Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc - Chương 42





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mimi - Beta: Chi


*****


Hàm Sênh ngủ rất say, nhưng đêm hôm ấy, hắn lại gặp ác mộng.


Hắn mơ thấy Trạm Trinh tới tần lâu, phát hiện ngực giả từ chỗ một cô nương. Sau khi trở về, đối phương bắt đầu tra tấn hắn. Kế đó, ca ca vừa vào kinh cũng bị bắt giam. Để tra tấn hắn, Trạm Trinh đã giết ca ca ngay trước mắt hắn.


"Sênh Nhi?" Hàm Sênh bị đánh thức. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, đầu óc hoảng hốt.


Trạm Trinh lau mắt cho hắn, hỏi: "Gặp ác mộng à?"


"Ừm..." Hàm Sênh dần tỉnh táo, bắt đầu khống chế cảm xúc của mình. Nhìn vẻ mặt hết sức dịu dàng của Trạm Trinh, thật khó tưởng tượng dáng vẻ đối phương vung đao xử mình vào một ngày nào đó.


Bóng đêm khiến trái tim con người ta trở nên yếu đuối, Hàm Sênh chậm rãi lại gần, vùi mặt vào ngực Trạm Trinh. Trạm Trinh cũng mềm lòng, xót xa trước dáng vẻ yếu mềm hiếm thấy của Hàm Sênh, rồi lại vì người nọ ỷ lại vào mình mà vui vẻ. Hắn vuốt tóc Hàm Sênh, dịu dàng siết tay ôm chặt người trong ngực: "Không phải sợ, sau này nếu gặp ác mộng, ngươi cứ kéo cô gia vào, cô gia sẽ bảo vệ Sênh Nhi."


Hàm Sênh không khỏi cảm thấy buồn cười vì lời dỗ dành của đối phương, nào có dễ làm chủ giấc mộng như vậy được, muốn kéo ai vào là có thể kéo được ngay sao?


Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp: "Được."


Một đêm yên lặng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh lại, Hàm Sênh đã nghe thấy tiếng không khí bị lưỡi kiếm xé tan vang lên trong phòng.


Hắn vén màn giường, xỏ giày, giương mắt nhìn Trạm Trinh đang múa may trường kiếm trong tay. Phát hiện hắn đã tỉnh giấc, người nọ thuận miệng nói: "Hôm qua cô gia nhặt được thứ này ở tần lâu, ngươi xem thử đi này."


"Ta không hiểu về mấy thứ này cho lắm." Hàm Sênh rót cho mình một chén nước để làm trơn cổ họng rồi đi về phía Trạm Trinh, hỏi: "Ngươi dậy lâu chưa?"


"Cô gia luyện đao xong rồi mới trở về phòng." Trạm Trinh đưa thanh kiếm qua, Hàm Sênh vươn tay định đỡ lấy nhưng đối phương đã nhanh chóng thu kiếm về: "Hơi nặng, đặt lên bàn đi."


Hàm Sênh ngồi xuống, nghiêm túc sờ soạng, chỉ cảm thấy thân kiếm trắng như tuyết nhưng mang theo cảm giác lạnh thấu xương, hắn là thường xuyên tắm máu. Hắn phỏng đoán: "Kiếm này chắc phải có một cái tên rất hay."


"Sâm Bạch." Trạm Trinh hỏi: "Đã từng nghe nói tới chưa?"


Hàm Sênh lắc đầu, đáp: "Ta quanh năm ở chốn thâm cung, không biết nhiều về chuyện giang hồ."


"Đây là kiếm của Hà Nhĩ Mịch." Giọng nói của Trạm Trinh rất nhẹ, ánh mắt cũng thật trầm.


Hàm Sênh giương mắt nhìn hắn, bỗng hiểu hôm qua hắn muốn bắt ai, không khỏi hiếu kỳ: "Ngươi đã niêm phong hang ổ của Tần Dịch chưa?"


"Hắn hành động rất cẩn thận, đến nay vẫn chỉ để lộ duy nhất một lần, chính là lần ngươi bị bắt đi trước đó."


"Ngươi muốn giết hắn à?"


"Huynh trưởng của ngươi sắp đến kinh thành rồi, để đề phòng bọn họ lén gặp mặt, cô gia muốn ra tay trước."


"Nếu bọn họ lén gặp thật, chẳng phải ngươi càng dễ tóm được cả đám à?"


Hai người nhìn nhau, Trạm Trinh giơ tay chống má, nói: "Nếu vậy, chỉ sợ huynh trưởng của ngươi sẽ bị liên lụy."


"Huynh trưởng và Tần Dịch bất hòa, huống hồ hiện giờ đại cục đã định, hắn sẽ không bắt tay với Tần Dịch đâu."


Trạm Trinh im lặng nhìn Hàm Sênh. Người kia cũng thẳng thắn đáp lại ánh mắt hắn. Bỗng nhiên Trạm Trinh vươn tay, sờ má đối phương. Miết nhẹ lên dấu răng lờ mờ mình để lại hôm qua, hắn mở miệng nói: "Công chúa thật sự cảm thấy đại cục đã định à?"


Vẻ mặt Hàm Sênh không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại nhanh chóng hiểu được ẩn ý từ câu nói của đối phương. Nếu Hàm Sênh thành thật, cuộc liên hôn giữa hai nước sẽ là kết thúc cuối cùng, Hàm Thương sẽ không tùy tiện cấu kết với Tần Dịch để chống lại Đại Tấn. Nhưng một khi Hàm Sênh vẫn cất giấu bí mật riêng, cũng che giấu Đại Tấn bí mật này, như vậy một bên sẽ là mãnh hổ Đại Tấn chực chờ nổi giận, một bên là Tần Dịch một lòng ái mộ và muốn bảo vệ Hàm Sênh. Trong trường hợp đó, rất có khả năng Hàm Thương sẽ chọn bắt tay với Tần Dịch, hòng đập tan nguy cơ trước khi bí mật của Hàm Sênh bị vạch trần.



Tạm thời không bàn đến chuyện người Lương quốc định làm gì, chỉ cần dám chắc hiện giờ Trạm Trinh đã phát hiện manh mối, và tất nhiên hắn sẽ chẳng để yên.


Thế nên, trước khi Hàm Thương tới Thượng Kinh, hắn phải xác định thê tử của hắn có bí mật không. Việc này sẽ quyết định thái độ của hắn đối với vị Thái tử Đại Lương đang trên đường tới thăm muội muội nọ.


Trạm Trinh thông minh quá nhỉ, Hàm Sênh thầm cảm thán. Chỉ bằng vài câu, đối phương đã ép hắn vào bước đường cùng, ám chỉ hắn nên bắt đầu thành thật. Trạm Trinh đang liên tục thăm dò rồi từng bước ép sát, nhưng vẫn tạo cho hắn cảm giác đối phương còn rất nể tình.


Dù vậy, Hàm Sênh cũng không thể chủ động thẳng thắn được. Nếu hắn tiết lộ bí mật, chắc chắn chuyến đi thăm người thân của Huynh trưởng sẽ dẫn thẳng đến suối vàng. Nhưng chuyện đã đến nước này, Hàm Sênh cũng không thể viết thư khuyên Huynh trưởng trở về, như thế chẳng khác nào thừa nhận mình đang có điều che giấu.


Hàm Sênh bỗng nghiêng đầu tránh tay người kia, ra vẻ không vui: "Giờ ta đã ở cạnh ngươi rồi, vậy mà ngươi còn nói năng như thế được?"


Trạm Trinh rụt tay về, sửng sốt trong chốc lát. Mỗi lần Hàm Sênh phản bác, hắn đều cảm thấy mình đã sai, đành nói: "Cô gia sai rồi, ăn gì trước đã."


Hàm Sênh luôn ăn rất ít, cứ ăn xong lại nằm nghỉ trên ghế Quý phi. Đúng lúc ấy, có người trong cung tới gọi Trạm Trinh đi.


Trạm Trinh phủ thêm áo khoác, nói với Hàm Sênh: "Có lẽ vì chuyện ở tần lâu hôm qua nên Phụ hoàng gọi ta vào cung hỏi chuyện."


"Trên đường cẩn thận." Hàm Sênh không động đậy. Hắn đang mệt mỏi cả thân lẫn tâm, còn phải cố gắng ra vẻ nên giọng nói yếu ớt đến gần như chẳng còn chút sức lực.


Tâm trạng kém đi khiến hắn cảm thấy uể oải. Nghe tiếng bước chân đã đi xa của Trạm Trinh, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lòng đầy hoang mang, bất lực.


Tiếng bước chân rời đi khi nãy đột nhiên vang lên mỗi lúc một gần. Hàm Sênh mở to mắt theo bản năng. Đệm ghế dưới thân lõm xuống vì động tác chống tay của Trạm Trinh, Hàm Sênh hơi mờ mịt: "Sao lại... ưmm..."


Môi hắn bị đối phương hôn.


Sau khi rời khỏi đôi môi Hàm Sênh, Trạm Trinh thở gấp, thấp giọng hỏi: "Nói thật đi, có phải hôm qua ngươi truyền tin cho Tần Dịch không?"


Hàm Sênh trợn tròn con mắt, như đột nhiên được bơm đầy dưỡng khí và hồi sinh ngay lập tức: "Không hề."


Chuyện này hắn không thẹn với lương tâm: "Ta làm gì ở phủ Thái tử, chỉ sợ ngươi còn biết rõ hơn ta. Trạm Trinh... ta không cố gắng thu thập bất cứ thông tin tình báo gì ở chỗ ngươi cả. Ta không phải kẻ ngốc, ngay cả thư phòng ngươi cũng để ta vào, một khi có chuyện xảy ra, người đáng nghi nhất sẽ là ta. Cái bẫy lộ liễu đến vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ tùy tiện nhảy vào sao?"


Hơi thở dần ổn định, Trạm Trinh nói: "Cô gia tin ngươi." Sau đó, hắn lại hôn đối phương một cái, dỗ dành: "Đừng bực bội, cô gia sẽ đau lòng."


Hàm Sênh nhìn hắn một lát, chậm rãi rũ mi, nhẹ giọng đáp: "Ừm."


Trạm Trinh vuốt má Hàm Sênh. Lúc hắn đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi, Hàm Sênh đột nhiên hỏi: "Khoảng bao lâu nữa ca ca của ta sẽ tới?"


"Đã hẹn đầu tháng hai."


Còn ít nhất nửa tháng nữa.


Hôm nay, ngoài việc triệu kiến Trạm Trinh, Tấn đế còn cho gọi cả Trạm Cẩn, chắc là muốn hỏi về cuộc sống của hắn khi làm thủ hạ dưới trướng Giang Khâm. Để tránh bị Tấn đế phát hiện manh mối, Trạm Cẩn còn cố ý đeo ngực giả, coi như có thể nhận ra chút đặc điểm của nữ giới.


Nếu Trạm Trinh là một lưỡi đao sắc bén treo ngay trên đầu Trạm Cẩn thì Tấn đế chính là máy chặt đầu có thể phập xuống bất cứ lúc nào. Thế nên hắn không thể không cẩn thận.


Trạm Cẩn theo Giang Khâm vào cung, giữa đường chợt nghe có người lên tiếng gọi: "A Cẩn!"


Đảo mắt nhìn qua, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên căng thẳng. Giang Khâm cũng phát hiện điều này, nhìn Thanh Dung đang tươi cười đi tới, mở miệng nói: "Diện kiến Quận chúa."


"Ta tìm A Cẩn nói vài câu." Thanh Dung trông rất ôn hòa. Trạm Cẩn mím môi, vẻ không muốn thể hiện rõ ràng trong ánh mắt. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Giang Khâm đã nói: "Bệ hạ cho gọi hai người bọn ta, hẳn là có việc gấp. Nếu Quận chúa có chuyện, vậy chờ lát nữa hãy nói đi."


Giang Khâm có ý giúp đỡ, nhưng Thanh Dung vẫn một mực tươi cười, quyết không thay đổi ý định của mình: "Thái tử đã đến đâu, tiểu Tướng quân không cần sốt ruột... Trái lại, nếu A Cẩn không ngại, ta nói luôn ở đây cũng được, chỉ là mấy câu thôi mà."


Giang Khâm đang định phản ứng, Trạm Cẩn đã lên tiếng: "Chúng ta sang bên kia nói đi."


Vì thế, Giang Khâm chỉ có thể đứng tại chỗ, cau mày nhìn về phía Trạm Cẩn rời đi.



Thanh Dung đi theo Trạm Cẩn tới chỗ vắng người, vừa quay đầu nhìn Giang Khâm đã nở nụ cười: "Xem ra tiểu Tướng quân rất có lòng với ngươi."


Trạm Cẩn thản nhiên nói: "Có gì thì nói thẳng ra đi."


Thanh Dung nhìn ngực Trạm Cẩn, che miệng cười: "Cái gì đây?"


Trạm Cẩn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng. Thanh Dung nghiêm túc lại, nói: "Sao lần nào gặp ta ngươi cũng mất vui như vậy? A Cẩn, ta luôn cực khổ bảo vệ bí mật của ngươi đó. Ngươi nghĩ đi, nếu Bệ hạ biết ngươi khi quân, dù có nể tình máu mủ không lấy đầu ngươi, cũng sẽ đuổi ngươi ra khỏi kinh thành. Đến lúc đó, sao ngươi có thể báo thù cho mẫu phi được?"


Ngón tay siết lại đầy căng thẳng, Trạm Cẩn chậm rãi nói: "Rốt cuộc ngươi lại muốn ta làm gì?"


"Có khi nào Hàm Sênh cũng... đeo hàng giả giống ngươi không?"


"Ngươi đừng bị ma quỷ ám ảnh như thế nữa, tiểu Hoàng thúc đã nói nàng là nữ tử. Huống hồ Thái tử và nàng đã động phòng, chẳng lẽ hắn còn không phân biệt được nàng là nam hay nữ?"


Thanh Dung hạ mắt. Thực ra nàng cũng biết chuyện này không có khả năng. Nếu không có Trạm Cẩn, nàng cũng không liên tưởng nhiều đến vậy. Chắc vì quá chán ghét Hàm Sênh, nên nàng luôn hy vọng đối phương có sai sót trên người.


Nàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói: "Hôm nay Bệ hạ truyền gọi Thái tử, chắc chắn sẽ hỏi về chuyện bắt Tần Dịch, ta có cách, có lẽ có thể dụ hắn ra."


"Tần Dịch không dễ bắt như vậy đâu."


"Hàm Sênh là mồi nhử tốt nhất." Thanh Dung không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Trạm Cẩn, tiếp tục: "Nếu Bệ hạ hỏi, ngươi tìm cơ hội đề nghị dùng Hàm Sênh làm mồi đi, chắc chắn Tần Dịch sẽ lộ diện ngay."


Ánh mắt nàng sáng quắc, Trạm Cẩn lại im lặng không nói năng gì. Đúng lúc ấy, giọng Giang Khâm bỗng nhiên truyền đến: "Tham kiến Thái tử Điện hạ!"


Trạm Trinh vô cùng bất ngờ vì tiếng hô này: "Lớn tiếng như vậy làm gì?" Dứt lời, hắn mới phát hiện Giang Khâm đang ra hiệu với mình. Quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Dung và Trạm Cẩn đi sang hành lễ, hắn khẽ nhướng mày, nói: "Mau tới gặp Phụ hoàng đi."


Trạm Trinh cất bước đi về phía trước, Giang Khâm đuổi kịp, Trạm Cẩn cũng nhanh chóng đi theo.


Tấn đế đang thử tên, được thông báo mới buông cung tiễn xuống, vừa lau tay, vừa nói: "Tên lần này vẫn chưa được, chúng ta cần vũ khí tốt, như thế mới có thể phát huy sức mạnh của những binh lính bình thường."


Sau khi ngồi xuống, hắn cũng chẳng hàn huyên mà lập tức hỏi Trạm Trinh: "Cái súng tầm tay (*) ngươi chế tạo lần trước sửa thế nào rồi?"


(*) Hình minh họa:




"Tầm bắn vẫn còn gần quá, chưa dùng được."


Bọn họ trò chuyện đôi câu, sau đó Tấn đế nhìn sang phía Trạm Cẩn, hơi bất ngờ: "A Cẩn dậy thì lại cao gầy như vậy, ở dưới trướng Giang Khâm thế nào? Có thích nghi được không?"


"Đã khiến Phụ hoàng bận lòng, mọi thứ đều tốt đẹp cả."


Tấn đế cũng hỏi Giang Khâm vài câu, nghe hắn khen Trạm Cẩn thì cười ha ha có vẻ mát lòng mát dạ. Trạm Cẩn hơi cong môi, âm thầm vui vẻ.


Đề tài nhanh chóng chuyển qua chuyện xảy ra ở tần lâu hôm qua. Ánh mắt Tấn đế trở nên nghiêm túc. Hắn hỏi Trạm Trinh: "Rốt cuộc Tần Dịch và Hàm Sênh có vấn đề gì không?"


"Không có." Trạm Trinh trả lời vô cùng dứt khoát: "Nàng cửa lớn không ra cửa nhỏ không ghé, không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài."


"Hai nha hoàn người Lương của nàng thì sao?"


"Đã điều tra tất cả những người các nàng tiếp xúc, phần lớn đều là người trong phủ, hoàn toàn trong sạch. Hơn nữa Hàm Sênh cũng không để bụng chuyện này. Hôm qua nàng đến tần lâu... là vì trước đây nhi thần thường hay tới đó, nên nàng mới nổi cơn ghen."


Sắc mặt dịu đi, Tấn đế mỉm cười: "Thôi được rồi, nàng cũng là người thông minh, nếu có thể né tránh hiềm nghi triệt để, sau này sẽ là một tức phụ tốt... Ngươi có kiều thê trong ngực, sao còn chạy tới mấy chốn phù hoa?"


"Tần lâu ngư long hỗn tạp, nhi thần đi cũng vì chính sự thôi."


"Về việc bắt Tần Dịch, các ngươi đã có biện pháp gì chưa?"


Lông mi Trạm Cẩn khẽ run lên, Tấn đế lập tức hỏi: "A Cẩn có gì muốn nói?"


"Không..." Cân nhắc hồi lâu, Trạm Cẩn mới trả lời: "Nhi thần không có cách gì hay cả."


"Giang Khâm thì sao?"


Giang Khâm chắp tay, nói: "Chúng thần đã từng thương lượng về biện pháp tốt nhất rồi, Tần Dịch vô cùng cẩn thận, trừ khi dùng Thái tử phi làm mồi dụ, bằng không hắn sẽ không hành động vội vàng đâu. Nhưng việc này quá nguy hiểm, Thái tử đã phủ quyết ngay lập tức."


Tấn đế nhìn về phía Trạm Trinh, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến gương mặt như hoa như ngọc của nhi tức và giả thiết nếu không bảo vệ được nàng có khi lại làm mất mặt hoàng gia, đột nhiên thông suốt. Hắn thở dài, hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến Quân doanh rồi lệnh cho bọn họ rời đi.


Trạm Trinh đi phía trước cùng Giang Khâm. Đi được một quãng, hắn quay lại nói với Trạm Cẩn: "Đã vào cung rồi, ngươi tới thăm Mẫu hậu một lát đi."


"Dạ." Trạm Cẩn đồng ý, cúi đầu rời đi. Trạm Trinh nhìn theo bóng hắn, lại hỏi Giang Khâm: "Gần đây nàng ở cạnh ngươi, ngươi có nhận ra điều gì khác lạ không?"


"Hả?" Giang Khâm suy nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Có gì khác lạ?"


"Cô gia thấy nàng hơi kỳ quái."


"Nàng là muội muội của ngươi đấy, sao ngươi có thể nói như vậy?"


Trạm Trinh căn dặn: "Buổi chiều bảo nàng đến phủ Thái tử, cô gia có chuyện muốn nói với nàng."


Giang Khâm ngừng lại một chút, nhíu mày, giọng nói nhẹ đi mấy phần: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


"Nếu không thấy gì khác lạ, ngươi lo lắng cái gì?"


Trạm Trinh thản nhiên nhìn qua, Giang Khâm lập tức cảm thấy bản thân như trở nên trong suốt, vội vàng nói thật: "Đúng là có một chút khác thường, nhưng ta không nói thành lời được... Chỉ là nghĩ... nếu không ảnh hưởng đến toàn cục, chi bằng cứ bỏ qua thôi, như vậy sẽ không ai khó xử."


"Dung túng không hẳn đã tốt cho nàng."


Lúc này Giang Khâm bỗng hơi nóng nảy: "Nếu Thái tử phi có một bí mật không ảnh hưởng đến toàn cục, chẳng lẽ ngươi cũng muốn truy hỏi đến cùng sao?"


Trạm Trinh dừng bước, ánh mắt tối đi. Giang Khâm tiếp tục: "Nếu nàng không có ý xấu, nếu nàng chỉ là bất đắc dĩ, nếu nàng ấm ức ngập lòng, ngươi cũng muốn cố tình sinh sự sao?"


"Ngươi dám nói cô gia sinh sự?"


"... Ta chỉ ví dụ thôi." Giang Khâm nói: "Đã lập nàng làm Thái tử phi mà ngươi còn cố chấp truy cứu bí mật của nàng đến vậy à?"


Trạm Trinh vuốt ngực theo bản năng. Hiện giờ cây trâm kia vẫn nằm ở đó. Hắn đã vuốt ve nó rất nhiều lần, hoa văn bên trên cũng đã khắc sâu vào trí nhớ, dù không nhìn nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra. Hắn nhớ giây phút nó được rút ra khỏi búi tóc đen như mực của người nọ, nhớ dòng suối đen tuyền mượt mà nháy mắt buông lơi, rơi đầy trên gối gấm...


Trước giờ hắn vẫn luôn cảm thấy khí chất của Hàm Sênh vô cùng thanh nhã thoát tục, không son phấn lại càng xứng với ngọc quý hơn. Đương nhiên nếu trang điểm, lại đeo thêm vàng bạc châu báu, đối phương cũng là mỹ nhân kiều diễm hiếm thấy giữa thế gian.


Trong lòng hắn, cây trâm kia là vật đính ước, mới nhìn luôn có cảm giác vui mừng, nhưng gần đây, hắn lại không dám lấy nó ra xem nữa.


"Điện hạ?" Giang Khâm nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt Trạm Trinh, mở miệng thăm dò: "Chẳng lẽ Thái tử phi... cũng có chỗ nào kỳ quái?"


Trạm Trinh lạnh lùng đáp: "Lòng nàng đối với cô gia có nhật nguyệt chứng giám, còn vì ghen tuông mà dấn thân vào chốn hiểm nguy, chăm chỉ dịu hiền chỉ mong cô gia vui vẻ. Nếu nói có chỗ khác thường thì chính là quá bám người, luôn hy vọng cô gia chỉ yêu thương một mình nàng. Nhưng nữ tử thích được cưng chiều vốn là một chuyện hết sức bình thường, có gì kỳ quái chứ?"


"Ồ." Giang Khâm không tin dù là nửa chữ, nhưng vẫn gật đầu phụ họa: "Điện hạ nói có lý."