Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 252: Thâm Lam




Dư Tuệ Quân là một thiếu nữ nhìn vô cùng dịu dàng, cô mặc váy hoa hai dây, bên ngoài khoác áo len trắng, tóc dài xõa đến vai. Thiếu nữ vừa thấy hai cảnh sát liền bắt đầu căng thẳng, bộ dáng cực kỳ bất an.

Nữ cảnh sát và đồng chí trợ lý liếc nhau một cái, bọn họ đều cảm thấy thiếu nữ này có vấn đề, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá.

Dù sao đám sinh viên vốn sống trong thế giới tri thức và nghệ thuật thu nhỏ, tách biệt khỏi cuộc sống xã hội xô bồ đều không phải những người dày dạn kinh nghiệm. Nếu bọn họ chột dạ, thế thì rất dễ để lộ dấu vết trước mặt cảnh sát.

Ba yếu tố là cục cảnh sát, cảnh sát và phòng thẩm vấn chất chồng lên nhau đã khiến người ta mang áp lực không ít. Dư Tuệ Quân có tố chất tâm lý không tốt, thiếu nữ đã hơi không chịu đựng được.

"Đừng lo lắng, uống nước nào."

"Cảm, cảm ơn." Dư Tuệ Quân ngồi xuống, đôi mắt né tránh cảnh sát.

"Chúng tôi đã tìm ra chứng cứ chứng minh những bức tượng gỗ đó là do em đem vào."

Nữ cảnh sát đột nhiên nói một câu như vậy, Dư Tuệ Quân giật mình ngẩng đầu: "Sao ạ? Không, không phải, các chị hiểu lầm đúng không?"

Cô bé vội vàng buông ly nước xuống, sau đó nói nhanh: "Không phải em, em có bằng chứng."

"Ồ?" Nữ cảnh sát lập tức nhướng mày kinh ngạc.

Nhưng mà không lâu sau, Dư Tuệ Quân lấy "bằng chứng ngoại phạm" của mình giao cho cảnh sát thật. Đó là một đoạn video ngắn, trong video có rất nhiều người, song lúc một nữ sinh xuất hiện, thiếu nữ cố tình bấm tạm ngưng.

Xem từ hình ảnh mà Dư Tuệ Quân ấn ngừng, quả thật nữ sinh trong video đang nhét thứ gì xuống gối đầu bệnh nhân.

"Nữ sinh này là ai?" Nữ cảnh sát nhìn thiếu nữ trong hình, người nọ là một cô gái xinh đẹp, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc quần jean rách trẻ trung, một bàn tay đưa ra nhìn như đang sửa sang nếp gấp của chiếc gối, song nửa bàn tay lại thò xuống gối đầu.

"Vu Tuyết Minh, cậu ấy tên là Vu Tuyết Minh."

"Cái gì?" Muỗi nhỏ của Nhậm Dật Phi đang đậu trên vai nữ cảnh sát không khỏi ngạc nhiên. Lúc hắn điều tra tư liệu Vu Tuyết Minh trên trang cá nhân người nọ, cô ấy vẫn là một nữ sinh tóc dài, nhìn qua đúng kiểu thiếu nữ xuất thân từ một gia đình tốt, ngược lại người trong hình có vẻ khá lạnh lùng.

Khí chất trên người đối phương hoàn toàn thay đổi, hơn nữa Nhậm Dật Phi còn cảm thấy cô ấy quen mắt. Hắn cẩn thận nhớ lại, lần đầu tiên bọn họ tụ họp ở tiệm trà sữa, thiếu nữ có tới, thậm chí...

Nhậm Dật Phi nhớ rồi. Trong con đường màu xám, hắn đã từng gặp qua Vu Tuyết Minh. Đó là bóng dáng một nữ sinh đau khổ đến mức khóc không ra nước mắt.

Nếu nói cảm xúc tiêu cực bị kích thích của Triệu Nhị là sợ hãi, vậy cảm xúc tiêu cực bị kích thích của Vu Tuyết Minh chính là đau đớn.

Thế thì khá kỳ lạ, Nhậm Dật Phi nhớ rõ "Vu Tuyết Minh" được xếp vào nhóm sinh viên thứ ba, đúng là nhóm người không dễ nhạy cảm.

Dư Tuệ Quân đi rồi, Vu Tuyết Minh được cảnh sát gọi tới. Thiếu nữ cắt tóc ngắn giống như trong hình. Nữ cảnh sát rót cho đối phương một ly nước theo thường lệ: "Chúng tôi đã có chứng cứ chứng minh những bức tượng gỗ đó là do em đem vào."

Ly nhựa dùng một lần trong tay nữ sinh lập tức bị siết chặt, nước trong ly bắn ra ngoài tung tóe.

"Chị, chị nói gì cơ?" Vu Tuyết Minh miễn cưỡng cười cười.

"Lúc bạn em quay phim hiện trường, cô ấy vô tình quay phải em." Nữ cảnh sát nói chuyện, cô lướt qua trọng điểm, làm lời mình nói nghe qua không khác nào đang nói: Người nọ quay được quá trình em gây án.

Vu Tuyết Minh cũng hiểu giống vậy, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm nữ cảnh sát, mà nữ cảnh sát chỉ nhìn lại uy nghiêm.

"Đây." Đồng chí trợ lý cho thiếu nữ xem ảnh chụp từ video, "Chúng tôi còn giữ ảnh chụp khác nữa."

Ảnh chụp đang ở ngay trước mặt, ngón tay Vu Tuyết Minh không khỏi run run.

"Tôi hy vọng em có thể phối hợp với chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn tốt cho em. Em vẫn còn đi học, ba mẹ em ở nhà cũng không muốn nhìn thấy em phạm tội mà không thể tha thứ."

Vu Tuyết Minh trầm mặc không nói, dường như đang cam chịu, song cũng không giống thái độ sẽ hợp tác.

"Sau khi em tới bệnh viện thì ba người bạn em đã chết, vài người khác vẫn trong trạng thái đang cấp cứu. Bọn họ vốn nên có tương lai xa hơn, bọn họ giống em, đều là sinh viên, tương lai sau này còn sẽ làm việc cống hiến xã hội. Bọn họ cũng có ba mẹ người thân, có bạn bè, có phim truyền hình và thần tượng mà mình yêu thích. Các em từng gặp nhau trên đường, thậm chí có khả năng từng gật đầu với nhau xem như chào hỏi..."



"Đủ rồi, là tôi làm." Vu Tuyết Minh ngẩng đầu, thiếu nữ nhắm mắt hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

"Vì sao em lại làm như vậy? Ai đưa em mấy tượng gỗ kia?"

Vu Tuyết Minh khẽ cười một tiếng: "Chị có thể dành chút thời gian nghe tôi kể chuyện không?"

Nữ cảnh sát gật đầu.

"Tôi có một người bạn, cậu ấy tên Tiểu Tuyết."

Tiểu Tuyết sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mà người khác hằng ao ước hâm mộ: Một người ba nghiêm khắc, một người mẹ xinh đẹp, sống trong biệt thự, nhà có siêu xe, còn có gia sư.

Nhưng không ai biết dưới lớp vỏ hào nhoáng xinh đẹp ấy là một người ba quanh năm không về, một người mẹ rượu chè say xỉn, à, còn có một giáo viên quấy rối tình dục học sinh mình.

"Sau này Tiểu Tuyết gặp được một người, thế giới của Tiểu Tuyết mới xuất hiện ánh sáng. Vì có cậu ấy động viên nên một nữ sinh tóc dài bị bắt phải dịu dàng thục nữ từ nhỏ như Tiểu Tuyết quyết định cắt tóc ngắn, lấy hết can đảm thoát khỏi gia đình dơ bẩn, bắt đầu làm công kiếm tiền, quản lý sinh hoạt bản thân, làm chuyện mà mình muốn. Chỉ khi gặp được người nọ, Tiểu Tuyết mới biết hóa ra cảm giác được sống chính là như thế."

Vu Tuyết Minh bình tĩnh kể lại câu chuyện "một người bạn mình". Chẳng qua ai cũng biết, người bạn đó là cô.

"Người kia là chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Tuyết, vì vậy có một ngày, Tiểu Tuyết đã tỏ tình đối phương. Có điều cậu ấy bị từ chối."

"Tiểu Tuyết không hiểu nổi, cũng không cam tâm bỏ cuộc, nửa năm sau lại tỏ tình đối phương thêm lần nữa. Lúc này người nọ mới nói ra sự thật, nói rằng bản dạng giới của bản thân là nữ. Nếu đồng ý ở bên cậu ấy thì không khác nào đang lừa gạt Tiểu Tuyết."

"Uống nước đi." Nữ cảnh sát bưng ly nước mới.

"Cảm ơn." Vu Tuyết Minh cầm lấy ly nước song không uống, cô tiếp tục kể hết toàn bộ câu chuyện, "Tiểu Tuyết mất nửa năm mới tiếp thu được chuyện này. Cậu ấy bắt đầu nghiên cứu thông tin phẫu thuật chuyển giới, bao gồm việc chuẩn bị phẫu thuật, chi phí phẫu thuật, bảo dưỡng lúc sau... Cho đến một ngày, bỗng dưng người kia chạy tới nói mình có biện pháp tốt hơn —— Hiến tế."

Những người đang có mặt và không có mặt ở đây lập tức tỉnh táo ngay tức thì, Vu Tuyết Minh chuẩn bị nói tới cốt truyện trung tâm.

"Tiểu Tuyết biết hiến tế sẽ chết người từ lâu, trên đời này làm sao có chuyện nhận không thứ gì mà không phải trả giá? Nhưng mà Tiểu Tuyết không biết một chuyện, hiến tế cũng có thể thất bại, một khi không thành công sẽ mang người cậu ấy yêu đến một nơi xa xôi, để cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể người cậu ấy yêu."

Nhậm Dật Phi:... Salman?

Rốt cuộc Vu Tuyết Minh cũng nở nụ cười: "Chị hỏi ai đưa tôi tượng gỗ, đương nhiên là do tôi làm ra. Những bức tượng đó mang ý chí thần linh, tôi cảm nhận được sự tồn tại của thần, nó dẫn đường cho tôi, để tôi làm chuyện mà mình nên làm."

"Chỉ cần đủ tế phẩm, có phải cậu ấy sẽ trở về đúng không?"

Nữ cảnh sát ngây người không nói chuyện, trong phòng không có bất kỳ người nào lên tiếng nữa. Không ngờ thể xác con người của đối phương đã bị ma quỷ thao túng.

Trong cuộc tàn sát mang tên "hiến tế" này, một vài người có khả năng trưởng thành từ quá trình sinh tử, thậm chí phát triển thiên phú nghệ thuật đáng sợ. Có lẽ Vu Tuyết Minh là một trong số đó.

Nếu cô ấy không lạc lối, tương lai cô ấy sẽ vô cùng xán lạn. Song nếu cô ấy không lạc lối, sao có thể sáng tạo được tác phẩm nghệ thuật đáng sợ thế kia?

Nhậm Dật Phi gọi những bức tượng gỗ điêu khắc đó là tác phẩm nghệ thuật. Bởi vì nó không mang ý chí của thần linh trên người, ngược lại là do Vu Tuyết Minh phát tiết tình cảm nhân loại.

Nhóm người hôn mê trong bệnh viện vốn là những người nhạy cảm với nghệ thuật, bọn họ vừa nhìn thấy tượng quái vật điêu khắc liền như bị kích hoạt công tắc phát nổ đang được mai phục sẵn.

Nhậm Dật Phi đã cắt đứt mối liên kết giữa bọn họ với sự tồn tại thần bí. Nếu không có tượng gỗ kích thích, bọn họ đã có thể sống sót, chẳng qua thật đáng tiếc.

Lúc Vu Tuyết Minh đi vào là hai bàn tay không, khi ra cửa lại mang còng tay thép, sau lưng là một cảnh sát áp giải. Đám học sinh bên ngoài đều giật mình nhìn sang, bọn họ hoàn toàn không ngờ hung thủ là Vu Tuyết Minh.

"Thì ra là cậu?"

Trên mặt Vu Tuyết Minh không hề có biểu cảm hốt hoảng hay hối hận gì cả, cô bình tĩnh nhìn từng người bọn họ: "Chúc mừng các cậu vì tránh được một kiếp."

Vu Tuyết Minh đi ngang Dư Tuệ Quân, Dư Tuệ Quân đang cúi mặt xuống, tránh đối diện ánh mắt thiếu nữ.

Vu Tuyết Minh chỉ cười một tiếng, sau đó đi qua nhóm sinh viên.



Đột nhiên, nữ sinh chợt dừng bước: "Tiếng nước biển... A!"

Cục cảnh sát ồn ào bỗng xuất hiện âm thanh kỳ lạ, có điều nó không phải tiếng nước biển truyền tới mà là tiếng ai đó đang búng dây thép, tạo ra sóng âm từng vòng.

"Đi thôi." Nữ cảnh sát thúc giục Vu Tuyết Minh đang đứng bất động, trong khi Vu Tuyết Minh lại trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm về trước.

"Nó tới đón tôi." Trên cổ Vu Tuyết Minh xuất hiện một vòng tròn máu, máu đỏ trào ra khỏi vòng tròn, miệng cô cũng trào máu tươi.

Hiện tại nữ cảnh sát mới ý thức được giây phút đó đã xảy ra chuyện gì, cô cực kỳ sợ hãi: "Gọi xe cứu thương! Mau!"

Không còn kịp nữa, Vu Tuyết Minh đã ngã xuống mặt đất, máu trên cổ trào ra ào ào. Cô chuyển động đôi mắt, cuối cùng nhìn thẳng về phía nhóm sinh viên đang đứng: "Tôi không hề hối hận. Nếu tôi không thể gặp lại cậu lần nữa, vậy thì chúc cậu buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi tối*..."

Vu Tuyết Minh còn chưa kịp nói xong những từ sau cuối, cô nhắm đôi mắt lại, mãi mãi đứt hơi thở.

"*Good morning! And in case I don't see you, good afternoon, good evening and goodnight!"

Đây là một câu thoại trong "The Truman Show", có lẽ thế giới này cũng có. Nó đại diện cho nhân vật chính đối mặt với thế giới giả dối đã được sắp đặt sẵn bằng thái độ lạc quan. Chẳng qua không biết Vu Tuyết Minh muốn truyền đạt cái gì.

Muỗi nhỏ trên vai nữ cảnh sát run run đôi cánh, nó bay đến trên cổ Vu Tuyết Minh, sau đó đứng yên.

Cổ đối phương bị một đồ vật cùng loại với dây thép cắt đứt, không phải lực lượng thần bí ảnh hưởng hay "quỷ" làm mà là con người giết. Đây là do người chơi ra tay.

"Giết cô ấy cũng vô dụng thôi?"

Trong đám người sợ hãi có tiếng nói rất nhỏ, Nhậm Dật Phi nhìn qua. Hắn trông thấy Trần Thâm và Văn Lý đứng sau nhóm sinh viên, bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện. Bởi vì hiện trường vô cùng hỗn loạn, cho nên không có ai chú ý hai người.

"Xem ra hiến tế có thể thành công cũng không phải vì tóc." Văn Lý nói.

Lúc sau hai người không lên tiếng nữa, bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn hiện trường ồn ào.

Nghi phạm bị giết chết ngay trong cục cảnh sát, khả năng xảy ra loại chuyện này rất nhỏ, song nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng với toàn bộ sự kiện, điểm này không thể nghi ngờ hơn.

Nhậm Dật Phi kết hợp chi tiết Vu Tuyết Minh tóc ngắn và chi tiết tóc giả của phó chủ nhiệm. Chẳng lẽ bởi vì người chơi khác nghi ngờ tóc giả mà phó chủ nhiệm mượn dùng là của Vu Tuyết Minh, vì vậy mới thành công hiến tế?

Căn cứ tiền đề đó đi xuống, bọn họ mới cho rằng giết chết Vu Tuyết Minh là "tư tế chân chính" thì sẽ ngăn cản nghi lễ hiến tế sao?

Nhậm Dật Phi không khỏi căng thẳng.

Hắn biết rõ một chuyện, cho dù tư tế lúc trước là ai đi nữa, cho dù người đó là phó chủ nhiệm hay Vu Tuyết Minh đi nữa thì hiện tại, người đang gánh toàn bộ nguyền rủa trên lưng, người đang làm tư tế lúc này chính là Salman.

Nếu các người chơi phát hiện, có khi nào bọn họ sẽ ra tay với Salman hay không?

Muỗi nhỏ vừa mới run cánh bay lên, một cái áo khoác dệt lụa màu trắng chợt phủ xuống thi thể Vu Tuyết Minh. Không biết là ai che đi gương mặt của thiếu nữ. Nhậm Dật Phi nhanh chóng quyết định cắt đứt liên hệ với con rối giấy.

Sắc mặt hắn trắng bệch, bởi vì chủ động cắt đứt ý thức với con rối giấy hai lần nên tổn thương một ít năng lượng. Nhưng mà Nhậm Dật Phi không có thời gian để ý mấy chuyện đó. Hắn đứng lên, vội vàng thu dọn cặp sách ra ngoài.

Nhậm Dật Phi rời khỏi thư viện, ánh mặt trời bên ngoài vừa lúc lên cao nhất, song trong người hắn vẫn có hơi lạnh tỏa ra, không những cảm thấy ấm áp mà còn hơi lạnh lẽo.

Đầu ngón tay Nhậm Dật Phi xuất hiện một con bướm trắng mới, bướm trắng vỗ cánh bay tới ký túc xá.

Ký túc xá vẫn là bộ dáng bị hủy hoại phân nửa như trong trí nhớ.

Trên bàn Salman là điện thoại di động đang sạc pin, bàn phím máy tính sáng đèn, bộ phận tản nhiệt của thiết bị chính đang chuyển động vù vù, có điều trong phòng không thấy ai.

Bướm trắng bay về phía máy tính, màn hình đen đột nhiên hiện lên một bóng dáng mơ hồ. Bướm trắng còn chưa kịp nhìn xem cẩn thận, nó lập tức bị đồ vật sắc bén nào đó chém ngang thành hai nửa.

Nhậm Dật Phi đang đi trên đường liền ngã xuống mặt đất.