Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc - Chương 71





Edit: Mimi - Beta: Chi


****


Hàm Sênh bị đánh thức, thình lình mở to mắt. Khi màn giường bị Trạm Trinh vén lên một cách thô bạo, hắn như chợt ý thức được điều gì, vội vàng kéo chăn theo bản năng, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.


Trạm Trinh đen mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Trạm Nhân. Hắn siết chặt chuôi đao, cuối cùng tra nó vào trong vỏ. Bấy giờ Trạm Nhân mới run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng mếu máo, nước mắt lưng tròng: "Ta chỉ muốn trò chuyện với tẩu tẩu thôi, không có ý gì cả."


Trạm Trinh nén giận, nói: "Ra ngoài."


Dứt lời, hắn xoay người đi ra trước. Trạm Nhân rụt cổ, cun cút bám theo như con chuột nhỏ. Hàm Thương nhìn màn giường, khẽ gọi: "Sênh Nhi?"


"Ta không sao." Trong giường, Hàm Sênh chống tay ngồi dậy, tự mặc áo lót, lại nói: "Trạm Nhân không hiểu chuyện, để Trạm Trinh dạy dỗ một lần cũng là chuyện tốt."


Hàm Thương nghe tiếng xột xoạt bên trong, đảo mắt quanh phòng một lượt. Khi thấy thùng nước, hắn thoáng đè nén lo lắng trong lòng, quay đầu lại, nói: "Ta về phòng trước."


Có tiếng bước chân rời đi. Hàm Sênh vén nhẹ màn giường lên, chờ thêm một lát mới bước xuống giường.


Dường như Trạm Nhân đã biết lỗi, Trạm Trinh mắng mỏ thế nào cũng không cãi lại, ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe, chỉ không biết có thật sự để trong lòng hay không.


"Ngươi lớn như vậy rồi, cũng sắp đến tuổi thành thân, tại sao cứ luôn phá phách nghịch ngợm như vậy hả? Ngươi tưởng ai cũng dung túng ngươi như phụ mẫu hay sao?"


"... Ta... tẩu tẩu là nữ, ta cũng vậy, nhìn một chút cũng đâu khiến nàng mang thai."


Dứt lời, bím tóc liền bị kéo mạnh một cái, nàng không khỏi ấm ức bật ra mấy tiếng kêu đau. Trạm Trinh chỉ hận không thể cạo đầu nàng, nhưng vẫn đành ra sức nhẫn nhịn: "Sau này tránh xa hắn ra, không được động tay động chân với hắn nữa, nghe chưa?"


Trạm Nhân xoa đầu, lén nhìn vẻ mặt Trạm Trinh, chỉ thấy đối phương bình tĩnh nói: "Nếu không, cô gia sẽ băm nát tay ngươi."


Trạm Nhân nhanh chóng giấu tay đi, luôn miệng hứa: "Không đâu, không đâu."


"Ngươi đã thấy cái gì rồi?"


Trạm Nhân trả lời ngay trong nháy mắt: "Không thấy gì cả."


"Nói thật."


"... Thì... chỉ một chút... ở xương quai xanh, chỉ nhìn đến chỗ đó thôi."


Trạm Trinh quan sát sắc mặt Trạm Nhân, nàng lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng vặn ngón tay mình.


Vừa định lên tiếng, Trạm Trinh lại chợt nghe thấy giọng nói của Hàm Sênh: "A Nhân tới ăn sáng à? Vào dùng bữa cùng nhau đi."


Giữa xuân, khí lạnh tan đi một chút, cảm giác ấm áp cũng dần tăng lên. Sáng sớm, Hàm Sênh mặc một bộ váy màu xanh lam, trên cổ quàng thêm chiếc khăn bằng lụa, khoác áo choàng, còn kéo cả mũ lên. Lúc đi giữa làn sương mù, trông hắn cực kỳ giống tiên nữ hạ phàm.


Trạm Nhân nhìn Trạm Trinh, dựa vào vẻ mặt của đối phương, nàng đoán hẳn là hắn sẽ không băm nát tay mình, nhanh chóng chạy về phía Hàm Sênh, nhưng cũng không dám động tay động chân gì: "Vậy, ta vào ăn nhé."


"Ngươi vào trước đi." Hàm Sênh gật đầu với nàng. Chờ Trạm Nhân chạy đi, hắn mới cất bước tiến lại gần Trạm Trinh: "Hỏi được gì rồi?"


"Không có gì, nàng nói chỉ nhìn thấy một chút thôi."


Hàm Sênh nhíu mày, xoay người vào phòng. Trên bàn ăn cơm, bốn người ngồi thành một vòng tròn. Trạm Nhân liên tục nhìn Hàm Sênh rồi lại ngó sang phía Hàm Thương, lên tiếng hỏi: "Người Nam Lương các ngươi đều đẹp thế à?"




Hàm Thương và Hàm Sênh liếc mắt nhìn nhau. Trạm Trinh lạnh nhạt nói: "Sao, ngươi định gả tới đó à?"


"... Có gì không thể." Nàng nhỏ giọng lầm bầm, cúi đầu ăn cháo, lại không nhịn được liếc Hàm Sênh: "Nhưng mà đường xá xa xôi, nếu sau này không thể gặp tẩu tẩu thì thật là đáng tiếc."


Hàm Thương dần hiểu ra điều gì đó, thấy sắc mặt Trạm Trinh lạnh như sương, âm thầm cảm thấy kỳ quặc.


"Từ giờ trở đi," Trạm Trinh nói với Trạm Nhân: "Nếu còn nói thêm một tiếng, cô gia sẽ lập tức cắt lưỡi ngươi."


Sau đó, không khí trên bàn cơm nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.


Ăn uống xong xuôi, Trạm Trinh phải chuẩn bị đi đón đoàn sứ giả Nam Lương vào Thượng kinh. Hắn dứt khoát kéo Trạm Nhân theo cùng. Lúc chỉ còn lại hai người, Hàm Thương đột nhiên hỏi: "Nàng cũng biết chuyện của ngươi à?"


Hàm Sênh lắc đầu: "Hẳn là không."


"Sao đôi huynh muội đó lại quái dị vậy?"


"Sáng nay nàng bất ngờ xốc chăn lên, ta không biết nàng đã thấy những gì, nhưng từ thái độ của nàng, ta đoán nàng vẫn chưa ý thức được."


"Tấn quốc thật sự là đầm rồng hang hổ, ngay cả nữ tử cũng... háo sắc như vậy." Hàm Thương nhìn Hàm Sênh: "Thôi, ngươi sống được thì tốt. Ca ca phải đi thu dọn, Thang Lễ sắp tới rồi."


Trạm Trinh tự ra mặt đón đoàn sứ giả, nhưng cũng chỉ giúp họ bố trí nơi ăn chốn ở tạm thời, để sắp xếp tốt những chuyện liên quan vẫn cần kha khá thời gian. Thế nên tiệc chào mừng do Tấn quốc tổ chức được định vào hai ngày nữa.


Buổi chiều, Trạm Trinh tới tiểu trúc đón Hàm Sênh. Muốn để người nọ yên tâm, hắn còn chủ động đề nghị dẫn đối phương đi xem nơi ở mới của Hàm Thương.


Nơi ở mới của Hàm Thương là tòa kiến trúc mang đậm hơi thở phương Bắc, được xây riêng để tiếp đón sứ giả các nước đến chơi. Khác với vẻ tinh xảo tú lệ của non nước Nam Lương, kiến trúc phương Bắc chú trọng bố cục hơn, tòa nhà này hiển nhiên vô cùng rộng rãi và khí thế.


Đây không phải điều đáng ngạc nhiên, bởi Đại Tấn vốn rất sĩ diện, nếu bố trí đoàn sứ giả ở nơi có điều kiện quá kém, nhất định sẽ bị nước khác chê cười.


"Thế nào?" Trạm Trinh như muốn khoe công, Hàm Sênh cũng hùa theo hắn: "Tốt quá rồi, nhưng có vẻ u ám hơn so với cảnh sắc xanh mướt mượt mà ở Nam Lương."


"Chẳng phải vì mới vào xuân sao? Mấy ngày nữa hoa cỏ đua nhau nảy nở, hẳn sẽ không kém gì Nam Lương."


Hàm Sênh vừa nói chuyện với hắn vừa đi vào sảnh nhỏ, thấy Hàm Thương đang căn dặn một người. Nghe tiếng động, người nọ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Hàm Sênh vài giây rồi lập tức cúi người: "Công chúa Điện hạ."


"Thang Thống lĩnh vất vả rồi." Hàm Sênh đáp lễ.


"Ra mắt Trạm Trinh Điện hạ." Thang Lễ hành lễ với Trạm Trinh, chỉ thấy đối phương phất tay, nói: "Thế nào? Ca ca thấy chỗ này có được không?"


"Rất tốt, thoải mái hơn tiểu trúc nhiều."


Ánh mắt của Thang Lễ vẫn lặng lẽ bám chặt lấy Hàm Sênh. Chỉ là mỗi lần đối phương nhìn sang, hắn lại lập tức quay đi chỗ khác.


Thái tử hai nước chuyện trò, đơn giản đều là mấy chuyện trên trời dưới biển, không có câu nào thành thật, cũng chẳng tiết lộ cho đối phương bất bất cứ tin tức có ích nào. Hàm Sênh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng bị hỏi mới lên tiếng đáp lời.


Bỗng nhiên Trạm Trinh không nói chuyện với Hàm Thương nữa, quay sang hỏi thăm một nam nhân vẫn luôn im lặng đến lạ lùng: "Thang Thống lĩnh đã thành thân chưa?"


Thang Lễ sửng sốt, đáp: "Ta chưa."


"Hình như ngươi lớn hơn cô gia vài tuổi, còn chưa thành thân, chẳng lẽ vì đã có ý trung nhân?"



Dù đang cười, song ánh mắt hắn lại mang hơi lạnh đầy áp bức. Thang Lễ đối diện hết sức thản nhiên, chậm rãi đáp: "Đúng vậy."


Trạm Trinh híp mắt: "Sao không hỏi cưới?"


Thang Lễ bình thản đáp: "Đã gả cho người khác mất rồi."


"Thật đáng tiếc." Trạm Trinh nói: "Lần này Thống lĩnh tới đây, có thể ra ngoài dạo chơi một chút, nếu gặp cô nương nào ưng ý, cô gia sẽ làm chủ cho ngươi đưa người về nước thành thân."


"Đa tạ ý tốt của Điện hạ. Nhưng hai nước đường xá xa xôi, gả xa tất sẽ bị cảm giác nhớ nhà hành hạ, nên vẫn là thôi đi."


"Thang Thống lĩnh thật biết thương hương tiếc ngọc, còn chưa cưới đã bắt đầu lo nghĩ cho cô nương nhà người ta rồi, hay là người trong lòng ngươi cũng bị gả đi xa xứ?"


Ánh mắt Thang Lễ hơi dao động. Phát hiện Hàm Sênh liếc mắt nhìn sang, hắn vội ổn định cảm xúc trong lòng, né tránh cuộc đối chọi gay gắt với Trạm Trinh: "Điện hạ nghĩ nhiều rồi, làm gì có nhiều cô nương gả đi xa xứ như vậy, người trong lòng tại hạ chỉ là gả từ thành này sang thành khác mà thôi."


Hàm Thương lên tiếng chấm dứt chủ đề này: "Sênh Nhi thường ăn tối giờ này phải không? Ca ca có dẫn đầu bếp hoàng cung tới, muốn ngươi được nếm hương vị quê nhà."


Hàm Sênh không khỏi xúc động, cong môi cười: "Để hai ngày nữa đi, hôm nay ta còn uống thuốc, sợ ảnh hưởng đến dược tính."


Vì không định ở lại lâu nên Hàm Sênh nhẹ giọng hỏi Trạm Trinh: "Điện hạ còn có việc gì không? Nếu không thì về phủ đi."


Trạm Trinh liếc Thang Lễ, đứng dậy nói: "Về thôi."


Hàm Thương và Thang Lễ cùng tiễn hai người ra cửa. Lúc quay vào, Hàm Thương nói: "Hắn đã biết thân phận của Sênh Nhi, nhưng, chấp nhận rồi."


"Công chúa mỹ mạo vô song, lại thông tuệ hơn người, việc này cũng chẳng có gì lạ."


"Vốn định lấy cớ tự tiện cử hành đại hôn trước thời hạn để dẫn Sênh Nhi rời đi, nhưng xem chừng, Trạm Trinh sẽ không chịu thả người."


"Điện hạ lo cho Công chúa à?"


"Không lo sao được." Hàm Thương thở dài: "Ta sợ hắn quá nhiều ưu tư, không sống lâu được."


"Điện hạ quá lời." Thang Lễ vội bảo: "Công chúa cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu."


Hàm Sênh lên xe ngựa, Trạm Trinh cũng nhanh chóng vào theo. Hắn vươn tay ôm người kia vào trong ngực, mặc đối phương cọ cọ, tìm tư thế thoải mái để dựa vào.


"Có phải hắn thích ngươi không?"


"Sao ngươi lại ghen nữa?"


"Hắn biết thân phận của ngươi à?"


"Hắn là tâm phúc của ca ca, coi như một nửa ca ca, thường xuyên ra vào tẩm cung của ta, đương nhiên là biết."


"Còn thường xuyên ra vào tẩm cung của ngươi..." Xung quanh Trạm Trinh nổi đầy bong bóng giấm: "Sao ngươi toàn đi quyến rũ kẻ khác thế?"


Hàm Sênh nhíu mày, dọa: "Nếu ngươi còn nói ta quyến rũ người này, thông đồng kẻ khác, ta sẽ không để ý đến ngươi."


Trạm Trinh thấy Hàm Sênh có vẻ giận thật bèn ngoan ngoãn nhận lỗi: "Cô gia sai rồi."



"Thang Lễ mồ côi từ bé, sau này được Phụ hoàng nhặt về. Hắn là người khiêm tốn, điềm tĩnh lại chu đáo, đích thực là một nhân tài."


"Thật không?" Trạm Trinh không bằng lòng: "Võ công của hắn đúng là cũng khá, có thể chống đỡ được khoảng mười chiêu của cô gia."


"Hắn là người thân của ta, ngươi đừng tổn thương hắn."


"Biết rồi." Trạm Trinh nói: "Tất cả những người Nam Lương tới đây lần này, chỉ cần không gây chuyện, cô gia tuyệt đối sẽ không gây hại đến tính mạng họ."


Hàm Sênh làm ổ trong lòng hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Hãy hứa với ta, ngươi sẽ để ca ca và sứ đoàn bình an trở về Nam Lương."


"Cô gia chỉ có thể đảm bảo an toàn cho họ lúc ở Thượng kinh..." Hàm Sênh lập tức nhìn về phía hắn, băng lạnh trong mắt bắn ra. Trạm Trinh giật mình, giải thích: "Cô gia không có ý đó, được được được, cô gia hứa với ngươi, sẽ phái người bảo vệ bọn họ trên đường xuôi Nam."


Hàm Sênh chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, lại rũ mi, nói: "Trạm Trinh, ta tin ngươi, nhưng nếu ngươi phụ lòng ta, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."


"... Sao tự nhiên lại nghiêm trọng thế?" Trạm Trinh hơi nâng người nọ lên, đặt những nụ hôn dịu dàng lên gương mặt hắn: "Được rồi, đừng nóng giận, cô gia thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao?"


"Ta cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết ta là người thế nào." Hàm Sênh rầu rĩ: "Ngươi đối xử với ta ra sao, ta sẽ trả lại như thế."


Trạm Trinh hơi đau lòng, nói: "Sao thế? Từ lúc ca ca đến đây, ngươi như biến thành một người khác vậy."


"Vì ta sợ." Hàm Sênh thấp giọng đáp: "Lúc bọn họ không ở trước mặt, ta cũng biết phải bảo vệ bọn họ, song cảm giác không quá rõ ràng. Nhưng khi bọn họ tới đây, đứng ngay trước mặt ta, đột nhiên ta cảm thấy áp lực đến không thở nổi. Trạm Trinh, hiện giờ, nếu ta đi nhầm một bước, rất có thể kết cục sẽ là chết chẳng có chỗ chôn, Phụ hoàng ngươi tuyệt đối sẽ không tha cho ta."


"Hắn sẽ không biết." Trạm Trinh khuyên nhủ: "Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều."


Hàm Sênh không nói gì thêm.


Sau khi hồi phủ, hắn mang hộp bánh Hoàng hậu cho đến bên cạnh giường, thỉnh thoảng lại ăn một miếng. Trạm Trinh mò tới: "Có phải bánh bổ ngực này hơi khác trước kia không?"


"Thích Tư Nhạc đã thay đổi vài phương thuốc, nó không còn là bánh bổ ngực nữa mà là bổ toàn thân."


"... Thật không?" Trạm Trinh hỏi hắn: "Mấy ngày gần đây ngươi thấy thế nào?"


"Hình như... ngủ ngon hơn một chút."


"Chẳng lẽ không phải do cô gia làm ngươi à?"


Hàm Sênh lườm hắn, co chân nói: "Ta ngủ đây."


Trạm Trinh cầm lấy cổ chân hắn, thuận đà bò lên, nằm trên người hắn hôn hôn cắn cắn.


Hàm Sênh tức giận né ra: "Làm gì đấy?"


"Cô gia làm nhẹ một chút, sẽ không quá đáng đâu."


"Ta không muốn." Hàm Sênh hơi híp mắt: "Ta muốn ngủ một giấc thật ngon."


"Sao mà ngủ ngay được?" Trạm Trinh biết đối phương không thật sự từ chối, vừa dỗ vừa cọ, lấy lòng nói: "Làm đi, làm đi... Ngươi có mang thai đâu mà sợ."