*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
**** Awnnn đôi cuối này cưng xỉu:***
Thiệu Tử An ngày thứ hai không tới sân bay đón Hàn Mạc, mà là trực tiếp tới bộ phận nhân sự công ty RS trình diện.
Thiệu Văn Phong đã gọi điện thoại cho quản lý bộ nhân sự, nói với hắn Thiệu Tử An trước sẽ tới phòng thị trường làm nghiệp vụ viên, hơn nữa cố ý cường điệu, không nên bởi vì cậu là em trai ông chủ liền cho đãi ngộ đặc biệt, nếu như bị anh biết nhất loạt khai trừ.
Thiệu Tử An đối với hình thức sắp xếp này rất hài lòng, cậu tới chính là vì học tập, nếu như muốn làm công tử ca Nhị thiếu gia, cậu ở nước ngoài cũng có thể tiêu xài nhân sinh, nhưng cậu không muốn.
Phòng thị trường binh hoang mã loạn, điện thoại một lát lại vang lên, Thiệu Tử An đi theo quản lý bộ nhân sự đứng ở bên ngoài phòng làm việc lớn của phòng thị trường, nhìn dáng vẻ bọn họ luống cuống tay chân nghe điện thoại ghi chép trong lòng không chắc chắn, cậu sợ mình tới lúc đó ngay cả lời cũng không nói rõ ràng......
"Cậu là mới tới? Vừa vặn, chỗ này có một phần hồ sơ điều tra cậu cần đi làm." Quản lý phòng thị trường từ phòng làm việc đi ra ngoài, liếc cái liền thấy Thiệu Tử An, sau đó bước tới nhét cặp văn kiện trong tay cho cậu.
Thiệu Tử An sửng sốt, sau đó gật gật đầu, ở ra nhìn nhìn, có chút mộng.
Công ty anh cậu còn có điều tra đặc biệt nhằm vào thị trường mỹ phẩm phụ nữ, cái...... cái này bảo cậu hỏi thế nào a?
Quản lý lại đưa một xấp báo cáo cho cậu, sau đó nhìn bảng tên cậu đeo trên cổ, sửng sốt, "Thiệu Tử An? Cậu và ông chủ quan hệ gì."
Thiệu Tử An ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nói ba chữ, "Không quan hệ."
"......" Không quan hệ? Lừa quỷ hả! Quản lý phòng thị trường túm da đầu, biểu tình hiển nhiên cùng một đức hạnh với ông chủ bọn họ lúc xụ mặt, bất quá hắn xoay xoay con ngươi, không vạch trần.
"Chỗ đó là bàn làm việc của cậu, nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là làm xong 50 bản báo cáo điều tra thị trường này, ngày mai viết một phần báo cáo tỉ mỉ đưa cho tôi, có vấn đề không?"
"Không có." Mặc dù đối với ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải khảo nghiệm nghiêm khắc như vậy, nhưng Thiệu Tử An tự cổ động bản thân, cậu nhất định có thể làm được.
Quản lý phòng thị trường rất hài lòng, vỗ vỗ vai cậu, sau đó xoay người về phòng làm việc, hắn còn có những việc khác phải làm.
Quản lý bộ nhân sự nhìn Thiệu Tử An, lại nhìn một đống câu hỏi điều tra cậu ôm trong ngực, bĩu môi, "Khoảng thời gian này hàng năm đều là thời điểm phòng thị trường bận rộn nhất, qua hai tháng là tốt rồi."
Thiệu Tử An gật gật đầu, nói câu cám ơn với nhắc nhở thiện ý của hắn.
Sau đó đặt một đống bản câu hỏi điều tra ở trong túi mình xách theo, mở cặp văn kiện kia ra nhìn kỹ chút sau đó cũng cùng nhau đặt trong balo, tiếp đó cầm túi rời đi.
Hôm nay là thứ 4, cậu trước tiên có thể đến trung tâm thương mại hỏi một chút mấy nữ nhân viên bán hàng, sau đó tới cách quán ăn nhanh xoay một vòng.
Cậu tưởng tượng rất tốt, nhưng chân chính thực hành khó khăn nặng nề.
Cậu vốn cho rằng chỉ có phụ nữ nước ngoài mới sẽ cởi mở như vậy, không nghĩ tới ngay cả phụ nữ Trung Quốc cũng như thế, nhìn thấy trẻ tuổi lớn lên đẹp trai đều hai mắt phát sáng muốn nhào lên.
Năm mươi phần câu hỏi điều tra chỉ làm 20 phần, cậu đã mệt tới thở hồng hộc đầy đầu mồ hôi, bụng đói ùng ục kêu lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, suy nghĩ chút vẫn là gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong nói với anh một tiếng mình buổi trưa không thể về ăn cơm, sau đó nhìn xung quanh chút có tiệm tạp hóa nào không, cậu đi tới đó tạm một bữa.
Thiệu Văn Phong dặn dò cậu buổi tối đừng về quá muộn, dì Lưu làm rất nhiều món ngon, Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp cũng dẫn con tới đây.
Cậu liên tục đáp lại, sau đó cúp điện thoại đi vào một quán bánh nướng, gọi bốn cái bánh nướng lại gọi bát mì hoành thánh.
Mặc dù sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng sau lần đó tới trong nước Trương Mạo mời cậu ăn một lần bánh nướng, cậu liền thích.
Mặc dù mùi vị này không ngon bằng lần trước, nhưng coi như không tệ.
Lúc cúi đầu uống canh hoành thánh dư quang khóe mắt nhìn thấy có người ngồi ở đối diện mình, cậu cũng không để ý. Dù sao cũng là lúc đỉnh điểm dùng cơm, có người ghép bàn rất bình thường.
Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lại ngẩn người, đôi mắt lạnh nhạt giống Thiệu Văn Phong kia giờ phút này lại trợn tròn, tự dưng lộ ra vẻ cực kỳ đáng yêu.
"Nuốt xuống, nuốt xuống, cậu đừng phun lên mặt tôi." Đổng Dịch câu khóe miệng cười xấu xa, còn đưa tay nhu nhu tóc Tử An, đầy mặt trêu đùa.
Ùng ục một tiếng, Thiệu Tử An nuốt xuống canh ngậm trong miệng, sau đó ho khan một tiếng kinh ngạc hỏi: "Sao anh ở đây?"
Người đàn ông này một thân tây trang hưu nhàn hạng sang ngồi trong quán nhỏ như này thật sự là không hợp, đã có không ít người lén lút quan sát hắn.
"Ông chủ, cho 6 cái bánh nướng một bát cháo gạo đen." Đổng Dịch ngẩng đầu lên hô một tiếng với ông chủ, sau đó nhìn về phía Thiệu Tử An cười nói: "Làm sao, tôi vì sao không thể tới nơi này."
Thiệu Tử An bị chẹn họng, đúng a, anh ta tại sao không thể tới, người ta mở cửa hàng chính là làm ăn, ai đói cũng có thể vào ăn, cậu quản quá nhiều rồi.
Bĩu môi, Thiệu Tử An cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không để ý Đổng Dịch.
Nếu cậu biết Đổng Dịch là cố ý chạy đến tìm cậu ăn cơm, e rằng liền sẽ không việc không liên quan đến mình như vậy.
Đổng Dịch biết Hàn Mạc hôm nay về, cho nên buổi trưa gọi điện thoại, nói bóng nói gió hỏi tới chuyện Thiệu Tử An buổi trưa về nhà không, sau đó lại rất không biết dơ trực cơm tối, lúc này mới để cấp dưới tra vị trí của Thiệu Tử An, hắn thật sự từ thành Đông lái xe hơn hai tiếng mới tới thành Tây, sau đó...... Vô tình gặp được.
"Cậu chấm nhiều dấm như vậy căn bản không ăn ra mùi vị vốn có." Nhìn thấy Thiệu Tử An ngâm cả cái bánh nướng trong bát dấm, Đổng Dịch cau mày, lên tiếng nhắc nhở.
"Vậy ăn thế nào?" Thiệu Tử An ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhét cả cái bánh nướng đã biến thành tương màu đỏ vào trong miệng phồng má nhìn hắn.
Lần trước Trương Mạo chính là ăn như vậy a, sao cậu không thể ăn như vậy.
"Từ phía dưới cắn miếng nhỏ, sau đó hơi chấm chút dấm và tương ớt, lại ăn một miếng." Hắn làm mẫu, sau đó há miệng, một miếng bánh nướng còn bốc hơi nóng bị hắn áu u một tiếng...... Nuốt, "Ưm ~?! Ngon!"
Thấy hắn ăn đầy mặt cảm giác rất sung sướng, Thiệu Tử An rục rịch.
Không có mấy người sẽ cự tuyệt sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, hiển nhiên, Thiệu Tử An cũng là tiểu cật hóa. Hồi ở nước ngoài cậu cũng đi tới không ít quán cơm mà người trong nước mở, có đồ ngon sẽ nhớ kỹ tự mình về nhà thử xuống bếp, mặc dù lúc thất bại rất nhiều, nhưng cậu vẫn là rất có hứng thú.
Gắp một cái bánh nướng lên, sau đó cắn một miếng nhỏ, nhìn nhìn dấm trong đĩa mình, lại nhìn nhìn dấm và tương ớt trong đĩa Đổng Dịch, duỗi tay qua ở trong đĩa của Đổng Dịch chấm chấm, sau đó giương mắt nhìn Đổng Dịch.
"Như vậy?"
"Đúng, ăn miếng đi." Đổng Dịch đối với động tác vừa rồi của cậu tỏ vẻ rất hài lòng, ít nhất có một điểm có thể xác định, đứa nhỏ này không bài xích cùng mình có tiếp xúc.
Thiệu Tử An bán tín bán nghi liếc Đổng Dịch, sau đó vẫn là dựa theo hắn nói, một miếng nhét bánh nướng vào trong miệng, má trong nháy mắt căng ra, phồng phồng.
"Thế nào?" Đổng Dịch thẳng tưng nhìn chằm chằm mặt cậu, thật sự muốn duỗi tay qua niết niết, thật đáng yêu.
Thiệu Tử An từ từ gật gật đầu, sau đó lại gật gật đầu, tiếp theo gắp một cái lên, tiếp tục động tác lúc nãy, lại nhét một cái, sau đó áu u hai tiếng, nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó nói: "Mùi vị không giống vừa nãy."
"Đúng không, tôi đã nói cách ăn này ngon hơn." Đưa tay lấy cái đĩa đặt trước mặt Thiệu Tử An ra, lại đặt cho cậu một cái đĩa nữa.
Thiệu Tử An bĩu môi, không đáp lời hắn.
Chỉ là bữa trưa, ăn no là được, bất quá có ăn ngon đương nhiên thích ăn.
"Buổi chiều mấy giờ đi làm?" Đổng Dịch lau lau miệng, nhìn túi cậu đặt trên ghế bên cạnh, nhíu lông mày đưa tay ra hiệu cậu lấy tới cho mình xem.
"Aizz." Thiệu Tử An đưa túi cho hắn, sau đó mặt đau khổ nhìn hắn, "Tôi vẫn đang đi làm, sắp buồn chết rồi."
Đổng Dịch lật lật câu hỏi điều trang bên trong, sau đó nhìn cậu một cái, "Tối nay phải xong?"
"Ngày mai nộp báo cáo." Thiệu Tử An để đũa xuống lau lau miệng, nhún nhún vai, "Tôi ăn no rồi, tiếp tục đi làm việc."
"...... Tôi giúp cậu? Buổi tối không phải còn phải tan việc sớm chút về ăn cơm sao, tôi giúp cậu cùng điều tra thế nào?" Đổng Dịch cùng đứng lên với cậu, thanh toán tiền ăn của hai người.
Thiệu Tử An quay đầu nhìn hắn, khơi mi, "Anh không cần đi làm?" Có người hỗ trợ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cậu cũng muốn tan việc sớm chút.
"Đi, dẫn cậu tới công ty tôi, bất quá chính là 30 phần điều tra, nhân viên nữ trong công ty là đủ rồi." Đổng Dịch hất đầu với cậu, ra hiệu cậu cùng lên xe.
Thiệu Tử An cũng không cảm thấy đây là ăn gian, quản lý cũng không nói với cậu, phải có đám người đặc biệt, có thể về điều tra được phái nữ là được.
Đổng Dịch mang theo Thiệu Tử An tới công ty hắn, từ lúc bắt đầu vào cửa, từng câu hỏi điều tra chia cho nhân viên nhìn thấy, cuối cùng......
Thiệu Tử An đứng ở trong phòng làm việc của Đổng Dịch, cầm trong tay phần câu hỏi cuối cùng quơ quơ, "Còn lại một phần cuối cùng làm sao đây?"
Đổng Dịch khơi lông mày duỗi tay cầm tới, sau đó bá khí viết tên mình lên, xoạt xoạt xoạt, nội dung điền vào, làm xong.
"...... Anh đây mới gọi là ăn gian." Thiệu Tử An co rút khóe miệng, nhìn nhìn nội dung, bất quá nhưng vẫn là đặt vào trong túi, "Tới lúc đó công ty nếu gọi điện thoại tìm hiểu anh cũng đừng quên thay đổi âm thanh."
Đổng Dịch cười gật gật đầu, một lời đáp ứng.
"Không thành vấn đề, cậu nếu có thể tiếp nhận tôi, bảo tôi đi chuyển giới cũng không vấn đề."
Thiệu Tử An sửng sốt, sau đó mang theo biểu tình ghét bỏ nhìn về phía nam nhân, lắc lắc đầu, "Thôi đi, anh cho dù chuyển giới thành phụ nữ...... khổ người này của anh cũng đủ dọa người, King Kong Barbie (*)?"
((*) King Kong barbie là chỉ phái nữ mặt đẹp nhưng mà thân hình cơ bắp lực lưỡng. Đôi khi cũng chỉ mấy anh gay ẻo lả cơ bắp. Nhìn hình dưới cho dễ tưởng tượng)
"Vậy cậu thích King Kong Barbie không?" Đổng Dịch khơi lông mày, cười xấu xa ghé tới, chóp mũi đối chóp mũi.
Sắc mặt Thiệu Tử An cũng không thay đổi, chỉ là khóe miệng câu nụ cười, thò người về phía trước, cùng chóp mũi Đổng Dịch đối chóp mũi, cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng rầm rì, "Tôi nếu thích ladyboy (*)?"
((*) ladyboy là chỉ người chuyển giới nhưng mà xinh đẹp thon gọn, giống như Hương Giang idol ý, từ này còn được gọi là shemale)
Phản ứng của cậu ngoài dự đoán của Đổng Dịch, sửng sốt chút, sau đó nhanh chóng, một tay đè sau ót cậu, tiếp đó......
Hôn tới.
Thiệu Tử An sửng sốt, hiển nhiên cậu cũng không nghĩ tới Đổng Dịch sẽ chơi trò cưỡng hôn, bất quá ngược lại hé miệng, để cho đầu lưỡi bá đạo của Đổng Dịch tiến vào trong miệng mình, sau đó, cắn xuống.
"No, no, no, bảo bối, hôn môi không thể dùng răng." Ma cao một trượng, Đổng Dịch kiềm chế cằm cậu, đầu lưỡi liếm môi cậu, cười xấu xa.
Trong mắt Thiệu Tử An phóng hỏa, giơ tay lên đẩy hắn ra, lau lau miệng, "Giỡn tý cũng không vui."
"Tôi còn tưởng cậu sẽ hơi xấu hổ." Đổng Dịch đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cậu, biểu tình khó lường.
"Cũng không phải nụ hôn đầu, có gì phải xấu hổ." Xùy cười một tiếng, Thiệu Tử An đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn có lẽ có trên trên quần áo, sau đó phất tay.
"Bái bai, cám ơn giúp đỡ."
Đã làm xong công việc, cậu có thể sớm tan việc về nhà bồi các cháu nhỏ.
Đổng Dịch bóng lưng của cậu, câu lên khóe miệng cười xấu xa, còn sắc tình liếm khóe miệng, mùi vị không tệ.