Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 70




******* Hôm nay tui có hứng =)))) Đùa thôi từ tuần sau sẽ ngày 2c đều đều như xưa =)))

Hôm 30 tết, Tần Thụy mặt dày lấy cớ lo lắng Tống Tân Kế là dựng phu, đi theo y về Tống gia.

Vốn có thể về sớm mấy ngày, bất quá hai hôm nay hai bảo bối trong bụng Tống Tân Kế liên tục làm ầm ĩ, cách xa Tần Thụy liền không yên tĩnh, hành hạ Tống Tân Kế tính khí gì cũng không có nữa.

Trên đường lái xe trở về, Tống Tân Nghiệp gọi điện thoại tới, không nói cái khác, chỉ nói với anh trai hắn thái hậu nương nương trong nhà đang đen mặt chờ y.

"Sẽ khẩn trương hay không?" Vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn y, nam nhân khơi mi cảm thấy hô hấp Tống Tân Kế đều thay đổi tần suất.

Tống Tân Kế nghiêng đầu qua nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, quay lại khinh thường nói: "Phải khẩn trương cũng nên là cậu khẩn trương, tôi có gì mà phải khẩn trương."

Tần Thụy chẹp miệng một cái, huýt sáo.

"Hì, thân ái, anh cho rằng tôi là người dễ khẩn trương sao, hơn nữa đâu có con rể tới nhà sẽ không trị được mẹ vợ."

Nam nhân câu khóe miệng liếc mắt nhìn y, "Hơn nữa nam nhân của anh là tôi đây đẹp trai như vậy, nhất định sẽ max điểm thông qua."

Tống Tân Kế mặt không biểu tình từ từ xoay đầu về phía hắn, sau đó trợn mắt trắng siêu cấp lớn.

"Cậu thật không biết xấu hổ, thật đấy."

Tần Thụy nhún nhún vai, thừa dịp lúc đèn đỏ sáp tới hôn khóe miệng y, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng người, "Thân ái, cần mặt có tác dụng sao? Nếu như nói cần mặt mũi sẽ biến thành không có vợ con, vậy tôi cũng không cần có."

"Ai là vợ cậu!" Quay đầu lườm hắn một cái, Tống Tân Kế nổi cáu rống.

Nam nhân này tại sao có thể không biết xấu hổ tới mức này, khoảng thời gian quen biết tuy nói đã đại khái biết Tần Thụy là loại hàng gì, nhưng bị hắn đùa giỡn như vậy thật sự có chút khó có thể tiếp nhận.

Tần Thụy ha ha cười một tiếng, cảm giác hành trình Tống gia lần này của mình tình thế bắt buộc.

Trước cửa Tống gia, Tần Thụy dừng xong xe, nhìn cửa lớn sơn đỏ, lại nhìn nhìn kiến trúc xung quanh, khơi mi.

"Thân ái, anh tới giờ chưa từng nói nhà anh ở trong đại viện."

Tống Tân Kế sau khi xuống xe đỡ cửa xe thở dốc, thời gian dài ngồi xe làm cho hắn có chút không quá thích ứng.

Bởi vì là liên quan đến sinh đôi, mặc dù chỉ có thời gian 4 tháng nhưng bụng đã nhô ra lớn hơn Hàn Mạc hồi đó không ít, y sợ tới lúc 9 tháng 10 tháng, bụng đã lớn tới mức không thể để cho y di động bình thường.

"Tổ truyền, cha mẹ của ông cố tôi đã ở đây, tới đây đi, dẫn cậu đi mở mang chút tứ hợp viện chân chính."

Tuy nói là viện cũ, nhưng sau khi vào cửa bên trong cũng không phải là như vậy, Tần Thụy nhìn một chút trang trí trong viện, tuy nói mùa đông nhưng vẫn là có không ít thực vật bồn cảnh màu xanh biếc, sau đó nhìn nhìn sân rộng, lại nhìn nhìn phòng, khơi mi, một bên đỡ Tống Tân Kế một bên đi vào trong, "Anh ở gian nào?"

Chỉ một gian phía tây, Tống Tân Kế bĩu bĩu môi, "Gian kia là của tôi và Tân Nghiệp, gian kia là của cha mẹ tôi, một gian còn lại là thư phòng, nơi làm việc bình thường của cha tôi, tôi và Tân Nghiệp ở đó học."

Tống Tân Nghiệp từ trong nhà đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Tân Kế và Tần Thụy, hô một tiếng: "Anh!"

Tống Tân Kế quay đầu nhìn hắn, chỉ chỉ bụng mình, "Nhỏ giọng chút, chú ý dưỡng thai."

Khóe miệng co giật không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả cảm giác hiện tại của mình, nhìn bụng ưỡn cao của Tống Tân Kế, Tống Tân Nghiệp tỏ vẻ rất vô lực.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới anh hắn sẽ biến thành dựng phu, biến thành dựng phu cũng không sao, nhưng tại sao lại dễ dàng tiếp nhận Tần Thụy.

Mặc dù hắn và Tần Thụy là bạn học, bất quá quan hệ chỉ là bình thường, hai người gật gật đầu chào hỏi.

"Anh, em nói với anh, mẹ từ sáng đã một mực nhắc anh không hiếu thuận, lát nữa nhìn thấy bà anh nói chuyện đừng quá hăng." Sáp tới đỡ bên kia Tống Tân Kế, Tống Tân Nghiệp nói thầm với y.

"Tống Tân Nghiệp! Con cái đồ phản đồ, mẹ cho con biết Tống Tân Kế, hôm nay không nhận lỗi với mẹ, con với con tên kia......" Mẹ Tống từ trong nhà lao ra, sau đó rống, kết quả vừa quét tới Tần Thụy, lão thái thái sửng sốt, vội vàng lật mặt, "Đây chính là người đàn ông của con? Ui chao, lớn lên thật đẹp trai, bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc gì? Quen biết với bảo bối nhà ta bao lâu rồi? Đến, đến, đến, vào nhà vào nhà, ở đây lạnh lắm."

Mẹ Tống tiến lên túm lấy cánh tay Tần Thụy kéo hắn vào trong nhà, ngay cả con trai nhà mình cũng không để ý.

Tần Thụy lộ ra nụ cười đẹp trai tuấn lãng, sau đó cùng mẹ Tống bước vào cửa, bất quá tay đỡ Tống Tân Kế cũng không buông ra.

Tống Tân Nghiệp há to miệng, nhìn vẻ hoa si của mẹ hắn, rất giật mình.

Ngay cả Tống Tân Kế cũng rất giật mình, y chưa bao giờ biết mẹ y còn có loại thời điểm này, ở bên ngoài khí phách nữ vương phạm mười phần làm sao còn là một hoa si chứ! Quá không hợp.

Cha Tống nhìn Tần Thụy bị mẹ Tống kéo vào cửa sửng sốt, đặt báo xuống nghiêng đầu nhìn hắn, tỉ mỉ đánh giá.

Tần Thụy vội vàng lộ ra một nụ cười với cha Tống, sau đó khom lưng chào, cái loại rất chính thức ấy.

"Chú Tống chào chú, cháu tên là Tần Thụy."

Cha Tống ngẩn người, hồi lâu không phản ứng.

Tống Tân Kế đi theo vào trong lòng căng thẳng, liếc Tần Thụy, lại liếc mẹ, hơi nhíu mày.

Mặc dù y đối với Tần Thụy nói muốn trải qua cả đời vẫn tồn tại chất vấn, nhưng phản ứng của cha y lại làm cho tim y nhấc lên, dù sao cũng là cha mình, nếu như người nhà phản đối, y cho dù tiếp nhận Tần Thụy nhưng không nhận được chúc phúc cũng sẽ rất buồn.

"Cha?" Nhẹ nhàng kêu một tiếng kéo lực chú ý của cha Tống về, y mím môi, "Cha sao thế?"

Cha Tống khoát tay, ra hiệu bọn họ ngồi xuống.

Tần Thụy vội vàng xoay người đỡ Tống Tân Kế ngồi bên cạnh, mình ngồi bên cạnh y.

Mẹ Tống sai Tống Tân Nghiệp đi rửa trái cây, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện Tần Thụy, cười phải gọi là hiền lành, nếu hiền lành hơn chút nữa đoán chừng có thể đi làm Quan Âm.

"Ăn trái cây, đừng chỉ cứ ngồi, lão Tống ông làm gì thế, đừng cứ nhìn Tiểu Tần mãi." Mẹ Tống giơ tay lên đẩy cha Tống cứ nhìn chằm chằm Tần Thụy, bất mãn cau mày.

Chồng mình sao lại biến thành như vậy, không lễ phép.

"Ờ...... Cha cháu có phải tên là Tần Phong hay không? Phong của lá phong." Cha Tống nhìn bụng Tống Tân Kế, sau đó nhìn về phía Tần Thụy.

Tần Thụy sửng sốt, gật gật đầu, "Chú Tống biết cha cháu?"

Hắn làm sao không có nghe cha hắn nhắc tới chuyện này? Không phải nói thời trẻ đã đi nước ngoài phát triển sao, chả lẽ trong nước có bạn bè?

"Cháu chờ chút." Bệnh thần kinh của cha Tống phát tác, đứng lên liền đi ra cửa, dẫn tới mẹ Tống có chút không hiểu nhìn sang, thở dài quay đầu nhìn về phía Tần Thụy, cười hỏi hắn: "Tiểu Tần làm công việc gì? Không phải người mẫu chứ?"

Tần Thụy lắc lắc đầu, cười nói: "Dì, con học pháp y, hiện tại tự mình mở lớp giảng bài."

"Học y tốt, xứng với bảo bối của chúng ta." Vừa ý gật đầu, ánh mắt của mẹ vợ xoạt xoạt sáng lên.

Chậc chậc, đứa nhỏ này thật là đẹp trai, đẹp trai hơn hai đứa con trai của bà.

Tống Tân Nghiệp ở một bên trợn mắt trắng không ngừng, tâm nói học pháp y có thể giống với học sản khoa sao? Xứng cái gì mà xứng, mẹ y phát hoa si ghép đôi lung tung.

"Mẹ, lời này của mẹ nói cũng quá gì đó rồi." Tống Tân Kế mở miệng ăn cam Tần Thụy đút tới khóe miệng, cau lông mày lắc lắc đầu né tránh múi thứ hai, "Ngọt quá, muốn ói."

Vừa nghe y nói muốn ói, Tần Thụy vội vàng đặt cam xuống đưa tay kéo y đứng lên, "WC ở đâu?"

Tống Tân Kế khoát khoát tay kéo hắn ngồi xuống, cười hắn: "Cậu khẩn trương như thế làm gì, chính là muốn ói, không phải là phải ói."

Mẹ Tống ở một bên nhìn những quan tâm nho nhỏ này ở trong mắt, lo lắng vừa nãy trong mắt Tần Thụy không phải là làm bộ. Mặc dù bà thích nhìn soái ca, nhưng cũng không đại biểu bà không có suy nghĩ.

Tống Tân Kế là con trai bà, sao có thể sẽ không để ý.

"Bảo bối, con mang thai 6 tháng?" Nhìn bụng nhô ra thật cao của con trai, mẹ Tống khó hiểu hỏi một tiếng.

Bà nếu nhớ không lầm, 6 tháng trước con trai bà hẳn là còn ở nước ngoài học tập. Vậy bọn họ chính là dị quốc luyến? Thật lãng mạn.

"Mới bốn tháng rưỡi, mẹ, con không phải nói với mẹ rồi sao, con mang thai chính là sinh đôi." Nhún nhún vai, Tống Tân Kế đưa tay cầm một quả táo xanh, theo thói quen nhét vào trong tay Tần Thụy.

Tần Thụy từ trong túi áo lấy ra một con dao mổ sắc bén, một tay dao một tay quả, ngón tay linh hoạt theo độ cong quả táo di động, vỏ quả táo óng ánh long lanh chỉnh tề rơi xuống.

Tống Tân Nghiệp ở một bên nhìn tới mở to mắt, đều muốn vỗ tay kêu tiếng hay lắm.

Thằng cha này luyện không tệ a, ít nhất mạnh hơn hắn.

Trương Mạo từng nói một câu, Hàn Mạc rất tán đồng.

Năng lực động thủ của Tống Tân Nghiệp vĩnh viễn kém hơn năng lực động não, bởi vậy có thể thấy được, tế bào não của hắn ở dưới tình huống không phát triển, hệ thống chi phối của hắn xuất hiện vấn đề.

Nói ngắn gọn chính là, thằng cha này ngu xuẩn.

Khụ, nói xa, kế tục lòng hiến ái của Tần Thụy. (Chỗ này tui thấy tên hơi sai sai, hình như tác giả có nhầm lẫn)

"Hai hôm trước cháu bồi Tân Kế đi làm kiểm tra sinh để, thai nhi phát triển rất tốt." Tần Thụy ở một bên cắt táo xanh thành mảnh nhỏ đặt trong đĩa trái cây, còn liếc thấy có tăm, duỗi tay tự nhiên cầm tới đâm vào trên táo đưa cho y.

Tống Tân Kế răng rắc răng rắc cắn hai miếng, khơi lông mày.

Chua chua ngọt ngọt ăn ngon hơn cam lúc nãy.

"Sinh đôi?" Mẹ Tống mở to hai mắt, nhìn về phía Tống Tân Kế, ngày đó lúc Tống Tân Kế gọi điện thoại tới bà có chút tâm tình kích động, cho nên căn bản nghe không rõ.

Hiện tại chính tai lại lần nữa nghe thấy cái tin tức làm cho người ta khiếp sợ này, mẹ Tống không bình tĩnh nữa.

"Cư nhiên là sinh đôi?"

Tống Tân Kế gật gật đầu, vâng một tiếng.

Y biết tại sao mẹ y kinh ngạc như vậy, kỳ thực nam nhân mang thai mặc dù không dễ dàng nhưng mà so ra, tỷ lệ nam nhân mang thai sinh đôi nhỏ hơn.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng thân thể con, mấy lần này kiểm tra đều rất tốt, con không thiếu bất kỳ dinh dưỡng gì, cậu ta chăm sóc con cực kỳ tốt." Không thể không nói, Tần Thụy ở trên việc nhà biểu hiện ra thiên phú trước nay chưa từng có, vốn là đại gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nhưng hiện tại đã có thể làm tất cả bữa ăn của dựng phu rất hoàn mỹ. Dựa theo thực đơn là có thể làm ra món ăn y chọn, mùi vị còn rất không tệ.

Mẹ Tống cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Thụy càng hài lòng.

Cha Tống từ thư phòng lật lật ảnh cũ trước kia, tìm ra một tấm ảnh chụp chung trong đó cầm trong tay xoay người trở về chính phòng.

"Tới xem xem, đây có phải cha cháu hay không." Đặt vật cầm ở trong tay lên bàn, ông cụ nhìn Tần Thụy ra hiệu hắn nhìn.

Tần Thụy cầm lên nhìn một chút, kinh ngạc khơi mi, "Chú với cha cháu là bạn học?"

Trong tấm ảnh chỉ có hai nam nhân, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, rất trẻ tuổi.

Hắn có thể nhìn ra một người trong đó là cha hắn, một người khác là cha Tống.

Cha Tống đưa tay chỉ chỉ hình, nói: "Chú và cha con ngày xưa là bạn học cùng lớp, chú là lớp trưởng, cậu ấy là bí thư đoàn."