Thằng Đức

Chương 243: An Giang Phong Vân - Trung ( Phần B)




Tác giả : Lạt Ma

-“Không muốn nói?ừm..được lắm... Ông ở Trại giam kênh 5 ra,tới nhà hàng gọi Thu đại nương là em dâu nầy em dâu nọ.Dỉ nhiên là biết chồng củ của chị ấy rồi.Còn xưng hô huynh đệ mà.có phải không...Hi hi... Hỏi chơi thôi,coi ông dể dạy hay cứng đầu.Xem ra ông muốn cứng đầu...Vậy thì...?Nói tới đây Tiên mĩm cười,nụ cười rất kỳ lạ khiến Sáu Lạc chột dạ..

-“ Cô..Cô muốn sao?Sáu Lạc nầy ra giang hồ lúc cô còn ở truồng chạy đi tắm mưa...Tôi sợ cô à?” Sáu Lạc làm ra vẻ bất khuất.

-“Vậy sao?Vậy thì phải chờ coi sao đã...Hai anh,giử chặt lảo cho tôi..”miệng mĩm cười,tay lấy ra ống chích đã được chuẩn bị sẳn, mắt nhìn hai chiến sỷ CA.. Tiên hất hàm...

Đã được xếp Hoàng dặn dò kỷ lưởng nên cả hai chiến sỷ CA nhanh nhẹn giử chặc hai tay Sáu Lạc, đang bị còng số ‘8’ khóa kỷ giờ thêm hai người kiềm chặt,nhấn đầu lảo xuống bàn khiến lảo vô phương cục cựa.
-“Ê...Con mụ kia ,mày muốn làm gì?...Tao muốn khiếu nại...” Nhìn thấy Tiên lấy ra ống chích,tuy không biết Tiên muốn làm gì nhưng lảo vẩn kinh hoàng,miệng không ngừng la hét muốn vùng lên nhưng thủy chung vẩn không nhúc nhích được.

-“Khiếu nại?Hi hi..Khiếu nại cái gì chứ?Đâu có ai làm gì ông đâu à..Bảo đãm ông không mất một cọng tóc,nhưng mà như vầy, bây giờ là thời đại văn minh ,sẻ không có chuyện tra tấn hay ngược đãi gì đâu à.. Má à,nói cho ông ta biết đi...”Tiên cười thích thú.

-“ Hi hi…’ Đúng là như vậy đó,yên chí đi...Là thuốc mê thôi í mà,chích một mủi rồi,chú em sẻ ngủ một giấc ngon lành tới nửa đêm nhưng mà lúc tỉnh dậy...Hi hi...’ Nói đến đây ,Trúc cười the thé...

-“Rồi sao nửa..Nói đi,cười hoài vậy?” Tiên thúc giục.

-Ờ..được..Hihi ..Nửa đêm,lúc tỉnh dậy,chú em sẻ thấy mình nằm trong nhà xác của bệnh viện ...Ui chà,chung quanh...
-“Hi hi”” Hai mẹ con Trúc ,Tiên nhìn nhau cười rú lên...Chị Sáu và hai chiến sỷ CA đang kiềm cứng Sáu Lạc vừa nghe thôi đã cãm thấy lạnh tận xương sống...Không ngờ có người nghỉ ra ‘chiêu’ nầy...Tưởng tượng nửa đêm nếu là mình tỉnh dậy thấy chung quanh mình đều là xác chết phủ vãi trắng cũng đủ xón đái rồi.

Sáu Lạc không xón đái mà là đang muốn ị trong quần, đã từng đâm chém nhưng tử huyệt của lảo là rất sợ những chuyện tâm linh nhất là chuyện ma quỷ,bới vậy nghe hai mẹ con Tiên,Trúc mổi người một câu,lảo tượng tượng lúc nửa đêm thức giấc thấy chung quanh mình là những xác chết khiến tay chân bủn rủn, hai mắt tối sầm lại,người lảo đảo đứng không vửng,muốn xỉu...

-“Đừng..đừng nha,chuyện gì cũng có thể thương lượng mà...Các người muốn sao cũng được.” giờ phút nầy thể diện là cái ƈôи ŧɦịŧ gì.lảo đéo cần biết...
-“Ụa...Vừa rồi có người nói lúc ra giang hồ tôi còn ở truồng tắm mưa mà...”Tiên nhìn Sáu Lạc với ánh mắt ‘ngạc nhiên’.

-“Má còn nghe có ai muốn khiếu nại...Có phải không vậy?” Đến lượt Trúc với ánh mắt ‘ngờ nghệch ‘ nhìn chị Sáu...hỏi.

-“Tội nghiệp quá mà...Tui nói anh nghe nha anh Sáu...Anh không còn trẻ nửa,biết khôn thì đừng là ra vẻ ta đây ...” Nói tới đây chị Sáu ghé tai Sáu Lạc nói nhỏ :’ Thu đại nương là người bất khả xâm phạm...Hiểu chưa?Có người chỉ cần anh chết thì mười cái mạng già của anh cũng không đủ chết...Biết điều thì nghe lời,người ta nói sao làm vậy may ra còn thở được thêm vài năm nửa ..Đồ ngu.

-“Tôi chỉ quen biết sơ sơ với thằng Huân thôi, nó năn nỉ quá nên thấy tội nghiệp vì vậy ghé qua nhà hàng hỏi vài câu,không có ý mạo phạm...” Nét mặt ra vẻ bất dắc dỉ,Sáu Lạc nói láo như cuội.
-“Bởi vậy ông mới còn cái mạng mà ngồi đây...Nếu không thì có lẻ bây giờ đang châm trà cho ông cố nội” Tiên bỉu môi khinh thường...

-“Hi hi..Ở đây hết chuyện rồi,cám ơn hai anh nhiều...Cầm lấy đi uống cà phê nha...” Trúc vổ vai hai chiến sỉ CA,cùng lúc dúi vào tay mổi người 2 tờ 100K...Tuy không bắt buộc nhưng là người ra sức cho ‘Đức ca’ phải được đãi ngộ nầy,mục đích chỉ có một đó là sau nầy,nếu có việc ,chỉ cần hê lên một tiếng là có người xếp hàng bán mạng.

-“Ậy..Không cần đâu..” Hai chiến sỷ CA miệng màu mè ,tay cầm lấy tiển,trong lòng khoái tỉ tê,thầm nghỉ ‘Đức ca thật hào phóng nên những người làm việc cho Đức ca chơi sang như đỉ.Làm chút việc,mấy phút thôi mà,có nặng nhọc gì đâu mà được 200K,ngon ơ.

-“Hai vị..không biết phải xưng hô làm sao đây...Lúc nãy thiệt là xin lổi nha...Coi như Sáu Lạc tui có mắt không tròng...”
Dân lành sợ lưu manh,lưu manh sợ CA ,thấy hai chiến sỷ CA rất là khách sáo với hai mẹ con Trúc,Tiên...Sáu Lạc quyết không chịu thiệt thòi trước mắt,cử chỉ liền thay đổi 180 độ,lảo hơi nghiêng người với vẻ khúm núm...

-“Ông có phải bị chứng si khờ người già?Không phải tôi đã nói rồi sao ? ông không cần biết tôi là ai... “ Tiên hách dịch nói...

-“À...phải phải..À không...”Sáu Lạc ngượng ngùng,không biết phải nói sao để làm vừa lòng hai mẹ con Trúc,Tiên,lảo liếc mắt nhìn chị Sáu với ánh mắt van lơn,cầu cứu...Giờ phút nầy sỉ diện không là ƈôи ŧɦịŧ gì hết...

-“Chuyện cần ông làm đã nói với chị Sáu à không ,chị Thoa .Ông chỉ cần nghe theo là được,nhớ nha,đừng có dở trò,coi chừng cái mạng già của ông...Má à..Mình đi..Chị Thoa,chuyện còn lại,nhờ chi..” Nói xong,Tiên,cùng Trúc đứng lên đi ra ngoài,thái độ rất là cao cao tại thượng.
Thật ra Tiên đã thỏa thuận giúp chị Sáu một tay để đánh phủ đầu thằng già nầy để lảo biết ở Sóc Trăng .bây giờ ai mới là ‘lảo đại’,thời đại của Sáu lạc đã qua rồi,bây giờ là thời đại của Thoa,tức là chị Sáu...Nếu Sáu lạc muốn hưởng phúc thêm vài năm thì ngoan ngoản hợp tác.

-“Em à...Em thân với họ lắm à..Họ muốn anh làm gì vậy?..” Hai mẹ con Trúc Tiên vừa ra khỏi căn phòng,Sáu Lạc thấp thỏm hỏi chị Sáu...

-“Còn chuyện gì nửa.Người ta không tiện ra mặt nên mới nhờ ông... Coi như ông gặp hên.nà,ông đi nói với tên Huân gì đó,mau mau ký giấy ly dị đi...” Chị Sáu phát tay.

-“Hả?Ký giấy li dị?” Sáu Lạc sửng sốt...Chỉ gì một tờ giấy ly dị?

-“Ừm..” Thoa gật đầu,thật ra nàng cũng không hiểu,nàng biết người phía sau của hai mẹ con Trúc,Tiên là nhân vật khủng nhưng tại sao chuyện lông gà vỏ tỏi mà phải nhờ Sáu Lạc...
Rủi nó không chịu thì sao?Thằng nầy có chút cứng đầu...

-“Không chịu thì làm cho nó chịu..Nếu ông làm không được,người ta sẻ nghỉ là ông vẩn còn ngoan cố cứng đầu không chịu hợp tác..Ông biết hậu quả ra sao chứ gì...Ouffff,suýt chút nửa quên rồi,nếu nó chịu ký giấy ly dị thì người ta cho 2 tỷ ...”

-“2 tỷ..vậy thì dể nói chuyện hơn..chắc là được mà... Mới ra tù có người cho hai tỷ còn muốn gì nửa ,như vậy là tử tế lắm rồi...Mà không muốn cũng không được” Nói tới đây,Sáu lạc bổng tức giận chửi thề ŧɦασ đỉ mẹ,thằng Huân nầy biết vợ nó có chổ chống lưng ‘khủng’ như vậy mà không nói khiến mình suýt xuống hố..Nó đã bất nhân thì đừng trách mình bất nghỉa...Mầy phải ký giấy ly dị thôi,nếu không thì tao lảnh đạn,thà mầy lảnh đạn còn hơn là tao.Tìm được lý do nghe rất thuận tai nên trong đầu liền quên hết nghĩa khí của ‘đàn anh’ rồi.
-“Tui thấy bà nhún nhường với hai má con nầy chắc là muốn mon men tìm tới người phía sau lưng họ chứ gì.Xem ra người nầy còn hơn lảo Phó Chủ tịch tỉnh của bà hả...Hé lộ một chút đi. Tui chưa lú lẩn và không ngu đâu,rỏ ràng bà là người bán đứng tui,nếu không họ làm sao biết tui sợ mấy thứ đó.” Nói tới đây Sáu Lạc vẩn còn run sợ,xem chút nửa bị nhốt vô nhà xác...

-“Ở đây không phải là chổ nói chuyện...Bây giờ ra làm thủ tục,đi về rồi nói sau..” Chị Sáu nói xong bước ra ngoài,Sáu Lạc bây giờ sực nhớ lảo vẩn còn đang ở trong trụ sở CA, vội vàng chạy theo.

...

Vì tinh trạng sức khỏe của Giang Ngọc Hoa,buổi họp mặt khoảng 45 phút ...Tuy ngăn ngủi,mổi nàng chỉ nói được vài câu nhưng cũng đủ rồi,có còn hơn không...Bây giờ cả đám đang ngồi bàn thảo chuyến đi,mang theo cái gì,ăn mặt ra sao cho hợp với thời tiết bên Canada đẩn đến chuyến hành trinh hơn 24 giờ mà thấy ‘ớn’ nhưng ánh mắt ai cũng vui mừng vì mấy thuở mới được ngồi hạng nhất của Airbus 380 chứ.
-“Chị Ngọc Lan nói từ Singapore bay qua New York là AIrbus 380 đó...Sau đó từ NewYork bay qua Montreal...” Nhả Thy ánh mắt mơ màng...Không phải chỉ có nàng,nét mặt của tất cả ai cũng phấn khích.Đây là chuyến du lịch một đời đáng nhớ.

-“Không phải đâu..Đổi lại rồi...là Charter flight đó...” Đức mĩm cười tung ‘bom tấn’...

- “Charter flight?” Tú Nhi trợn mắt,đám mỷ nử há mồm.Ngồi trên máy bay đi qua Canada được ngồi khoang hạng thương gia là hảnh diện lắm rồi,gần đây nghe nói phong thanh Ngọc Lan chọn tuyến đường thích hợp để có thể được ngồi trên khoang hạng nhất của Airbus 380 thì ngơ ngẩn cả mấy ngày,bây giờ thì còn hơn thế nửa.Bao máy bay riêng?Đây là khái niệm gì chứ.Là ngồi ‘trong nhà bay đó’...

-“Ừm... Ngọc Lan đề nghị mình nhiều người nên thuê bao máy bay riêng.. Mình nhiều người anh thấy như vậy rất tiện lợi...Hy vọng các em thích...” Biết các nàng dỉ nhiên là ‘mê tơi’ rồi nhưng hắn vờ vịt khiêm tốn nói.
-“Oh my god!!!I love you” Nhả Phương,Nhả Thy nhảy chồm lên hôn hắn nghe một cái ‘chụt’ nghe thật kêu,biểu lộ tâm trạng vô cùng kích động của mình.Đã từng hâm mộ khi xem trên mạng tim tức nói về các siêu sao quốc tế mướn ‘Charter flight‘ đi nghỉ dưởng,hôm nay không ngờ mình cũng có dịp được ‘sang chảnh’ như vậy cho nên vô cùng kích động.Các mỷ nử khác ngày thường rất là trầm tỉnh nhưng bây giờ cũng không kiềm được vẻ vui mừng trong ánh mắt,chỉ có Nguyệt là hơi khờ,cũng tại từ trước tới giờ,đi xa nhất là từ miền Tây lên thành phố,đi xe giường nằm là chảnh lắm rồi,chưa từng có ấn tượng hạng thương gia,hạng nhất trên các chuyến bay huống chi là charter flight...Bởi vậy khều Thanh Thanh,đang đứng kế bên,hỏi nhỏ.

-Charter flight là gì vậy chị Thanh Thanh..Sao song Nhả mừng như điên vậy?
-Mình cũng không rành lắm,đại khái là thuê máy bay giống như là bao xe đi du lịch vậy...

-“Mắc lắm đó...” Tuy đang thích mê tơi nhưng Tú Nhi vẩn màu mè...

-“Ừ phải...Không rẻ đâu..” Tuyết ‘phụ họa’...Các nàng khác cũng biết vậy nhưng ánh mắt thấp thõm nhìn,sợ hắn đổi ý...

-“Khoảng bao nhiêu tiền vậy?” Đồng Giao thắc mắc,nàng cũng thích nhưng đắc quá thì sợ hắn tốn tiền...

-“Thoải mái cho băm mấy người,không dưới 10 tỷ..” Thanh Nhả ra vẻ hiểu biết

-“Wow...Nhiều vậy à...Có nên suy nghỉ lại không” Thụy Vủ trợn mắt,Phương Linh,Thanh Tình,Thanh Thanh,Yến kinh hãi...

-“Ậy...Làm ra tiền để xài mà..Các em thích là được rồi...” Hắn phát tay,mĩm cười đắc ý...Thật ra người thích nhất chính là hắn,trên giường,phòng khách,phòng tắm,trong hồ bơi,gốc cây sau vườn,trên xe ,toilet nử trong nhà hàng,hắn đều đã ‘làm’ qua nhưng chưa bao giờ đang ở ‘trên trời’,bởi vậy khi nghe Ngọc Lan đề nghị,hắn không nghỉ gì hết ngoài cái chuyện được vừa ‘làm’ vừa nhìn bầu trời ở độ cao 10k thước...Trên đời nầy dể có mấy ai được ‘đãi ngộ’ nầy chứ cho nên gật đầu một cái cụp.
-“Oh yeah...Gimme ‘5’...”Nghe đàn chị ‘bàn ra’,song Nhả lo sốt vó vì sợ hắn đổi ý,nên khi nghe hắn nói ,cả hai một lần nửa nhảy cà tưng lên...Đưa bàn tay đánh vào nhau nghe một tiếng ‘chát’ vang dội...

-“Ây da..Sao bổng dưng thấy ớn lạnh vậy cà...Chắc là trúng gió rồi...” Người nào biết cạo gió giúp dùm anh coi..”Hắn đưa mắt nhìn quanh..Tìm ‘con mồi’...

-“Lai nửa rồi” Người đã từng là ‘nạn nhân’ liền biết tên nầy đang có âm mưu ,bởi vậy Thanh Nhả liêc Đồng Giao,Thụy Vủ liếc Tú Nhi,Yến liếc.Tuyết, Phương Linh liếc Yến...Quyên thì bấm bụng cười thầm.Các nàng đã quen rồi chuyện cùng hắn làʍ ŧìиɦ tay ba nhưng Đồng Giao thấy ngượng với sự có mặt của Thụy Vủ.Phương Linh cũng ngại khi có mặt của Thanh Tình nên hiểu mà làm như không hiểu.

Thanh Thanh,Nhả Phương,Nhả Thy,Thanh Tình,Nguyệt nào biết hắn đang có âm mưu đen tối.Đang náo nhiệt,sợ hắn ngả bệnh thì mất vui.Nhả Thy đưa tay lên trán hắn thăm dò...
-Không có sốt...Bình thường mà...

-“Đâu để coi”đến lượt Nhả Phương...

-Ậy..Anh đâu có nói nóng đâu,hơi ớn lạnh thôi mà...

-“Em...Em biết cạo gió ...” Nguyệt ngập ngừng e thẹn.

“Vậy tốt quá...Nguyệt..em giúp anh ha.Hi hi...Có thích nghe chuyện tiếu lâm hông...Anh kể chuyện tiếu lâm cho em nghe…Đi đi..Vô phòng ha,cũng may mà có em.Em giỏi thiệt...Nguyệt cạo gió cho anh,các em cứ tiếp tục nói chuyện đi...” Hắn vừa kéo tay nàng vừa dụ...

Nào biết sắp vào miệng ‘sói’,Nguyệt ngoan ngoản ngây thơ đi theo...Nghe hắn sắp kể chuyện vui,song Nhả,Thanh Thanh,Thanh Tình liền nối gót.Không để ý các người khác đang cúi mặt có nín cười...

...

Hương Giang ngừng xe ,tắt máy..Cẩn thận nhìn trước nhìn sau,ngồi thêm một hồi vài phút rồi mở cửa bước xuống xe đi tới trước ngôi nhà cấp 4,quay người nhìn quanh,thấy binh thường,nàng lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà...Bên trong,người đàn ông đang ngồi nhấm nháp rượu đỏ,trên bàn nhiều món ăn thơm phức,đều là những món mà Hương Giang thích nhất.
-“Tới rồi à...Sao lâu vậy?” Hoàng Trọng thấy Hương Giang,lảo mĩm cười ân cần hỏi han.Bên ngoài lảo và nàng là lảnh đạo và thuộc hạ nhưng bên trong,cả hai là người tinh,ngôi nhà cấp 4 ở huyện Châu Thành nầy là điểm hẹn hò của hai người.

-“Cái gì lâu chứ..Nhận được ‘text’ là em tới liền...tại anh nóng lòng thôi..” Hương Giang ‘lườm’...

-Vậy sao..Hi hi..nà ,ngồi xuống ăn chút đồ đi..Anh gọi nhà hàng giao tới những món mà em thích nhất,sẳn còn đang nóng,mình vừa ăn vừa nói chuyện..

-“Nói chuyện thôi sao?” Hương Giang ởm ờ...mắt lẳиɠ ɭơ liếc đũng quần Hoàng Trọng khiến lảo cãm thấy nóng hừng hực,trong khi chờ đợi nàng,ƈôи ŧɦịŧ trong quần nãy giờ cương cứng ,bây giờ nghe nàng khiêu khích,càng cứng hơn bao giờ hết,trước đủng quần là cái lều...

-“Hi hi...Em biết anh mà..” Hoàng Trọng kéo Hương Giang ôm vào lòng,tay luồn vào áo nàng đi ngược lên tìm vú...
-“Ậy,đừng gấp..Tắm trước đã,người em mồ hôi mồ hám không hà...” Hương Giang xô nhẹ Hoàng Trọng ra,trước cặp mắt hao háo của lảo,nàng đưa tay cởi từng mảnh y phục trên người xuống.Chẳng mấy chốc một thân hình trắng muốt hiện ra trước mặt lảo,người nàng rất có da có thịt,điển hình là gái một con trông mòn ƈôи ŧɦịŧ.Đặc biệt là cặp vú no tròn mời gọi,vú nầy mà để ƈôи ŧɦịŧ chinh giửa nhấp là không còn gì để nói nửa.

Hương Giang biết Hoàng Trọng thích nhất là như vậy nên cố tinh khiêu khích,hai người quan hệ mấy năm nay, nàng biết ’gu’ của lảo có chút biếи ŧɦái nhưng không quá đáng, Hoàng Trọng năm mươi mấy rồi,chuyện giường chiếu không mạnh lắm,3 phút là tối đa,trước kia xài Viagra thì được thêm vài phút nhưng bác sỷ nói dùng hoài không tốt nên lảo sợ vì vậy cứ để tự nhiên..Lảo ít khi ‘đút’vào ,thường thích chơi miệng nàng và để ƈôи ŧɦịŧ giửa hai vú nhấp,khi phọt thì phun lên mặt mủi nàng mới cãm thấy thỏa mãn.
-“Ậy..Cho anh đi...” Thấy thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hương Giang,Hoàng Trọng không kiềm được nửa..Lảo một tay ôm nàng,một tay hấp tấp kéo phẹc mơ tuya quần xuống...Hương Giang hiểu ý,ngồi xuống vừa tầm,cầm ƈôи ŧɦịŧ gân guốc để cạ lên đầṳ ѵú mình rồi kẹp giửa hai bầu vú,chuyển động thân hình nhịp nhàng lên xuống.

-“Ưmmmm” Hoàng Trọng rêи ɾỉ...Hai tay Hương Giang ép ƈôи ŧɦịŧ lảo vào khe vú,người nàng nhấp nhô lên xuống đều đặn...Trong phòng,chỉ nghe tiếng thở dập dồn...

‘Azzz’ Hoàng Trọng rên lên tiếng thống khoái,cùng lúc một vệt trắng đục phun trên mặt ,trên ngực và ngay cả trên tóc...Hương Giang vẩn không ngừng, tiếp tục nhấp nhô lên xuống thêm một hồi rồi ngừng lại,cuối cùng ngậm vào,lấy lưởi liếʍ ʍúŧ đầu ƈôи ŧɦịŧ một cách điêu luyện.
-“Aiz..Mai nầy ra ngoài Hà Nội,nhớ em,anh không biết làm sao đây...” Nét mặt đầy thỏa mản,Hoàng Trọng nói với vẻ tiếc nuối.

-“Có thiệt mới nói nha,hi hi...Ra ngoài đó,anh là Thứ trưởng,quyền cao chức trọng,chung quanh thiếu gì đàn bà,chỉ cần ngoắc tay một cái thôi là khối người xếp hàng cho anh chọn..Chừng đó quên mất tiêu em rồi..”Hương Giang ‘lườm’,ánh mắt phong tình vạn chủng.

-“Hi hi..Đừng nói vậy mà..anh chỉ mê em thôi...Không ai bằng em hết...”Hoàng Trọng nịnh đầm...

-“Thôi khoan nói đã..Em vào tắm...Đầu tóc dính hết rồi...Muốn tắm chung không?Muốn thì lẹ lên..” Nhìn người tinh già,Hương Giang mời mọc nhưng trong lòng thầm mĩm cười..Nói thì nói như vậy chứ nàng biết lảo hết xí quách rồi..Mổi lần bắn xong là xụi lơ ít nhất nửa ngày sau mới có thẻ ngóc đầu tái chiến .
-Anh ở ngoài nầy uống ly rượu,ăn chút đồ..Em vào tắm đi.

-“Ờ được...Em ra liền..Mau lắm thôi...” Nói xong Hương Giang quay người,lỏa lồ lắc mông bước vô phòng tắm,Hoàng Trọng nhìn theo thở dài,lảo muốn lắm ,vấn đề là có lòng nhưng không có sức.Lảo lấy điếu thuốc đốt,hít một hơi vào tận buồng phổi,từ từ nhả khói ra,mấy chúc năm nay quen rồi,mổi lần ‘bắn’ xong hút một điếu thuốc để thấy được cãm giác lâng lâng.

-“Hôm nay nhìn thấy sắc mặt của Uông Hầu mà em thiệt là vui...” Hương Giang từ trong phòng tắm đi ra vừa lau tóc vừa nói,người nàng vẩn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nước còn đọng trên làn da trắng nỏn.

-“Chưa hết đâu.chuyện phim còn dài lắm” Hoàng Trọng mĩm cười...

-“Vậy sao..Còn không mau nói...”Hương Giang ‘quát’...Ở Tỉnh ủy,Hoàng Trọng là lảnh đạo,trong căn nhà nầy nàng là ‘lady Boss’...
-Chắc em cũng đã nghe rồi,hiện giờ có tin đồn bên ngoài có chuyện đánh cược cưa đổ Hoàng bích Trâm?

-Trưa nầy Hương Trầm có nói...Cơ hội thắng của Trình Quốc Cường cao lắm nên ai chọn hắn thì một ăn một...Rồi sao?

-Người ra chiêu nầy rất là thâm hiểm.Nếu em ở vào địa vị của Hoàng Bích Trâm...Vậy em sẻ nghỉ gì?

Hương Giang sửng sốt,vì bận rộn quá nên nàng chưa nghỉ tới điểm nầy,nếu là nàng,dỉ nhiên là có ác cãm với trò chơi nầy và từ đó sẻ ác cảm với Trình Quốc Cường,Trân Chí Hùng và Lý Giang...

-“Hiểu chưa?...Nghỉ thử coi ai là người có lợi trong vụ nầy?” Hoàng Trọng mĩm cười...

-“Phó Bí Thư Đáng?...Không ...Không chứ hả...Có phải là anh quá đa nghi?” Hương Giang sửng sốt khi nghỉ tới Phó Bí Thư kiêm Chủ tịch Hội Đồng Nhân dân tỉnh có thể là người đứng phía sau giậy dây cho cuộc cá cược nầy nhưng khi nàng nghỉ lại thì rất có thể lắm.
-“Đa nghi?Cũng có thể lắm nhưng có rất nhiều yếu tố...Đem ráp lại với nhau em sẻ hiểu tại.Nà,ngồi xuống ăn chút đồ,mình vừa ăn vừa nói...Hoàng Trọng kéo ghế ngồi xuống rót rượu.

-“Em vẩn không hiểu,chẳng lẻ Phó Bí Thư Đáng vẩn còn muốn tranh giành vị trí Bí Thư?Không đâu,chuyện đã ngả ngủ rồi mà...” Hương Giang mặc xong lại quần áo,ngồi xuống bên cạnh Hoàng Trọng nóng lòng hỏi.

-“Em quên vụ Nguyển Ngọc Sơn rồi à?” Trước vẻ nóng lòng của Hương Giang,Hoàng Trọng không đáp vội.lảo gắp mọt miếng ruột heo chiên giòn đưa vào miệng nhai,cầm ly rượu Chivas 25 uống một ngụm,khà ra một cái...Sắp ra Hà Nội rồi,phải ráng mới được,đêm nay phải chơi cho nhiều một chút.Quả nhiên công hiệu,Hoàng Trọng mừng thầm khi cãm thấy thằng ‘em’ bắt đầu có phản ứng.

-“Nguyển Ngọc Sơn?Chuyện đã lâu rồi mà” Hương Giang sửng sốt...Nguyển Ngọc Sơn là con trai của Phó Bí Thư Nguyển Ngọc Đáng ,trước kia cùng Trình Quốc Cường,Lý Giang,Trần Chí Hùng thường được ví như là ‘Long Xuyên tứ đại COCC’ ...Trong đó Trình Quốc Cường và Nguyển Ngọc Sơn là nổi bật nhất.Nhưng sau một vụ tai nạn xe cộ,do Trình Quốc Cường lái xe khiến Nguyển Ngọc Sơn bị cưa mất một chân trở thành ‘Tốn Tẩn’ một giò...Tệ hơn nửa là sau đó,con gái của Giám đốc Sở Công Thương,vợ sắp cưới của Ngọc Sơn từ hôn rồi tằng tịu với Trình Quốc Cường...Chuyện nầy khiến cả An Giang một thời dậy sóng...
-“Thù hận?” Hương Giang chợt hiểu...

-“Đúng vậy...Có lý nào Ngọc Sơn sẻ để cho Trình Quốc Cường toại nguyện cưa đổ được Hoàng Bích Trâm trở thành con rể của Chủ tịch Quốc Hội Hoàng Ngọc Hải chứ.Em nghỉ có phải không...Cho nên ạnh nghỉ 90 % là hắn...Ký Giang và Trần Chí Hùng bị vạ lây.

-“Có lý lắm” Hương Giang gật đầu...

Ngay lúc nầy,di động của nàng reo lên..Hương Giang liếc nhìn màn hình...Là Hương Trầm gọi tới,nàng đưa ngón tay lên miệng,ý để Hoàng Trọng im lặng...

-A lô...

-“Hi hi..Chị hai..Lên Facebook coi đi.Trình Quốc Cường,Lý Giang và Trần Chí Hùng đang chém gϊếŧ nhau...”Đường giây vừa thông,giọng Hương Trầm vô cùng phấn khích.

-“Con nầy..Mầy rảnh lắm à?Tối ngày lên Facebook..Được rồi,tao đang bận”Nói xong Hương Giang liền cúp máy ,miệng thì nói vậy nhưng vẩn hiếu kỳ vào ‘mạng’.
-“Chuyện gì vậy?” Hoàng Trọng hiếu kỳ, đứng lên ghé mắt nhìn vào màn hình.

...

Giờ nầy,khoảng hai chục năm trước,có lẻ mọi người đã ngủ rồi nhưng bây giờ thời đại tiên tiến của công nghệ thông tin,lên giường sớm không phải để ngủ mà là để lên mạng tán gẩu hoặc xem chuyện xe cán chó..Chó cán xe...Tuy là Bí Thư,nhân vật số ‘1’ của một tỉnh nhưng dù sao vẩn là một mỷ nử trẻ đẹp cho nên cũng không ngoại lệ .

Bích Trâm nằm sấp trên giường,hai chân đong đưa qua lại ,đùi trắng nỏ,chiếc quần short ôm cặp mông căng tròn,chiếc áo camisole lụa lộ hớ hên phần eo,đôi bờ vai trắng,làn da mịn màn..Nhìn thôi đã thấy chảy máu mủi.

Hai tay nàng đang ‘chít chát’ trên bàn phím với đám bạn ngoài Hà Nội.Miệng cười mĩm chi ,nhưng thỉnh thoảng cau mày thầm mắng ‘tên mắc dịch’ kia giờ nầy không biết đang làm gì mà không gọi hỏi thăm nàng một tiếng...
‘Cộc..cộc..cộc’..Có tiếng gỏ cửa,rồi Thanh Phượng.Phương Trang,Hải Yến,Lan Anh cùng bước vào...

-“Có chuyện gì?” Bích Trâm ngẩn đầu lên,cả bộ tứ của nàng giờ nầy đến,dỉ nhiên là có chuyện.

-“Vừa rồi Ngọc Vân có gọi điện thông báo nói đêm nay có ‘hành quân’ muốn em phối hợp hành động...”Thanh Phượng tóm tắt chuyện Ngọc Vân muốn nàng phối hợp chuyện bẳt bọn miên.Thanh Phượng dỉ nhiên biết Ngọc Vân làm theo ý của hắn nói,mục đích là để tạo uy tín cho nàng và Bích Trâm.Trong lòng cãm động,vừa mới tới thôi đả có vụ Uông Phú bây giờ thêm vụ mấy tên Miên đến đây lộng hành.Tất cả cũng nhờ hắn.

-“Có chuyện nầy?Mau phối hợp bắt hết về...” Bích Trâm sửng sốt..Hèn chi hắn ‘mất biệt’..Chắc là vì lo chuyện nầy, Bích Trâm thừa hiểu nàng từ ‘trên’ nhảy dù xuống ngồi trên cái ghế Bí Thư dỉ nhiên có nhiều người không phục .Nghỉ tới đây trong lòng cãm thấy ngọt ngào vì hắn đã bỏ công sức tạo uy thế cho nàng.
-“Còn nửa...Nghe bên ngoài có đánh cược..” Phương Trang ngập ngừng...

-“Đánh cuộc?Đánh cuộc cái gì?”Thấy Phương Trang ngập ngừng, Bích Trâm nhíu mầy.

-“..Thủ trưởng..là như vầy,ngày chị nhận chức,buổi chiều tối sẻ có buổi dạ vủ,hồi nảy em ra ngoài nghe được có cá cược ai sẻ là người được hân hạnh mời được chị nhảy bản đầu tiên...Họ nói ai mời được chị nhảy bản đầu tiên có nghỉa là xác suất cưa đổ chị rất lớn” Lan Anh mĩm cười đáp thay Phương Trang..

-“Hồ đồ...Ai mà to gan vậy?” Bích Trâm giậy nẩy người.

-“Không biết nhưng có ba nhân tuyển,Lý Giang,Trần Thế Hùng và Trình Quốc Cường..Xác xuất Trình Quốc Cường cưa đổ chị là cao nhất cho nên 1 ăn 1,Lý Giang,Trần Chí Hùng,Lý Giang 1 ăn 3...Nếu là một người khác 1 ăn 20.

-“Điều tra coi là ai...”Bích Trâm mắt lộ hung quang...Rỏ ràng rất tức giận.
-“Khoan đã Thủ trưởng...Không cần gấp...1 ăn 20 đó...” Hải Yến mĩm cười gợi ý...

-“Phải đó Thủ trưởng” Lan Anh chợt hiểu liền phụ họa..Thanh Phượng,Phương Trang mĩm cười thích thú,có dịp kiếm chút tiền xài chơi thì ngu gì mà bỏ qua chứ.

-“Hi hi,Phải ha...Vậy thì lấy bọn họ tí ‘máu’ ...Đặt tối đa ở cửa 1 ăn 20...” Bích Trâm bật cười...

-“Nhưng mà phải đóng chút kịch mới được..” Lan Anh hiến kế...

-“Hi hi...Nói ra nghe thử...” Hải Yến thúc giục.

-“Trước khi mình đặc cược,Thủ Trưởng nên cho Trình Quốc Cường chút hy vọng...” Lan Anh mĩm cười,nụ cười đầy gian xảo.

-“Không được đâu...” Bích Trâm lắc đầu nguầy nguậy...Nàng không muốn hắn hiểu lầm.

-“Không phải đâu Thủ trưởng,từ đây đến ngày chị chánh thức nhậm chức còn hai ngày,từ đây đến đó chị cứ cho Trìng Quốc Cường chút hy vọng là được...Sau đó thì...” Thanh Phượng mĩm cười,không cần phải nói nhiều
-“Phải đó Thủ trưởng” Phương Trang tán đồng...

-“Hi hi..Các em thiệt là gian xảo...Vậy được...” Bích Trâm gật đầu.

-“Ha ha Hi hi....”Thấy Bích Trâm gật đầu,bộ tứ của nàng hí hửng...Chủ yếu không phải là kiếm tiền nhưng nhân dịp ‘lấy máu’ ai đó coi như là trừng phạt cái tội hổn láo,dám đem Thủ trưởng ra đặc cược...

Có tiếng di động reo...Liếc nhìn màn hình,thấy là Ngọc Vân,nét mặt nghiêm túc,Thanh Phượng vội vàng bắt máy.

-A lô...Tôi nghe đây.

-“Chúng tôi đợi bên ngoài...See you in 5...” Ngọc Vân ngắn gọn rồi cúp máy..

-“Tới giờ rồi..Ngọc Vân đang chờ bên ngoài..”Thủ trưởng em đi đây..” Không đợi Bích Trâm ừ hử...Thanh Phượng nhanh chóng đi ra ngoài.Phương Trang,Hải Yến,Lan Anh bước theo.

-“Khoan đã..Chờ chút...” Bích Trâm đứng lên..nàng cũng muốn đi.

-“Thủ trưởng..” Thanh Phượng sửng sốt, Phương Trang,Hải Yến,Lan Anh nhìn nhau,trong ánh mắt có chút lo ngại.Bây giờ Thủ Trưởng là Bí thư tỉnh ủy,không nên ‘xông pha’ như trước.
-“Không cần phải nói nhiều...” Bích Trâm phát tay...nhanh chóng thay đồ,vắt súng vào lưng rồi cùng bộ tứ thân tín của mình lặng lẻ đi ra.Bên ngoài,cách đó chừng trăm thước,chiếc xe buýt giường nằm đang đợi.Trên xe Thục Lịnh,Ngọc Như,Ngọc Vân tất cả đã nai nịt sẳn sàng,áo chống đạn,khẩu M17 đen ngòm trên tay...Còn có kính hồng ngoại nhìn đêm...Số người tuy là ít hơn so với bọn miên nhưng với trang bị như thế nầy ,đừng nói là 5 tên,cho dù 10 hoặc hơn nửa cũng chỉ là những bia thịt.

Thấy Bích Trâm và bộ tứ của nàng lên xe,Ngọc Vân không ngạc nhiên chút nào,nàng đã dự trù trước rồi,gặp chuyện náo nhiệt như vầy thì với bản tánh như Thủ trưởng của mình thì Bích Trâm dể gì bỏ qua.Nhìn Ngọc Như,Ngọc Vân khẻ gật đầu...Ngọc Như cho xe lăn bánh.

-“Kế hoạch như thế nào...?” Thấy chỉ có 3 người,Bích Trâm nhíu mài...Thầm nghỉ :’Như vậy có vẻ quá khinh địch rồi hay không...’ Ở đây nàng có cấp bậc cao nhất vì vậy với tư cách của lảnh đạo vì vậy không ngần ngại hỏi.
-“Khách sạn nầy có 4 tầng,mổi tầng 5 phòng..Bọn chúng bao nguyên tầng cao nhất,rất tiện cho mình hành động.Khi thời cơ đến,Phương Anh và Thu Tâm đang giả dạng khách trọ sẻ di tản những người khác ở các tầng dưới ra ngoài,sau đó cúp điện...Đây là lý do hành động vào ban đêm...” Ngọc Vân chậm rải nói kế hoạch...

-Khi nào thời cơ đến?

-“Midnight...Từ đây đi đến đó là đúng lúc...Còn vài bộ áo chống đạn,các vị cứ tự nhiên“ Nhìn đồng hồ,Ngọc Vân đáp,đồng thời lấy di động ra bấm.



... Cùng lúc nầy,Trong văn phòng của Mai Thảo tại CA Thành phố Cao Lảnh đèn đuốc sáng choang,Thủ trưởng đã có lệnh nên Đan Thùy,Diệu HIền,Việt Hà,Hoàng Oanh đều có mặt..Bên ngoài là ba chiếc xe cùng một số chiến sỷ CA chờ đợi...Tát cả đều chỉ biết đêm nay có nhiệm vụ nhưng không biết nhiệm vụ gì...
-“Tất cả đã đầy đủ rồi à..Tốt...Kể từ giờ phút nầy,mọi người tắt di động của mình...” Tai vách mạch rừng,không phải là Mai Thảo thiếu lòng tin với bộ tứ của nàng hơn nửa đây là nguyên tắc khi có hành động.

-“Đây là đối tượng chúng ta bắt đêm nay...Nguyển Minh Phát..,Chắc ở đây ai cũng biết người nầy...”Tuy ai cũng không lạ nhưng Xuân Mai vẩn lấy hình của Phát ghim trên bảng.

-Lần trước người nầy có khẩu Uzi,tuy đã bị tịch thu nhưng không loại trừ gả còn có những khẩu súng khác cho nên mọi người phải tuyệt đối cẩn thận.

-“Xin hỏi lần nầy là lý do gì?”...Việt Hà không nhịn được hỏi..Lần trước tội trạng rành rành,nhân chứng vật chứng có đủ nhưng bỏ qua,lần nầy bày binh bố trận như vậy có khi nào đâu lại vào đó?

-“Lần nầy khác,một số sát thủ được người nầy gián tiếp thuê từ bên tỉnh Kampot của Campuchia qua ,hiện nay đang có mặt ở Long Xuyên.Đêm nay chúng ta mổ mẻ hốt trọn...Người bọn chúng mướn gϊếŧ không xa lạ vì với các người...Đó là Chủ tịch Đức...Có câu hỏi gì không?Nếu không thì xuất phát...”
-“Tên Phát nầy lần trước hình như không được binh thường...Có thể hắn có vủ khí ...Như vậy khi xảy ra bắn nhau...” Việt Hà ngập ngừng,muốn biết súng đạn không có mắt,tuy Nguyển văn Đồng nay đã không còn nhưng dù sau Phát vẩn là COCC,nếu hắn rủi ro bị thiệt mạng thì mình sẻ ra sao.

-“Việc Trung úy phải làm thì cứ làm...Trời có sập xuống,tôi sẻ gánh...” Xuân Mai cướp lời.

-“Tất cả nghe rỏ chưa?Xuất phát trong vòng 5 phút...!!!” Mai Thảo dỏng dạt ra lệnh.

-“Dạ rỏ” Bộ tứ của nàng đồng thanh đáp...

...

Chuyện củ soạn lại lấy ra xài...mặt nghiêm túc miệng bô bô kể chuyện ‘em có mấy miệng’... Nguyệt ,Thanh Tình,Thanh Thanh ,Nhả Phương Nhả Thy chăm chú lắng nghe...

-“ Chủ khão có ba người...đều là đàn ông...thấy cô thí sinh thứ nhất bước vào,đợi cô ta ngồi xuống,người Chủ khảo đằng hắng vài tiếng rồi nói:
-Mục đích của các câu hỏi là muốn khảo sát sự phán đoán và lanh lẹ của từng thí sinh...dỉ nhiên là đều liên quan đến kiến thức tổng quát về y học...hoàn toàn nghiêm túc và đúng đắn đã được hội đồng Y khoa trường duyệt xét và chấp nhận...không có ý gì khác...cô hiểu chứ?

-Dạ em hiểu...xin cứ hỏi..thí sinh đầu tiên đáp lời,mặt nghiêm túc...

-Được...câu hỏi đầu tiên là :em có mấy miệng?

-“Hi hi ha ha...”Nhả Thy,Nhả Phương chợt ôm bụng cười rủ rượi,Nguyệt,Thanh Tình,Thanh Thanh nét mặt đỏ như gấc...Ngày nay ‘oral sεメ’ rất là phổ biến trong đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ,bởi vậy nghe cụm từ ‘em có mấy miệng’,các nàng liền hiểu.

-“Ây..Là người lớn hết rồi mà,hi hi,chuyện tiếu lâm mà không pha chút chút sεメ thì chán phèo không vui chút nào, có phải không.” Hắn nháy mắt cười nói.
-“Anh có âm mưu”..Thanh Tình lườm...

-Không phải đâu..oan quá mà...Anh không có ý gì đâu...Nà..Lại đây thử ngồi gần anh coi...Hay là như vầy,các em nằm kế bên anh nghe anh kể chuyện,thử coi mỵ lực của các em và sức đề kháng của anh..Hi hi... Sao hả?

-“Muốn gạt tụi em hả?No Way…Không có cửa đâu..”Nhả Thy quay người bước ra,Nhả Phương bước theo nhưng Nguyệt,Thanh Tình,Thanh Thanh bất động...Cũng may hắn đưa tay kéo lại,Nhả Thy mất thăng bằng ngả xuống...Môi nàng bị môi hắn khép kín...Nhả Thy ‘vùng vẩy một vài cái rồi nằm im.

Hai chị em chỉ là màu mè một chút thôi để được vuốt ve chiều chuộng,trước mặt Nancy,Ngọc Lan,Mỷ Chi thì quen làm ‘tiểu muội’,nay trước mặt ‘tân binh’ như Thanh Thanh,Thanh Tuyền thì phải tỏ ra đàn chị một chút chứ.Bởi vậy khi hắn kéo tay,vổ về hôn mình trước mặt các ‘tiểu muội’ thì cả người mềm ra.
-Wow...Hình như mập ra đó nha...

-“Không thể nào đâu...Em tập gym nhiều hơn trước mà” Nghe hắn nói mình ‘mập’ ra..Nhả Thy hốt hoảng.

-“Nè...Chổ nầy nè...” Hắn đưa tay sờ ngực nàng,miệng ‘nham nhở’ cười.

-“Anh.Anh...Để coi em trừng trị anh như thế nào...Nhả Phương..”Biết mình bị hắn trêu đùa,Nhả Thy tức mình nhào tới đè lên mình hắn,quyết ‘ăn thua đủ’...Nhả Phương cũng không chần chờ,nhào tới...

-“Wow...Muốn..Muốn ‘cướp sắc’?...Không cần hấp tấp...Từ từ,để anh tự cởi...” Hắn vừa nói vừa ngang nhiên ra bộ dáng sắp cởϊ qυầи...

Thấy hắn ‘diển hài’...Nguyệt,Thanh Thanh,Thanh Tình cúi mặt,vai run run cố nhịn cười.

-“Anh..Anh dám cởi em dám nhìn” Nhả Thy vênh mặt..thách thức...

-“Right!!! Em cũng vậy..Anh dám ..cởi ..Tụi em dám coi ..Còn chờ gì nửa...Hi hi.” Nhả Phương khoanh tay đứng nhìn.
-“Có gì không dám chứ..Hi hi..Các em thấy hết rồi í mà..” Nói xong hắn ngang nhiên cởϊ qυầи xuống đứng tô hô,’tiểu huynh đệ’ tuy trong trạng thai ‘nghỉ ngơi’ nhưng nhìn rất dọa người.

-“Đồ mắc dịch...” Nhả Thy ‘mắng’,Nhả Phương,Thanh Thanh,Thanh Tình,Nguyệt trợn mắt há mồm...Các nàng mặt đỏ như gấc, không ngờ hắn dám làm thiệt.

-“Ê...Ê...Em muốn làm gì?” Đức hoảng hốt khi thấy Nhả Phương cầm di động,hướng về hắn,miệng mĩm cười tinh quái.

-“Làm gì?Hi hi...Super Star Trần Đức ‘on line’ đó...’Smile’...” Nhả Phương đắc ý...

-“Ý..Thôi đừng nha..”Hắn hoảng hốt nhào tới giựt di động của Nhả Phương...

-“Hi hi ha ha...” Các nàng cười rủ rượi...Thì ra Nhả Phương chỉ hù hắn thôi,tuy là tinh nghịch nhưng nàng rất có chừng mực.Hắn là Chủ tịch huyện mà lai chim đưa cái đó ra thì còn thể thống gì.
-“Để coi anh trừng phạt em như thế nào..Muốn lai chim hả?được mà...” Hắn nhào tới ôm Nhả Phương,nàng đẩy ngả xuống,áp môi lên môi nàng...Trong bụng thầm nghỉ,muốn lai chim thì lai chim đi...Nào phải như vậy thôi đâu,buổi tối,Nhả Phương mặc chiếc áo camisole,cho nên nàng ngả xuống,vùng eo bụng liền hớ hênh phơi bày,bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào,đẩy chiếc áo ngực,miệng ngoạm lấy nụ hồng...

-“Ưʍ..” Nhả Phương không tự chủ được,hai tay ôm lấy đầu tóc hắn ghì mạnh,cả hai hình như quên hết chung quanh...Nhả Thy,Thanh Thanh,Thanh Tình,Nguyệt mặt đỏ ửng,cả người như phát sốt,tim đập thình thịch nhìn nhau,không biết nên ở lại hay ra ngoài tránh mặt.Ở lại thì ngượng,ra ngoài thì ‘uổng’...

...Ngay lúc nầy có tiếng ‘bíp..bíp’.Đang mê mẩn ‘ngậm đầṳ ѵú mẹ’ Đức liền lấy di động nhìn hàng tin nhắn vừa nhận được.hắn liền ngồi dậy...
-“Chuyện gì vậy?” Đang ‘phê’ thì hắn ngừng,Nhả Phương có chút không hài lòng,tức giận,hỏi.

-Hi hi..là ‘unfinished job’..Nà...em ngủ đi,không lâu đâu,lát anh về,cho em phê tới bến...

-“Anh đi đâu vậy?Khuya rồi..” Thanh Tình hỏi...Thanh Thanh,Nguyệt,Nhả Thy cũng ngạc nhiên.

-“Anh về mau lắm thôi..có những chuyện,phải đích thân làm..Các em ngủ trước đi..”Không đợi các nàng ừ hử,hắn nói xong mở cửa đi ra ngoài...

-“Có chuyện à...Em thấy Mai Thảo đậu xe bên ngoài...” Biết có chuyện gì đó nên Mai Thảo mới tới giờ nầy nên khi Tú Nhi thấy hắn,nàng liền hỏi...

-“Ừm...Lát nửa sau khi anh đi rồi..Em nói với Phương Linh,anh thật không muốn đâu..” Hắn kề tai Tú Nhi nói nhỏ.

-“Đừng lo..Em sẻ giải thích với Phương Linh...” Tú Nhi gật đầu...Tuy không thích bạo lực nhưng để tránh rắc rối về sau...Nàng hiểu được cái gì gọi là ‘une fois pour toutes’.
...

***

Lời tác giả : une fois pour toutes..Đại khái ý nói là giải quyết lần nầy để không có lần sau

****************

Ngân hàng : ACB

Số tài khoản : 17090437

Chủ tài khoản : Lê Trọng Phú

Chi nhánh : Bình tân

Nội dung : các bạn ghi ủng hộ lạt ma

Tất cả tiền các bạn donate mình sẽ chuyển vào quán cơm nụ cười 4 ở quận 4 nhé. Địa chỉ : 146 bền vân đồn phường 6 quận 4