Thằng Đức

Chương 186: Một Bức Hình




***

Cao Lảnh

Tại UBND Tỉnh ,hôm nay cuộc họp thường lệ nhưng không thường chút nào.trái lại rất đặc biệt .Mọi người hầu như hiện diện đông đủ nhất là có mặt của Trưởng ban Đồng,thường thì lảo chỉ xuất hiện trong các buổi họp quan trọng ở Tỉnh ủy,nhưng hôm nay lại xuất hiện trong phiên họp nầy.Lảo ngồi như vị thiền sư đang thiền,mắt nhìn mủi,mủi nhìn tâm.Đã hơn một giờ đồng hồ rồi,có điều là không một ai thấy kỳ quái,hơn nửa còn phấn khích và đang chờ coi kịch hay không có vẻ buồn ngủ hoặc ngáp.

Bí Thư Đàm Quốc Bảo vì lý do sức khỏe nên thường xuyên không có mặt,Hiện nay Phó Bí Thư Tỉnh ủy Kiêm Chủ Tịch Tỉnh Trương Hạo Nam là người Chủ trì các cuộc họp,ông ngồi ngay ngắn tinh thần phấn chấn chăm chú lắng nghe,cho ý kiến chỉ đạo,Thư ký Hoàng Kỳ ngồi ngay phía sau lưng,tập trung tinh thần cao độ để ghi chép.

-“Còn chuyện gì nửa không?Nếu không cúng ta tan họp”.Trương Hạo Nam đảo mắt một vòng rồi ngừng ở Chánh văn Phòng Diệp dò hỏi.

-“Khụ khụ...Tôi xin nói vài câu...” Trưởng Ban Đồng đang ‘thiền’ bổng ho khan...

-“Trưởng Ban Đồng...Xin mời” Chủ tịch Nam cười...

-“Ậy...Gần đây tôi tin rằng các vị ít nhiều cũng có nghe qua những phát ngôn bừa bãi càng ngày càng quá đáng trên mạng.Chuyện khác thì không nói nhưng chuyện nầy thì khác.Danh dự và uy tín của một cán bộ lảnh đạo không thể bất cứ ai cũng có thể đem ra bàn tán một cách vô căn cứ...Thiệt không ra thể thống gì...” ‘rầm’...Lảo nói tến đây,vổ tay lên mặt bàn,bộ dáng rất tức giận.Mắt nhìn quanh,vô cùng nghiêm túc.

-“Trưởng Ban Đồng..Có phải ông muốn nói đến chuyện lùm xùm mấy bửa nay trên Phây bù...Aiz...Thây kệ đi,nước ta dân chủ mà,họ nói gì thì nói,một thời gian rồi im thôi.Nhưng mà nói gì thì nói,chuyện nầy tuy không kêu đích danh nhưng rỏ ràng là đang nhắm vào Chủ tịch huyện Lấp Vò.Thiệt là không nên.”Chánh văn Phòng Diệp khôn khéo phối họp.

-“Đây là cán bộ lảnh đạo được Trên bồi dưởng và đề bạt...Nếu có người muốn bôi nhọ,nhất định phải nghiêm túc xử lý nhưng trước hết tôi đề nghị thành lập một tổ điều tra để có thể vừa cho dân chúng một sự rỏ ràng vừa trả lại sự công đạo cho người trong sạch.Các vị nghỉ sao?” Nói tới đây,Đồng ngừng lại,cầm ly trà hớp một ngụm,chờ phản ứng của ‘phe địch’...Lảo đắc ý,tôi không nói là bơi móc hắn nha,tôi chỉ muốn chứng minh hắn trong sạch mà thôi.Trừ khi các người không muốn như vậy có nghỉa là gì...Con nít cũng hiểu mà.

Trưởng ban Hằng thầm cười lạnh...Củng may là hắn đã liệu trước lảo già và mụ Diêp sẻ đi nước cờ nầy.Nàng liếc mắt về hướng La Định Quốc và Thái Vân Cơ.La Định Quốc mặt không đổi sắc nhưng trên mặt Thái Vân Cơ có nét cười,không biết đang nghỉ gì nhưng theo giọng điệu của hắn,Thái Vân Cơ nhất định là phe ta nhưng độ trung thành của La Định Quốc khó mà nắm bắt.

Hai giờ trước...

Mặc dù nghe Phương Linh nói nhưng Thúy Hằng vẩn thấy lo lo,không biết hắn có ‘nhám tay’ trong vấn đề tiền cứu trợ hay không,nếu có thì cũng không phải là chuyện lớn gì,thu xếp một chút là được.Nhân vô thập toàn mà.Nàng có chút tức giận,xảy ra chuyện lớn như vậy dù sao cũng nên gọi cho nàng một tiếng để ‘thu xếp trước khi chuyện tầy quầy ra.Nàng không biết hắn nghỉ gì nửa.Nghỉ một hồi,cãm thấy không yên tâm,nàng định gọi cho Diểm,dù sao trong quá trình cứu trợ,con Diểm là Phó Chủ tịch tỉnh,phụ trách chương trình nầy,như vậy phải biết ít nhiều chứ.

Ngay lúc nầy,di động reo lên.Liếc nhìn màn hình,nàng thầm mắng “tên mắc dịch,nhắc tiền nhắc bạc cũng đở...”

-“A lô...Tưởng cậu vẩn còn nhàn hạ chứ...Ừm,quên nửa...Chúc mừng nha...đã là papa rồi” Tâm trạng đang bực bội. Thúy Hằng bắt máy, không khách sáo sẳn giọng.

-“hi hi.Hằng trưởng ban.Sao vậy?Có gì không vui?” Đức ởm ờ giả mù sa mưa hỏi.

-“ Tình hình có lẻ bất lợi vậy mà cậu còn cười được sao? “ Hằng oán giận nói nàng sắp có cuộc họp,nghe phong thanh lảo Đồng kia sẻ có động tác bất lợi cho hắn vậy mà hắn vẩn còn cười được.Thiệt không hiểu nổi mà.

-“Hi hi..Thì cũng là vì chuyện nầy nên mới nhờ Dì giúp đở..Không có Dì là không được” Giọng hắn nịnh nọt khiến Hằng nghe mát ruột,bực bội tan biến.

-Cậu biết vậy thì tốt,nói đi,muốn tôi làm gì?

-Nói đúng ra là không cần làm gì hết...Ha ha...Chỉ cần Trưởng ban Đồng nói sao thì cứ hưởng ứng theo là được nhưng khéo léo một chút,phải làm cho ra vẻ bất đắc dỉ ...

-“Thì ra cậu đã có kế hoạch giả trư ăn hổ... “Hằng vở lẻ.

-Chuyện nầy không khó chứ?

-Không khó,nhưng chỉ có mình tôi sao?

-Dỉ nhiên là không,thêm một hai người nửa mới náo nhiệt,Còn tùy Chủ Tịch Cơ và Quốc Giám đốc Sở .Thôi không nói nhiều nửa,cám ơn trước nha...Mai mốt gặp.

-“Ê...khoan ...” Hắn đã cúp máy rồi,Hằng có chút tức giận,nàng còn chưa kịp thông báo Bí Thư Lệ và Chủ tịch Diểm sắp tới Đồng Tháp.

Bây giờ khi nghe Đồng một câu,Chánh văn phòng Diệp một câu như hát bè với nhau,Hằng thầm khâm phục “đúng là tuổi trẻ tài cao “,xem ra hắn đã lường trước mọi chuyện.Mình cũng phải ‘phản đối’ một chút mới được.Bởi vậy tằng hắng vài cái ‘lấy giọng’ rồi hùng hồn phát biểu.

-Tôi phản đối... Có đơn thưa không?Rỏ ràng là không có mà.Chúng ta làm việc nhất định phải có qui luật vận hành,việc nầy không có cơ sở

Nếu chỉ vì có người nói ra nói vào trên mạng xả hội mà chúng ta điều tra một cán bộ lảnh đạo cấp huyện...Như vậy không thỏa đáng chút nào.

-“Tôi hoàn toàn đồng ý với phát biểu của Trưởng ban Hằng.Ví dụ nha...Có lý nào ngày mai trên mạng ì xèo nói tôi hay là Quốc Giám đốc hay Chủ Tịch Hoàng cái gì gì đó rồi thì mở cuộc điều tra? Chúng ta rảnh lắm sao?” Thái Vân Cơ ánh mắt có ý cười,liếc nhanh về hướng Trưởng ban Hằng.

-“Hi hi ha ha..” Phòng họp rộn lên tiếng cười.

-“Ha ha.Chuyện nào cho ra chuyện đó.Tôi thấy ý kiến của Trưởng ban Đồng không tệ.Không phải là bới lông tìm vết mà là làm rỏ ràng minh bạch để phục chúng phục người.Có như vậy,sau nầy công tác của Chủ tịch huyện Lấp Vò sẻ dể dàng hơn nhiều.” Chánh văn Phòng Diệp hòa ái nói...

Tình hình,hai người phản đối,hai người thuận...La Định Quốc ngồi như thiền,lảo không có ý kiến.Phó Chủ tịch Hoàng bận bịu với cái I phone.Xem ra tinh hình bây giờ Trương hạo Nam phải phát biểu rồi.Giờ phút nầy Bí Thư Thái Điệp của Cao lảnh cũng là Tỉnh ủy viên lên tiếng.

-Tôi ủng hộ ý kiến của Chánh văn phòng Diệp..Làm sáng tỏ vấn đề cũng tốt.

Nhìn Thái Điệp với ánh mắt thân thiết.Chánh văn phòng Diệp mừng rở,đang nghỉ có phải ‘gió đã đổi chiều’?Bí thư Thái Điệp đã biết phân biệt được thị phi?Phải nói cho thằng Tín của mình để nó mừng mới được.

Trưởng Ban Hằng thở phào,như vậy thì được rồi...Không phá đi kế hoạch của hắn..Mừng nhất là Trương hạo Nam.Lảo đang trong tinh trạng bên này không được,bên kia cũng không xong.Nghe Thái Điệp ‘thuận’ với Trưởng ban Đồng và Chánh văn phòng Diệp.Lảo liền vổ bàn quyết định.

-Được...Cứ quyết định như vậy..Nếu không còn gì nửa ..Giải tán.

Ngay sau khi buổi họp ở Tỉnh ủy chấm dứt,tiếng xầm xì không ngừng phát tán khắp nơi.Rồi không biết từ đâu có tin khủng “Chủ tịch huyện Lấp Vò sắp bị ngừng chức...Sẻ có an bày khác.

Tại Ủy ban huyện, Đã hai ngày rồi,Thi không nhận được chỉ thị gì của hắn.Nàng vẩn thản nhiên làm việc của mình.Tin đồn chung quanh không làm nàng nao núng,Những ánh mắt trước đây nhìn nàng thân thiết bổng trở thành xa lạ.Cả năm người Thi ,Hoa,Thủy và hai người mới là Thơ,Chi dường như bị cô lập và vì vậy vô tình xích lại gần nhau hơn.

Vừa qua 10 giờ sáng,một chiếc xe chạy vào khuông viên bải đậu xe của ủy ban,ngừng lại.Một bóng người bước xuống.Còn ai trồng khoai xứ nầy ngoài Chủ tịch Đức.Chở mấy ngày nhưng bụng của Kiều Nga,Kiều Chinh vẩn chưa có dấu hiệu sắp sanh...Cãm thấy đã đến lúc lật bài..Hắn đi xuống Cao Lảnh một mình trước.Lái xe Ngọc Như và Thục Linh cùng Phương Anh xuống sau trên chiếc xe khác,Tất cả không cần ở khách sạn nửa.Biệt thự của Mỷ Chi đã xong rồi.

Trái với những lần trước bình dân đơn giản,lần nầy hắn ăn mặc như tài tử xứ Hàn,như là đi du lịch mới về.Sắc mặt tươi rói,gặp ai cũng chao hỏi mĩm cười thân thiện,Dỉ nhiên là cũng được chào lại rồi đi lẹ lẹ như là bị ma đuổi.

-“Trở xuống rồi à..Quên nửa,Chưa chúc mừng cậu lên chức papa..” Thi mĩm cười,thấy lòng vui lên khi gặp hắn,những ngày hắn không có ở đây,nàng thấy thật trống vắng.

-Ha Ha.Chị Thi...Wow..không gặp mới mấy ngày ..Chị đẹp ra đó nha...

-“Làm cha rồi mà không đàng hoàng,vẩn lẻo mép...” Thi lườm.

-Hi hi...Vậy sao?Ừm...chị Ngọc Thơ công tác thế nào?Có vấn đề gì không?

-“Không có gì..Còn có cô Lan Chi từ Cần Thơ cũng đã bắt đầu “...Thi báo cáo...Lòng thấy vui vui.Không có hắn,vặn phòng thật tẻ nhạt.

-Vậy à.Sao sớm vậy...Thôi được,chị nói với họ...Trưa nay tôi mời đi ăn cơm. Ừm,gọi Phó Chánh văn Phòng Hoa đến gặp tôi

-“Được..” Thi ngạc nhiên,hắn không có chút nào lo lắng,làm như không có gì vậy.

Đức vào văn phòng mình,Thầm gật gù tán thưởng.Mấy ngày qua Thi sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp.Hắn lấy ra một khung hình để lên bàn...mĩm cười hài lòng...Ngay lúc nầy chợt nghe tiếng của Mai Văn Trường bên ngoài.

-“Thư Ký Thi..Chủ tịch Đức đã về rồi à...”Mai Văn Trường lúc nầy như đang ngồi trên đống lửa.Lảo coi như mình đặt ‘Tài’ ra ‘Xỉu’ nhưng còn nước còn tát,Lảo đang ngồi trong văn phòng thì nghe Thư Ký mình nói Chủ tịch Đức đả trở lại văn phòng nên lảo vội vả đến thăm dò tinh hình để tìm ra kế sách vẹn toàn.Nói nào ngay ,lảo vẩn còn chút hy vọng,Chủ tịch Đức có chổ dựa khủng mà,có lý nào như vậy.

-“Dạ ... Chủ tịch dang ở trong văn phòng..” Thi đứng lên định vào thông náo..Ngay lúc nầy cánh cửa mở ra...

-Ha Ha..Chủ tịch Trường..Ông khỏe chứ..Mời vào..Chị Thi,cho hai ly cà phê làm ơn...

-“Đức Chủ tịch..Gặp lại cậu thiệt là mừng...Ha ha..” Văn Trường sửng sốt khi thấy hắn không có vẻ gì lo lắng,hình như còn rất phấn khởi.Vì vậy cố làm ra vẻ vui vẻ theo chân hắn bước vào văn phòng nhưng trong lòng đang rối ren .

-“Hôm may mới có dịp chúc mừng Chủ tịch Đức lên chức làm cha...Đứa nhỏ thế nào.mạnh khỏe chứ?” Tuy trong lòng đang héo hắt nhưng không hổ thẹn là kinh nghiệm đường đời phong phú và lịch thiệp,Văn Trường vẩn ân cần thăm hỏi .

-Ha ha...Thằng bé khỏe lắm...Đẹp trai giống như tui,còn hơn nửa à..Cũng nhờ một phần giống má nó..nà...Đây là hình nó nà..” Đức đưa khuông hình cho Văn Trường..Lảo cầm lấy nhìn vào..Nét mặt ngưng trọng..Lo lắng trong lòng hoàn toàn biến mất,nhường lại cho sự kích động,lảo run run cố giử vẻ bình tỉnh nhưng giọng nói run run...muốn chính tai mình nghe cho rỏ.

-Chủ tịch Đức..vị nầy là...

-Hả.Ồ..Là ông ngoại của bé Thịnh...Con tui đó..dể thương hong...đây là bà xả..hi hi mới sanh nơi nhìn hơi béo một chút.Bây giờ là Thiếu tướng nhưng sắp lên Trung tướng rồi.Cục A02 hình như là An ninh nội địa gì đó..Tui không rành lắm.

Hắn cố tình ‘phớt lờ’ ánh mắt ‘kinh hải’ của Mai Văn Trường...Lưng lảo hình như khom xuống rất nhiều.Người trong hình này chính là Tổng Bí Thư chứ ai..Là ông ngoại của ‘bé Thịnh’..Bé Thịnh là con của Chủ tịch Đức..Vậy Chủ tịch Đức chính là ‘Kim Đao phò mả’ rồi.Trong phút chốc,Văn Trường ‘đứng hình’...Cãm thấy mừng hơn trúng số độc đắc...Đúng là mua ‘Tài’ thì ra ‘Tài’..mà là ‘Tài’ lớn...

-“Dể thương...” Ây da..Tui phải nói bà xả kiếm một món quà cho cháu mới được..” Văn Trường hận không thể về văn phòng ngay để gọi cho bà xả báo tin mừng vỉ đại này..Chủ tịch Đức mất chức?Hừ..Trong bụng lảo khinh thường thằng khốn nào dám tung tin đồn bậy bạ...Nếu mà lảo biết được là thằng nào thì lảo sẻ tát cho vở mồm.Văn Trường có nằm mơ cũng không ngờ người mà lảo đang nguyền rủa đang ngồi trước mặt.

Mấy ngày nay thấy hắn ở Cần Thơ vừa chờ song Kiều ‘đập bầu’ vừa hoạch định ‘ngàn dậm’ đặt bẩy bắt chuột...Hôm nay trở xuống để coi con chuột nào ra đàng...

-“Chủ tịch Đức..Từ sáng nay rộ tin đồn cậu sẻ bị điều đi nơi khác..Làm tôi thật lo lắng..” Trong văn phòng tuy chỉ có hai người nhưng Văn Trường vẩn nói nhỏ,sợ ‘người ngoài’ nghe được.

-“Hả?Có chuyện nầy sao?” Đức bấm bụng cười...thầm khen Thái Điệp và Ngọc Lan,Phương Linh rất có thiên phú đóng kịch và làm ‘Bà Tám’.

-“Chuyện nầy là thật.Nhất định không thể coi nhẹ ,Cũng chính vì chuyện nầy mà trong ủy ban hiện nay vô cùng xáo trộn.Cần phải chấn chỉnh lại mới được.” Văn Trường tỏ lòng trung.

-“Tốt..Chuyện này giao cho ông.Lát nửa Tôi đi gặp Bí Thư Nga...Chuyện cột đèn,tôi đã quyết định khởi tố công ty Hồng Ngọc.

-“Chủ tịch cứ yên tâm,chuyện nầy tôi nhất trí với cậu...Ừm...Hay là chiều nay có nể mặt đến nhà ăn bửa cơm...Tôi nói bà xả làm vài món,mình làm vài ly coi như chúc mừng sơ bộ Chủ tịch huyện lên chức làm cha.” Văn Trường mong đợi...Lảo quyết chí bám lấy cành cây cổ thụ nầy.Có chết cũng không buông.

-“Được,vậy thì tối tới nhà ông ăn ké bửa cơm..cám ơn trước nha...” Hắn vổ vai lảo vô cùng thân thiết khiên Văn Trường cãm động muốn rơi nước mắt thầm nghỉ tổ tiên đúng là hiển linh.

‘Cộc cộc côc’..Có tiền gỏ ,Thi mở cửa bước vào.

-Chủ tịch,,Bên ngoài Phó Chánh văn Phòng Hoa và Trưởng Phòng Thủy đã tới...

-“Được...Mời họ vào” Đức phát tay...Văn Trường thấy đã đến lúc cáo từ..lảo đứng lên..

-Tôi về văn phòng..Tối gặp ha...Lúc đó nói chuyện nhiều hơn...

-“Ừm dược...Từ từ đi .Tối gặp...” Đức gật đầu,mình vừa về tới,cho dù là có ý nghỉ ra sao đi nửa,coi như không tệ,nếu có cơ hội nói với bà xả ‘nâng’ lảo lên một chút...

...

-“Chủ tịch huyện...Chúc mừng anh lên chức hi hi..” Vừa bước vào,Hoa liên nở nụ cười quyến rủ,bên cạnh,Thủy thầm mắng con quỷ ‘ lẳng lơ’.Nàng cũng chúc mừng lảnh đạo có con đầu lòng..

-Ha ha.Cám ơn...Ngồi đi.Ừm...Phái đoàn Đà nẳng đã tới ,tôi gặp họ ở Cần thơ,Bây giờ có lẻ họ cũng đã tới đây rồi,có liên lạc với hai cô chưa?

Thủy ,Hoa nhìn nhau ánh mắt người nầy hỏi người kia...Hoa lắc đầu.

-Chưa nhận được tin tức...

-”Không sao,tôi đã nói với họ là cứ từ từ không gấp,để họ thảnh thơi một chút nay mai chắc chắn sẻ liên lạc với hai cô.Như vầy đi nếu ngày mai mà họ chưa liên lạc thì gọi số nầy..” Hắn đưa số di động của Liên cho hai người..Cầm tách cà phê lên hớp một ngụm rồi mĩm cười vừa tung bom tấn vừa đùa.

-Tôi đã có nói chuyện sơ bộ qua rồi.Lần nầy xuống Đồng tháp sẻ đầu tư 100 tỷ,nhưng chưa biết là vào siêu thị hay nhà máy thực phẩm..Hai người chỉ cần tiếp đãi cho tốt..Đừng làm khách đầu tư chạy..Có hiểu chưa?

-“100 tỷ?”...Hoa như hóa đá,Thủy sửng sờ.Số tiền đầu tư 100 tỷ là con số thiên văn..Chưa chi đã được rồi? Tuy là không phải hai nàng ‘kéo’ về nhưng sau nầy thành tích vang dội sẻ rơi trúng đầu.Tương lai việc thăng tiến không có phần mới là lạ,có thể coi như là vật trong túi...Chuyện tiếp đãi là chuyện dể dàng nhất,hướng dẩn xem danh lam thắng cảnh,ăn nhà hàng xịn.Tất cả do huyện đài thọ.Chuyện như vậy mà không làm dược thì đi chết cho rồi...Thủy kích động hứa hẹn.

-Chủ tịch yên tâm.chúng tôi nhất định sẻ tiếp đãi chu toàn,quyết không sơ xuất...

Phó Chánh văn Phòng Hoa nghe cụm từ ‘100’ tỷ thì choáng váng mặt mài,mừng run lên...Đang nghỉ nếu xong chuyện nầy, tương lai ‘đá’ lảo Bân ra ngoài không có gì khó khăn hết .Nàng mừng muốn xỉu vì kích động nhưng chưa hết.Hoa chợt thấy trên bàn hắn có 1 khung hình để hơi nghiêng xéo,vừa đủ để nàng thấy một bức hình gia đình của Chủ tịch huyện Đức,trong đó gương mặt ‘quen thuộc’ của ông già khiến Hoa ‘đứng hình’ cũng như Văn Trường lúc nãy...

Thủy thấy bổng nhiên Hoa có hành động kỳ lạ,nàng theo ánh mắt của Hoa nhìn theo...Rồi cũng đứng hình...

-“Chủ tịch huyện..Đây là..”Hoa run run hỏi...

-“À...đây là bà xả tôi,nà bé Thịnh con tôi đó..đẹp trai lắm giống như ba nó vậy.Tên Thịnh là do Ông ngoại đặt..Thịnh có nghỉa là thịnh thế cũng có nghỉa là thịnh vượng” Đức khoe...

-“Đúng ha..Đẹp trai thiệt...Dể thương quá...”Thằng bé nằm trong lòng ông ngoại, hai mắt đang nhắm không thấy mặt rỏ lắm nhưng Hoa,Thủy vẩn trầm trồ khen lấy khen để...Không hẹn nhưng chí lớn gặp nhau,cả hai lúc nầy trong đầu cùng có ý nghỉ :gặp được Chủ tịch Đức đúng là cơ hội ngàn năm một thuở của trời cho...Liếc nhìn Hoa,Thủy âm thầm tính toán,con quỷ nầy đi trước một bước...nhưng chưa chắc đâu,bà sẻ đuổi kịp mi..Chờ coi đi...Con Thi nầy sao ngu thiệt,xem ra phải chỉ điểm nó mới được.

...

-Ừm..Bây giờ tôi đi gặp Bí Thư Nga có chuyện cần bàn...Ừm..Quên nửa..Lát nửa tôi có mời hai nhân viên mới đi ăn cơm trưa ..Nếu có hứng thú thì đi chung...

-“Hi hi..Vậy thì cám ơn trước nha...”Cười quyến rủ Thủy nhanh chóng nhận lời. Dường như sợ Chủ tịch Đức đổi ý.

-“Hiếm khi được Chủ tịch đãi ăn...Hi hi..Anh ra tiền..Em ra sức” Hoa đùa...

-OK..Về làm việc đi..lát trưa gặp...

Cả ba đi ra ngoài,hắn đi về hướng văn phòng của Bí thư Nga.Thầm cười lạnh...Những người đến đầu tiên gặp hắn là bạn..Những người khác..hắc hắc...

Rời văn phòng Đức,Văn Trường bước chầm chậm ra vẻ ung dung rồi nhanh dần,nhanh dần đi vè văn phòng mình.Lảo cần phải báo tin khủng nầy cho bà xả biết mới được... Vừa vào tới văn phòng,lảo vội vả lấy di động ra bấm.

Hai ba ngày nay Kim Khánh cái mặt lúc nào cũng như ‘bánh bao chiều’.Tưởng phen nầy có thể ra oai một chút làm con chim đầu đàn ra sức cho Chủ tịch Đức để có thể vào hội đồng quản trị của một khu mua sắm siêu thị có tầm cở quốc tế...Nghe đã thấy phê rồi.Ai dè nửa đường đứt đoạn,Khánh không cam lòng nhưng biết làm sao hơn..Aiz..Đúng là ý trời mà.Bên cạnh ,Thu Phong cũng đang tiu ngỉu,chờ gặp hắn mấy ngày nay,nhưng tin lành đâu không thấy,tin dử thì dồn dập tới.Lúc đầu,Phong vẩn cho là không có gì nhưng từ lúc cái tin hắn sắp bị bím chức rộ lên,Phong đã mất niềm tin.Mấy ngày nay coi như công dã tràng rồi.

-“Xin lổi nha Phong...Chị không ngờ chuyện như vậy..” Khánh biết Phong thất vọng nên ngượng nghịu xin lổi.Mấy ngày nay bà nổ muốn điếc tai người ta nay không được gì nên vô cùng ái náy.

-“Bỏ đi...Cái gì xin lổi chứ...Aiz...Có ai biết được ngày mai...Chị cũng không muốn như vậy mà...”Phong cười gượng.Nàng đang nghỉ không biết làm sao ăn nói với ông chồng mình đây.Mấy ngày rồi lảo cũng nóng lòng.Dù muốn dù không Phong cũng nán lại vài ngày,chờ có kết quả chính thức là hắn ‘rơi đài’ rồi mới tính...Bây giờ chưa chính thức có nghỉa là còn nước còn tát.

Ngay lúc này chuông di động của Khánh kêu inh ỏi.Bà nhìn màn hình thầm rủa :’lúc cần gọi thì lảo trốn biệt lúc không cần thì gọi’.

-“A lô..Chuyện gì?” Hầu như quát lên trong điện thoại...Nhưng sau đó không biết lảo nói gì,Phong thấy hai mắt chị họ mình trợn trừng,miệng há hốc thành chử ‘O’ ,quả trứng gà có thể nhét vào được.

-“Ông đừng có gạt tui nha...Coi chừng tui thiến ông đó...Thiệt..Ờ ờ...Được được...Tui đi liền”...Cúp máy,nét mặt Khánh sửng sờ...rồi đỏ lên vì phấn khích...

-“Chuyện gì vậy chị họ?” Thấy Khánh nghe máy xong thì như bà điên Khiến Phong hoảng sợ,không biết đã xảy ra chuyện gì.

-“Đi..mình đi chợ...Chiều nay Chủ Tịch Đức tới nhà ăn cơm...Ha ha ha...”Khánh nhìn quanh rồi ghé tai Phong rù rì...như sợ có ai nghe lén,mặc dù trong nhà chỉ có hai người?Đến lượt Thu Phong trợn mắt há mồm..y chang như chị họ cách đây vài phút.Giọng nàng run run.

-Thiệt..Thiệt...? Hắn...hắn ” Thu Phong ‘đứng người’ miệng lắp bắp...Là một thế lực ‘khủng’...

-“Không giả đâu,nếu lảo dám đùa,chị sẻ thiến lảo...Đi..mình đi chợ...Tối nay làm vài món... Khánh cuốn quít thầm nghỉ không biết phải mua món quà gì để mừng Chủ tịch Đức sinh con đầu lòng đây ha.Không phải đâu là cháu của Tổng Bí Thư mới đúng...Khánh ngẩn ra,lần đầu tiên trong cuộc đời mới thấy mua quà cho VIP thiệt là không dể chút nào.

Khánh kéo tay ,Thu Phong bước theo như cái máy...Nàng còn đang bàng hoàng.

“Trúng mánh rồi...” Thu Phong mừng run.Tim đập thình thịch..Bằng mọi giá phai lập quan hệ tốt mới được...Phía sau hắn là cây cổ thụ ‘ngàn năm’rợp bóng mát...

Lúc nầy trong văn phòng của Phó Chủ Tịch huyện.Thông đang nhàn hạ cho cá ăn...Hắn nghe thầy bói nói,trong văn phòng nếu nuôi một hồ cá cảnh vừa tăng thêm phần quý phái tao nhả vừa tạo nên một phong thủy tốt rất có lợi cho việc thăng quan phát tài.Thông không tin phong thủy cho lắm nhưng hắn thấy có hồ cá trong văn phòng thì rất là tao nhả cho nên sắm hồ cá và một con cá Rồng ...Một loại cá có nhiều yếu tố “sang” nhất hiện nay vì rồng tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực, đem lại may mắn, thịnh vượng.Phó Trưởng phòng Nhân,em Thông và Chánh văn Phòng Bân cả hai nét mặt đang phấn khích...

-Anh hai...He he...Thằng đó vừa về tới,lảo Trường,con mụ Hoa,con mụ Thủy vội vàng tới bái kiến...Đúng là ngu mà...Chẳng lẻ họ không biết thằng đó sắp ‘văng’?.

-“Không được hổn láo..Cái gì thằng nầy thằng nọ...Không được gọi Chủ tịch huyện như vậy?nghe chưa...” Thông lên giọng giáo huấn em mình,ánh mắt đắc ý...hắn liếc mắt nhìn Chánh văn phòng Bân.

-“Ouf...Phải phải...Thiệt là không nên” Nhân vội vàng ‘sửa sai’...

-“Ậy..Ở đây chúng ta có thể nói đều là người một nhà...Không cần phải câu nệ như vậy..Ha Ha...Nói thật nha,,ngôn từ của Trưởng phòng Nhân rất là chính xác”..Bân bắt đầu nịnh ra mặt...Lảo đã tính kỷ rồi,trên Tỉnh đã thành lập tiêu tổ điều tra do Trưởng ban Đồng làm Tổ trưởng.Có nghỉa là Chủ tịch huyện baby nầy ‘văng’ là cái chắc.Vậy thì ai sẻ lên thay? Thái Hửu Cơ kia đã hết thời,Phó Chủ tịch Tỉnh Vân Cơ rất là không vừa mắt với hắn như vậy khả năng của Nguyển Thông rất cao vì vậy Bân muôn tỏ lòng nương tựa.

-“Chú Bân..Ông nói bậy bạ gì đây?Tui là Phó Trưởng Phòng..Ông gọi như vậy người khác nghe được thì không nên” Khoái tỉ tê nhưng Nhân vờ vịt ‘bắt bẻ’.

-he he..Không sớm thì muộn một chút,chỉ là vấn đề thời gian thôi mà...

-Ha ha ha...

Hai anh em Thông,Nhân cười đắc ý...Đúng vậy,Bân ám chỉ việc Thông lên làm Chủ tịch huyện chỉ là vấn đề thời gian và lúc đó chử Phó của Nhân sẻ biến mất...

-Thôi được,tới giờ rồi..Cùng nhau đi ăn trưa...

-“Anh hai..Anh không tới văn phòng Chủ tịch Đức thăm hỏi một chút cho phải đạo?” Nhân cắc cớ hỏi..giọng rất đểu...

-Còn khuya...”Gặp mặt thì chào một tiếng..Coi như nể mặt lắm rồi..Đi..đói bụng lắm rồi.

Cả ba người hân hoan bước ra ngoài...Vài cán bộ,công chức thấy Thông,gật đầu mĩm cười chào thân thiết,vội vàng tránh sang một bên nhường lối....Thông có cãm tưởng bắt đầu có nhiều người nhìn hắn với ánh mắt thần phục...Chính là cãm giác nầy...Nó sướng làm sao.

Căn biệt thự đã sửa sang xong rồi.Hôm nay Mỷ Chi,Bích và Vịnh Hà dọn xuống Cao Lảnh,Nói dọn thì không đúng,coi như đi đi về về.Dù sao cũng không xa,gần 2 tiếng đồng hồ lái xe thôi mà.Ngày đầu tiên,ba chị em đến nhà hàng K.H ăn cơm.Vừa cấn thai,bụng chưa nhô lên nên dáng người rất chuẩn,hơn nửa,cả ba đêu xinh đẹp,quý phái sang trọng .Chiếc xe là Roll Royce Cullinan thuộc loại xe khủng nên thu hút không ít ánh mắt của người khác.

-“Anh Hai...Nhìn kìa” Đang ngồi trong nhà hàng,Tín kích động hướng ánh mắt ra ngoài...Nghỉa nhìn sang tay phải của mình,bên ngoài bải đậu xe,qua khung cửa ba mỷ nử rất quý phái sang trọng từ chiếc Roll Royce Cullinan bước xuống. Hắn không biết chắc nhưng phỏng chừng giá chiếc xe roll royce cullinan nầy tại việt nam giá cũng không dưới 40 tỷ.Wow..hai anh em nhìn nhau...Ba người đẹp nầy chắc chắn không phải là người bản xứ.

Ba người đẹp vừa bước vào.Bầu không khí đang huyên náo đột nhiên im bặt... Ánh mắt len lén hoặc trực tiếp nhìn với ánh mắt hâm mộ. Vài nhóm người chụm đầu xù xì...

-“Á đù..Roll Royce Cullinan đó...nghe nói hơn 30 tỷ một chiếc” Một bàn 4 người gần cửa.Gả hói đầu vừa ra vẻ sành sỏi siêu xe tỏ vẻ hâm mộ...

-“Cái gì mà 30 tỷ..Ít nhất là 50 tỷ đó ông nội” Gả mặt mụn cùng bàn tỏ vẻ khinh thường sự hiểu biết nửa mùa của gả đầu hói.Đồng thời ánh mắt nhìn ba người đẹp rất nóng bỏng.Trẻ đẹp giâu có...Chỉ cần cua được 1 trong ba nàng là không uổng kiếp nầy...

-“Ba vị...Xin hỏi có đặt chổ trước chưa?” Nhìn Xe và y phục,biết là khách ‘xịn’ ..Tuyết Hoa đích thân đón chào ,nàng nghỉ ba người đẹp sang trọng quý phái nầy chắc là khách của lảnh đạo nào đó nên dè dặt hỏi.

-“Hi hi...Không có...Nếu không còn bàn trống vậy chúng tôi đi nơi khác .Hôm khác trở lại” Mỷ Chi cười...Nàng tình cờ chạy ngang qua nhà hàng nầy rồi quyết định đi vào.Không ngờ ở đây đắt khách,muốn có bàn trống phải đặt trước. Vậy thì thôi,kiếm chổ khác.

-“Thiệt là ngại quá,bàn bên ngoài thì còn nhưng phòng Vip đã hết...Nếu ba vị không ngại” Tuyết Hoa mĩm cười.

-”Phòng Vip? Hi hi..Không cần đâu...” Vịnh Hà phát tay...

-“ Vậy,ba vị..Xin mời.” Tuyết Hoa quay người đi trước

-“Cám ơn” Mỷ Chi mĩm cười.Cùng song Hà bước theo .Tuyết Vân dẩn ba chị em tới một bàn sát cửa kiếng...Trùng hợp thay,cạnh bàn của hai anh em Nghỉa ,Tín...

Mỷ Chi ,Bích ,Vịnh Hà ngồi xuống,phục vụ mang thực đơn tới...

-“Ba vị chắc không phải là người địa phương?”Tuyết Vân mĩm cười,làm quen.

-“Đúng vậy,chúng tôi từ Campuchia về Việt Nam được mấy tháng rồi.Lần bầy xuống Đồng Tháp xem coi có gì đầu tư được..”Mỷ Chi mĩm cười đáp.

-“Cô là bà chủ ở đây à? Nhiều món quá.không biết chọn món nào,hay là bà chủ giới thiệu dùm đi? Vịnh Hà nhìn tờ thực đơn nhăn mặt.

-“Tùy theo các vị muốn bò ,heo gà hay cá..Bò thì có bò sốt rượu vang,bò sốt Tiêu xanh,Heo thì có...” Tuyét Vân đem các món ngon của nhà hàng mình ra giới thiệu..Nói món nào không Bích Hà thì Vịnh Hà cũng gật đầu...

-“Các vị cứ tự nhiên..Thức ăn sẻ nhanh chóng mang đến” Tuyết Vân cười nói vài câu rồi rút lui,trả lại không gian riêng tư cho khách...

-“Bà chủ nầy cũng ‘bá cháy’ ha..Không biết ảnh có tới đây chưa?” Vịnh Hà rù rì..nói nhỏ .

-“Dể gì không chứ...Nhìn đi..Hình như đại đa số người tới đây là cán bộ...” Vịnh Hà đảo mắt nhìn quanh...

Mỷ Chi không nói gi,mĩm cười nhìn quanh.Có lẻ Vịnh Hà nói đúng,theo cách ăn mặc,nàng đoán ra đại đa số ở đây đều là cán bộ nhà nước.Ánh mắt nàng cham phải ánh mắt của Trung Tín..Hắn lập tức mĩm cười gật đầu chào.Mỷ Chi theo phép lịch sự mĩm cười gật đầu chào lại. Chỉ chờ có vậy,hắn lập tức đứng lên bước qua.miệng nở một nụ cười vô cùng tao nhả.

-Các vị...Xin chào.Thật ngại quá,không phải cố ý nghe lén nhưng tình cờ nghe được khi nảy các vị có nói là từ Campuchia về nước đầu tư.Khong biét tôi có thể giúp gì được hay không..” Tín lấy tờ danh thiệp đưa tới cho Mỷ Chi...Nàng cầm lấy.

‘Phó Chủ Tịch Thành Phố Cao Lảnh Nguyển Trung Tín’...

-“Anh là Phó Chủ Tịch Thành phố?” Ghé mắt ‘đọc ké’ tấm danh thiệp.Bích Hà ‘ngạc nhiên’.

-“Đúng vậy..Tôi phụ trách Phòng đầu tư của thanh phố,hy vọng có thể giúp được các vị”...Tín mĩm cười đáp...Câu hỏi và ánh mắt ngạc nhiên của Bích Hà khiến Tín đắc ý...Với ánh mắt nầy mà đã không ít cô gái đã ngả vào lòng hắn...Được một Phó Chủ tịch Thành phố trẻ tuổi tiền đồ vô lượng...để mắt xanh tới,có ai cô gái nào có thể cưởng lại được?Cho tới giờ phút nầy,hắn chỉ thất bại kho muốn cua Bí Thư Thái Điệp,chuyện nầy làm hắn canh cánh trong lòng.Hôm nay gặp ba người đẹp nầy,nhan sắc có thể nói là ‘thiên kiều bá mỵ’ và giàu có.Nếu so sánh với Bí Thư Thái Điệp,Có thể nói là tám lạng với nửa cân nhưng Thái Điệp không giàu như ba người đẹp nầy,không có chiếc siêu xe Roll Royce Cullinan mấy chục tỷ...Không biết có chồng chưa...Hy vọng còn độc thân thì tốt quá.Nếu cua được tới tay...Nghỉ tới đó,trong lòng Tín run lên vì kích động nhưng ngoài mặt rất bình tỉnh.

-“Trung Tín” ..Nghỉa bước tới mĩm cười lịch sự gật đầu chào.

-“À quên nửa...Đây là anh tôi.Trung Nghỉa.Phó Giám đốc bệnh viện Đa Khoa Khu vực Hồng Ngự” Tín giới thiệu anh mình.Có cùng ý nghỉ với em mình.Nghỉa cố giử mặt binh thản..Rút danh thiệp đưa tới vô cùng khiêm tốn.

-Các vị..Xin chỉ dạy...

-“Tôi là Mỷ Chi,hai em tôi là Vịnh Hà và Bích Hà...Sorry...Không có danh thiệp trên người...”Mỷ Chi mĩm cười gật đầu chào.

-“Không sao...Nếu các vị có vấn đề gì,cứ gọi số trên danh thiệp là được..Không làm phiền nửa..Các vị...Bon appetit!” Tín nói xong cùng Nghỉa kiếu từ.Hắn biết vồn vả quá sẻ hư bột hư đường.Trái lại ‘thờ ơ’ một chút đối phương sẻ bị thu hút.

-“Nhất định..nhất định” Mỷ Chi mĩm cười..

-“Các vị...Hôm khác hy vọng gặp lại” Trung Nghỉa mĩm cười,hai anh em vô cùng tiêu sái quay lưng bước đi.

...

-“Sao đi gấp vậy..Không ngồi xuống nói chuyện..Mai mốt nếu họ không gọi có phải lở dịp không?” Ra tới bên ngoài,Nghỉa tiếc rẻ vì mất cơ hội ngồi xuống nói chuyện để làm thân.

-“Hắc hắc..Anh hai à..Kỷ thuật cua gái của anh không được điêu luyện cho lắm..Nếu bây giờ mình săn đón vồn vả thì không tốt đâu,họ sẻ dè dặt..Nếu mình thản nhiên coi như không có gì thì kết quả sẻ khác.Tin em đi...Nhưng mình không chờ họ gọi,ngày mai mình tinh cờ gặp lại...hắc hắc.

-“Tình cờ?” Nghỉa thắc mắc.

-“Chiếc Roll Royce Cullinan hiện nay ở Cao lảnh có mấy chiếc?Thành phố nầy có mấy nhà hàng quán Bar coi được?Chỉ cần đảo một vòng thấy xe là mình thấy người..Như vậy là tinh cờ rồi..Có phải không?hắc hắc hắc...”Tín mĩm cười..Chiến thuật cua gái đã nằm trong đầu.

-Đúng ha..nhưng không biết họ có gia đình chưa?hình như không thấy tay đeo nhẩn.

-Chắc chưa đâu...Ậy.có chồng thì sao chứ..Thời buổi bây giờ mà.Nói tóm lại...Hắc hắc.Cua được thì cứ cua...

Hai anh em nham nhở trù tính làm sao ‘tình cờ gặp lại em’..Dáng vẻ bây giờ vẻ mặt rất hèn mọn.Nétthanh cao tiêu sái mất hết rồi

...

-“Các vị...Thức ăn vừa miệng chứ?” Chờ hai anh em Nghỉa ,Tín rời khỏi.Tuyết Vân một lần nửa đến ân cần thăm hỏi .Đây là cách tiếp cận của nàng,vì vậy từ lúc nhà hàng mở cửa làm ăn,khách đến lần đầu sẻ tiếp tục trở lại.Tuyết Vân cười thầm khi thấy hai tấm danh thiệp nằm trên bàn,rỏ ràng không được chú ý chút nào.

-“ba chử thôi ‘đủ tiêu chuẩn’” Vịnh Hà khen...Bích Hà không nói gì ,chỉ đưa ngón tay cái.

-“Cám ơn nhiều,mai nầy phải nhờ các vị chiếu cố thêm nhiều mới được” Tuyết Vân mừng rở khi thấy khách hài lòng về thức ăn của nhà hàng mình.

-“Hi hi...Nhất định.nhất định..Trong thời gian nầy,chúng tôi vừa mới dọn tới nên không thể nấu nướng gì được.Cơm trưa chiều ..coi bộ phải nhờ bà chủ rồi” Mỷ Chi cười...

-“Tôi là Tuyết Vân...Các vị gọi là Vân được rồi,hai tiếng ‘bà chủ’ hi hi..Không dám nhận.Chỉ làm ăn nhỏ thôi mà ..lượm bac cắc sống qua ngày...Các vị chắc là buôn bán lớn.Lần nầy đến Cao Lảnh không biết làm ăn gì”Tuyết Vân cười thân thiện,thăm dò.

-“Hay là bà chủ Vân ..nếu có thì giờ..Xin mời ngồi..Bà chủ Vân là người địa phương..hi hi..Biết đâu có thể cho chút ý kiến để chị em chúng tôi tham khảo” Mỷ Chi khéo léo làm thân.Nàng nghỉ chân ướt chân ráo bước đến địa phương nầy,tìm hiểu tinh hình của địa phương một chút cũng nên.Tuy hắn là Chủ tịch huyện nhưng có nhiều mặt trái chưa thể tỏ tường.Vậy thì mình ‘thu thập’ dử kiện dùm hắn không tốt sao?

-“Dạ được” Vân mừng rở.ngồi xuống.Lúc nầy đã quá trưa,khách thưa dần.Một bàn bốn mỷ nử chuyện trò rôm rả rất là tương đắc.Chẳng mấy chốc đã vô cùng thân thiết.

***