Thằng Khốn Nạn Và Em

Chương 33




- Mưa to quá anh ha. 

Vy cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai đứa, con nhỏ vẫn ngồi trên giường với cặp đùi trắng muốt đầy mời gọi. 

- Ừ. Sài Gòn hay mưa bất chợt mà em. 

- Dạ. Giờ về anh có bận gì nữa không. 

- Không. Sao thế. 

Tôi hơi nhíu mày khi nghe Vy hỏi như vậy, vội thì cũng không phải vội, chẳng qua tôi sợ việc ở phòng con nhỏ đến khuya sẽ làm nó mang tiếng thôi. Thật sự lúc đó cũng không có ý định gì cả, như tôi đã nói rồi đấy, Vy tốt nhất không nên dính dáng đến tôi. 

- Đằng nào cũng còn mưa. Anh chỉ em mấy bài tiếng Anh nha. Tại em sắp thi rồi mà chưa ôn được tí gì á. 

Đằng nào cũng vậy, thôi thì kiếm việc gì làm nhìn nhau cho đỡ ngại vậy. Thấy tôi gật gật đầu đồng ý con nhỏ mới dám vui mừng bật cái laptop rồi ngồi xuống bên cạnh. Mùi sữa tắm vẫn còn dính trên da thịt của Vy thì phải, tôi chưa bao giờ cảm thấy cặp giò của con nhỏ hấp dẫn như lúc đó. 

Đéo hiểu trường con nhỏ dạy cái gì mà cho bài tập tiếng Anh khó thế, toàn từ ngữ chuyên ngành. Mặc dù tôi luôn luôn tự tin với cái trình tiếng Anh của mình mà giờ nhìn thấy cũng hơi hốt. Vừa xài từ điển vừa xem đề cương mà chật vật mãi chưa xong. Do chỉ có một cái laptop nên tôi với con nhỏ phải ngồi sát vào nhau mới coi được. Các bạn biết rồi đấy, làm chính nhân quân tử khó hơn làm một thằng khốn nạn rất nhiều. Nhất là ở đây chỉ có cô nam quả nữ ở với nhau. 

- Khó vậy hả anh? 

- Ơ à ừ. Để từ từ anh nghiên cứu. 

Đang liếc liếc vào trong cái cổ áo hơi trễ của con nhỏ thì tôi giật mình trả lời. Thiệt tình, áo gì mà rộng quá trời, cảm giác cứ như kiểu mời gọi người ta xơi hai cái quả tròn tròn trong đó vậy. Đã thế con nhỏ còn kiểu nửa ngồi nửa quỳ, người hơi rướn về phía trước nữa chớ. Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng đè nén thằng em đang lên cơn thèm thuồng phía bên dưới. 

Và rồi cái gì cũng đến, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, con nhỏ xấu hổ e thẹn còn tôi thì dâm dục và ham muốn. Ôm lấy gương mặt Vy bằng một tay, tôi chiếm lấy đôi môi hơi hé mở vì bất ngờ trước mặt mà ngấu nghiến. Con nhỏ kháng cự một cách yếu ớt, bàn tay đặt lên vai tôi đẩy nhẹ còn môi vẫn mím chặt. Giống như một con thỏ nhỏ cố gắng giãy giụa lúc sắp chui vào miệng sói vậy. Tất nhiên, chắc tôi không cần giới thiệu ai là thỏ còn ai là sói nữa đúng không? 

Một tay còn lại của tôi xiết chặt lấy eo Vy, dồn con nhỏ vào cái thế bị động. Và chỉ tốn 2s sau đó, một khoảnh khắc con bé định hé môi nói gì đó thì đã bị tôi chiếm lấy khoang miệng. Cánh tay con nhỏ mềm dần, không còn chống cự nữa mà chỉ đặt trước ngực tôi như phòng thủ mặc kệ cho cái lưỡi bé nhỏ bị tấn công. Dẹp bỏ đi cái bộ dáng lạnh lùng của chính nhân quân tử, tôi biến thành một gã thợ săn thành thạo từng bước đưa con mồi lên đĩa. 

Không vội vã làm ra bất cứ động tác gì quá mức khi Vy vẫn còn cảnh giác, tôi chỉ ôm lấy cái eo nhỏ sau lớp vải cotton xoa nhẹ. Điều này giống như một sự trấn an và giúp con nhỏ có một cảm thấy an toàn để từ từ gỡ bỏ cảnh giác vậy. Lưỡi con bé cũng quấn lấy lưỡi tôi, đôi môi cũng bắt đầu đáp lại bằng những cái hôn những cái mút rụt rè. Tín hiệu tốt đến rồi đấy, tôi rời đôi môi của con nhỏ sau khi thấy hơi thở nó bắt đầu dồn dập và đứt quãng vì khó thở.

Mục tiêu tiếp theo sẽ là phần cổ và dái tai nhạy cảm. Bắt đầu mút nhẹ vào da cổ của Vy, lưỡi tôi rà nhẹ khiến con nhỏ nổi từng đợt gai ốc lên vì buồn. Hai cánh tay con nhỏ bắt đầu bám chặt vai tôi hơn khi cái tai bị cắn nhẹ. Cứ như thế, tôi không tiến xa hơn mà chỉ làm những động tác mơn trớn nhẹ nhàng. 

- Từ từ anh... Em mỏi quá. 

Vy nói trong hơi thở dồn dập. Nãy giờ gần như là con nhỏ phải dựa vào cái thành giường thấp chịu đựng sự tấn công của tôi nên chắc hơi đau lưng thì phải. Tôi rời khỏi cái cần cổ đã xuất hiện vài vết bầm của con nhỏ, hai bàn tay ôm vào vòng eo thon thả mà nhấc lên. Bây giờ thì Vy đã ngồi trong lòng tôi, tư thế này có vẻ càng khiến con nhỏ xấu hổ hơn nữa. 

- Thoải mái chưa, giờ thì tha hồ mà hôn nhé. 

Tôi nở nụ cười trêu chọc nói với Vy rồi hơi ngửa đầu lên tiếp tục lấp môi con nhỏ bằng một nụ hôn nữa. Lần này chẳng có chút chống cự nào, hai cái lưỡi quấn lấy nhau một cách nhiệt tình. Tôi ném đi cái phần quân tử trong mình còn con nhỏ dẹp đi cái sự xấu hổ và e thẹn. Hai tay tôi nhẹ nhàng xoa lưng con nhỏ, rồi nhẹ nhàng chui vào bên trong cái áo phông rộng.. 

Một tiếng ư nho nhỏ phát ra từ cổ họng con nhỏ khi bầu vú trần trụi bắt đầu bị tôi tấn công. Người con nhỏ hơi run lên chẳng biết vì sợ hãi hay phấn khích nữa. Đây không phải lần đầu tiên tôi được chạm vào vú con nhỏ, nhưng vẫn hơi có chút ngạc nhiên vì kích cỡ to hơn mức cho phép của nó. Cơ mà bự thì bự chứ không phải mềm nhão chảy xệ đâu nha, cái này là vú to tự nhiên, hơi cứng và vươn cao. 

Đang mân mê cái núm vú nho nhỏ thì bất chợt Vy nhả môi tôi ra, hai tay ôm chặt lấy cổ khiến cơ thể của cả hai dính chặt vào nhau. Tất nhiên chẳng còn khoảng trống nào cho tôi thực hiện hành vi đồi bại nữa mà đành phải ôm lấy lưng con bé vỗ nhè nhẹ. Chắc do tốc độ giao tiếp cơ thể của tôi hơi nhanh làm Vy hơi sợ. Thôi từ từ cho con nhỏ bình tình xíu đã, tôi vuốt ve nhẹ nhàng phía sau lưng như an ủi con thỏ nhỏ đang sợ hãi trong lòng mình. 

- Em định làm anh chết ngộp hả. 

Bị tôi trêu chọc, Vy mới hơi buông lỏng hai cánh tay đang ôm cổ tôi ra. Con nhỏ vẫn xấu hổ, gương mặt cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng vào tôi. Cái nét xinh xắn nhẹ nhàng hơi e thẹn của Vy luôn làm người đối diện thấy yêu thương thì phải. Tôi hôn nhẹ lên trán con bé rồi nói bằng cái giọng hơi ngập ngừng. 

- Anh xin lỗi, chẳng hiểu sao lại không kiềm chế được mình. 

- Dạ. Không sao... Em... Dạ. 

Coi kìa, con nhỏ còn xấu hổ đến mức không nói thành lời nữa cơ. Hai đứa ngồi im lặng, ôm nhau trong bầu không khí bối rối. Bất chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên và phía bên kia là cái giọng quen thuộc của con Yến. 

- Vy ơi!! Ngủ chưa đấy? 

Cả tôi lẫn Vy đều giật mình, giống như kiểu bị bắt gian tại trận vậy. Nhỏ Vy mặt hốt hoảng, đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng rồi cất tiếng trả lời. 

- Ơii. Chuẩn bị ngủ rồi đây. Gọi gì tớ đấy? 

- Yến vừa đi chơi về có mua chè cho Vy này. Mở cửa ra tớ đưa cho. 

Tôi vội vã lắc đầu với Vy, giờ mà để con nhỏ Yến biết mình nửa đêm vẫn rúc đầu ở đây chắc tôi kiếm lỗ mà chui xuống mất. Nãy ngớt ngớt mưa định chim cút rồi mà tự nhiên dính vào cái món cháo lưỡi thành ra tôi quên mẹ nó luôn. Cái này gọi là tình ngay lý gian mất rồi, có mười cái mồm cũng không cãi được. Con nhỏ cũng gật gật đầu ra vẻ hiểu ý tôi rồi cất tiếng trả lời. 

- Thôi Yến ơi. Vy lên giường sắp ngủ rồi nè. Ngại dậy lắm. 

Nghe bạn nói vậy, nhỏ Yến ra điều cũng tiếc nuối lắm rồi cũng đành thôi. Giờ thì vỡ mồm thật rồi, tôi mà ra ngoài lấy xe đi về nhỡ con nhỏ Yến nhìn thấy chắc chết nhục mất. Vy xem chừng cũng biết tôi đang khó xử, lại là một cái cúi đầu xấu hổ, con nhỏ lí nhí nói. 

- Thôi anh ngủ tạm đây một đêm nha. Giờ mà về thì… 

- Ừ. Anh hiểu rồi. 

Thấy tôi đồng ý, con nhỏ nở một nụ cười nhẹ rồi đứng dậy khỏi người tôi, chạy vào nhà vệ sinh. Dù sao thì vụ này cũng hơi có chút ngượng ngùng, chắc Vy còn ngại nên mới vậy. Thề với các bạn, tôi là một người rất ngại qua đêm ở bên ngoài. Đi chơi đêm nhậu nhẹt cũng nhiều nhưng hầu hết nơi tôi đặt lưng xuống đều là cái giường ngủ quen thuộc ở nhà. Nói chung tôi có khá nhiều nguyên tắc sống và cái việc không qua đêm bên ngoài là một trong số đó. 

Lát sau con nhỏ mới chui từ trong nhà vệ sinh ra, chẳng biết nó làm cái quái gì trong đó mà lâu thế. Tôi vẫn ngồi ngơ ngác ở dưới đất, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Dù sao thì cũng là phòng người ta, mình đâu thể quá mức tự tiện được. 

- Hơi chật chút xíu. Anh chịu khó nha. 

Con nhỏ nói sau khi hơi nằm nhích vào trong cái giường đơn nhỏ xíu. Nghe tôi tả chắc các bạn cũng biết diện tích căn phòng nhỏ cỡ nào rồi đúng không. Đã thế lại chỉ còn có một cái quạt, tôi cũng muốn nằm đất lắm nhưng tầm này hơi nóng. Thành ra hai cơ thể một cái to lớn nhiều mỡ còn một cái bé nhỏ đành chen chúc nhau trên cái giường nhỏ. 

Thật tình lúc đó tôi cũng định nhắm mắt ngủ nếu 15 phút sau không có tiếng cười khúc khích phát ra từ phía bên kia vách tường mỏng dính. Các bạn đừng hiểu lầm, vụ này không có chút xíu kinh dị nào hết. Kế tiếp sau tiếng cười đó là tiếng nam nữ đang nói chuyện rì rầm, rồi bắt đầu có những âm thanh kì lạ. Và cái điều quan trọng nhất là tất cả những thứ đó đều phát ra từ phía phòng con Yến. 

Hừm, hóa ra là ngoài tôi ra thì cũng có một thanh niên khác đang “ ngủ ” ở phía bên kia vách tường. Tiếng người thở phì phò xen kẽ với tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại có tiếng “cộc cộc” như cái gì đó va vào tường. Đến đây chắc có thằng ngu cũng biết tụi nó đang làm gì rồi. 

Thiệt tình, tôi đã định đè nén thú tính trong người mình xuống rồi, cơ mà có vẻ không ổn. Trí tưởng tượng phong phú đôi khi cũng không tốt thì phải. Trong đầu tôi đang nghĩ đến cảnh một thằng nào đó hùng hục đóng từng nhịp vào cặp mông to tròn của con Yến. Thằng em tưởng chừng đã ngoan ngoãn lại vươn vai thức giấc mặc kệ cho thằng anh toát mồ hôt vì khó chịu. 

Nãy giớ chắc mới cỡ được 15 phút trôi qua, đương nhiên là Vy chưa ngủ và cũng nghe thấy cái âm thanh mà tôi đang nghe. Một hơi thở khác lạ nữa bỗng nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi. Nhỏ Vy trở mình, trong bóng tối lờ mờ tôi có thể thấy con nhỏ quay người vào phía trong để che dấu cho hơi thở bắt đầu dồn dập của mình. 

Haizz,,, Quân tử hay một thằng khốn nạn thì cũng cần *** như người bình thường…