Thằng Đức

Chương 54: Bạn cũ




Hương nháy mắt nhìn Triều ý bảo chồng im miệng để nàng thương lượng...


Ban nhạc giúp vui cho đêm thứ Bảy,từ 7 giờ đến 12 giờ đêm là 5 tiếng đồng hồ đấy...nhạc công,ca sỷ..tệ lắm cũng phải cần 8 người,lại phải bỏ tiền mướn chút nhạc cụ...chỉ được 15 triệu...giá quá bèo..không có ăn...như vậy chẳng thà không làm còn hơn...


-Chị Nhả à...không được đâu...25 triệu là giá thấp nhất rồi...là chổ quen biết chúng tôi không lấy mắc đâu...cái giá 15 triệu...không được...Hương nhìn Nhả chậm rãi nói...


Nhả cau mày...Hoàng nói 30,40 triệu cũng được...miễn là ban nhạc phải cho ra hồn...lần nầy mướn ban nhạc là để làm vui lòng Đức ca...nếu Đức ca vui vẻ thì tốn chút tiền cũng đáng...vì vậy Hoàng đã nói đi nói lại nhiều lần...cái nầy Nhả không dám làm trái ý chồng,hơn nửa lúc nầy tiền bạc hiếu kính vô ào ào,số tiền 3 hay 4 chục triệu không là vấn đề gì...


Nhưng Nhả thấy tức...có người dám mặc cả với mình...từ lúc được làm Trưởng đồn phu nhân,nàng nói sao thì sao,ai cũng nhường nàng ít nhất 3 phần,thật là oai phong...con mụ Hương nầy rỏ ràng không biết điều,không phân biệt lớn nhỏ...nhưng bây giờ chịu khó lép vế một chút vì mình đang cần họ...sau nầy xong chuyện sẻ cho họ biết tay...con mụ nầy... mi chờ đó...


-Được rồi...vậy thì 25 triệu...đây là 10 triệu..ứng trước...phần còn lại sau khi xong tiệc trả đủ...không có vấn đề gì chớ? Hậm hực...Nhả cuối cùng cũng nhượng bộ nhưng trong bụng lại âm thầm tính toán...


-Như vậy thì không có vấn đề...tụi nầy chuẩn bị hợp đồng..ngày mai chị ký hợp đồng ha...chị biết đó..cái gì cũng phải giấy trắng mực đen mới được...Hương cười ‘thân thiết’...


Nhả thực sự muốn nổi khùng...hình như nàng nghỉ cái gì cũng đều bị Hương đoán trước...Nhả nghỉ ngày mai sau khi tan tiệc chỉ cần trả thêm 5 hoặc tối đa 10 triệu nửa là được rồi...ai dè Hương lại nói ký hợp đồng...bút sa gà chết...như vậy làm sao giở quẻ đây...vì vậy nét mặt sa sầm...giọng giận dổi:


-Ừm...được mà...tùy chị thôi...chuẩn bị đi...ngày mai làm cho đám khách vui vẻ là được...tôi về đây..


...


-Em...em thẳng thừng như vậy...mai nầy bọn họ kiếm chuyện quạnh quẹ mình không chừng khó làm ăn...Nhả vừa ra khỏi cửa,Triều nhăn nhó trách vợ...


Hương trừng mắt nhìn chồng:


-Anh đó...cái gì phải sợ chứ?mình làm ăn đàng hoàng,giá cả đúng thì làm còn không đúng thì không làm...có gì phải sợ?bất hợp pháp sao?


-Nhưng mà...


-Không nhưng nhị gì hết...chuyện nầy anh đường xía vô...đi lo chuyện của anh đi...nói bọn thằng Hiếu,con Oanh,con Lệ nửa...chuẩn bị chiều mai đó...


Triều nổi tiếng sợ vợ...lúc nào cũng bị Hương hò hét đã quen...nổ máy xe đi tập hợp ban nhạc cho buổi trình diển chiều mai...


Hương nhìn theo chồng lắc đầu...Triều không bao giờ cãi lại,nàng nói sao làm vậy...có thể nói là gia đình ấm êm hòa hợp...hạnh phúc,nhưng thật ra nhìn thì vậy nhưng không phải vậy.


Sống với nhau cũng 3 năm rồi nhưng vẩn chưa có con vì Triều có vấn đề sinh dục,nhưng chuyện có hay không có con đối với Hương không có vấn đề gì lớn,đôi khi lại cãm thấy mừng vì không bị bó buộc bởi con đàn con đống...hiện tại không phải tự do sao?không cần phải lo vấn đề cơm gạo nuôi con như mấy chị em bạn...nhiều đứa nhìn ‘xề’ ra...như vậy còn gì là cuộc đời nửa.


Điều mà Hương phiền muộn nhất hiện nay là nàng cãm thấy sự đòi hỏi tình dục ngày càng nhiều mà Triều thì gần như liệt khiến nàng vô cùng khổ sở... có lẻ vì vậy lúc nầy Hương cãm thấy nàng thường hay gắt gỏng,dể nổi giận .


Thêm vào đó,đời sống càng lúc càng khó khăn.Thời buổi nầy,cạnh tranh quá nhiều,hợp đồng ‘ngon cơm’ càng lúc càng khó...hiện nay,đa số là những hợp đồng giá bèo,hiếm khi được giá một chút lại gặp một đám dê xồm động chân động tay bốc hốt ,có thằng ám chỉ đòi lên giường với nàng...Đang thiếu thốn,nhiều lúc cũng muốn đụ dạo một lần cho đã cơn thèm,nhưng không thể nào...có tên vừa mở miệng nói chuyện mùi thúi đã bay ra...nếu không hôi miệng thì có mùi hôi nách...”Mẹ nó...’đói’ chịu chứ cái bọn nầy đừng hòng rờ tới bà...”


*


* *


-A lô...là anh hả?sao sớm vậy? đường dây vừa thông,tiếng Yến trong trẻo vang lên...


-Hôm nay thứ Bảy đó...đừng quên chiều nay đi ăn tiệc với anh đó nha...Đức cười nói.


-Ừm...nhớ mà.


-Nhưng anh không muốn chờ tới chiều..hay là bây giờ anh tới đón em...


-Trưa nay...12 giờ em có họp lớp với đám bạn củ...


Yến lí nhí,cãm thấy mất mát vì đã có hứa với đám bạn trưa hôm nay hội họp để gặp mặt,từ khi tốt nghiệp đến giờ,bạn bè mổi người mổi ngả nên nàng cũng muốn gặp lại họ...Nghe giọng điệu của người tình liền biết hắn muốn gì rồi...hai má nóng bừng lên... Lâu ngày,gần mực thì đen gần đèn thì sáng, mổi tuần Đức đều làm ‘chuyện đó’ với nàng... giờ đã quen rồi,vừa nghe Đức rủ rê đã thấy xuân tình nhộn nhạo...


-Hả?vậy thì anh đi với em...nhất định như vậy đi...trừ khi em không muốn chỉ vì muốn gặp bạn trai củ...Trong điện thoại Đức giở giọng ‘ghen’.


-Nói bậy nói bạ...Yến mắng yêu, trong lòng ngọt ngào...thật ra hôm nay nàng rất muốn Đức đi cùng mình tới gặp đám bạn để ‘khoe’ bạn trai mình một chút nhưng thấy hắn thường bận bịu nên e ngại không dám mở lời...ai dè Đức lại đòi đi cùng ,như thế còn gì bằng?


-Anh nhớ em mà...hôm nay anh làm tài xế đưa đón em ,họp bạn xong đưa em về thay đồ xong rồi mới đi dự tiệc...nói tóm lại ngày nay đặc biệt dành cho em đó...sao hả?ừ đi mà...


Đức cười thầm ...tính toán kiếm thời gian ...hắc hắc hắc...Đức biết chắc Yến biết nó muốn gì nên ra vẻ năn nỉ một chút..con gái là vậy...hay màu mè...trong lòng thì muốn lắm nhưng mặt ngoài còn e...


-Ừm...vậy được...nửa tiếng sau đón em ở đầu ngỏ...Yến lí nhí.


-Được...được lát nữa anh tới đầu hẽm xong gọi em..cứ thong thả từ từ..,anh cũng phải ghé về nhà diện đồ một chút mới được...không thể để em mất mặt mà...hahaha...bye cưng...see you later...


Đức mĩm cười khóai chí...trãi qua nhiều lần ‘huấn luyện’ ,Yến ngày nay phải nói đã gần tiêu chuẩn ‘trên cả tuyệt vời’ rồi,khẩu kỷ lúc nầy đã tiến bộ vượt bực nhưng chưa nuốt được nhiều...cái nầy cần phải huấn luyện thêm nửa...ai cũng vậy mà...Thím ba ,mẹ ,phó Loan,Chủ tịch Vân,Chủ tịch Thảo đều là bậc ‘tiền bối’thì miễn bàn,từ cô Thu,dì Út,cô Lan,chị Nhung lúc đầu cũng vậy thôi đó mà...sau một thời gian ‘huấn luyện’bây giờ lúc nào cũng liếm sạch đầu ‘tiểu huynh đệ’,điễm nầy là điều Đức khoái nhất...còn nửa cũng phải tiến hành huấn luyện em Ngân mới được...phải đạt ‘tiêu chuẩn’ mới được...


Lại nhớ tới Tuyết đang trong bệnh viện...không biết có nên hay là không nên ‘bóc tem’ cô nàng nầy?ậy...gọi cho nàng ta thăm hỏi 1 chút...hỏi khi nào xuất viện mình bỏ công đi đón...hắc hắc hắc...còn không cãm động sao?con gái là vậy đó mà..chỉ cần dổ ngọt một chút thì cái chuyện tuột quần không khó đâu...


-A lô...sao hả sáng nay cãm thấy thế nào?Đường dây vừa thông Đức liền bô bô 1 tràng ân cần thăm hỏi...


-Đức hả?con Tuyết đang trong phòng vệ sinh..Tiếng Lan vang lên ....sáng nay đến thăm em gái...mang chút đồ ăn sáng,trò chuyện 1 hồi,Tuyết vào phòng vệ sinh,nghe tiếng di động của Tuyết vang lên nên thuận tay bắt máy...


Đức sửng sốt...đổ mồ hôi lạnh...cũng may không nói gì lộ liểu quá đáng...


-hahaha..là cô sao...không,Đức muốn biết chị Tuyết thế nào rồi...hình như OK rồi phải không?vậy thì tốt rồi...lát nửa cô nói Đức có gọi lại là được ..không có gì quan trọng...


Biết Đức quan tâm em gái mình như vậy,Lan nghỉ phần nào củng vì mình,trong lòng Lan hớn hở...thầm nghỉ không uổng công mình yêu thương,cái gì cũng chìu chuộng hắn ...


-Ừm...nó đỡ rồi...sáng mai có thể xuất viện...


-Vậy sao?sớm vậy?nói cô ấy nếu thấy thoãi mái thì nằm thêm mấy bửa...gấp gáp gì xuất viện...


Lan bật cười:


-Nói vậy mà cũng nói được...nằm ở nhà thương thoãi mái lắm sao?cậu nằm thử đi rồi biết...


-Hahaha..đúng ha...nhổ nước miếng nói lại...mai sáng phải không?Đức thu xếp tới đón....không cần gọi taxi đâu...vậy nha...Nói xong cắt đường dây khiến Lan một bụng tức giận...chưa kịp nói khi nào hẹn hò mà...


-Ai vậy chị Hai?Tuyết vừa từ trong phòng vệ sinh bước ra thấy Lan cầm điện thoại nàng như vừa nói chuyện với ai đó liền hỏi.


-Cậu Đức đó...hỏi em thế nào,chị nói em ngày mai xuất viện...ngày mai cậu ấy tới rước em về...Lan cho là vì ‘quan hệ’ giửa mình và Đức nên Đức mới làm vậy...hận không thể nói toạt ra...


-Hắn tốt vậy sao?không chừng hôm nay mưa bảo lủ lụt lội nha...Tuyết ‘bỉu môi’ khinh thường nhưng trong lòng rất ngọt ngào...


Lan trừng mắt mắng em gái:


-Con nhỏ nầy...em nha...cậu Đức là người tốt,là người ..đàng hoàng...đừng nghỉ xấu cho người ta...


Thế đấy...hai chị em đều trong đầu nghỉ một đàng...miệng nói một nẽo...


*


* *


Tụ hội,họp bạn vui chơi thì ngày nay các địa điểm Karaoke là nơi lý tưởng nhất nên rất thịnh hành,thường thì khoãng chiều tối mới là giờ cao điểm ăn chơi nên vô cùng tấp nập...Tuy vậy cũng có nhóm người không thích chọn giờ ‘cao điểm’ để tránh xô bồ xô bộn vì vậy mà 2 anh em Hào,Kiệt ‘gợi ý em gái bắt đầu vào lúc 1 giờ trưa...


Tuấn Hào là anh cả,kế đến là Tuấn Kiệt và đứa em gái út Tâm Đoan...Cả ba vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng...Cha là đại gia khét tiếng khởi nghiệp từ ngành bất động sản lúc Việt Nam mở cửa,ngày nay thì phát triển trên mọi lãnh vực...có thể nói nhà họ giàu nhất tỉnh...


Tâm Đoan tốt nghiệp ngành tin học ở Đại Học Cần thơ cách đây cũng gần 1 năm rồi,hiện nay đang làm cho công ty của nhà mình...tiểu thư nhà giàu lại là con ông chủ...đi làm bửa đực bửa cái,chủ yếu là sáng đánh quần đánh áo trang điểm cho đẹp vào văn phòng một chút hoặc nửa ngày rồi chuồn đi phố...có vấn đề gì?con gái út của Ông chủ lớn đó...ai dám hó hé chứ hả?


Khác với đám con gái nhà giàu thường hay làm chảnh, Tâm Đoan rất hòa nhả với mọi người,bình dị rất dể gần gủi nên rất được mọi người yêu mến...nói về nhan sắc...thật thà mà nói tuy không lọt vào top 10 nhưng chắc chắn là có vị trí nhất định trong top 20 của thành phố,đặc biệt là nụ cười khoe chiếc răng khển cũng đủ hớp hồn nhiều thanh niên lắm rồi...nhưng hiện nay chưa thấy nàng có bạn trai...mọi người nghỉ con gái nhà giàu cái nhìn không thấp đâu...phải môn đăng hộ đối mới được và phải là ‘soái ca’ mới xứng...


Tuấn Hào và Tuấn Kiệt là hai anh em sanh đôi...Cả hai đều tốt nghiệp đại học bên Úc.Buổi họp mặt hôm nay cũng là do hai anh em thúc giục em gái mình...hy vọng có dịp cua tới tay ‘người trong mộng’...


Kỳ nghỉ hè năm ngoái Hào ‘kết’ Thụy Vủ ngay từ lúc đầu nhìn thấy nàng ,đồng thời Tuấn Kiệt cũng bị một cú ‘Coup de foudre’ ngay lần đâu tiên gặp Hoàng Yến...Vì vậy cả hai đã chuẫn bị chu đáo,nhất định cua được người đẹp tới tay và ‘đưa nàng về dinh’ ...


Hôm nay là dịp...trước hết là ăn trưa,tán gẩu,ca hát karaoke và sẻ có ‘kịch bản’ đặc biệt...đó là màn trình diển vừa ca vừa đàn của hai anh em Hào,Kiệt...Hai anh em tin rằng đây là chiêu có lực ‘sát thương’ rất lớn với người đẹp...Tâm Đoan đã có nói rồi...hai người bạn nầy của nàng si mê đàn ca hát xướng ...như vậy với tài đánh guitar,thêm vào gia thế đồ sộ và bộ dáng ‘phong lưu tuấn lảng’ của hai anh em thì cái chuyện ‘cưa đổ’người đẹp không phải là chuyện khó khăn gì...


-Anh ba à...Thụy Vủ thì em không biết nhưng nghe nói Hoàng Yến có chủ rồi...Tâm Đoan nhìn Tuấn Kiệt lo ngại nói...nàng không muốn anh mình quá chủ quan...


-Em gái à...như vậy là em không biết tánh anh ba em rồi...có đối thủ mới có cạnh tranh và như vậy chiến thắng mới thú vị...OK?


Hào hớp ngụm nước cam nhìn Tâm Đoan cười...trong ánh mắt đầy tin tưởng em trai mình...


-Hahaha..anh hai à...chỉ có anh là hiểu em nhất...yên chí đi em gái...anh ba sẻ không làm em mất mặt đâu...


Tuấn Kiệt hai mắt sáng ngời,tràn trề tin tưởng...


Quả thật hai anh em nhà nầy có lý do để kêu ngạo...Con nhà hào môn,học cao,đẹp trai...con trai như vậy là mục tiêu phấn đấu,’chém giết’ nhau để ‘chiếm đoạt’ nếu cần của con gái thời nay.Một vài người bạn của Tâm Đoan đã tới cùng bạn trai,đang ca hát chuyện trò với nhau nhưng luôn phóng những ánh mắt quyến rủ nóng bỏng đưa tình hướng về hai người.


-Anh hai..em thấy con Trang ‘đá nhản’ với anh nhiều lần lắm rồi đó nha...sao hả?ăn được đừng có bỏ uổng mà...nhìn kỷ đi...vú đít cũng được lắm...đặc biệt là cái miệng hahahaha...Tuấn Kiệt cười dâm nói nhỏ chỉ đủ vừa anh mình nghe...


-Mầy nha...đừng có bất cứ ai cũng muốn...Hào cười mắng em...


-Nếu anh thấy không vừa ý...hahaha em lên đó nha...hoặc là anh cứ xơi trước...khi nào chán nói em 1 tiếng...Tuấn Kiệt cù nhầy...dường như nếu không đụ được nàng con gái tên Trang kia là không bỏ qua...


Không trả lời em,hai mắt Hào sáng lên, ,nhanh nhẹn đứng lên tiến ra cửa...nơi đó một mỷ nử vừa xuất hiện bên cạnh em gái Tâm Đoan.


Thụy Vủ đẹp như ánh trăng rằm đêm Trung thu...người tình trong mộng của Tuấn Hào...nàng đang cười cười nói nói với Tâm Đoan vô cùng thân thiết không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của Hào đang nhìn mình.


-Thụy Vủ...còn nhớ anh mình chứ?năm ngoái hai người có gặp qua...Tâm Đoan ‘biết điều’ hướng anh mình nhìn Thụy Vủ cười hỏi...


-Chào anh Hào...nghe Tâm Đoan nói anh tu nghiệp ở Úc mà,anh về khi nào vậy?Thụy Vủ nhìn Hào thoáng 1 giây liền nhận ra là đã có gặp qua hồi hè ...khách sáo gật đầu cười nói đôi câu,nàng biết người anh của Tâm Đoan đang có ý với mình...nhưng nàng cứ ‘giả nai’ chẵng biết gì...


Hào sung sướng khi người tình trong mộng nhận ra mình,hớn hở đáp:


-Về đây tuần rồi...Thụy Vủ..em khỏe chứ?


-Thường thôi..hihi...vậy khi nào trở qua Úc?


- xong hết rồi...về đây làm việc cho nhà...anh không đi nửa...


-Tháng tới là Phó tổng giám đốc của Công ty ba tao đó Thụy Vủ...cũng là ông xếp tương lai của tao...ba tao thật không công bằng mà trọng nam khinh nử...Tâm Đoan bỉu môi...


-Tao thì thấy bác cưng chìu mầy quá rồi...mầy nha đi làm chổ khác không được hai ngày liền bị đuổi...Thụy Vủ chế nhạo bạn...


-Hahaha...Hào cười lớn như đồng tình với Thụy Vủ khiến Tâm Đoan một bụng tức giận:


-Con nhỏ nầy thấy trai liền bỏ bạn...cũng may là anh tao...tao không chấp nhất với mầy...hihihi Tâm Đoan trêu chọc bạn,cố ý ‘cặp đôi’ Hào và Thụy Vủ khiến Hào mừng rở liếc nhìn nàng...chỉ thấy mặt người đẹp dững dưng...


-Kìa..Hoàng Yến tới rồi...


Tâm Đoan chợt reo lên...Thụy Vủ nhìn ra cửa...sửng sốt...”sao lại là hắn?”...


Yến nét mặt như hoa,hạnh phúc tay trong tay cùng Đức bưởc vào...Tâm Đoan,Hào,trong một thoáng bốn ánh mắt giao nhau rồi nhìn về Tuấn Kiệt,lúc nầy cũng đang nhanh nhẹn bước tới...nét mặt có chút trầm xuống khi thấy Đức nắm tay người trong mộng của mình...


-Hello...Tâm Đoan,Thụy Vủ..lâu quá không gặp...Yến mừng rở khi nhìn thấy 2 người bạn..tuy ở cùng thành phố nhưng từ khi tốt nghiệp rất ít có cơ hội gặp nhau và liên lạc...nàng luôn bận rộn...nói cho đúng ra 2 người bạn của nàng,lúc còn đi học thì không nói nhưng sau khi tốt nghiệp,một người con nhà quan,một người con đại gia...ít liên lạc cũng là lẻ thường...


-Còn nói nửa...tao nha..có gọi điện cho mầy mấy lần,gởi text cho mầy nhiều lần...mầy có trả lời tao đâu...thì ra bây giờ mới biết là trọng sắc khinh bạn....Tâm Đoan chẩu môi ‘kể’ tội Yến vừa nói vừa nhìn Đức rồi nhìn Yến...ý muốn nàng giới thiệu...


-Hello...chào các bạn...tôi Trần Đức....bạn trai của Yến...


Bắt gặp ánh mắt ‘soi mói’của bạn Yến,Đức chủ động đưa tay ra...rồi lần lượt vừa đưa tay bắt vừa gật đầu chào với tất cả mọi người...phong thái của một soái ca... đầy mị lực.


-Hello...Chào anh Trần Đức..tôi là Tâm Đoan...


-Hi..gọi tôi là Tuấn Hào...anh hai của Tâm Đoan.


-Hi..Tuấn Kiệt...cũng là anh của Tâm Đoan...Kiệt mĩm cười gượng gạo ...lòng rất khó chịu khi thấy Yến tay trong tay với thanh niên nầy...


-Hi...tôi là Thụy Vủ...Thụy Vủ đưa tay bắt cứ ngở Đức sẻ nhận ra mình..ai dè nó chỉ gật đầu cười chào như mọi người khác khiến nàng một bụng tức giận...có lý nào không nhận ra mình?chỉ gật đầu một cái thôi?


Thật ra Đức cũng nhận ra cô nàng ca bài “Ở hai đầu nổi nhớ” trong buổi tiệc của Vinh đồn trưởng nhưng không muốn nhiều chuyện vô bổ...Đức cãm giác được địch ý từ hai người anh của Tâm Đoan,nghỉ bụng:”mình với bọn họ lần đầu gặp mặt nhau đã có địch ý như vậy chỉ có thể là vì đàn bà con gái thôi”...liếc mắt nhìn Yến vừa lúc nàng cũng nhìn lại,cãm giác bàn tay nàng xiết chặt tay nó thêm.Đức cười cười vổ nhẹ lên lưng ngụ ý “hiểu rồi”...


-Vào trong đi..mọi người đã đến đông đủ rồi...Tâm Đoan nói lớn...đã lâu ít có dịp gặp nhiều bạn bè như vậy nên không kìm được sự hưng phấn...


Bên trong người ngồi lố nhố,có nhóm đang chụm đầu chuyện trò cười hinh hích,có nhóm đang rống cổ hát Karaoke,quang cảnh thật ồn ào...nhìn thấy đám người Thụy Vủ,Yến cùng 3 anh em ‘chủ tiệc’ cả đám ngưng lại nhìn...


-Thụy Vủ,Hoàng Yến...dử hông...bây giờ mới thấy mặt tụi mầy...một nàng tóc ngắn,nét mặt bầu bỉnh la lên...


-Mầy làm việc ở Sài gòn không thấy tụi nó thì phải rồi...trở về đây đi thì gặp mỗi ngày...hahaha...một cô gái khác dáng người ‘phát tướng’ theo chiều hướng nặng ký cười ha hả ‘châm chích’ bạn.


Cô nàng tóc ngắn sau khi xí xô xí xào một hồi,chuyển ánh mắt nhìn Đức...nhìn từ trên xuống dưới ,lại đi quanh 1 vòng quan sát tỉ mỉ...hình như đã quen với bãn tánh của ‘bà cô’ nầy ai cũng cúi mặt cười trộm...


-Chà chà...tao nói nầy nha Hoàng Yến..mầy ‘lượm’ ở đâu anh chàng nầy vậy?.


-Không phải là lượm mà là giành giựt mới được đó...ngày nay người như tôi được xếp vào ‘của hiếm’ của địa cầu...cô không được may mắn như vậy đâu...Đức ‘ưởn ngực’ nói...


-Hahaha...mầy gặp ‘đối thủ’ rồi Lệ Hồng ạ...Tâm Đoan rủ người cười...đám bạn của họ củng cười theo.


-Thú vị..thú ví...Tôi là Lệ Hồng...bạn của Hoàng Yến...chào anh...’Bà cô’ tóc ngắn chìa tay ra bắt tay Đức.


-Trần Đức...bạn trai của Yến...hân hạnh..hân hạnh...


Không khí vô cùng náo nhiệt...


-Nè..mọi người từ từ giới thiệu nhau đi ha... hai người anh của Đoan thì các người đã biết rồi...Mọi người đã đến đầy đủ rồi...mình bắt đầu ăn đi...có ai đói chưa?tớ thì đói lắm rồi...sáng giờ chưa ăn gì..nè...tiệc Buffet đó,ai ăn gì tự chọn,nước uống đủ loại ở đây,ai uống gì cũng tự lấy ...ai đói thì tự nhiên đi...còn nếu ai muốn khoe giọng thì hoan nghênh tự nhiên hát, còn nếu không thì trò chuyện...còn nhiều tiếc mục lắm nha...nói tóm lại hôm nay phải tận vui mới được


Tâm Đoan giới thiệu ‘chương trình...’


...


-Em ăn gì? Anh đi lấy...hôm nay để anh phục vụ cho em ha...Đức nhìn Yến ‘nịnh đầm’...


-Ừm...gì cũng được...ăn theo anh..anh ăn gì em ăn cái đó...Yến ngọt ngào lí nhí...


-Được..chờ đây...anh đi lấy...Đức đứng lên tiến về dãy bàn được để đầy thức ăn cân nhắc lấy từng món để vào dĩa mình...


-Hello Hoàng Yến...


Đức vừa đi,Yến nghe giọng nói vang lên từ phía sau lưng...Tuấn Kiệt dường như rình cơ hội từ lâu...thấy Đức vừa đi liền mon men tới gần...


Yến mặt ngoài cười nhưng lòng không cười...dè dặt...liếc nhìn về phía Đức,thấy Thụy Vủ đang nói chuyện với Đức,nàng yên tâm...Yến chỉ sợ Đức hiểu lầm thì không tốt...


-Anh Tuấn Kiệt...anh vẩn khỏe?


Yến gật đầu chào,cười xã giao...Yến biết người nầy theo đuổi mình nhưng Yến không quan tâm lắm...tâm lý sợ hãi con nhà giàu và đám COCC...Tuấn Kiệt đã nhiều lần gỡi friends requests trên FB nhưng nàng phớt lờ...


-Yến..anh gởi nhiều ‘nhắn tin’ em không nhận được sao không thấy trả lời vậy?Tuấn Kiệt trực tiếp hỏi...điều nầy làm hắn khó chịu từ lâu...hôm nay lại thấy người trong mộng có bạn trai nên không kìm được...quyết ý ra tay ‘cướp’ người đẹp về...


-Xin lổi nha...lúc nầy em ít lên ‘mạng’ lắm...em bận...Yến cười hihi...cố phớt tỉnh hy vọng Tuấn Kiệt hiểu...


-Anh...


-A...xin lổi nha...em đi giúp anh Đức ...


Miệng mĩm cười như ‘ái náy’,chân bước nhanh về hướng Đức đang đứng ...bỏ mặc Tuấn Kiệt căm tức nhìn theo...


...


-..Trần Đức...chúng ta đã gặp qua rồi..anh không quên lẹ vậy chứ?


Sau một hồi tức giận...Thụy Vủ tiến đến bên Đức ,dùng ngón tay chọt chọt lưng hắn...gằn giọng...


-Hả?ừm...tôi nhớ cô mà..chúng ta đã gặp qua....Đức gật đầu nhưng không quay lại nhìn để xác định người đưa ngón tay chọt chọt vào lưng mình là ai...dường như là có ‘hai mắt sau lưng’ vậy...điều nầy khiến Thụy Vủ nóng run...bậm môi...đang định ‘phác tác’ thì Đức quay lại cười ,hất hàm phía sau lưng Thụy Vủ nói:


-...Nhìn bạn trai cô đi...như là muốn giết người đó...


Thụy Vủ sửng sốt quay đầu lại thấy ánh mắt của Tuấn Hào đang nhìn về hướng mình...rỏ ràng ‘theo dỏi’ khiến Thụy Vủ tức tối...Hào không phải ‘típ’ người nàng thích...tên nầy theo đuổi nàng từ năm ngoái tới giờ nhưng nàng cứ phớt lờ...ai dè vẩn chưa chịu bỏ ý đồ tuy nàng đã nhiều lần ám chỉ bóng gió...


-Mất mớ gì tới hắn?nè...anh đừng có nói bậy nha...Tôi...


-Hai người quen nhau à?Yến vừa tới nghe Yến nói liền hỏi...


Đức ghé sát tai Yến rù rì nhưng cũng khá lớn để Thụy Vủ có thể nghe:


-Cẩn thận một chút...bạn trai cô ta đang nổi lửa đàng kia kìa...anh vô tội nha...hai tuần trước có gặp qua bạn em nhưng hôm nay không dám chào hỏi nên cô ta ‘hưng binh vấn tội’...vậy thôi...hahaha.


Yến nín cười liếc nhìn hướng Tuấn Hào...quả nhiên nhận thấy vẻ mặt hắn rất khó coi..bèn hỏi Thụy Vủ:


-Anh hai Tâm Đoan là bạn trai mầy hả?cặp nhau hồi nào vậy?hình như anh ta không vui lắm..có hiểu lầm gì không?...


-Anh nói bậy nói bạ gì vậy?Thụy Vủ căm tức khi bị Đức ‘cặp đôi’ mình với Tuấn Hào,miệng thì cười ‘đểu’...


Hào quả thiệt đang căm tức...mới vừa rồi mon men đến bên Thụy Vủ tươi cười tán tỉnh ...mới dăm ba câu người tình trong mộng liền bỏ đi tới sau lưng tên kia dùng ngón tay chọt chọt vào lưng hắn khiến Hào sửng sốt...hai người nầy quen nhau?nếu vậy tại sao vừa rồi làm như xa lạ không biết nhau vậy?càng nghỉ Hào càng hồ đồ nghi hoặc...lại thấy tên đó nói cái gì đó Thụy Vủ nghe được có vẻ giận dổi...chuyện nầy là thế nào?nghỉ không thông nên càng lúc nét mặt càng khó coi...


Trang củng đang bực bội...mặc dù đang trò chuyện âu yếm với bạn trai nhưng cũng để mắt theo dỏi hai anh em Hào,Kiệt...thỉnh thoãng liếc mắt đưa tình nhưng cả hai đều phớt lờ...ánh mắt lại tập trung trên 2 người mà lúc còn đi học Trang đã không ưa...Khám phá điều nầy khiến Trang một bụng tức giận...


Trang là con của Bí thư huyện ủy quận Ô môn...Trước kia trong đầu luôn nghỉ:”nếu có thể ‘quan thương’ phối hợp hài hòa thì dể đạt thành tích,như vậy uy tín và thế lực sẻ mạnh rất nhiều”, vì thế trong thâm tâm Trang muốn được gả cho 1 trong 2 anh của Tâm Đoan,nếu được thì hay biết mấy...tiếc là nàng không lọt được vào mắt của hai anh em nhà nầy,vì vậy tuy hiện nay đã là bạn gái của người ta rồi nhưng trong lòng luôn canh cánh...


Trang liếc nhìn dáng thô lổ của Tài với vẻ khinh thường...nếu không vì cái quan hệ có tính cách chính trị ‘môi hở răng lạnh’ có lẻ Trang đã đá Tài từ lâu...Có điều Tài tuy cục mịch thô lổ nhưng trong vấn đề kia rất là xuất sắc,làm nàng thỏa mãn.Tài bú liếm cũng khá,đụ cũng không tệ...lại tình nguyện cho nàng sai vặt vì vậy cho đến bây giờ quan hệ nàng và hắn vẩn còn dây dưa...ít nhất là trong giai đọan hiện tại...địa vị Bí thư huyện ủy của ba nàng đang lung lay,rất cần sự ủng hộ cùa cha hắn,Phó Chủ tịch huyện thường trực,trong sự vận hành của huyện Ô môn...


Hơn nửa Tài còn là Trưởng CA huyện...


Trưởng CA huyện là nô lệ của nàng...nàng nói gì hắn đều nghe...nàng chỉ cần cho hắn đụ...


Quan hệ là như vậy...


Hiện tại,cái mộng được gả vào hào môn coi như không thể nào rồi,nhưng còn nước còn tát,cái mà Trang cần là tài lực của gia đình đại phú hào của anh em nhà nầy...chỉ cần họ chịu bỏ tiền đầu tư vào huyện Ô môn như vậy cha nàng là Bí thư cũng được thành tích tốt...đồng nghỉa là địa vị Bí thư được cũng cố và không chừng có khả năng lên chức...Trang âm thầm trù tính...


Nhất cử nhất động của hai anh em Hào,Kiệt đều không qua khỏi ánh mắt của Trang,từ lúc Yến cùng Đức xuất hiện nơi cửa,kế đó là Thụy Vủ,Trang nhận thấy cử chỉ khác thường của hai anh em nầy...Trang híp mắt nhìn Đức cố nhớ xem có phải là COCC?tuyệt đối không phải rồi...những COCC trong thành phố,trên tỉnh nàng đều có giao thiệp qua,tuyệt đối chưa từng gặp người nầy...Trang suy nghỉ..:’thu dọn tên nầy coi như dẹp chướng ngại vật cho hai anh em kia...là chuyện dể dàng thôi,chừng đó họ chắc chắn sẻ cám ơn mình...như vậy cái chuyện đầu tư vào huyện Ô môn chỉ là một cái nhấc tay mà thôi’...Trang càng nghỉ càng mĩm cười hài lòng khi quan sát được vẻ mặt tức giận của họ...nàng biết mình phải làm sao rồi...


-Hai vị thiếu gia..có thể nói chuyện một chút được chứ?Trang tiến gần Hào,Kiệt ủy mị cười nói...


-Chuyện gì?trong lòng đang không thoải mái lại thấy Trang tiến gần,Tuấn Kiệt trả lời cộc lốc...


-Tôi là muốn làm bạn với hai anh chứ không phải là kẻ địch...có chút chuyện muốn nói...nếu muốn nghe thì tôi nói...còn không muốn nghe thì coi như tôi chưa nói gì...Trang nói xong quay lưng bước đi...


-Có gì nói nghe đi...


Tuấn Hào ngờ vực...


-Nơi đây đông người không tiện...Trang nhìn quanh nói.


-Có gì không tiện...cứ coi như là nói chuyện bình thường thôi...không ai chú ý gì đâu.


Đảo mắt nhình quanh,Trang nói nhỏ chỉ vừa đủ cho 3 người nghe:


-Vậy được,tôi chỉ nói ngắn gọn,tôi thấy hai anh không vừa mắt tên Trần Đức kia...bạn trai tôi là CA...có thể giúp hai anh chuyện nầy...cho hắn nếm chút mùi đau khổ...thấy khó mà lui...


Tuấn Kiệt hai mắt sáng lên...


-Ý của cô là...


-Tùy hai anh muốn thế nào thôi...chỉ cần chụp cho hắn cái ‘mủ’ để hắn nằm khám 1 thời gian vài ba tháng...đối với bạn trai tôi chuyện không khó...Trang cười mĩm nhưng ánh mắt vô cùng âm hiểm...


Hào sửng sốt...con đàn bà nầy thật là độc ác...trái lại Tuấn Kiệt vô cùng kích động...hai mắt sáng ngời.


-Anh hai...


-Đời không có chuyện miển phí... cô cần gì ở chúng tôi..nói đi..nếu được chúng tôi sẻ suy nghỉ...Hào dè dặt hơn...


-Được..anh đã thẳng thắng...vậy tôi cũng trực tiếp...huyện Ô môn chúng tôi đang cần thương nhân đầu tư...không biết công ty nhà anh có thể suy nghỉ ...


Tuấn Kiệt mừng rở...đây chỉ là chuyện nhỏ...mỗi năm đầu tư của nhà mình lên hàng trăm,hàng ngàn tỷ khắp nơi....đưa cho huyện Ô môn một vài hạng mục chỉ là chuyện nhỏ như hột mè...hắn đưa mắt nhìn anh mình...


Hào cũng động tâm...chuyện quá dể dàng đối với 2 anh em hắn...


-Vậy cô định làm sao?


Trang mừng rở....nghe ra 2 tên nầy có vẻ đồng ý rồi...


-Là các anh muốn sao thôi...tôi đã nói qua rồi...cho hắn nằm khám vài tháng cũng chỉ là tiện tay thôi...


-Được..6 tháng đi....chỉ cần 6 tháng là được rồi...


Tuấn Kiệt hăm hở...trong thời gian tên kia vào khám mà không ôm được người đẹp thì đi chết cho rồi...


-Chuyện nầy...để chúng tôi suy nghỉ ...không gấp...


Hào vô cùng cẩn thận...thấy Tuấn Kiệt muốn nói thêm liền trừng mắt...


-Được..tùy hai anh...tôi biết các anh nghỉ sao...yên chí đi...tất cả đám COCC trong tỉnh tôi đều biết...tên nầy chỉ là thường dân tép riu thôi...không cần sợ...chuyện không chắc chắn tôi không làm...Khi nào có quyết định thì gọi cho tôi...


Trang nói xong lắc mông đi về chổ Tài ngồi...


Cán bộ Cấp Tỉnh và Thành phố,ít nhiều nghe những chuyện liên quan tới Trần Đức nhưng cấp huyện xả rất mù mờ...chĩ nghe phong thanh chút chút nên hai người Tài,Trang không biết Trần Đức là nhân vật nào cũng là lẻ thường.


-Chuyện gì vậy?Tài nhìn bạn gái với vẻ khó chịu...nãy giờ thấy bạn gái mình nói chuyện với 2 thằng công tử bột khiến hắn không thoãi mái,mở miệng chất vấn...


-Chuyện gì à?là chuyện tốt đó..chuẩn bị đi...không chừng có việc quan trọng để làm...


Trang bỉu môi nhìn Tài khinh thường...nhìn về phía Yến bụng oán giận...từ lúc đi học cho đến lúc ra đời sao cái gì cũng thua nó vậy?nhìn Đức rồi nhìn Tài,tuy trên người cũng là hàng hiệu nhưng rỏ ràng Tài cho dù mặc áo rồng củng không giống thái tử...


...


Đức ngồi nghe hết người nầy đến người khác hát với hò mà ngán ngẫm... cãm thấy buồn ngủ,liếc nhìn đồng hồ...thấm thoát đã 4 giờ mấy rồi...đang định nói Yến chuẩn bị ra về bỗng tiếng nhạc Karaoke im bặt, Tâm Đoan đang cầm micro ,đằng hắng vài cái....


-Hello...các bạn...hôm nay có tiết mục đặc biệt...hahaha...biết là gì không?cho một tràng pháo tay trước đi rồi Đoan nói cho nghe...hihihi...


....Tiếng vổ tay vang dội...kéo dài khoảng gần 1 phút,nét mặt mọi người hưng phấn chờ đợi xem có gì mới mẻ...trưa đến giờ hết ăn lại uống,tán gẩu,hết chuyện nói rồi...không khí đã bắt đầu có chút nhàm chán.


-Cám ơn...cám ơn...đó là anh hai và anh ba của Đoan ,mổi người sẻ hát cho chúng ta nghe nhưng không phải là hát Karaoke mà là...hihihi...vừa đàn guitar vừa hát...đặc biệt chưa?hihihi...trước hết, xin các bạn một tràng pháo tay cho anh Hào...


....


Tuấn Hào đứng lên với cây đàn guitare acoustique trong tay...mỉm cười...


-Để thay đổi không khí một chút thôi mà,mình đàn mình ca hát giúp vui mà sao con nhỏ em tôi nó làm như tôi là đại danh ca vậy...làm tôi hơi ngượng...


Mọi người cười ồ lên...tiếp theo đó vổ tay cổ vủ...nhiều cô gái hai mắt long lanh sáng ngời dán lên người Tuấn Hào.


-Cám ơn..cám ơn nhiều...hahaha hiện nay trào lưu âm nhạc là nhạc Boléro...hầu hết người mình..ai cũng thích loại nhạc nầy...tôi cũng vậy...đúng hơn là đam mê...


Ngừng lại đằng hắng vài cái...đảo mắt nhìn quanh,ánh mắt một thoáng dừng trên người Thụy Vủ.


-Vì vậy hôm nay tôi xin mở đầu với một sáng tác của nhạc sỉ Trầm tử Thiên...đặc biệt xin tặng riêng cho Thụy Vủ...bản nhạc có tên “Đưa em vào Hạ”...


-Wow....Đức ‘wow’ lên một tiếng rồi vổ tay bôm bốp...mắt nhìn Thụy Vủ với ánh mắt ‘ngưỡng mộ’...miệng nó cười hinh hích...trong bụng nghỉ:”thấy chưa tui nói đúng mà...đừng có chối nha....”


Một tràng pháo tay vang lên...nhiều cô gái nhìn Thụy Vủ với ánh mắt ngưỡng mộ...xen lẩn ganh tị...Thụy Vủ hai má đỏ rực...xấu hổ...chỉ muốn tìm cái lổ nào đó chui vào cho đở ngượng,nàng thật không ngờ anh hai của Tâm Đoan ‘sến’ như vậy...thấy Đức vổ tay nồng nhiệt, Thụy Vủ trừng mắt nhìn Đức như muốn ăn tươi nuốt sống mới hả dạ...


Hào thấy Thụy Vũ cúi đầu e thẹn...hắn mừng rở...ậy...Hào biết cái màng tỏ tình nầy tuy là ‘sến’ nhưng con gái sẻ cãm động mà....thành công hơn phân nửa rồi...lòng phấn khởi hắn ôm đàn bắt đầu dạo nhạc ,mắt tha thiết nhìn Thụy Vủ rồi cất tiếng hát...


“Mùa hè năm nay anh sẻ đưa em vòng khắp cả...


...


Trăm họ ước mơ...”


-Nè...em đừng hòng anh làm như vậy nha...Đức rù rì bên tai Yến...


-hả?tại sao?lãng mạn mà...Yến cười khúc khích...cả hai vừa nắm tay vừa nói rù rì...hai mắt thì tập trung nhìn về phía trước .


Đức khều Yến nháy mắt với nàng , cười cười liếc nhìn Thụy Vủ đưa ngón tay cái lên...ý nói ‘vô cùng ngưỡng mộ’.Yến cúi đầu cố nín cười khi thấy hai mắt Thụy Vủ trợn tròn xoe,hai má đỏ rực vừa tức vừa xấu hổ...


Bổng hai mắt Thụy Vủ sáng lên,nhìn Đức ,lòng khoái chí cười mím chi...


Hào đàn hát không tệ,có lẻ đã bỏ không ít thì giờ tập luyện cho giờ phút ngày hôm nay,tiếng hát vừa dứt...tiếng vổ tay bôm bóp vang dội kéo dài...


Hào có chút khó chịu,thất vọng... trong lúc tay đánh đàn miệng hát ,hai mắt hắn không ngừng quan sát Thụy Vủ...Hắn thấy nàng không hề tập trung thưởng thức bài hát hắn hát tặng cho riêng nàng mà lại gừm,nguýt với tên kia...điều nầy khiến Hào cảm thấy có chút thất vọng,mất mác...


Chưa hết...tiếng vổ tay vừa dứt Thụy Vủ hét lên:


-Trần Đức...đến phiên anh rồi...hôm nay anh phải hát tặng tôi một bài...


Đức sửng sốt...bà cô nầy điên rồi...mắc mớ gì tôi phải hát tặng cô? ...Bà cô nầy thật sự muốn ‘làm loạn’ mà...


Tên Hào rỏ ràng muốn công khai tỏ tình nên hát tặng nàng ta...bây giờ nàng kêu mình hát tặng... nàng,rỏ ràng muốn cho hắn ta 1 cái ‘tát’ vào mặt...con mẹ nó tại sao lại là mình...làm như vậy tên Hào kia không ghi thù với mình mới là lạ...mình có thù với nàng ta sao?


-Hihihi...nè các bạn...Trần Đức nầy muốn giấu tài đó....anh ta đàn ca rất hay...tôi đã nghe qua rồi...nè Trần Đức..anh hát cho mọi người nghe đi...Thụy Vủ chỉ sợ chưa đủ ‘loạn’,chẵng màng vổ tay tán thưởng Hào mà lại công khai khen dồi và nhìn Đức ‘tha thiết nài nỉ’...


-Thiệt?Thụy Vủ...mầy nói thiệt sao?Lệ Hồng phấn khởi hét to lên...


-Tao bảo đãm...Lệ Hồng ...mầy nghe hắn hát xong...không chừng trồng cây si đó nha...hihihi.


Câu nầy Thụy Vủ vô ý nói ra nhưng có người nghe lại thấy ‘thâm thúy’...nhất là Tuấn Hào...mặt hắn đen như đít nồi...nghỉ ”chẵng lẻ Thụy Vủ đang mê mệt thằng nầy?”.


-Trần Đức...anh còn chờ gì nửa...hát một bài cho chúng tôi nghe đi...Lệ Hồng ‘nhập phe’ cùng Thụy Vủ la ó thúc giục...


-Mắc cở gì mà chẵng chịu lẹ dùm...mắc cở gì mà chẳng chịu lẹ dùm...


Đám bạn ham vui chung quanh bắt đầu nhao nhao lên...


-Hahaha...cậu Đức à...đừng để người ta phải chờ đợi lâu mà...hát một bài cho mọi người nghe đi...


Hào cười nhưng lòng không cười...hắn một bụng uất nghẹn,không tin những lời Thụy Vủ nói...nhưng thấy nàng có vẻ sùng bái Đức như vậy trong bụng rất bất mãn...lòng đố kỵ gia tăng theo cấp số nhân...


Yến cũng nhìn Đức với ánh mắt mong đợi...tuy là bạn gái hắn nhưng chưa nghe hắn hát lần nào cũng khiến nàng một bụng không thoãi mái...


-Hay là hát tặng em một bài đi...Yến cười nói...


Ngoại trừ Hào và Tâm Đoan,mọi người không ai để ý mặt Tuấn Kiệt ...theo kịch bản...Hào hát xong sẻ tới lượt Kiệt...nhưng Thụy Vủ đã làm kịch bản sai lệch...vô tình Đức bây giờ là tâm điểm chú ý của mọi người khiến Tuấn Kiệt uất nghẹn...


Biết có từ chối cũng không được.Đức nhìn mọi người rồi nhìn Yến cười.


-Nếu đã như vậy...tôi xin mượn cây đàn của anh Hào để hát một bài...bài hát nầy,đặc biệt xin tặng cho bạn gái tôi...Hoàng Yến...nhân dịp Yến có cơ hội họp mặt cùng bạn bè củ...qua bài hát nầy hy vọng Yến có thể nhớ lại những kỷ niệm xưa...bài hát có tên “Chia tay không là lãng quên”...hahaha tác giả là ai..xin lổi ,Đức quên mất rồi...


Đức cầm cây đàn bắt đầu dạo nhạc,ngón tay vừa ‘bún’ lên dây đàn đã khiến mọi người im lặng...hai mắt mở to...nhận biết đây là trình độ chơi đàn guitar của cấp bậc ‘tôn sư’... rồi không biết nó làm thế nào mà mọi người nghe tiếng đàn xen lẩn tiếng gỏ nhịp như là tiếng trống do những ngón tay nhịp vào thùng đờn tạo ra một âm thanh thật êm tai và hấp dẩn...


Một giọng hát trầm,vô cùng ấm áp vang lên...hòa lẫn với tiếng đàn,tiếng ‘trống’ nhè nhẹ vang ra từ thùng đàn tạo thành một âm thanh tuyệt vời trong căn phòng...


“Còn nhớ tiếng trống giờ ra chơi


Làm sao quên lời thầy cô nói


Nơi sân trường mình cùng chạy ngày nào


...”


Yến,Lệ Hồng,Tâm Đoan...nói tóm lại bọn con gái hai mắt đều trợn tròn xoe...miệng há hốc mở to..quả trứng gà có thể nhét vào được...như là họ đang được nhìn thấy cái gì đó ngoài sự mong đợi...


Thụy Vủ đã từng nghe Đức hát cũng không kìm được vẻ si mê trên mặt...vẻ mặt ngây ngất nhìn không chớp mắt, không để ý nét mặt khó coi của hai anh em Tuấn Hào,Tuấn Kiệt...


Trang mĩm cười...tên nầy quả thật đàn ca rất tuyệt vời...càng tuyệt vời càng tốt...


...


Bis...bis...Lệ Hồng kích động hét lên...


-Đúng..đúng..Bis..Bis...Tâm Đoan cũng kích động hét lên...


Yến trong tâm trạng bàng hoàng nửa say nửa tỉnh...nghe dì hai nói hắn ca rất hay nhưng không ngờ hay như vậy..nhìn nét mặt si mê của các bạn...Yến hãnh diện...Đức là bạn trai của nàng.


-Không được..đã nói rồi..chỉ hát một bài thôi..vã lại đã tới lúc tụi nầy phải về rồi...chiều nay còn có buổi tiệc khác...nêu có dịp mai mốt gặp lại...Đức cười nói...đưa trả cây đàn cho Hào.


Ai dè Thụy Vủ nói:


-Tôi cũng về...Đức,Yến...tôi đi với hai người...


-Hả...tụi nầy đi ăn tiệc mà...cô...


-Đi đi...tôi đi với hai người...Tâm Đoan à...tao về trước ha...mai một gặp nói sau...


...


-Các bạn...xin lổi nha..chúng tôi xin phép đi trước...Đức nhìn Tâm Đoan áí nái nói.


-Hahaha...không có gì...hôm khác chúng ta gặp lại...Hào cười nói.


...


Ra đến xe...Đức hỏi:


-Nhà cô ở đâu?tôi đưa cô về...


-Không cần gấp tôi đi với anh và Yến...tôi có chuyện cần bàn thảo với anh...


-Hả?có cái gì bàn thảo?Đức mù tịt...không hiểu ‘bà cô’ nầy muốn nói gì đây...


-Tôi đã quyết định rồi...tôi sẻ là trợ lý cho anh...Thụy Vủ ‘hách dịch’ hùng hồn tuyên bố quyết định quan trọng của mình...


-À...hiểu rồi..thì ra cô muốn tới Đức Lập làm việc chứ gì?vậy thì cứ theo thủ tục gởi CV đàng hoàng...nhưng tôi không cần trợ lý...


-Cái gì Đức Lập?cái đó ‘bổn cô nương’ chẳng thèm...Thụy Vủ bỉu môi khinh thường...


-Vậy cái gì Trợ lý?Trợ lý cái gì?Cô không bị nóng đầu nên mê sảng chứ hả?Đức nghi hoặc hỏi.


-Nè...đừng có làm bộ làm tịch..giả mù sa mưa nha...có phải anh nhận lời làm cố vấn cho con nhỏ Tú Nhi không?


Đức sửng sốt...hiểu rồi...bà cô nầy muốn làm văn nghệ văn gừng...


-Cám ơn...tôi không cần trợ lý gì hết...


-Anh không nói không được đâu...ý tôi đã quyết...Thụy Vủ trơ trẻn lì lợm nhìn Đức nói...ngụ ý nói :”cô nương đã quyết định rồi...chỉ có trời cản”...


-Chổ người lớn làm việc không phải chơi đâu à...cô bất quá bốc đồng ham vui ba bảy 21 ngày...


-Nói sao cũng được...tôi biết anh muốn chọc tức cho tôi bỏ cuộc tôi chứ gì?không dể đâu...


-Vậy ..cũng được...dù sao cũng cần người sai vặt...


-Anh...Thụy Vủ hai má phồng lên tức thở phì phì...mím môi...cố nhịn...


-Đi...về thay đồ...


-Bổn cô nương không cần thay đồ..như vậy được rồi...Thúy Vủ hất mặt ‘kênh kiệu’...


-Tôi không phải nói cô...tôi hỏi bạn gái tôi thôi...thiệt là...Đức ‘bỉu môi’...


...


-Tên Hào kia không biết nghỉ sao lại ‘chấm’ trúng cô...cũng may cho hắn...


...


Ra ‘chiêu’ chọc tức,thấy như ‘đánh vào khối bông gòn’,biết mình gặp ‘cao thủ nhịn’...vô kế khả thi.Đức nhìn Yến...cầu cứu nhưng Yến chỉ biết cúi đầu cười trộm...nàng biết bản tánh bạn mình...thích phá phách,bản tánh không thay đổi,giống y chang như lúc còn đi học.


-Hay là..để Thụy Vủ đi với mình cho vui,có gì nói sau...Yến nói...


-Nè..nè..nghe bạn gái anh nói chưa...cứ làm theo đi...tui thiệt có chuyện cần bàn thảo với anh mà...còn chờ gì nữa cho xe chạy đi...


Đức lắc đầu...cuối cùng cũng giơ hai tay đầu hàng...”được cô muốn sao thì như vậy đi...”


Thụy Vủ quay mặt cố giấu nụ cười đắc ý...


Yến đi,Thụy Vủ cũng đi...đối với hai anh em Hào,Kiệt buỗi tiệc họp mặt đã không còn ý nghỉa gì nữa...mọi người lần lượt cũng ra về cuối cùng chỉ còn lại cặp Trang Tài...


*


* *


-Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi chứ?


Hoàng nhìn vợ hỏi...cũng cùng câu hỏi nhưng hắn đã hỏi nhiều lần...Hoàng đang hồi họp...không biết Đức có nhớ tới dự tiệc thăng chức của hắn hay không...ai không đến đối với Hoàng không quan trọng nhưng sự hiện diện của Đức vô cùng quan trọng.Hoàng biết tầm quan trọng và ảnh hưởng của Đức trong quan trường,cái chức đồn trưởng của hắn hiện tại còn không phải là nhờ vài lời của Đức hay sao?


-Yên tâm đi...không có vấn đề gì...anh coi anh kìa ...sao khẩn trương vậy?Nhả cười...hôm nay hai vợ chồng ăn mặc toàn hàng hiệu Armani... Hoàng hôm nay trong bộ đồ complet trắng, Nhả trong bộ đầm lộng lẫy màu hồng nhạt. Hai vợ chồng đang đứng trước cổng nhà hàng đón khách.


Hôm nay đã khác xưa rồi...Hoàng đã là đồn trưởng...rúc cục hai vợ chồng cũng có ngày nở mài nở mặt, vì vậy buổi tiệc mừng lên chức chiều nay phải nói rất hoành tráng,có khiêu vủ,có giàn nhạc sống...nói tóm lại Hoàng muốn hôm nay buổi tiệc phải thật ‘khí thế’ mới được...


Phía bên trong nhà hàng, ban nhạc cũng đang chuẫn bị ...không khí vô cùng náo nhiệt. bọn thuộc hạ thân tín và đám bạn bè phần đông đã đến từ sớm,ngoài họ hầu hết các ông chủ các tiệm buôn,cơ sở giải trí trong khu quản hạt của Đồn trưởng Hoàng đều có mặt để cùng vui,họ có vui hay không thì không biết nhưng đồn trưởng phu nhân lòng vui như Tết ,trên bàn đầy ấp quà mừng và phong bì dầy cợm...ai cũng hiễu đạo lý phong bì càng nặng thì lòng thành càng nhiều mà...


Trong đám khách có đủ mặt các Cục phó,Chánh văn phòng,Phó Chủ tịch các huyện lân cận...họ là những người khách không mời mà tới đang chén tạc chén thù...vì vậy ,lúc đầu chỉ dự trù 20 bàn mà bây giờ đã lên tới 25 bàn rồi...hình như cũng vẩn chưa đủ...Hoàng biết vì sao mấy người nầy đến đây,mặc kệ đi,miễn là không đến tay không là được ...


Mấy ngày nay,Hoàng cho đàn em thân tín đi khắp nơi khoe khoang một chút,nói Đức ca sẻ đến chung vui vì Hoàng hắn là thân tín của Đức ca đó mà...Tuy vậy nhìn họ thĩnh thoãng liếc mắt ra ngoài cửa như trông ngóng gì đó...Hoàng cũng lo lo...nếu vì lý do gì đó Đức ca không đến thì thiệt là mất mặt...


Tài và Trang cũng đang ngồi cùng bàn với vài nhân vật có ‘máu mặt’...nét mặt Tài đỏ bừng,đã uống không ít rồi...tiệc Karaoke lúc trưa nầy thật là tẻ nhạt...đây mới là bầu không khí hắn thích...đại đa số là đám CA đồng nghiệp,người trong nhà...bên cạnh hắn,Trang nét mặt luôn cười nhưng nhìn kỷ một chút.nụ cười có phần gượng gạo,miễn cưỡng.


Trang không hiểu vì sao ba mình lại nhất quyết nàng phải có mặt trong bửa tiệc nầy...hơn nửa không phải là khách mời...chuyện nầy dể thôi...Tài là khách mời,nàng là bạn gái của hắn tất nhiên không cần chi tấm thiệp mời vô bổ...vấn đề là trong cái phong bì nặng trỉu của ba nàng căn dặn đưa tới làm quà...Trang ước lượng ít nhất cũng 10 T...đây mới là vấn đề...Trang lấy làm kỳ quái...Bí thư huyện ủy cần lấy lòng tên đồn trưởng cỏn con sao?”


Tài thì khác...hắn và Hoàng xưa nay coi như bạn bè ‘nối khố’...ông già hắn cũng dặn dò nhất định phải đến mừng bạn bè thăng chức,không được thất lể...không những vậy quà phải ‘nặng’ mới được...Tài ngạc nhiên...ông già mình sao bỗng nhiên biết điều như vậy nhưng đây là chuyện tốt...hắn không hỏi nhiều...nhét vào phong bì 5 tờ ‘100US’ coi như ‘vật nhẹ tình nồng’ khiến Trang sửng sốt...chuyện gì đây?sao cả ba nàng và ông già hắn coi trọng tên đồn trưởng nầy như vậy?nhất định phải tìm hiểu mới được...


Ngoài kia, Hoàng rúc cục cũng thấy được chiếc xe quen thuộc của Đức ca dừng trước cửa nhà hàng,Hoàng đão mắt nhìn quanh...một đám thuộc hạ thân tín ‘vô tình’ xếp hàng hai bên...đây là kịch bản đã sắp xếp để long trọng đón chào Đức ca...chỉ còn thiếu ‘thảm đỏ’ mà thôi...


Đức tươi cười bước xuống xe...Hoàng nhanh chóng rảo bước tới hai tay đưa ra.


-Đức tổng...xin chào...xin chào...thật hân hạnh...quay sang định chào ‘chị dâu’...bất giác hắn thộn mặt ra...không phải một người mà là hai người...ai cũng ‘hoa nhường nguyệt thẹn’...”Đức ca rỏ ràng là thần tượng mà...”Hoàng đâm ra lúng túng...vậy ai là chị dâu đây?


-hahaha..Hoàng đồn trưởng....để tôi giới thiệu ...đây là bạn gái tôi...Hoàng Yến....còn đây là cô Thụy Vủ...hahaha Trợ lý của tôi đó...hôm nay chúng tôi có nhiều chuyện nói nên tôi chưa hỏi mà mang cô ấy theo....Hoàng đồn trưởng..anh không ngại chứ?Đức vừa nói vừa tay bắt tay kia vổ vai Hoàng một cách thân thiết...


-Đức ca...à không...Đức tổng...sao cậu lại nói như vậy?đây là vinh hạnh của tôi đó...hahaha..chị dâu xin chào...Trợ lý Thụy Vủ xin chào...hoan nghênh đã tới...thật hân hạnh...hân hạnh...


Hoàng cũng hiểu lý lẻ...bình thường chỉ có Đức ,hắn xưng hô là Đức ca...nhưng trước mặt mọi người hai chử ‘Đức tổng’ nghe ‘văn hóa’ hơn nhiều...


Mặt Yến đỏ bừng nhưng trong lòng ngọt ngào..lần đầu tiên có người gọi mình là ‘chị dâu’ khiến nàng e thẹn mặt đỏ lên...mĩm cười nhìn Hoàng,gật đầu chào,tay xiết chặt tay Đức.


Thụy Vủ...dù sao cũng xuất thân nhà quan, nhanh nhẩu hơn trong các việc giao tiếp...


-Đồn trưởng Hoàng...xin chúc mừng..đây là khỡi đầu tốt...chúc Đồn trưởng ông sau nầy sẻ tiếp tục ‘bình bộ thanh vân’...


-Cám ơn cám ơn...Hoàng kích động..đúng rồi..đây chỉ là sự khởi đầu thôi...sau nầy dưới trướng của Đức ca...mình sẻ còn leo cao hơn...


Nhả đứng bên cạnh Hoàng...đưa tay giật nhẹ chéo áo khiến Hoàng sực tỉnh:


-A...Đức tổng..chị dâu,Trợ lý Vủ...đây là Nhả...bà xả tôi...Hoàng miển cưỡng giới thiệu Nhả...


-Đức tổng...Chị dâu,Trợ lý Vủ xin chào..


Nhả bước tới,ánh mắt ủy mỵ giọng nhỏ nhẹ nói theo lể tiết...Đây là lần đầu tiên giáp mặt nhân vật ‘huyền thoại’ Đức ca...khiến nàng ngẩn ngơ...hoàn toàn bị thu hút trước mỵ lực của Đức...Nhả không thể tưởng tượng Đức ca lại có mỵ lực như vậy...vừa nhìn thấy hắn đã thấy lòng xốn xang...nhưng Nhả cũng thuộc ‘túp’ người ‘biết người biết ta’...hiểu rằng loại người ‘soái ca’ như Đức là người trong mộng của bọn gái trẻ ngày nay,nhìn hai mỷ nử bên cạnh cũng đủ biết rồi...Cho dù nàng có muốn ‘hiến đụ’ cũng phải xếp hàng dài cả cây số...


-Đây là Trưởng đồn phu nhân sao?xin chào...Trưởng đồn Hoàng...anh cũng thiệt may mắn có chị dâu đẹp như vậy...Đức lịch sự xã giao xạo xạo vài câu ..tuy vậy cũng làm Nhả rung động...


-Đức tổng...cậu nói ai vậy?phải cho chúng tôi mở rộng tầm mắt mới được...


Chủ tịch Vân,Phó Chủ tịch Thảo không biết từ khi nào đang tiến gần nhưng vì mọi người đang tập trung trên người của Đức nên không nhận thấy,mãi cho đến lúc nghe tiếng mới quay lại nhìn....


Hoàng đồn trưởng sửng sốt...hắn có gỡi thiệp mời theo lể tiết nhưng trong thâm tâm không hy vọng hai người nầy sẽ tới đây tham dự...địa vị cách quá xa...hắn biết đây là nể mặt của Đức nên hai vị nầy cho hắn chút mặt mủi...


-Chủ tịch Vân,Chủ tịch Thảo...thật hân hạnh...thật hân hạnh...


Hoàng cúi người vô cùng kích động...len lén liếc nhìn quanh xem có ai thấy mình không...đây là vinh quang cở nào...


-Hahaha...Chủ tịch và phó Chủ tịch thành phố cùng nhau đi dự tiệc...cái nầy làm chúng tôi mở rộng tầm mắt đó nha...Đức cười trêu lại..cãm thấy tự đắc..hai người đàn bà nầy cũng đều ‘quằn quại rên siết dưới cặc mình’....


-Dì hai...Yến thấy Dì mình ,tiến lên chào...


Vân sửng sốt,Hoàng kinh ngạc ...thì ra Đức tỗng và Phó Chủ tịch còn có quan hệ nầy...Vân liếc Đức thầm mắng:”tên nầy đúng là con quỉ dâm dục..’làm thịt’ cả hai dì cháu...” đồng thời nàng cãm thấy mình bị uy hiếp không ít...chỉ sợ Đức thân với Thảo hơn mình...


-Hôm nay không thấy Cục trưởng Vinh ha...anh ta bận sao?Đức nhìn quanh không thấy Vinh liền hỏi Vân...


Vừa lúc đó...có chiếc xe CA chạy vào...không phải Vinh Cục trưởng thì là ai?...hôm nay cũng quần là áo lượt,nét mặt rạng rở vừa xuống xe đã bô bô nói :


-hahaha...xin lổi..xin lổi..bận chút chuyện nên trể một chút....hahaha Đức ca..anh càng ngày càng đẹp trai ra đó nha..làm cho tui thiệt ngưỡng mộ...


Vinh trơ trẻn gọi “Đức ca” không hề ngượng mồm nhưng chẳng ai cãm thấy Vinh Cục trưởng không đúng...tuy trẻ nhưng tác phong quả xứng đáng là đàn anh rồi...


-Mình cứ đứng đây khen nhau hoài vậy à?


Thụy Vủ ‘chẩu môi’ lấy làm bất mãn nói...Lời nói vừa vang lên khiến Vân giật mình nhìn Thụy Vủ thấy cô gái nầy có vẻ quen mặt...bất chợt sững sốt:


-Vị nầy..xin hỏi Trưởng ban Ban Tuyên Giáo Tố My ...


-Cô biết mẹ tôi?Thụy Vủ nhìn Chủ tịch Vân hỏi....


Mọi người giật mình...liếc Đức trong lòng hâm mộ,bái phục...Con gái của Trưởng ban tuyên giáo cũng ‘rờ’ tới rồi?Hoàng,Vinh âm thầm đưa cả hai ngón tay cái...”mẹ kiếp..Đức ca quá ngầu....vị thiếu tướng kia còn chưa hài lòng?giờ lại ôm luôn tiểu thơ của Trưởng Ban tuyên giáo...Có để cho đàn ông khác sống không đây?


-Đức tổng,Chủ tịch Vân,Chủ tịch Thảo,Vinh Cục trưởng ...các vị xin mời vào trong...


Hoàng cúi người trịnh trọng đưa tay mời rồi khúm núm đi trước dẩn đường...hắn biết nhiều cặp mắt đang nhìn mình hâm mộ...


Tiếng ồn ào bỗng nhiên nhỏ lại rồi im bặt...mọi người không hẹn nhưng cùng một lúc hướng ánh mắt ra ngoài cửa...


Hai người Trang,Tài hiếu kỳ nhìn theo ...bất giác sửng sốt...cả hai quay mặt nhìn nhau ,trong đầu có cùng một câu hỏi:”sao lại là hắn?”...


-Chánh văn phòng Du...người trẻ nầy là ai vậy?


Trang liếc nhìn Du,hỏi nhỏ...khoãng cách khá gần,mùi thơm cơ thể bay thoang thoảng làm Du nuốt nước bọt thầm nghỉ:”mẹ nó...cặp vú con nầy quá đã...thằng bạn trai con nầy đúng là heo nọc ăn được củ cãi trắng mà”...đầu nghỉ vậy nhưng ngoài miệng rất gương mẩu:


-Hai người không biết cũng không có gì lạ...nhanh chóng liếc qua liếc lại làm ra vẻ bí mật...Du cúi đầu nhỏ giọng:”mấy ngày nay có nghe cái vụ Lại Đức Hòa con Phó Chủ tịch tỉnh...”


Du vừa nói nhanh gọn vừa phóng tầm mắt nhìn ra ngoài không để ý nét mặt trắng bệch của Trang,nhất là Tài...nét mặt đang đỏ bỗng biến thành xanh méc vì giận dử...Tài cố dằn cơn thịnh nộ để không tát vào mặt bạn gái...”đụ má xém chút bị con nầy hại chết mình rồi”...càng nghỉ Tài càng sợ hãi...nếu quả thật như lời Du vừa nói...cái người tên Đức kia muốn ‘giết’ cả nhà mình không phải chỉ là 1 cái phất tay thôi sao? Tài ,Trang cả hai hít một hơi cố giử bình tỉnh... chưa kể những chuyện Chánh văn phòng Du vừa nói sơ qua ,Bí Thư,Chủ tịch huyện trước mặt trước mặt Chủ tịch,Phó Chủ tịch thành phố cũng khúm núm nhưng họ lại đối với Đức mười phần khách khí...mà mình lại muốn ‘bắt hắn’ lấy điểm với hai anh em nhà phú hào...Rỏ ràng chưa biết chử ‘chết’ là gì...Trang rùng mình...cũng may là chưa ra tay...


Trang là người đầu óc lanh lẹn,ngoan độc...suy nghỉ làm sao biến hại thành lợi...tuy chưa ra tay nhưng có nên ‘tự thú’ đem mọi chuyện ‘đổ lên đầu’ hai tên kia để được ‘khoan hồng’?biết đâu như vậy sẻ được coi như lập công?hay là tiết lộ “lý lịch khủng bố” của Đức với hai anh em nhà họ để họ biết đụng vào sẻ ‘chết’ mà tránh xa?như vậy họ nhất định tỏ lòng tri ân?cái nào có lợi hơn?


...


Hương nhìn Đức từ xa vô cùng nghi hoặc...nghỉ rằng người giống người thôi nhất định không phải là thằng nhóc mấy năm về trước...nhưng càng nhìn càng giống...nhưng nếu là hắn sao bây giờ nó oai phong khí thế vậy?không thể nào là nó đâu...


-Nè..ông xả...Hương khều khều vai Triều trong lúc hắn đang dặn dò các anh chị em trong ban nhạc thứ tự trình diển...


-hả...chuyện gì?Triều nhìn vợ hỏi...thấy Hương mắt đăm đăm nhìn về hướng Đức đang ngồi...chung quanh lố nhố một đám người...


-Thằng Đức?Triều ngẩn ra...


-Anh cũng thấy là nó?thằng Đức...


-Vậy chứ ai?nó đó mà...Triều khẳng định...


-Có thể là người giống người không?anh nhìn kỷ đi...thằng Đức đâu có oai phong vậy...nghe nói mấy người ngồi cùng bàn là Chủ tịch,Phó Chủ tịch thành phố...


Nghe vợ nói,Triều ngẩn ra...Hương nói không sai...mới hai năm thôi mà...thằng Đức trước kia trong ban nhạc đâu có lột xác mau vậy?ngồi cùng bàn với Chủ tịch,Phó Chủ tịch thành phố?


-Thôi kệ đi..phải cũng được...không phải cũng được... nhận bậy nhận bạ...phải thì không có gì...không phải thì sao?thôi đi em...


-Ừm...Hương tuy thấy chồng có lý nhưng trong lòng không phục..rỏ ràng thằng Đức đó mà...Hương nhớ lúc trước khi nàng chưa gả cho Triều...thằng nhóc nầy dám cả gan rình nàng thay đồ...bị nàng bắt quả tang chửi cho một trận...Giờ nhớ lại chuyện xưa...Hương mĩm cười...nếu người kia không phải,không biết thằng Đức kia bây giờ ra sao...


-Đức tổng...nghe nói cậu đàn ca rất là xuất sắc...cậu coi hôm nay có ban nhạc...cậu nhất định phải cho chúng tôi mở rộng tầm mắt mới được....Hoàng hí hững khoe có ban nhạc giúp vui,vuốt đuôi ngựa....nghe qua ai cũng biết hôm nay mời ban nhạc chủ yếu là cho Đức tổng vui vẻ...


-Thiệt?vậy thì anh phải biểu diển mới được...


Đức chưa kịp đáp,Thụy Vủ đã nhanh nhẩu cổ vủ thêm..hai mắt sáng ngời...


-Có phải muốn khoe tài không?cứ nói thật đi...không cần phải gán cho người khác đâu....


Đức nhìn Yến nhay nháy mắt rồi liếc Thụy Vủ bỉu môi khinh thường nói...Lời nói nầy quả nhiên đánh trúng tâm tư của Thụy Vủ...ở nhà hát Karaoke riết chán...mỗi lần có giàn nhạc sống là muốn lên trổ tài...vừa rồi nghe Hoàng nói có ban nhạc sống nên cãm thấy ‘ngứa ngái’...muốn ‘thể hiện’ tài năng.


-Anh đừng có châm chích Thụy Vủ nửa mà...Yến cười ‘binh vực’ bạn...


-Nè..nè có nghe nói chưa?anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng ...


Thụy Vủ chưa nói dứt lời bổng thấy Đức đứng lên đi nhanh về phía ban nhạc...


-Chuyện gì?không nôn nóng vậy chứ hả?miệng nói nhưng cũng đứng lên lôi tay Yến đi theo...mọi người nhìn nhau không biết chuyện gì...


Số là trong lúc nói cười trêu chọc Thụy Vủ,mắt nhìn về hướng ban nhạc...Đức nhận ra người quen...


-Anh Triều....Chị Hương...là hai người à?Đức tiến đến gần để chắc chắn là mình không nhầm...Khi thấy bạn củ liền reo lên...


Nghe tiếng gọi sau lưng..Hương quay lại...thằng Đức...đúng nó rồi..khi nãy mình không có lầm...nàng reo lên:


-Thằng Đức...anh Triều...là thằng Đức đó...


Triều cũng reo lên:


-Đức..thiệt là cậu sao?hồi nảy tui với bà xã có thấy cậu nhưng không chắc lắm...


-Hahaha..lâu quá không gặp...không ngờ hôm nay gặp hai người ở đây...à mấy người khác đâu?vẩn còn với hai người hả?lại đây..lại đây ngồi nói chuyện một chút...


-Sắp tới giờ rồi...


Hương e ngại...theo chương trình..cũng sắp tới giờ ban nhạc chơi giúp vui rồi...


-Ây da...tới đây đi..không gấp...


Đức dõng dạc nói...


-Ai vậy?anh quen họ sao?Thụy Vủ ,Yến đứng sau lưng ...Yến hỏi...


-Ừm..lúc trước anh còn đi học..anh cũng là thành viên của ban nhạc nầy...


Hoàng đồn trưởng lúc nầy cũng biết là chuyện gì...thì ra Đức tổng và ban nhạc nầy quen nhau...họ là bạn củ.Hoàng hớn hở...Đức tổng là người thế nào Hoàng đồn trưởng rất rỏ...như vậy vô tình đã cho Đức một ân tình...không biết Nhả đứng kế bên thầm kêu khổ...thầm hối hận đã không ít lần làm khó Hương...không biết mụ nầy có ghi thù?không được phải nghỉ cách hàn gắn một chút mới được...


-Ngồi..ngồi...nói chuyện một chút..ăn uống trước rồi ca hát sau...


Đức đưa Triều và Hương đến bàn mình bảo hai người ngồi xuống...giới thiệu đây là Chủ tịch,Phó Chủ tịch,Trưởng đồn....khiến 2 vợ chồng Triều Hương vô cùng khẩn trương...tuy đã biết địa vị của những người nầy cao cao tại thượng...ở xa nhìn thì không sao,bây giờ lại ngồi cùng bàn mặt đối mặt trong cự ly gần khiến hai vợ chồng thấy vô cùng căng thẳng,câu nệ,nói chuyện lí nhí...Lại thấy mấy người nầy đối với Đức có vẻ vô cùng nể nang trong lòng vô cùng thắc mắc...nhưng rất mừng rở...từ nay về sau nếu có Đức làm ô dù...cuộc sống chắc chắn tươi đẹp rồi...


-Đang tìm cách liên lạc với mấy người....không ngờ lại gặp ở đây...quá tốt rồi...


-hả?cậu tìm chúng tôi?Triều hỏi...


-Ừm...nè..Trợ lý Vủ...cô làm việc đi...Đức ‘hách dịch ra lệnh’...


-Hả?chuyện gì?Thụy Vủ mở tròn xoe đôi mắt hỏi...


-Ban nhạc...đây là những người tôi cần...


Thụy Vủ sáng mắt lên...hiểu ra...đây là những người Đức muốn chiêu mộ cho Tú Nhi...


-Ừm..hiểu rồi...hai vị..tôi là Thụy Vủ...trợ lý cho Tổng giám đốc ...


Tổng giám đốc?Triều,Hương nhìn nhau mờ mịt như lạc trong sương mù...


-Hahaha..chuyện nầy mai mốt giãi thích sau..lát nửa...chúng ta sẻ có dịp sống lại những giây phút của ngày xưa...


Tối hôm nay mọi người mới thật sự mở rộng tầm mắt...Đức gặp lại nhóm bạn xưa,người hoàn toàn đổi khác...cầm micro nó nói:


-quí vị...các bạn bè thân hửu...hôm nay hahaha trước nhất là xin chúc mừng Hoàng đồn trưởng bình lộ thanh vân...sau là,hôm nay thật đáng mừng khi tình cờ gặp những bạn củ trong ban nhạc mà ngày xưa Trần Đức tôi cũng là 1 thành viên...vậy...sắp tới đây...tôi sẻ cùng những người bạn này xin được phép sống lại những kỷ niệm của ngày xưa...cũng là để giúp vui..hahaha hy vọng sẻ mang lại cho các vị một đêm thoãi mái và khó quên.....hahaha...oh yeah...


Đức vừa dứt lời...tiếng kèn,trống vang lên...Ban nhạc chính thức khởi màn...


Yến ngây ngốc..lòng đã yêu càng yêu hơn....tự hào mình là bạn gái của hắn...


Thụy Vủ hai mắt long lanh...run động...không biết nàng nghỉ gì...


Chủ tịch Vân,Chủ tịch Thảo vờ vịt nâng ly nước thắm môi...cũng không biết hai người đang nghỉ gì...chỉ thấy gương mặt hai người thoáng đỏ lên ...như đang say rượu...


Hương lẫm bẫm:”lúc hắn rình mình thay đồ...mình chửi mắng hắn quên hỏi hắn có thấy chưa”


....


-OK..em vào nhà ngủ ngon...mai mốt gặp...


Đức một bụng tức giận...đêm nay bị ‘con bé Thụy Vù’ làm kỳ đà cản mủi...bây giờ đã quá nữa đêm rồi...Yến phải về nhà...còn làm ăn gì được nửa...


-Ừm..em về...mai mốt gặp...Yến làm bộ như mở cửa xe...không thấy Đức nói gì...quay lại cười...


-Em về thiệt đó nhen...


...


Thấy Đức vẩn không nói gì...Yến mím môi...chồm qua cúi đầu...đưa tay mò lấy khóa quần kéo xuống...


*


* *


hahaha...Xếp Vinh..lảnh đạo thật là nể mặt...


Hoàng vừa thấy Vinh xuất hiện liền đon đã bước tới,người hơi khum xuống đưa hai tay ra bắt tay Vinh Cục trưởng...Hiện nay Vinh là Phó Cục trưởng thường trực của Cục CA thành phố kiêm nhiệm Đồn Trưởng Đồn CA khu Bình Thủy nhưng trong quan trường chử ‘Phó’ thường được ‘quên’ ....đây là qui tắc ngầm...


-Là người nhà với nhau sao tôi không tới chứ?Vinh ‘nghiêm mặt’ ...


-Đúng...đúng...là người nhà với nhau...Xếp Vinh à...sau nầy tôi còn phải nhờ cậy xếp nhiều đó..,Hoàng nịnh...tuy biết Vinh không phải là tốt gì nhưng cũng không phải là xấu lắm..có thể nhờ cậy được,hơn nửa Hoàng đã đưa vợ là Nhả cho Vinh đụ qua rồi..quan hệ của hai người đúng là ‘thân thiết’...


-Em dâu...lúc nầy khỏe chứ?hôm nay thật đẹp nha...


Vinh quay qua nhìn Nhả khen nịnh 1 câu...từ lúc được làm Phó Cục trưởng...Vinh không còn đụ Nhã nữa...cũng là vì có quá nhiều em trẻ,đẹp luôn sẳn sàng cho Vinh đụ...chuyện gian dâm với Nhả vì vậy nhanh chóng chìm vào quên lãng,hôm nay coi như lâu ngày gặp lại ...khen một câu cũng không mất mát gì...


Nhả cũng hiểu được...lúc trước cho Vinh đụ là ý của Hoàng...hôm nay ai cũng đạt được mục đích,mọi chuyện coi như không có gì...cứ quên đi..không dây dưa...chỉ là ‘giao dịch thôi..không có tình cãm...tôi cho anh đụ...anh nâng đở chồng tôi...có thế thôi...


-Xếp Vinh thật là biết nói chuyện làm cho người ta thoãi mái...Nhả cười quyến rủ...


-hahaha..xếp Vinh xin mời vào trong...anh em cũng đã tới đầy đủ rồi..gặp xếp chắc họ mừng lắm.Hoàng đưa tay mời Vinh vào trong,nét mặt thản nhiên nhìn Nhả...Hoàng biết hiện giờ Vinh không còn hứng thú với vợ mình nửa...cũng phải..ngay cả mình cũng thấy khó mà nứng cặc được mà...đã tới lúc phân rỏ ranh giới với con mụ nầy rồi...


Bổng Hoàng kích động...nhìn thấy ba chiếc xe hầu như đến cùng một lúc...chiếc xe đầu tiên hắn nhận ra...đây là chiếc xe của Đức ca.


Xe dừng lại...quả nhiên là Đức bước xuống...sau đó là hai mỷ nử.


Xe thứ hai..Chủ tịch thành phố Vân...


Xe thứ ba...Phó Chủ tịch Thào...