Thằng Đức

Chương 262: Montreal 7 (phần 2)




Tác giả : Lạt Ma

- “Con là người sáng lập công ty, cô ta là chủ nhà hàng, trai tài gái sắc gặp nhau, kẻ chưa chồng, người chưa vợ, hi hi lúc đó thì phải coi tài ăn nói và cua gái của con rồi, chuyện nầy má không giúp được hi hi. Sau đó tình cờ, cũng là tình cờ con vô tình tiết lộ con là cháu của Bác Hai, như vậy thân càng thêm thân. Sao hả? Thấy kế hoạch của má có được không?” Kim Xuyến cười híp mắt, hỏi

- “Wow! Kế gian như vậy mà má cũng nghĩ ra. Thiệt đáng khâm phục” Steven đưa ngón tay cái.

- “Ậy..Tầm bậy tầm bạ. Cái gì gian chứ, từ đầu tới cuối có cái gì là giả đâu, tất cả đều là hàng thiệt giá thiệt, mình chỉ giở chút thủ đoạn để con ẵm con gái tỷ phú về. Chuyện gì có thể làm má làm hết rồi, đừng làm má thất vọng nha”.

- “Nhất định...Nhất định” Hai mắt sáng ngời, Steven gật đầu hứa hẹn.

......

Long Xuyên...

- “Thiệt sao?” Bùi Thanh Thúy nét mặt vui mừng, hai mắt sáng ngời. Bên cạnh, Trình Quốc Cường hít một luồng khí vào buồng phổi. Cả hai mẹ con vừa nghe được tin ‘bom tấn’. Jessica trẻ đẹp kia tuy không phải là thân ‘kim chi ngọc diệp’ như Bí thư Bích Trâm nhưng là con gái của Tỷ phú Pháp thì cũng không kém, một bên là tiền rừng bạc biển một bên là quyền cao ngút trời có thể nói tám lạng với nửa cân.

- “Già mắc dịch, chuyện quan trọng như vậy sao tới giờ mới nói” Ánh mắt Thanh Thúy lộ hung quang, giọng tức giận.

Trình Quốc Cường tức muốn bể phổi, Jessica ở đây gần 2 năm, gã tưởng nàng là người tình trong bóng tối của cha nên không dám rục rịch. Ai dè như vậy đã lỡ 1 cơ hội quý báu.

- “Bà ồn cái gì chớ. Ngay cả tui cũng mới biết đây thôi. Còn nữa...” Trình Quốc Huy cũng tức giận.

- “Cái gì còn nữa? Ông bị táo bón à. Rặn ra hết 1 lượt đi...” Chịu hết nổi, Bùi Thanh Thuý thô tục, quát.

- “Thứ trưởng Trần Cao Kỳ có người cháu trai sắp về nước phát triển, ở đâu không chọn nhựng lại thích xuống Long Xuyên mình cho nên ông có nhờ tôi giúp một tay. Hai người hiểu rồi chứ gì?”

- “Vậy sao...?” Nghe Trình Quốc Huy nói với giọng yếu xìu, Bùi Thanh Thúy chợt hiểu, lúc bình thường khi nhận được ‘nhiệm vụ’ từ lãnh đạo, lão phấn khởi hồ hởi, phấn khích chứ không như bây giờ, sắc mặt như đưa đám.

- “Á đù...Ba!!!” Trình Quốc Cường dĩ nhiên cũng đã hiểu ‘huyền cơ’ trong câu nói của cha mình, sắc mặt gã đen như đít nồi.

Từ đêm hôm dạ vũ, chuyện nhảy bản đầu tiên với Bí Thư đã trở thành trò cười cho người Long Xuyên khiến gã vô cùng mất mặt, đang tìm đủ mọi cách để lấy lại thể diện cho nên vừa nghe được tin ‘nóng’ Jessica nầy thì ra là ‘kho tàng’ thì trong đầu liền tính toán kế hoạch ẵm nàng về dinh. Ai dè mới nghĩ tới thôi đã cụt hứng như viên pháo vừa châm lửa đã bị tịt ngòi khiến gã cảm thấy bị uất nghẹn.

- “Lãnh đạo của ông thiệt là không biết điều, ông nghĩ thử coi ông ta giúp được cái gì? Ông không lên được chức Bí thư, theo tôi thấy khả năng ông ta có hạn, bây giờ chuyện tốt như vậy thì muốn dành cho cháu, ông suy nghĩ kỹ lại đi. Có câu chim khôn lựa cành mà đậu, cành nầy không vững thì mình bay đi tìm cành khác. Còn chờ chừng nào nữa...” Bùi Thanh Thúy mở miệng giáo huấn với giọng điệu đầy bất mãn, xúi chồng ‘tạo phản’.

- “Má nói đúng đó ba” Nghe lời sáng suốt đầy chí lý của mẹ, Trình Quốc Cường phụ họa.

- “Tôi biết làm sao mà, đâu cần bà dạy đời chứ! Nếu không phải như vậy thì nói chuyện nầy với hai má con bà làm cái đếch gì” Bị vợ dạy đời, con trai phụ họa, trong lòng tức đỏ dái, Trình Quốc Huy văng tục.

- “Vậy sao, có mới nói nha” Vẻ khinh thường, Bùi Thanh Thúy trề môi.

Trình Quốc Huy cố nhịn. Nếu không phải vì cố gắng giữ hình ảnh ‘gia đình’ gương mẫu trên thuận dưới hòa, có thể lão đã bóp cổ chết Bùi Thanh Thúy từ lâu rồi.

- “Cháu của lãnh đạo muốn tới đây đầu tư, tôi sẽ giao việc nầy cho Lý Hải để lão ta phụ trách...” Trình Quốc Huy mỉm cười bí hiểm.

- “Ông...Ba...” Hai mẹ con Bùi Thanh Thúy, Trình Quốc Cường nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, chuyện đầu tư nầy sao không giao cho người mình mà giao cho Lý Hải nhưng thấy nụ cười bí hiểm trên mặt Trình Quốc Huy cả hai chợt hiểu lão có âm mưu gì đó vì vậy lắng tai nghe.

- “Trước tới giờ Lý Hải luôn cho mình là người có tài làm kinh tế, giỏi hơn Huỳnh Thanh Cảnh nhiều cho nên có được cơ hội thì lão sẽ lao đầu làm hết sức mình để thể hiện. Cháu của Trần Cao Kỳ tầm tuổi với Lý Giang vì vậy Lý Hải sẽ nhờ con trai lão tiếp đãi...” Nói tới đây Trình Quốc Huy ngừng lại, liếc mắt nhìn hai mẹ con để họ có thì giờ nhìn ra huyền cơ phía sau chuyện lão rộng lượng giao việc tốt cho Lý Hải.

- “Hihi..Hiểu rồi. Già mắc dịch, ông thiệt là gian manh” Hiểu được ý đồ của Trình Quốc Huy, Thanh Thúy cười đắc ý, trong khi Trình Quốc Cường vẫn còn đang như đi trong sương mù, Lý Hải tiếp đãi thì sao?

- “Còn chưa hiểu à.Aiz...” Thấy con trai vẫn còn ù ù cạc cạc, Trình Quốc Huy lắc đầu, lão cảm thấy Trình Quốc Cường thiếu chút chất xám.

- “Lý Giang dĩ nhiên sẽ dẫn cháu lãnh đạo đi khắp nơi, con cũng biết thằng Lý Giang mà, bằng Bác sỹ là mua về, làm thì dở ăn chơi thì giỏi, cháu lãnh đạo từ nước ngoài về, thằng Lý Giang kia sẽ...hi hi dẫn người ta vào những nơi sa đọa, ăn chơi đàng điếm” Bùi Thanh Thúy nói tới đây liếc nhìn Trình Quốc Huy để lão tiếp lời nếu thằng con vẫn còn ngu muội.

- “Con hiểu rồi. Ba muốn lợi dụng thằng Lý Giang để tạt nước bẩn lên người của cháu lãnh đạo. Nhưng mà...như vậy ông ta sẽ trách ba...” Trình Quốc Cường trở nên sáng suốt, lo cho cha.

- “Hi hi..Không tệ...Không tệ...Cái nầy có thể gọi là muốn được lợi ích to thì phải bỏ ra chút vốn. Cha là lãnh đạo tin lầm người nên giao việc cho Lý Hải, nếu đích thân lão không làm ra được việc thì cha có lỗi nhìn lầm người nhưng cái nầy là Lý Giang mà, lãnh đạo có trách cha cũng chỉ là chút đỉnh. Chủ yếu là mình đạt được mục đích...Hi hi, con thử nghĩ coi cháu của lãnh đạo có mấy phần hy vọng được lòng Thủy Lung Linh? ha ha ha...” Trình Quốc Huy cười đắc ý với chiêu trò âm hiểm của mình.

- “Vậy mình có lợi gì chứ?...” Trình Quốc Cường tiu nghĩu...

- “Lợi rất lớn...Con nghĩ thử coi. Gần đây Lý Giang và Trần Thế Minh ra sức lấy lòng Bí thư Bích Trâm, tuy chưa biết Bí thư có thái độ gì nhưng sau chuyện nầy, Lý Giang sẽ như con chó nhà tang. Coi như là dẹp bỏ được cái gai bấy lâu nay, nhưng đây chỉ là lợi ích nhỏ lợi ích lớn mà cha đang nhắm vào là để cho mầy đó con trai”.

- “Hả..Cho thằng Cường?” Bùi Thanh Thúy sửng sốt, tuy nhìn ra âm mưu ác hiểm của Trình Quốc Huy nhưng trình độ chưa được cao thâm như lão, nên chưa nhìn thấy cặn kẽ.

- “Ừm...Con nghĩ thử coi, phong lưu bay bướm thì không nói nhưng ăn chơi đàng điếm ở chốn phong trần cho dù là chỗ cao sang vẫn là điều đại kỵ đối với các cô con gái nhà giàu, đối với Jessica chắc chắn sẽ không ngoại lệ. Với tai tiếng như vậy, con nghĩ cháu của lãnh đạo sẽ cua được Jessica tới tay sao?

- “Đúng đó Cường. Ây..nhưng mà...” Bùi Thanh Thúy nghe rất chí lý nhanh miệng xen vào nhưng rồi im bặt, con trai bà, Trình Quốc Cường không phải cũng có tiếng ăn chơi đàng điếm ở Long Xuyên nầy sao?

- “Tôi hiểu bà muốn nói gì. Đàn ông thanh niên trai tráng có ai không như vậy, 10 người thì hết 8 người rồi nhưng nhất định không được có tai tiếng. Hiểu chưa? Hơn nữa, ngay từ phút nầy phải đặc biệt đánh bóng hình tượng của thằng Cường. Tôi đã có kế hoạch hẳn hoi...” Nói tới đây Trình Quốc Huy mỉm cười, gật gù...

- “Con phải làm sao.. Ba nói đi...” Hai mắt Trình Quốc Cường rực sáng.

Trình Quốc Huy không vội đáp, lão cầm ly trà lên hớp một ngụm trong đầu xét duyệt lại mọi suy nghĩ của mình mặc kệ hai mẹ con Thúy, Cường im lặng chờ đợi lão mở miệng vàng căn dặn, không dám mở miệng đốc thúc, sợ cắt dòng tư tưởng quý báu.

- “Lóng rày cái vụ cá cược lình xình mày nhảy bản đầu tiên với Bí thư cần được thu xếp ổn thỏa. Ừm, phao tin đồn ra ngoài đây là gian kế của bọn muốn gạt tiền đặt cược, cho người của Uông Hầu lùng bắt bọn gạt người trục lợi nầy. Đây là bước đầu tiên, chuyện nầy nên phô trương một chút, càng làm rùm beng thì càng tốt. Hiểu chưa?”

- “Không thành vấn đề. Việc nầy cứ giao cho tôi” Bùi Thanh Thúy vỗ ngực hứa hẹn. Chuyện phao tin đồn đánh lạc hướng dư luận là nghề của bà, chỉ cần cho chút tiền, đám ‘tỷ muội bà tám’ Long Xuyên sẽ lên mạng phao tin đồn, thêm vào lực lượng Công An gà nhà phối hợp thì đám dân khờ sẽ tin tưởng.

- “Thằng Cường, hãy vì tương lai, ba khuyên mầy lúc nầy sáng 9 chiều 5, à không làm việc trễ 1 chút, tới 6 giờ đi, làm việc xong rồi, đừng la cà chỗ nầy chỗ nọ nữa nhất là mấy chỗ ăn chơi. Ừm, hay là vầy đi, con tổ chức quyên góp từ thiện giúp đỡ người già và các trẻ em mồ côi. Quyên góp được nhiều hay ít không cần quan tâm, không được nhiều thì mình bỏ thêm chủ yếu là lấy thành tích và tiếng thơm, có hiểu không? Hi hi..Chỉ cần làm vài lần là con sẽ nổi tiếng, hình tượng sẽ cao vời vợi” Trình Quốc Huy tỉ mỉ căn dặn.

- “Hiểu rồi..Ba yên chí đi...” Trình Quốc Huy hăng hái, gật đầu, thầm nghĩ sẵn dịp làm lớn một chút, mời ca sỹ thành phố xuống tha hồ chấm mυ"ŧ. Vừa được tiếng vừa được chơi mấy em ngon lành.

- “Nhớ đó. Còn nữa, chuyện thằng Trần Đức thì để Micheal làm, con chỉ cần khéo léo đứng xa phía sau thấy tình hình báo cáo cho ba là được”.

- “Con biết rồi”.

- “Khoan đã. Tự nhiên ông giao cho việc tốt cho Lý Hải, lão không nghi ngờ ông có ý đồ sao? Không thể nào đâu, chắc gì lão chịu...” Ngồi 1 bên nghe Trình Quốc Huy nói, Bùi Thanh Thúy suy nghĩ, chợt tìm ra khuyết điểm trong kế hoạch của lão.

- “Hắc hắc..Bà cũng thấy hả? Tôi chính là muốn như vậy. Nhưng không đâu, Bí thư vừa nhậm chức không lâu, Lý Hải và Trần Thế Minh đều nóng lòng rất muốn thể hiện, tôi đưa miếng mồi cho Lý Hải, lão biết nếu không ‘đớp’ thì Trần Thế Minh sẽ giành lấy cho nên nhất định sẽ không bỏ qua mặc dù nghĩ rằng có ‘độc’. Nhưng mà hihi... lão sẽ không bao giờ nghĩ ra lão đớp miếng mồi nầy thì gián tiếp giúp thằng Cường mình loại bỏ cháu của Trần Cao Kỳ” Trình Quốc Huy đắc ý kể kế hoạch của mình.

- “Kế hay. Ông giỏi thiệt” Bùi Thanh Thúy đưa ngón tay cái...

- “Chưa hết đâu, mai mốt con gặp thằng cố vấn của Bí thư thì cố gắng giữ thái độ thân thiện...” Trình Quốc Huy nói tới đây cầm ly trà lên hớp 1 ngụm.

- “ Ba...Có thiệt không vậy?” Trình Quốc Cường 1 bụng uất nghẹn, mối hận bị mất mặt còn hơn thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, gã và Micheal đã dàn trận sẵn sàng chờ rửa hận, có lý nào lại thân thiện với nó? Á đù, gã thấy không dễ chịu chút nào.

- “Có vậy mà không suy nghĩ ra? Con thân thiết với nó lúc Micheal ‘chơi’ nó thì sẽ không ai nghĩ mình làm. Coi bộ con cần phải rèn luyện thêm mới được” Thanh Thúy thầm than, Trình Quốc Cường đã là Phó Giám đốc Sở nhưng trình độ đấu tranh sao kém quá vậy.

Biết con ngồi vào được cái ghế ‘Phó’ là nhờ vào ảnh hưởng của mình, Trình Quốc Huy nhẹ lắc đầu.

- “Nhưng Micheal là cố vấn, bể chuyện ai cũng sẽ nghĩ mình...”

- “Ngu thiệt. Micheal có ân oán cá nhân với nó. Nếu bể chuyện thì mình nói Micheal vì chuyện cá nhân mà lợi dụng ảnh hưởng của ba làm bậy, để chứng tỏ công tư phân minh, mình đuổi cổ Micheal về Mỹ là được, ai nghi thì kệ họ đi. Có hiểu không?”

- “Ba hay thiệt..” Khâm phục thủ đoạn của cha mình, Trình Quốc Cường giơ ngón tay cái, âm thầm học tập.

- “Nhớ đó...Hai má con cứ làm theo lời là được”.

- “À ông ...Tui nghe phong thanh nói Bí thư hình như không thích con mụ Hương Giang” Bùi Thanh Thúy nhìn mặt Trình Quốc Huy thăm dò, trong thâm tâm cho rằng Bùi Thanh Dũng bị Trình Quốc Huy ‘cho về vườn’ đầu dây mối nhợ cũng là do Hương Giang gài bẫy nên vô cùng oán hận vì vậy cứ canh cánh trong lòng, chờ dịp trả thù cho em trai để hả giận. Thậm chí còn đang suy nghĩ có thể hay không vận động 1 chút để người nhà ngồi vào vị trí Chánh văn phòng của Hương Giang.

- “Tui biết bà nghĩ cái gì. Đừng có nằm mơ nha...” Như đi guốc trong bụng vợ, Trình Quốc Huy chặn họng.

Ở vị trí Phó Chánh văn phòng, Bùi Thanh Dũng đã gây không ít phiền toái, nay được dịp danh chánh ngôn thuận nhổ được cây gai thì có lý nào ‘tìm’ cây gai khác?

- “Ông đừng có qua cầu rút ván nha. Đừng quên ông có địa vị ngày hôm nay nhà họ Bùi tui đã tốn kém không ít” Thấy Trình Quốc Huy nét mặt khinh khỉnh, Thanh Thúy tức mình sừng sộ quát, nhắc lại chuyện xưa. Nhà bà đã chạy rất nhiều cửa, chi rất nhiều tiền để Trình Quốc Huy từ Trưởng phòng lên một cái vù qua mặt các Phó Chủ tịch huyện ngồi vào cái ghế Chủ tịch huyện và từ đó không ngừng ‘phát triển’ mới có ngày nay.

- “Tốn thì giờ nói chuyện với bà” Trước cặp mắt nẩy lửa của vợ Trình Quốc Huy phất tay bỏ đi.

- “Ba, má đừng cãi nhau nữa mà..” Trình Quốc Huy can thiệp.

- “Con cũng thấy rồi đó, là thằng già mắc dịch muốn gây chuyện chứ không phải má” Nhìn Trình Quốc Huy bỏ đi, Bùi Thanh Thúy giận muốn hôn mê bất tỉnh.

- “Được rồi..được rồi..1 câu nhịn 9 câu lành. Ba có suy nghĩ của ba, má có suy nghĩ của má. Nói tóm lại cả hai đều giỏi, má yên chí đi, sau nầy con mà cưới được Jessica, ba má, ừm nhất là má..Hi hi má muốn gì cũng được hết..Hi hi...Vậy đươc chưa?” Trình Quốc Cường nịnh.

- “Hi Hi..Thằng mắc dịch, miệng lưỡi cũng khá đó chứ. Không biết có thiệt không Chừng đó mới nói đi, nhưng nghe mầy nói má cũng thấy mát bụng”.

......

Ngày xưa mấy ông già thường nói ‘chùa đất phật vàng, ai hay trong quán ẩn tàng kinh luân’ đại khái nói nôm na là ‘giả trư ăn hổ’, thứ dữ mà giả dạng thường dân. Ai chọc vào ắt sẽ biết đá vàng, không chết cũng bị thương ngoắc ngoải.

Câu nầy áp dụng trên mình của Thủy Lung Linh thì đúng nhất. Là con gái của tỷ phú bên trời tây mà về Rạch Giá chỉ ở trong căn nhà cấp 4 ở vùng quê. Ậy, nghe vậy nhưng khi nhìn thì không phải vậy, tuy là nhà cấp 4, không phải biệt thự hay lâu đài nhưng nghe nói chính tay nàng vẽ ra và mướn người xây cất lấy theo ý mình.

Kiến trúc nửa Âu nửa Á, rất đẹp, trước có sân đậu xe, có khoảng đất trồng cây cảnh, sau có vườn tược, có ao cá nhỏ, có nhà thủy tạ rất là trữ tình.

Mỹ nữ một mình ở trong căn nhà thơ mộng như vầy dĩ nhiên là dễ dàng nằm trong tầm ngắm của bọn da^ʍ dê rồi nhưng chẳng tên nào dám hó hé gì hết, ngay cả mấy anh Công an phường, xã cũng chỉ đứng xa mà nhìn, không dám bén mảng tới gần chỉ tại bởi nghe nói mỹ nữ nầy rất thân thiết với ‘tam đại lão’ của Tỉnh. Ây da..muốn chết sao mà đυ.ng vào, hơn nữa có ‘hung thần’ thường lui tới đây cùng Thủy Lung Linh chuyện trò có khi qua đêm.

‘Hung thần’ chẳng ai xa lạ, chinh là ‘Hiền đại tỷ’. Tuổi ‘tin’ mà quậy lắm, coi trời bằng vung lại là con gái của Huỳnh Thanh Cảnh, một trong ‘tam đại lão’ nên chẳng ai dám chọc vào tổ ong mà thiệt thân, riết rồi Hiền đại tỷ ‘tự lập môn hộ’ cầm đầu 1 nhóm COCC kết bè quậy phá.

Nói nào ngay, cũng không có gì quá đáng, tuổi tin là tuổi nổi loạn mà, muốn ra vẻ ta đây là ‘thứ dữ’chỉ có vậy thôi, ai không nể mặt, cà chớn thì ‘bụp’ cho nó tơi bời hoa lá chứ không phải gϊếŧ người cướp của gì. Huỳnh Thanh Cảnh la rầy nhưng có kết quả gì đâu, lão vô kế khả thi cũng đành mắt nhắm mắt mở.

Thủy Lung Linh đối với Huỳnh Thanh Cảnh rất khách sáo nhưng đối Hiền ‘đại tỷ’ rất yêu thích, Hiền ‘đại tỷ’đối với Thủy Lung Linh rất là mến mộ, chuyện cũng dễ hiểu, cả hai đều là con gái một trong nhà nên rất dễ có tiếng nói chung. Chính vì vậy mà Thủy Lung Linh coi ‘Hiền đại tỷ’ như em gái nhỏ và Hiền đại tỷ coi Thủy Lung Linh như chị cả, nhà không ở mà thường tới đây ăn dầm nằm dề, bầu bạn nói chuyện phiếm rất là tương đắc.

Gần đây Jessica thấy Hiền có cái gì thay đổi, đầu tóc không còn nhuộm tím xanh vàng đỏ nữa, đây là chuyện tốt nhưng đồng thời thỉnh thoảng cũng nghe được Hiền đại tỷ lầu bầu mắng chửi ai đó với nét mặt rất hung hăng như là: ‘thằng mắc dịch, tưởng ngon lắm sao, đừng tưởng bà sẽ bỏ qua, bà sẽ cho mi biết tay’, lại thường đứng trước kiếng săm soi.

Việc nầy khiến Jessica lo ngại dùm cho ‘thằng mắc dịch’ nào đó lỡ ngu dại chọc tới cô nàng ‘Tiểu la sát’. Nhưng nghĩ kỹ lại, ở Long Xuyên nầy đâu có ai khờ dại như vậy chứ. Vì vậy muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

- “Mấy ngày nay nghe miệng em luôn nguyền rủa ‘thằng mắc dịch’. Là ai dám chọc tới Hiền đại tỷ đây? Nói chị nghe, coi chị có giúp được gì không?”

- “Hả? Không..Không có gì..” Hiền chối bai bải, mặt đỏ bừng.

- “Còn nói không có gì. Nếu coi chị như chị của em thì nói mau” Hiền càng muốn giấu, Jessica càng muốn truy tới.

- “Em..Em...thằng mắc dịch kia ăn hϊếp em...” Hiền đại tỷ vừa nói vừa khóc thút thít.

- “Hả...Em có sao không?” Jessica hoảng hốt, nghĩ Hiền bị xâm phạm nên nhìn từ đầu đến chân.

- “Chị nghĩ tới đâu rồi” Hiểu Jessica nghĩ gì, Hiền lắc đầu quầy quậy.

- “Vậy chứ là chuyện gì mà hình như em muốn lấy mạng người ta?” Jessica cau mày.

- “Hắn nha. Hắn nói..nói em vυ" xẹp đít lép còn đòi lột quần em ra đánh mông, coi mông em có lác hay không. Chị nói đi, có giận không chứ. Em..Em muốn thí mạng với hắn...” Hiền được dịp liền phùng mang trợn má, tuôn nỗi niềm uất ức.

- “Ha ha hi hi..” Nghe Hiền nói, Jessica trợn mắt há mồm, sửng sốt một vài nốt nhạc rồi rũ người ôm bụng cười vì cảm thấy đây là chuyện tiếu lâm nhất từ trước đến giờ. Hiền nầy xem ra gặp đối thủ rồi.

- “Chị còn cười. Mình có phải là bạn không?” Hiền hung hắng trợn mắt.

- “Khụ..khụ..khụ..Được được, không cười nữa. Mà hắn là ai vậy? Xem ra người nầy rất có thân phận nếu không Hiền đại tỷ làm sao chịu uất ức, tối ngày như con cóc hầm hơi. Nghĩ cũng lạ, hầu hết đám COCC ở Long Xuyên nầy chị đều biết nhưng hình như không có nhân vật nầy” Jessica nhíu mày suy nghĩ.

- “Hắn..Hắn là BF của Tân Bí Thư đó” Hiền cúi đầu nói lí nhí...

- “Là hắn?”

- “Chị quen hắn?”

- “Không. Sau đêm dạ vũ thiên hạ đồn rầm rộ lên nên có nghe tên nhưng không biết mặt, không ngờ là người nầy. Nhưng mà thôi bỏ đi, chị nghĩ hắn chỉ chọc ghẹo em thôi, có lẽ em đã làm gì đó, có phải không?” Biết không có lửa sao lại có khói, Jessica khuyên lơn.

- “Em..Em...” Bị nói trúng tẩy, Hiền đại tỷ ngượng ngùng, quả thật hôm đó nàng muốn cho bọn đàn em bắt hắn nằm xuống, lột truồng đánh đít hắn vài cái.

- “Nghe lời chị, bỏ đi. Người ta là BF của Bí thư, đừng làm ba em khó xử...”

- “Chị không biết đâu, hắn nha, cho mấy thằng Công an Cao Lãnh nhốt em một đêm trong cái chỗ vừa hôi vừa thúi lại có gián chuột nữa” Hiền phẫn hận kể.

- “Được được..Bây giờ em không sao là được rồi có phải không..Hi hi..Quên đi...” Jessica vừa cười vừa khuyên nhủ, thầm nghĩ tên nầy có vẻ rất bá đạo, nếu có dịp gặp cho mở rộng tầm mắt.

Cùng thời gian nầy, trong nhà, Chánh văn phòng Hương Giang, chồng nàng và em gái Hương Trầm cũng đứng ngồi không yên, họp nhau bàn luận. Mấy ngày nay ai cũng xì xào về việc tân Bí Thư có vẻ không vừa mặt với người ‘quản gia’ trong Tỉnh ủy...

- “Chị Hai...Mau tìm cách đi. À hay là mình đi tìm Hà Vy dò la một chút. Em thấy coi bộ Hà Vy với vị cố vấn của Bí Thư hình như có giao tình. Chị đi cửa nầy đi..” Thấy chị mình ngồi thừ ra, Hương Trầm đi qua đi lại, nóng ruột thúc giục.

- “Hương Trầm nói đúng đó bà xã. Hai ngày nay trong Sở, ánh mắt mọi người nhìn anh thấy lạ lắm. Anh cảm thấy họ cố ý tránh xa anh” Long, Trưởng phòng Sở Xây Dựng An Giang bức xúc. Gã đang nhắm chiếc ghế Phó Giám đốc Sở, Hoàng Trọng về Trung Ương, Tân Bí Thư đến nhậm chức, Long nghĩ là phụ nữ với nhau, bà xã Hương Giang lại khéo léo, gã tưởng sẽ dễ dàng bắt quan hệ nhưng ai dè có cái gì đó không đúng khiên gã lo âu cho sự thăng chức của mình và biết đâu cái ghế đang ngồi cũng sẽ bị lung lay.

Nước lên thì thuyền lên nhưng nước xuống không chỉ đơn giản là thuyền xuống mà sẽ mang đến nhiều hệ lụy. Với địa vị của Hương Giang, bấy lâu nay không những cả nhà mà cả dòng họ bên chồng và ngay cả gà chó trong nhà cũng thành tiên cho nên nếu bây giờ nàng chuyển đơn vị công tác biết đâu đến vị trí không có thực quyền, ngồi chơi xơi nước. Thói đời dậu đổ bìm leo khiến Long và Hương Trầm không dám nghĩ tới nữa.

- “Hai người nhốn nháo cái gì chứ?” Hương Giang nhíu mài gắt chồng và em gái.

Thật ra trong thâm tâm nàng cảm thấy bất an, đã từng nghĩ tới nhà Hà Vy để trò chuyện nhưng nghĩ thì nghĩ, trong lòng cảm thấy mất mặt.

Bấy lâu nay Hà Vy cầu cạnh, tuy nàng và Hà Vy là bạn học lúc còn trẻ nhưng nàng thường lên mặt và bỏ túi không ít khi Hà Vy có chuyện nhờ, tuy là đúng với đạo lý ‘hiếu kính’ không có gì sai nhưng bây giờ đi cầu cạnh Hà Vy, thiệt là mất mặt, cũng vì lý do nầy mà nàng do dự.

- “Không phải đâu chị Hai. Mấy ngày nay có người nói nhà của Hà Vy có nhiều khách tới thăm rõ ràng có ý muốn nịnh bợ. Đại đa số là người của mình. Còn nữa nha...”

- “Thôi đủ rồi, đừng nói thêm. Tao biết phải làm sao” Hương Giang phất tay, cầm di động lên bấm.

Biết Hương Giang gọi ai, Hương Trầm, Long im lặng hồi hộp nghe ngóng. Đây là chuyện ‘sinh tử’ của sự nghiệp, không thể xem nhẹ được.

......

Trước kia, tuy mối quan hệ giữa Hà Vy và Hương Giang không tệ nhưng đám cán bộ tầm cỡ Phó Giám đốc Sở, Trưởng, Phó Trưởng Phòng thuộc phe cánh của Trình Quốc Huy, Thanh Cảnh không mấy coi trọng hai vợ chồng nàng trừ khi có dịp vòi vĩnh kiếm lợi ích hoặc chút cháo thì giả vờ thân thiết. Nói nào ngay, Cao Thái, Hà Vy cũng thấy tốt lắm rồi...

Mấy ngày nay, Cao Thái, Hà Vy cảm thấy thái độ của họ đối với mình rất là niềm nở có phần thân thiết. Kinh nghiệm trong thương trường bấy lâu nay, cả hai biết vì sao nhất là khi nghĩ tới Huỳnh Tuấn Anh bây giờ là đại biểu QH của Cần Thơ cho nên đã quyết tâm thì càng quyết tâm hơn bám lấy cành ‘cổ thụ’ ngàn năm.

Cao Thái thầm tiếc hận mình không có được đứa con gái như Huỳnh Tuấn Anh, vì vậy chạy đôn chạy đáo tìm các người bà con xa gần, hy vọng mình có đứa cháu gái nào cho dù là bà con mà đại bác bắn không tới cũng chẳng sao hết, chỉ cần coi được, có nhan sắc 1 chút thì sẽ nhận làm con nuôi, như vậy thì được rồi nhưng vấn đề lớn là cháu gái thì có không ít nhưng nhan sắc đứa nào cũng vô cùng oải chè đậu.

- “Đồ ngu...Thùy Dương cũng là cháu của anh mà...” Hà Vy góp ý...

- “Hả? Thùy Dương? Ậy..Không được đâu, Thùy Dương nó mới đám cưới được mấy tháng mà...” Cao Thái sửng sốt khi nghe vợ nói. Không phải lão chưa từng nghĩ qua nhưng Thùy Dương là con của người chị họ, có nhan sắc rất khá nhưng vừa đám cưới được mấy tháng.

- “Được rồi..Chuyện nầy để em lo” Hà Vy phất tay.

- “Vậy thì tốt quá...Hà Vy..” Cao Thái đưa ngón tay cái nịnh vợ. Lão nào biết bà xã mình đang có ý đồ tự mình ‘ra trận’.

Hà Vy năm nay mới 45, sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ trông nàng như thuộc hàng băm, trong nhà có phòng gym riêng, nàng lại chăm tập nên bụng phẳng lì, vυ" đít săn cứng rất mời gọi. Cũng chinh vì vậy mà Uông Hầu từ lâu muốn ép nàng lên giường nhưng chưa được toại nguyện chỉ vì nàng rất thân thiết với Hương Giang mà Hương Giang là cánh tay phải của Hoàng Trọng nên Uông Hầu e dè.

Hoàng Trọng rời đi, Hà Vy biết Hương Giang ngay cả bản thân còn khó giữ mình thì làm gì có thể bảo vệ được nàng, cơ may đưa đến, qua Ngọc, nàng quen biết được hắn, biết hắn thích đàn bà như mình cho nên âm thầm tính toán để có thể lên giường với hắn.

_________________

Còn tiếp......