Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 10




Edit + Beta: Vịt

Thời điểm mang thai 4 tháng rưỡi, Hàn Mạc cầm lấy văn kiện thuyên chuyển công tác mà cậu đòi Trương Mạo nói với cha mình phải ra nước ngoài 1 năm, cha Hàn mặc dù không nỡ nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của cậu, đặc biệt là ông biết rõ ràng, Hàn Mạc lần này đi ra ngoài sẽ có không gian phát triển lớn hơn nữa.

Cứ như vậy Hàn Mạc thu dọn quần áo ra khỏi nhà.

Hiện tại......

Hàn tiên sinh đã mang thai 6 tháng đang nâng cao thắt lưng ở trong phòng khách đi bộ, vừa đi bộ vừa gào, "Các cô các cậu đám lợn ngu này có phải nhất định muốn tức chết tôi mới vui vẻ hay không hả, đã nói với các người bản thiết kế này phải thêm bể phun nước vào phía trên đất trống chính giữa mới có thể nâng cao hoàn cảnh toàn thể tiểu khu, các cô cậu làm cái thứ đồ chơi đéo gì vậy, là nhà vệ sinh công cộng sao!"

Lời này gào xong đứng ở đó, điều chỉnh một chút tai nghe bluetooth trên tai, lại thở sâu gấp mấy cái, cộng thêm giơ tay lên vỗ vỗ bụng nhô ra, tâm bình khí hòa tiếp tục mở miệng giáo huấn, "Hiện tại nói cho tôi biết, các cô cậu có thể thiết kế ra bể phun nước hay không, chính giữa bồn hoa có thể chỉ có một ký hiệu tiểu khu chiếm diện tích rất nhỏ hay không, nếu như không thể, vậy thì đổi bể phun nước thành bồn hoa, bồn hoa biết thiết kế chứ? Biết bồn hoa là nên trồng hoa không phải trồng cây chứ!"

"...... Tổ tông, tổ tông, tổ tông của anh ơi, cái thân thể này của mày còn tức giận với bọn họ cái gì, nhanh nhanh cúp điện thoại." Tống Tân Kế từ phòng bếp cầm lấy chén sữa tươi đặt trên bàn trà phòng khách, xoay người qua đỡ lấy cậu từ từ đi bộ.

Hàn Mạc cắt đứt điện thoại, lấy tai nghe bluetooth xuống tiện tay ném tới trên ghế sô pha, chắp tay sau lưng gõ gõ eo đau nhức, cậu quay đầu chờ Tống Tân Kế, "Em muốn ăn dưa chuột chua xào cải trắng cay chợ phía Đông, đi mua."

"......" Tống Tân Kế bị cái yêu cầu vênh mặt hất hàm sai khiến này của cậu nện thiếu chút nữa ngất đi, dưa chuột chua chợ phía Đông? Thứ kia là dựng phu có thể tùy tiện muốn ăn là ăn sao, y là bác sĩ chủ trì sản khoa rất có trách nhiệm, y lại bị Hàn Mạc chèn ép hơn một tháng chăm sóc dựng phu, thời gian và tinh lực y kính dâng mỗi ngày là chăm sóc cái tên đại dựng phu nóng nảy thích bực mình Hàn Mạc đây!

"Anh không đi?" Hàn Mạc đầu nghiêng mắt liếc, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hửm?

Tống Tân Kế hít sâu một cái, đỡ cánh tay Hàn Mạc để cho cậu xoay người ngồi vào trên ghế sa lon, mình ngồi trên ghế đơn bên cạnh cầm quả cam lột vỏ.

"Hàn Mạc anh cần phải giảng giải cho mày một vài mục chú ý ăn uống của dựng phu."

Hàn Mạc nhún nhún vai, túm một vốc lạc nhìn nhìn lại thả lại, thuận tay cầm 2 viên ô mai nhét vào trong miệng, "Anh không phải muốn nói dựng phu cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, phải nghĩ nhiều vì con không thể tùy hứng tự mình muốn làm gì thì làm đấy, còn có mấy việc bảo em không thể tức giận không thể kích động không thể nói chuyện lớn tiếng kia sao, em đều biết, anh có thể đổi chút giáo dục khác."

Cậu kể từ sau khi đến nhà Tống Tân Kế, mỗi ngày ba bữa cơm đều có Tống Tân Kế phối hợp dinh dưỡng, dinh dưỡng thì có, nhưng cậu không thích ăn. Phụ nữ có thai người ta mang thai bảo bảo đều là muốn ăn gì ông xã nhà mình mua cho cái đó, đổi thành cậu thì muốn ăn cái gì cũng không được.

Hàn Mạc khó chịu nhíu nhíu mày, cầm gối ôm ghế salon qua nhét vào sau eo dựa vào, "Em chính là muốn ăn."

Tống Tân Kế há miệng, nhận mệnh thở dài đứng lên tới tủ lạnh cầm một hộp giữ tươi đi ra ngoài, mở ra vừa nhìn, bên trong xếp chỉnh tề dưa chuột nhỏ được ngâm trong dấm trắng.

Ngửi thấy mùi chua, Hàn Mạc hít nước miếng chảy ra sáp tới hai ngón tay túm một quả nhỏ bỏ vào trong miệng cắn miếng nhỏ, rột rột còn rất giòn.

Mùi vị ngon ngoài ý muốn, cậu thỏa mãn híp mắt rột rột ăn liền năm ba quả mới coi như hơi đỡ thèm.

Liếm nước trên ngón tay, cậu cười híp mắt nghiêng đầu qua nhìn về phía Tống Tân Kế nhìn chằm chằm cậu, chớp chớp mắt khó hiểu hỏi: "Anh xem cái gì đây? Cái này anh làm? Mùi vị thật ngon." Vừa nói lại khều quả cầm ra lắc lắc, cười như tên trộm, "Chậc chậc, cái này bị lạnh ngâm chút cư nhiên liền mềm nhũn."

Lời này nói xong tự mình trước bịt miệng cười lúc lâu, ai nha, cậu đồi trụy quá, xấu hổ quá cơ!

Tống Tân Kế nhìn đôi môi hơi bốc thủy quang của cậu, còn có hai ngón tay trắng nõn kia, có chút không tập trung.

Y vẫn luôn biết Hàn Mạc là một nam nhân không tiết tháo không hạn cuối nhưng rất có mị lực, cho dù hiện tại cậu bởi vì thân thể mang thai có chút béo cũng không ngăn được trên người cậu phát ra loại hormone hấp dẫn người kia.

Y nuốt xuống nước miếng chuyển tầm mắt đứng lên đi tới tủ lạnh cầm hộp giữ tươi đi ra ngoài đặt ở trên bàn trà, khơi mi nhìn về phía Hàn Mạc tò mò sáp tới.

Liên quan tới đứng, anh vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy hai xương quai xanh nhợt nhạt dưới cổ áo rộng thùng thình của Hàn Mạc, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai đầu nhũ bởi vì mang thai mà càng thêm hồng nhuận.

"Ê, Tống Tân Kế? Anh tới mở ra a." Hàn Mạc giơ tay lên ở trước mặt y khua khua, bất mãn giương mắt chờ y, thấy sắc mặt y đỏ lên tầm mắt thẳng tưng nhìn chỗ cổ áo mình, cậu cúi đầu nhìn nhìn, khơi mi ngồi thẳng thân thể, "Thế nào, coi trọng em? Cảm thấy em đặc biệt câu nhân đúng không?"

"...... Khụ, không phải, mày đừng hiểu lầm." Tống Tân Kế che giấu ho khan một tiếng, mở hộp giữ tươi ra lộ ra cải trắng cay bên trong, ngồi trở lại trên ghế salon lại ho khan một tiếng.

"Anh mấy hôm trước ở trên mạng tìm cách làm, mày nếm thử chút mùi vị có được không, nếu như có mùi vị khác muốn ăn anh lại cho thêm vào." Y cầm lấy điện thoại đặt trên bàn dời đi tầm mắt, nếu như không làm như vậy y luôn cảm thấy mình sẽ thỉnh thoảng nhìn Hàn Mạc.

"Ăn rất ngon, tay nghề của anh không tệ rất có thiên phú." Trong miệng Hàn Mạc nhai cải trắng cay gật gật đầu, biểu tình còn rất hưởng thụ cũng rất ngoài ý muốn.

Động động cái chân phình to, cậu nhíu nhíu mày nghiêng người đặt hai chân trên ghế salon nửa nằm, quăng lông mày đưa tay muốn nhu nhu bắp chân sưng tấy, đáng tiếc hình dạng thân thể hiện tại của cậu không thích hợp làm chuyện độ khó cao như vậy.

"Nhu nhu cho em." Đạp đạp chân, Hàn Mạc ngáp.

Cậu hiện tại sau khi ăn chút gì liền muốn ngủ, cảm giác buồn ngủ đánh tới khiến mắt cậu đều sắp mở không được, thấy Tống Tân Kế không có động tác, cậu nhắm mắt lại dẩu dẩu miệng, hừ hừ hai tiếng, cho tới lúc sau khi cảm giác có hai tay nắm cổ chân cậu mới an tĩnh lại.

Tống Tân Kế nhìn chằm chằm chân và bắp chân trơn bóng của cậu, oán giận thằng nhãi này ngại trong nhà nóng chỉ mặc quần đùi lắc lư loạn, bất quá vẫn là một bên chăm chú nhìn một bên lực đạo vừa phải đè ấn chân sưng tấy của cậu.

"Ưm......" Hàn Mạc ngủ mơ mơ màng màng thoải mái hừ một tiếng, còn động động chân để cho mình nằm thoải mái chút.

Tay Tống Tân Kế vốn an an ổn ổn ở trên cẳng chân cậu ấn ép, kết quả không biết làm sao từng chút theo hình dáng cơ bắp liền mò tới trên đùi, chờ lúc y kịp phản ứng dã chậm, quay đầu thấy Hàn Mạc đã mở mắt nhìn đăm đăm y.

"Anh muốn thượng em." Hàn Mạc híp híp mắt, nghiêng người nằm trên ghế salon, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Kế.

Tống Tân Kế mặt đỏ tới mang tai nhìn từ trên xuống dưới, Hàn Mạc phát hiện thằng cha này lớn lên đẹp trai hơn Tống Tân Nghiệp chút, cũng không có cao lớn thô kệch như vậy, hơn nữa nói thật, chiều cao 1m85 làm cho y thoạt nhìn rất đẹp trai, nếu quên đi tính cách y bình thường động tý là hóa thân gà mẹ, đó chính là soái ca không tệ.

Tống Tân Kế nuốt xuống nước miếng, đứng lên đi tới trước mặt cậu, nhìn chằm chằm mắt Hàn Mạc, sau đó tầm mắt chuyển qua trên môi Hàn Mạc vừa mới bởi vì ăn ớt hơi đỏ lên, hầu kết y nhanh chóng lăn hai cái, sáp qua cách Hàn Mạc gần chút.

"Tiểu Hàn anh......"

Hô hấp của y mang theo nhiệt độ phun trên mặt cậu, làm cho Hàn Mạc cảm thấy có chút ngứa co rút da đầu, đưa tay đẩy mặt y ra, "Anh không phải thích Dương Vũ?"

Thằng cha này hồi đó bởi vì Dương Vũ không chấp nhận tỏ tình của mình thế là mượn rượu tiêu sầu mấy tối, cậu nghe nói không phải đã đuổi được Dương Vũ tới tay sao, thế nào, đứng núi này trông núi nọ? Coi trọng dựng phu cậu đây?

"Hai bọn anh chia tay rồi." Tống Tân Kế giơ tay lên sờ sờ bụng cậu, cảm thụ được hoạt động của tiểu bảo bảo bên trong, y lại dán mặt vào trên bụng cậu nhắm mắt lại lầm bầm, "Hồi trước đã nói rõ ràng, anh ta cảm thấy không có cách nào tiếp nhận mình bị nam nhân áp, cũng không áp nam nhân cho nên chia tay hòa bình."

Lời này nói không có phập phồng tâm tình gì, nhưng Hàn Mạc ngược lại nghe ra bất đắc dĩ của y.

Xoay xoay con ngươi Hàn Mạc giơ tay lên túm loạn tóc y, thuận tay ở trên mặt y bộp bộp bộp vỗ nhẹ mấy cái, khóe miệng câu ý cười lười biết bán híp mắt nhìn y, "Cho nên anh định thay đổi mục tiêu?"

Cậu biết Tống Tân Kế người rất tốt, tâm trách nhiệm cũng rất mạnh, bằng không sẽ không để cho mình ở nhà y quấy rầy thời gian một năm, mặc dù cậu cũng là giao tiền thuê nhà. Chỉ bất quá cậu thật sự không có tâm tình nói yêu đương với một người đàn ông khác, hoặc là nói cậu không muốn cùng bất kỳ người đàn ông nào nói yêu đương.

Tống Tân Kế lắc lắc đầu, có chút khẩn trương sáp tới trước mặt cậu, thấy cậu không có tránh né mình chỉ là thẳng tưng nhìn chằm chằm mình như vậy, không khỏi giơ tay che đôi mắt đen láy kia của Hàn Mạc, thân thể đều mang theo run rẩy rất nhỏ lại sáp tới nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn xuống môi cậu.

Thấy cậu không phản kháng, lại duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống môi cậu......

"Nếu như em nói với anh em hiện tại rất muốn ói, anh có thể rất thất vọng hay không." Hàn Mạc đột nhiên mở miệng nói chuyện, làm cho Tống Tân Kế thiếu điều cắn đầu lưỡi.

"Được rồi, anh thừa nhận bản thân đối với mày có ý nghĩ không an phận, bất quá mày yên tâm anh sẽ không làm chuyện khác người. Thở dài Tống Tân Kế lau mặt đứng lên, thanh âm mang theo cảm giác thất bại nồng nặc.

Hàn Mạc giơ tay lên xoa xoa miệng, sắc mặt thật sự có chút trắng bệch, vừa nãy lúc bị Tống Tân Kế hôn đã cảm thấy trong dạ dày không thoải mái, sau đó lại bị liếm một cái dạ dày càng cuồn cuộn lợi hại, cậu ngồi dậy thở hổn hển mấy cái, đỡ bụng cảm nhận quay cuồng của nhóc con bên trong, mím môi dưới nhìn về phía người đàn ông đứng đưa lưng về phía mình.

"Em muốn đi ra ngoài một chút, anh bồi em đi."

Mỗi ngày đều có thời gian đi ra ngoài tản bộ cố định, cậu thích đi ra ngoài đi bộ chút, cảm giác tới chỗ nào cũng được coi thành động vật cần bảo vệ khá tốt, đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Tống Tân Kế gật đầu một cái, xoay người giơ tay lên đỡ cậu dậy, "Xin lỗi."

Cách làm lúc nãy là y nhất thời kích động, y không muốn để cho Hàn Mạc hiểu lầm.

"Không sao, ai cũng có lúc nhất thời không khống chế được, em biết, sau này anh sẽ không làm vậy nữa." Hàn Mạc vỗ vỗ vai y, đi tới phòng ngủ thay quần áo.

Bọn họ là bạn bè, chỉ là một nụ hôn thiện ý cậu vẫn là sẽ không tức giận, được rồi, mặc dù cậu lúc nãy có trong nháy mắt là vô cùng muốn quăng cho y cái tát.

"Mày muốn đi đâu tản bộ?" Nhìn Hàn Mạc thay quần áo đi ra, Tống Tân Kế cầm áo khoác dày chút phủ thêm cho cậu, "Nhiệt độ giảm rồi, mày cho rằng bên ngoài cùng một nhiệt độ với trong nhà?"

"Nếu lạnh thì tới chỗ khác, tới trung tâm thương mại đi, cũng nên mua ít đồ dùng sơ sinh về." Hàn Mạc mặc áo khoác vào quay đầu nhìn y, cười cười.

Cậu nếu biết lần này tới trung tâm thương mại có thể gặp phải người đàn ông nào đó, vậy đánh chết cậu cũng sẽ không bước ra cửa nhà nửa bước, đánh chết cũng sẽ không!