Chương 19:
Editor: Cải
Hoắc Bì tuy rằng có phần kiêng kị Nghê Dương, nhưng thật sự đánh nhau, hắn ta không cho rằng mình sẽ thua.
Hơn nữa, hắn còn chưa từng được thưởng thức tinh hạch hệ điện bao giờ.
Hẳn là rất ngon miệng ....
Hoắc Bì nhìn chằm chằm Nghê Dương, trên mặt lộ rõ vẻ tham lam.
Nhìn thấy vẻ tham lam trên mặt Hoắc Bì, Nghê Dương lui về phía sau một bước.
Cô bị đám gió tuyết không ngừng thổi tới làm rối loạn.
Nghê Dương thầm nghĩ: Không hổ là thủ lĩnh khu than đá, dị năng quả nhiên rất mạnh.
Nghê Dương biết, cho dù bản thân có ra toàn lực cũng không thể cùng Hoắc Bì đồng vu quy tận.
Cô mạnh mẽ túm chặt lấy Chu Diễm hai mắt đỏ đậm, cả người bốc lửa nhanh chóng lui đến bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh.
"Cậu đánh không lại hắn ta" Nghê Dương túm chặt lấy Chu Diễm, không muốn cậu xông lên liều mạng. Cô hét lên một tiếng "Chạy!"
Nói xong, Nghê Dương lập tức kéo theo Chu Diễm chạy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực chạy về phía Hoắc Bì.
Nghê Dương mắng to "Ngu xuẩn! Cô con mẹ nó đang chạy về hướng nào vậy!"
Nghê Dương vừa mắng xong, cả người đã bị một cái lồng sắt giam lại.
Dị năng của Hoắc Bì là điều khiển kim loại.
Vốn ban đầu chỉ dừng ở mức khống chế kim loại.
Sau này, biến thành có thể tự biến ra kim loại.
Có thể đoán được dị năng của hắn ta khủng bố như thế nào.
Điều này đều phải cảm ơn những mảnh tinh hạch dính máu người mà hắn đã ăn.
Nghê Dương cùng chó con, còn có Chu Diễm bị nhốt trong lồng sắt, giương mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh bị Hoắc Bì dồn về phía này.
Lại thấy lồng sắt.
Trời băng đất giá, Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh dựa sát vào nhau.
Rất nhiều lần Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng ôm lấy Chu Diễm cả người tỏa nhiệt nhưng lại không gây bỏng da, có điều đều bị người con trai bên cạnh dịu dàng ngăn cản.
"Nhuyễn Nhuyễn muốn đi đâu?"
"Em, em chỉ muốn sờ, sờ..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói, tiện đà liếc trộm Lục Thời Minh.
Cặp móng vuốt trắng nõn không ngừng xoa xoa vào nhau, thèm khát nhìn về phía Chu Diễm.
Chó zombie cùng chó con dán sát lại gần, như hòa vào làm một cùng với thân thể của Chu Diễm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nhìn Lục Thời Minh, nỗ lực ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ.
Nhà họ Tô của cô, chưa từng sinh ra kẻ hèn nhát!
"Em muốn đi theo Chu Diễm ...."
"Hử?" Hơi lên giọng ở cuối câu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức bị hiện thực bẻ cong cột sống: Ụ Ụ, không có cách nào sống thật với bản thân, cô chỉ biết hận chính bản thân mình.
Nhìn đám chó với người đang ôm nhau thành một đống bên cạnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rớt giọt nước mắt hâm mộ.
Nghê Dương cọ tới cọ lui, cuối cùng cọ tới gần Chu Diễm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn "Oa" một tiếng, bật khóc.
Cô cũng muốn được sưởi ấm.
Chàng trai khẽ cười, vươn tay nắm lây bàn tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn "Lạnh? Để anh giữ ấm cho em"
Bàn tay chàng trai thon dài trắng nõn, xinh đẹp như tay của một dương cầm gia có thể đàn một bản nhạc Chopin bất cứ lúc nào.
Tay Lục Thời Minh bao lấy tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ xoa xoa.
Bàn tay của cô gái nhỏ vừa trắng vừa mềm, như búp măng non mới nhú. Đầu ngón tay còn mang theo chút hồng nhạt. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, có thể thấy được tuy rằng ở tận thế nhưng lại được chăm sóc rất chu đáo.
Bàn tay nhỏ ấy chỉ cần anh nhẹ nắm một cái là có thể nắm toàn bộ ở trong tay.
Có điều, bàn tay của người này, so với băng tuyết còn lạnh hơn nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị anh nắm lấy tay, đầu tiên là móng vuốt bị đóng băng, sau đó thân hình cũng bởi vì lạnh mà cứng đờ.
Cô không ngừng run rẩy, hai hàm răng lập cập va vào nhau.
"Nhuyễn Nhuyễn làm sao vậy?" Người đàn ông này biết rõ còn cố hỏi "Anh không cho em đủ ấm áp sao?"
"A ha ha ha....anh, anh ấm quá... em thật sự rất cảm động .... ha ha ... hắt xì"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị động lạnh đến mức hắt xì một cái thật to.
Vài bông tuyết rơi xuống, đọng lên trên mi mắt cô.
Chút đốm trắng điểm tô càng khiến cho đôi mắt ngây thơ kia thêm thuần khiết.
"Không cần quá cảm động đâu, cảm động như bình thường là được"
Lục Thời Minh híp mắt nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi người sát lại gần. Xương hàm tuyệt đẹp gác lên hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói trầm thấp vang lên "Nhuyễn Nhuyễn thật là ấm áp"
Nói xong, Lục Thời Minh nhắm mắt lại, buông bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, vươn tay đem Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm vào trong lòng.
Cái ôm của anh không giống như bàn tay anh.
Cái ôm của Lục Thời Minh ấm áp như một cái lò sưởi thiên nhiên.
Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy khiếp sợ. Cô nhanh chóng biến thân thành bạch tuộc, quấn chặt lấy Lục Thời Minh, cái đầu nhỏ như máy khoan, nỗ lực dúi vào trong ngực anh.
Vừa dụi đầu, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa âm thầm nghi ngờ trên người Lục Thời Minh có dán miếng giữ nhiệt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn – tấm chiếu mới nơi đất trời phương Nam tỏ vẻ bản thân thật sự mê mệt thân hình 'nóng bỏng' này của nam chính.
Cô nguyện ý vì thân hình hoàn hảo này mà ăn ít đi một chậu cơm.
Bên ngoài lồng sắt, Hoắc Bì cầm hộp đựng tinh hạch ở trong tay, lại nhìn cảnh tượng thê thảm bên trong lồng sắt, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Người đẹp cùng tinh hạch
Đều sẽ thuộc về hắn.
Hoắc Bì ngửa đầu, bỏ toàn bộ tinh hạch vào trong miệng.
Hắn muốn trở thành kẻ mạnh nhất mạt thế!
Tô Nhuyễn Nhuyễn dán sát vào Lục Thời Minh, cả người run bần bật vì hưng phấn.
Ăn xong tinh hạch, Hoắc Bì cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Hắn thở ra một hơi thật dài, cảm thấy bản thân như đạt được sinh mệnh mới.
Hắn tay nắm chặt tay, cảm nhận lực lượng cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể.
Tận hưởng xong khoảnh khắc lịch sử của cuộc đời, Hoắc Bì nham hiểm ngậm một điếu thuốc, đứng cách lồng sắt ba bước, nhìn Nghê Dương nói "Vốn dĩ, tao không định giết mày, có điều để phòng ngừa bất trắc, tao chỉ có thể đào tinh hạch của mày ra"
Hoắc Bì nở nụ cười dữ tợn, vươn tay kéo cửa lồng sắt ra.
Vẻ mặt Nghê Dương cứng lại, đem mọi người bảo hộ ở phía sau.
Hiện tại dị năng của Hoắc Bì tăng mạnh, cho dù có mười Nghê Dương ở đây cũng chưa chắc đã đánh lại hắn.
Chẳng lẽ bọn họ lại phải chết ở nơi này hay sao?
Hoắc Bì cười to "Đừng chống cự làm gì, cho dù chúng mày có kêu rách cả cổ họng cũng không ai đến cứu ... a?"
Hoắc Bì giật giật cánh tay, đột nhiên phát hiện bàn tay của hắn dường như bị thứ gì dính chặt lấy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận vươn đầu nhỏ ra giải thích "Tay anh bị dính chặt vào thanh sắt rồi"
Mùa đông tuyết rơi, bày đặt chơi kim loại làm cái gì?
Cuối cùng lại bị dính tay!
Thời tiết thật sự rất lạnh.
Lồng sắt dính chặt lấy tay Hoắc Bì.
Nếu Hoắc Bì cố thoát, nhất định sẽ bị mất một tầng da thịt.
"Mau tới cứu tao!"
Hoắc Bì kêu to
Nhưng mà bên cạnh hắn không có một ai.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói "Không còn cách nào đâu, anh có kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu"
Hoắc Bì "...."
Hoắc Bì đột nhiên dùng lực, kéo đứt lồng sắt.
Có điều hai thanh sắt vẫn kiên cường mà bám dính lấy tay hắn, cản trở động tác, thậm chí còn thường xuyên chọc lỗ mũi hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nguy hiểm nói "Giờ chỉ còn cách dội nước sôi thôi"
Hoắc Bì : ....
Nghê Dương thấy vậy, nhân cơ hội này, truyền dòng điện từ đầu ngón tay đi lên thanh sắt, giúp Hoắc Bì thiết kế một quả đầu xoăn xù mì thời thượng.
Thật ra chút công kích này căn bản không giết nổi Hoắc Bì.
Nhưng kỳ lạ chính là, cả người Hoắc Bì đột nhiên run rẩy kịch liệt, hai thanh sắt trên tay hắn cũng theo đó mà rung lắc theo, cả người nhìn qua như bệnh nhân mắc hội chứng Parkinson.
Khuôn mặt Lục Thời Minh hơi ngưng lại, đột viên vươn tay túm lấy cổ áo Tô Nhuyễn Nhuyễn, quay đầu nhắc Nghê Dương "Mau đi thôi"
Nghê Dương không rõ lý do nhưng vẫn lôi theo Chu Diễm, túm theo hai con chó to và chó nhỏ, đi theo Lục Thời Minh ra khỏi lồng sắt.
Còn đang điên cuồng rung lắc thân hình, Hoắc Bì đột nhiên cảm thấy cả người đau đớn như muốn nứt ra.
Hắn ta vô lực quỳ xuống mặt đất, hướng đám người Tô Nhuyễn Nhuyễn hô lên "Mau cứu tôi, Trương Chí Hạo thực sự không phải do tôi giết!"
"Ha" Tô Nhuyễn Nhuyễn lạnh lùng nói "Hung thủ lúc nào cũng nói người không phải là do mình giết"
Hoắc Bì: Chợt cảm thấy lời này rất quen tai nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra là do tên ngu ngốc nào nói.
"Cứu tôi, cứu..." Giọng nói của Hoắc Bì ngày càng tê tâm liệt phế.
Lục Thời Minh dẫn theo mọi người chạy càng ngày càng xa.
Đột nhiên "Ầm! Đùng đùng!"
Còn đang bị Lục Thời Minh xách cổ lôi đi, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn, nói "Oa, pháo hoa kìa"
Nghê Dương nói "Là Hoắc Bì bị nổ tung"
Tô Nhuyễn Nhuyễn : .... Pháo hoa trên bầu trời đột nhiên không còn đẹp nữa.
"Vì sao hắn lại bị nổ tung?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn khiêm tốn học hỏi.
Nghê Dương nghĩ nghĩ, nói "Lòng người không đủ rắn nuốt voi. Mỗi viên tinh hạch lại mang một thuộc tính riêng. Tuy rằng hấp thụ chúng có thể giúp tăng cường dị năng của bản thân nhưng nếu nạp quá nhiều tinh hạch khác thuộc tính thì thân thể sẽ không chịu nổi mà nổ tung"
Cho nên, vừa rồi Hoắc Bì không phải là ăn tinh hạch, mà là thuốc nổ.
Chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
May mắn bọn họ chạy kịp.
"Có điều, vừa rồi Hoắc Bì có nói Trương Chí Hạo không phải là do hắn giết" Vẻ mặt Nghê Dương có phần do dự "Con người trước khi chết thường hay nói lời thật lòng, tôi cảm thấy hắn ta không lừa chúng ta"
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào đống 'pháo hoa' còn đang nở rộ trên không trung "Hay là cô đi 'gom' hắn ta lại đi rồi hỏi?"
Nghê Dương : ....
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, đầu ngón tay xuất hiện một cây mây nho nhỏ. Nó yên lặng chui vào trong nền tuyết, sau đó giống như con nhện dệt lưới giăng tơ, thong thả biến ra một cái lưới vô hình, nhanh chóng trải rộng khắp phía bên dưới nền tuyết.
Chiếc lưới giống như máy hút bụi, tự động hút hết các mảnh nhỏ tinh hạch vương vãi trên mặt đất. Một lát sau, cây mây nhỏ lại chui lên, lười biếng lắc lắc chiếc lá non trên đầu, nhẹ gãi cổ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó biến mất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vươn tay gãi cổ.
Cảm giác hình như có thứ gì đó vừa phất qua cổ cô.
"Nghê Dương!" Tiếu Trệ mang theo Tiêu bảo bảo vội chạy tới "Sao rồi? Tôi nghe nói mấy người ... đốt pháo hoa?"
Tiếu Trệ nhìn từng trùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, giật mình, nói "Thật đẹp"
Khiến anh nhớ đến tuổi thanh xuân của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói "Đó là Hoắc Bì bị nổ tung"
Tiếu Trệ : Lập tức không còn muốn nhớ đến tuổi thanh xuân.
Thuận tiện vươn tay giúp Tiêu bảo bảo khép miệng lại.
Loại đồ vật dơ bẩn này không nên cho vào mồm.
....
Hoắc Bì đã chết.
Khu than đá gặp một trận khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Có người vui, có người buồn.
Vui bởi vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ách thống trị tàn khốc.
Nhưng lại buồn bởi vì dị năng giả mạnh nhất của khu than đá giờ đã chết, nếu như zombie đột nhiên tấn công, bọn họ cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Bởi vậy, thân là đầu sỏ giết chết Hoắc Bì, Nghê Dương lập tức trở thành bia ngắm của mọi người.
Khu than đá chia thành hai bộ phận. Một bộ phận ủng hộ Nghê Dương còn một bộ phận khác chính là Đoạn Trân cùng với đàn em của Hoắc Bì.
"Nghe nói Đoạn Trân cũng có dị năng, là dị năng hệ thổ?" Nghê Dương hỏi Chu Diễm đang đứng bên cạnh.
"Đúng vậy" Hiện tại Chu Diễm thân là tay sai đắc lực của Nghê Dương, đã sớm đem tình huống của Đoạn Trân hỏi thăm rõ ràng.
"Hơn nữa cô ta còn mượn sức của dị năng giả khu dầu thô"
"Khu dầu thô?" Nghê Dương theo bản năng nhíu mày.
Lúc trước khi cô dẫn người đi ra khỏi khu dầu thô, tình hình bên đó vẫn còn rất rối loạn.
Không ngờ hiện tại đã có người ngồi lên được chức thủ lĩnh.
"Khu dầu thô đã phái dị năng giả đến đây trợ giúp Đoạn Trân. Tôi nghe nói Đoạn Trân hứa với bọn họ sau khi xong việc sẽ tặng bọn họ một khu mỏ than"
Quả nhiên không có lợi thì không dậy sớm.
"Vậy tăng cường phòng vệ, hiện tại vẫn chưa phải là lúc xung đột trực diện với Đoạn Trân"
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nghê Dương trước tiên muốn thăm dò thật rõ thực lực của Đoạn Trân.
"Đúng rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh đâu?"
"Nghe nói là anh Lục bị bệnh cho nên cô Tô đang ở bên cạnh chăm sóc anh ấy" Nói đến đây, khuôn mặt Chu Diễm hiện lên vẻ hâm mộ, ghen tị, hận.
Dù sao cậu vẫn còn nhỏ, điều gì cũng viết hết ở trên mặt.
Nghê Dương vỗ vai cậu, vẻ mặt "Chàng trai làm người không tốt hay sao mà lại muốn đi làm kẻ thứ ba" nói "Tuy rằng Lục Thời Minh ngoại trừ đẹp ra thì không có bản lĩnh gì nhưng mà Tô Nhuyễn Nhuyễn thích cậu ta. Tình yêu ấy mà chính là không cần lý do gì cả"
Giống như cô yêu Tiếu Trệ vậy.
Hì hì hì, thật ngại quá đi.