Thằng Đức

Chương 178: Bí Thư Nga Mất Tích (B)




-“Quả nhiên là kinh nghiệm đầy mình ha..Bởi vậy tôi nói với thằng Kiệt là cậu hết xẩy mà..Nà..Giúp anh em một chút ..Aiz..Đang đau đầu đây..” Hào làm ra vẻ ‘thống khổ’

-Wow..Tôi nói chơi thôi mà...Thì ra là vì đàn bà thiệt sao?Hiểu rồi..Có phải đi ăn vụng bị Ngọc Huệ bắt quả tang?Ha ha..Chuyện nầy tôi không giúp được đâu nha..

-“he he..Không phải..Nà,tôi ngưởng mộ cho nên lấy dượng làm gương để mà phấn đấu..He he..Chuyện là vầy...Tôi gần đây cãm thấy không hợp với Ngọc Huệ cho lắm..Cho nên muốn nhờ dượng giúp đở...

-“Giúp đở?đại ca.Cái chuyện nầy tôi không có kinh nghiệm đâu à.” Đức sửng sốt..Nghỉ bụng :’Thằng anh vợ nầy cặp với con gái người ta bấy lâu,đụ chắc cũng banh xà rông hết rồi bây giờ mới nói là không hợp gu...Đúng là khi tình yêu hết hạn thì khốn nạn và bỉ ổi lên ngôi mà.Rỏ ràng tên nầy là có máu Sở khanh ..Nhưng mình giúp được cái gì đây? ’

-Ậy.. được mà...Dượng thông minh có nhiều phụ nử như vậy...ha ha..chắc là có cách..Giúp đở đi mà..Tôi thiệt là hết cách...

-Tôi hiểu rồi..Có phải có người mới không?Wow..anh cũng dử ha...

-“Hắc hắc..là học tập theo dượng thôi mà...Nà...Giúp đở đi ...Dượng là tinh thánh..Chắc là có cách...”Hào tâng bốc

-Sao không nói thẳng với cô ta..dể dàng mà..Cứ nói hai người không hợp..game over..Vậy thì được rồi.Có vấn đề gì chứ?.

-“Nói thì dể “ Mặt Hào bí xị...Thật ra từ lúc ở ngoài Hà Tỉnh,Hào chợt thấy mình đang vì một đóa hoa thơm mà bỏ cả khu rừng nên đã bắt đầu có suy nghỉ.Gần đây được bổ nhiệm Phó Chủ Tịch huyện Cờ đỏ,hắn là con nhà giàu,trẻ tuổi đẹp trai lại là Phó Chủ tịch huyện,tương lai có thể nói là vô bờ bến vì vậy có không ít mỷ nử mơn mởn đào tơ trong ủy ban liếc mắt đưa tình.Tuấn Hào không động lòng mới là lạ,từ đó mới nãy sinh ý tưởng người củ không đi làm sao có người mới được...Cho nên có ý đồ cho Ngọc Huệ chìm vào quên lãng nhưng không biết phải làm sao ...Đột nhiên nói với Ngọc Huệ từ nay đường ai nấy đi thì hắn không dám,dây dưa thì không muốn.Sực nhớ em rể là ‘tình thánh’ nên muốn vấn kế.

-Có gì khó chứ..hay là anh nói...cô ta hôi nách hoặc hôi miệng gì đó..Anh không chịu được nên chia tay...Dể ợt mà.

-Ây thôi đừng giởn mà..nà ..dượng là tình thánh ..Làm chuyên viên gở rối tơ lòng còn được huống chi mấy chuyện nhỏ nầy.

-“Tình thánh?Chuyên viên gở rối tơ lòng?” Đức sửng sốt nghỉ bụng :’Thánh đụ thì đúng ,Chuyên viên gở rối tơ lòng thì không dám,gở rối lông lồn thì còn nghe được.

-Sao hả dượng...he he..Giúp đở chút đi mà?

-“Thôi được...Nhưng cũng phải suy nghỉ chứ đại ca...bộ rặng là được sao...” Đức trề môi.phát tay.

-“Hắc hắc..coi như hứa rồi đó nha..Chuyện con Huệ giao cho dượng ha...Ây ...Thôi không nói nửa...Nhớ nha.” Đước hắn hứa .Hào mừng rở chạy mất biệt.

...

Tâm Đoan lên phòng tắm rửa sạch sẻ lên giường nằm chờ...Nghe tiếng mở cửa,nàng nhắm mắt làm bộ ngủ...

-“Aiz...Chưa gì đã ngủ rồi sao? Vậy mình làm sao đây?” Thấy hai mí mắt Tâm Đoan giựt giựt,biết nàng giả đò ngủ.Đức cũng làm bộ ‘nằm yên’...Chưa được 5 phút hắn cãm giác một bàn tay luồn vào giửa hai đùi nắm ‘cổ gà’.Giọng Tâm Doan ‘oán giận’ -Không muốn em nửa hả?

-Hi hi..Không phải đã ngủ rồi sao?

-“Ngủ cái gì chứ,em chờ anh mà..Anh hai nói cái gì mà sao lâu vậy?” Tâm Đoan vừa nói tay vừa mơn trớn...Tâm Đoan bây giờ và Tâm Đoan lúc trước đã hoàn toàn khác biệt,đã hiểu biết lắm rồi,tay nàng luồn vào quần,cầm cặc hắn vuốt ve.

-Hi hi...Chuyện đàn ông mà...đừng tò mò...

-Có nói không đây?Tâm Đoan bóp chặt ‘cổ gà’ hăm dọa...Chẳng thà không nói thì thôi cứ làm thinh,cái nầy nói nàng ‘đừng tò mò’.Vậy thì càng khêu gợi tính tò mò của đàn bà.

-He he..Là như vầy..” Đức đem chuyện Tuấn Hào nhờ cậy nói ra.

-“Anh hai thiệt là...Anh đừng bắt chước anh hai đó nhe..”Tâm Đoan oán giận,thầm rủa Tuấn Hào,dạy hư đàn ông của nàng.

-“Hi hi..Đừng lo..anh là người thế nào em biết mà...Ây..thôi đừng nói nửa...em nắm nó nãy giờ không được đâu à...Vậy là ngược đãi đó nha..Phải cưng chìu nó mới được...

Chưa dứt lời.Tâm Đoan đã trườn người xuống...Đức cãm giác đầu cặc mình được vùng không gian ấm áp ẩm ướt bao phủ lấy.

-“Ừ ừ..đúng đúng..Wow...Sâu vô chút nửa..Oh my God...So good.” Đức rên rỉ.Phía dưới, Tâm Đoan ra sức mút đầu cặc,liếm bìu dái..đầu gục gặc.Trãi qua bao lần được hắn chỉ đạo...’Bắc cụ chân kinh’ của nàng đã luyện được đến độ ‘lô hỏa thuần thanh’ rồi...

-“Sao hả?Có thích không?” Sau một hồi ‘hì hục’ở dưới,Tâm Đoan trườn người lên,cặp vú nàng áp sát trên mình,Đức nổi da gà khi cãm giác được hai đầu vú chạm lên da mình.Hơi thở sát bên tai,nàng rù rì.

-“Tuyệt vời...Còn gì nửa hong vậy?” Sướng rên mé đìu hiu, hắn thều thào.

Thay vì trả lời,nàng ngồi lên,quay ngược dầu,kẹp đầu hắn giửa hai đùi từ từ nằm áp xuống. Một mùi vị thơm tho của một vùng ấm áp đầy ấp nước áp ngay mặt và một vùng ấm áp một lần nửa bao phủ lấy đầu cặc phía dưới.

Đức kê miệng mút mạnh...phía dưới Tâm Đoan mút mạnh,đầu cặc như muốn nổ tung ra.A ha..Thì ra Tâm Đoan cũng thích số ‘69’ ha...

...

‘Thiệt là xấu hổ mà’...Tuyết Nga thống hận nguyền rủa..Nàng tuân thủ ‘tam tòng tứ đức’,một lòng trung thành,không ngờ chồng nàng lại có thể ngoại tình.Bấy lâu nay nàng tưởng Trương Tấn Dủng là người gương mẩu..Ai dè cũng thuộc loại tham dâm hiếu sắc,đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.Nàng vừa nguyền rủa,vừa lái xe,nàng không muốn về nhà.Bất chợt Nga sửng sốt khi nhận thấy mình vô tình chạy về hướng Cần Thơ.

-“Thây kệ.nàng muốn biệt tích hai ba ngày để suy nghỉ,nàng không muốn nhìn mặt ‘thằng khốn nạn’ Trương tấn Dủng trong lúc nầy.Phải ha...Chủ tịch Đức không phải đang ở Cần Thơ sao?Quên nửa,mình chưa chúc mừng hắn... Nghỉ kỷ,trước đây mình thật có lổi, tên nầy cũng không tệ...Nghỉ tới đó,Nga lấy di động ra bấm.

Trong lúc nầy,Tâm Đoan đang vất vả trong tư thế 4 vó,chỏng mông cho hắn thút từ sau thút tới...Nàng ước gì trong lúc nầy có Yến,Tuyết bên cạnh để tiếp sức...Hắn cứ liên tu bất tận.

-“Có người gọi anh kìa...” Tâm Đoan nghe tiếng di động của hắn reo,nàng mừng rở .

-“Thây kệ..Không quan trọng..” Hai tay nắm hai bên mông nàng làm điểm tựa,hắn cứ tiếp tục xê dịch mông ra vào...Di động ngừng một chút.một phút sau lại reo lên.Sực nhớ Nhung có thể đã sanh rồi?Đức vội vả ‘ngừng’...chồm tới lấy đi động,nhìn vô màn hình...sửng sốt.Không phải là Nguyệt gọi mà là Bí Thư Nga,người mà Phương Linh nói ‘mất tích’...

-“Bí Thư Nga...Hi hi..Là chị à...Phương Linh nói chị bỏ nhà đi ‘bụi đời’.Có chuyện nầy sao?” Hắn nói chuyện,không ‘tập trung’ nên ngừng động tác...Tâm Đoan liền lợi dụng thời cơ chạy vào nhà tắm.

-”Tôi sắp tới Cần Thơ rồi..đang buồn lắm...Ở đây tôi không có bạn...” Nói một câu không đầu không đuôi,giọng Nga như là đang khóc thúc thít.Nàng không biết phải đi đâu,định mướn phòng ở khách sạn nhưng nàng thấy ngại,vì chưa bao giờ mướn khách sạn một mình.

-“Tới Cần Thơ rồi?Vậy chị đang ở đâu?” Đức Chủ tịch sửng sốt.

-Không biết...tôi đang lái xe mà.

-“Như vầy đi,Theo GPS đi tới Restaurant & Cafe Lotus Ninh Kiều ...Tôi gặp chị ở đó.

-“Không làm phiền cậu chứ?” Bây giờ Nga cãm thấy mình đường đột,nên ngại ngùng.

-Phiền cái gì chứ..Chị cứ tới đó đi..Tôi gặp chị ở đó...

-“Ừm..”Nga cãm thấy an ủi,còn có người để tâm sự.Lẻ ra nàng tìm đến em gái mình,nhưng nàng nghỉ như vậy thì Trương Tấn Dủng sẻ dể dàng tìm tới.Nàng muốn mất tích vài ngày để suy nghỉ.

-“Ai vậy anh?” Thấy hắn có vẻ hấp tấp mặc lại quần áo.Tâm Đoan hỏi.

-“Bí Thư Nga..Không biết có chuyện gì mà bỏ nhà đi bụi đời..Anh đi gặp coi có gì giúp được..Em nghỉ đi ha.”

-“Hi hi...Anh sắp trở thành chuyên gia ‘gở rối tơ lòng’ rồi ha.” Tâm Đoan nói móc.

-“Hi hi..Đừng có nhạy cảm mà...Thôi được,anh không đi nửa...Hai đứa mình tiếp tục nha.” Đức làm bộ cởi quần áo ra.

-Hi hi..Em nói chơi thôi.Tưởng thiệt hả? Đi đi ông tướng.

-Anh biết em mà..Hi hi.Bye cưng. Hắn quay lưng di ra ngoài không quên hôn nàng một cái vô cùng âu yếm.

...

Cao Lảnh...

-“Xem ra phải đi khám bác sỉ mới được” Gát điện thoại,Mai Thảo nghỉ thầm,nàng mừng rở khi nghe Xuân Mai báo tin Thủ trưởng vừa sanh được một bé trai đồng thời cũng rất hâm mộ.Nàng năm nay 34,nếu còn không có con thì có lẻ về già sẻ sống cô đơn.Người ta nói khi đàn bà ở tuổi 40 có bầu sinh con thi không tốt lắm bởi vậy nàng thấy lo lo không biết mình có vấn đề gì không nên muốn đi khám bác sỉ.Gần đây,nếu không phải là Xuân Mai thi nàng ‘hứng’ trọn bên trong mà.Đâu có lý nào chưa có?

‘Cộc cộc’.Có tiếng gỏ cửa.

-Vào đi.

-“Thủ trưởng...Bên ngoài có mẹ của Lê Thành Long...Nói cần gặp Thủ trưởng...”Đan Thùy mở cửa bước vào ...Lam Tú Quỳnh tìm tới ‘vấn tội’ về chuyện của Lê Thành Long bị bắt giam,thái độ rất là hung hăng.Đan Thùy chưa có kinh nghiệm đối phó với loại người chanh chua ngang ngược nầy nên bất đắc dỉ tìm Mai Thảo báo cáo.

-“Gặp tôi làm gì? Theo Thủ tục cứ để cho bà ta thăm Lê Thành Long là được.

-“Em cũng đã nói như vậy nhưng bà ta rất hung hăng...Nói chúng ta không thả Lê Thành Long thì bà ta sẻ ăn thua đủ..” Đan Thùy tức giận nói.

-“Vậy sao? Được,để tôi coi bà ta muốn làm gì..” Sắt mặt sa sầm,Mai Thảo đứng lên đi ra,Đan Thùy bước theo sát.Từ xa đã nghe tiếng ồn ào.Bên cạnh hai thân tín,Lâm Tú Quỳnh đang bừng bừng khí thế,giọng nói đầy chính nghỉa.

-“Các người muốn bắt giam ai là bắt giam sao?Trước đây đâu có như vậy? “ Quỳnh lớn tiếng,chủ ý là muốn khơi mào câu chuyện ‘vô pháp vô thiên’ cho mọi người nghe.Là phu nhân của Bí thư thành ủy,em gái của Phó Chủ tịch tỉnh,đầu óc Lâm Tú Quỳnh dỉ nhiên không lạ gì với các cuộc đấu tranh trong quan trường.Thừa biết Thái Kiêm Cơ ngả xuống thì sẻ có tranh giành ‘ngôi báu’ nên trước khi tới đây mụ đã thăm dò để biết rỏ tình hình.Hiên nay,ở đây,người có tiếng nói ‘lớn’ nhất là Đại tá Mai Thảo lại là ‘ma mới’.“Vậy thì tốt rồi...”

Biết được tin nầy,Tú Quỳnh mừng rở.’Ma củ ‘ ăn hiếp ‘ma mới’ là chuyện thường.Làm gì có chuyện ’ma mới’ lấn át ‘ma củ’ mà không có mâu thuẩn và xung đột chứ.Bởi vậy mụ đem vấn đề ra khai thác bằng cách nói câu :‘Trước đây đâu có như vậy’.Rỏ ràng là muốn nói hiện nay,ở đây tình hình quản lý ‘tồi tệ’.

-“Xin hảy thận trọng lời nói” Bề ngoài Long nghiêm mặt nhưng trong bụng mừng thầm.Cũng là đại tá,mấy năm nay hắn chờ Thái Kiêm Cơ lên chức thì hắn sẻ có cơ hội ngồi vào ghế ‘Trưởng’ .Đùng một cái,từ ‘trên trời’ rơi xuống một Mai Thảo chưa được lâu liền nắm ‘đại quyền’ trong tay khiến Long uất nghẹn.Nghe Tú Quỳnh nói ,hắn như cởi mở tấm lòng nhưng không thể lộ liểu được...Vì vậy mặt ngoài làm bộ bất mản.

-“Tôi nói sai sao?con tôi tội gì mà bị các người giam giử?Nói cho các người biết,chuyện nầy tôi không để yên đâu” Quỳnh lớn tiếng hăm dọa.

-“Ở đây có chuyện gì?Sao ồn ào vậy?” Mặc dù đã được Đan Thùy báo cáo tường tận nhưng Mai Thảo làm bộ không biết...hỏi lớn.

-“Đại tá ..Đây là mẹ của Lê Thành Long,người mà Trung úy Đan Thùy bắt về hôm trước..” Long giới thiệu.

-“Còn hai người nầy?” Mai Thảo nhìn hai thân tín của Quỳnh hỏi...

-“Hai người nầy là phụ tá của tôi...Có chuyện gì?không được sao?” Quỳnh hất hàm...

-“ Có nghỉa là không phải là thân thuộc gì của Lê Thành Long?Cũng không phải luật sư.Vậy thì cãm phiền ra ngoài chờ.” Thảo thản nhiên ra lệnh.

-“Tuân,mày và thằng Hửu ra xe chờ chị...” Quỳnh phát tay...

-Trung úy Đan Thùy..dẩn người nầy đi thăm Lê Thành Long..thời gian là nửa tiếng...

-“Khoan đã...Tôi đến đây không phải là thăm mà là muốn các người thả con tôi ra...Vô cớ bắt người, thiệt là quá đáng mà.”Quỳng sừng sộ.

-“Bà không muốn thăm thì thôi. Vậy có thể về được rồi.Lê Thành Long sẻ bị truy tố trước pháp luật về tội ám sát cán bộ nhà nước..Về lo luật sư đi.” Mai Thảo lạnh lùng.

-“Cái gì ám sát cán bộ nhà nước?Có bằng chứng gì?Không phải muốn nói sao thì nói đâu..Đừng có chụp mủ nha...Hừ.Chụp mủ ai thì được...Chụp mủ con tôi không dể đâu”Quỳnh khinh thường...Chiêu nầy ngoài Phú Quốc mụ đã quá quen,bây giờ thấy có người muốn dùng chiêu nầy chơi với mình nên cãm thấy tức cười.

-Nghe cho kỷ đây,bà nóng lòng vì con,tôi hiểu được nên lần nầy thông cãm và không chấp nhất.Bà không đi về mà còn ở đó lải nhãi tôi cho người nhốt bà về tội mạ lỵ nhân viên chấp pháp...Hiểu chưa?” Mai Thảo quắc mắt lên giọng.

-“Cô..Cô...” Quỳnh sửng sốt...mụ không nghỉ trước được kết quả là như vậy nên á khẩu...Không biết nói sao cho phải.Sắc mặt mụ biến từ đỏ,sang xanh rồi trắng bệch.

-“Trung úy Đan Thùy...Nếu người nầy còn có những hành động không thích hợp...Bắt nhốt lại ,chỉ khi nào người nhà tới bảo lảnh mới thả...Nghe rỏ chưa?” Mai Thảo lạnh lùng nói.chẳng thêm nhìn Quỳnh đến nửa con mắt...bỏ đi.

-“Dạ rỏ Thủ trưởng..” Đan Thùy kích động,noi gương Thủ trưởng,hai mắt nàng trừng trừng nhìn Quỳnh,mong sao mụ ngoan cố để có lý do ra tay trả thù mụ phách lối trước đây.

Rất tiếc là Đan Thùy không được toại nguyện.Quỳnh biết mình đụng phải tấm sắt cứng nên xìu lại như bong bóng xì hơi.Tuy vậy vẩn muốn vớt vát chút mặt mủi.

-Các..các người chờ đó...Chuyện nầy chưa chấm dứt đâu..

Trước ánh mắt ‘thất vọng’ của Đan Thùy... Quỳnh sượng mặt,xấu hổ ngoe nguẩy bỏ đi.

-“Đại Tá ...Làm vậy không tốt đâu” Long ra vẻ ‘trưởng bối’ nhiều kinh nghiệm trầm giọng...

-Ông làm việc của ông đi...

-“Cô..Cô...” Long tái mặt... Trước ánh mắt sượng sùng pha lẩn giận dử của Long,Thảo bỏ đi,nàng khinh thường. Người nầy mặt chuột gan thỏ,nàng không hiểu tại sao hắn có thể bò lên cấp bặc Đại tá.Đan Thùy ‘giả điếc’ nghỉ bụng ‘ Thủ trưởng thật là bá đạo a..’ đồng thời cũng rất thắc mắc,Thủ trưởng mình như vậy nhưng sao trước mặt tên kia như con mèo vậy cà?

Lần đầu tiên trong đời bị nhục,hai mắt Quỳnh tối sầm,giận muốn hôn mê bất tỉnh.Mụ đi ra ngoài...

-“Sao rồi chị Quỳnh..Long đầu rồi?” Tuân hỏi,mắt dáo dác ngó quanh...

-“Mầy nhìn cái gì...Còn không mở cửa xe..” Quỳnh quát...

-“Dạ..dạ...Hửu..lên xe...” Tuân mở cửa xe cho Quỳnh,gả đàn em kia hoảng hồn,không biết xảy ra chuyện lớn gì mà chị Quỳnh giống như vừa ăn nhầm thuốc nổ...Cả hai im thinh thích...Quỳnh lấy đi động bấm...

Rạch Giá Kiên Giang.

Nếu không có gì thay đổi,trong khoá tới Lâm Chánh Hy sẻ thượng vị làm Chủ tịch Tỉnh.Năm nay vừa ăn sinh nhật 44...Như vậy khi 48 hoặc 49 .Hy hy vọng mình sẻ trở thành Chủ tịch Tỉnh.Cứ theo đà tiến triển như vậy,tương lai sẻ là một Chủ tịch nước cũng rất có khả năng .Biết là con đường đi đến đỉnh vinh quang rất khó,đầy chông gai và lựu đạn nhưng Hy vẩn mơ mộng.Nhưng nếu không bò lên được đến đỉnh cao thì cũng không sao. Là phú khả địch quốc cũng được mà.Coi như kiếp nầy sông không uổng kiếp người.

Người giàu thì thường có suy nghỉ và hanh động biến thái,bây giờ Hy đang có giấc mơ khác,cụ thể hơn,thực tế hơn.Gần đây lảo nghe nói con đại gia nào đó,thuê chuyên cơ chở con gái từ Anh về trốn dịch..Hy đang nghỉ nếu bây giờ thuê chuyên cơ chở lảo và con bồ nhí đi từ đây ra Hà Nội,à không Nha Trang hay Đà Nẳng.Hắc hắc rồi đụ giửa trời để biết mùi vị đụ trên máy bay là như thế nào...

‘Phê’ thì chắc là phê rồi.Nhưng quan trọng là cãm giác thành tựu.Có mấy người được đụ trên máy bay chứ?Wow...Nghỉ tới thôi cũng thấy vinh quang rồi.Hy thầm nghỉ...Thuê một chiếc chuyên cơ chắc cũng mấy trăm ngàn đô ..Chuyện nhỏ,có tiền không hưởng chẳng lẻ chờ tới xuống lổ mới hưởng à? Nghỉ tới đây,Hy gồng người lên...Phía dưới,giửa hai đùi lảo,một mỷ phụ đang gục đầu,phùng mang trợn má ra sức.Trong miệng nàng đang ngậm một đống chất nhờn do Hy vừa bắn ra...

-“Em nuốt hết anh cho em 5 ngàn...” Hy khinh thường nhìn mỷ phụ đang cố nuốt...khi vừa nghe cụm từ ‘5 ngàn’...Là đô mỷ đó nha,không biết nó từ hải ngoại về đây hát bao nhiêu bài hát mới được 5 ngàn đô mỷ,bây giời chỉ nuốt một cái thôi mà,không quá 3 giây tất cả đều vào bụng,cầm 5 ngàn ngon ơ...Ngu gì không làm?

Mỷ phụ ca sỷ hải ngoại quả nhiên trợn mắt nuốt một cái ực..rồi đưa tay vuốt vuốt ngực để ‘xuống’ hết...

-Hi hi..xong rồi...không chừa giọt nào...vậy được chưa anh Hy ?

-“Hi hi..được được...khá lắm...He he.Em cứ phục vụ anh như vậy , lúc về anh không bạc đãi em đâu” Hy đắc ý với cãm giác thành tựu.Người việt trong nước thường ngưởng mộ ca sỷ hải ngoại.Coi họ là thần tượng.Đối với lảo,tụi nầy về nước chủ ý là kiếm tiền dưới chiêu bài ‘phục vụ đồng bào trong nước’...’Phục vụ cái con cặc tao...Bên đó đói chết con đỉ mẹ,bay về Việt nam bày đặc làm ra vẻ thanh cao.’ Hy khinh thường.

-“Cám ơn anh..anh Hy..” Để tỏ lòng biết ơn.Mỷ phụ ỏn ẻn đáp,tay cầm cặc lấy lưởi ‘lau’ đầu khấc.

-“Đã thiệt”...Khinh thuờng thì khinh thường,nhưng Hy vẩn khoái mấy em ca sỷ hải ngoại phục vụ con cặc mình...Bởi vậy khi nứng, lảo gọi vài em xuống Rạch Giá nầy để lảo chơi ,để bú cặc lảo...5 ngàn USD hoặc 10 ngàn USD thôi mà,rẻ bèo.Hy khoái nhất là mấy em có chồng,vừa nhìn cái miệng em bú cặc mình,lảo nghỉ đến thằng chồng em bên trời Tây hay Mỷ đế ...Cãm giác này thiệt sướng a.

Vừa bắn xong,Hy nằm phè cặc trên sofa thiu thiu giổ giấc ngủ.Ngay lúc nầy tiếng di động reo lên.

-“A lô..Sao rồi?”

-“An Hai..hu hu..Có con đỉ CA Cao Lảnh không muốn thả thằng Long...Còn..còn muốn bắt nhốt em..hu hu.Giọng Tú Quỳnh nức nở vang lên.

-“Cái gì? ” Đang buồn ngủ,Hy như cái lò xo ngồi bật dậy.Bắt thằng cháu,lảo nghỉ đó là sự hiểu lầm nào đó nhưng bây giờ không thả người còn muốn nhốt luôn cả em gái.Như vậy là trắng trợn tát vào mặt Lâm Chánh Hy lảo.Cái nhục nầy không trả mai nầy làm sao nhìn mặt người khác chứ.

-Thái Kiêm Cơ đâu...Sao lại như vậy?

-Hắn chết rồi..Nghe nói đụng độ với tụi miên...Anh Hai,bây giờ làm sao đây.Tụi nó không chịu thả thằng Long,nói thằng Long ám sát cán bộ...

-“Ám sát cán bộ?”...Bên kia,Hy sửng sốt.Chuyện nầy phải cân nhắc lại thật kỷ lưởng mới được.

-“Ở yên đó.anh tới ngay..Cấm không được hành động lổ mãng” Hy căn dặn Quỳnh.Lảo cúp máy,suy nghỉ.

Cần Thơ.

Nga chọn một bàn nhìn ra mé sông,gọi một ly cà phê..Trời hôm nay không nóng,gió thổi hiu hiu làm tâm hồn nàng có chút dịu lại.Di động không ngừng reo nhưng nàng không muốn bắt máy.

-“Bí Thư Nga...” Nghe tiếng nói từ sau lưng.Nga quay người.

-Cậu tới rồi..Ngồi uống đi..Đừng gọi là Bí thư .Gọi tôi là chị Nga được rồi,nếu cậu không ngại.

-“Hi hi..Có người chị làm Bí Thư xinh đẹp,nếu tôi ngại có nghỉa là thần kinh có vấn đề trầm trọng rồi...” Đức pha trò nửa dê,nửa tâng bốc.Đưa tay gọi phục vụ.

-“Có quỷ mới tin cậu” Nga được hắn khen,trong lòng có chút tự hào..đắc ý nhưng mặt ngoài mở miẹng ‘mắng’.Một cô phục vụ tiến đến mĩm cười chào khách.

-Xin hỏi anh cần gì?

-Ly cà phê đen làm ơn..ừm..không cần đường.Tôi uống đắng.

-“Dạ được” Cô phục vụ mĩm cười quay lưng bước đi.

-Chúc mừng cậu đã lên chức cha...

-Ha ha..Cám ơn nhiều.Chị không phải chạy xe 2 tiếng đồng hồ lên đây để chúc mừng tôi chứ hả.Lúc Phương Linh gọi nói chị mất tích làm tôi hết hồn.Đã xãy ra chuyện gì?

-Phương Linh nói gì?

-“Tôi có hỏi nhưng nàng không nói...Xem ra bây giờ ở dưới,ai cũng lo cho chị..Hay là để tôi báo cho Phương Linh biết..” Đức lấy di động ra.

-“Đừng...Tôi không muốn họ tìm tôi trong lúc nầy” Nga đưa tay ngăn...Cô phục vụ mang ly cà phê tới...Hai người im lặng.

-Vậy chị có thể nói cho tôi biết ...Đã xãy ra chuyện gì? Cãi nhau với Bí Thư Dủng à?

-“Cải nhau thì còn đở..cái nầy..” Nga căm giận...

Thì ra Bí Thư Dủng tò tí với Phó Chánh văn Phòng và bị chồng của người nầy bắt quả tang trên giường,cả hai đang trần truồng làm công việc truyền giống.Chuyện nầy hiện giờ đã truyền khắp Đồng Tháp khiến Nga cãm thấy xấu hổ.

-“Tôi nói sự thật..Cậu không tin tôi à? “Thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút kỳ quái,Nga tức giận...

-Không phải...Địa điểm mà Bí thư Dủng và người kia bị bắt quả tang là ở đâu? khách sạn?Tôi không nghỉ là Bí Thư Dủng đi tò tí..ha ha xin lổi nha ..mà mướn khách sạn...Nếu vậy thì quá bất cẩn rồi nếu không muốn nói là ngu..Chị nghỉ coi ,Bí Thư Dủng là ai chứ.Là Bí Thư của Sa Đéc.Đại đa số người Sa đec, Cao Lảnh đều biết ông ta...Đi mướn khách sạn để tò tí với vợ người khác?Bí Thư Dủng không ngu như vậy đâu. Cho nên tôi cãm thấy có chút kỳ quái...

-“Có khác biệt gì chứ...” Nga tức tối.

-Vậy thì phải...Ờ nè.Vậy bây giờ chị tính sao?Tính bỏ nhà đi bụi đời à?Như vậy không phải là cách đâu.

-“Tôi cũng không biết nửa nhưng tạm thời không muốn gặp hắn.” Nga thở dài.

-Vậy cũng được...Chị đặt phòng ở khách sạn chưa?

-“Chưa..Tôi ngại .” Nga ấp úng...Nàng ngại ngùng khi đàn bà vào khách sạn một mình.

-Nhà má tôi có phòng trống..Hay là đến chơi một hay hai ngày nha...Đừng ngại,má tôi vui vẻ và hiếu khách lắm.

-Thôi...Tôi muốn yên tịnh một mình.Để tôi mướn khách sạn.Dù sao cũng cám ơn cậu...Nói chuyện với cậu xong cãm thấy thoải mái hơn nhiều.

-Tôi nhớ rồi..Tôi có một căn nhà bên kia cầu Cần Thơ..Chổ đó rất yên tịnh..Hay là chị đến đó?

-Thiệt hả?Vậy thì tốt quá..Tôi không muốn ở khách sạn một mình...Thấy kỳ kỳ..

-Bây gờ tôi mới biết Bí Thư Nga của huyện Lấp Vò thiệt là nhà quê...ha ha..Chờ chút,tôi gọi điện xong mình đi.

-“Cậu không phải gọi cho Phương Linh để báo cáo tôi đang ở Cần Thơ chứ hả?” Nga oán giận.

-“Ậy..yên chí đi..hành tung của chị tuyệt đối chỉ có mình tôi biết thôi..vậy được chưa...Hi hi..Đừng có nhạy cãm quá mà..Thiệt là.Tôi gọi cho người nhà thôi mà...” Đức goi cho Nguyệt để biết tinh hình.Nga nghe hắn nói,cãm thấy yên tâm.Nàng không tin hắn ‘bán đứng’ nàng.

-“Anh rể..Hi hi ...Chị Hai sanh rồi..Là con trai..nặng 3 kí 2.” giọng Nguyệt hớn hở.

-“Hả?Sanh rồi?Sao không báo cho anh biết?” Nói câu nầy xong.Đức có chút hổ thẹn...Nhớ lúc đó mình đang ‘nả pháo’ vào mông của Tâm Đoan.

-“Chị hai nói anh bận lắm.Không cho em gọi anh...Bác Sỉ nói chị Hai và cháu khỏe lắm.mẹ tròn con vuông...Anh đừng lo...

-“Ừm được..Anh tới trể một chút nha.” Đức cúp máy..Bây giờ tới trể một chút cũng không sao.Để cho Nhung nghỉ ngơi.

-“Ai sanh vậy?Nga nghi hoặc,nàng sợ hắn gọi Phương Linh báo cáo hành tung nên vểnh tai nghe.Có người vừa sanh con?Không phải là hôm qua sao?Không phải đâu,hình như là một người khác.Cái tên mắc dịch nầy...Sao hắn nhiều vậy chứ?Phương Linh nhìn lầm người rồi.Xem ra ông xả mình còn hiền hơn hắn....Mình cũng nhìn lầm người rồi.

-Ậy..Đừng có tò mò mà..Lo chuyện của chị đi..Phục vụ..làm ơn tinh tiền...

Nga còn muốn chất vấn nhưng nghỉ lại..hắn nói củng phải...Đây là chuyện của Phương Linh,mình xen vào làm gì chứ.

-Tôi chạy trước,chị theo sau nha...

-“Ừm” Nga gật đầu...Hắn chạy trước,nàng chạy theo sau.

-“Đã mấy tuần không tới đây nên có chút bụi bặm.Lúc trước mua căn nhà nầy định là khi tăng giá sẻ bán lại kiếm chút tiền lời nhưng sau đó thấy thích nên thay đổi ý định...Ở đây yên tịnh lắm.” Đức mở cửa.Không chờ Nga hỏi,liền giải thích qua loa.

-“Sao chung quanh là kiếng không vậy?” Nga tò mò...

“-He he...Chị không thấy quang cảnh rộng hơn sao? ‘Đì zai’ (Design) đặc biệt đó nha.làm cho người ta có cãm giác rộng rải trong một không gian chật hẹp...” Đổ mồ hôi,Đức ba xạo tìm cách giải thích...Chẳng lẻ nói là lúc vừa làm chuyện đó vừa nhìn trong kiếng sẻ thấy vô cùng ‘phê?’.

-“Vậy cũng phải.” Nga ngây thơ,gật đầu,thấy có lý.

-“Nà..Ở đây có mấy bộ đồ ngủ của má tôi,lúc bả và ba tôi qua đây nghỉ mát...Chị cứ tự nhiên ha.Còn nửa,bây giờ chiên lạp xưởng ăn với mì gói tạm đi...Tối tối một chút tôi mua chút thức ăn đem lại cho chị ha...” Đức tiếp tục xạo ke.

-“Được rồi..Ăn uống bao nhiêu chứ...Không cần rườm rà đâu.Cám ơn nhiều,may là có cậu” Nga mĩm cười.

-Ậy...Dù sao chị là khách mà phải chu đáo mới được.Thôi chị nghỉ ngơi ha..Tôi đi đây,tối tối một chút trở lại thăm chị..Vậy đi ha.

-Ừm..Cám ơn nhiều nha...

-Sao nói cãm ơn hoài vậy,đã nói rồi,đừng khách sáo mà.Chị nghỉ đi,khuya khuya một chút tôi trở lại.Nà,đừng có nghỉ bậy rồi làm chuyện dại dột nha.

-Tôi không khờ dại đâu. Cám ơn câu quan tâm.

-Hi hi..Tôi không phải quan tâm chị đâu,chỉ sợ chị làm chuyện dại dột,căn nhà tôi bán không được.

-“Hả?Đồ mắc dịch” Nga chợt hiểu ra hắn muốn nói gì..mắng..Nhưng hắn đã chạy rồi.

...

Đang trên đường đi đến bệnh viện...Chuông di động kêu vang.Đức nhìn màn hình.Là Hồng Phượng gọi tới...

-A lô..Hồng Phượng..Có chuyện gì vậy?

-“Anh đến bệnh viện liền đi...má em sắp sanh rồi...ba đang ở Cà mau” Hồng Phượng hấp tấp nói.Nàng biết hắn có thể ngoại giao để má nàng có phòng riêng...

-Được..được.anh tới liền...Đức cúp máy,gọi cho giám đốc bệnh viện.Những chuyện nầy hắn đã lo liệu trước rồi...Củng như Nhung,Thím ba làm sao có thể nằm phòng chung với người khác được.

Bác Sỷ Thanh Mai một lần nửa bị réo gọi đến bệnh viện.Lại có thêm một phu nhân của VIP cần được bà chiếu cố để mẹ tròn con vuông.Thanh Mai lúc nào cũng tận tâm và tự hào về kinh nghiệm của mình.Hơn hăm mấy năm nay,có thể nói mấy ngàn em bé được chào đời dưới tay bà.Bất chợt bà sửng sốt.Không tin những gì mình đang thấy...Sao lại là hắn?

-Ha ha...Bác Sỉ đến thiệt đúng lúc..Thím tôi sắp sanh,nhờ Bác Sỉ giúp dùm... Hồng Phượng,đây là Bác Sỉ Mai,Bác Sỉ giỏi nhất của bệnh viện ,là má của Tuyết Vân đó..” Đức cười ,giới thiệu.Ánh mắt của bà bác sỉ nầy làm hắn nhột .

-“Bác Sỷ...Là má tôi sắp sanh” Hồng Phượng có chút hổ thẹn,nàng hăm mấy rồi bây giờ có thêm đứa em.Ba má thiệt là...nàng thầm trách Hùng Thủy đã tuổi nầy còn muốn có em bé,nào biết tác giả bụng bầu của má mình đang đứng sát bên.

-“ừm’ Hai người chờ bên ngoài...

-“Em ở đây,anh lên lầu thăm chị Nhung.Chị ấy sanh rồi.

-“Là của anh phải không?Anh thiệt là..” Hồng Phượng tức giận.Tển nầy đúng là đa dâm mà.Ngoài Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh,chị Thúy Ái,chị Gia Kỳ ai cũng có bầu của hắn,còn chị Tú Nhi,Thụy Vủ,Chị Tuyết,chị Yến.Không biết bao nhiêu hắn mới thấy đủ đây?Bất giác nàng sửng người,không phải mình cũng vậy sao?Aiz...

-“Hi hi..Đừng giận mà..Có chuyện gì nói sau ha.” Hắn chạy lên lầu...

Nhung đã sanh rồi.là một bé trai nặng trơn 3 ki lô,vậy là trong hai ngày,hắn có hai đứa con trai,í không phải,thím ba cũng sắp xanh rồi,như vậy là sáng mai mình sẻ có 3 đứa con..Wow..

-“Chúc mừng anh..anh rể..Cháu giống anh lắm.” Nguyệt thấy hắn...Nàng chúc mừng.

-“Thiệt?Có đẹp trai như anh không? Hi hi..” Đức đến gần bên giường,Nhung có vẻ mỏi mệt nhưng nét mặt tràn trề hạnh phúc.Nàng đang cho con bú.giống như Nancy,cặp vú trắng hồng,căng sửa,nhìn là thấy mê.Thằng bé cũng rất háo ăn,bú chùn chụt.

-“Wow...Từ từ con..chừa cho papa với..”Đức trêu con giống như đã trêu Nguyển Trần Thịnh...Bên cạnh,mặt Nguyệt đỏ như gấc chín.

-“Hi hi...anh thiệt là.” Nhung cười...

-“Ouf...hi hi..ừm..má đâu?” Chợt nhớ Nguyệt bên cạnh..Đức cười giả lả đồng thời bắt đầu đổi cách xưng hô.Gọi bác Bảy bằng ‘má’ rồi.

-“Má về nấu súp cho chị Hai” Nguyệt nhanh miệng đáp.nét mặt nàng vẩn còn màu hồng.

-Anh tính đặt tên gì cho con?

-Hihi..Không gấp,từ từ suy nghỉ..Nhung à..đứa con của em bây giờ ở đâu?

-“Với bà nội..Anh hỏi làm gì?” Nhung sửng sốt,không hiểu sao bổng dưng hắn lại hỏi như vậy.

-“Anh nghỉ,nếu em muốn hay là thương lượng với anh ta để đem con em về sống chung với em?” Lúc nãy khi nhìn thấy Nhung cho con bú,hắn cãm thấy chạnh lòng khi nghỉ đến đứa con của Nhung với người chồng trước.

-“Nhưng..nhưng mà” Nước mắt Nhung trào ra

-Nhưng mà cái gì..Em không muốn sao?

-“Có lần anh Hưng nói cho anh ấy 1 tỷ anh ấy sẻ để bé Sỉ về ở với chị Nhung” Nguyệt nói với ánh mắt tức giận...

Đức sửng sốt...Là người gì đây? Vậy có nghỉa là bán con rồi..Á đù!

-Không thành vấn đề..Nhung,anh chuyển tiền cho em...đem bé Sỉ về.

Nhung không nói gì,nàng cãm động,cầm tay hắn siết mạnh...lòng yêu dạt dào.

-“Em ra ngoài một chút” Nguyệt biết điều,không muốn làm kỳ đà cản mủi,Chị hai nàng thiệt may mắn.Tuy anh rể baby của nàng háo sắc’ nhưng là người đàn ông tốt.

Bác Bảy đã tới,Nguyệt về nhà nghỉ ngơi,hai người thay phiên săn sóc Nhung.Để Nhung ngủ,Đức xuống lầu thăm thím ba.Thủy vẩn chưa sanh,Hồng Phương nói..Bác Sỉ nói sớm nhất cũng phải đến nửa đêm.Thủy nói hắn đưa Hồng Phượng về để nàng nghỉ ngơi.

-Vậy ai ở với thím..Không được đâu,cháu đưa em Phượng về rồi quay trở lại.

-“Không cần gấp..Bác Sỉ nói đến nửa đêm lận mà.”Thuỷ thấy ấm lòng...Suy nghỉ cho cùng,là con của hắn .

-Con vể thay đồ nghỉ ngơi chút rồi trở lại...

-“Em nghỉ đi..Để anh lo cho thím được rồi..” Đức giành

-“Hai đứa không cần giành...Để má..” Nhàn xuất hiện như vị cứu tinh.Vùa bước vào nghe hắn và Phương giành nhau nên cũng muốn tỏ lòng,tuy nàng đã ly dị với Tuấn nhưng hai người đã từng là chị em bạn dâu.

-Ha ha,Vậy thì tốt quá..Vầy đi.con đưa Hồng Phượng về nghỉ ngơi vài tiếng,sau đó trở lại đây.

-“Được rồi...Đi đi...” Nhàn phát tay...

-“Cám ơn chị..Chị hai..” Thủy cãm động.

-Ây..nói bậy,chị hai cái gì..Tôi bây giờ ‘đôc thân ‘ đó nha...

...

Đức nhìn đồng hồ,đả 7 giờ ,đưa Hồng Phương về nghỉ ,chạy qua coi Bí Thư Nga như thế nào.Đêm nay chắc là không ngủ rồi.Hắn gọi cho Nancy nói là đêm nay không về được,thím ba sanh.Chú Ba không có ở nhà mình đưa đón Hồng Phượng vào bệnh viện là chuyện nên làm.

-Nà..Bây giờ là 7 giờ,em vô nhà tắm rửa nghỉ ngơi ha,anh có chút việc cần làm.nửa đêm anh tới đón em,chở em vào bệnh viện.Đưa má anh về.

-Ừm..mà anh đi đâu vậy?

-“Anh cần có chút chuyện quan trọng cần làm.ngoan đi cưng,mau lắm thôi.

-“ Nhớ đó nha...” Hồng Phượng có chút hờn dổi..Cái tên nầy..đồ ngu mà.

-Hi hi...được rồi.nhớ mà...

***