Hạ Minh Thâm chạy đến chỗ cậu thiếu niên lúc nãy, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên kia đang bị bọn buôn chó quấy rối.
Khó mà trách được bọn họ nhận nhầm người – Hạ Minh Thâm và cậu thiếu niên này đều mặc áo khoác đen, đội mũ, chiều cao và hình dáng cũng ngang ngang nhau, người không quen biết nhìn sơ qua quả thực rất khó phân biệt.
Người buôn chó đuổi theo đẩy vai thiếu niên đe dọa nói: “Thằng chó đẻ, con chó đâu! Mày giấu nó chỗ nào!”
Dựa theo kinh nghiệm của bọn họ, mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này đã quen thói bịp bợm, nhìn vóc dáng có vẻ như đã phát triển nhưng thực chất nhát gan vô cùng, hù dọa một chút cũng có thể tè ra quần.
Cậu thiếu niên cúp điện thoại, liếc nhìn người bán chó một chút rồi buông ra một câu.
Cậu ta quay lưng lại với Hạ Minh Thâm nên cậu không biết được ánh mắt của cậu ta như thế nào nhưng nhìn phản ứng tức giận của người buôn chó thì chắc cậu ta có vẻ không yếu đuối và dễ bắt nạt như bọn họ tưởng tượng.
Hạ Minh Thâm bước nhanh hơn, lặng lẽ trốn sau một cái thùng rác — lần này, cậu đã nghe thấy rõ ràng câu nói của cậu thanh niên kia: “Điên.”
“Mày muốn ăn đập!” Người buôn chó bị khiêu khích gân xanh gân đỏ nổi lên.
“Tôi không có thời gian đùa giỡn với chú.” cậu thiếu niên khoác lại cặp sách lên vai, bực bội nói, “Có bệnh thì đi khám, kẻo cắn phải người khác thì khổ thân phải đi tiêm phòng dại.”
“Bớt nói nhiều, đập nó đi!” Người buôn chó bị Phán Hoa đạp cho một phát chạy phía sau, đứng sau nhe răng trợn mắt, “Đại ca, đập nó đi!”
Hạ Minh Thâm canh vừa đúng lúc từ thùng rác nhảy ra, cởi mũ đội lên đầu người buôn chó.
Hắn ta không biết đánh nhau nên khi bị ‘đám mây đen’ che mắt bắt đầu múa may loạng choạng, Hạ Minh Thâm quay sang nắm tay thanh niên mặc áo phông đen nói: “Chạy!”
Hai người ngầm hiểu ý, nhanh chóng chạy đi.
Bọn họ một mạch chạy tới đồn công an của phố Vân Thành, Phán Hoa đang ngồi đợi bên cạnh một chú cảnh sát, lâu lâu lại ngóc cổ nhìn ra ngã tư, thấy cậu chạy tới thở phì phì thì thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì chạy quá nhanh, Hạ Minh Thâm chống đầu gối không ngừng thở hổn hển, chú cảnh sát đeo dùi cui ngay bên hông, an ủi họ: “Đừng lo, bọn chúng dám tới đây tôi sẽ dãy dỗ họ thành một con người mới luôn.”
Hạ Minh Thâm thoáng thấy hai người buôn chó đang lấp ló ở góc phố, trông thấy chú cảnh sát đang đứng túc trực sẵn, bọn họ tính toán cân nhắc vũ khí hai bên thừa nhận rằng những cây gậy gỗ bình thường không thể nào đánh bại lại dùi cui điện được —- Hạ Minh Thâm lau mồ hôi sau lại liếc nhìn qua góc phố thấy hai bóng người cũng biến mất.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Con chó Shiba được giải cứu cực kỳ thông minh, đưa cái chân gãy lên nghiêng người về phía Hạ Minh Thâm dùng lưỡi liếm láp lòng bàn tay cậu.
Hạ Minh Thâm vuốt ve cái đuôi lớn màu xám của nó vừa giải thích nguyên nhân sự tình cho thiếu niên áo khoác đen kia.
Cậu thiếu niên áo khoác đen hình như cũng trạc tuổi bọn họ, khuôn mặt thanh tú tái nhợt, đôi môi rất mỏng. Bên trong áo khoác của thanh niên là đồng phục học sinh ngắn tay của trường cấp ba, huy hiệu trường được đính trên ngực áo ‘Nhạc Khuynh, lớp 6 trường THPT” được viết bằng màu đỏ trên nền trắng — ngoại trừ họ tên thì nó giống hoàn toàn cái mà Hạ Minh Thâm đặt trên bàn.
“Thì ra bọn mình là bạn cùng lớp tương lai.” Phán Hoa chỉ vào mình và Hạ Minh Thâm, “Tụi mình cũng là học sinh năm nhất lớp 6 của trường THPT chuẩn bị nhập học nè.”
Cậu ta và Hạ Minh Thâm từng người một nhiệt tình giới thiệu bản thân nhưng Nhạc Khuynh chỉ nhìn họ với một cái cau mày nhẹ, có vẻ không hài lòng.
Nhạc Khuynh khi đó không có đôi mắt sắc bén như người lớn, nhưng tính cách không gần gũi với người lạ của cậu ấy lại được cải thiện rất nhiều, bị anh nhìn chằm chằm cau mày như thế Bàng Tử Hoa có hơi nhút nhát nói nhỏ với Hạ Minh Thâm: “Tớ chọc giận gì cậu ấy hả?”
“E là không phải là cậu,” Hạ Minh Thâm nói, “Chắc là tớ đó, suýt chút nữa chỉ vì tớ mà cậu ấy bị đánh.”
Đột nhiên cơ thể của Nhạc Khuynh rung lên.
Hạ Minh Thâm tay nhanh hơn não vội vàng đỡ lấy Nhạc Khuynh một giây trước khi anh sắp ngã xuống đất, chạm vào một mảnh da nóng rực.
Ba người và một con chó chia thành hai nhóm, Phán Hoa đưa con Shiba đến bệnh viện thú cưng, Hạ Minh Thâm đưa Nhạc Khuynh tới bệnh viện người.
Sốt cao làm đôi mắt Nhạc Khuynh ươn ướt, mất tập trung, anh nheo mắt nhìn lọ truyền dịch một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man. Hạ Minh Thâm nghĩ chắc do lúc nãy vừa chạy một đoạn dài nên Nhạc Khuynh mới ngã bệnh vậy nên sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm chăm sóc anh, lấy cái ghế ngồi trước giường bệnh, lặng lẽ đếm từng giọt truyền dịch rơi xuống canh đúng lúc để nhắc nhở y tá thay bình truyền kịp thời.
Mười lăm phút sau cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
—- Tiếng nước tí tách nhỏ giọt giống như một bài hát ru, mí mắt của Hạ Minh Thâm như được dính đầy keo, dán chặt lại, đầu cậu càng ngày càng nặng dần, tiếng tí tách đều đều dần dần chìm vào giấc ngủ. Cậu cố gắng đặt đồng hồ báo thức và thức dậy sau nửa tiếng bằng chút tỉnh táo cuối cùng của mình.
Vừa đặt điện thoại xuống, cậu đã ngủ thiếp đi, nằm nhoài bên cạnh mép giường.
Có lẽ chỉ mới qua năm phút, cũng có khi đã qua nửa tiếng, bên tai Hạ Minh Thâm vang lên tiếng chuông ầm ĩ, làm cậu giật mình tỉnh dậy.
Vì tỉnh dậy quá đột ngột nên đờ người một lúc lâu mới ý thức được đó là tiếng chuông điện thoại, đầu óc chầm chậm phản ứng, chợt nhớ lại lúc nãy vì sợ đồng hồ báo thức sẽ đánh thức người nằm trên giường bệnh nên cậu đã cố tình chuyển sang chế độ rung.
Vậy cái nhạc nhạc chuông này là…
Hạ Minh Thâm dụi dụi mắt, tìm kiếm trên giường bệnh, phát hiện tiếng chuông vang ra từ trong túi áo khoác của Nhạc Khuynh. Điện thoại di động sáng lên hiện ba số 7 đầu dãy số, hẳn là số của người nhà Nhạc Khuynh.
Y tá đi tới thay kim truyền, Hạ Minh Thâm dịch sang một bên nên sơ ý chạm vào nút trả lời màu xanh, ngay lập tức đầu dây bên kia một giọng nam lớn vang lên: “A lô? Nhạc Khuynh.” Người đàn ông bên kia điện thoại ngừng một chút mới nhẹ giọng nói tiếp: “Có việc gì thì về nhà nói tiếp, con về nhà trước đi, ba với con sẽ nói chuyện…”
Hạ Minh Thâm chưa kịp giải thích thì điện thoại đã bị giật lấy.
Cậu quay đầu lại thấy Nhạc Khuynh đã tỉnh, nửa người lạnh lùng dựa vào đầu giường, vuốt màn hình hai ba lần, tìm lại số điện thoại vừa nãy trực tiếp cho vào danh sách bị chặn.
Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng khó xử đến mức thời gian như cô động lại.
Một lúc sau, bởi vì vô tình xen vào chuyện riêng tư của người khác Hạ Minh Thâm khó khăn nói: “Không phải tôi…”
Nhạc Khuynh lạnh lùng nói: “Không cần giải thích.”
Hạ Minh Thâm: “…” chết rồi, tức giận rồi.
Nhạc Khuynh kéo hết dãy số tạo thành một danh sách đen, chưa hết hắn tiếp tục lên các nền tảng xã hội chặn hết các tài khoản có liên quan.
Xử lý xong hắn mới mở miệng nói: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi tới bệnh viện.”
Hạ Minh Thâm đứng ngồi không yên: “…Không, không cần cảm ơn.”
Nhạc Khuynh hỏi: “Tiền khám là bao nhiêu?”
Thấy hắn móc ví ra, Hạ Minh Thâm vội vàng từ chối: “Không cần trả tôi đâu, tôi làm việc thiện không cần phải đền đáp làm gì, hơn nữa, bây giờ cậu không có nơi nào để ở đúng không?”
Nói vừa dứt câu cậu mới nhận thức được mình hỏi hơi sai, căng thẳng đến mức tự cắn vào lưỡi mình, đau đến ứa nước mắt.
Tay đang cầm ví của Nhạc Khuynh khựng lại.
“Không, không, ý tôi không phải vậy!” Hạ Minh Thâm ước gì có thể thu lại câu nói vừa rồi, nếu cậu có lông, cậu sẽ nổ tung ngay và luôn.
他要是有毛,此时都该炸开了。- không hiểu câu này lắm☹️
“Tôi, ý tôi là” Cậu cố gắng làm dịu bầu không khí, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Cậu có muốn thuê chung phòng với tôi không?”
Nhạc Khuynh: “…Thuê chung?”
“Ở phố Vân Thành, rất gần trường.” Hạ Minh Thâm gật đầu, “Do tôi lỡ thuê một căn hai phòng ngủ nên giờ đang tìm người ở chung để chia sẻ tiền phòng. Vậy… Cậu có muốn ở không?”