Ngay lúc nầy một chiếc Ferrari F8 Tributo vượt qua một cái vèo...nhanh như tên bắn...Trong thành phố mà chạy xe với tốc độ như vậy...Rất nguy hiểm...Vậy mà có mấy người CA giao thông làm ngơ...Không một tiếng còi...
-“Hừ....Đáng ghét...” Đang vui..Mặt Phương Linh bổng sa sầm..
-“Đáng ghét?Wow Chiếc Ferrari F8 Tributo mà đáng ghét sao?Trên 20 tỷ đó...Hi hi...” Đức hâm mộ...Với sự làm ăn phát triển của Đức Lập ... Hắn có thể mua 1 chiếc nhưng quá phô trương..không tốt...
-“Em nói người kìa..Biết hắn là ai không?Mai Văn Thọ..Con của Mai Văn Trường...” Phương Linh khinh thường...
-Wow....Cha tên Trường..Con tên Thọ...Hợp lại là Trường Thọ..ha ha..Có ý nghỉa...Ừm...Hắn là đại gia của Đồng Tháp à?
-Đại gia cái gì chứ...Ăn không ngồi rồi...Cà lơ phất phơ suốt ngày thôi...
“Vậy sao?...À..tới rồi...” Đức cho xe vào tìm chổ đậu xe...Trùng hợp thay...Còn một chổ trống kế bên chiếc Ferrari lúc nãy...” Phương Linh nét mặt không vui...
-“Hi hi...Chuyện gì mặt như bánh bao chiều vậy?Có thù với hắn sao?Kệ hắn đi...Tới ăn cơm thôi mà...Đi..” Đức nắm tay nàng...Hai người cùng đi vào...Bên trong rất đông khách...Thấy hai người...không khí đang náo nhiệt bổng im bặt...Không phải vì nhận ra hắn...mà là ở đây ai cũng nhận ra Phương Linh...Nàng tay trong tay với hắn...Không phải là công tử của Trưởng ban Đồng...Gần đây ai cũng nghe ít nhiều tin đồn nhưng bây giờ mới thấy ‘người thứ ba’...Bầu không khí có chút quỷ dị....Một số chụm đầu rù rì...
-“Wow..Đông khách quá...Em có dành chổ trước không vậy?” Thản nhiên trước những ánh mắt soi mói...Đức nắm tay Phương Linh kéo gần hơn... tay quàng qua ôm eo nàng.
-“Không cần dành chổ đâu..Hi hi..Đi theo em...” Phương Linh nắm tay hắn đi sâu vào trong...Không để ý đến những ánh mắt tò mò...
-‘Hi hi..Phương Linh...Chị dành chổ cho em rồi...Hai người phải không? Lại đây..Theo chị...” ..Một mỷ phụ bước tới đón tiếp...miệng tươi cười ...nhìn hắn gật đầu chào...Đức đoán đây là em của Bí Thư Nga...
-“Hi hi..Để em giới thiệu..Đây là chị Tuyết Vân...Em của Thím Ba..Tức là Bí Thư Lâm Tuyết Nga ...Chị Vân...đây là bạn trai em..Trần Đức..” Phương Linh cười ..giới thiệu... Đức lịch sự mĩm cười nhẹ gật đầu chào...
-“Vậy à..Bạn trai Phương Linh sao..Hi hi.Chào cậu...Cứ như Phương Linh đi...gọi tôi là Chị Vân được rồi...Ouf..Đang tươi cười..Bổng Tuyết Vân hình như nhớ gì đó...Liếc nhìn hắn...định hỏi nhưng rồi im lặng...Tuyết Vân dẩn hai người tới một bàn trống được dành sẳn...Hắn và Phương Linh ngồi xuống...
-“Phương Linh...Em và bạn trai từ từ ha...Lát chị trở lại trò chuyện sau...” Đưa tấm thực dơn...Tuyết Vân mĩm cười quay người bước đi....
-“Anh thích ăn gì?” Phương Linh nhìn tờ thực đơn hỏi...
-Anh dể nuôi lắm..Em thích ăn gì..anh thích ăn cái đó...Hi hi...
-“Là anh nói đó nha..Em gọi mấy món ...cay xé lưởi anh luôn....cho bớt ba hoa” Phương Lịnh vừa nói vừa mĩm cười...Bắt đầu gọi món ăn...Cả hai chẳng để ý gì đến chung quanh..Chụm đầu rù rì...Thỉnh thoảng nàng cười rúc rích...
-Chiều mai tới nhà em..ăn cơm..Nhớ đó..
-Ừm nhớ mà...Ngủ ở nhà em một đêm... Được chớ hả?
-Hi hi..Không thành vấn đề...Cái giường của Cashew rộng lắm...
-Hả?Cashew? Là ai vậy?
-“Hi hi..Là con chó của nhà em...” Phương Linh bật cười khoai chí...
...
Ở một bàn hai người cách đó khá xa...Mai Văn Thọ nét mặt âm trầm...Hôm kia hắn vì bận việc nên vắng mặt ..Chỉ nghe nói chuyện xãy ra ở New World Club ...Tai nghe không bằng mắt thấy...Bây giờ Phương Linh và thằng kia đang nhởn nhơ trước mặt....Thọ bực bội...ghen tức...mặc dù gả biết Phương Linh không coi gả ra kí lô gì...Trước kia gả si mê nàng....Thua dưới tay Phát..gả chịu được..Dù sao Phát là con của Trưởng Ban Đồng..Nhưng Phương Linh cặp kè với thằng nhà quê nầy...Thọ cãm thấy bị mắt mặt...
-“Sao anh nhìn người ta hoài vậy?” Kim Hồng....Cô gái ngồi bên cạnh Thọ thấy hắn lầm lì nhìn về phía bàn Phương Linh...Nàng tỏ vẻ không hài lòng...
-“Câm miệng đi...Không phải chuyện của cô...” Thọ khinh thường nhìn bạn gái...nói đúng ra là bạn đụ..Thấy vui thì rủ rê nàng đi ăn cơm....uống rượu rồi mướn phòng đụ cho đã cặc..thế thôi..Loại người như vậy...Thọ có cả khối..rãi rác làm việc trong mấy cơ quan nhà nước...Với thân phận công tử của Trưởng ban Đồng..gả chỉ cần ngoắc một cái...Có cả khối đàn bà chịu cởi quần cho hắn đụ...Vấn đề là chưa có nàng nào ‘chất lượng’ như Phương Linh và Bà Chủ của nhà hàng nầy...Mà gả thì không dám đụng tới....nói đúng ra là không dám làm ẩu...như các cô gái nhà quê khác...
Hôm nay gả rủ rê Hồng đến đây ăn cơm trưa..sau đó sẻ đi mướn phòng...Ai dè đến đây ngồi chưa nóng đít thì Phương Linh và Đức đi vào...Thấy Phương Linh..gả mừng rở...Trong đầu nghỉ là nàng và Phát không hợp nên chia tay...Và đây là cơ hội cho mình....Vì vậy gả canh me chờ khi nàng nhìn về phía mình..Lúc đó gả ‘tình cờ’ nhận ra nàng ... Sẻ đứng lên đi đến chào hỏi...Nhưng chờ hoài..,Phương Linh cứ coi thằng kia là trung tâm của vủ trụ khiến gả tức giận...
“À..thì ra Tương Vương có mộng..Thần nử vô tâm” Thấy Thọ đang ngồi với mình mà ‘tâm bất tại’...Kim Hồng tỏ ý không vui..Lên tiếng cằn nhằn...Nào ngờ bị mắng...Hồng tức giận... mai mỉa...
-“Cô nói cái gì?” Thọ sa sầm nét mặt...
-“Anh có giỏi thì tiến lên đi....Ngồi đó giận cá chém thớt à?Anh có phải là đàn ông không?” Kim Hồng quắc mắt cự lại..quyết không chịu nhường nhịn..Nàng dù sao cũng là thiên kim của Giám đốc Sở...Không phải là con cái nhà người thường... không thể để bất cứ ai bắt nạt ...
-“Được mà...” Thọ đứng lên...Gả không phải vì lời khích tướng của Hồng mà bốc đồng...Gả nghỉ Phương Linh không hợp với thằng Phát..trong lúc buồn ...Cô đơn thì thằng nhà quê nầy nhãy vào..Chắc là như vậy rồi...Vuốt tóc...vuốt quần áo....Gả bước tới...Như thân sỉ...với nụ cười trên môi..Cử chỉ vô cùng phong nhả..
-Hi hi.Phương Linh.là em à..Sao đúng lúc vậy?
-“Ừm...Chào anh...Tới ăn cơm à...” Phương Linh ngẩn đầu lên..Hỏi một câu huề vốn...Đức thầm cười...Tới đây không để ăn cơm vậy tới đây để làm gì...Chẳng lẻ tới ngắm bà chủ?Phải ha..Cũng có thể lắm chứ...
-“Sao không thấy Phát vậy?Thường ngày hai người khắn khít lắm mà...” Thọ giả mù sa mưa...
Phương Linh biến sắc...Nàng không muốn ai nhắc Phát trước mặt Đức...Đây là vấn đề nhạy cảm...
-“Ha ha..Chào anh..Tôi là bạn trai của Phương Linh...” Không đợi nàng trả lời.. Đức lịch sự đứng lên..Tự mình giới thiệu...Miệng cười nhưng lòng không cười...Hắn nhìn ra gả nầy không có thiện ý...
-“Hả..Thật sao Phương Linh?Giửa em và Phát có phải có hiểu lầm gì đó không?” Thọ làm lơ ...Tiếp tục cù nhầy...
-“Anh Thọ...Chúng ta không thân lắm đâu...Chuyện nầy không phải chuyện của anh...” Phương Linh nhíu mài...nghiêm giọng...
-“Phương Linh..Anh và Phát là bạn thân...Thấy em và nó như vậy..anh nói một tiếng cũng nên mà...” Thọ vừa nói vừa nhìn Đức..khinh thường...Phương Linh càng bênh vực..Gả càng tức...
-“Không cần nóng giận...” Đức vố nhẹ mu bàn tay Phương Linh..đồng thời giơ tay cao lên...Muốn kêu phục vụ...Bà Chủ Tuyết Vân nãy giờ theo dỏi tinh hình...nàng sợ xãy ra chuyện đánh nhau...Thấy Đức giơ tay gọi phục vụ..Nàng nhanh chân bước tới..
-“Bà Chủ...Chúng tôi bị người nầy quấy rầy...” Tay chỉ Thọ...Đức nghiêm mặt nói...Hắn nhìn ra tên Thọ nầy cố ý khiêu khích để hắn ra tay..Nhưng Đức không dể dàng mắc bẩy ...Nếu bây giờ nổi nóng không dằn được ...Người ta sẻ cho là Chủ Tịch huyện vì dành gái mà đánh nhau... Trăm hại mà không có một lợi...Đức cười lạnh...Muốn chơi chết tên nầy...Còn dể hơn trở bàn tay...Không dại gì dùng tay chân...
-“Thọ thiếu gia...Có phải Tuyết Vân tôi có chổ nào đắc tội với anh không? Đây là nhà hàng..xin đừng gây chuyện” Tuyết Vân gằn giọng...
-“Ha ha...Đâu có..đâu có...là hiểu lầm thôi...Nhưng mà đã hết chuyện rồi...” Thọ quay trở lại bàn...Gả vừa tiếc nuối vừa đắc ý...Tiếc nuối là thằng kia không manh động...Gả chỉ chờ Đức ra tay là gả sẻ làm lớn chuyện đẻ cả Tỉnh thậm chí cả nước biết Chủ tịch huyện vì dành gái mà đánh nhau như bọn côn đồ...Còn đắc ý là trước mặt mọi người..hắn coi Đức không là cái gì cả...mà Đức không dám hó hé... chỉ biết cầu cứu đàn bà...
-“Phương Linh..Thật ngại quá...Xin lổi nha...Lâu lâu em mới ghé một lần mà lại xảy ra chuyện không vui..Hôm nay coi như chị mời..” Tuyết Vân ái náy...
-“Như vậy đâu có được...Chị không cần phải nói như vậy...Hôm nay coi như gặp thằng điên thôi...Không phải lổi của chị...Phương Linh..Mình đi...Ha ha..Suýt nửa là quên...Tính tiền ..Tính tiền..” Đức mĩm cười...Thấy Bà chủ ngần ngừ...Nháy mắt với Phương Linh...
-“Tính tiền đi chị..Chi làm như vậy..Lần sau tụi nầy không dám tới nửa...” Phương Linh mĩm cười...có chút nguôi giận...
-“Vậy được...Để lần sau ..Nhất định để chị mời hai em nha...” Biết không thể làm theo ý mình..Vân đành phải kêu phục vụ tinh tiền...Đức nắm tay Phương Linh bước đi..Nhìn về phía Thọ...mĩm cười...Gả nhếch mép...trề môi...vô cùng khinh thị...
-“Sorry...Em không ngờ gả có thái độ như vậy..” Trên xe..Phương Linh lí nhí...
-“Cái gì sorry chứ..Không phải lổi của em mà..Quên đi..Coi nó là thằng điên...Ừm...Lúc nãy em chưa ăn nhiều..Còn đói không?Hay là mua gì mang về phòng anh ăn...” Đức Chủ tịch quên hết muộn phiền rồi...Bây giờ mới hơn hai giờ...Phải kiểm tra trình độ ‘khẩu cầm’ của Phương Linh mới được...
-“Ừm..sao cũng được...Em không thấy đói...Anh quyết định đi.” Phương Linh đỏ mặt...biết hắn muốn gì...nàng cũng mong đợi...
-“Hi hi..anh cũng không đói...” Tay trái cầm vô lăng..Tay phải để lên đùi nàng...mơn trớn..Phương Linh rùng mình.. nhớ lần trước..Trên máy bay..Hắn đắp mền...mò giửa hai chân nàng...
Trước khi lên phòng...Đức ghé quầy lể tân gọi chai rượu đỏ và món salad cho Phương Linh...đề phòng trong trường hợp nếu nàng đói bụng...
-“Em..em đi tắm...” Vừa vào phòng..Phương Linh chạy vào phòng tắm...Kinh nghiệm mấy lần..nàng biết tên nầy ẩu lắm..không biết dơ sạch là gì cả...
-“Ừm..Em vào trước...Đừng khóa cửa nha...Anh gọi điện thoại xong..anh vô chà lưng cho em..” Đức nháy mắt..
-“Không..không cần...” Phương Linh ngượng ngùng..Chạy vào phòng tắm...’quên’ khóa cửa...Trút bỏ quần áo trên người...Pha nước ấm...Ngả lưng vào thành bồn...Hai mắt lim dim...má nóng ran...tim đập thình thịch...
Bên ngoài Chủ tịch Đức nét mặt âm trầm...gọi cho Mai Thảo...Đối với hắn..đánh nhau là chuyện của con nít...của du đãng đầu đường xó chợ...Hắn muốn chỉ cần một kích...đối thủ sẻ thân bại danh liệt...Nằm khám bóc lịch...
-“A lô...Anh đang ở đâu...Hi hi..có biết bọn người Thái Hửu Cơ đang lên án anh không hả?Nghe Xuân Mai nói Bí Thư Nga hình như cũng khó xử lắm...Nhưng mà không sao đâu...Yên chí đi...” Đường dây vừa thông...Mai Thảo đã nói một tràng...
-Hả?Sao em biết? Xuân Mai nói à?
-“Chứ còn ai nửa...Xuân Mai vừa gọi em...nói lảo Mai văn Trường gấp rút triệu tập cuộc họp...tố cáo anh lạm dụng chức quyền...Cả ba người họ muốn đóng đinh anh í...Mà nè..anh đang ở đâu?Sao vắng mặt vậy?Hi hi hi..”Mai Thảo cười..như nghe chuyện hài ...
-Đang họp à..Ha ha..Tốt..Mai Thảo..Nhờ em làm chuyện nầy...
-Hả..Chuyện gì?
-“Con lảo Mai Văn Trường...Là Mai văn Thọ...lái chiếc Ferrari F8 Tributo...Lảo không có cơ sở làm ăn...Em thấy sao hả..hi hi..Cho chút ý kiến đi...” Chủ tịch Dức cười ...
-“Ha ha Ha..Em biết làm sao rồi...Bảo đãm ‘Trường Thọ" sẻ thành ‘Đoản Thọ’..hi hi hi..” Mai Thảo cười vang...rồi cúp máy....Tập hợp người...
Đức đắc ý...mĩm cười..Mai Thảo nầy thiệt là thông minh..nói một hiểu mười...Đúng là ngoài xả hội xuất sắc...dưới bếp hết xẩy...Trên giường..Trên cả tuyệt vời...Ý cha,..Em Linh...hắc hắc hắc...Suýt quên rồi..tâm trạng vui vẻ..hắn trút bộ quần áo trên người..’Tiểu huynh đệ’ hình như nãy giờ đánh hơi được mùi của Phương Linh trong phòng tắm...bức rức khó chịu vì bị giam cầm..Bây giờ được giải phóng...đứng thẳng người...hung hăng tìm ‘mồi’...
Phương Linh hai mắt lim dim ...Nghe tiếng chân hắn bước vào ...tim nàng rộn rả...Nhanh chóng...môi nàng bị môi hắn phủ lấy...Tay vòng qua ôm cổ hắn..ghịt mạnh..Nàng nồng nàn đáp trả...Lưởi hai người quấn nhau một hồi thật lâu...Phía hạ thân...Tay hắn trầm vào trong nước..Tìm cửa động giửa hai đùi...Nàng tách nhẹ hai chân ra phối hợp...để hắn tự do thám hiểm...
Mặt Phương Linh đỏ ửng...dấu hiệu của sự thèm muốn cao độ...Hắn nhấc bổng nàng lên đem đặt nàng lên giường...Người nàng lỏa lồ...một tòa thiên nhiên phơi bày trước mắt hắn...Phương Linh hai mắt nhắm khít...Ngượng ngùng để hắn chiêm ngưởng cơ thể nàng...
Đức mở chai rượu đỏ...Cũng khá lâu không thưởng thức rượu đỏ tuyệt vời nầy rồi...Cái gì ‘Bố đào mỷ tửu dạ quang bôi’...Tầm bậy tầm bạ...Lấy lồn mỷ nử làm ly thì rượu dở cũng biến thành rượu ngon mà...Ờ...phải ha...Tối nay thử uống bia Sài Gòn dùng Gia Kỳ làm bia...Hắc hắc hắc...
-“Anh..anh làm gì vậy?...”Phương Linh giật mình...một giòng nước mát lạnh chảy giửa hai đùi...Nàng nhìn xuống...thấy hắn đang cầm chai rượu đỏ đổ lên giửa hai đùi nàng...
Một hành động thay ngàn lời nói...Hắn áp miệng vào nơi đó...mút chùn chụt....
...
Cùng thời gian...Trong lúc Đức Chủ tịch đang lấy lồn mỷ nhân để thưởng thức rượu đỏ thì tại ủy ban Nhân dân huyện Lấp Vò...Không khí vô cùng sôi động...Cửa phòng họp đóng kín...Nhưng bên ngoài ...Khi thì người ta vẩn nghe tiếng của Phó Chủ Tịch Thái Hửu Cơ...Khi thì người ta nghe được tiếng Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mai Văn Trường...Khi thì Phó Chủ tịch Thông...Mặc dù nghe tiếng được tiếng mất,,Nhưng ai cũng nghỉ rằng Tân Chủ tịch huyện...Lành ít dử nhiều...
Thu Thủy có lúc dao động tinh thần...Tự hỏi... có phải mình quá xung động? Ngay cả Ngọc Thi cũng bối rối...Tự hỏi tại sao mình lại tin tưởng hắn mù quáng như vậy chứ? Nhưng bối rối đôi chút thôi..Nàng và hắn...Trong bất cứ tình huống nào...Vẩn cùng chung chuyến tuyến...
-“Bí Thư...Chúng ta không thể để chuyện nầy xãy ra...Chủ tịch huyện trẻ người non dạ...làm việc có chút thiếu suy nghỉ..Nếu không muốn nói là bốc đồng.....Không tôn trọng quyết định của huyện ủy...cách chức Trưởng và Phó Trưởng phòng là một hành động sai lầm vô cùng nghiêm trọng...Cho nên tôi kêu gọi mọi người hãy vô hiệu hóa quyết định nầy...” Mai Văn Trường nét mặt vô cùng chính khí..dỏng dạc nói...
-“Tôi không đồng ý với những gì Chủ tịch Hội đồng nhân dân vừa nói...Trái lại..tôi thấy quyết định đình chức Trưởng và hai Phó Trưởng Phòng của Chủ Tịch huyện là đúng đắn và sáng suốt...Hừ..Mổi tuần chi phí giao lưu 4,5 Triệu thì thiệt là quá đáng...Đây là một hành động lạm dụng chức quyền...Cần phải được nghiêm trị để làm gương...” Trưởng Ban Quân Sự Nguyển Tiến Dủng phản pháo...
-“Đồng Chí Dũng..ông sai rồi...Công tác thu hút đầu tư rất khó làm....Muốn cho người ta đem tiền đến đầu tư vào huyện mình..Ít ra mình cũng phải săn đón...Tỏ thành ý..Có như vậy ..Khách đầu tư mới có động lực đầu tư vào huyện mình...Thờ ơ...Có nghỉa là làm nguội lòng khách đầu tư...Trong khi các nơi khác nhiệt tình tiếp đón...Đó là thất bại...” Thái Hửu Cơ phản bác...
-“Phó Chủ Tịch Cơ...Ý của Chủ Tịch huyện không phải là không tiếp đón..nhưng cũng phải có chừng mực...Không phải nồng nàn tiếp đón là nhà đầu tư sẻ bỏ tiền đầu tư vào huyện...Họ là thương nhân..Nếu thấy kiếm được tiền..Cho dù ông có tiếp đãi hay không.Họ sẻ nhào tới..Còn nếu như không kiếm được tiền..Cho dù được đối xử như ông hoàng..Họ cũng tránh xa mười ngàn dậm...Đạo lý nầy ..Ông hiểu chứ...” Trưởng CA huyên ..Đại Tá Xuân Mai phát biểu...
-“Chánh văn Phòng bân..Ông có ý kiến gì không?” Bí Thư Lâm Tuyết Nga muốn dò ý của Chánh văn Phòng Bân...
-“Là như vầy..Bí Thư...Chúng ta tốt nhất nên đợi Chủ Tịch Đức.Lúc đó nghe cậu ta nói thế nào...Rồi sẻ quyết định sau...” Bân ngập ngừng..đi nước đôi..lảo không muốn đắc tội với bên nào...
_”Rất có lý..Như vầy đi...Vô hiệu hóa quyết định của Chủ tịch huyện không phải là chuyện nhỏ..Chúng Ta chờ ngày mai nghe cậu ta nói gì...Cậu ta có lý riêng của cậu ta...Tan họp....” Tuyết Nga vổ bàn quyết định....
Cuộc tranh luận càng lúc càng gay gắt...Hai bên gân cổ nói ra quan điểm của mình...Nếu là lúc trước..Lâm Tuyết Nga sẻ ngả về bên Thái Hửu Cơ..Nhưng lần nầy thì khác...Ba mẹ chồng nàng đã khiển trách ...Tuy lời lẻ rất nhẹ nhàng nhưng nàng hiểu..nàng nhất định phải có lập trường...Xử việc không xử người...
Ngay lúc nầy Thư Ký Ngọc Hà mở cửa bước vào....đến gần bên Bí Thư Nga nói nhỏ...Không biết Ngọc Hà nói gì....Lâm Tuyết Nga sửng sốt...
-“Mời Đại tá Mai Thảo..vào đây.Mau...” Mọi người khác đều nghi hoặc... Chỉ có Xuân Mai khẻ nhếch miệng cười...
-“Dạ..Bí Thư..” Ngọc Hà quay lưng đi ra ngoài...Vài phút sau trở lại với Phó Trưởng CA Thành Phố Cao Lảnh...Đại Tá Nguyển Quỳnh Mai Thảo... trong bộ đồng phục Sỷ Quan ...dáng người thướt tha...gợicaxm nhưng nét mặt là một lớp sương lạnh...
-“Đại Tá...Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô ?” Nga Bí Thư đứng lên..nghiêm túc bắt tay chào...
-Bí Thư...Tôi có một số việc cần làm rỏ với Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân huyện Ông Mai Văn Trường...
-“Là Tôi đây..Xin hỏi Đại Tá có chuyện gì?” Mai Văn Trường nghe tên mình..vội vả lên tiếng...Trong lòng có cãm giác bất an...Nhưng chỉ một thoáng...Lảo nghỉ thầm :”Mình và Thái Hửu Cơ là đồng minh bấy lâu nay...Có lần nào Thái Kiêm Cơ lại không ra tay tương trợ? Cô đại tá nầy mới tới không lâu...Có lẻ chưa ‘quen nước quen cái’...
-Chủ Tịch Trường...Chúng tôi đến để mời ông về trụ sở giúp việc điều tra...Xin ông hợp tác...
...Cả phòng rúng động...Mọi ngươi sửng sốt...Kinh Hãi...Ai cũng hiểu cụm từ ‘hợp tác’ ...có nghỉa là ‘thẩm vấn’...
-Vị Đại tá nầy...Hợp tác?Hợp tác cái gì?Cô có biết cô đang làm gì không?Cấp trên của cô đâu?Tôi muốn nói chuyện với Cấp Trên của cô..” Trường nói như hét...Mặt tái xanh vì giận..Lảo cãm thấy bị mất mặt....
-“Chủ tịch Trường...Hảy kiểm điểm lại thái độ và lời nói...Nếu còn như vậy ..Tôi sẻ không khách sáo đâu...” Mai Thảo quắc mắt...
-“Đại Tá...Tôi là Bí Thư huyện...Xin hỏi là vì chuyện gì?” Nga Bí Thư nghiêm giọng...Là Bí Thư..Nhân vật số ‘1’ của huyện....Nàng nhất định phải biết...Mọi người trong phòng họp đều vểnh tai nghe,mắt nhìn Mai Thảo...tò mò muốn biết...Vì sao CA lại muốn mời Chủ Tịch Hội đồng nhân dân huyện về giúp việc điều tra...Sao lại như vậy? Không thấy động tịnh gì từ Ban Tổ chức Cán bộ TỈnh mà...
-Bí Thư...Là như vầy...Chủ tịch huyện nhận thấy thu nhập của Chủ tịch Trường không phù hợp với mức sống của ông ta...Vì vậy yêu cầu CA thành phố phối hợp điều tra làm rỏ...Chúng tôi cũng nhận thấy có những điểm rất khác thường cho nên muốn mời Chủ Tịch Trường giúp chút thông tin...
Giọng Mai Thảo điềm đạm nhưng trong phòng như là tiếng sấm sét vang rền giửa trời quang mây tạnh...
Trong bất cứ thời đại nào...Trên quan trường...Có ai lại hoàn toàn sạch sẻ...Nhưng mạnh ai nấy hốt...đừng xen vào việc của nhau...Đây là nguyên tắc bất thành văn...Bởi vậy ...ở các Huyện,Thành Phố ,Tỉnh..Nhiều lâu đài của Cán bộ Quan lớn mọc lên như nấm...Chưa kể đến chuyện các Công tử.Tiếu thư đi du học nước ngoài...Lương bổng mổi tháng được bao nhiêu chứ...Con nít nhìn vào cũng biết..Vậy mà các quan phụ mẩu...Không ai nói tiếng nào ...Cho nên lâu ngày hiện tượng nầy thành chuyện quá thường...Không ai thèm để ý...
Mai văn Trường,Thái Hửu Cơ,Nguyển Thông nào ngờ Đức Chủ Tịch ngay điểm nầy mà ..đâm tới một nhát...lấy mạng...Chiếc Ferrari của Mai Văn Thọ ..sơ sơ cũng xấp xỉ 1 Triệu đô...Tiền đâu ra vậy?Chưa kể ngôi dinh thự của Mai Văn Trường...
Nguyển Thông,Thái Hửu Cơ mặt xanh như tàu lá...Mai Văn Trường mặt trắng bệch...Đụ đỉ mẹ...Làm sao đây..Lảo không ngờ..chuyện đến nước nầy...Nếu biết như vậy...Chọc nó làm gì...Chuyện của thằng Thái Hửu Cơ nhằm nhò gì tới mình...
Mai Văn Trường không cô đơn...Nguyển Thông cũng đang có ý nầy...Hắn đang nghỉ...Có phải đã đến lúc phân chia ranh giới với thằng Hửu Cơ rồi hay không? Néu không sẻ bị họa lây ...Người không ích kỷ trời tru đất diệt...Hắn còn đang nghỉ ngợi thì...
‘Bịch’...Trường...Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân....ngả xuống bất tỉnh...
-“Người đâu.người đâu..Mau kêu xe cứu thương...Chủ Tịch Trường xãy ra chuyện...” Bí Thư Nga la toang lên...
-“Đụ mẹ...Lảo Hồ Ly..”...Đồng minh với nhau lâu rồi... biết Mai Văn Trường đung kế ‘Kim Thiền Thoát xác’... Thái Hửu Cơ chửi thề...
Giờ phúc nầy...Tại trụ sở Ủy ban..Loạn cả một bầy...Thu Thủy ưởn ngực bước vào phòng tài chánh...Nhiều ánh mắt nhìn nàng đã bắt đầu thân thiết...Nhiều người tiếc hùi hụi..Nếu biết như vậy thì hồi sáng bầy xung phong rồi..Aiz....Con nhỏ Thu Thủy nầy sáng mắt thiệt...Biết Chủ Tịch Đức không phải là người tầm thường....Một ‘kiếm’ lấy mạng...Một kích tất sát...
Thắng bại đã định...
...
-“Ừm..Đúng là như vậy...sâu vô chút nửa...Wow...sướng quá...Cứ như vậy nha em...” Để đầu Phương Linh gát trên đùi...Tay bóp vú...Đức Chủ Tịch giờ này đang chỉ đạo Phương Linh cách thức luyện ‘Bắc cụ chân kinh’...Không biết nàng đã luyện được đến tầng thứ mấy rồi...nhưng chắc là không tệ...Nhìn gương mặt đang đê mê của hắn là biết...’Khẩu kỷ’ nàng tiến bộ rất nhiều...
-“Lát nửa...Nuốt luôn nha em...bổ lắm đó...” Nhè nhẹ nhích mông..nắc vào miệng nàng..Đức dụ..Hắn mươn khi hắn phọt.. nàng nuốt...Như vậy mới đả...
Phương Linh lắc đầu.rồi lại gật đầu..Sau đó lại lắc đầu...Nhưng trể rồi..Một giòng nước ấm bắn xối xả vào trong miệng nàng...Định vung ra nhưng cuối cùng nàng cũng nằm im...nuốt một ngụm vào bụng...
Tú Nhi được..Tại sao nàng không được...