Thằng Đức

Chương 202: Biến Động (Trung)




Lúc nầy biệt thự của Nancy vui hơn Tết,tiếng cười tiếng nói rôm rả.Chung quanh gần hồ bơi khói bay lên,ba người ô sin đứng nướng thịt,mở chảy rớt xuống gặp lửa nghe xèo xèo ,mùi thịt thơm nức mủi... Cách xa đó chừng 30 thước,dưới bóng mát của căn lều rộng lớn, 4 chiếc xe đẩy cho em bé nằm ngủ vùi bên trong, NanCy,Kiều Nga,Kiều Chinh và Lan chuyện trò rất vui vẻ vừa nhìn con một cách say mê..Gương mặt vô cùng hạnh phúc. Trong hồ bơi,đám mỷ nử ngồi ngâm mình trong nước nghe hắn ’ba hoa con chích chòe’...Thỉnh thoảng cười rú lên...Bầu không khí vô cùng vui vẻ.Nhìn quanh nhìn quất,xuôi ngược,trước sau...Tính luôn 3 người ô sin và các bảo mẩu.Chỉ có mổi mình hắn là đàn ông đực rựa chẳng khác nào Đường Tăng lạc vào ‘Nử nhi quốc’ trong truyện Tây du,khác ở chổ là Đường Tăng nhắm mắt miệng niệm ‘A di đà phật’ còn hắn thì trái ôm phải ấp ,còn được mỷ nử dâng Whiskey đưa tới miệng .Thỉnh thoảng có nàng cười rú lên,đánh bàn tay hắn vì cái tội mò mẩm dưới nước.

Tuy Cao Lảnh và Cần Thơ chỉ cách nhau 2 giờ lái xe là tối đa nhưng Nancy vẩn nói rằng hắn đi làm xa,cách ngày hoặc hai ba bửa mới về một lần cho nên ngày hắn về,nàng tập hợp hết tất cả các chị em lại cho vui để hắn khỏi phải chạy đôn chạy đáo ,vừa lòng người nầy thì mất lòng người kia.Bởi vậy hôm nay hầu như tất cả đều hiện diện...Nói nào ngay,các nàng ai cũng có lòng tự tôn,tại sao lại phải nhún nhường chứ..Tưởng là ‘Kim chi ngọc điệp’ của Tổng Bí thư thì ngon lắm sao?...Nhưng Nancy thi không nghỉ vậy,dù muốn dù không,tất cả đều là người phụ nử của hắn.Đều là người một nhà..Sau nầy Nguyển Trần Thịnh ,Anh Thư,và Trần Vượng sẻ có nhiều anh chị em,là chuyện rất tốt...Vì vậy nàng nhún nhường đi bước đầu tiên.

’Chị cả’ đã có lòng vậy thì còn so đo làm gì...Các nàng nghỉ vậy...Cho nên đến rất đông đủ,chỉ còn thiếu Tú Nhi,Thụy Vủ ,Tuyết,Yến đang bận bịu ở Cao Lảnh,nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.Điều bất ngờ cho hắn là Thái Điệp và Ngọc Lan cũng có mặt.Hai nàng nhân dịp lên Cần Thơ thăm Gia Kỳ ,nhằm lúc Gia kỳ đến thăm em bé của Kiều Nga và Kiều Chinh nên luôn tiện cả hai cũng muốn tháp tùng ,mục đích là đến chào hỏi Nancy.Đây cũng là một bước lớn để xích lại gần nhau hơn.Dỉ nhiên là Nancy cả mừng..mở rộng vòng tay đón chào..Chẳng mấy chốc mọi chướng ngại vật đều được quăng vào sọt rác ,hai bên cãm thấy vô cùng thân thiết...

Còn nửa,Tâm Đoan,Ngân,Thúy Ái,Hương thì không nói,đặc biệt là Đồng Giao ,Thanh Nhả và Quyên cũng có mặt khiến hắn vô cùng cãm động..Nancy thiệt là có cách...Hèn chi có câu sau lưng người đàn ông thành đạt luôn có người đàn bà hiểu biết chống lưng..Nancy không chỉ là người đàn bà hiểu biết mà còn là người đàn bà quyền lực..Có người như vậy chống lưng mà không thể làm nên sự nghiệp vẻ vang thì nên đi chết cho rồi.

Chưa dừng ở đó...Có Ngọc Lan,Thái Điệp.Gia Kỳ dĩ nhiên là không thể nào không có Nhả Phương và Nhả Thy..Là thanh viên trong ”Ngủ mỷ nhân’ của vùng Sông Lam núi Hồng mà...Hơn nửa.sau cái vụ lùm xùm Tiến Lực, ai cũng biết cả hai cô nàng nầy thuộc loại ‘quậy’ bán trời không mời thiên lôi ,xưng là ‘bạn gái’ của hắn ,thây kệ đi...Vui đùa một thời gian rồi từ từ sẻ chán...Nhưng cho dù là vui đùa riết thành sự thật thì có sao chứ... Nancy chỉ mĩm cười.

Cái số của hắn có lẻ đúng là mả táng hàm rồng’ vì vậy luôn gặp hên ...Thục Linh mở được chìa USB...Trong đó đều là tội chứng của Thứ Trưởng đầy quyền lực của Bộ Tài chánh Lăng Phi Quỳnh...Với những tài liệu nầy đủ để kéo mụ nầy ra khỏi Bộ Tài Chánh, vào khám bóc lịch mút chỉ cà tha là chuyện quá dể dàng..Nhưng chuyện Lăng Phi Quỳnh mất ghế,vô khám hay không..Đối với hắn không quan trọng,cái quan trọng nhất là những mật mã của ngân hàng bên Thụy Sỉ...100 Triệu đô la.....Cộng thêm gần 60 triệu đô la trong 4 cái rương nằm trong đáy hồ...Tổng cộng là xấp xỉ 160 triệu đô la... Wow...Hơn 3000 tỷ...Á đù...Lảo già nầy đúng là hút máu dân đen mà,nhưng trời xui đất khiến,hôm nay hầu như toàn bộ gia tài của lảo vào tới tay...Vì vậy tâm tinh Đức rất là phấn chấn nên uống hơi nhiều.Rượu vào lời ra,càng lúc càng thao thao bất tuyệt,tha hồ bóc phét để cho vui,không khí vì vậy mà lúc nào cũng náo nhiệt.

-”Quên nửa..Khi nào mình ra ngoài Phú Quốc chơi vậy?Anh không chờ bọn em bụng như trống chầu mới đi chứ hả...Không được đâu,lúc đó mặc đồ tắm sẻ rất khó coi..” Vịnh Hà nhăn mặt .

-“Ha ha hi hi”Chúng nử nghe nàng nói cười rủ rượi...

-Mặc đồ tắm?Ây..Không mặc gì mới đẹp..Mặc đồ tắm có gì đẹp chứ?

-“Nói bậy nói bạ hoài..Anh thiệt là...” Thu Hà ngắt hắn,lườm..Đức chợt nhớ gần đó con trai Nhung,bé Sỉ và bé Thu Sương đang được dì Mỷ Kiều tập bơi bì bõm...Hắn liền đứng lên...Muốn làm thân với con Nhung một chút,thằng bé có vẻ nhút nhát...

-Ha ha...Tập bơi như vậy không phải là cách..lại đây...Cậu dạy cho..bảo đãm nửa giờ sau sẻ bơi như con rái...

-“Anh hay lắm sao?” Mỷ Kiều hung hăng nguýt hắn..Làm như giỏi hơn nàng í.

-hi hi ...Chuyện khác thì không dám nóii chứ chuyện nầy hả...Anh đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu à..Bé Sỉ lại đây.cậu dạy cháu nha..Nà.Đừng sợ..đừng sợ..Phải nhớ uống ba lần nước thì sẻ OK ..biết bơi liền...

-Ây da..Anh thiệt là..Tránh ra...” Mỷ Kiều nghe hắn nói..hết hồn...Dạy bơi kiểu gì đây..

-“Hi hi...Nói chơi thôi mà...” Trái một bên,phải một bên,hắn ôm hai đứa nhỏ cho chúng tập bơi..Lan và Thu Hà nhìn nhu mĩm cười..cãm thấy mắt ươn ướt vì cãm động khi cãm nhận được hắn đối với hai đứa trẻ rất là chân tình,không một chút giả dối

-“Anh thiệt không công bằng..Em...em cũmg muốn có em bé..” Mỷ Kiều nói nhỏ.Nàng nhin ba chị em Mỷ Chi,Thúy ái ,Tâm Đoan,Hương mà hâm mộ.Thầm nghỉ hắn làm việc chưa đủ với nàng.

-Vậy thì tối nay nha..Đừng khóa cửa phòng.

-“Là anh nói đó...Đêm nay em chờ anh ..Sỷ,Thu Sương.lại đây...Dì dạy hai cháu bơi.” Nghe hắn ‘hẹn hò’Mỷ Kiều hí hửng...

-“Hi hi..Được mà..Ây ,Mỷ Kiều đang ở chung phòng với Ngọc Vân mà..hắc hắc...Tối nay ..ha ha...Một đá hai chim..í tầm bậy..Là nhất long song phụng mới đúng.” Hắn nheo mắt nhìn cặp mông tròn lẳng Mỷ Kiều thàm nghỉ đêm nay ’doggy style’ với cả hai...

-“Anh ...Có chuyện rồi..” Đang mơ màng bổng nghe Mai Thảo gọi ,nàng đang đứng bên Nancy,tay cầm di động...Đan Thùy vừa gọi báo cáo tin khủng : cả hai Trưởng Ban tuyên giáo Đồng Tháp và Giám đốc CA Tỉnh Kiên Giang đang nướng BBQ thì bị nổ lò ga mà qua đời một cách bất thình lình.

-“Có chuyện?” Trong đầu thắc mắc...Đức bước ra khỏi hồ bơi đi vào trong lều...Nhung đứng lên đưa hắn khăn choàng,Ngọc Lan cầm ly nước cam đưa cho hắn giải khát.Hắn mặc nhiên hưởng phúc tề thiên,chuyện đâu còn có đó.Không có gì quan trọng bằng được mỷ nử săn sóc

-Hai lào Bình,Đồng đều chết hết rồi...

“Ouf..khụ khụ khụ...Tại sao,chuyện hồi nào?” Nghe Mai Thảo nói,hắn đang cầm ly nước cam uống nên bị sặc,ho liên tục.Hai mắt mở to nhìn Mai Thảo...

-“Đan Thùy vừa gọi tới..Truyền hình Đồng Tháp loan tin nổ bình ga trong khi họ đang nướng thịt...Hiện giờ cả Đồng Tháp gà bay chó chạy...” Mai Thảo nói thêm.

-“Nướng thịt?Á đù..Bị chộp cách đây vài tiếng đồng hồ,bây giờ nướng thịt rồi chết vì bình ga nổ?Nói cho con nít..sẻ bị chúng bụm miệng cười đó...”Hắn nhìn Nancy.

-“Chỉ có người chết mới không nói...Mai Thảo...Thân tín của em nói thế nào?” Nancy trầm ngâm...

-“B41” Mai Thảo ngắn gọn đáp..Theo điều tra sơ bộ của Đan Thùy thì đó là kết quả của B 41 được bắn ra...

-“B41?”..Hắn ngạc nhiên,lập lại vì không biết cái gì gọi là B41..Chuyện này cũng hiểu được..Chưa từng được thụ huấn trong quân đội thì làm sao biết được cái gì là B41 ngoài mấy khẩu Smith & Wesson mà Phương Anh giải thích.

-“Là súng RPG-7 Việt Nam mình gọi là B41 ...Súng này là cơn ác mộng đối với bất kỳ loại xe tăng hạng nặng nào.” Xuân Mai nhanh miệng giải thích.

-“Wow..Loại súng như vậy mà ‘chơi’ vào căn biệt thự...Hai lảo còn sống mới là lạ...Nhưng có cần như vậy không?Súng bắn tỉa là được rồi...Cần gì phải gây ra động tác lớn như vậy chứ” Đức nghi hoặc nhưng sau đó chợt hiểu.Hắn muốn trong vòng 30 giây hạ bọn Hải Phòng thì người nầy muốn một ‘quả’ B41 gì đó để ngắn gọn diệt trừ hậu hoạn.

-“Xem ra Hoàng Bích Trâm đang đứng ngồi không yên ,tưởng là nắm được hai tên nầy thì mọi chuyện sẻ kết thúc tốt đẹp .Ai ngờ lại như vậy” Nancy thích thú mĩm cười.

-“ Mình lấy được cái USB trong rương tiền Cô ta cần cái nầy hơn bao giờ hết,nếu anh đưa ra thì cô ta đủ bằng chứng đưa kéo bà kia xuống rồi..Vậy là hết chuyện...” Mai Thảo gợi ý.

-“Bây giờ làm như vậy thật là không nên,chỉ sợ đẩy đối phương vào tình thế ‘Chó cùng rứt giậu’..”Nancy lắc đầu...

-“Em nói rất đúng...Nếu mình đưa ra cái USB ngay bây giờ cho Bích Trâm,dỉ nhiên là bà Thứ Trưởng gì đó sẻ bị đình chức chờ điều tra.Lúc đó mụ ta vì muốn hủy xác diệt tích cho nên chuyện gì cũng dám làm... Việc chúng ta cần làm bây giờ là dụ tên sát thủ nầy ra rồi tiêu diệt..Lúc đó mụ như con cua gảy càng..Không làm gì được chỉ đành khoanh tay ngồi chờ ngày đi bóc lịch...

-“Nói thì dể..Mình không biết tên sát thủ nầy là ai...Dụ hắn ra không phải là chuyện dể..” Xuân Mai lắc đầu.

-“Vậy thì chưa chắc đâu...Mình chỉ cần đưa cái USB nầy cho Bích Trâm rồi tung tin ra là được rồi...” Đức cười gian.

-“Như vậy sẻ nguy hiểm cho cô ta” Nancy lắc đầu...Tuy nàng và Bích Trâm khi xứa có gúc mắc nhưng nguy hiểm cho Bích Trâm,Nancy không muốn chút nào.

-Mình nói thẳng với cô ta..Sau đó cứ để cho cô ta quyết định vậy là được rồi.Chuyện gì cũng có cái giá của nó.Phú quý hiểm trung cầu,nếu cô ta muốn làm nên đại sự thì cũng phải mạo hiểm .

-“Nhưng mà...” Nancy ngập ngừng.

-“Để anh nói với cô ta..Em đừng xen vào” Đức trấn an Nancy...

-“Nhưng nếu anh nói với cô ta là mình có cái USB trong tay..Có phải là lạy ông con ở bụi nầy hay không?” Mai Thảo nhắc nhở mình đã phỏng tay trên Bích Trâm 4 rương tiền Mỷ dưới đáy hồ.

-“Hi hi..Rồi sao chứ..Đâu phải tiền của cô ta đâu à..Hơn nửa cô ta chắc cũng đã ẩm gia tài của Nguyển Hòa Bình ..Coi như mổi người một nửa....Công bằng quá rồi....”Hắn nhún vai..

-”Đang bàn chuyện gì mà sôi nổi vậy?” Mỷ Chi có chút oán giận..Mới về chưa được nửa ngày thì đã ‘tâm bất tại’ rồi.Vừa khơi mào chuyện ra Phú Quốc chơi tự nhiên ngừng ngang.

-“Hi hi..Có chút chuyện quan trọng cần làm như vậy mới thoải mái ra Phú Quốc chơi..Chuyện nầy Mỷ Chi tổ chức đi ha...”Nancy cười,nháy mắt với hắn...

-“Ừ phải,.Mỷ Chi...Chuyện nầy em lo nha...” Biết Mỷ Chi rảnh rổi,rất là thích tổ chức những chuyện quy mô như thế này nên giao cho nàng...

-“Vậy được..Là anh nói đó nha...Hi hi..Gia Kỳ,Ngọc Lan,Thái Điệp,các chị em...Chúng ta bàn chuyện đi Phú Quốc...Mặc kệ ảnh”, Mỷ Chi được giao phó ‘trọng trách’ lấy làm hoan hỉ liền gọi các nàng tới bàn chuyện,mấy chục người cùng đi,làm sao di chuyển,ăn chổ nào ở chổ nào,mang theo cái gì,còn có 4 em bé..không dể đâu...Chúng nử được dịp,bao quanh Mỷ Chi,mổi người một ý kiến vô cùng náo nhiệt .

-“Bích Trâm không có liên lạc với anh à?” Nancy hỏi.

-“Vừa về tới đây,anh tắt máy rồi” ...Nghe Nancy hỏi,hắn lấy di động mở máy..Tức thì có nhiều cú gọi và tin nhắn,đại đa số là của Bích Trâm,một số ít của Tú Nhi,Tuyết,Mai văn Trường,còn có Thanh Thanh và Liên...Còn đang kiếm coi có ai khác không thì di động reo lên..Còn ai nửa...Nháy mắt với Nancy,Mai Thảo,Xuân Mai...Hắn bắt máy.

-A lô...

-“Tưởng anh chết rồi chứ?”

Trên suốt con đường từ Cao Lảnh đến Cần Thơ,Bích Trâm cứ độ chừng 5,10 phút là gọi một lần nhưng chỉ nghe hoài một câu “Chủ máy...vui lòng gọi lại sau khiến nàng đang tức càng thêm tức...Bởi vậy vừa nghe tiếng ‘a lô’ của hắn,nàng liền nguyền rủa một câu cho hả cơn giận...

-Wow....Sao độc ác dử vậy...vừa mới uống lộn thuốc nổ à...

-Anh còn nói...Biết tôi đã gọi bao nhiêu lần rồi không..Sao giờ nầy mới bắt máy..

-Cô hai à,tôi không phải là thuộc hạ của cô đâu ...chờ cô gọi là bắt máy trả lời sao...Có chuyện gì nói đi...

-“Anh..anh đừng có làm bộ nha..Tôi không tin là chuyện lớn như vậy mà anh không biết...” Bích Trâm giận muôn hôn mê bất tỉnh,rủa thầm trong bụng ‘tên mắc dịch’...làm bộ làm tịch..Xảy ra chuyện lớn,làm sao cấp dưới của Mai Thảo không thể không báo cho thượng cấp biết được và Mai Thảo làm sao không nói với hắn chứ..

-“Ạ..Tưởng gì ..Thì ra là chuyện đó hả...Không cần gấp..Take it easy..OK..Tôi đang bận lắm,sáng mai nói chuyện sau.”Hắn nói câu nầy miệng cười vô cùng gian trá nháy mắt với Nancy,Mai Thảo và Xuân Mai... biết Hoàng Bích Trâm như kiến đang bò trong chảo lửa,nàng ta gọi mình chắc chắn với mục đích muốn nhờ cậy gì đó vì vậy muốn trêu chọc nàng ta một phen.Mai Thảo,Xuân Mai thích thú bụm miệng cười.Nancy ‘lườm’nhưng trong lòng cãm thất rất hả hê.. Không ngờ con nhỏ Bích Trâm chảnh chẹ ngày xưa cũng có ngày nay.

-“Ê...ê..Anh bận cái gì..Tôi sắp tới Cần Thơ rồi..” Biết hắn sắp cúp máy..Bích Trâm hét lên...Nửa tháng không ngắn cũng không dài nhưng nàng không muốn dây dưa,phải dứt điểm càng sớm càng tốt,nghe giọng điệu của hắn,nàng biết hắn đã có kế hoạch trong đầu,điều nầy khiến nàng càng nóng lòng hơn nửa.

-“Đừng phiền nửa mà..Tôi đang bận lắm..Như vầy đi..Tối nay khuya một chút tôi gọi cô..OK.

-“Có gì mà bận dử vậy?Anh tưởng tôi là con nít à.. Bây giờ tôi tới gặp anh...” Bích Trâm lì lợm.

-“Tôi đang trên giường với Nancy..Cô đoán tôi đang làm gì...Đừng phiền nửa mà...khuya khuya một chút tôi gọi cố” Hắn nói xong cúp máy...

-“Nham nhở..Lưu manh...” Sửng sốt khi nghe hắn nói...Bich Trâm thầm mắng...Chợt thấy có hai cặp mắt đang nhìn mình..Nàng liền ra vẻ nghiêm túc.

-Bây giờ về thẳng nhà nghỉ ngơi một chút.Tối nay hắn liên lạc...Có gấp cũng không được...Hắn đang bận.

-“Ừm..” Phương Trang và Thanh Phượng trao đổi ánh mắt..Cả hai có cùng ý nghỉ : ‘Thủ trưởng bị tơ tình vấn vương rồi’.

Bích Trâm nhắm mắt ‘dưởng thần’ để tránh cái nhìn soi mói của hai chị em thuộc hạ.Hai má có chút nhuộm màu hồng...Trong thâm tam nàng cũng nhận thấy mình không bình thường,Mổi lần gặp hắn ,nàng hay nổi xung muốn kiếm chuyện gây gổ hoặc kiếm cớ so tài...nhưng trong thâm tâm cãm thấy làm như vậy rất vui vẻ..Nàng cũng không hiểu mình muốn gì nửa.Còn đang mơ màng suy nghỉ mông lung thì chuông di động reo lên..Mừng rở,ngay tiếng chuông đầu tiên,nàng liền bắt máy,không kịp nhìn màn hình, nói một câu rất có vẻ nũng nịu như đang chờ người yêu

-Tha cho anh...Không để tôi chờ lâu...

-“Bích Trâm..Là anh đây..Hửu Long...Em khỏe chứ?

-“Hửu Long? Là anh à..Gọi tôi có chuyện gì?” Bị cụt hứng,giọng Bích Trâm cộc lốc.

-À không..Anh có chuyến làm ăn ở Long Xuyên nên vào Nam được hai ngày rồi.Tình cờ biết được em đang ở Đồng Tháp nên gọi thử cầu may...Không biết em có nể mặt tối nay cùng nhau ra ăn bửa cơm.

-“Sorry ..Tôi đang ở Cần Thơ..Không rảnh..Vậy đi nha..” Bích Trâm cúp máy...Người mà nàng đang chờ thì chưa gọi.Người nàng vô cùng chán ghét thì đột nhiên đến phiền vì vậy không khách sáo chút nào...cúp máy.

-“Hắc hắc...Anh dỉ nhiên là biết em đang đi về Cần Thơ..Không thoát khỏi tay anh đâu cưng,,,”.Miệng cười nhưng sắc mặt Long âm u,đáng sợ. Qua lời nói của Bích Trâm khi vừa bắt máy ,gả có cãm giác Bích Trâm đang chờ điện của bạn trai.Hướng mắt nhìn ra phía trước...Biết người của Bích Trâm đều là dân ‘pro’...Gả giử khoảng cách giửa hai xe khá xa để không bị phát giác,chờ cơ hội Bích Trâm cùng hai thuộc hạ ngừng ở nơi nào đó nghỉ ngơi ,đi toilet để gả gắn máy định vị,không quá 30 giây đồng hồ là đủ.Có như vậy sẻ để hơn nhiều,không cần phải như thế nầy.

Ở vị trí lái xe,Thanh Phương bên cạnh.BÍch Trâm ngồi ở băng ghế sau...Cả ba không ngờ đang bị theo dỏi.

...

-“Anh thiệt là..Sao lại nói vậy..” Nancy lườm..vẩn chưa ‘được’ mà...còn phải kiên cử thêm nửa.

-“Hi hi..Nếu không nói vậy...Cô ta tới đây thì phiền lắm..Nà..Thật chưa được à?Sao lâu qua vậy?..”Hắn ôm Nancy...

-“Không được mà,Mai Thảo,Xuân Mai...Chìu ảnh di...”Nhưng cả hai biết khôn đã chạy mất tiêu rồi,nguyên do là trên đường về đã bị hắn dập cho tả tơi bây giờ chổ đó vẩn còn rêm,tuy có lòng nhưng không có sức.Kiều Nga và Kiều Chinh dỉ nhiên là không được rồi...Nhung cũng không thể...Ba chị em Mỷ Chi thì đang mãi mê lên kế hoạch,Ngọc Lan ,Gia Kỳ,Thái Điệp và một đám vây quanh.

-“Ha ha..Đùa chút thôi..Nà..Em nghỉ sao về vị trí Giám đốc CA Sở Kiên Giang và tình hình hiện nay ở Đồng Tháp,còn nửa,lảo Đồng chết rồi,bây giờ ai cũng nghỉ xác xuất Phó Chủ Tịch Hoàng đăng cơ rất lớn nhưng anh biết chưa chắc đâu.Vụ án của Thái Hoàng Cơ có đến 9 phần 10 ông ta là hung thủ..”Đang hi hi ha ha...Hắn bổng trở nên nghiêm túc.

-“Anh có ý kiến gì..Nói ra nghe thử.” Nancy trầm ngâm.

-“Không phải khi không tự nhiên có ý định ra Phú Quốc chơi.Chắc Mỷ Chi đã nói với em về Phu nhân của Chủ tịch thành phố Phú Quốc Thu Phong rồi chứ gì.Là bà ta mời.”nói đến đây hắn dừng lại,mĩm cười nhìn nàng.Là ‘sư phụ’ của hắn trong quan trường .Nancy tất nhiên hiểu thâm ý của Thu Phong .Còn không phải muốn dựa dẩm vào hay sao?

-“Nói tiếp đi..Anh sắp thành ông cụ rồi...Rào đón đủ thứ” Nancy mĩm cười...Khuyến khích,tầm nhìn của hắn ngày càng xa...

-Ha ha..được..Vậy để anh múa rìu qua mắt em nha...Phú Quốc là Thành phố biển đảo mới được thành lập vài năm nay...Ngành du lịch sẻ vô cùng phát triển,tất đất tất vàng,nếu mình có cơ sở làm ăn ở đó thì quá tốt và đây là cơ hội tiền đẻ ra tiền đem lại công ăn việc làm cho địa phương.

-“Đúng vậy..Đây là cơ hội...”Nancy gật đầu...Muốn làm ăn lớn nhất định phải có người của mình ở những vị trí mấu chốt...Như vậy chức Giám đốc Sở CA nhất định phải vận động để tới tay và nhân tiện tìm cách đẩy Chủ Tịch Thành phố Phú Quốc lên. Nếu được thì việc phát triển tại Kiên Giang coi như có nền tảng tốt.Bước đầu là như vậy sau đó sẻ tìm cách phát triển thêm...Cũng như Cần Thơ,Hậu Giang..Hiện nay ở Cần Thơ đâu đã vào đó.Hậu Giang cần cũng cố thêm chút đỉnh...Đồng Tháp hiện nay Mai Thảo và Xuân Mai đã vào vị trí mấu chốt thêm vào những người hắn ‘thu phục’ chắc cũng sắp được rồi.

-“Vấn đề là ai sẻ là người đã nhiệm chức Giám đốc Sở CA Kiên Giang?” Ngọc Vân,Thu Hà,Kim Chi đều là Đại tá,không có vấn đề gì nhưng những người nầy nàng rất cần bên cạnh.Hơn nửa hình như tất cả đều không có hứng thú...Chỉ thích tự do tự tại như bây giờ...

-Em nghỉ ai sẻ thích hợp?

-Ngọc Vân,Thu Hà,Kim Chi đều là ba nhân tuyển thích hợp nhưng sợ không ai chịu đi ,hơn nửa em cần họ ở gần...Trường hợp của Mai Thảo và Xuân Mai thì khác,tại vì có anh ở Cao Lảnh...Mỷ Kiều,Thu Tâm là Trung tá nhưng cho dù là Đại Tá cũng chưa chắc chịu đi.

-“Nhức đầu ha...Hay là như vầy đi...Hiện nay xếp Vinh là Phó,điều xuống Kiên Giang làm chánh.Bảo đãm không có vấn đề gì..Còn chổ của Phó Vinh thì Ngọc Vân,hay Kim Chi hay Thu Hà cũng đâu có vấn đề gì,Ở ngay Cần Thơ mà..Phải không.?

-“Ý kiến hay...Để cho anh cơ hội nói chuyện đó...”Nancy mĩm cười.

-Được mà,giao cho anh đi...

-“Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy” Mỷ Chi cùng Ngoc Lan,Thái Điệp và Gia Kỳ bước tới...Gia Kỳ giọng trách móc..

-“Thì cũng bàn chuyện Phú Quốc..Các em bàn chuyện ăn chơi..Anh và Nancy bàn chuyện làm ăn...Sẳn mình ra ngoài đó chơi thì luôn tiện tham quan cho biết sự tinh rồi xem business nào hợp...Mai mốt sanh con ra mới có tiền mua sửa cho chúng...hi hi..”Hắn cười khoái trá.

-“Làm ăn gì?được đó!” Hai mắt của Đại phú bà Mỷ Chi sáng lên nghe đến hai chử làm ăn,hắn đi đến chổ nào,cần đầu tư bao nhiêu để hắn có thành tích nàng đều ủng hộ hết mình.Hơn nửa đó là đầu tư mà,đâu có phải là cờ bạc.

-Ha ha...Đói bụng rồi,mình vừa ăn cơm vừa nói...Chà...Mùi thịt thơm quá...

...

Buổi tối trăng thanh gió mát, ngồi trong Restaurant & Cafe Lotus nhìn ra ngoài sông Hậu,gió thổi hiu hiu thật là lảng mạn.Thêm vào đó,đồ ăn thức uống rất có tiêu chuẩn,có lẻ vì vậy mà nơi nầy thường đông khách hơn những nơi khác.Tối hôm nay cũng không ngoại lệ...Mọi thực khách đang rôm rả chuyện trò bổng im lặng một cách lạ kỳ..Đàn ông hai mắt sáng ngời,đàn bà thì âm thầm ganh tỵ.Tất cả hướng nhìn ra cổng...Nơi đó có ba người phụ nử sang trọng quý phái vừa bước vào...

Không những sang trọng quý phái mà còn đẹp,phải nói là rất đẹp...Có thể nói là minh tinh xứ Hàn cũng chỉ thế thôi. Có điều là trên ba gương mặt đẹp đều phủ một lớp sương ...nhìn rất lạnh lùng.

Ba người vừa bước vào,dừng lại...

-“Các vị..Xin hỏi...” Người phục vụ nam thấy khách tới...Theo thường lệ,gả bước tới đón chào.

-“Tôi đã gọi điện đặt một bàn cạnh mé sông...với tên là Trần Đức.” Thanh Phượng nói.

-“Xin các vị theo tôi..” Người phục vụ nói xong,quay người đi trước,Bích Trâm ,Thanh Phượng,Phương Trang chầm chậm bước theo sau ...

Khi hắn nói tối sẻ gọi cho mình,Bích Trâm đã nghỉ đến chuyện khoe sắc để hắn biết không phải chỉ có Nancy mới là người đẹp vì vậy muốn cho hắn ‘mở rộng tầm mắt’ nàng đặc biệt trang điểm,chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng nhìn cũng đủ ‘chết người’,biết Thủ Trưởng muốn ‘so sắc’ với Nancy,được dịp,Thanh Phượng và Phương Trang cũng muốn ‘phân cao thấp’,nhất định không để bọn Mai Thảo,Xuân Mai vênh váo lộng hành.Bởi vậy nhìn cả ba mỷ nử thướt tha dáng ngọc,hương thơm thoang thoảng trên người toát ra nhiều ánh mắt của đám đàn ông đực rựa dâm dê trở nên si khờ.

Bích Trâm,Thanh Phượng,Phương Trang tuy ngoài mặt lạnh lùng như sương nhưng trong lòng đắc ý,không hẹn nhưng trong đầu có cùng ý nghỉ không biết cái mặt đáng ghét của hắn khi thấy mình sẻ có si khờ như vậy không...Nghỉ vậy nên mĩm cười.

-“Được rồi..Cám ơn nhiều,trước hết cho ly cam vắt..Tôi còn đợi bạn...”Bích Trâm nói với người phục vụ.

-“Heineken..làm ơn...À không nước cam vắt...” Thanh Phương mĩm cười,suýt chút nửa nàng quên mình đang làm thục nử,thục nử mà cầm chai bia..có lẻ không giống ai..

-“Cà phê sửa đá..làm ơn”...Phương Trang mĩm cười...Làm thục nử thôi mà,có gì khó chứ...

Bích Trâm nhìn đồng hồ,9 giờ rồi...Cái tên mắc dịch,hẹn với đàn bà con gái phải chứng tỏ gentlemen một chút chứ...Không tới sớm hơn 15 phút được sao?bắt nàng phải chờ.Không hiểu Nancy ‘chấm’ hắn chổ nào..Nghỉ tới đây hai má Bích Trâm hồng lên,cãm thấy mình vô cùng mâu thuẩn vì ngoài miệng thì bài xích mà trong lòng thấy thinh thích.

Kể từ khi nhận chức ở Cao Lảnh,cũng khá lâu rồi hắn không đến Restaurant & Cafe Lotus,mổi lần về Cần Thơ thì ở miết trong biệt thự hưởng phước tề thiên hoặc về nhà Nhàn qua thăm Thủy hoặc khi thì tới nhà Thanh Nhả ôm ấp nàng và Đồng Giao,khi thì đến nhà Tâm Đoan,Thúy Ái.Nói tóm lại là ‘thời gian biểu chia ra rất đều.Tối nay lẻ ra hắn về thăm nhà nhưng như đã hứa,hắn gọi Bích Trâm thì nàng hẹn hắn đến đây.

Chuyện một trái M41 bắn vào nhà khiến hai lảo Đồng,Bình bị giết diệt khẩu khiến Đức vô cùng cảnh giác,nghỉ cho cùng toàn hệ thống buôn lậu quy mô ở Kiên Giang cũng chính vì mình tiếp tay với Bích Trâm mà bị phá vở.Giết Đồng,Bình không làm Đức ngạc nhiên chút nào,nếu hắn là lảo đại thì cũng phải làm như vậy mà...Do đó hắn lo ngại không biết Bích Trâm và mình có đang ở trong tầm ngắm trả thù của đối phương?Rất có thể lắm chứ...Tại sao không?Chỉ sợ nhẩt vạn không sợ vạn nhất.Cẩn thận tốt hơn.

Bởi vậy hắn cho xe chạy vòng vòng hai ba lượt,cẩn thận nhìn trước ngó sau để biết chắc mình không bị theo dỏi...Đến vòng thứ ba,thấy không có gì khả nghi,hắn đậu xe,vừa tắt máy định bước xuống bất chợt hắn nhận ra phía sau xe của Bích Trâm có người đàn ông ngồi xuống vừa cột dây giây vừa nhìn dáo dát chung quanh...

Đức cúi đầu xuống để gả không thấy mình..Lẳng lặng quan sát,gã kia nhanh chóng lấy một vật gì ra từ dưới gầm xe của Bích Trâm bỏ vào túi xách rồi đứng lên bước vào trong nhà hàng.

‘Thiết bị theo dỏi !...Tên nầy lợi dụng lúc Bích Trâm đang ở bên trong nhà hàng ,tháo gở thiết bị theo dỏi .Vậy gả gắn khi nào?Để làm gì ?Tại sao bây giờ lại tháo ra?Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu.Có khi nào tên nầy muốn tới đây để dứt điểm Bích Trâm?Không thể nào đâu,có Thanh Phượng và Phương Trang ở đây,cả hai không phảy tay mơ...gả rất khó có cơ hội đắc thủ,cho dù có đắc thủ cũng không còn mạng...Gả không ngu như vậy đâu.’

Tuy nghỉ vậy,Đức vẩn đề phòng bất trắc, xem lại túi xách,khẩu Smith Wesson nằm đó.Hắn khoát túi xách lên vai ,làm như không có gì thong dong đi vào nhà hàng.Đi được vài bước.Đức chợt động tâm cơ,mĩm cười lấy di động ra gọi bấm.

Đức suy nghỉ không sai...Trên đường từ Cao Lảnh đi Cần Thơ,Long giử một khoảng cách sau xe của Bích Trâm một khoảng cách khá xa để tránh bị phát giác.Giửa đường,gả thừa lúc cả ba vào nhà hàng uống nước,đi toilet mà nhanh chóng gắn thiết bị định vị để tiện việc biết hành tung của ba người mà không cần theo sát .Cũng chính vì vậy mà gả biết,khi đến Cần Thơ ,Bích Trâm ở nơi nào đi nơi nào,gả đều rỏ như trong lòng bàn tay.Cho nên khi Bích Trâm đi đến nhà hàng,gả biết được nên bây giờ gả tạo ra dịp ‘tình cờ’ gặp nhau...Nhưng trước hết phải tháo thiết bị trước.Người bên Bích Trâm đều là dân ‘pro’,một thời gian ngắn thì không sao nhưng lâu quá sẻ bị phát giác và sẻ đổ bể mọi chuyện.

Vấn đề là gả giỏi tính toán sâu xa nhưng vân mệnh xúi quẩy gặp người còn giỏi và đa mưu túc trí hơn...Nói đúng ra gả gặp phải ông trùm của manh mun gian trá...

...

-“Sao tên nầy đến đây?”...Vừa trò chuyện với nhau nhưng thỉnh thoảng cả ba Bích Trâm,Thanh Phượng,Phương Trang liếc về cổng chính..Trong bụng thầm tức giận,đã gần 10 phút rồi nhưng hắn vẩn chưa tới...Ngay lúc nầy có người xuất hiện ngay cửa khiến Bích Trâm sa sầm nét mặt,người nàng đang hóng thì chưa thấy nhưng người nàng ghét thì lù lù xuất hiện.

Thanh Phượng và Phương Trang nhìn nhau,lấy làm lạ...Lúc xế trưa tên nầy gọi điện nói với Thủ trưởng là đang ở Cao Lảnh mà.Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?Hèn chi nét mặt Thủ trưởng đột nhiên rất là khó coi..Cũng phải,bị người mình không ưa đeo như đỉa thì thật là khó chịu.

-“Mặc kệ gả..Đừng đếm xỉa tới..Cũng đừng nhìn” Mặt hướng ra sông Hậu,Bích Trâm nói nhỏ vừa đủ cho Thanh Phương và Phương Trang nghe.Cả hai tức thì lấy di động tập trung vào màn hình làm bộ không để ý gì đến hoàn cảnh chung quanh.Nhưng nào có được yên đâu.Long không vì bị làm lơ mà chùn bước,nhất là gả tới đây có mục đích.

-“Ý...Bích Trâm...Là em hả?Ha ha..Anh không ngờ lại gặp em ở đây..” ‘Thấy’ Bích Trâm..Long vội vả bước tới.’ngạc nhiên’ mừng rở.

Long đã theo đuổi Bích Trâm khá lâu rồi ,từ lúc cả hai còn là Đại tá ,Gả muốn vừa được ẩm người đẹp vừa có chổ dựa vửng chắc để tiến thân trong sự nghiệp,tiếc là ‘Tương dương hửu tinh thần nử vô mộng’ .Cho tới ngày nay gả vẩn không cam lòng hơn nửa gả biết nàng vẩn cu ky một mình nên luôn tìm cách...

Trước kia Long là đại tá trong quân đội nhưng vị bị kỷ luật,buột lòng phải xuất ngủ và hiện giờ là thương gia...Đó là bề ngoài,bên trong gả là sát thủ chuyên nghiệp,ra tay rất máu lạnh và tàn độc.Lần nầy nhận nhiệm vụ ám sát Đồng,BÌnh..Nhiệm vụ đã xong,gả không vội về Hà Nội,bởi vì gả biết Bích Trâm ở nơi nầy lại còn là nhân vật chánh trong cuộc...Long đang tìm cách làm sao nói bóng gió để Bích Trâm đừng ‘chọc’ vào chị Năm mà không bị nàng nghi ngờ,chừng dó nàng sẻ cãm động hiến thân đền đáp,gả tinh toán rồi, nếu nàng vẩn còn lạnh lùng vô tình thì gả sẻ ‘Tiền dâm hậu sát’ để thỏa mối hận trong lòng.

-“Là anh à?” BÍch Trâm miển cưởng ngước đầu lên,gượng gạo mĩm cười..

-“Ha ha..Là anh.Thiệt là trùng hợp làm sao í..Mừng quá..Không ngờ gặp được em ở đây..Anh có thể ngồi xuống được không?” Miệng nói tay kéo ghế định ngồi xuống bên cạnh nàng.

-“Xin lổi nha..Chổ nầy là chổ của bạn trai tôi...Kìa..anh ấy tới rồi...Anh..bên nầy..” Cũng may,ngay lúc nầy nhìn thấy hắn,Bích Trâm gọi.

‘Anh bên nầy?’ Nghe tiếng Bích Trâm gọi mình một cách ‘âu yếm’, đứng hình một vài giây,nhưng khi thấy bóng lưng của người đàn ông đứng đối diện với nàng ,hắn liền hiểu..Không phải lần đầu bị đàn bà đưa ra làm bia đở đạn..Gia Kỳ cũng vậy mà..rồi dính luôn..Không biết lần nầy như thế nào nhưng chắc là không..Bích Trâm này thích đàn bà mà...Thây kệ.đóng kịch trước cái đã..Có sao chứ...

Nghe cụm từ ‘Anh bên nầy’ vừa ra khỏi miệng Bích Trâm...Biết ‘anh’ không phải là mình,theo phản xạ, Long quay người lại ... Mặt gả sa sầm ,ánh mắt trở nên âm lảnh lóe lên tia tàn độc rồi bình thường trở lại...mĩm cười ,chờ Bích Trâm giới thiệu.

Bích Trâm gọi,đồng thời bước tới phía trước ,mắt nháy nháy ra hiệu,đến bên cạnh cặp tay hắn ,giọng nàng vô cùng âu yếm......Trong bụng lo lo, không biết gắn có hiểu mà phối hợp với nàng không nửa.

-“Sorry cưng..Anh tới trể một chút...”Cúi đầu nhẹ hôn lên tóc nàng,Đức tay ôm vai Bích Trâm,phối họp rất nhuần nhuyển nhưng trong đầu vô cùng nghi hoặc :’Tên nầy không phải là tên vừa thấy ngoài kia sao?Gả quen biết với nàng?’

-“Bích Trâm..Em giới thiệu đi”..Long bước tới mĩm cười.Tới Cao Lảnh được vài ngày để chờ lệnh làm nhiệm vụ,rất nắm rỏ tinh hình,gả làm sao không biết người thanh niện trước mặt mình là ai nhưng làm bộ hỏi.

-“Trần Đức..Tôi là bạn trai của Bích Trâm..Anh là...” Đức không để nàng trả lời,hắn bước tới đưa tay ra...mĩm cười.

-“À..Hân hạnh,hân hạnh..Tôi là Hửu Phong,trước kia cùng với Bích Trâm quen biết” Long đưa tay ra..Hai người bắt tay vô cùng ‘thân thiết’.

-“Vậy à..Vậy ..sẳn dịp mời anh Long ngồi xuống cùng nhau dùng bửa cơm đi...Em hả...”Nhìn Bích Trâm..nháy mắt,bóp vai nàng...Ngấm ngầm ra hiệu.Hắn vừa gọi cho Thục Linh nói biển số xe ,muốn nàng gắn thiết bị định vị để theo dỏi tên nầy cho nên cần Bích Trâm phối họp để Thục Linh có đủ thời giờ từ biệt thự chạy đến làm ‘công tác’.

-“Anh quyết định đi..” Tuy chưa hiểu nhưng Bích Trâm vẩn miển cưởng ngoan ngoản phối họp.Tên nầy thật là ‘to gan’dám lợi dụng tinh thế hôn mình...Sau nầy sẻ ‘tính sổ’ với hắn...Tuy nghỉ vậy nhưng hai má nàng nhuộm hồng,tránh ánh mắt tinh nghịch của Thanh Phương ,Phương Trang.

-“Không biết ý anh Long thế nào” Đức mĩm cười..

-Như thế thì còn gì bằng..Tôi cũng chỉ một mình.

-“Vậy thì tốt quá...Càng đông người càng vui...xin mời” Đóng kịch thì phải cho xuất sắc...Rất là ‘gentlemen’,Đức kéo ghế cho Bích Trâm,Thanh Phượng,Phương Trang .Mọi người cùng ngồi xuống.Phục vụ đem menu tới.

-“Nà..Làm ra vẻ tự nhiên..phối hợp cho tốt...Người bạn nầy của cô..Tên nầy có vấn đề” Trong khi Thanh Phượng,Phương Trang gọi thức ăn..Hắn cầm tay Bích Trâm ra vẻ âu yếm,rù rì bên tai nàng.

-“Hi hi...Phối hợp thì phối hợp nhưng đừng quá đáng nha...Vấn đề gì?” Bích Trâm ‘cười’ rúc rích...Cũng kề miệng sát tai hắn rù rì.Nhìn vào ai cũng có cãm giác cả hai đang tình tự .

-“Lúc nãy bên ngoài..Tôi chính mắt thấy gả tháo thiết bị định vị dưới gầm xe của cô...Nà...Đừng nhìn..Coi chừng hắn nghi ngờ..”Hắn lại cầm tay nàng vuốt ve rồi đưa lên mủi hôn hít...Không lợi dụng cơ hội ‘kiếm chát’ một chút thì không phải là Trần Đức rồi....’Wow’...thơm thiệt.

-“Bổn ‘cô nương’ sẻ tinh sổ với anh sau..” Bích Trâm ngắt mạnh đùi ... Hắn thì thào ngay vành tai .hơi thở nóng hổi khiến nàng rởn tóc gáy...Thanh Phương,Phương Trang vừa xem menu vừa bấm bụng cười khi thấy Thủ trưởng ‘chịu khổ’.

-“Anh Đức là người trong thể chế?” Mặt ngoài cười ‘thân thiết’ nhưng lòng không cười được khi thấy người trong mộng tình tự với đàn ông khác...Long tìm cách hỏi một câu để ngăn cảnh âu yếm ‘chướng tai gai mắt’.Gả làm sao không biết được thân phận Chủ tịch huyện của người trước mặt nên câu hỏi có tích cách thăm dò trình độ thâm sâu của con mồi.Nếu hắn không nói hắn là Chủ tịch huyện thì hắn có chút tâm cơ đã đề phòng,gả sẻ cẩn thận hơn trước khi hạ thủ,còn nếu như vênh váo tự đắc khoe khoang thì chỉ là thằng nhóc gặp thời vớ được cái lồn vàng...Vậy thì không cần phải kiêng kỵ..Chỉ cần gả sạch sẻ gọn gàng, không để lại dấu vết và chỉ cầm tìm một lý do để khiến chị Năm thấy gả ra tay là chuyện cần thiết.Thế là xong.

-“Ha ha...Hiện giờ tôi là Chủ tịch huyện nho nhỏ thôi..Huyên Lấp Vò...” Đức ‘kiêu hảnh’ ưởn ngực đáp...

-“Hả?ha ha..Tuổi trẻ tài cao...Anh còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tich huyện..Tương lai không cần phải nói nửa...Đức Chủ tịch..Cạn ly..Tôi trước kia trong quân ngủ tới quân hàm Đại tá nhưng nay đã xuất ngủ làm ăn buôn bán nhỏ..Mai nầy nhất định sẻ đến huyện thăm Lấp Vò kiêm chút tiền .Chừng đó mong Đức Chủ tịch ra tay tương trợ cho...” Long ‘vui vẻ’ nâng ly uống cạn...

-“Ậy..Anh Long đừng nói vậy mà...Anh là bạn của Bích Trâm thì cũng là bạn của Trần Đức tôi...Anh Long khi nào có trở cuống Cao Lảnh,cứ nói tên Trần Đức ..Anh đi đến đâu cũng không thành vấn đề” Đức kiêu hảnh vổ ngực..Cử chỉ vô cùng ‘cao cao tại thượng’.

-“Ha ha...Đức Chủ tịch.Anh thật là sảng khoai..” Long cười híp mắt,đắc ý khen dồi...trong lòng khinh bỉ...

Biết cá tánh của hắn...Bích Trâm,Thanh Phương,Phương Trang thầm phục.tên nầy diển thật xuất sắc nhưng chưa biết hắn sắp làm gì...

Ngay lúc nầy ,di động hắn reo lên..Liếc nhìn màn hình..Là Thục Linh gọi tới..Hắn bắt máy,nàng chỉ nói ‘xong rồi’ thì cúp ...Tuy vậy hắn vẩn nấn ná thêm một hồi lâu trước khi cúp máy rồi lấy từ trong xách tay cái hộp đưa cho Bích Trâm...

-Cái gì vậy...

-“USB...Xém chút quên rồi,Mai Thảo nói tìm được dưới đáy hồ trong nhà của Trưởng ban Đồng tìm được cái USB,biết anh di gặp em nên nhờ anh giao cho em... Phen nầy em lập công lớn... Ouf..” Đang muốn ‘khoe khoang’ thì Bích Trâm ‘giật’ tay .Hắn biết mình hớ...vội vã câm miệng,ra vẻ ái náy.Cầm lấy hộp đút trở lại vào trong túi xách.

-“Đừng nói nửa..Lát nửa về nhà giao em...” Bích Trâm lườm...

-“Được được...Tối nay ngủ chổ em nha..” Đức thì thầm nhưng Long đang vểnh tay nên nghe được...

-“Anh muốn sao thì sao đi” Bích Trâm ‘thẹn thùng e ấp’...Bàn tay cấu đùi hắn càng lúc càng mạnh về cái tội ‘công khai’..làm như là thật ý...

-“Vậy...Tối nay..Thủ trưởng...Em và Phương Trang đến nhà bạn bên Bình Minh chơi,sáng về...Không dám làm phiền hai người...”

Bích Trâm ,Thanh Phượng,Phương Trang là người thông minh,dưới đáy hồ sen đã lặn tìm nát mà không thấy gì,bây giờ nghe hắn nói Mai Thảo tìm được cái USB liền tỉnh ngộ.Cách đây vài phút hắn nói tên Long nầy có vấn đề,gả gắn máy định vị dưới gầm xe nàng,còn nói tình cờ gặp nàng ở đây,đem mọi chuyện xâu lại với nhau...Bích Trâm biết thì ra hắn đang giăng bẩy, nên cố ý ’giật’ tay hắn.không cho hắn ‘tiết lộ’ quá nhiều...Theo bên cạnh Bích Trâm đã lâu,qua lời nói ,ánh mắt của nàng,Thanh Phượng,Phương Trang rất hiểu ‘thông điệp’ nên nhịp nhàng phối hợp tạo thành một kịch bản hoàn hảo,không chê được

‘Người có tịch thường hay rục rịch...bắn 1 quả M41 vào phòng khách của biệt thự làm cháy rụi,tưởng là mọi việc đã xong nhưng không ngờ dưới đáy hồ còn có một vật quan trọng như vậy.Mình đã quá sơ xuất rồi..thằng già kia không ngờ quỷ quyệt như vậy...Nhưng cũng may,đang tìm lý do để giết thằng nầy một cách danh chánh ngôn thuận với chị Năm..Không ngờ người cung cấp lý do nầy chinh là hắn...’Long tảng lờ làm như không để ý..âm thầm cười lạnh,suy nghỉ ra tay càng sớm càng tốt...

-“Ông trời cũng giúp mình...Có hai con kia còn đáng ngại một chút..Ha ha.. Chế ngự Bích Trâm không thành vấn đề..Thằng nầy là con cặc gì..Đụ má..Tối nay tao sẻ chơi nó trước mặt mầy...”

Long khoái trá nghỉ tối nay bẻ khóa dộng đào...

Gả không bao giờ nghỉ mình đang bị lọt vào bẩy...Nếu đối phương mời gả tới thì gả sẻ dè dặt cẩn thận suy nghỉ trước sau..cái nầy là ‘tình cờ gặp nhau’... do gả tạo ra mà...Đâu có ai thần thông quảng đại như vậy..Giăng bẩy để gả chui đầu vào?Có đánh chết gả cũng không tin...Mà cho dù giăng bẩy?Thằng nhóc thôi mà...Làm được con cặc gì gả...

-“Ây ui..Quên là đã có hẹn với người bạn...Xin phép đi trước...Chủ tịch Đức,Bích Trâm..hai cô...Ngày khác gặp lại.” Long nhã nhặn đứng lên,kêu phục vụ tinh tiền...

-“Ậy..Sao lại như vậy..Chúng tôi mời anh mà..nếu anh muốn mời chúng tôi thì để bửa khác..” Đức phát tay,mĩm cười.

-“Vậy.Cám ơn nhiều..Được..Quyết định như vậy..Hôm khác tôi mời...” Long cười rất tiêu sái,quay lưng bước đi,vừa quay lưng,nụ cười liên tắt,thay vào đó là trề môi khinh thường..”Bửa khác?hắc hắc..Tối nay tao sẻ đãi mầy coi cho đã mắt..Cho mầy mãn nhãn xem tao chơi con Bích Trâm thế nào...

***