Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 37




Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.

Ta đang bị sư phụ cõng đi lên núi.

Ta và cha ta, chính là người cha có lòng tốt nhặt được ta kia, quan hệ giữa chúng ta vốn không thân mật lắm, tuy rằng ta rất thích ông ấy, ông ấy cũng rất thích ta, nhưng chúng ta gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không thường xuyên ở bên nhau.

Sư phụ càng giống cha ta hơn.

Sư phụ đối xử với ta rất ôn hòa, ông ta dạy ta công phu, cho ta cơm ăn, sẽ mắng nếu ta không nên thân, nhưng cũng sẽ an ủi ta.

Ta luyện kiếm không tốt, ngồi một mình ở bờ sông giận dỗi, ông ta sẽ cầm một quả táo đi tới, đưa cho ta, sau đó không nói một lời mà rời đi.

Ta nói với ông ta: "Sư phụ, con không muốn chết."

Ông ta nói: "Ừm."

Đây là câu trả lời của sư phụ.

Ông ta muốn cõng một kẻ không thể động đậy như ta lên núi, đi Ma giáo Tẩy Kiếm Trì, ở đó có một cái ao rất dài, vốn dùng để ngâm kiếm trong chất độc, mọi người hiểu chứ, không phải ta nói xấu bọn họ, bọn họ quả thật rất thích dùng những chiêu trò bẩn thỉu này.

Chính đạo chúng ta đều là trực tiếp đánh lén.

Trở lại chuyện chính, hiện giờ xem ra dường như Tẩy Kiếm Trì càng thích hợp để lấy máu của ta đánh thức Long Tiêu Bảo Kiếm. Sư phụ không có trực tiếp một kiếm đâm chết ta, đại khái bởi vì chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, có khả năng phải ngâm thanh kiếm trong máu của ta bảy bảy bốn mươi chín ngày gì đó.

Đương nhiên cũng có thể chỉ tốn thời gian một bữa cơm, ta không rõ ràng lắm.

Ta cảm thấy rất khổ sở, bởi vì ta rất kính trọng sư phụ, tựa như kính trọng phụ thân của mình.

Ta hỏi: "Sư tỷ là do sư phụ tổn thương?"

Sư phụ nói: "Phải."

Ta vì quá khứ ta và sư tỷ xa cách mà cảm thấy khổ sở, nàng nhất định là đã phát hiện ra ý đồ của sư phụ nên mới bị sư phụ đâm bị thương.

Nàng không muốn ta chết, cho dù trong lòng nàng làm chúa cứu thế rất quan trọng, nàng cũng không muốn ta chết.

Vậy còn sư muội và sư đệ thì sao? Bọn họ thế nào? Trương Trùng Cửu nữa, hắn thế nào?

Tựa như nghe được tiếng lòng của ta, sư phụ nói: "Trương Trùng Cửu thua trong tay ta, về phần đám người sư tỷ ngươi, một ngày nào đó sẽ hiểu dụng tâm của ta."

Trương Trùng Cửu không bị thua trong tay sư phụ, bởi vì ta đã từng giao thủ với Trương Trùng Cửu, cũng hiểu rõ bản lĩnh của sư phụ.

Trương Trùng Cửu tuyệt đối sẽ không bại trong tay sư phụ.

Được rồi, ta cảm thấy là hắn cố ý, hắn muốn để sư phụ cho rằng Ma giáo bị thua, sau đó hắn sẽ biết sư phụ mở bảo kiếm ra như thế nào.

Ta nhìn về phía bên hông sư phụ, thanh kiếm này không phải là kiếm của ông ta.

Nói vậy là sư phụ đã đoạt được, cái gọi là Long Tiêu Bảo Kiếm.

Ta rất sợ Trương Trùng Cửu tới chậm, ta đã chết rồi, bởi vì ta thật sự không muốn chết, ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, ví dụ như ta còn chưa nắm trong tay bí phương của lẩu cay heo sữa, còn không có học được cách thắt bím tóc của sư muội, cũng chưa kịp biết rốt cuộc Trương Trùng Cửu có thích ta hay không.

Hai chúng ta đã ngủ với nhau, ta còn không biết hắn có thích ta hay không, không thể không nói đây là một chuyện rất bi ai, nếu như hắn không thích ta, vậy coi như hắn lỗ vốn lớn rồi.

Còn có, ta còn chưa kịp hỏi sư đệ một chút, ta đã làm chuyện gì đáng giá cho lòng hắn mang cảm kích.

Cho nên ta lại lặp lại một lần nữa với sư phụ, ta nói: "Sư phụ, con không muốn chết."

Sư phụ đã cõng ta tới đỉnh núi, ông ta đứng yên, nói với ta: "Ừm".

Đây là câu trả lời duy nhất mà ông ta có thể cho ta.

Thì ra trái tim sư phụ cứng tới như vậy.

Ta nói: "Sư phụ, kiếm trên người con quả thật là của Trương Trùng Cửu, hai chúng con là loại quan hệ đó, chính là loại quan hệ đó, người hiểu mà."

Sư phụ: "..."

Ta nói tiếp: "Sư phụ, trước khi chết con có một thỉnh cầu."

Ông ta gật đầu, ý là cho phép ta nói.

Ta nói: "Người có thể không giết Trương Trùng Cửu, có được không?"

Ông ta do dự một chút, nói với ta: "Có thể."

Dù sao thì ông ta có kiếm, Trương Trùng Cửu không tính là cái uy hiếp gì.

Ta nói: "Con còn có một thỉnh cầu, người có thể trông chừng Trương Trùng Cửu không cho hắn và người khác ở bên nhau có được không, bằng không con thành quỷ cũng sẽ không buông tha các người."

Sư phụ: "..."

Ha ha nói giỡn thôi, không ngờ tới phải không.

Ta không muốn mình lộ vẻ rất bi tráng, chuyện này không đáng giá.

Sư phụ muốn dìu ta đến gần Tẩy Kiếm Trì, nhưng ông ta có chút mệt mỏi. Ta có thể hiểu được, dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nữa mấy năm nay ông ta ăn bữa ăn khuya hơi bị nhiều.

Ta nói: "Sư phụ, ngươi có thể giải huyệt cho con, tự con sẽ đi qua đó."

Đương nhiên, sư phụ sẽ không nghe ta, ông ta là cáo già xảo quyệt, sao có thể bị trò vặt của ta lừa.

Vì để đề phòng bất trắc, ông ta còn tháo kiếm của ta xuống ném qua một bên.

Thật đáng tiếc, đó là đồ vật duy nhất mà Trương Trùng Cửu cho ta.

Tới gần Tẩy Kiếm Trì rồi, nhìn sư phụ có vẻ rất mệt mỏi, ta nói: "Sư phụ, không bằng người ngồi nghỉ một lát rồi lại lấy máu của con sau."

Ông ta muốn cho ta câm miệng, nhưng ta không nghe theo, ta nói: "Sư phụ con vẫn luôn muốn hỏi, ngươi và sư thúc có phải thường xuyên lấy con ra làm mặt trái ví dụ không? Chính là thường xuyên nhân lúc con không có mặt nói với người khác, nếu các ngươi không luyện công tử tế cũng chỉ có thể đạt tới trình độ giống như Tưởng Lạc Vân."

Khóe miệng sư phụ giật giật, nói với ta: "Không phải."

Được rồi.

Ta lặp lại lần thứ ba: "Sư phụ, ta không muốn chết, Bình Sa Lạc Nhạn mà người dạy con vẫn còn chưa học được, trái cây mà mấy năm trước người cúng viếng mộ sư tổ kỳ thật là đại sư huynh ăn vụng, hắn giá họa cho con, con nói không phải con làm nhưng người không tin, một hai phải đánh con."

Vẻ mặt sư phụ rốt cuộc buông lỏng một chút.

Nhưng ông ta vẫn đứng dậy, sờ thanh kiếm bên hông.

Ta nói: "Sư phụ, người cảm thấy, nếu sau này người nhớ đến con, là sẽ hối hận vì đã giết con, hay là sẽ hối hận vì tin lời đại sư huynh mà đánh con?"

Ông ta nói: "Lạc Vân, ngươi không cần nói nữa."

Được thôi, ta cũng cảm thấy tới lúc rồi.

Vừa nghĩ đến đây, ta nhịn không được phun ra một ngụm máu. Công phu phá giải huyệt đạo của ta luyện vẫn chưa tới nơi, mỗi lần đều khiến mình rất khó chịu, nhưng lần này chắc là lần cuối cùng.

Ông ta nhìn về phía ta, đại khái cho rằng ta sẽ phản kích, cho nên theo bản năng lui về phía sau một bước.

Ta cũng lui về phía sau một bước.

Tẩy Kiếm Trì ở bên vách núi, có lẽ vì muốn nhắc nhở người rảnh rỗi đừng tiến vào, cho nên ta chỉ cần lui về phía sau một bước nữa là sẽ ngã xuống dưới. Căn cứ vào số lượng kinh nghiệm ít ỏi của cuộc đời ta, độ cao này mà ngã xuống chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không tìm thấy xương cốt.

Cho nên Long Tiêu Bảo Kiếm sẽ mãi mãi ngủ say, không có người sẽ vì đồ vật nhàm chán này mà đánh tới đánh lui.

Vừa rồi, trong chớp mắt ta quả thật muốn phản kích, nhưng ta cảm thấy mình chắc chắn không phải là đối thủ của sư phụ, cho nên kết cuộc vẫn như cũ là sư phụ thắng.

Như vậy Trương Trùng Cửu thật sự không có cách nào đụng tới ông ta, sư phụ cũng sẽ không nghe theo di chúc của ta, ông ta sẽ giết chết Trương Trùng Cửu, bởi vì ông ta không thích loại cảm giác không an toàn này.

Cho nên cứ thế này đi, đây là kết cuộc tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến, ta thậm chí cảm thấy mình thật là một thiên tài, so với tiểu sư muội đoán được Long Tiêu Bảo Kiếm có mật mã càng thiên tài hơn.

Ta cũng không để ý mình đối với thế giới này là cái gì, là hồi ức là nỗi khổ riêng hoặc là đồ vật gì đó không quan trọng, ta chỉ để ý mình có thể vì người mà mình quan tâm lưu lại cái gì.

Ví dụ như cái này.

Một khắc kia khi ta nhảy xuống, ta cảm thấy trái tim mình bay lên trời giống như một chiếc lông chim không trọng lượng, ta không cảm giác được mình tồn tại chỉ cảm thấy gió rất lớn, gió nâng ta lên, lại lôi kéo ta xuống phía dưới, ta cảm thấy mình đang rơi vào trong vĩnh hằng.

Tạm biệt tình yêu và tiếc nuối của ta.