Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc - Chương 36





Edit: Mimi - Beta: Chi


*****


Hàm Sênh luôn tự nhủ trong lòng rằng mình phải thức dậy trước Trạm Trinh, rằng mình chỉ được ngủ nhiều nhất nửa canh giờ. Nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, vừa mơ màng đã lập tức ngủ quên.


Hắn phát hiện Trạm Trinh kiểm tra vết thương giúp mình vào sáng sớm. Sau khi vén chăn lên, người kia giận tím mặt, ném hết chăn gối xuống đất, đánh thức hắn bằng một cái bạt tai trời giáng.


Ôm mặt trong hốt hoảng, nhưng còn chưa hoàn hồn, hắn đã bị Trạm Trinh nắm tóc kéo lên. Mọi thứ diễn ra hệt như giấc mơ lúc trước. Điều khác biệt duy nhất chính là, lần này hắn bị ném ra ngoài trong tình trạng toàn thân chi chít vết bầm, chật vật không thể chịu nổi.


Rất nhiều người đến vây xem hắn, đánh hắn, lấy đồ đập hắn. Hắn cố gắng co người để đứng lên, nhưng thân thể lại quá mỏi mệt nên chỉ đành nằm vật ở đó như một tử thi.


Mình sẽ chết - Hàm Sênh nghĩ - Đại Lương nhất định sẽ bị liên lụy, Trạm Trinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẫu quốc của hắn đâu...


Nỗi sợ khủng khiếp khiến Hàm Sênh bất thình lình mở mắt, bật ra những tiếng thở dốc nặng nề. Hắn nhìn đỉnh giường tăm tối, nghe từng hồi trống ngực dồn dập, cảm nhận mồ hôi lạnh vã ra như tắm, dần dần tin tưởng cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.


Cổ họng khô rát, mạch máu ở thái dương giật mạnh kéo theo cảm giác đau đầu, mỗi tấc da thịt trên cơ thể hắn, mỗi đoạn xương nhỏ trong người hắn đều đang ra sức kêu gào. Thế nhưng, Hàm Sênh không dám ngủ.


Nhờ tác dụng của dược thúc say, Trạm Trinh vẫn ngủ cực sâu, hô hấp ổn định, hình như còn gặp mộng đẹp. Hàm Sênh cố gắng cử động, khép đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào của mình lại, dùng ngón tay run rẩy kéo chăn lên. Hiện giờ thể lực của hắn đã hồi phục một chút rồi. Dù vẫn vô cùng khó chịu, song ý chí khát khao được sống siêu mạnh mẽ đã thôi thúc hắn hành động.


Nam Lương lúc này vô cùng sa sút, không thể chấn hưng trong một khoảng thời gian ngắn được. May mắn là vết thương của Thái tử ca ca đã tốt hơn nhiều. Hôm qua Trạm Trinh đã nói sẽ để ca ca đến thăm hắn. Cho nên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đầu xuân hai huynh đệ có thể gặp nhau.


Sau khi đặt chân đến kinh đô của Đại Tấn, đương nhiên Hàm Sênh đã viết thư về nhà đôi lần. Nhưng cả hắn và hoàng thất Nam Lương đều biết, chắc chắn thư sẽ qua tay Trạm Trinh trước rồi mới được chuyển đi, thế nên lời lẽ cũng phải cẩn thận hơn nhiều.


Chuyện của Hàm Sênh có thể giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, chẳng qua lúc ấy quả thật không còn lựa chọn nào khác cả. Ước định một năm cùng Trạm Trinh cũng chỉ là biện pháp "tùy cơ ứng biến" của Hàm Sênh thôi.


Nhưng Hàm Sênh không ngờ... Trạm Trinh lại sinh nghi nhanh như vậy. Nói đúng ra thì, hắn không ngờ mình mình lại thốt ra lời nhắc nhở ngu xuẩn kia.


Khép đôi mắt lại, Hàm Sênh cảm thấy tinh thần của mình vô cùng căng thẳng. Hắn vẫn cho rằng lời nói của mình hôm ấy ngu không chịu nổi.


Đã có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy Trạm Trinh có thể chấp nhận chuyện mình là nam giả nữ.


Hàm Sênh nằm yên trong bóng đêm tĩnh lặng. Hơi thở của hắn rất nhẹ, ngay cả sức lực để tóm chặt góc chăn cũng không có. Trạng thái ấy cứ kéo dài đến khi người bên cạnh trở mình.


Tờ mờ sáng, đầu Trạm Trinh đau như muốn nứt ra. Hắn day trán, ngửi thấy một mùi hương kỳ quái tràn ngập không gian bên trong tấm màn giường mới dần trở nên tỉnh táo.


Ký ức đêm qua lờ mờ hiện lên... đôi mắt ngấn lệ, ngực trắng nhấp nhô, tiếng khóc nỉ non hòa cùng tiếng cầu xin nhỏ vụn, cả khuôn mặt tươi cười khiến người ta khó lòng kiềm chế nọ...


Hắn đột nhiên giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.


Nội lực của hắn rất cao, dù giữa đêm đen cũng có thể nhìn rõ mọi thứ, huống hồ lúc này trời đã sáng rồi.


Tất cả những phần da thịt lộ ra bên ngoài của Hàm Sênh đều có dấu vết, y phục trên người hắn nửa kín nửa hở, chăn đắp hờ, sắc mặt tái nhợt như bị rút cạn máu, hai má ửng đỏ kiểu bệnh nặng, hơi thở mong manh như thể sắp tắt đến nơi.


Trạm Trinh run tay chạm nhẹ đối phương: "Sênh Nhi?"


Lông mi Hàm Sênh khẽ run lên, Trạm Trinh thở phào một cái, định vươn tay ôm người nọ vào lòng lại chợt nghe hắn kêu đau. Trạm Trinh hoảng sợ, vội vã rụt tay về. Hàm Sênh cố hết sức tóm chặt mép chăn, hé miệng nói câu gì đó bằng chất giọng đã khản đặc. Tuy hắn đã cố gắng lắm rồi, nhưng âm thanh phát ra vẫn quá nhỏ nhẹ, Trạm Trinh không thể không ghé sát lại, hỏi: "Ngươi nói gì cơ?"


Trạm Trinh nói rất nhỏ, tựa như sợ dọa đến người kia. Hàm Sênh cố gắng nâng mi, để lộ đôi mắt long lanh ánh nước vì khó chịu: "Ngươi... đi ra ngoài..."


"Cô gia sai người mang nước ấm đến cho ngươi tắm rửa." Trạm Trinh không phải người từng trải nhưng sách truyện đã đọc ít nhiều. Hắn cẩn thận vươn tay, Hàm Sênh bỗng bắt đầu run rẩy, gian nan nói: "Không... Ngươi... đi ra ngoài, để Nguyệt Hoa..."



"Chuyện này sao có thể để các nàng làm được?" Trạm Trinh vừa phân trần vừa kéo chăn. Nước mắt Hàm Sênh tuôn trào. Hắn cuộn tròn người lại: "Ngươi đừng... đừng đụng vào ta..."


Trạm Trinh cứng người, chậm chạp thu tay về. Hắn sai người đi lấy nước rồi mới nhìn vẻ mặt tội nghiệp của người kia, dỗ dành: "Ta sẽ không chạm vào ngươi nữa, ta xin thề... Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ."


"Cầm... thú."


"..."


Hàm Sênh nước mắt đầm đìa, đây hiển nhiên không phải diễn trò, hắn thật sự đang cảm thấy vô cùng khổ sở. Trong lòng, trên thân, tất cả đều cực kỳ khổ sở, ấm ức, sợ hãi và cả chẳng biết phải làm sao.


Trạm Trinh ngơ ra trong chốc lát, nhưng luống cuống cùng bối rối lại chiếm nhiều hơn. Mãi đến khi có người đưa nước tới, lại thắp một ngọn nến mờ nhạt giữa gian phòng tối tăm, hắn mới khoác thêm áo vào, quay sang nói với Hàm Sênh: "Ta bế ngươi vào thùng tắm."


Hắn vén chăn lên, lập tức nhìn thấy lớp y phục mong manh quấn quanh eo nhỏ của người kia. Hàm Sênh đang khép chân thật chặt, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn bỗng lại run lên, nước mắt tràn ra càng nhiều, giọng nói cũng không kìm được nức nở: "Không được... không được nhìn ta."


Trạm Trinh vội nhắm mắt lại: "Được rồi được rồi, ta không nhìn, ngươi đừng khóc, đừng sợ, ta cam đoan... không chạm vào ngươi, ta chỉ bế ngươi qua đó thôi, ta thề."


Vừa nói, Trạm Trinh vừa vươn tay. Hàm Sênh nhìn hắn, khàn giọng nói: "Ngươi bịt mắt lại ta mới tin."


Trạm Trinh xoay người, nhặt mảnh vải bị hất xuống đất khi nãy lên, bịt mắt vô cùng dứt khoát rồi mới vươn tay ra trước mặt Hàm Sênh một lần nữa: "Như vậy được chưa?"


"Không được... sờ loạn."


"Không sờ." Trạm Trinh ôm Hàm Sênh đầy trân trọng, hệt như trong vòng tay mình là bảo bối quý giá nhất trên đời. Hắn thấp giọng nói: "Ngươi muốn thế nào ta làm thế ấy."


Hàm Sênh nhăn mũi. Như Ý ở một bên dẫn đường. Trạm Trinh nhẹ nhàng thả hắn vào thùng nước, dịu dàng hỏi: "Có nóng không?"


"Không." Cơ thể chìm vào làn nước ấm áp, Hàm Sênh hít vào một hơi, vẫn kiên quyết bảo: "Ngươi ra ngoài đi."


"Chuyện do ta gây ta, ta cũng nên chịu trách..." Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng nức nở của Hàm Sênh, Trạm Trinh lập tức nuốt nửa câu còn lại vào. Hắn ngoan ngoãn xoay người, nhận áo khoác do Như Ý đưa tới, gỡ khăn bịt mắt rồi đi ra ngoài.


Ra khỏi cửa, Trạm Trinh ôm áo khoác đứng nhìn từng đống tuyết chưa tan trong ngơ ngẩn. Hắn không thể nào nghĩ ra, tại sao hôm qua mình lại say. Tuy nói rượu không say người đã tự say, nhưng hắn cũng say hơi quá rồi.


Càng nghĩ càng không ra, cuối cùng, hắn quay sang nói với thị vệ: "Sai người đi mời Thích Tư Nhạc đến đây."


Hắn cảm thấy tình trạng của Hàm Sênh không ổn lắm.


Trong phòng, Hàm Sênh đang được hầu tắm rửa. Nguyệt Hoa vừa dội nước cho hắn, vừa nói: "Nếu Thương Điện hạ tới, Công chúa hãy trốn đi."


Hàm Sênh không đáp. Đối phó với Trạm Trinh đã khiến hắn hao hết sức lực toàn thân, lúc này hắn không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay, chỉ muốn nhắm mắt dựa vào thành thùng để cơ thể dễ chịu hơn.


Nguyệt Hoa không nói thêm gì nữa, vừa định vươn tay vào nước lại chợt nghe Hàm Sênh lên tiếng: "Để ta tự làm."


Nàng thu tay về, đi cùng Như Ý ra sau tấm bình phong. Hàm Sênh ngâm nước thêm chốc lát mới chậm rãi vươn tay xuống dưới, rửa sạch thân mình. Xong xuôi, hắn nói: "Đỡ ta ra đi."


Như Ý mang y phục tới, giúp hắn mặc vào. Từ đầu đến cuối, vành mắt nàng đều đỏ hoe. Hàm Sênh đứng không vững, được các nàng đỡ lên giường. Nguyệt Hoa đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ, nói: "Công chúa tự bôi hay là..."


"Để đó trước đi."


Hai người buông màn giường xuống, cho Hàm Sênh không gian riêng, thu dọn y phục đã bị tàn phá tả tơi rồi đi ra ngoài cửa. Trạm Trinh đúng lúc trông thấy vết máu dính trên chiếc áo Hàm Sênh mới quấn quanh eo khi nãy, vội vàng nhìn sang hướng khác theo bản năng, trong lòng không khỏi nóng lên.


Ngoài việc biết mình đã động phòng ra, hắn không hề nhớ được cái gì khác cả.



Sau tấm màn giường, Hàm Sênh chậm chạp vươn tay cầm hộp thuốc. Hắn mệt đến kiệt quệ nhưng không buồn ngủ, trái lại đầu óc còn tỉnh táo lạ thường, chỉ là cơ thể hơi mất khống chế một chút.


Hộp thuốc đã ở trong tay, Hàm Sênh vẫn tiếp tục nằm thở ra những hơi yếu ớt. Mỗi động tác hắn đều phải dùng đến rất nhiều sức lực, nên dù vừa mới tắm xong, y phục trên thân đã lại bị mồ hôi thấm ướt. Bên ngoài có tiếng động, Trạm Trinh đã vào phòng. Đối phương đứng xa xa, cất giọng nói với người ở sau tấm màn giường: "Ngươi có khỏe không?"


Hàm Sênh nằm thở trên giường, cả người như ngâm trong vũng nước. Hắn phát hiện bản thân không thể tự bôi thuốc được, đành lấy thêm một viên thuốc ở dưới gối đầu. Đây là thuốc bổ đặc biệt, có thể giúp hắn hồi phục trong một thời gian ngắn, cũng là thuốc cứu mạng trong lúc nguy nan, vậy mà chỉ một trận tình ái đã phí mất hai viên rồi.


Hắn kéo chăn che đậy cơ thể mình, lần tay xuống phía dưới, bôi thuốc một cách khó khăn. Sau khi mặc xong chiếc khố bó chặt, hắn mới thả lỏng toàn thân, ngã mạnh xuống giường.


Trạm Trinh lập tức vén màn giường, ôm lấy Hàm Sênh, nhỏ giọng gọi: "Sênh Nhi?"


Tuy đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng Hàm Sênh vẫn không thể động đậy được, cũng không nói nên lời, chỉ đành để mặc đối phương ôm.


Cửa phòng bị đẩy ra, Thích Tư Nhạc đi vào. Hắn định trêu chọc vài câu nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hàm Sênh liền vội vàng bước tới: "Ngươi làm gì nàng vậy?"


Trạm Trinh căng thẳng: "Sinh hoạt bình thường giữa phu thê thôi."


"..." Thích Tư Nhạc bóp má Hàm Sênh, nhét một viên thuốc vào, lại nói: "Đâu có giống sinh hoạt phu thê bình thường, nàng sắp mất mạng luôn rồi."


Dứt lời, Thích Tư Nhạc cầm cổ tay Hàm Sênh lên, Trạm Trinh không dám nói câu nào, nhưng Hàm Sênh lại khẽ rụt cánh tay.


Chỉ cần bắt mạch, Thích Tư Nhạc sẽ biết hắn vừa uống hai viên thuốc đại bổ, như vậy chuyện hắn tính kế Trạm Trinh sẽ bại lộ. Nhưng lúc này, động tác không mang theo chút sức lực nào của hắn lập tức bị bỏ qua, Thích Tư Nhạc nhanh chóng đặt ngón tay lên mạch hắn, sau đó nhíu chặt lông mày.


Sắc mặt Trạm Trinh rất khó coi, hắn hỏi Thích Tư Nhạc: "Sao rồi?"


Thích Tư Nhạc im lặng trong chốc lát, nói: "Đặt nàng xuống để nàng nghỉ ngơi một chút đã."


Hàm Sênh được thả xuống giường. Thích Tư Nhạc lấy một cây kim bạc ra, nhìn Hàm Sênh, nói: "Ngủ một lát đi."


Hàm Sênh âm thầm run lên, kế đó, đỉnh đầu truyền đến một cơn đau nhè nhẹ, cuối cùng, hắn toàn toàn mất đi ý thức.


Thích Tư Nhạc rút kim ra, nhìn thẳng vào mặt Trạm Trinh, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Trạm Trinh lạnh lùng hỏi: "Ngươi là thần y cơ mà, chẳng lẽ không thể chữa khỏi cho nàng?"


"Ta bên này chữa chữa chữa, ngươi bên kia giày xéo giằng co, thử hỏi nàng khỏi thế nào?"


"Ta... uống rượu."


"Tửu lượng của ngươi đâu có tệ." Thích Tư Nhạc tiếp lời: "Trước mặt tiểu nương tử lại không thể hiện được bản lĩnh à?"


Trạm Trinh nghiêng đầu nhìn Hàm Sênh, một lúc sau mới nói: "Nàng hơi sốt."


"Uống thuốc vào sẽ ổn." Thích Tư Nhạc sờ cằm, lục lọi hòm thuốc của mình, sau đó lấy ra một cái lọ, đưa cho Trạm Trinh: "Mấy hôm tới uống cái này đi, ăn món gì nhẹ nhàng dễ tiêu thôi. Ngươi cũng nên khống chế tốt bản thân, đừng gây ra tai nạn chết người. Mỹ nhân thế này, chết rồi sẽ chẳng tìm được người thứ hai đâu."


Trạm Trinh nhận thuốc, nói: "Ngày mai cô gia sẽ sai người thu dọn phòng phía Đông, ngươi vào phủ ở đi, để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra."


Thích Tư Nhạc nhướng mày: "Không ghen với ta nữa à?"


"Ghen." Trạm Trinh liếc hắn một cái: "Chờ nàng ổn định, ta tính sổ với ngươi cũng không muộn."


Hàm Sênh ngủ rất sâu, giữa chừng còn mơ màng đòi uống nước một lần. Trạm Trinh tự tay đút nước cho hắn, Nguyệt Hoa và Như Ý chỉ có thể đứng một bên. Trong phòng có đặt một chiếc bếp lò nhỏ, bên trên là đồ ăn chờ sẵn, chỉ cần Hàm Sênh tỉnh lại là có thể ăn ngay.


Vèo cái đã đến buổi chiều, Hoàng hậu sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Trạm Nhân là người đầu tiên tới. Vừa đến nơi, nàng đã mở miệng oán giận: "A Cẩn sinh bệnh rồi, nói không thể ngâm nước nóng cùng chúng ta được."


"Tiểu nha đầu này." Hoàng hậu sai người chải tóc, hỏi: "Có mời thái y chưa?"


"Nàng luôn không chịu để thái y khám bệnh."


"Được rồi, tối nay bảo tiểu Hoàng thúc của ngươi thăm bệnh cho nàng vậy." Mẫu tử hai người hàn huyên một lát, Hoàng hậu quay sang hỏi người hầu thời gian, còn nói: "Sao Thái tử phi vẫn chưa đến? Sai người đi gọi nàng đi."


Trạm Nhân mừng rỡ vô cùng, một mực đứng ở cửa chờ người hầu đi gọi. Hoàng hậu thấy thế bèn hỏi: "Sao lại thích nàng đến vậy?"


"Ai mà biết được." Trạm Nhân rút khăn tay ra chống má, vui vẻ nói: "Chẳng biết hôm nay nhi thần có cơ hội trông thấy ngọc thể của tẩu tẩu không, nếu có thể sờ sờ vài cái... từ nay quyết không rửa tay nữa."


"Phẩm giá đâu rồi." Hoàng hậu buồn cười: "Bổn cung thấy ngươi cũng nên thành thân đi. Mấy ngày nữa sẽ tìm mối tốt cho ngươi để ngươi biến nhanh một chút."


Trạm Nhân mếu máo: "Nếu Mẫu hậu có ba phần dịu dàng đáng yêu của tẩu tẩu, nhất định Phụ hoàng sẽ đặt người ở đầu quả tim, làm gì có chỗ cho Vinh Quý phi kia nữa?"


"Hừ." Hoàng hậu đặt trang sức trên tay xuống, nói: "Bổn cung là Hoàng hậu Đại Tấn, là đích nữ của Minh vương, có tiền tài có thân phận, không vừa mắt ai sẽ thẳng tay đánh bay kẻ đó, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng cứ đối mặt với hắn là lại phải khúm núm, phiền chết đi được, chẳng bằng không gặp."


"Haiz." Trạm Nhân tỏ vẻ ưu sầu: "Người cứ thế, nhi thần thật lo ngày nào đó Phụ hoàng sẽ phế bỏ người."


Hoàng hậu cười khẽ, không trả lời.


Thái giám đi tới phủ Thái tử trở về rất nhanh, bẩm báo: "Thái tử phi bị bệnh rồi."


"A Cẩn bị bệnh, nàng cũng bị bệnh? Hay là cố ý không coi Bổn cung ra gì." Sắc mặt Hoàng hậu tối sầm xuống. Trạm Nhân vội đỡ lời: "A Cẩn có thể bệnh, đương nhiên tẩu tẩu cũng có thể bệnh, Mẫu hậu không trách A Cẩn, sao lại trách tẩu tẩu?"


"Nàng là người Đại Lương, tất nhiên Bổn cung sẽ không vừa mắt." Hoàng hậu vừa nói xong, tiểu thái giám kia liền quay đầu nhìn Trạm Nhân rồi tiến lên hai bước, nói nhỏ vào tai nàng. Sắc mặt Hoàng hậu lại càng khó coi hơn.


"Lời này là thật sao?"


"Thái tử chính miệng nói, còn bảo tối nay sẽ đến nhận tội với ngài."


"Tiểu tử này..." Hoàng hậu cau mày, bỗng nói: "Bổn cung đi xem thử."


Trạm Nhân vội đuổi theo: "Mẫu hậu muốn đi thăm tẩu tẩu à?"


"Ta đi xem có phải nàng giả bộ bệnh không." Hoàng hậu lườm Trạm Nhân một cái: "Ngươi ở lại đây đi."


Trạm Nhân nghẹn họng rút chân về.


Sau vài cơn ác mộng linh tinh lộn xộn, cuối cùng Hàm Sênh cũng tỉnh lại. Ngay khi hắn mở mắt, Trạm Trinh lập tức ghé lại gần: "Sao rồi?"


Hàm Sênh quay đi, không để ý. Vui mừng trong lòng Trạm Trinh tan đi một chút. Hắn vừa nhìn Hàm Sênh, vừa dùng ngón trỏ và ngón giữa bò bò trên giường, sau đó nhẹ nhàng chạm vào tay người kia. Kết quả là đối phương lập tức rụt tay về.


Trạm Trinh biết mình có tội, nhưng lại chẳng biết phải làm sao.


Đúng vào lúc ấy, ngoài cửa bỗng có tiếng nói: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương!"


Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra. Hàm Sênh quay mặt lại, vội vàng muốn ngồi dậy nhưng Hoàng hậu đã nhanh chân bước tới ấn hắn xuống giường. Thấy Hàm Sênh vừa cử động đã lộ ra vẻ mặt đau đớn mệt mỏi, nàng run giọng nói: "Hài nhi ngoan, Mẫu hậu tới thăm ngươi... Bị dằn vặt thành cái dạng gì rồi, có còn ra người nữa không!"