Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Quyển 2 - Chương 64




Hạng Ngọc Loan ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi quần vải phối dép lê, khá giống với phong cách hiện giờ của Nhan Trăn.

Nhan Trăn nhớ ra rồi, gần đây có một khu nhà trọ cho giảng viên, nhưng không có mấy người đưa gia đình tới ở, cơ bản đều để cho sinh viên thuê. Hạng Ngọc Loan mới đến, hẳn là không có chỗ ở, tám phần sẽ thuê chỗ này.

Thật là sai sót mà.

Nhan Trăn nghĩ thầm, đây có được tính là duyên phận của hai người họ không? Lúc không nên gặp thì cứ phải đụng trúng nhau làm gì.

Hi Dương đang run, chính xác là cả người y đều run, muốn bước lên trước, nhưng dường như lại thấy sợ, chần chờ không dám động.

Đây là Tử Khiêm ư?

Có lẽ y đã chờ quá lâu rồi, không biết nên tin đây là hiên thực hay chỉ là giấc mơ viễn vông của mình nữa.

Nhan Trăn đưa tay ra sau lưng y, vỗ về an ủi.

Hi Dương có lẽ muốn khóc, y nên khóc, khóc vì vui mừng. Nhưng y không muốn để Tử Khiêm thấy cảnh đó sau bao nhiêu năm cửu biệt trùng phùng.

“Tử Khiêm.” Y ẩn nhẫn hồi lâu, rốt cục vẫn không kiềm chế được muốn tới gần, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Hắn sao lại không về?

Đợi không biết bao nhiêu năm, triều đại thay đổi, nhà cửa sụp rồi lại mọc, hồ nước biến kênh đào, y từng gặp qua thời kỳ thịnh thế, cũng từng lướt qua dân chúng lầm than. Có một đạo sĩ từng phát hiện ra y, hỏi y đang chờ người nào.

Hi Dương miêu tả bộ dáng Tử Khiêm, đạo sĩ nói: “Người ngươi đợi sẽ không trở lại, còn không bằng chuyên tâm tu luyện, có khi còn có thể đắc đạo thành tiên.”

Hi Dương nói: “Hắn đã hứa với ta.”

Đạo sĩ nói: “Đời sống của con người đối với yêu quái các ngươi cũng chỉ ngắn ngủi tựa phù du, dù hai ngươi vẫn luôn cùng nhau thì hiện giờ hắn cũng đã sớm luân hồi chuyển thế, thân thể hoá một nắm cát vàng.”

Hắn sẽ không trở lại.

Hi Dương sao lại không biết? Nhưng ngoại trừ muốn cùng Tử Khiêm bên nhau, y nào còn mong mỏi gì nữa.

Đạo sĩ thấy y quá cố chấp, ở lưu lại trong nhà trọ cạnh thân liễu hai ngày, sau đó rời đi.

Lúc sắp đi còn quan sát một chốc, nói với Hi Dương: “Ngươi là yêu, nhưng trong lòng phàm căn bám rễ, rất khó đột phá tu vi, thiên kiếp trăm năm của ngươi có xảy ra chuyện gì không?”

Hi Dương không hề có ấn tượng với điều này, lắc lắc đầu.

Kỳ thực y chưa bao giờ gặp thiên kiếp cả.



Khi Hi Dương bước lên, Nhan Trăn đã suy nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ chỉ chợt lóe lên nên cậu không nắm được, cũng không biết nên thực hiện kiểu gì trong thời điểm hiện giờ.

Nhưng cậu không thể ngờ tới.

Hạng Ngọc Loan nhìn y, sửng sốt một lúc lâu, thấy y tiến lại mỗi lúc một gần cũng không lùi lại, trực tiếp thu Hi Dương vào toả yêu nang.

Nhan Trăn: “! ! !”

Cậu chạy lên, hô to: “Thầy Hạng, thầy làm gì thế!”

“Câu này phải hỏi cậu mới đúng?” Hạng Ngọc Loan còn trách ngược lại cậu, “Còn cùng đi với tên yêu vật mượn hồn phách con người để tu luyện này?”

Nhan Trăn: “? ? ?”

Cậu chả hiểu gì hết: “Gì ạ?”



“Chỉ là yêu vật bị ma hoá.” Hạng Ngọc Loan cất toả yêu nang đi “Lần sao nhớ cẩn thận chút.”

“Không phải không phải.” Nhan Trăn nói, “Hiểu lầm, là hiểu lầm ạ! Hi Dương tuyệt đối không phải ma vật, y chỉ từng bị ma vật khống chế thôi, thầy Hạng thầy phải tin em, thật sự là hiểu lầm thôi ạ, Hi Dương chỉ là thụ yêu thông thường thôi!”

Hạng Ngọc Loan cau mày: “Nhưng nó chiếm đoạt linh phách của người phàm, đây là sự thật.”

Nhan Trăn nói: “Em xin thề với thầy Hi Dương không phải loại yêu quái xấu xa ấy đâu! Thầy thả y ra trước đi, em sẽ giải thích mà.”

Thấy cậu quyết tâm thề thốt như thế, trong lòng Hạng Ngọc Loan dường như cũng vang lên một âm thanh nói “ngươi sai rồi”, đành mở toả yêu nang thả Hi Dương ra.

Vừa rơi xuống đất, Hi Dương đã nhào tới ôm chặt cánh tay Nhan Trăn, đưa lưng về phía Hạng Ngọc Loan, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Nhan Trăn nhìn gò má y, một có chút đau lòng, vỗ vỗ lưng, dùng ánh mắt nhìn tên khốn nạn mà nhìn Hạng Ngọc Loan, cũng không biết mình đang nói gì, nói chung là cậu rất tức giận: “Thầy Hạng, thầy quá đáng lắm đấy.”

Nước mắt Hi Dương thiếu chút nữa chảy xuống.

Nhan Trăn nói tiếp: “Hi Dương không phải ma vật, nhưng y từng bị ma vật khống chế, đều là vì thầy.”

Hạng Ngọc Loan cảm thấy cậu đang nói lung tung: “Vì tôi?”

“Ở đây không tiện nói.” Nhan Trăn liếc nhìn xung quanh, chỗ này lúc nào cũng có thể có người qua lại, “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”

Hạng Ngọc Loan liếc nhìn Hi Dương, thụ yêu này vẫn chưa thể bình tĩnh lại, thân thể gầy gò hơi cong lại, tuy không thấy mặt, nhưng hắn vẫn nhìn ra một loại bi thương không nói nên lời.

Hắn không có tình cảm, vậy mà mới nãy cảm nhận được y rất vui sướng, bây giờ lại cảm thụ thêm được loại bi thương này.

Cảm xúc kỳ lạ này khiến hắn bối rối, như lãnh địa của bản thân bị xâm phạm.

“Thầy Hạng?” Nhan Trăn gọi.

“Đến đây.” Hạng Ngọc Loan hơi lạnh lùng. “Hi vọng mỗi câu cậu nói đều là thật.”

Hi Dương lúc này lại lên tiếng : “Là lỗi của ta.”

Hạng Ngọc Loan sửng sốt, lại nghe y nói: “Ngươi không phải Tử Khiêm, ta sai rồi.”

Trái tim Hạng Ngọc Loan đột nhiên như bị đâm một nhát, sau tê dại chính là đau đớn.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhan Trăn trả lời thay Hi Dương: “Người mà thầy của năm trăm năm trước đã hứa sẽ lấy về.”

Cả một đường về phòng trọ, Hạng Ngọc Loan đều mất tập trung.

Vừa vào phòng, Nhan Trăn liền cảm thấy trong phòng chả có tí hơi người nào.

Sàn nhà lâu không lau dọn, vết giày thể thao in bên trên vẫn còn rõ. Trong phòng khách đặt một chiếc sô pha cũ, xem chừng đã được nhiều năm rồi, khiến người ta cảm thấy trên đó chắc toàn bụi với vi khuẩn, thực sự không dám ngồi. Vách tường đối diện sô pha có vết tích từng gắn Tivi LCD, nhưng giờ chỉ còn một mảng tường trắng bệch lệch tông với xung quanh, nhìn thôi đã thấy khó chịu. Nhìn cả gian nhà mà hốt cả hền, nếu không phải còn có tủ lạnh đang chạy ở góc tường, Nhan Trăn còn tưởng đây là nhà bỏ không đấy.

“Không cần đổi giày.” Hạng Ngọc Loan nói.

“Há, em cũng không định đổi đâu, xin phép ạ.” Nhan Trăn nói xong bèn trực tiếp bước vào, Hi Dương phía sau không tình nguyện, bị Nhan Trăn kéo theo.

Nhan Trăn vẫn luôn không muốn để bọn họ chạm mặt, chính là sợ đến lúc đó rồi, hai người ông nói gà bà nói vịt, tăng thêm đau khổ, nhưng giờ chuyện đã rồi, thì cứ kể hết mọi thứ ra đi, xem sau đó cả hai muốn thế nào.

Cậu nói với Hạng Ngọc Loan: “Chắc thầy không nhớ được đâu vì đó là kiếp rất lâu về trước của thầy mà, nên em sẽ không đội mấy sai lầm này lên đầu thầy. 500 năm trước, thầy là Tử Khiêm, có thể xem là thanh mai trúc mã với thụ yêu này, tên của y của là Tử Khiêm đặt cho.”

Hạng Ngọc Loan đặt ánh mắt trên người Hi Dương, Hi Dương cúi đầu, không nói một lời.



“Năm trăm năm trước, thầy cùng Hi Dương xác định chung thân đại sự, hứa rằng sẽ thi đỗ công danh trở về cưới người, cùng y trải qua quãng đời còn lại. Nhưng sau đó, thầy một đi không về, vậy nên Hi Dương đã đợi năm trăm năm, một khắc cũng không dám rời đi, sợ người về rồi không tìm thấy y.”

Hạng Ngọc Loan nói: “Điều này là không thể.”

“Tại sao lại không thể?” Nhan Trăn hỏi ngược lại.

Hạng Ngọc Loan lại không nói gì.

“Thứ này chính là bằng chứng. ” Nhan Trăn gọi Hi Dương, “Lấy miếng ngọc ra đi.”

Hi Dương mở lòng bàn tay, mặc cho Nhan Trăn lấy đi, đặt xuống trước mặt Hạng Ngọc Loan: “Miếng ngọc này, chính tay thầy đã đưa cho người khác mà đúng không? Đây là một phần linh thể của Hi Dương, nên mới luôn theo thầy dù đã tái thế.”

“…”

Hạng Ngọc Loan nhìn thứ kia, ánh mắt lay động, vô thức nắm chặt một góc bàn.

“Nói thật.” Nhan Trăn nói, “Em lag một kết duyên sư, đáng ra nên tác hợp cho hai người, dù sao kiếp trước hai người cũng có duyên phận, nhưng em có thăm dò một chút tin đồn của thầy trên diễn đàn liên minh, tuy không biết trong đó có bao nhiêu phần thật, em cũng hiểu được chút tình hình… thầy có biết không?”

Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi không để ý.”

“Nghe nói thầy thiếu mất một phách nên vô tình vô dục, còn nghe đồn thầy là thiên sát cô tinh.”

Hi Dương nghe câu này, kinh hãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Hạng Ngọc Loan.

Hạng Ngọc Loan: “Đúng, tôi bị thiếu mất một phách ‘Thiên Trùng’, sư phụ nói đời đời kiếp kiếp tôi đều sẽ như vậy.”

Nên hắn mới không tin điều Nhan Trăn nói. Nếu hắn chưa từng là một người bình thường, sao có thể đồng ý thành thân với một người được?

Nhưng yêu quái này lại khiến hắm cảm nhận được cảm xúc, tâm tư hắn rất loạn, mờ mịt lung tung gì cũng không rõ.

“Vậy thì, nói về ngươi đi.” Hạng Ngọc Loan nói, “Tại sao ngươi lại dựa vào linh phách người phàm để tu luyện?”

Hắn đã từng gặp loại yêu thuật này, những yêu quái yếu đuối không chịu nổi thiên kiếp sẽ bắt những người mạnh mẽ hoặc những tiểu yêu tới khi sắp phải độ kiếp, lúc không chống đỡ nổi sẽ nuốt chửng linh thể bọn họ, thành công vượt thiên kiếp, cũng sử dụng linh hồn đối phương để tu luyện. Yêu quái đã dùng loại yêu thuật này sẽ lưu lại phàm căn trong cơ thể, bởi vì yêu thể không hoàn toàn dung hợp được linh phách phàm nhân, đương nhiên sẽ bị lộ ra.

Mà những yêu quái đó đều không thể đột phá tu vi nữa, muốn đột phá, thì nhập ma.

Hi Dương hoàn toàn sở hữu mấy đặc điểm kia, chỉ dựa vào lời một phía đương nhiên không thuyết phục. Nhưng…

Miếng ngọc này, là thứ mà Hạng Ngọc Loan không thể bỏ, từ lúc hắn có ý thức đã luôn bên cạnh hắn. Cha mẹ nói đây là miếng ngọc hắn ngậm lúc sinh ra.

Hồi nhỏ hắn rất quái gở không thích nói chuyện, chỉ thích một miếng ngọc này, mà ngọc dường như có thể hiểu hắn, yên tĩnh làm một người bạn của hắn.

Hắn vì miếng ngọc, bỏ ra hơn nửa đời người để tìm kiếm, lúc đã buông xuôi, chủ nhân của nó khoan thai đến chậm, tới trước mặt hắn.

Ngọc là của Hi Dương, không có gì để nghi ngờ, Hạng Ngọc Loan có thể cảm nhận được. Thật giả lẫn lộn, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

Nhan Trăn nói: “Điều này không thể đâu…”

Hi Dương trăm miệng cũng không thể bào chữa: “Ta chưa từng dùng người phàm để tu luyện.”

Y nhìn Hạng Ngọc Loan, Hạng Ngọc Loan lại không nhìn y nữa, rũ mắt trầm tư.

Nhìn thấy độ này, sự thật bày ra trước mắt vẫn không thể tin hoàn toàn, đúng là vô tâm vô phế, Nhan Trăn lại đau lòng thay Hi Dương.

Hiện tại Hạng Ngọc Loan đã không còn ký ức kiếp trước, dù cho năm đó đúng thật là có nỗi khổ thì hắn cũng đâu nhớ được, chỉ có mình Hi Dương phải chịu đựng thống khổ và cô quạnh.

Hi Dương ảm đạm cười: “Được rồi.”

Y đứng lên, biểu tình trên mặt không có gì, ngữ khí lại run rẩy: “Đáng ra ta không nên tới đây… Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.”