có thời gian để đứng lên.
Rốt cuộc là ai làm? Thập Đại?
Nhậm Dật Phi bước từng bước cẩn thận, hắn cố gắng không làm xê dịch bất kỳ thứ gì.
Ngoại trừ giường ngủ của Salman, các giường khác đều bị bám một tầng bụi dày, ít nhất đã không có người ở nửa năm. Phó chủ nhiệm cung cấp điều kiện hoàn cảnh cực kỳ thuận lợi, Salman có thể chú tâm làm chuyện mình phải làm, anh không cần lo lắng bạn cùng phòng quấy rầy đột ngột.
Nhậm Dật Phi kiểm tra ngăn kéo bàn học của bọn họ trước. Trong ngăn kéo đựng dây sạc chưa dọn, đồ vật vứt bỏ, khăn giấy đã dùng, giấy vụn,... Nói chung đều là rác, không có gì hữu ích.
Hắn lại mở tủ quần áo ra xem, bên trong vẫn còn treo mấy giá áo, ngay góc tủ nhét vài đôi vớ.
Thật ra những thứ này đều đã được Salman kiểm tra qua một lần, xác suất Nhậm Dật Phi tìm ra manh mối mới không lớn, có điều hắn vẫn muốn thử xem.
"Tất cả bạn cùng phòng của phó chủ nhiệm đều đi thực tập hết à?" Nhậm Dật Phi không phát hiện manh mối nào có ích từ tủ quần áo và ngăn kéo bàn học, đột nhiên hắn bắt đầu nghi ngờ không biết bạn cùng phòng của phó chủ nhiệm có còn sống khỏe không.
Với tư duy của phó chủ nhiệm, nếu anh ta bỗng có được phương pháp hiến tế thần kỳ thì có khi nào trước lúc tổ chức nghi lễ chân chính, anh ta đã tìm người thí nghiệm qua không vậy?
Phó chủ nhiệm quyết định chơi lớn như thế, hơn nữa đối phương còn tràn ngập tự tin, nhất định là bởi vì anh ta có niềm tin tuyệt đối vào nghi lễ hiến tế. Xem ra có phải phó chủ nhiệm từng có kinh nghiệm thành công rồi hay không?
Nhậm Dật Phi chuyển mắt về phía máy tính cấu hình mạnh mà Salman đã mua.
"Anh ấy là người của mình, mình dùng một chút thì có làm sao?"
Sau đó hắn xâm nhập hệ thống trường học như Salman đã làm, điều tra danh tính ba người bạn cùng phòng ký túc xá ở cùng phó chủ nhiệm.
Ba người bạn cùng phòng này đều xin ra ngoài thực tập, thoạt nhìn không có vấn đề gì. Nhậm Dật Phi suy nghĩ một lát, hắn chuyển sang kiểm tra thông tin cư trú một năm trước.
Kết quả thế nào? Không ngờ có một người tạm xin nghỉ học, thời gian cách đây một năm.
Lý do tạm nghỉ học là đột ngột đổ bệnh.
Nhậm Dật Phi tìm được người nọ rồi lướt xem tài khoản mạng xã hội anh ta. Bài đăng cuối cùng vào một năm trước, nam sinh nói mình không thể thức khuya nữa, anh ta chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Lại xem ngược lên trên, đa số bài đăng đều kể chuyện cuộc sống vụn vặt, một vài bài kể mình mơ thấy ác mộng rồi lại đi học muộn.
Nhậm Dật Phi kéo đến bài đăng cách bài viết cuối cùng một tháng, hắn nhìn thấy một tấm ảnh cosplay.
Có vẻ nó được chụp trong lễ hội cosplay. Nam sinh bạn cùng phòng sắm vai một nhân vật anime nào đó, anh ta giơ "hi" với máy ảnh. Mu bàn tay người nọ xăm henna vài ký tự tượng hình quen mắt, liên quan tới nghi lễ hiến tế.
Đằng sau đối phương là phó chủ nhiệm trang điểm thành tư tế quen thuộc. Anh ta đội tóc giả hàng thật trên đầu, trang điểm nữ tính, nhìn qua không phân biệt nam nữ.
Nhậm Dật Phi lướt lên trên nữa, hắn phát hiện lễ hội cosplay này tổ chức ba ngày, bọn họ đều tham gia ba ngày. Vào ngày đầu tiên, phó chủ nhiệm vẫn còn đội tóc giả bằng sợi hóa học, mà bạn cùng phòng cũng chưa xăm henna.
Nhưng mà sang đến ngày thứ ba, tóc giả đã biến thành tóc thật, trên người bạn cùng phòng xuất hiện hình xăm.
"Hình xăm?" Nhậm Dật Phi suy nghĩ cẩn thận, hắn nhớ ra ngày ấy lúc câu lạc bộ tổ chức nghi lễ hiến tế, các thành viên tham gia biểu diễn cũng vẽ đủ loại ký hiệu lên người bằng thuốc màu sặc sỡ.
Trong hệ thống ký túc xá trường học có để lại số điện thoại liên lạc của sinh viên và số điện thoại người thân khẩn cấp. Nhậm Dật Phi há miệng ho khan hai tiếng, bắt chước khẩu âm phó chủ nhiệm. Hắn điều chỉnh vài lần, đợi cảm thấy giống rồi thì mới lấy điện thoại Salman gọi cho người liên lạc khẩn cấp.
Đợi một lát, bên kia nhận điện thoại: "Alo? Ai vậy?"
"Chào chú, chú là chú XX phải không? Con là bạn học của XXX..."
Tình huống của bạn cùng phòng có hơi không ổn, anh ta từng tự sát hai lần nhưng không thành. Sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, anh ta bị mất thính giác, không còn nghe thấy nữa.
Song chuyện kỳ lạ là sau lần đó, anh ta như được phúc nhờ họa rồi thức tỉnh khỏi ác mộng luân hồi. Người nọ không còn nghĩ tới việc tự sát, thậm chí hiện tại đang mở một phòng trưng bày nghệ thuật gốm sứ ở quê hương, mọi người rất yêu thích đồ gốm mà anh ta chế tạo.
Ba của bạn cùng phòng vô cùng xúc động khi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, ông còn cảm ơn hắn vì vẫn quan tâm đến bạn cùng phòng. Nhậm Dật Phi từ tốn đáp lời, lúc sau hắn tiếp tục hỏi han quan tâm nam sinh mấy câu rồi mới cúp máy.
Chuyện bạn cùng phòng xảy ra trước chuyện Vu Tuyết Minh. Đúng là bởi vì anh ta hiến tế tà linh thành công trên người bạn cùng phòng, cho nên phó chủ nhiệm mới lén lút tổ chức kế hoạch lớn.
Vu Tuyết Minh là sinh viên vừa nhập học năm trước, ảnh thẻ trong hồ sơ vẫn là hình tóc dài nữ tính. Nữ sinh là người được phó chủ nhiệm lựa chọn để lợi dụng từ đầu.
Nguyên nhân lựa chọn có thể vì phó chủ nhiệm nhận ra bản thân không đủ thiên phú, sau đó anh ta phát hiện Vu Tuyết Minh là một bảo bối có đầy đủ linh cảm nghệ thuật.
Chẳng qua quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn thuần là người lợi dụng và người bị lợi dụng thôi sao? Nghĩ tới khăn tay được phó chủ nhiệm giặt sạch rồi xếp gọn trên giá, Nhậm Dật Phi lắc đầu.
Có lẽ không phải là lợi dụng hoàn toàn, đáng tiếc chút tình cảm đó cũng không thắng nổi dã tâm bừng bừng của phó chủ nhiệm.
Nhậm Dật Phi nhớ đến biểu cảm nhẹ nhõm và di ngôn của Vu Tuyết Minh trước khi cô nhắm mắt. Đột nhiên hắn suy nghĩ, Vu Tuyết Minh là nữ sinh nhạy bén, chẳng lẽ cô thật sự không hề nhận ra phó chủ nhiệm đang lợi dụng mình ư?
Bởi vì bản thân Vu Tuyết Minh là một người thiếu thốn tình cảm, cho nên dù biết chính mình đang bị lợi dụng thì cô vẫn vui vẻ chấp nhận? Thậm chí thiếu nữ vẫn nói "tôi không hề hối hận", không hối hận vì trở thành công cụ bị người yêu lợi dụng.
Cuối cùng, người phủ chiếc áo len lên mặt Vu Tuyết Minh chính là Dư Tuệ Quân. Lúc ấy Nhậm Dật Phi lo lắng chuyện Salman, hắn không có thời gian suy nghĩ về hành động người nọ.
Che mặt cho người chết là một hành động rất thú vị, Dư Tuệ Quân mang theo tâm lý áy náy.
Dư Tuệ Quân áy náy vì cô tiết lộ thân phận nghi phạm của Vu Tuyết Minh? Đáng lẽ thiếu nữ nên tức giận mới phải, bởi vì suýt chút nữa là cô bị liên lụy rồi trở thành nghi phạm thay Vu Tuyết Minh. Nhưng mà Dư Tuệ Quân lại tỏ vẻ mình... Áy náy.
Lúc hai người đối diện, Dư Tuệ Quân đã cúi đầu tránh đi ánh mắt Vu Tuyết Minh. Hành động cúi đầu mang ý nghĩa hổ thẹn không dám đối mặt.
Mà biểu hiện của Vu Tuyết Minh cũng thú vị không kém. Lúc thiếu nữ nhìn sang người khác thì đều nhìn thẳng tới, chỉ khi trông thấy Dư Tuệ Quân là mới hơi dừng lại. Dường như cô biết rõ bản thân bị người nào bán đứng. Có điều Vu Tuyết Minh không trách móc đối phương, cũng không hề tức giận.
Mặc dù biết chính mình sắp chết, Vu Tuyết Minh vẫn nói mình không hối hận cùng một câu di ngôn. Rõ ràng cô nói cho người nào đó nghe.
Bây giờ nhớ ra mới hiểu ý tứ sâu xa của câu lời kịch mà Vu Tuyết Minh lấy làm di ngôn. Không phải Vu Tuyết Minh nói lời từ biệt với quá khứ giả dối của mình, cô đang nói lời từ biệt với người đã mang cho mình cuộc sống giả dối.
Nhậm Dật Phi càng xâu chuỗi các manh mối với nhau, hắn càng cảm thấy chân tướng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần Nhậm Dật Phi lên tiếng xác nhận là xong.
"Ting." Hắn liếc mắt nhìn xem, âm thanh phát ra từ điện thoại di động Nhậm Dật Phi, người đầu dây chính là Ngọc Diễn: "Alo, Ngọc Diễn?"
"Sau khi uống thuốc an thần thì Tiểu Nhị ngủ rồi." Bên kia truyền tới giọng nói ngắn gọn lãnh đạm của Ngọc Diễn, hình như người nọ chỉ có thể nhiệt tình hơn chút lúc nói đến bạn thân cô ấy.
"Ừm, sao vậy?"
"Bên trên nói chúng tôi bình tĩnh đừng tìm kiếm gì nữa. Nhưng mà có phải cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng, muốn tìm kiếm nữa không?"
Nhậm Dật Phi yên lặng một lúc lâu: "Ừ, tôi muốn biết mình gặp chuyện gì."
"Mấy ngày trước, Tiểu Nhị nhận ra cậu ấy vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Cậu ấy nhắn tin cho phó chủ nhiệm các cậu, nói mình gặp ác mộng. Ban đầu đối phương chỉ an ủi mà thôi, cho tới khi Tiểu Nhị miêu tả cảnh trong mơ và hình ảnh quái vật rõ ràng, giọng điệu người nọ mới hơi thay đổi."
Nói tới đây, Ngọc Diễn hơi tạm ngưng, cô nghiêm túc mở miệng: ""Vì sao em có thể nhìn thấy?" Đây là nguyên văn lời anh ta nói."
Nhậm Dật Phi lập tức hứng thú, hắn tiếp tục lắng nghe.
Ngọc Diễn nói tiếp: "Mặc dù anh ta xóa tin nhắn rất nhanh nhưng tôi nghĩ, lời nói dưới tình thế cấp bách như vậy mới có thể phản ánh tâm tình chân thật của anh ta."
"Nói đúng hơn là, anh ta ghen tị."
"Nếu cậu muốn tìm điểm đột phá thì có thể thử xem từ chỗ đó."
Nhậm Dật Phi gật gật đầu, nhịn không được hỏi: "Tôi hiểu rồi. À, các cậu phát hiện trước mà, sao lại không thử xem?"
"Quá nguy hiểm." Ngọc Diễn đáp.
"..." Nói trắng ra là sợ bạn thân gặp nguy, đổi lại Nhậm Dật Phi đi thì không vấn đề.
"Tôi vốn cho rằng chỉ cần tôi luôn bên cạnh để ý cậu ấy, Tiểu Nhị sẽ không gặp chuyện. Chẳng qua hiện tại cậu ấy nằm viện rồi, trốn thế nào cũng trốn không nổi. So với chuyện phòng trộm nghìn ngày thì chi bằng giết nó một lần luôn đi." Giọng nói Ngọc Diễn mang theo lệ khí nhàn nhạt.
Nhậm Dật Phi nghi ngờ Ngọc Diễn cũng bị hơi thở của sinh mệnh thần bí ảnh hưởng, có điều vì mức độ thấp hơn người khác nên cô không phát hiện ra. Bây giờ nghe một từ "giết" giặc, đúng là sát khí nổi lên bốn phía.
"Triệu Nhị biết chuyện hôm nay không?" Nhậm Dật Phi ám chỉ chuyện xảy ra trong cục cảnh sát.
Ngọc Diễn trả lời: "Cậu ấy không biết, nhưng mà tôi thấy trong nhóm rất ồn ào, nhiều người đòi về nhà mấy hôm."
Nhậm Dật Phi không biết thông tin này, hắn vẫn chưa xem tin nhắn nhóm.
"Triệu Nhị có biết Vu Tuyết Minh và Dư Tuệ Quân không? Đều là thành viên câu lạc bộ nhưng tôi không quen hai cậu ấy, quan hệ giữa hai người nọ thế nào? Cậu có thể hỏi giúp tôi không?"
"Tôi không rõ lắm, một lát sẽ hỏi giúp cậu sau."
Sau khi cúp điện thoại với Ngọc Diễn, Nhậm Dật Phi tiếp tục tìm kiếm tủ quần áo và kệ sách phó chủ nhiệm. Hắn lật xem từng cuốn từng cuốn sách, song không thấy cái gì... A?
Vả mặt rồi, đột nhiên một tấm ảnh rơi ra từ cuốn sách.
Nhậm Dật Phi cầm lên mới thấy, chính diện tấm ảnh là một đám người mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, bọn họ đang ca múa quanh ngôi nhà có hình yên ngựa. Người Batak ở Sumatra, Indonesia được coi là hậu duệ người Điền cổ, bọn họ còn kế thừa nghi thức hiến tế cổ xưa.
Phó chủ nhiệm từng đi Indonesia? Vì muốn phục hồi nghi thức hiến tế như cũ sao?
Hắn lật ra mặt sau, bên trên viết rõ ngày tháng, bấm tay tính toán khoảng hai năm trước. Hơn nữa nó còn vẽ họa tiết quái vật trừu tượng, tuy nhiên không hoàn toàn đồng nhất với hình ảnh sự tồn tại thần bí.
Quả nhiên phó chủ nhiệm không có năng lực tâm linh thật, dù "sự tồn tại thần bí" ảnh hưởng anh ta trực tiếp từ cảnh trong mơ thì phó chủ nhiệm cũng không có khả năng nhìn thấy nguyên hình đối phương.
"Ting."
Ngọc Diễn gọi điện thoại, cô không nhiều lời mà vào thẳng trọng tâm, nói cho Nhậm Dật Phi: "Tiểu Nhị nói hai người kia không quen biết gì nhau trong câu lạc bộ, chủ yếu do Vu Tuyết Minh luôn đi về một mình, quan hệ của cậu ấy với những người khác đều rất lãnh đạm."