Thằng Đức

Chương 205: Chuyện Xưa (Trung).




Cách đây vài ngày,trước văn phòng của Trưởng ban Tuyên Giáo tấp nập người ngồi chờ đến lượt mình để được yết kiến báo cáo công tác với Trưởng ban Đồng thì bây giờ hoang vắng đìu hiu như chùa bà Đanh. Minh đang ngồi thừ người ra suy nghỉ...Tâm trạng như đang kiến bò trong chảo...hắn vẩn không thể tin được khi thấy tương lai của mình đang đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng chỉ trong một ngày thì bị mịt mù chướng khí ,một màu thê lương bao trùm.

Minh thiệt hối hận muốn chết,nếu cách đây 1 tháng,hắn chịu đi xuống tuyến dưới rèn luyện thì bây giờ ít nhất cũng là Phó Chủ tịch huyện...Nhưng hắn quyết định ở lại bên cạnh lảnh đạo học tập thêm vài năm nửa để có thể học hỏi thêm kinh nghiệm quý báu rồi tính sau.

Bề ngoài nghe thì rất xuôi tai nhưng sự thật không phải vậy, Minh đã tinh toán rất kỷ...Ở Đồng Tháp nầy,khí thế của Trưởng ban Đồng như mặt trời giửa ban trưa...Là người duy nhất có thể lấn áp Chủ Tịch Trương hạo Nam..Nhất là gần đây,nghe đồn Bí Thư Sa đéc Trương Tấn Dủng có liên quan đến vụ án của Thái Hoàng Cơ ,việc nầy có thể kéo Chủ Tịch Nam xuống nước và nói không chừng khi Bí Thư Đàm Quốc Bảo về hưu thì khả năng Trưởng Ban Đồng lên kế vị ‘ngai vàng’ rất lớn.Nếu là như vậy,Minh sẻ là Thư ký số ‘1’...Một,hai năm sau,điều xuống tuyến dưới ít nhất cũng sẻ là Phó Chủ tịch nếu không là Chủ Tịch hoặc Bí Thư của một thành phố nào đó.Đây là con đường tắt có thể tiết kiệm được 10 năm phấn đấu thì có lý nào lại bỏ lở?

Chính vì vậy mà Minh muốn tỏ lòng trung,không nở xa rời lảnh đạo,kiên quyết ở lại bên cạnh thêm một hai năm để tích lủy thêm kinh nghiệm...Ai dè người tinh không bằng trời tính,giấc mơ giửa đàng đứt đoạn...Mộng đẹp biến thành ác mộng khi lảnh đạo ..’Bùm’...một cái, về bên kia thế giới khiến tương lai đang huy hoàng của Minh bổng mây che bao phủ mịt mờ.Mấy ngày nay Minh suy nghỉ nên gỏ cửa chạy chọt chổ nào để thoát ra tình cảnh như bây giờ.

‘Reng..reng’...Tiếng chuông di động reo lên đem Minh trở về hiện thực,hắn uể oải bắt máy...

-“Ông xả...Đã xảy ra chuyện..” Tiếng Thái Phụng,vợ hắn vang lên,giọng đầy lo lắng.

-”Lại là chuyện gì nửa?” Minh chán ngán..Trong lúc nầy hắn thật rất phản cãm với cụm từ ‘xảy ra chuyện’ vì lúc nào cũng từ bên vợ mà ra.Trước kia thì không sao,hắn chỉ cần gọi một cú điện thì mọi vấn đề được giải quyết trong một nốt nhạc.Nhưng bây giờ thật là khó nói.Hôm kia Minh còn rất phong quan,ai nhìn thấy hắn cũng mĩm cười thân thiết,mời được hắn uống ly cà phê,hút điếu thuốc lấy làm tự hào,hảnh diện.Hôm nay hắn nhìn thấy hắn vội vàng tránh xa như thấy người cùi hoặc bị bệnh truyền nhiểm, sợ bị lây.Cho nên trong lúc nầy hắn kỵ nhất là ‘xảy ra chuyện’...

-“Không phải đâu...Anh mở truyền hình coi đi..” Giọng Phụng khủng hoảng,không phải ba nàng gây chuyện mà là người ta gây chuyện.

Cãm thấy chuyện chẳng lành,Minh cầm ‘remote’ lên bấm...phóng sự trực tiếp của nử biên tập viên THĐT chưa đầy 1 phút hắn đổ mồ hôi lạnh khi hiểu ra có người muốn lấy hắn làm mồi lửa phóng hỏa đốt nhà.

Minh hấp tấp đi đến văn phòng của Chánh văn phòng Diệp...bạn bè thân thiết của lảnh đạo mình.

-“Thư ký Minh... Anh đến tìm Chánh văn phòng Diệp sao?Cô Diệp hôm nay không được khỏe...”Tố Loan,Phó Chánh văn phòng nhìn Minh mĩm cười ‘thân thiết’...

-“Vậy...Vậy không làm phiền chị nửa...Cám ơn nhiều...Minh vội vả đi ra xe,lái về nhà...Phía sau lưng hắn là nụ cười trào phúng ,ánh mắt mĩa mai của Phó Chánh văn phòng,cách đây vài phút,cùng lúc đài THDT phát sóng, Tố Loan nhìn thấy trên mạng xả hội đã đăng tãi hết rồi,người ngu cũng biết tên nầy sắp hết thời và sắp xuống chó...Không chừng còn tệ hơn nửa,tốt nhất là nên tránh xa một chút để khỏi bị liên lụy.

Diệp không phải là không khỏe ngược lại còn rất khỏe,không chỉ riêng bà,hôm nay cả nhà quyết định nghỉ một ngày để xem màn kịch hấp dẩn do Danh làm ‘đạo diển’.Mọi diển biến xãy ra như đã toan tinh,đám dân đang kéo tới UBND huyện

-“Ba..Ba hay thiệt!” Tín đưa ngón tay cái lên tán thưởng,hắn không ngờ dưới cái tướng lù khù mà cha hắn lại có thể xuất chiêu độc như vậy...

-“Mới có bấy nhiêu thôi...chưa thấm vào đâu,sẻ còn có chiêu sau...Chờ coi đi..”Trước ánh mắt khâm phục của vợ,con..Danh kiêu hảnh đáp.

-”Làm phách đi..”Diệp lườm chồng...Trong lòng thầm nghỉ nếu ‘khúc dưới’ cũng xuất sắc thì hay quá..Nhưng cũng may còn có thằng con...Nếu không bà phải chạy đi kiếm bên ngoài...Với địa vị và thân phận của bà,rất nguy hiểm.

-“Hy vọng là chuyện lần nầy có thể làm cho thằng đó xính vính,nếu văng luôn thì càng tốt..” Nghỉa phấn khích...Cho đến bay giờ hắn vẩn canh cánh trong lòng vì không cua được Ngọc Lan tới tay.

-“Hắc hắc..Anh hai...Đừng có nóng lòng,không sớm thì muộn thôi..Ừm...Anh còn nhớ ba chị em Mỷ Chi không?Rúc cục em đã tìm được rồi,nói anh cũng không tin...Căn biệt thự của chị em họ không dưới 100 tỷ...Không ngờ cả ba chị em này là đại..đại phú bà nha...Em nghỉ nếu ba anh em mình mà cua được tới tay thì triệu lợi mà không có một hại...” Tín mơ mộng.Đàn bà vừa có sắc vừa có tiền,trên đời này không phải dể kiếm...

-“Thiệt?Ở đâu vậy?Suốt tuần nay anh cũng có để ý nhưng không thấy gì hết..Họ như là biến mất í...”Nghỉa mừng rở..Hắn nhớ đến gương mặt tuyệt đẹp của Mỷ Chi..tướng cao sang của nàng mà thầm ước ao.

-“Hai anh em đang nói tới ai vậy..Ở Cao Lảnh mình có nhân vật nầy sao má không biết ..Chánh..Con biết không vậy?”Nghe hai đứa con trai nói quen biết được nử đại gia,Diệp mừng thầm nhưng thắc mắc...Ở Cao Lảnh nầy có nhà giàu,đại gia nào,tai to mặt bự nào mà bà không biết đến chứ.

-“Con chưa nghe nói...”Chánh lắc dầu... Nghe hai người anh mình nói,hắn cũng động tâm...

-“Sao trùng hợp vậy?Ba chị em..Giàu lắm à?Ha ha..Nếu vậy thì tốt quá...Coi được không vậy?Ậy,đẹp xấu không quan trọng,miển có tiền là được rồi...Nếu được coi bửa nào mời tới nhà ăn cơm..” Danh,Diệp nghe nói ba chị em Mỷ Chi là đại đại phú bà...Vợ một câu,chồng một câu hỏi tới tấp.

-“Ậy..Đâu có mau như vậy..Ba chị em họ từ Campuchia về,muốn đầu tư lập công xưởng ở Việt Nam...Không nhỏ đâu nha má...Cũng vài ngàn tỷ đó...”Tuy chưa biết nhiều nhưng Tín vẩn nổ trước tính sau...

-“Có thiệt không đó?” Nghe hai đứa con trai mình quen được đại đại phú bà,Diệp mừng rở ,đúng là tổ tiên phù hộ,nhưng lo lo trong bụng...đàn bà càng giàu có thì cạnh tranh càng khốc liệt...Danh hai mắt mở lớn,đầu tư ‘vài ngàn tỷ?Má ơi...Nếu có được ba đứa con dâu như vậy thì tốt quá...

-“Má nghỉ chiếc Rolls Royce giá bao nhiêu hả?tầm 50 tỷ là ít đó ,cộng thêm căn biệt thự 100 tỷ...Chỉ riêng xe và nhà thì cũng xấp xỉ 150 tỷ.Như vậy người đó phải có bao nhiêu tỷ đây?

-“Phải ha..Ừm..Cố gắng lên ...Bửa nào mời người ta tới nhà ăn cơm đi...Nếu ba anh em bây cua được thì tốt quá...”Nghe Tín nói,Diệp cãm thấy mừng...

-“Coi được không anh ba?” Chánh lo ngại...Đàn bà giâu có thì tốt nhưng hắn sợ như chị Doản (1) thì bỏ mẹ...

-Hắc hắc..thằng Chánh hỏi ‘coi được’ không kìa...Anh Hai...Anh nói cho nó biết đi...

-“Ừm...Như vầy cho dể hiểu ha...So với con Thanh Tình...thì là tám lạng với nửa cân...Vậy mầy nói đi..Có đẹp không hả?

Nghe Nghỉa so sánh...Hai mắt Chánh sáng ngời...

-”Vậy thì tốt quá..Ba anh em bây cố gắng tranh thủ...vừa giàu vừa đẹp...Cạnh tranh nhiều lắm...”Diệp dặn dò.

-“Ậy..Bà yên chí đi...Ở Đồng Tháp này,người có khả năng tranh với mấy đứa con mình chỉ có thằng Phát..Nhưng bây giờ...Ha ha..Thôi..Tôi có chút chuyện cần phải làm..:”Danh đứng dậy...”

-“Vậy thì phải...” Diệp gật đầu...

-“Mình cũng đi một vòng anh hai...Chánh..Đừng nóng lòng..Chờ thời cơ chín mùi anh sẻ dẩn chú đi giới thiệu..Bây giờ chưa phải là lúc..Yên tâm di..nước Phù sa không chảy ruộng ngoài...Đồ tốt phải ưu tiên cho người nhà của mình”Tín trấn an em út...

-“Là anh nói đó nha...” Chánh thấy cha và hai anh sắp đi..Đưa mắt nhìn mẹ...Diệp thừa biết thằng con út mình muốn gì...Hôm nay tâm trạng vui vẻ làm bà cũng cãm thấy nứng...Diệp lấy làm lạ... nghe người ta nói đàn bà trên 50 thì ít đòi hỏi cái vụ đó nhưng bà cãm thấy càng ngày càng ham muốn.

-“Đi má..Mình lên lầu...” Trong nhà chỉ còn hai mẹ con...Chánh nắm tay Diệp kéo bà lên lầu...

-“Dưới nầy cũng được mà,Nhà đâu có ai ngoài mình...Sợ cái gì chứ...Hi hi..”Diệp cười dâm đãng.

-“Không phải đâu..Con muốn..Hi hi...Chơi má trong phòng của má...Vậy mới thấy đã...Hắc hắc”Chánh nói ra lời dâm đãng biến thái của mình..Hắn muốn chơi má mình ngay trên chiếc giường của ba má mình ...Cãm giác được làm như vậy khiến gương mặt hắn đỏ rực vì dục vọng...

-“Ây da..Con thiệt là quỷ quái mà..Muốn sao thì sao đi..” Diệp cười lẳng lơ...Hai má con cùng nhau bước lên lầu,đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng Diệp...Chẳng mấy chốc cả hai má con lỏa lồ,ôm chầm lấy nhau,lăn lộn rên siết như hai người tình...

Trong khi hai mẹ con Diệp quấn nhau thì lúc này trước cổng UBND huyện người càng lúc càng đông.Xuân Mai sáng nay cùng Mai Thảo vừa trở về trụ sở chưa được lâu,nhận được điện của Ngọc Thy, liền dẩn một đội khoảng 10 chiến sỷ trên hai chiếc xe tới để giử trật tự...

-“Nghe kỷ đây... Người dân có nguyện vọng của người dân...Họ có quyền phản ảnh... Nhiệm vụ của chúng ta là giử gìn an ninh trật tự nơi nầy...Chúng ta không được có những hành vi bạo lực.Có hiểu chưa...Nếu ai vi phạm sẻ bị xử lý theo kỷ luật” Xuân Mai nghiêm túc dặn dò...Nàng không muốn thấy các chiến sỷ CA dưới sự chỉ huy của nàng mà có hành động ứng xử như bọn côn đồ mà nàng đã từng chứng kiến...

-“Dạ rỏ..” Các chiến sỷ CA nghiêm túc đáp...

-“Làm việc đi..” Xuân Mai phát tay..Một Thiếu úy thay nàng phụ trách phân phối người ở các vị trí mấu chốt đề phòng mọi tình huống.Xuân Mai bước vào trong ủy ban...Chánh văn phòng Ngọc Thy chờ sẳn tại cửa,đích thân dẩn Xuân Mai tới phòng họp...Trong phòng,Bí Thư Nga,Chủ tịch HĐND Mai Văn Trường,Hai Phó Chủ Tịch huyện Thanh Phương và Tuyết Hoa .Tất cả nét mặt đều ngưng trọng...Xuân Mai kéo ghế ngồi xuống...Mọi người nhìn nàng khẻ gật đầu ..Coi như chào.

Chủ Tịch Đức đang ở Cần Thơ.Phó Chủ Tịch Mai Thanh Phương và Lý Tuyết Hoa đành phải ra mặt để giải quyết vấn đề...Nhưng sự việc không đơn giản.Chuyện của Minh chỉ là mồi dẩn lửa đến phe đãng của Thái Kiêm và Hửu Cơ và ngay cả Trưởng ban Đồng đáng kính...Người đổ xô về Ủy ban càng lúc càng đông khiến Thanh Phương và Tuyết Hoa sợ hãi .Mai văn Trường cũng chới với...Mặc dù biết Bí Thư Nga cũng sẻ bó tay bí lối nhưng cả ba cũng phải tìm đến nàng để cùng nhau thương lượng làm sao để giải quyết tinh hình hiện tại.Việc đầu tiên Nga làm là nhờ Xuân Mai mang người tới để giử gìn trật tự ,đề phòng bất trắc.

-“Phó Chủ Tịch Hoa..Chị báo cáo tình hình một chút để mọi người có cái nhìn tổng quát..” Trong văn phòng,Nga triệu tập cuộc họp đột xuất để tìm hiểu vấn đề.Mọi người vừa ngồi xuống,Nga liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

-“Dạ Bí Thư..Là như vầy,sáng nay ông Lâm Minh ở xả Tân Mỷ lên huyện khiếu nại nói đã gần hai năm rồi mà UBND xả nầy cứ ù lì cù cưa..Không giải quyết vụ tranh chấp đất đai với ông Phạm Phú Hộ...Lâm Minh khiếu nại nói Chủ tịch xả Tân Mỷ làm việc không có cơ sở,cố ý thiên vị...Rồi thì chừng nửa giờ sau rất nhiều người kéo đến huyện với lý do tương tự ,Hiện nay ước chừng khoảng 100 người đang huyên náo trước Ủy ban,đòi gặp cho được Chủ tịch Đức...

-“Phạm Phú Hộ?” Trừ Xuân Mai..Mọi người đều biết Phạm Phú Hộ này là cha vợ của Hửu Minh,thư ký của Trưởng ban Đồng...

-“Đã cho Chủ tịch Đức biết tinh hình chưa”

-“Chủ tịch Đức đã tắt máy...Nhưng Thư Ký Ngọc Thơ đã có nhắn tin,tin rằng nhanh chóng sẻ gọi lại” Ngọc Thy đáp.

-“Bí Thư...Đại đa số là những đơn khiếu nại dều có liên quan đến người nhà họ Thái...” Văn Trường bổng nói một câu.Lảo nhìn ra rỏ ràng có một bàn tay nào đó đang muốn thao túng tình hình để gây bất lợi cho Chủ tịch Đức.,tuy chuyện nầy không phải do hắn mà ra nhưng làm sao để giải quyết vấn đề sẻ có ảnh hưởng rất lớn cho uy tín của Chủ tịch huyện.

Nga gật nhẹ đầu..Nàng cũng nhìn ra..Đang suy nghỉ thì có tiếng gỏ ...Thư Ký của nàng,Ngọc Hà mở cửa bước vào..

-Bí Thư..Có điện thoại của Phó Chủ Tịch Hoàng...

-“Mau nối dây vào..” Nga phát tay...Ai cũng sửng sốt...Có phải liên quan tới vụ nầy?

-A lô...Tôi là Trương Tuyết Nga...

-Bí Thư Nga..Cô khỏe chứ..Tôi là Nguyển Xuân Hoàng.

-“Cám ơn Chủ tịch Hoàng đã quan tâm..Ông cũng khỏe chứ?Xin hỏi lảnh đạo Tỉnh có chỉ thị gì” Nga rào đón...

-À..Là như vầy...Qua đài Truyền hình.Tôi vừa nghe được trong địa phận huyện Lấp Vò hình như đang xảy ra chuyện nên muốn biết hư thực...À nè..Nghe nói là Chủ tịch huyện đang đi công tác ở Cần Thơ phải không?Khi nào cậu ta về?

Văn Trường,Thanh Phương,Tuyết Hoa nhìn nhau...Sao trên Tỉnh lại mau lẹ như vậy?Phó Chủ tịch Hoàng nầy trước kia như ông bụt sao bây giờ có vẻ hăng hái ?Tâm cơ Văn Trường chợt động...Trong câu chuyện nầy đại đa số là người của nhà họ Thái...Thì ra là như vậy,lảo Hoàng muốn ‘nhắm’ Thái Vân Cơ...

-“..Chúng tôi đã liên lạc với Chủ tịch huyện cho cậu ta biết tinh hình... Chủ tịch Hoàng yên tâm Chúng tôi đang tìm phương án để giải quyết vấn đề...” Nga Trầm giọng...

-“Vật thì tốt quá...ha ha...Bí Thư Nga...Có chị chủ trì công việc, Tỉnh ủy rất yên tâm..Thôi không nói nửa...Tôi để chị làm việc”Hoàng gát điện thoại..mĩm cười đắc ý...

-“Như vầy đi..Chánh văn Phòng Thy,chị cho người liên tục liên lạc với Chủ tịch Đức cho đến khi nào được mới thôi...

-“Tôi nghỉ Chủ tịch Đức sớm lắm là sáng mai mới có thể trở về huyện” Xuân Mai cắt lời Nga...Vì chuyện của chú ,hắn sẻ nhanh chóng đi Rạch Giá

hội họp với đám Ngọc Vân,Phương Anh ,không thể phân thân về huyện được.

-“Hả...tại sao?” Mọi người trong phòng họp sửng sốt.Nga sa sầm nét mặt..Tức giận ,tại sao Xuân Mai biết hành tung của hắn mà nàng thì không..

-“Là như vầy...Chú ba của Chủ tịch Đức đang xảy ra chuyện..”Xuân Mai tóm tắt chuyện Hùng bị bắt cóc tống tiền khiến ai cũng cả kinh..Hèn chi là như vậy,chủ Tịch Đức đang rất bận rộn...Như vậy bây giờ làm sao đây?

-“ Vậy thì trong khi chờ đợi,nhờ Mai đại tá trông coi trật tự.Phó Chủ Tịch Thanh Phương,Tuyết Hoa,Chủ Tịch Trường,các vị cùng tôi ra ngoài nói chuyện để xoa dịu họ một chút...rồi cùng nhau tìm giải pháp...Các vị thấy sao?” Nga nói.

-“Đây cũng là một cách trong khi chờ đợi...” Văn Trường gật đầu...

Nhìn mọi người lần lượt ra khỏi cửa...Nga cầm di động lên thầm mắng..’cái tên mắc dịch’..Không gọi cho nàng một tiếng?hay là chết trên bụng ai đó rồi..

Cần Thơ...

-“Chị cố gắng chờ..Tối đa là hai hoặc ba ngày..Tôi sẻ nói với nó trước để nó chuẩn bị tinh thần...Chị cũng biết rồi đó..Bổng nhiên nó biết tôi không phải là mẹ ruột của nó..Nó sẻ hết hồn...” Lái xe đưa Quế về khách sạn .Nhàn dặn dò...

-“Tôi biết mà...Cứ theo ý chị mà làm..Bye...Khi nào có tin tốt cho tôi biết...”Quế mĩm cười,vẩy tay...Nhìn Nhàn lái xe đi...Chờ chiếc xe khuất bóng ,nàng lên phòng mình...Vừa bước vào ,chưa đầy một phút đã có tiếng gỏ nhè nhẹ...Như đã biết trước,nàng mở cửa...Một người đàn ông bước vào phòng.Tay đóng cửa,miệng hỏi dồn dập.

-Sao hả?Mọi chuyện thuận lợi chứ? Họ có nghi ngờ gì không?

-“Có gì không thuận lợi...Tôi là Giang Ngọc Quế,sống ở Canada ,bây giờ quay lại Viêt Nam là muốn thăm và nhìn lại đứa con đã bỏ rơi cách đây 20 năm...vậy thôi...Câu chuyện cãm động như vậy có gì mà nghi ngờ chứ...Anh nói đi..” ‘Quế’ nhếch miệng cười

- Em định khi nào ra tay?Không lẻ muốn làm má thằng đó thiệt sao?

-Bây giờ nó mà ngả lăn đùng ra chết là tôi không có một cắc..Tôi không ngu như vậy đâu...Anh có biết tại sao chị ấy kêu tôi về đây nhận làm má nó không?Nói là để dò xét coi nó có phải là loại phá gia chi tử hay không..Hừ,đó là cái cớ thôi..Hai năm nay bả cho người dò xét tưởng tôi không biết sao,bây giờ còn làm bộ làm tịch...” Hoa bỉu môi khinh thường,bộ mặt hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt lúc ngồi nói chuyện với Nhàn.

-Anh cũng cãm thấy khó hiểu tại sao chị em phải làm như vậy..Còn nửa nha.em đâu cần về đây để giả bộ làm má nó rồi giết nó..Chỉ cần bỏ tiền mướn vài thằng Hải Phòng là được rồi..

-Tại anh chưa biết đó thôi,trong di chúc có nói tôi chỉ được 10%,90% là của nó ...Nhưng 10% của tôi có kèm theo điều kiện.Mụ ta muốn tôi về đây đóng vai trò của bả..làm má nó...Mổi tuần gởi hình ảnh về bển cho bả coi...Cho tới lúc bả ‘đi’...

-Á đù..đéo hiểu..Sao phức tạp vậy...

-“Đầu óc của anh mà hiểu thì bả không phải là Giang Ngọc Quế... Ý của bả là nếu trong thời gian nầy..Nếu nó có mệnh hệ nào thì tôi một cắc cũng không được,bả sẻ hiến hết gia tài cho các tổ chức từ thiện trên thế giới...Anh hiểu chưa?.” Hoa nhún vai .

-Nói như vậy..Bả đã có lòng nghi ngờ em...

-Cho nên bây giờ giết nó thì không có lợi chút nào..Trái lại phải cầu trời khẩn phật cho nó mạnh khỏe không sổ mủi hay nhức đầu...Cho đến khi...

-“ Cho đến khi bả ‘đi’ ngày trước thì ngày sau em cho nó ‘đi’ ...Như vậy theo bản di chúc..Em ẩm trọn..” Gả đàn ông chợt hiểu ‘huyền cơ’..

-Ha ha..Anh cũng không ngu lắm...Đúng là như vậy.quan trọng là mốc thời gian phải phù hợp,nó chết trước khi bả chết thì tôi không có gì nhưng bả chết trước rồi nó vì một lý do nào đó mà chết thì tôi sẻ có tất cả...

-Như vậy mụ luật sư sẻ nghi ngờ ...

-“So what?Nếu mụ muốn thì cứ điều tra đi nhưng mụ ta không ngu như vậy đâu...Hơn nửa.ra đời làm việc cũng vì tiền thôi mà..Chi cho mụ ta một chút để bịt mõm..nếu cần...” Hoa cười khinh khỉnh...

-Nhưng có điều anh thật không hiểu..Sao bà chị em không mua vé máy bay hay là mướn chiếc máy bay riêng đưa bả về gặp nó ..Bả dư sức mà.

-Anh nhìn hình dáng bả hiện giờ anh thấy sao?Hai chục năm trước, bỏ con cho người khác nuôi.hai chục năm sau,với cái hình dáng bây giờ gặp lại nói mẹ là mẹ của con sau đó thì ngủm... ‘Shock’ nặng lắm ..Thà đừng gặp tốt hơn,Cũng vì lý do nầy mà bả kêu tôi về ở gần nó...nhìn thấy tôi như thấy bả...Cho nó một hình ảnh đẹp.

-“ Em thật thông minh .Anh phục em sát đất...” Gả đàn ông đưa ngón tay cái lên.

-“Đừng nịnh bợ nửa..Có chuyện nầy giao cho anh làm...”Hoa nghiêm mặt

-Chuyện gì...?He he...Miển đừng kêu anh đi chết là được.

-“Nghe má nó nói nó là Chủ tịch huyện hay Bí thư gì đó.Anh đi xuống Cao Lảnh ,lấy thân phận thương nhân từ nước ngoài về đóng đô ở đó...Tìm cách giao thiệp rộng.cẩn thận khéo léo dò xét coi ai là kẻ thù của nó...Tới gần làm bạn với họ...Xài sang một chút,tỏ ra là một thương nhân tìm cơ hội đầu tư, chờ thời cơ thuân tiện ‘di họa giang đông...”Hoa cười nham hiểm.

-Di họa giang đông?

-Sau khi mụ kia trút hơi thở cuối cùng bên Canada là lúc ở đây mình cho người dứt điểm nó ...đồng thời cố ý để lại vết tích để CA tìm tới người có thù với nó..Đó là ‘Di họa giang đông’...Anh hiểu chưa.

-Hay thiệt...nhưng mà tụi CA Việt nam cũng không phải ngu đâu à...

-Ha ha..Sao anh khờ quá vậy...Được thì tốt,không được cũng đâu có sao..Chủ yếu là mua thời gian..Muốn điều tra cũng phải cần có thời gian không phải là một sớm một chiều đâu à,có khi đến năm ba tháng,giỏi lắm là tìm tới tên sát thủ ,nhằm nhò gì tới mình.Lúc đó mình đã ra khỏi Việt Nam rồi...Có phải không?

-“Wow...” gả đàn ông thán phục đồng thời có cãm giác lạnh sống lưng,tuy gả cũng rất gian trá nhưng về thâm hiểm cay độc,so với Hoa thì thua quá xa...

-“Trong thời gian nầy phải tuyệt đối cẩn thận...Đừng để họ biết mình biết nhau..OK?” Hoa dặn dò.

-“Anh biết mà ...nhưng bây giờ là nửa đêm đâu có ai ...Mình vui vẻ được chứ hả...Nà,Để anh đi đường lưởi cho em phê trước nha...” Hắn vừa nói vừa đưa tay mò lồn...Tuột quần lót nàng xuống.Phải nói thân hình Hoa không tệ,chùm lông đen mướt được cắt tỉa gọn gàng nổi bật giửa hai đùi trắng muốt,không đợi gả chủ động,nàng đẩy gả nằm xuống giường,dang rộng hai chân,ngồi xuống áp sát vào miệng gả.liên tục sàng mông qua lại,hai mắt lờ đờ miệng không ngừng rên rỉ.

Gả đàn ông nằm phía dưới,miệng cạp mu,lưởi ngoái mồng đốc,Hai tay đưa lên cao bóp vú...Trổ hết ngón nghề mặt ra vẻ đam mê nhưng đầu óc gả rất tỉnh táo..Nhìn nét mặt của người đàn bà đang rên siết...Trong đầu gả âm thầm cảnh giác...Không biết có khi nào con độc xà nầy mổ mình?

Đức nào biết có hai mủi dùi đang nhắm vào mình,một là bổng dưng có con độc xà từ ‘đất nẻ’ chui ra muốn lấy mạng hắn, hai là cả nhà mụ Diệp cũng đang núp lùm đánh lén gián tiếp muốn hạ bệ hắn .Chuyện Chú ba bị bắt tống tiền, đang gây cho hắn rất nhiều áp lực vì cãm thấy mình thật là bậy bạ...Vợ và con gái của chú đều bị mình xơi hết rồi...Cho nên hắn đã làm mọi thứ để cứu chú mình ra coi như là chuộc lại chút lổi lầm ,nhưng mà mưu sự tại nhân thành sự tại thiên,nếu chuyện không thành và chú ba có mệnh hệ nào...Hắn sợ Thủy nghỉ hắn thừa nuốc đục thả câu đẩy chú hắn vào con đường chết,đây là điêu hắn sợ nhất...Chính vì vậy thay vì ở lại nựng nịu bé Cường,hắn lấy cớ đi ra ngoài lo việc,thật ra bây giờ không có gì dể lo,mọi kế hoạch đã vạch ra, chỉ có thể chờ,không thể gấp được,gấp cũng không làm được gì.

Mặt ngoài hắn thản nhiên nhưng bên trong,cãm thấy áp lực rất nặng và khi áp lực càng nhiều,hắn càng cãm thấy thèm đàn bà...hắn muốn được giải tỏa...giờ phút nầy hắn cần ‘sex’ hơn bao giờ hết,ở Cần Thơ nầy,đàn bà hắn có nhiều nhưng nhất thời không biết phải gọi cho ai...À phải rồi...Sực nhớ tới cô Lan...Hắn lấy di động ra bấm..Giờ nầy chắc thầy Phan không có ở nhà...

Lan bây giờ cũng là Phó Chủ Tịch huyện Phu nhân rồi,địa vị khác hẳn với xưa một trời một vực..Để xứng với thân phận một chút,trong nhà có mướn ô sin nên nàng rất rảnh rang và vì vậy cũng rất nhàm chán .Ngày nào không ra ngoài đi mua sắm thì cùng các phu nhân Trưởng phòng,Phó Trưởng Phòng gặp nhau đánh bài,tán gẩu .Cuộc sống rất nhàn hạ .Con trai của nàng bây giờ có xe đón đưa đi học,trường sịn mà...Nhièu khi ngồi nghỉ những cái hiện giờ nàng có được cũng là nhờ hắn..Nhưng càng nghỉ càng giận,hắn chắc quên nàng rồi thì phải...Nếu em gái nàng,Tuyết không nói hắn rất bận rộn thì có lẻ Lan tin hắn đã quên nàng rồi

Hôm nay cũng vậy,đang chuẩn bị ra ngoài thì di động reo lên..Tiếng nhạc phát ra từ cái Iphone 13 Promax gần 50 Triệu đồng nghe sao thật là êm tai... Nhìn màn hình..Lan mừng rở...Nhanh chóng bắt máy..Giọng nũng nịu.

-A lô..Tưởng chết đi đâu rồi chớ..Còn biết gọi cho cô sao?.

-Hi hi..Bận quá mà...Nà...Có rảnh không...Hi hi Phó Chủ tịch huyện Phu nhân?

-“Rảnh thì sao..Không rảnh thì sao .Chủ tịch huyện đại nhân?” Lan ởm ờ...

-Em tới rước cô nha...

-Bây giờ?

-Bận à...Cô bận thì thôi vậy...

-“Đồ vô lương tâm..Hỏi một câu không được sao..”Lan hốt hoảng..Sợ hắn cúp máy..Nàng biết hắn có nhiều đàn bà...Em gái nàng và nàng chỉ là một trong...Cả hai chị em nàng hình như mắc nợ hắn í...Con Tuyết thì bây giờ coi như là một trong những người vợ của hắn rồi,còn nàng chỉ là một trong những người tinh trong bóng tối...

-Hi hi...Vậy 5 phút nửa ...Chờ cô trước nhà...

-“Ừm...” Lan cúp máy,nhìn mình trong gương hai má ửng hồng khi nghỉ sao mình lụy hắn như vậy...

Đức vừa cúp máy,tiếng di động reo lên...là Quyên gọi tới..Đã hai lần hắn về Cần Thơ không gọi nàng.Là ý gì đây?Nghỉ tới trước kia,nàng chỉ muốn câu dẩn hắn để trèo lên nhưng bây giờ nàng thành tâm thành ý theo hắn,cãm thấy thiếu hắn là không được.

-A lô...Sao đúng lúc vậy?Đang định gọi chị...Đưng là tâm ý tương thông ha..Hi hi..

-“Có quỷ mới tin cậu...Mấy lần trước cậu về,không điện cũng không đài,hôm nay bây giờ tôi không gọi cậu chắc là cậu cũng quên con Quyên nầy mặt mủi ra sao rồi..” Quyên oán giận.

-“Không phải đâu,bận lắm,nà...như hôm nay..” Hắn đem chuyện chú ba bị bắt cóc tống tiền ra nói sơ lược...

-“Vậy,Vậy có cần giúp gì không..”Quyên ái náy, cãm thấy mình đã nghi oan cho hắn rồi...

-Aiz...Tinh thần đang căng thẳng...Stress quá mà...Muốn thư giản một chút...

-Đồ quỷ..Cậu chỏng cái đuôi lên là biết cậu muốn gì rồi...Tới đây đi...để chị gọi Ngọc và con Ngân tới...

-“Được...được...Nhưng còn nhớ căn nhà bên kia cầu không?..Mình hẹn gặp nhau ở đó ...Hi hi” Thấy Quyên hiểu ‘tâm ý’ của mình..Đức mừng rở cúp máy...Chạy đi đón Lan...

-“Đúng là tên quỷ dâm dục mà..”Cúp máy,Quyên ‘mắng’...rồi cầm di động lên bấm...Nàng nghỉ từ nay phải chủ động nhiều hơn mới được,nếu không sẻ bị thiệt thòi.

Căn nhà mới của hai vợ chồng Phan là một căn hộ khá khang trang,Phó Chủ tịch huyện của một thành phố lớn thuộc Trung ương mà..Phúc lợi dỉ nhiên không nhỏ.Theo địa chỉ Lan cho,hắn lái xe tới đậu ngay trước cửa...Lan trong nhà nhìn thấy xe hắn,chậm rãi đi ra...Vẩn là khuông mặt đó,dáng người đó nhưng hấp dẩn hơn nhiều...Ăn sung mặc sướng,có người hầu hạ,không đẹp lên mới là lạ...Thấy ánh mắt hắn nhìn mình..Lan âm thâm kiêu hảnh...ưởn ngực lên...miệng cười chúm chim.

-“Wow...”Đức trầm trồ...

-“Nhìn mặt cậu kìa...Như là muốn ăn tượi nuốt sống cô vậy...Sao hả?Cô có đẹp không?” Lan đắc ý..Bộ mặt của hắn giống như đám đàn ông dâm dê mà nàng gặp khi đi phố,lắm người buông lời tán tỉnh.

-“Hăc hắc.Dỉ nhiên là đẹp rồi...Người như cô nha..Ra đường coi chừng bọn háo sắc bắt cóc....ha ha..Có ai theo đuổi không?” Đức ởm ờ...Một tay lái xe một tay để trên đùi nàng...Xoa tới xoa lui.

-“Biết ghen rồi sao?Tưởng em quên cô rồi chứ...” Để bàn tay hắn lộng hành trên đùi mình,Lan sung sướng lườm...

-“Quên?Ai nói vậy...Tại bận lu bù,Hôm may Aiz...”Bổn củ soạn lại...Hắn đem chuyện của chú mình nói ra...Là sự thật đó mà,lợi dụng tinh tiết một chút thôi để vổ về phụ nử ...đâu có gì là quá đáng.

-“Không có gì đâu..Đừng quá lo lắng..,” Lan an ủi...

-Nói thì nói vậy nhưng quá ‘stress’...

-“Vậy để cô giúp em xả stress là được rồi...” Lan lẳng lơ,hai mắt gợi tinh..Phan nhiều lúc nói công việc quá căng thẳng nhiều áp lực đòi nàng chìu chuộng.

-“Lát nửa...” Đức mĩm cười...

-“Thì lát nửa..Em muốn sao cũng được mà...” Lan lườm...Rồi nàng chợt nhớ có lần lúc trước đang lái xe thì hắn đòi...nói là tình điệu.Bởi vậy nàng vén tóc cúi đầu chồm qua định kéo phẹc mơ tuya quần xuống để chiu hắn...

-“Ha ha..Lát nửa...”Đức rù rì bên tai nàng...

-“Em..Em không nói giởn chứ..Sao có thể được..?” Tuy nàng biết hắn có nhiều đàn bà nhưng chuyện nầy ngoài sức tưởng tượng của nàng...

-Sao lại không thể chứ...Riết rồi quen thôi.Nhưng nếu cô không thích...Em đưa cô về...

-“Cô không phải là ý nầy...nhưng...nhưng mà..”Lan ngập ngừng...

-“Những người nầy...Cô cũng đã gặp qua rồi...Không cần phải ngại..Đều là người mình..Rất là kín đáo...Nà..Chị Quyên.Trưởng Phòng Ngọc..Ngân...” Đức trấn an Lan...

...Lan làm thinh...

-“Con Tuyết...cũng vậy hả...” Tâm tư chợt động...Miệng hỏi .mắt nhìn hắn...nhưng nàng chắc chắc là như vậy rồi..Mèn đét ơi..Con Tuyết nầy cũng dử thiệt...

Đức mĩm cười..Một nụ cười thay vạn câu trả lời...

...

-“Tới rồi...Mình vô nhà..”Nhìn thấy xe Quyên đậu trước nhà...Hắn đậu kế bên, bước xuống xe,vòng qua mở của cho Lan,nắm tay nàng,Lan bước xuống,cúi mặt...Nàng bấu tay hắn..hung hăng lườm vì cái tội thiệt là to gan dám rù quến nàng làm cái chuyện động trời nầy...Nhưng nghỉ lại,nàng cũng thấy an tâm...Mấy ‘bà’ kia không ngại thì tại sao nàng phải ngại chứ...Nghỉ vậy Lan bình tỉnh hơn nhiều...

Ngọc ,Quyên,Ngân sửng sốt khi thấy hắn cầm tay Lan đi vô nhà.Đây là bà xả của Phó Chủ tịch huyện Cờ Đỏ đây mà...Ây da..Cả vợ của thầy hắn cũng không chừa...Cái tên nầy...

-“Không cần phải giới thiệu...Các người đã từng gặp nhau...Đã vào đây ,đứng đây có nghỉa là đã cùng Trần Đức tôi có quan hệ sâu xa...Hi hi..Cho nên không cần phải ngại ngùng đâu à...Anh muốn mình tắm chung rồi cùng nhau làm tình..Ai không thích anh cũng không ép..Có thể tự nhiên ra về nếu muốn...” Đức bá đạo nói...Nói xong thản nhiên tuột quần,cởi áo di vào nhà tắm pha nước...

-“Nói cho chị nghe đó chị Lan..Chị tự quyết định đi...Tụi nầy đã quen rồi..” Quyên mĩm cười,đi vào phòng tăm.Vừa đi vừa cởi...

-“Ảnh là như vậy đó...”Ngân mĩm cười..Từ từ thoát y..Đi vào phòng tắm...Trước kia nàng rất bảo thủ,rụt rè nhưng bây giờ suy nghỉ phóng khoáng hơn...Hắn tuy không phải là người đàn ông tốt nhất trên đời nhưng là người đàn ông tốt nhất với nàng...

-“Chị đừng mắc cở mà...Tự nhiên đi..Em cũng có ông xả,và hai đứa con..Không ngại nói chị nghe nha...ông xả em..hi hi..yếu lắm...Cho nên...Hi hi..Chị cũng biết í mà...Hắn..Thôi không nói nửa..”Bên ngoài chỉ còn Ngọc và Lan...Ngọc mĩm cười... đưa tay cởi quần áo...Nàng hiểu tâm trạng của Lan..Mắc cở thôi í mà...

-“Hi hi..Có chút không quen thôi...Bây giờ hết rồi” Được Ngọc khuyến khích...Lan mạnh dạn lên...Thầm nghỉ chẳng lẻ mình thua con Tuyết..Hơn nửa nghe tiếng hôn hít và tiếng cười rúc rích trong phòng tắm khiến người nàng nóng lên...Lan đưa tay cởi đồ trên người mình...

-“Wow 38D ha...Hắn chắc là thích lắm...”Nhìn cặp vú của Lan...Ngọc hâm mộ.Kề miệng sát tai Lan hỏi nhỏ..

-“Dể gì không?” Thấy Ngọc cởi mở,Lan dạn dỉ lên... kiêu hảnh đáp..Lần nào hắn cũng để cái đó giửa hai vú nàng rồi ‘hành động’..Thật là biến thái nhưng nàng ..thích..

-“Mình vô với hắn đi...Đừng để hai đứa kia lộng hành..”Ngoc nắm tay Lan..bước vào...

Tim Lan đập thình thịch...Lần đầu nàng thấy cảnh tượng như vậy...Thật đúng là ‘đừng trông mặt mà bắt hình dong’...Quyên,Ngân nhìn mặt tưởng hiền ai dè cũng dử ha...Nhìn bộ dáng Quyên,Ngân đang nhập tâm bú liếm và cái mặt hưởng thụ của hắn...Lan thầm ghen tỵ...

-“ Chị cứ tự nhiên nha..”Ngọc không khách sáo chút nào,đứng chàng hảng hai chân ,áp sát chùm lông ngay miệng hắn...Tay nàng ghì lấy đầu tóc hắn..Mặt ngước lên trần nhà,,rên rỉ..

Lan ngồi xuống bên cạnh...Mở to hai mắt nhìn...Tai nghe không bằng mắt thấy...Nang không ngờ có một ngày nàng có thể thác loạn như vầy...Nhưng mà đâu có sao chứ..,Các người đàn bà khác của hắn cũng vạy mà...Rồi không biết từ lúc nào,giửa hai chân nàng đã ướt dẩm .Lan hòa mình vào cuộc...

Hắn đút vào,vừa bú người này vừa dập người khác...Hùng hục như con trâu...Bốn nàng thay phiên chỏng khu cho hắn dập...cú nào cũng mạnh bạo,lút cán...

-“Sao..Hết stress chưa?” Gối đầu nằm trên bụng hắn..Tay mân mê con cặc tổ chà bá,Quyên lườm..hỏi...

-“Hết hay không hết...” Mặc kệ..Mệt rồi Tôi đầu hàng...Eo ui...Khiếp thật” Ngoc mĩm cười..gương mặt đầy thỏa mản...

-“Em cũng vậy...Hay là mai mốt rủ thêm Thúy Ái..Sao hả..Chịu hong?” Ngân nhìn hắn...

-Đừng hỏi..Ảnh dỉ nhiên là chịu rồi...’Bằng sắt mà..’..Quyên ‘ngắt’ đầu cặc hắn..

-“Ui da...đau...”Đang đê mê..Đức ngồi bật dậy...dí cặc ngay miệng nàng...bắt đền...

-“Chị Lan..giúp em đi..” Quyên hoảng hốt vùng dậy..Cầu cứu Lan..Sau ‘trận chiến’..Tình cãm giửa các nàng trở nên thân thiết hơn nhiều...Còn có ý định sau nầy cùng nhau xuống Cao Lảnh mổi tuần một lần...Chờ hắn về thì lâu quá...

Ngay lúc nầy .chuông di động hắn reo lên...Nhìn màn hình..Hắn đưa tay lên miệng..Ý nói các nàng giử im lặng...Lan mặc kệ,nàng vén tóc cúi đầu ngậm vào...Ngọc,Quyên,Ngân ghé tai nghe lén...

-“A lô..Bí Thư Nga..Có chuyện gì vậy?” Phía dưới,Lan làm ‘phê quá ,tay cầm đầu tóc nàng làm điểm tựa..Hắn nắc nhè nhẹ vào miệng nàng...

-“Dử hong..Tới giờ nầy mới liên lạc được..Thanks God!” Giong Nga tức giận.Cứ 5 phút nàng gọi một lần..Mấy chục lần rồi..Bây giờ hắn mới chịu bắt máy.

-Hi hi..Bí Thư Nga...Chuyện gì vậy?

-“Chuyện gì à...Oh my God! Cả thế giới biết hết rồi chỉ có anh là chưa biết..Anh lên mạng tự coi đi....” Nga rống giận...

-“Vậy à..Chờ chút...” Ngân đưa di động cho hắn...Bên đường dây bên kia..Nga hồi họp chờ đợi..Nàng muốn biết khi nào hắn về giải quyết vân đề..Dân chúng muốn gặp Chủ Tịch huyện..

-“Ạ..Biết rồi...Chuyện nhỏ thôi mà ...Không sao đâu...Trưa mai tôi về...Vậy đi nha...”Không đợi Nga ừ hử..Đức cúp máy...

Nga sửng sốt...Hắn cúp máy rồi..Còn nói là chuyện nhỏ?Nga không biết mình có nghe lộn không vậy?Cái tên nầy...

Mai Văn Trường,Mai Thanh Phương,Tuyết Hoa,Ngọc Thi cũng sửng sốt không kém...Đưa mắt nhìn nhau..

-“Chủ tịch Đức đã nói như vậy.Tôi nghỉ là chúng ta cứ nói với người dân là Chủ tịch huyện ngày mai về..Có vậy thôi...Họ muốn gặp anh ta thì phải chờ...Miển là giử trật tự là được. cho dù có ngủ trước sân của Ủy ban cũng không sao.Người dân là vậy..Mình mềm thì họ cứng..Mình cứng thì họ mềm...Yên tâm..Chuyện nầy để tôi lo” Xuân Mai đứng dậy bước ra ngoài...

Đức cúp máy...đầu óc bây giớ hết stress rồi..Hắn đã nhìn thấy vấn đề...Có người muốn thao túng để trục lợi.Như vậy người nào sẻ có lợi nhất trong câu chuyện này?Rỏ rà là muốn gây bất lợi cho Thái Vân Cơ và mình... Thấy hắn trầm tư ,biết xảy ra chuyện Ngân,Lan,Quyên,Ngọc không dám đùa thêm nửa..Quân áo đã mặc lại chỉnh tề.

-“Nghe giống như chuyện đã từng xảy ra ở xả Đông Phú..” Quyên nhắc nhở...

-“Đúng vậy..Y chang như chuyện ở xả Đông Phú...Chị cũng còn nhớ ha ” Đức mĩm cười...

-“Vậy cậu định làm sao?” ..Không rành chuyện xả Đông Phú lắm,Ngọc,Ngân ,Lan giử im lặng...

-“Làm sao?Trời sập xuống cũng tỉnh bơ thôi..Chị biết tánh tôi mà...Hắc hắc...”Hắn lấy di động ra bấm...

-“Biết anh sẻ gọi em mà” Xuân Mai bắt máy mĩm cười...Nàng biết hắn sẻ gọi nàng đeer biết thêm chi tiét tình hình.

-Giỏi lắm..Nà..Để ý Nguyển Xuân Hoàng dùm anh...Ai đã từng liên lạc với lảo ta...

-Có người nói Chánh văn Phòng Diệp hai ngày nay thường đến văn Phòng của Phó Chủ tịch Hoàng...

-Ha ha...Vậy sao...Ừm..Quên nửa,vụ án Thái Hoàng Cơ tiến triển tới đâu rồi...

-“Rất hứa hẹn..Nguyển Xuân Hoàng thuận tay trái,còn nửa,cái nầy mới là tối quan trọng,Bác Sỷ Pháp y tìm thấy trên răng của Thúy Liểu có dấu máu và da thịt..Chỉ cần thử nghiệm DNA.nếu là của lảo thì lảo chết chắc...”Tuy là qua di động nhưng Xuân Mai nói nhỏ..Sợ người khác nghe.

-Vậy khi nào có kết quả?

-Hôm may..hoặc trể lắm là ngày mai...Có kết quả xong là có thể tiến hành bắt người.Lảo không thoát được

-Em nói với Mai Thảo chậm chậm một chút.

-Hả..Tại sao?...

-Em có biết cái gì là cháy nhà ra mặt chuột không hả...Hắc hắc...

-“Ạ...Hiểu rồi..Hi hi..Anh thiệt là gian...

Đức đắc ý cúp máy...Ui cha...Tới lúc phải đi nhà hàng thăm ‘bà xả’ Thu mói được...Nếu không là chuyện lớn...

-“Cô Lan..Em đưa cô về...Í quên...Ha ha..Lan..Anh đưa em về...” Tâm tinh vui vẻ..hắn trêu chọc Lan...

-“Nói..bậy bạ gì đây..Coi chừng quen miệng..” Thấy hắn xưng ‘anh’ gọi mình là ‘em’..Lan mừng thầm nhưng hơi thẹn...

-“Anh bận gì thì đi trước đi..Để tụi em đưa chị Lan về..Như vậy tốt hơn” Quyên thâm thúy nói...Nàng nghỉ tuy hắn là học trò của của Phan,nhưng dù sao cũng là đàn ông..Chở cô ra ngoài nửa buổi...Chỉ sợ có người nói ra nói vô thì không nên...Hơn nửa cả ‘nhóm’ đã dự trù từ nay nếu ‘họp mặt’ thì Quyên sẻ phụ trách đưa rước Lan và Ngọc..Như vậy sẻ không có ai nghi ngờ...

-Ờ..Phải ha...Quyên..Em nghỉ thật chu đáo..Vậy anh đi trước...Nhớ đó..Mổi tuần mình gặp nhau...hắc hắc...

-“Hắn đi đâu vậy?” Lan hỏi nhỏ Quyên...Nàng còn có chuyện muốn nói với hắn nhưng vì ‘bận rộn’ nên quên.

-“Còn đi đâu nửa...Chắc là đi đến nhà hàng gặp Thu đại nương chứ đi đâu...”Quyên mĩm cười .

...

Hà nội...Sân Bay Quốc Tế Nội Bài...

-“Attention …TurKish Airlines All Passengers on Flight 165 From Ha Noi to Istanbul please boarding at gate 3B…Priority boarding for First àn Business Class”

-Xin lưu ý... Tất cả hành khách của Hảng Hàng không Turkish trên chuyến bay 165 xin vui lòng lên máy bay tại cổng...Ưu tiên leen máy bay cho hạng nhất và hạng thương gia...”

Tiếng thông báo đến giờ lên máy bay của hành khách hảng hàng không Thổ nhỉ Kỳ bằng hai thứ tiếng Anh Việt được lập đi lập lại nhiều lần trên ống loa.Tại cổng 3 B..hành khách lần lượt qua cổng lên máy bay...Chỉ còn một vài người cuối cùng..Ngay lúc nầy,cửa phòng vệ sinh gần đó mở ra...Một người phụ nử mập mạp vội vả tiến về cửa lên máy bay..Bất thình lình một đám người xuất hiện chặn ngang lối đi của bà ta...Đi đầu là Đại tá Nguyển Thanh Phượng và Trần Phương Trang của Cục C03...Người đứng từ xa thấy Đại Tá Thanh Phượng trinh giấy cho người đàn bà mập mạp xem..Bà ta có vẻ rất giận dử nhưng sau cùng cũng bị áp giải ra khỏi phi trường...

Vài giờ sau có tin đồn Thứ Trưởng Bộ Tài Chánh không biết lý do gì mà bị Cục C03 bắt giử tại sân bay Nội Bài trước khi đáp chuyến bay từ Hà Nội bay qua Thổ Nhỉ Kỳ...Tin này không biết có thật không ,cần phải được kiểm chứng.

Ở tại một bàn trong nhà hàng Ngọc Mai Vàng trên tầng 17 của Trung tâm Thương mại Ruby Plaza Hà Nội...Có hai người đang ngồi đối diện..Mặt cô gái dể thương,quyến rủ và dỉ nhiên là đẹp động lòng người trong chiếc áo đầm hàng hiệu thời thượng đắt tiền...Nét mặt tươi cười chứng tỏ trong lòng rất vui vẻ...Nếu Chủ tịch Đức có mặt ở đây ,hắn sẻ trợn mắt há mồm khi nhận ra đây chính là Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm ‘cà chớn’...Người ngồi đối diện với nàng không ai xa lạ chính là Chủ tịch Quốc Hội Hoàng Ngọc Hải...Trưa nay Hoàng Ngọc Hải đãi con gái mình ăn tiệc,chúc mừng nàng vừa lập được công lớn..

-“Hơn 30 ....Sắp thành gái già rồi.. Đừng chạy loạn nửa” Hớp một ngụm trà xong ,để ly xuống bàn, Hoàng Ngọc Hải nhìn con gái cưng của mình nghiêm mặt ‘quát’ nhỏ...Ông thiệt hết cách..Nói hoài không nghe đã hơn 30 tuổi đời rồi mà cứ cầm súng ‘chạy loạn’...

-“Ba à...Có biết nói tuổi của phụ nử là mất lịch sự không hả? còn nửa nha...Cái gì mà cầm súng chạy loạn chứ..Là làm việc cho quốc gia...Ba thiệt là hủ lậu...Hi hi..”Bích Trâm tỉnh bơ thẳng thừng ‘phê binh’ Chủ Tịch Quốc Hội.

-“Con”...Hoàng Ngọc Hải thở phì phì...Ông thật là hết cách với đứa con gái nầy...

-“Hi i..Đừng có nóng giận mà..Nà...uống trà đi..Ừm.Ba không muốn con cầm súng nửa chứ gì..Vậy không phải là không có cách..’Bích Trâm mĩm cười lém lỉnh cầm lấy bình trà rót cho cha một ly..

-“Con có ý đồ gì đây?” Hoàng Ngọc Hải lấy làm lạ...Trước giờ ông dã nhiều lần gợi ý con gái rời Cục C03 nhưng nó luôn từ chối..Lần này bổng nhiên có vẻ ‘ngoan ngoản’ khiến ông đề cao cảnh giác...

-“Hi hi..Là như vầy.Con cãm thấy làm việc trong chinh quyền cũng tốt..Nhưng bây giờ ra khỏi ngành cũng hơi uổng...Như vầy đi,tháng tới con lên Trung tướng ...Nếu điều con qua bên chinh quyền..Phải có vị trí tương đương con mới chịu” BÍch Trâm thăm dò...

-“Dỉ nhiên rồi... Bí thư của Thái BÌnh sắp về hưu Ba sẻ xin điều động con làm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thái Bình..” Hoàng Ngọc Hải mừng rở...Theo ông,bên chính quyền là hợp với Bích Trâm nhất...

-‘N’ ‘O’..’No’..Con muốn ở các tỉnh miền Tây,Ừm..An Giang,Kiên Giang hay Đồng Tháp cũng được..Nếu không được thì quên đi...Bích Trâm mĩm cười..Nụ cười ranh mảnh.

Hoàng Ngọc Hải trợn mắt nhìn con gái...Làm Bí thư Thái Bình có gì không tốt chứ..Tại sao phải là mấy tỉnh miền Tây mới chịu?Rỏ ràng là có vấn đề..Tại sao vậy cà?

***

chị Doản (1) :Theo tác phẩm O chuột của nhà văn Nguyển Trọng Phụng diển tả : Chị Doản là người đàn bà có nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••