Thái Kiêm Cơ nghỉ mình đã cẩn thận lắm rồi,biết Đức là đối thủ nặng ký nên tuyệt đối không dám coi nhẹ...Trước khi đến hội họp với bọn người Kosal...Hắn đi vòng vòng cẩn thận quan sát để biết chắc mình không bị bám đuôi ...Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ Đức lại cho người rà biển số những chiếc xe từ Campuchia qua...Nếu là lúc bình thường thì là một kế hoạch viển vông nhưng thời đại dịch thì khác...Số lượng xe hơi du lịch giửa hai nước có thể đếm trên đầu ngón tay...Cho nên không khó để truy tìm một chiếc xe đến từ Campuchia ‘lạc loài’ ...Bởi vậy Vỏ và đàn em mới tìm thấy được bọn Kosal khi bọn chúng vừa đặt chân tới Cao Lảnh liền nhanh chóng báo cáo với lảo đại.
Kế đó một cái máy định vị gắn dưới gầm xe...Đức ca không cần theo dỏi Thái Kiêm Cơ,chỉ cần theo máy định vị tìm tới nơi trú thân của bọn miên nầy .Thái Kiêm cơ nhất định sẻ tiép xúc...Nếu hắn tìm tới ...Coi như hắn tự chui đầu vào rọ.
Bây giờ thì hay rồi...Bắt cóc vợ củ ý đồ gian ác,với những bằng chứng hùng hồn như vậy,tên Cơ nầy vô tù bóc lịch là cái chắc...Nhưng được mấy năm?hai hoặc ba năm là tối đa vì hắn là đãng viên,là CA mà.Biết đâu là vài ba tháng sau thì phây phây ngoài đời hoặc không chừng được điều đi nơi khác?
Đức nhất định không dể chuyện nầy xãy ra...hắc hắc...làm việc phải sạch sẻ gọn gàng để tránh phiền toái về sau...Tiển phật phải tiển tới Tây phương...`
-“Đừng khóc...đừng khóc..Hết chuyện rồi...Thu Tâm...em dìu cô nầy đứng qua một bên...” Đức Chủ tịch dịu dàng an ủi...Có phong phạm của anh hùng cứu mỷ nhân..Aiz..Thiệt là tôi nghiệp a...
-“Vị này...Tôi nghỉ có chút hiểu lầm rồi...Chúng tôi là doanh nhân qua Việt nam buôn bán”...Kosal chống chế...
-“Buôn bán? Để coi sao đã..hắc hắc... Ê .đưa tay cao lên...Cấm cử động...Coi chừng các người đẹp bắn bể gáo... ”Đức tiến gần,một tay chỉa súng một tay lục soát và lôi ra từ trong thắc lưng 5 khẩu Smith & Wesson đen ngòm...Nhìn ánh mắt các mỷ nử..Bọn Kosal kinh hải.Thái Kiêm Cơ run lên,hắn nhận ra Phương Anh vì hắn đã từng thấy nàng trong lần trước cách đây không lâu ở khách san S,M.
-Doanh nhân mang súng trên người..Hắc hắc...Đừng tưởng tao ngây thơ chứ...Thái Kiêm Cơ..Lần trước thằng Kiri tự nhiên xổng chuồng là tao biết rồi,lần nầy mầy đem bọn nầy qua đây...Có ý đồ gì..hắc hắc..Con nít cũng biết mà...Mầy nghỉ đi,tao phải làm sao đây?
-“Bây giờ mầy muốn sao?” Thái Kiêm Cơ trầm giọng...
-“Muốn sao?Dỉ nhiên là có qua có lại mới toại lòng nhau rồi...Mầy cho người giết tao...Mầy nghỉ tao để yên cho mầy sao?Mầy nghỉ tao là ai?Phật tổ hay là chúa Giê Su?” Nói tói đây mặt Đức chủ tịch đã khác thường...Thái Kiêm Cơ rùng mình có cãm giác lành ít dử nhiều...
-“Nhưng mà tụi mầy đừng lo...Tao không phải là động vật máu lạnh,thích giết người như tụi mày trừ khi...ha ha..không nói nửa.Như vầy đi.Mình chơi trò chơi nầy..ừm ..đúng rồi,gọi là ‘Phú quý tại thiên,Tử sinh hửu mệnh’ nha...No..thôi bỏ đi.Tao đéo ưa bọn Tàu khựa...Ha ha đúng rồi...Gọi là ‘The game of Death’ đi ha...” Đức gật gù...đắc ý vì chọn được cái tên quá ‘đỉnh’.
Bọn Kosal và Thái Kiêm Cơ vừa nghe hắn nói không thích giết người,không phải là động vật máu lạnh âm thầm thở phào,bừng lên hy vọng nhưng sau đó lại nghe cái gì trò chơi ’Tử sinh hửu mệnh’.. rồi ‘The game of death’... Tâm trạng một lần nửa rơi xuống vực sâu ngàn thước...Hoang mang,sợ hải..Không biết tên ‘khủng bố’ nầy muốn gì..
-“Ây..sao nói nhiều vậy?Không vui chút nào...” Lần đầu tiên theo hắn ra ngoài ‘công tác’.Ngọc Như thấy hắn ‘lải nhải’ cãm thấy mất vui,nàng không biết hắn tinh dở trò gì. Phương Anh,Thu Tâm,Thục Linh mĩm cười chờ coi kịch.Theo hắn ‘chinh chiến’ đã lâu,biết hắn trước khi ‘làm trò’ là xí xô xí xào,nói nhăng nói cuội mục đíc là để khủng bố tinh thần người ta.Ngọc Vân luôn chú ý động tịnh đề phòng bất trắc nên không nói gì...Oanh Oanh dần dần trở lại bình thường ,nàng vô cùng hả dạ không ngờ Thái Kiêm Cơ cũng có ngày nầy.
-Ha ha..Tới liền..Tới liền..Ây da...Để mỷ nử chờ đợi thiệt là không nên...Thôi không nói nửa. The game begins OK...Nà...Trò chơi là như vầy...Hai người ngồi đối diện với nhau...Trước mặt có cây súng và trong băng đạn chỉ có một viên đạn...Thời gian là 30 giây,khi nghe tiếng nhạc nổi lên.Ai nhanh tay thì sống chậm tay thì..he he..về gặp ông bà...
-“Hay đó...Em thích...Vậy mới vui” Ngọc Như nhảy tưng lên như đứa bé được cho kẹo.
Bọn Kasol sắc mặt đại biến...
-“Tao không rảnh chơi với mầy” Thái Kiêm Cơ lấy di động ra...‘Chát’...Chưa kịp bấm bị Thục Linh tát một cái ngay vào mặt...Hắn ôm mặt sửng sốt...
Lần đầu bị ăn tát tay...
-“He he..Mầy không muốn chơi cũng được...Tao không ép..Vậy thì cứ ngồi đó đưa đầu cho người ta bắn là được rồi.Ngọc Như,Thục Linh,hai em coi thằng nào ương ngạnh cà chớn ngoan cố...bắn bể gáo nó cho anh..” Đức lạnh lùng...cầm lấy băng đạn,lấy hết đạn ra chỉ chừa một viên để lên bàn cho mổi người...
-“Mầy..” Thái Kiêm Cơ biến sắc,run lên.Hắn không tin tưởng lắm vào sự nhanh nhẹn của mình.Bọn Kosal bắt đầu nhìn nhau...
-Nhớ nha..Khi hết 30 giây thì bắt đầu...Ngọc Như,Thục Linh thằng nào ăn gian chụp súng trước là không công bằng..Em biết làm sao rồi chứ gì?
-“Bắn ngay đầu hay ngay giò?” Nhọc Như thắc mắc muốn hỏi rỏ...
-“Bắn ngay tim được rồi..Bắn ngay đầu..óc văng ra...ây ui..ghê lắm...” Thục Linh nhăn mặt...Dần chị như Phương Anh,Thu Tâm và Ngọc Vân thản nhiên...Oanh Oanh kinh hãi.Không dám nhìn người run bần bật,thầm nghỉ cũng may trước kia mình không đắc tội với đám người khủng bố nầy.
-“He he..Tùy em đi...”Hắn một câu,Ngọc Như một câu,Thục Linh một câu..Bọn Kosal nghe mà rởn tóc gáy...Thái Kiêm Cơ đổ mồ hôi lạnh.
-“He he tang ta rang tàng..bắt đầu...anh bạn nầy..anh bạn nầy..Xin mời...” Đức chỉ Pheakdei,Thom cười đểu.Hai tên nầy đứng chết trân...
_He he.ai nhanh tay thì sống,ai chậm tay thì không cần phải nói nhiều.....mổi người một viên đạn Đừng có dở trò nha..OK ,30 giây bắt đầu.
...Con kiến còn ham sống huống chi là con người. Pheakdei,Thom mở lớn hai mắt nhìn nhau.Ngọc Như,Phương Anh,Thu Tâm đề phòng chúng nạp đạn không bắn nhau mà bắn người mình nên cũng sẳn sàng nhả đạn khi cần thiết...Hai mắt Đức nhìn hai ‘đấu thủ’ nhưng đuôi mắt âm thầm quan sát Thái Kiêm Cơ..Họng súng trong tay ‘vô tinh’ chỉa ngay hắn...
30 giây trong lúc nầy lâu như 1 thế kỷ...Giờ phút nầy Đức đang nhớ lại lúc liều mạng nhảy xuống cầu Cần Thơ để thoát thân...Lúc đó chỉ là vài giây thôi mà sao dài đăng đẳng như là một năm vậy...Bây giờ 30 giây..quá đủ khủng bố tinh thần của bọn nầy.
Thái kiêm Cơ mặt trắng nhợt..Giờ phút nầy hắn mới biết thì ra bấy lâu nay mình đang chọc thằng có đầu óc không bình thường.
Kosal bây giờ hối hận muôn chết...Hắn không muốn là đại ca đầu rồng nửa..nhưng đã trể rồi.Không biết có thật không.thắng là được thả về?tuy không chắc nhưng vẩn hy vọng...Hắn liền nhìn Arun,Thái Kiêm Cơ...Ngay lúc nầy hai tên nầy cũng nhìn hắn.
Pheakdei run rẩy...Trên trán Thom mồ hôi chảy ròng ròng...Hắn hồi họp.
Tiếng nhạc di động vang lên...Cả hai chụp lấy khẩu súng nạp đạn...
‘Cach’...Viên đạn của Pheakdei rớt xuống mặt bàn...Mặt hắn tái nhợt...’Đùng’. Pheakdei bật ngả về phía sau..hai mắt trợn trừng,miệng trào máu.Thom đã bắn một phát ngay tim. Pheakdei ngả xuống chết trong tich tắc.
-“Tôi ,Tôi thắng rồi..ha ha..Tôi thắng rồi ha ha..” Thom la lớn vui mừng vì vừa thoát khỏi quỷ môn quan...Bây giờ hắn mới biết cái cãm giác chết đi sống lại là cái gì.
-“Tốt..Đứng qua một bên..tới ngươi,,,ngươi...Đức chỉ Kosal,Arun...Thái Kiêm Cơ mừng thầm...Như vậy là không còn người đấu với mình..Thằng nầy biết điều...
-“Tôi...Tôi...Kosal lắp bắp...người hắn lạnh toát..Ngả xuống ngất xỉu...
-“Vậy .. vậy là tôi thắng rồi ..Ha ha..Tôi thắng rồi...Arun mừng hết lớn...Vậy coi như là mình đã thắng rồi...Arun tin tưởng,,,Chỉ cần còn mạng về nhà là suốt đời không trở qua đây nửa...Thằng nầy lá ác quỷ mà...Ai dè...
-“Ê..nó chưa chết mà...Bắt đầu đi” ‘Tên ác quỷ’ thản nhiên lấy di động để thời gian 30 giây...
Tình hình trở nên quái đị...Kosal sợ quá bất tỉnh.Arun nếu muốn sống thì phải giết Kosal...Đơn giản là như vậy...Đã nói trước rồi.Chỉ có một người sống.
Một lần nửa tiếng nhạc vang lên..Điều bất ngờ là Kosal đột nhiên vùng lên,nhanh như cắt,chụp lấy viên đạn...Bị bất ngờ,Arun hết hồn...mất binh tỉnh..phản ứng chậm lại một giây..‘Đùng’...Một tiếng nổ vang lên...Hắn ngả xuống.mắt trợn trừng...Cũng là một phát ngay ngực...
-“Tôi thắng rồi..Tôi thắng rồi...hắc hắc hắc..” Giử được tính mạng...Kosal cười khoái trá...Thật ra hắn chỉ giả chết để vô hiệu hóa tró chơi tử thần với hy vọng là khi hắn ‘bất tỉnh’ thì Arun sẻ đấu với Thái Kiêm Cơ...Sau đó thì thiếu người đấu với hắn...lúc đó hắn sẻ quỳ lại năn nỉ,sao cũng được miển là giử được cái mạng.Ai dè.tên ’ác quỷ’ nầy cứ để Arun hành quyết mình... Hắn đành thừa cơ lúc Arun ‘khinh địch’ liền vùng lên hạ Arun một cách ngoạn mục.
Tuy trong bụng ai cũng khinh thường nhưng thật tinh phải nói là bái phục sự gian manh của thằng nầy.
He he..Xếp Cơ..tới ông rồi..” Đức lại cười đểu...
-“Tao đấu với ai đây?mầy không phải nói là mầy chứ?” Cơ nhìn Đức với vẻ khinh thường...Đã dến nước nầy,hăn không muốn tỏ vẻ sợ sệt nửa đồng thời hắn nghỉ Đức cũng kiêng dè vì hắn là đại tá nên chừa hắn sau cùng để có lý do mà hạ đài...
-“Hắc hắc...Mầy tin cũng được hay không tin cũng được..Tao không sợ mầy đâu nhưng mầy nghỉ tao có ngu như vậy không?Mầy là đại tá.cho nên phải vinh quang một chút...Lần này mầy có hai viên đạn,mầy đấu với hai người nầy...” Đức chỉ Kosal,Thom....Hai tên nầy đang vui mừng.ai dè nghe hắn nói xong muốn xỉu..một lần nửa mặt trắng bệt..
Ngọc Như phấn khích,nghe hắn nói,lấy vừa đủ 4 viên đạn để lên bàn..
-“Hai người sợ cái gì?Bây giờ là hai chọi một..he he...Phần thắng lớn lắm..Còn nếu sợ thì ...biết hậu quả ra sao rồi chứ gì?he he..Đại Tá Thái Kiêm Cơ không phải là thứ người quân tử đâu...Vô cùng hèn hạ đó nha.
-“Mầy..Mầy..”Thái Kiêm Cơ rống giận..Rỏ ràng là đang bị đưa vào chổ chết..Kosa và Thom mừng rở...không hẹn mà nhìn nhau...Trong tư thế chuẩn bị...Hai chọi một,ăn chắc rồi nên vửng tâm một chút cắn răng tiếp tục.
-“Sao hả:Sợ à?Lúc mầy cho người ám sát tao thì sao?Tao bây giờ cho người giết mầy nhưng cho mầy biết để tự vệ vậy là chịu chơi lắm rồi...Sợ hay không sợ mầy không có đường lựa chọn...Bắt đầu di..” Đức lạnh lùng để 30 giây trên di động rồi đặt xuống bàn...
Thái Kiêm Cơ không ngu chờ hết 30 giây..hắn chụp lấy khẩu súng và 1 viên đạn,hắn biết trước sau gì mình cũng chết nên muốn lấp đạn bắn Đức rồi có chết cung cam lòng... lưỡng bại câu thương.Kosal và Thom luống cuống...Chưa hết 30 giây,cả hai không dám hành đôjng vì sợ họng súng của Ngọc Như bắn loại cho nên đứng thộn mặt ra...
‘Đùng..Đùng..Đùng Đùng ’..Thái Kiêm Cơ bị bắn bốn phát..Hắn ngả xuống hai mắt trợn trừng...Khẩu súng của Thu Tâm Phương Anh.Thục Linh Ngọc Như đồng loạt nhả đạn.
-“Hắc hắc hắc..Đã biết là mầy gian mà...đáng đời..” Đức khimh thường đá vào thi thể Thái Kiêm Cơ một cái...
-“Anh còn nói..” Thu Tâm oán giận quát..Cũng may nàng đã liệu trước...nên nhanh nhẹn ra tay..Ai dè Phương Anh và Thục Linh.Ngọc Như cũng không chậm...Vì vậy Thái Kiêm Cơ lảnh ba phát đạn.
-“Hi hi..Các chị em khẩn trương quá rồi..Không để ý họng súng của ảnh sao?Lúc nào cũng chỉa về Thái Kiêm Cơ từ đầu cho tới cuối”.Ngọc Vân cười nói...
-Ha ha..Nghe Ngọc Vân nói chưa?làm như anh khờ lắm í...nhưng mà Ngọc vân..em nói có phần không đúng..mai mốt không được nói như vậy? Đức nghiêm mặt...
-“Hả?Có gì không đúng?”Nét mặt đám mỷ nử mờ mịt...không hiểu có gì không đúng.
-”Suỵt..suỵt...Cái gì súng của anh chỉa về Thái Kiêm Cơ chứ..Câu này nghe không được..ha ha ha..”
-“Hi hi ha ha” Đám mỷ nử bây giờ mới hiểu..đồng loạt phá lên cười...
-”Đồ ‘cà chớn’! Ngọc Vân hung hăng lườm ‘mắng’...Kosal và Thom đứng im thin thích hồi họp...càng lúc càng sợ hãi,kinh hoàng...Ba xác chết bị bắn mà coi như không có gì...Mấy người nầy là người gì đây?
-Cút đi...
“Dạ..đạ..Tụi nầy đi liền ...” Như được đại xá..Kosal và Thom chạy như ma đuổi..
-“Anh thả chúng về thiệt à?” Ngọc Vân nghi hoặc...
-Hi hi...Mai Thảo đang chờ chúng tới nộp mạng...Kịch bản là như vầy..Bọn miên nầy nghỉ là Đại Tá Thái Kiêm Cơ sái hại Kiri nên qua đây trả thù..Trước hết bắt vợ củ của Đại tá Cơ làm con tin...Không phải tốt lành gì mà là Kosal muốn nhân dịp nầy để lên làm đại ca đầu rồng.Ai dè gặp sự chống trả quyết liệt của Đại Tá Cơ nên chúng bị tổn thất nặng,hai tên bị Đại tá Cơ bắn chết.Đại Tá Cơ cũng bị thiệt mạng.may là vợ thì không sao..,Hai tên còn lại chạy thoát,,nhưng trên đường về bị Đai tá Thảo bắn chết...
Chuyện là như vậy...Có phải không chị...Oanh Oanh?
-“Phải..Phải..Là như vậy..” Oanh gật đầu. như gà mổ thóc.Hắn nói sao nàng nghe vậy là được...
Đại Tá Mai Thảo chắc là lập công lớn rồi...Lên Chức Trưởng CA Cao Lảnh là cái chắc
Chúng nử sửng sốt...Có phải mọi việc hắn đã nắm trong tay?Nếu là như vậy thì tên nầy thiệt là thiên tài..
-“Thôi,giải tán...Chúng ta về...Ui da..Sao bổng dưng đâu đầu gối vậy cà?” Đi được vài bước bổng nhiên hắc ôm đầu gối,nhăn mặt.
-“Chuyện gì vậy?” Thu Tâm hoảng hốt đưa tay đở...
-“Không biết..Chắc khi nãy sơ ý đụng chổ nào đó...Đở anh lên xe...” Đức nhăn mặt đi cà nhắc...bổng nhớ gì đó,,quay lại.nhìn Oanh Oanh.
-“Chị ở đâu?Chúng tôi đưa chị một đoạn
-“Tôi...Tôi sợ...Tôi không dám về nhà..” Oanh Oanh khóc,Tuy Thái Kiêm Cơ dã chết nhưng nàng Thái Hoàng Cơ và Thái Hửu Cơ.Nàng sợ họ uy hiếp.
-“Đi đi với chúng tôi ..Lên xe...Chị sẻ không sao đâu...” Đức cãm thấy người đàn bà nầy đáng thương...Thôi thì ra tay tương trợ một chút..Nói nào ngay nếu mình không phỏng tay trên số tiền của Phạm Ngọc Sơn thì người nầy không bị Thái Kiêm Cơ bạc đãi để rồi lâm cảnh nầy...
-“Tôi..Tôi? Oanh Oanh cãm động..nước mắt đoanh tròng...
-“Hi hi..Đi đi...”Hiểu ý hắn... Phương Anh bước tới thân thiện đở tay nàng.Là đàn bà với nhau..Thấy tình cảnh của Oanh Oanh,Phương Anh cũng có chút ái náy...Nhớ lại lúc trước chính nàng và Thu Tâm đã phỏng tay trên trong nhà của Pham Ngọc Sơn mà...Thôi thì tốt với người ta một chút...
-“Wow..Thoải mái quá...”Không phải lần đầu tiên đi xe giường nằm nhưng những lần trước là đi chung với người khác.Lần nầy chiếc xe 22 giường đâ được cải tiến thanh 12 giường,có phòng bếp và phòng vệ sinh khá rộng rãi...Nói tóm lại gần giống như nhà lưu động...Nancy thật biết hưởng thụ a...
-Ha ha...Từ nay có thể thoải mái...Khui chai rượu uống mừng được rồi.Nà..Đừng nói trong xe sang chảnh thoải mái như vầy mà không có chai rượu nào đó nha...
-“ Cái gì cũng có hết.. Đừng lo...”Ngọc Như khoe...Từ hôm qua tới giờ nàng ở trên xe nầy,đi lục lọi khắp nơi nên rất rành.Nghe Đức hỏi liền nhanh chóng đi ra phía sau đem về một chai rượu đỏ và chục lon bia Heineken .
-Oh my God...ha ha...Quá đã...Hi hi..Tối nay ai trực trong xe vậy?
-“Là em...Có chuyện gì? Ngọc Vân đáp.
-“Vậy sao?Để anh giúp em...một mình buồn lắm..” Đức ‘nghiêm túc’ nói.nét mặt vô cùng thánh thiện.
-“Hi hi ha ha” Đám mỷ nử bụm miệng ười...Tất nhiên biết ý đồ ‘gian trá’ của hắn.
-“Ây da...Các em nghỉ tới đâu rồi...Đầu óc thật là méo mó mà...Trong xe một mình thì buồn.Có thêm vài ba người nói chuyện cho vui mà.Hay là tất cả tối nay mình ở trong xe nầy cho náo nhiệt một chút” Đức bắt đầu dụ dổ nhưng mặt ngoài làm ra vẻ ‘đàng hoàng’.
-“Anh không phải bị đau đầu gối sao?” Thấy hắn có vẻ ‘sung’ ,liếc nhìn đầu gối hắn.Thu Tâm bắt đầu ‘nghi ngờ’ hắn có ý đồ ‘nhất dạ chiến quần nử’...
-“Ây..Đừng có nghỉ bậy bạ mà...có khách ..ha ha..Cô Oanh Oanh..đừng có để ý nha...Mấy cô nầy là vậy..hay nói đùa lắm.
-Không..không có gì” Oanh hổ thẹn..trong bụng nghi hoặc...Chẳng lẻ hắn và đám mỷ nử nầy?
...
Có một chiếc xe buýt giường nằm cho mình là điều thích thú.Thay vì nằm trong phòng ,các nàng sau khi tắm rửa sạch sẻ đều xuống xe mở ‘Party’ ăn để hưởng thụ cãm giác ‘nhà nhưng không phải nhà’.Cũng chẳng có gì long trọng,chỉ là uống bia rượu,chuyện trò cho vui.
-Cô Oanh Oanh kia...OK chứ?
-Ngủ rồi, Em có kêu chị ấy xuống chơi cho vui nhưng chị ấy nói mệt...” Thục Linh đáp...nét mặt có chút bi thương.Nàng thấy Oanh Oanh thật đáng thương.
-“Sẳn đây mới nói nha..Anh phải giúp cô Oanh Oanh mới được..”Thu Tâm bổng nhiên nói.
-“Phải đó...Giúp Cô ta đi...Tình cảnh cô ta thật đáng thương” Phương Anh nói thêm vào...
-Tại sao?Cô ta có khăn gì?Em biết hả?Nói nghe thử...Nếu giúp được anh không ngại đâu.
-“Aiz..Là như vầy...Oanh Oanh có một bà mẹ lảng trí,một đứa em đang du học bên Úc.Tất cả đêu do cô ta gồng gánh,Lúc trước khi còn là vợ của Thái Kiêm Cơ thì không thành vấn đề,được Trần Ngọc Sơn giúp đở..Bây giờ..Aiz...Anh hiểu rồi chứ gì...Ngay cả trong trường,nơi cô ta làm giáo viên cũng bị bài xích.Còn nửa...Thái Hoàng Cơ là thằng già dâm đãng,khốn nạn..lảo..lảo...” Phương Anh nói.mắt hơi đỏ vì xúc động nói không ra lời.
-“Anh biết phải làm sao rồi..Yên chí đi..” Đức gật đầu hứa hẹn.
-“Vậy là anh hứa rồi đó nha...Anh.anh mà không làm được thì đừng đụng tới em..Đừng có hòng...Điệu sao mê hồn” Ngọc Như ‘hăm dọa’.Nàng ngây thơ tưởng mọi người không hiểu vì đó là bí mật giửa nàng và hắn.
-“Điệu sáo mê hồn? Là cái gì vậy? Thục Linh ngây thơ hỏi.
-Hi hi ha ha...” Đầy kinh nghiệm với hắn.Phương Anh,Thu Tâm ,Ngọc Vân đang cố nhịn cười nghe Thục Linh hỏi ..Không thể nhịn được nửa..liền cười sặc sụa...
-“Ah..” Tuy ngây thơ nhưng Ngọc Như cũng hiểu..Thì ra không phải chỉ có nàng mới ...Sắc mặt Ngọc Như ửng đỏ vì thẹn
-Ha ha..Chuyện nhỏ...Chuyện nhỏ..Thục Linh,lát nửa anh với em cùng nhau ‘nghiên cứu ‘ ha...
Thục Linh thấy nét mặt các đàn chị ửng đỏ nhưng không hiểu tại sao..Ngọc Như ghé tai nàng thì thầm,bây giờ đến lượt sắc mặt nàng đỏ như gấc chín...’Giận dử’ nhao tới.
-Trần Đức..Anh thiệt là bậy bạ mà..Em không tha cho anh...
-“Ha ha..hi hi..” Trong xe rộ tiếng cười...Tình điệu mà.Giửa họ không còn gì để dấu diếm.Tất cả đều là phụ nử của hắn...
Chuyện gì tới cũng tới thôi..Ai về ‘phòng’ nấy.Cố dổ giấc ngủ mà có ngủ được đâu.Tiếng rên rỉ suốt đêm.Đầu tiên là Thục Linh.Tuy ngượng ngùng e thẹn vì biết chị em đang theo dỏi lắng nghe ở phòng kế bên nhưng không dằn được..Hắn nằm bên cạnh táy máy chân tay khiến người nàng nóng hừng hực.Nàng cãm giác hơi thở nóng hổi của hắn tiến dần xuống giửa hai đùi và rồi nàng không còn biết trời đất gì nửa khi hắn dúi miệng vào đó.Hai tay nàng nắm đầu tóc hắn ghì mạnh...
...
‘Bành bạch..bành bạch,,bành bạch’ Hai đùi trắng nỏn của nàng cặp eo,tay bàng vòng qua cổ hắn kéo hắn sát rồi cắn mạnh...
-‘Ahhhh’ Đau...Take it easy baby...
-Hi hi..Sorry cưng...
...
-“Hả?Sanh rồi...Ha ha...Tốt tốt..anh về liền..” Buổi sáng..Đang mơ màng ngái ngủ,chuông di động kêu vang.Là Thu Hà gọi tới...Hắn hết hồn,mới sáng sớm Thu Hà gọi chắc là phải có chuyện quan trọng..Ai dè không phải quan trọng mà là ‘kinh thiên động địa’ a...Thì ra hắn được làm cha rồi...Nancy sinh trai...Đức tỉnh ngủ,nhảy xuống giường...Cả xe đều thức giấc vui mừng,Nancy sinh rồi.Chuyện ở đây coi như giải quyết xong rồi,ai cũng háo hức muốn về nhìn em bé.
-“Vậy còn Oanh Oanh?” Thu Tâm nhắc nhở.
-“Không sao đâu...”Đức lấy di động gọi Mai Thảo và Xuân Mai...Có hai nàng tạm thời chiếu cố vài ngày..Oanh Oanh sẻ không có vấn đề gì.
Cần Thơ.
Thời buổi đại dịch,nếu có thể nên tránh đến bệnh viện trừ khi không còn đường lựa chọn.Đối với thân phận của Thiếu tướng Nguyển Trần Uyển,thiết lập tạm thời một phòng cho sản phụ ngay trong biệt thự chỉ là một chuyện nhỏ như hột mè.Hơn nửa ,sẻ có tới ba sản phụ cần dùng...Cho nên tuy là phòng sản phụ lâm thời nhưng trang bị cũng rất đầy đủ.
Trời hừng sáng,khi Nancy có dấu hiệu chuyển bụng,bể nước ối.Bác Sỉ Thanh Mai và hai nử y tá đã có mặt chuẩn bị mọi sự.Mọi chuyện diển ra rất thuận lợi đến nổi không kịp trở tay...Một bé trai bụ bẩm 3kg3 ra đời...Cho nên khi Thu Hà gọi thông báo cho hắn biết...Nancy đang ôm con đầu lòng với nụ cười hạnh phúc...
-“Tuy là sanh sớm hơn hai tuần nhưng mẹ tròn con vuông...Tôi đã kiểm tra ...Sức khỏe hai mẹ con đều ổn định..Chúc mừng Thiếu tướng..Đứa bé thật dể thương,lớn lên chắc đẹp trai a..” Bác Sỉ Thanh Mai nhìn đứa bé trong vòng tay Nancy dí dỏm...
-“Hi hi..Hi vọng là vậy...Cám ơn Bác Sỉ” Nghe Thanh Mai khen con mình,mặt Nancy rạng rở...
‘Cộc..cộc cộc’ Có tiếng gỏ cửa... Mỷ Kiều ló mặt vào cười...Phía sau Kiều Nga,Kiều Chinh,Thu Hà,bé Thu Sương và Mỷ Chi cùng song Hà đang nôn nóng...
-Vào thăm em bé được chưa Bác Sỉ?Mọi người đang chờ...
-“Người trong nhà nếu đã tiêm chủng thì được..Người ngoài thì tốt nhất là nên tránh.” Bác Sỉ Thanh Mai dặn dò..Trong lòng mừng thầm vì đã có được cơ hội phục vụ cho Nancy...Tương lai nếu có thể dựa vào được thì hay biết mấy.Chỉ là ván đề thời gian.
-“Hi Hi..đều là người nhà...” Cả đám ùa vào...
-“Wow..So cute! “ Mỷ Kiều trầm trồ..
-“Giống papa nhiều ha” Kiều Nga hâm mộ.nôn nóng nhìn xuống bụng..Tuần nầy thôi.nàng vả Kiều Chinh cũng sẻ có em bé.
-“Không phải...Giống chị hai nhiều hơn.Kiều Chinh cãi...
-“Hi hi..Giống mổi người một nửa.” Thu Hà cười ‘ hòa giải’...Bé Thu Sương sờ em bé..cười ngây ngô.
-“Giông ai cũng được..Mẹ tròn con vuông là tốt rồi...Hi hi..Nhìn nó kia...Thật để thương...” Mỷ Chi hai mắt long lanh.hâm mộ.Nàng và song Hà đã chinh thức có tin mừng,như vậy là cuối năm nay nhà sẻ có thêm người...Mỷ Chi cãm thấy hạnhphúc...
-“Ảnh đang trên đường về..Chắc cũng sắp tới rồi” Thu Hà thấy ánh mắt Nancy nhìn mình.Nàng hiểu ý cười nói...
-“Hi hi..Sao hả Mỷ Kiều..Sanh một đứa đi cho vui: Thu Hà thấy Mỷ Kiều cứ nhìn em bé cười mĩm chi..Liền khuyến khích.
-“Không phải muốn là được đâu à..”
-“Dể thôi,hắn về...ở chổ em nhiều một chút thì được rồi” Nancy cười cởi mở khuyến khích...
-“Để coi sao đã” Mỷ Kièu e thẹn...
-“Hi hi..Nghe rồi chứ gì...chị Nancy cũng đã nói như vậy để Thu Hà nầy sắp xếp cho..yên chí đi” Thu Hà vổ ngực bảo đãm.
Bác Sỉ Thanh Mai nghe mổi người nói một câu khiến bà sửng sốt..Tưởng mình nghe lầm.Ngay lúc nầy,bên ngoài có tiếng huyên náo...
-“Hihi..Vừa nhắc đến Tào Tháo...Tào Tháo đến liền...” Thu Hà cười...Mọi người nhìn ra cửa .Một đám người nhanh chóng đi vào...Lần đầu tiên được làm cha nên rất nôn nóng,muốn nhìn thấy con nên đi mà như chạy.
-Wow..Ha ha..Sao đông đủ vậy? Con anh đâu rồi...” Miệng nói chân bước đến gần giường ,hôn trên môi Nancy một cái nhẹ vô cùng âu yếm.
-“.Em khỏe chứ?”
-“Ừm...Nhìn con đi..Em thấy giống anh lắm” Nancy cười hạnh phúc .
-“Ừm..khoan ..: Hắn ‘biết điều’ đến bên cạnh các ‘vương phi’ hôn mổi người một cái trước.Ngay cả bé Thu Sương cũng được hắn ẩm lên hôn vào má một cái thật kêu.Song Kiều,Mỷ Chi,song Hà,Thu Hà,Mỷ Kiều,Kim Chi tất cả thầm hài lòng về cách cư xử của hắn...Nancy mừng thầm.
Bác Sỷ Thanh Mai thầm trợn mắt há mồm nhưng ngoài mặt làm như không có gì...Bà thấy nhiều chuyện lạ nhưng chuyện nầy là chuyện hy hửu có một không hai... Điều mà Thanh Mai kinh khủng nhất là bà biết thân thế của Nancy và song Kiều...Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a...Thanh Mai nhìn khắp phòng...Tất cả đều là vợ hắn?Bà hít một hơi cố giử cãm xúc về sự khám phá của mình.Tuyệt đối không thể nhiều chuyện được...
-Wow..Đẹp trai ha...còn hơn papa nó...Hi hi.Con hơn cha nhà có phúc...
-“Giống chị hai mới đẹp..giống anh xấu hoắc..” Kiều Nga ‘lườm’..
-“He he..Vậy thì phải...Mai mốt em sanh ra phải giống em mới đẹp..” Đức nịnh..
-Anh biết vậy thì tốt..Hi hi...
-“Ouf..Vị nầy là Bác Sỉ..hi hi.Bác Sỉ..Cám ơn nhiều..Cám ơn nhiều...” Chợt thấy có mỷ phu cở Phó Loan mặc áo blouse trắng đang nhìn mình cười cười...Đức chợt nhớ mình vì quá vui mà quên chào hỏi nên tỏ vẻ ái náy...
-“Hi hi.Không có gì..Tôi làm bổn phận của mình thôi...”Thanh Mai mĩm cười đáp lể.
Ngay lúc nầy em bé cựa mình thức giấc khóc oa oa..Nancy vạch áo cho con bú...Thằng bé tham lam bú vú mẹ...
-“Wow..Con trai à..Sao tham lam vậy? Chừa cho papa một chút ...được chứ hả?...” Quên sự hiện diện của Thanh Mai,Đức thấy thằng con nút vú mẹ nó như hắn nên chọc ghẹo một chút .
‘Hi hi ha ha..’ Chúng nử cười phá lên
-“Anh thiệt là...” Nancy lườm.
Bác Sỷ Thanh Mai ngượng ngùng...
Cao Lảnh...Cùng thời gian...
Lam Tú Quỳnh cau mày...Từ sáng đến giờ nàng đã gọi ba lần,để lại nhắn tin nhưng không thấy Thái Kiêm Cơ trả lời.Với giao tinh của nàng và hắn thì không có lý nào hắn phớt lờ nàng..Chắc là có chuyện gì đây...
-“Sao hả Chị Quỳnh..Vẩn chưa liên lạc được à?” Tuân e dè hỏi...
-“Vẩn chưa..Không cần lo..Ăn sáng xong mình trực tiếp tới Trụ Sơ CA Cao Lảnh đem thằng Long ra..” Quỳnh phát tay...vô cùng tin tưởng.Quan hệ của nàng và nhà họ Thái không tệ,Thái Kiêm Cơ là Trưởng CA Đồng Tháp.Có lý nào giải quyét không đựi chuyện của Lê Thành Long?
Ngay lúc nầy bản tin buổi sáng của Đài Truyền Đồng Tháp đang được phát sóng...”Xin kính chào quy vị khán giả..Mời quí vị theo dỏi tin dặc biệt buổi sáng của Thành phố Cao Lảnh...Đại tá Trưởng CA của Thành Phố Cao lảnh đêm qua đã tử thương vì công vụ trong một cuộc xung đột với Băng Đãng xả hội đen đến từ Campuchia...”
Lam Tú Quỳnh sửng sốt..Thái Kiêm Cơ chết rồi?
Nhà họ Thái đang loạn cả một bầy...Tin tức Thái Kiêm Cơ tử thương vì chạm tráng với băng đãng xả hội đen từ Campuchia qua như trái bom nổ giửa trời ...Mọi người kinh hãi.Thái Hoàng Cơ và Thái Hửu Cơ nhìn nhau trong ánh mắt lo sợ,nghi hoặc.Tin tức nói trên đài hoàn toàn trái ngược với những gì hai người biết...Tụi Miên và Thái Kiêm Cơ là người nhà với nhau mà sao lại bắn nhau?Không thể nào đâu...
Chuyện gì đã xảy ra? Thái Hửu Cơ khiếp vía...Cãm thấy sống lưng lành lạnh
Cái chết của Thái Kiêm Cơ không làm cho Thái Hoàng Cơ xúc động..Lảo đang nghỉ tới đứa con dâu..Xem ra phải tìm nó để an ủi một chút..
-