Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 8




Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc nhìn đơn xét nghiệm trước mặt, nửa ngày không hồi thần.

Tống Tân Kế ngồi ở đối diện cậu, biểu tình rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Hàn Mạc mang theo không tán thành.

"Tiểu Hàn? Anh nói với mày nhiều như vậy mày có nghe thấy không?" Y thò tay rút đi đơn xét nghiệm trong tay Hàn Mạc, ở trước mặt cậu quơ quơ.

Hàn Mạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tân Kế, lắc lắc đầu, "Anh nói cái gì?"

"Anh nói mày mang thai 3 tháng, làm sao còn không chú ý như vậy, cư nhiên tại thời điểm nguy hiểm như vậy làm tình, còn dùng sức như vậy, nếu đứa con không giữ được làm sao bây giờ." Không tán thành nhìn cậu, Tống Tân Kế lật mắt trắng, đưa tay chỉ chỉ bóng đen trên siêu B vừa mới làm, "Đây là bảo bảo của mày, bây giờ nhìn không rõ, sau này sẽ rất rõ ràng."

Hàn Mạc nhìn miệng y khép khép mở mở, chỉ nhớ một câu, mày mang thai ba tháng, ba tháng......

"Em không cần con, phá đi." Thanh âm cậu lạnh nhạt cắt đứt Tống Tân Kế lải nhải, mặt không thay đổi nhìn y.

"Mày phải chú ý ăn...... Ách......? Mày nói cái gì?" Tống Tân Kế không dám tin nhìn cậu, mắt trợn lớn, "Mày cư nhiên nói muốn phá đi? Tiểu Hàn sao mày nhẫn tâm vậy? Nó là một miếng thịt trong bụng mày, qua 7 tháng nữa sẽ lớn lên làm bảo bảo kéo dài huyết mạch của mày, mày cư nhiên muốn bóp chết nó?"

"Nó hiện tại là bom, giữ lại nó chính là em chết." Hàn Mạc không phát điên đã rất nể tình, cậu là thẳng nam, cho dù liên tục lên giường với đàn ông cũng không đại biểu có thể tiếp nhận chuyện mình mang thai, nhất là đợt trước còn nhìn thấy tin tức người đàn ông kia bởi vì sinh con mà một xác hai mạng!

"Hàn Mạc, anh hi vọng mày nghĩ kỹ!" Tống Tân Kế vỗ bàn, lấy ra khí thế làm anh trai.

"Tống nhị ở trước mặt em đều là cặn bã, anh tính cái rắm, em nói phá là phá, anh nói nhảm với em nhiều như vậy làm gì, nhanh lên một chút, lập tức, ngay, hiện tại!" Hàn Mạc cũng nổi giận, còn rống lớn hơn y rống.

Tống Tân Kế chớp chớp mắt, bị hai mắt đỏ ngầu của cậu dọa hết hồn, y mặc dù chưa nghe nói qua chuyện Hàn Mạc có bạn trai, nhưng y biết Hàn Mạc có không ít bạn gái, còn theo cái thằng em trai hoa tâm củ cải lớn của y lưu tình khắp nơi.

Bất quá y là một bác sĩ sản khoa có trách nhiệm, mặc dù đầu năm nay đàn ông mang thai không ít, nhưng nói cho cùng có thể thuận lợi sinh con không nhiều, cho dù sinh mổ cũng tồn tại nguy hiểm rất lớn, dù sao kết cấu của đàn ông và phụ nữ vẫn là khác nhau, tỷ lệ có thể mang thai nhỏ hơn.

"Mày thật sự nghĩ kỹ rồi?" Y không thể không hỏi lại lần nữa.

Hàn Mạc gật gật đầu, cậu đương nhiên đã nghĩ kỹ, đứa nhỏ này không thể giữ, trước không nói giữ lại sau này cậu nói với người ngoài thế nào, chỉ ông cụ nhà bọn họ thôi cũng đã bị dọa chết.

Thằng con trai nuôi hơn hai mươi năm cư nhiên mang thai? Đừng đùa với ông, ông huyết áp cao!

"Vậy được rồi, mày tiếp tục nằm anh kiểm tra vị trí thai một chút, bất quá anh phải nói sớm với mày, sinh con nguy hiểm giống với sinh non, chỉ bất quá tỷ số nguy hiểm thấp hơn chút, mày nếu vị trí thai không đúng cho dù mày cương quyết nạo thai cũng chỉ là tìm chết. Anh nói trước với mày, đừng tới lúc đó nói anh lừa gạt mày chơi."

Biểu tình Tống Tân Kế lạnh lùng nhìn cậu, thái độ của y đối với nam nữ không quý trọng mình và đứa con giống nhau, đó chính là không có thái độ.

Hàn Mạc mím chặt miệng gật gật đầu.

Kỳ thực cậu rất thích trẻ con, mặc dù cậu không định tự mình làm mẹ đi sinh đẻ, nhưng mỗi lần nhìn thấy trẻ con nhà đồng nghiệp hoặc là nhà bạn học mềm mềm trắng trẻo mập mập cậu đặc biệt vui vẻ, hàng năm tính ra cậu cho mấy nhóc kia nhiều lì xì nhất.

Nhưng đứa bé này không thể giữ lại, cậu không có cách nào đối mặt.

Nằm ở trên giường kiểm tra lộ bụng, nghe máy móc phát ra tiếng tích tích, còn có ở trên người du tẩu thăm dò, cậu nhắm mắt lại để cho mình bình tĩnh, không được, không thể hối hận, phải phá.

Tống Tân Kế liếc nhìn bộ dáng cậu chặt chẽ nhíu nhíu mày, biết Hàn Mạc nhiều năm như vậy y cũng biết rõ Hàn Mạc không phải là người ác độc, hơn nữa cậu hiếu thuận như vậy đối với người già đều có thể vẻ mặt ôn hòa sao có thể sẽ không thích trẻ con, đứa nhỏ này nhất định là kết quả của tình một đêm, bằng không cũng sẽ không bị Hàn Mạc bài xích như vậy.

Y đảo đảo con ngươi, nhìn hình vẽ hiển thị trên máy móc trong lòng sinh một kế.

"Hàn Mạc, mày đứng lên đi, nếu như mày kiên quyết nạo thai, anh cho mày hai đề nghị." Vừa lau nhũ dịch trên máy vừa đưa tay ấn ấn bàn phím, trong máy đánh chữ cạch cạch cạch cạch vang lên, chỉ chốc lát sau, một tờ giấy ra ngoài.

Đưa giấy cho Hàn Mạc, biểu tình đặc biệt nghiêm túc nhìn cậu ngồi bên giường, "Mày nếu cảm thấy anh lừa mày, mày liền cầm tờ giấy này tới chỗ bác sĩ sản khoa khác hỏi chút, đi hỏi chủ nhiệm của bọn anh cũng có thể, bất quá thân thể mày không thích hợp nạo thai, cực kỳ không thích hợp, nếu như nạo thai có 80% khả năng là làm cho cái bộ vị này trên người mày, cũng chính là tử cung của phụ nữ, ất cung của đàn ông xuất hiện rạn nứt, dẫn tới mày chết trên bàn phẫu thuật. Ngoài ra, thân thể mày mặc dù không thích hợp nạo thai, nhưng rất thích hợp nuôi thai nhi, bảo bảo của mày hiện tại cực kỳ khỏe mạnh, nhất là sau khi bị mày vừa nãy hành hạ qua như vậy!"

Thanh âm lời cuối cùng đặc biệt lớn, Hàn Mạc sửng sốt, sắc mặt xoạt cái liền đỏ.

Tống Tân Kế hừ một tiếng, run run tay, "Mày đi hỏi đi, nếu bọn họ đồng ý mày nạo thai mày liền nạo, tránh cho mày tới lúc đó nói anh động tay động chân." Tay y ở trên bàn phím lại cạch cạch cạch ấn mấy cái, sau đó tắt máy.

Hàn Mạc nhíu nhíu mày, liếc nhìn Tống Tân Kế, nhận lấy tờ báo cáo nhìn nhìn, gật gật đầu, "Được, anh chờ chút." Nếu quả thật giống như y nói, có nguy hiểm tính mạng, cậu liền bỏ ý niệm này, nếu không phải...... Cậu liền phá.

Tống Tân Kế thiếu chút nữa bị khẩu khí của cậu đánh ngất, vẫn may động tác của mình nhanh đổi một bản báo cáo của người đàn ông hôm qua tới kiểm tra, bằng không khẳng định bị Hàn Mạc phát hiện, y chỉ là nửa câu đầu lừa Hàn Mạc, nửa câu sau nhưng không gạt cậu, nhóc con thật sự rất khỏe mạnh, nếu Hàn Mạc đồng ý giữ lại, bảy tháng sau nhất định sẽ sinh ra một tiểu bảo bảo xinh đẹp.

Không bao lâu, Hàn Mạc rũ đầu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, Tống Tân Kế đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lát nữa tan làm rời đi vừa nhìn bộ dáng của cậu là biết, y ho khan một tiếng nghiêm mặt, "Thế nào? Anh nói đúng rồi đi."

Hàn Mạc vâng một tiếng, ngồi một bên đưa tay cầm lấy đơn báo cáo kia xuất thần, vừa nãy bất kể là bác sĩ sản khoa khác hay là chủ nhiệm khoa sản sau khi xem cuộn phim này của cậu đều là một câu nói, cậu nếu muốn chết trực tiếp nhảy xuống biển, không cần lãng phí tài nguyên bệnh viện.

Lời này rõ rõ ràng ràng nói với cậu, hoặc là giữ lại đứa con, hoặc là liền đi chết đi.

Tống Tân Kế đặc biệt đồng tình vỗ vỗ vai cậu, nâng ghế ngồi trước người cậu, ngữ trọng tâm trường mở miệng khuyên, "Tiểu Hàn, anh biết làm một người đàn ông chỉ thích phụ nữ mà nói, biết mình mang thai con là chuyện thống khổ cỡ nào, nhưng mày phải nghĩ rõ ràng, nó đã có thể ở trong bụng mày bị thai nghén liền đại biểu nó và mày là có duyên, nếu như mày bóp chết nó, nó mặc dù còn chưa có thành hình nhưng cũng là một sinh mạng, mày không sợ nửa đêm lúc ngủ nằm mơ thấy tiểu quỷ sao!"

"Em không tin cái đó, anh muốn dọa thì đi dọa Tống nhị, cậu ta ngu, anh còn ngu hơn cậu ta." Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn y, lật mắt trắng thật lớn.

Được rồi được rồi, cậu biết mình không thể phá thai, nhưng phải cho cậu chút thời gian để cho cậu xoắn xuýt chút, cậu căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề mang thai.

Thấy dáng vẻ cậu mặt ủ mày chau, Tống Tân Kế đảo đảo con ngươi, cầm báo cáo của cậu qua đặt trên bàn, lại buông tay sờ sờ trán cậu, "Tiểu Hàn, mày nói với anh, mày có phải bị người cường hay không?"

"...... Không có......" Hàn Mạc cắn răng lắc đầu, mấy lần này cùng Thiệu Văn Phong lên giường, chỉ có thể coi là là bị đàn ông nửa cưỡng bức.

"Vậy...... Thằng đàn ông kia của mày rất tra?"

"...... Tạm được." Thiệu Văn Phong tra hay không cậu không biết, cậu chỉ biết kỹ thuật của người đàn ông kia rất tốt, dù sao mỗi lần đều làm cậu tới sướng tới không được.

"Vậy mày còn sợ cái gì, trực tiếp nói với hắn không phải được rồi sao, anh nói với mày, tên đàn ông này á liền phải......"

"Được rồi được rồi, em phát hiện hai anh em bọn anh sao phiền vậy, anh không phải muốn giảng đạo với em sao, anh gửi mấy mục cần chú ý kia vào mail cho em, còn có, chuyện này anh biết, em biết, nếu để cho người khác biết em liền gửi video anh nhảy cởi quần áo tới điện thoại của viện trưởng các anh, cho hắn biết anh thầm mến hắn không thành đi uống rượu nhảy nhót, hừm!" Hàn Mạc nhe răng cắt đứt lời Tống Tân Kế, trợn mắt uy hiếp.

Tống Tân Kế che ngực, đầy mặt biểu tình bị tổn thương, nó, nó, nó, nó rốt cục chọc mình bao phiền toái a, y chỉ là trái tim pha lê không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ cứ như vậy biến mất, tại sao tới cuối cùng còn phải bị Hàn Mạc đe dọa.

"Hàn Mạc, mày cư nhiên ác như vậy, sao mày có thể ác như vậy."

"Thu cái bộ mặt kia của anh lại, ông đây cảnh cáo anh, giữ mồm giữ miệng cho ông!" Hàn Mạc hừ một tiếng, cầm lấy đơn báo cáo chỉ nhìn nhì, đưa tay xoẹt xoẹt xoẹt xé thành mảnh nhỏ ném tới thùng rác sau lưng bọn họ, quay đầu trợn mắt, "Nhớ đấy!"

"Biết rồi biết rồi, tổ tông mày đi nhanh đi, nhớ kiêng thuốc kiêng rượu kiêng cà phê kiêng đồ uống axid carbon." Tống Tân Kế vẻ mặt đưa đám khoát tay với cậu, tổ tông này đi nhanh đi, y chọc không nổi.

"Sớm cai rồi, bái bai." Hàn Mạc hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài, được ồi, sau khi biết mình có thể giữ lại vật nhỏ này vẫn là rất vui vẻ, bất quá cậu phải nói với trong nhà thế nào?

Không thể để cho cha cậu biết, vậy cũng chỉ có thể tìm cớ trước khi đứa nhỏ sinh ra đi ra ngoài ở, lại không thể chỉ ở một mình, bằng không......

Cậu quay đầu nhìn nhìn cánh cửa vừa mới đi ra, ừm...... Hình như hẳn có thể suy nghĩ một chút, trước chờ chút rồi nói, về phần Thiệu Văn Phong, xin lỗi, Hàn Mạc từ lúc vừa bắt đầu đã không muốn nói cho anh biết, càng đừng nói cậu sẽ chủ động đi nói.

Tống Tân Kế sau khi nhìn Hàn Mạc rời đi chậm rãi thở ra một hơi, lấy điện thoại ra cạch cạch cạch ấn số gọi cho Dương Vũ cũng chính là viện trưởng Dương, "Tôi có thể đã làm chuyện sai trái rồi......"

"Ừm, không sao, tôi tha thứ cậu." Dương Vũ nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, đang lật xem ghi chép chữa bệnh trong tay

"Không phải, chuyện này là chuyện tốt cứu tử phù thương (*), nhưng tôi sau khi làm liền biến thành chuyện sai trái." Tống Tân Kế đã có thể loáng thoáng tiên đoán được cuộc sống tương lai thê thảm của mình, nhất là nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của Hàn Mạc lúc rời đi, "Thôi vậy, anh làm việc đi, tôi tan làm."

((*) cứu tử phù thương: cứu người chết giúp người bị thương; câu này hay dùng trong ngành y nè)

Dương Vũ chớp chớp mắt, không giải thích được y làm sao, bất quá hắn thật sự rất bận, chỉ có thể nói câu trên đường cẩn thận sau đó cúp điện thoại.

Hàn Mạc trở về nhà, nghênh đón cậu chính là khuôn mặt tươi cười của cha và dì, còn có cái ôm thật lớn của Tống Tân Nghiệp.

"Sao thế?" Tống Tân Nghiệp chạy tới làm gì.

"Trương Mạo nói mày đi trước tới bệnh viện khám bệnh, tao lo mày tới đây xem xem, thuận tiện nói với mày một tin tức tốt, thiết kế kia của mày được chọn dùng rồi." Tống Tân Nghiệp vỗ vỗ vai cậu, khà khà cười không ngừng.

"À, tao không sao, lúc ấy dạ dày không thoải mái, buổi tối ở đây ăn cơm đi, tao đi tắm rửa." Hàn Mạc khoát khoát tay, liếc nhìn hai cụ đang lo lắng, "Con thật sự không sao, chính là mệt mỏi."

"Được được, con đi nghỉ ngơi, dì đi nấu cơm." Dì Khương gật đầu một cái vội vàng chạy tới phòng bếp, bà đã sớm nói hai ngày nay Hàn Mạc sắc mặt không tốt, thấy con mệt mỏi.

Tống Tân Nghiệp nhún nhún vai, "Chú dì, con không ở đây ăn, buổi tối có hẹn rồi ạ, cậu ấy không sao là được, con đi trước." Hắn cũng không muốn bị Hàn Mạc ở trên bàn cơm sỉ nhục, chào hỏi rời đi.

Hàn Mạc sau khi xối nước nóng mặc đồ ngủ trở về phòng ngồi trên giường, cúi đầu nhìn bụng, đưa tay sờ sờ, có chút ngây ngốc.

Nơi này có một phôi thai lớn ba tháng, tương lai không lâu sẽ có một ngày lớn thành em bé, sau đó......

Nghĩ tới bộ dáng mình ưỡn bụng bầu, cậu không khỏi rùng mình.

Thật quỷ dị......