Đội ngủ của Nancy còn đang trên QL1A để trở về Cần Thơ…Tất cả công trinh của Công ty Dức Lập liền được hồi sinh khi chưa đầy 24 giờ bị đình chỉ…Trong Sở xây dựng như gà bay chó chạy…đám người buổi sáng mặt mày rạng rở khoe công thì bây giờ chỉ cầu mong đừng ai nhắc tới tên mình..ánh mắt âm thầm oán hận liếc nhìn hai Trưởng phòng Hào,Huân mà âm thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông của họ.
Trái lại những cán bộ ở phòng khác sáng nay nhìn lảnh đạo mình với ánh mắt thất vọng thì bây giờ thái độ thay đổi 180 độ…âm thầm bội phục lảnh đạo có ánh mắt nhìn xa trông rộng…
Chỉ vài giờ sau… không biêt từ đâu rò rỉ tin đồn số phận của Hoàng Đức Tiến bị lung lay còn ở Sỡ Xây dựng Phát Giám đốc và hai Trưởng phòng kia không xong là cái chắc rồi … Thế là ngay chiều ngày hôm đó…Các Phó Trưởng phòng bắt đầu dè dặt dòm ngó đối thủ… Hai Phó giám đốc trong Sở Xây dựng cũng bắt đầu canh chừng lẩn nhau…Đây là cơ hội…Ai củng có lòng riêng không muốn làm ‘Phó’ nửa….Họ đang không biết nên chạy cửa nào mới phải…Có người nghỉ có nên vừa chi đậm một chút vừa cho vợ hoặc con gái mình hầu đụ lảnh đạo hay không…
Không riêng các người có máu mặt trong Sở xây dựng mà bên vòng ngoài củng không ít người dòm ngó các ghế quan trọng trong Sở xây dựng…Có thể nói là cả một mạch nước ngầm bắt đầu chảy mạnh…nói một cách khác là bắt đầu ‘chém giết’ nhau để trèo lên…
Củng phải...Sở Xây Dựng là nơi béo bở…Chỉ cần ngồi lên được cái ngai vàng của Sở vài năm thôi…ba đời con cháu sẻ sống trong nhung lụa,không lo đói nghèo…Vì vậy …trời vừa tắt nắng nhà của Phó Chủ tịch Đàm khách đã tấp nập viếng thăm…cười nói rôm rả vô cùng thân thiết…
Sớm hơn Sở xây dựng…Sở CA hình như đã lộ mặt ‘Tân Giám đốc’ rồi… Chiều tối…Tại nhà của Long Đại tá… khách ra vào nườm nượp …tay xách tay cầm… quà cáp chất thành đống…khiến Ánh Hoa cười không khép miệng…ông chồng cũng có ngày ăn nên làm ra rồi…Thế mới phải chứ…nàng bắt đầu suy nghỉ…coi bộ phải đổi chiếc Mercedes-Benz hay Audi A8 đời mới cho hợp với thân phận mới được…Cái nhà nầy coi bộ cũng không hợp nửa …Ừm…năm tới kiếm ba cái hộ chiếu nước ngoài cho hai vợ chồng và đứa con trai…coi bộ không là vấn đề…
***
Trong lúc Thiếu tướng Nancy cùng các chị em làm bên Vỉnh Long gà bay chó chạy thì ở Cần Thơ,Đức lảo bản cũng bận rộn trong việc tuyển dụng nhân sự cho Đức Lập…Hết Tú Nhi bây giờ đến Thụy Vủ…’vô cùng vất vả’…
-“Anh nha…thiệt là không công bằng chút nào”…Thụy Vủ vừa lên xe đã để mặt như con chù ụ…Sáng nay Tâm Đoan hớn hở gọi điện ‘lộ bí mật’… nói Đức muốn nàng làm Thư ký… Thế là sáng giờ Thụy Vủ cứ ấm ức trong lòng…cãm thấy bị thiệt thòi nên vừa gặp mặt liền ‘lầu bầu’ …
-Wow…sao lại như con cóc hầm hơi vậy?mất đẹp nha…nói đi.là chuyện gì mới được chứ
-“Em..em..suy nghỉ kỷ rồi..em muốn làm thư ký cho anh…” Thụy Vủ cúi đầu lí nhí nói..hai mà hơi đỏ vì ngượng…nhưng nếu không nói thì ‘khó chịu’…nàng ‘cà nanh’…tại sao hắn chọn Tâm Đoan mà không phải là nàng…
-Ha ha..Thì ra là chuyện nầy à…vậy mà cũng ganh tỵ..ha ha…
-“Ừm..ganh tỵ đó rồi sao…không biết đâu..anh làm sao thì làm..em cũng phải làm thư ký cho anh mới được …: Thụy Vủ chẩu môi ‘ngang ngược’…
-Ha ha..đừng có trẻ con nửa mà…cở tuổi em…nhiều người cũng làm mẹ rồi đó…
-”Anh..anh nói cái gì đây?” Nghe Đức nói làm mẹ có con..Thụy Vủ ‘hết hồn’…nàng không hề nghỉ đến chuyện có bầu sanh con…thời buổi nầy..là cực hình …cặp kè..nhởn nhơ dạo phố như bây giờ được rồi…Có con?nàng chưa chuẩn bị tinh thần a…
-Ha ha..Em coi em kìa…sao khẩn trương vậy..nói chơi thôi…nà…anh có cái ‘giốp’ (Job) cho em..lương cao..phúc lợi tốt..phúc lợi đặc biệt đều có…không biết em có chịu hay không thôi..
-“Không thèm..em chỉ muốn làm Thư ký cho anh thôi ..không làm cho ai khác”…Thụy Vủ ‘cứng đầu’…
-“Dỉ nhiên là làm cho anh …em là người của anh…Sao có thể để em đi làm cho ai khác ? không sợ em bị người ta dê sao?hi hi..” Đức trổ tài nịnh đầm…
Đàn bà con gái cho dù có lanh lẹ khôn ngoan đến đâu cũng thường hay trúng chiêu nầy của đàn ông…Thụy Vủ cũng không ngoại lệ…tai nghe hắn nói vài câu thôi ..lòng đã cãm thấy ngọt ngào…má đỏ hây hây…vẻ ương ngạnh tan biến đi đâu mất hết…thay vào đó là vẻ nhu mì dể dạy..
-Vậy..vậy anh muốn em làm gì?...
-“Dỉ nhiên là chuyện quan trọng rồi…nhưng khoan nói …đói bụng rồi…bây giờ anh đưa em đi ăn ..Ăn no xong rồi mới nói…hi hi”..Tay phải hắn ‘rơi’ lên đùi nàng vuốt ve…
…
Thụy Vủ cúi đầu…mặt có ánh hồng để Đức nắm tay nàng …Cả hai đi vào Vinpearl chọn một phòng trên lầu 5.. … nhìn ra mé sông…Đức gọi phục vụ mang lên phòng thức ăn và một chai rượu đỏ. Đã lâu rồi..từ lúc có cái nhà bên phía Vỉnh Long thì quên khách sạn …Thiệt là không phải…cần phải có tình điệu và lãng mạn …
-“Ăn ở ngoài đông người..tuy náo nhiệt nhưng không được riêng tư…nà em thấy không..hai đứa mình ngồi đây ăn…uống rượu..nhìn quang cảnh bên ngoài..thấy toàn cảnh thành Phố..sông Hậu…đẹp hông?
Đức nắm tay Thụy Vủ đến bên khung kín chỉ ra ngoài…
-“Anh… thường tới đây à?” Thụy Vủ nghi ngờ….
-“Tầm bậy tầm bạ…lần đầu tiên tới đây với em đó…Nói láo trời đày..hi hi…” miệng nói một đàng đầu nghỉ một nẻo :đâu có sai chứ…lần trước là Lan hay Yến hay Tuyết? ..ây da..quên mất rồi…nhưng là lần đầu với Thụy Vủ mà …đó là sự thật…Trời không có lý do ‘đày’ mình.
-Thụy Vủ..Cheers…Chúc mừng em…
-Chúc mừng?
-Ha ha..Chúc mừng em vừa có được một công việc tốt…ông chủ tốt…
-Hihi…Anh còn chưa nói là em phải làm gì …làm sao em biết là công việc tốt được..nói đi…úp mở hoài…đáng ghét…
-“Đáng ghét?hihi…có thiệt hong đó? Nà..qua đây..ngồi lên đùi anh ngắm cảnh bên ngoài trước..không khí lãng mạng sao lại nói chuyện dung tục được..Hắn kéo tay Thụy Vủ để nàng ngồi vào lòng…miệng ba hoa đủ chuyện hầm bà lằng xắng cấu…
Con gái một lần nêm được mùi cặc…về nhà trăm ngàn lần trong lòng vấn vương…chịu để hắn nắm tay ‘giung giăng giung giẻ’ đi vào khách sạn đã nói lên tâm tư của Thụy Vủ…Hơn nửa..đối diện với ‘Thánh đụ’ thì làm sao thoát khỏi ‘ma chưởng’ của chàng…
Miệng ba hoa chích chòe một hồi..tay hắn đả ngang nhiên len lỏi vào áo quần của nàng mà vuốt ve…khiến mặt nàng đỏ như gấc…không phải say rượu mà say tình…hơi thở đôn dập…còn có nghe được gì nửa dâu… người cứ uốn éo không ngừng…mặc nhiên để hắn vừa sờ vừa cỡi bỏ từng mãnh y phục trên người xuống…
Hắn nhấc bổng nàng lên…Thụy Vủ hai mắt nhắm khít…theo chỉ dẩn..ngoan ngoản dang rộng hai chân ra…
Cái gì ‘Bồ đào Mỷ tửu Dạ quang bôi’…’Đức Thánh đụ’ vô cùng khinh thường… rượu dở muốn thành rượu ngon phải uống từ khe lồn mỷ nử…Rượu ngon không có lồn mỷ nử làm ly cũng là rượu dõm…Thế đấy…hắn cứ nhỏ từng chút rượu đỏ vào giửa hai khe thịt mà liếm mà mút sạch sành sanh…Thụy Vủ dù sao củng là gái tơ…làm sao chịu nổi…vì vậy rên hừ hừ…từng lúc từng lúc tâm hồn bay bổng lên cỏi thiên thai…chẵng còn biết trời đất gì nửa…ngoan hiền như ma Soeur…hắn muốn sao làm vậy
Đức gát hai chân nàng lên vai..cầm cặc rà cửa động đút vào…bên trong vẩn còn rất chật chội…nhưng không còn khó khăn như lần trước nửa… cãm giác được cơ lồn nàng nhíp nhíp ôm lấy thân cặc…thật ấm áp…dể chịu… Đức bắt đầu nắc nhè nhẹ..nhanh dần và nhanh dần…hai chân nàng như hai gọng kèm kẹp lấy eo hắn…hai tay hắn nô đùa hai bầu vú nàng…Lúc nầy Thụy Vủ chỉ mong thời gian ngừng lại…
Đột nhiên hắn dừng lại… hướng dẩn nàng….từng động tác… Thụy Vủ không biết gì hết..hắn muốn nàng làm gì nàng răm rắp làm theo…Thụy Vủ không biết tại sao nàng lại nhu mì như vậy…chỏng khu chìa mông cho hắn ..nhưng nàng thích…Cãm giác thật tuyệt vời…
Phía Sau..Vừa nắc …tay nầy xoa chùm lông mềm mại…tay còn lại bóp vú…Người Thụy Vủ len lén nhìn tấm gương trên bàn đối diên chiếc giường…nguòi nàng rung chuyển…tay nàng bấu chặt đùi hắn…cào cấu…cuối cùng nằm úp xuống giường…người như cọng búng….chẵng còn hơi sức gì nửa…
Hắn vẩn nắc đều…
’Bành bạch..bành bạch..bàng bạch…’
-Ây …em mệt rồi…Thụy Vủ năn nỉ…
-Hả?hi hi..ừm..được…” Đức ‘thương hương tiếc ngọc’ không nắc nửa…rút cặc ra…ôm nàng vuốt ve…nhắm mắt thiu thiu ngủ…
Đang mơ màng…hắn cũng cãm giác được nàng trườn người xuống..và cặc được bao phu bởi một vùng không gian ẩm ướt nhưng vô cùng ấm áp dể chịu…
Rất vụng về…nhưng vụng về có cái tuyệt vời của vụng về…Ai cũng cần thời gian thực tập mà…Có mình chỉ đạo…lo gì không tiến bộ chứ…
-Aiz..Thụy Vủ…sâu vô em…ờ…đúng đúng …sâu hơn nửa được không….liếm anh đi…ây da ..đừng cắn mà..ha ha đau…
***
Bệnh viện đa Khoa Cần thơ
Lại Đức Quang hai mắt đỏ ngầu,sát khí hiện rỏ trên nét mặt…Phía sau,hai vợ chồng Quân,Nương đứng hai bên.Lại Đức Huy đang nằm trên giường bệnh,hai chân băng bột…tuy không có vẻ gì nguy hiểm đến tinh mạng nhưng sau nầy đi đứng có còn binh thường hay không thì khó mà nói…
-“Bác Sỉ…Hai chân thằng con tôi ra sao?” Quang cố giử binh tỉnh nhưng rỏ ràng lảo rít lên…uất hận.
-“Chuyện nầy phải vài tháng sau mới có thể nói được..họ ra tay quá độc ác..xương ống quyển bị bể nát…” Vị Bác Sỉ già dè dặt nói…
-“Nếu đem nó ra nước ngoài thì sao?” Quang nóng lòng…
-“Chủ tịch Quang…Có đưa ra nước ngoài thì người ta cũng phải chờ vài tháng trước khi tiến hành những thủ thuật khác…Đó là theo kiến thúc chuyên môn của tôi…nhưng sẻ tốn rất là nhiều tiền…
-Tiền bạc không là vấn đề…ông nghỉ khi nào có thể đưa nó đi được ?
-“Nhanh nhất cũng phải 3 tuần sau là có thể…nhưng tốt nhất là mua vé khoang hạng nhất để có thể rộng rải một chút..
-Chuyện nầy ông không cần bận tâm…tôi sẻ mướn máy bay riêng cho nó…
Vị bác Sỉ hết hồn…mướn máy bay riêng là khái niệm gì chứ…Không ngờ Chủ tịch Quang giàu nứt vách a…
…
Cùng thời gian..Biệt thự Lại Đức Quang…
Có ‘tay trong’ và đã nhiều lần đến đây nên Trọng rất dể dàng vào bên trong..đi thẳng vào ‘Thư phòng’…hắn chầm chậm quan sát tỉ mỉ …gỏ gỏ trên tường …dưới mặt đất..khắp nơi…
Hắn rất cẩn thận…tay đeo găng…cố không đụng hay di dời bất cứ vật gì…nếu cần di dời hắn cẩn thận quan sát để có thể để lại y chang như tình trạng lúc đầu…
Quân đã dặn dò nhiều lần…nhiệm vụ của hắn là thăm dò mục tiêu...Chỉ cần mục tiêu được xác định..lần tới sẻ là một mẻ hốt trọn…
Gỏ gỏ..lần mò suốt gần một tiếng đồng hồ hắn vẩn chưa thấy gì khác thường…nhưng Trọng vẩn kiên nhẩn…Hắn tin tưởng đại ca không sai….gia tài của Lại Đưc Quang nhất định là dấu trong thư viện nầy….Thư viện cái con cặc….giống một phần của thảo cầm viên thì đúng hơn…thằng già bày vẻ nuôi chim nuôi cá…làm như là trí sỉ á…Có tiền đéo biết hưởng thụ..tao mà có tiền như thằng già mầy..tao nuôi một đám mỷ nử hầu hạ…đéo cho mặc quần áo…
Hắn nhìn hồ cá…tưởng tượng trong nếu là hắn…thay vì nước,,,hắn sẻ để rươu đỏ hoặc bia…cùng mỷ nử vừa tắm vừa uống…ngon nhất là bú lồn mỷ nử trong hồ rượu …Trọng nhớ trong truyện Tàu..cuộc sống của Trụ Vương là như vậy..hồ rượu rừng thịt…như vậy mới là biết hưởng thụ cuộc đời..Xây hồ cá làm cái đéo gi..còn cái hòn non bộ nầy nửa..đúng là…
Bất giác Trọng đứng thộn mặt ra…hắn nhìn hòn non bộ…chung quanh là hồ cá…muốn qua hòn non bộ phải đi qua cây cầu nhỏ…vẻ mặt Trọng vô cùng kích động…định bước qua cầu đến gần hòn non bộ…nhưng ngay lúc nầy di động hắn run lên…có tin nhắn …
Trọng biết trong vòng 30 phút..Lảo già Lại Đức Quang sẻ trở lại….hắn phải ra khỏi đây…Trọng nhìn thêm một lần…tiếc nuối..rồi đi ra ngoài…không hề biết từng động tác..cử chỉ của hắn đều được thu hình và quan sát…
…
Biệt Thự trên đường Thái Thị Hạnh…
-“Người nầy là em của tên Quân…hắn hình như đang kiếm cái gì đó…” Thu Tâm bật thốt sau khi nhìn ra người trên màn ảnh
-“Đúng vậy…hắn lúc trước theo dỏi anh…lâu rồi không thấy…bây giờ không phải là hình như mà là quá rỏ ràng hắn đang tìm cái gì đó…mà cái gì đó cũng là cái mà chúng ta cũng muốn tìm…” Đức gật đầu…
-Hắn là em tên Quân…như vậy…Nancy hình như cũng nhìn ra sự việc…
_”Nghe nói sớm một chút..Lại Đức Quang bị hành hung…gảy cả hai chân…
-“Ý của anh là…” Hai mắt Nancy sáng lên…
-Mọi người suy nghỉ coi…đây không phải là một sự trùng hợp…mà rỏ ràng là đã có âm mưu từ trước..đánh gảy chân tên Huy là kế ‘điệu hổ ly sơn’..mục đích là dẩn dụ lại Đức Quang ra khỏi nhà…tên Trọng mơi có thời gian vô dò thám…
-“Nghe thì củng có lý..nhưng nghỉ kỷ cũng không thuyết phục lắm…muốn lảo ta đi ra ngoài cũng còn có cách khác mà…” Thục Linh không bỏ cơ hội…phản bác..
-“ha ha…Baby..you’re so naive…nghe anh giải thích nè cưng…người nghỉ ra kế đánh thằng Huy thê thảm như vậy thiệt là thông minh…Có như vậy lảo Quang sẻ thường đi thăm con…và như vậy họ mới có rộng thì giờ hành động…” Đức ca chêm vào vài chử tiếng Anh nghe củng rất lưu loát…hắn thao thao bất tuyệt lý giải…Lời nói rất có lý..miệng nhìn Thục Linh mím môi cười đểu…hắn cãm thấy vui khi trêu ghẹo cô nàng nầy…
‘Ha ha ha…Thôi đừng chọc Thục Linh nửa mà..anh thiệt là..không ga lăng chút nào…Kiều Nga cười mắng…
Thục Linh thấy hắn nói có lý..không phản bác được…’căm’ lắm..nhất là khi hắn gọi nàng là ‘baby’…mắt lườm..hất mặt ..Cử chỉ khiến mọi người trong phòng cười rộ lên...
-“Thủ trưởng..em thấy anh í lúc nào cũng thế cả…” Bất thình lình một giọng nói lạ vang lên…Đức quay người nhìn…sửng sốt…là mỷ nử a…đang ngồi bên Mỷ Kiều…hai người …’mổi người mổi vẻ mười phân vẹn mười ‘…Nhìn nét mặt trông quen quen…nhất thời không biết là ai…
-“Cô nầy..thấy quen mặt lắm…cô là ai vậy?mới tới sao?cô biết tôi à?” Đức ngây ngô hỏi…
-“Ha ha ha…” Cả đám mỷ nử cười nghiêng ngả…Riêng mỷ nử ‘mới tới’ trợn tròn hai mắt…phùng mang…trợn má…
-“Anh đừng nói là không nhận ra Ngọc Như đó nha…” Nancy cố nín cười nói…
-“Ngoc Như?” Hình ảnh cô gái tóc ngắn quê mùa…lời nói ngây ngô..mặc quần rộng thùng thình cao khỏi mắt cá hiện lên trong đầu..nhất là cái trò bôi mật lên cu rồi cho chuột cống…Đã lâu không thấy và cũng không để ý….ai dè sau một thời gian..thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy…
-Ah…ha ha…nhớ rồi..thì ra là Ngọc Như…Wow..sao bây giờ đẹp ra ha…hèn chi nhìn không ra mà thấy quen quen….
-“Ha ha ha” Cả lại cười rộ lên…Ngọc Như thì không cười..mắt lườm Đức lảo bản…
-“Thôi..nói tiếp đi…” Thu Hà hối thúc..
-“Ừm..khi nãy nói tới đâu rồi..À..nhớ rồi…làm cho thằng con nằm nhà thương là biện pháp tốt nhất để thằng cha rời khỏi nhà…nếu không mổi ngày thì cách ngày…đi thăm…Right? Là lúc đó bọn chúng hành động…Xem ra cũng sắp rồi…không lần tới thì cũng là lần tới nửa…
-“Nhưng hắn chưa tìm ra mà…”Thu Tâm thắc mắc…
-“Ai nói vậy?nhìn kỷ đi…ngay trước khi hắn nhận được tin nhắn…hắn muốn bước qua cây cầu để đi qua hòn non bộ…
-“Hiểu rồi…lảo ta dấu dưới hòn non bộ…” Kim Chi bật thốt lên…Cả phòng lập tức nhao nhao phấn khích..nhìn ‘lảo bản’ với ánh mắt khâm phục…
-“Vậy mình phải hành động trước chúng mới được…” Mai Thảo nóng lòng…không chỉ riêng nàng..cả đám đồng loạt gật đầu…trong đó có cả Thiếu tướng Nancy…
-“Phỏng tay trên chúng là cái chắc rồi..nhưng trước hết phải tính toán cho kỷ…OK…giải tán được rồi…Đi ngủ…” Đức lảo bản giương vai..ngáp…
-“Hả..Đi ngủ?” Thu Tâm sửng sốt…cả đám mỷ nử há hốc mồm….không biết tên nầy định làm gì….bây giờ đi ngủ?kế hoạch thì sao?
-“Thì cũng phải yên lặng mới nghỉ ra kế hoạch mới được chứ..Ở đây ồn ào…nghỉ không ra…vậy đi..Sáng sớm mai 6 giờ …Yên chí đi…Còn đủ thì giờ hành động mà”…
…
Song Kiều từ lúc có bầu ăn nhiều ngủ nhiều nên thân hình đã bắt đầu mũm mĩm…Hôm nay vừa nằm xuống đã ngủ khì,chỉ còn Nancy nói chuyện vài câu…Nằm ôm nàng vuốt ve một chút ..nàng đã thiếp đi…
…Đức xuống giường bước ra ngoài….Cơn mưa râm râm đã ngừng hẳn… hắn bước xuống thang lầu..đi ra khu vườn nhỏ phía sau …mùi dạ lý hương phản phất…hắn hít một hơi cãm thấy tỉnh táo một chút…
-“Chuyện gì..anh ngủ không được à?” Phương Anh không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng…lên tiếng hỏi…
-Ừm..đang suy nghỉ một chút..Em ra ngoài làm gì…vào trong ngủ đi…
-Anh lo cho anh đi…Sao hả?đang nghỉ cách à?Phức tạp làm gì…Biết chổ rồi thì vào lấy…
-Không được…như vậy không có lợi…tình thế khác rồi…
-Khác?khác chổ nào chứ…
-“Khác nhiều lắm..nà để anh giải thích cho em nghe…Nếu minh lấy trực tiếp ….Lại Đức Quang sẻ sai bọn thằng Quân truy lùng thủ phạm…Bọn hắn không ngu..chỉ là vấn đề thời gian Rất có thể sẻ tìm tới mình…Nhưng nếu minh chờ ngay lúc bọn chúng ta tay xong..mình phỏng tay trên…rồi giàn cảnh một chút…kết quả sẻ rất có lợi…hắc hắc…đúng vậy..kết quả sẻ rất có lợi..”Đức cười gian…trong khi Phương Anh ù ù cạc cạc…không hiểu chút nào…
-“Vẩn còn không hiểu?Muốn anh nói cũng được nhưng phải có thưởng mới được…ha ha..” Đức cười ám muội,,ánh mắt lướt lên người Phương Anh…tuy chiếc áo ngủ rộng phùng phình nhưng hắn biết bên trong là cả một thân hình nóng bỏng…trong lòng đang có ý ‘chấn nàng vô góc dừa’ gần đó…đánh du kích giửa trời…thật là lảng mạng…
-“Vậy chứ anh muốn sao?” Phương Anh cũng không vừa…thấy hắn nhìn như vậy..biết hắn muốn chi rồi…Đã từng cùng hắn mây mưa…sao lại không động lòng…Ánh mắt nàng long lanh trong bóng tối…
-Em biết anh muốn gì mà…
-“Ah..không phải ở ây..anh..” Lời chưa nói hết môi đã bị môi hắn khóa lại…Tay hắn lòn vào trong áo ngủ..du hành khắp nơi…Phương Anh nửa sợ bị người khác nhìn thấy thì chỉ có nước độn thổ nhưng lại vô cùng kích thích…muốn kêu hắn ngừng lại nhưng chỉ có âm thanh ư ư phát ra từ cổ họng…Cứ mãi như thế thật lâu…cuối cùng nhu mì ngoan ngoản mặc cho hắn nắm tay dẩn nàng đến cây dừa mọc nghiêng gần đó… để nàng nửa ngồi nửa nằm…chỉ một chân chạm đất… chân kia gát lên vai hắn …
Chiếc áo ngủ rộng phùng phình …bên trong Đức áp sát miệng mình giửa hai đùi mỷ nử hì hục bú liếm…tiếng đánh lưởi..tiếng ‘húp’ nghe sồn sột như trong phim JAV…
“Con nhỏ Phương Anh nầy…”
Ở một góc khuất…Thục Linh đang trợn mắt há mồm…nhìn quang cảnh nơi cây dừa nghiêng…nàng biết Phương Anh và lảo bản rất ‘mờ ám’ nhưng không ngờ lại ‘kinh khủng’ như vậy…Nhưng có thật ‘kinh khủng’ hay không thì không biết…vì Thục Linh cứ miệt mài ‘quan sát’..nét mặt ngây ngô…hai má đỏ bừng..người phát sốt..tim đập mạnh…
Dưới cây dừa nghiêng..Phương Anh đang mê ly…quên trời quên đất…hai tay chống trên thân cây …mông trắng ngần chìa ra sau cho Đức lảo bản dập…mà một khi hắn dập thì không phải là 5 hay 10 phút…ít nhất là nửa giờ khi gấp rút…như lúc dập Tố My trong văn phòng bà ta chẳng hạn…
Thục Linh ‘mãn nhản’…cũng dần dần quên mình đang ở đâu…
-Thục Linh…
-“Oh…làm giựt mình hà..”.Đang mãi mê xem trộm..bất thình lình có ngưới kêu tên mình…Thục Linh theo phản xạ la hoảng lên…
Kim Chi cũng khó ngủ…mở cửa ra ngoài hành lang hóng mát…chợt thấy Thục Linh thò thụp dưới kia nên tò mò đi xuống…vổ vai nàng…
Tiếng Thục Linh la hoảng làm Phương Anh giật mình đứng thẳng người lên..và nhìn thấy hai người Kim Chi,Thục Linh đang nhìn về hướng nầy…Phương Anh mặt đỏ như gấc chín…hung hăng lườm ‘lảo bản’ như muôn ăn tươi nuốt sống hắn mới hả dạ…
-“Ha ha…Là Kim Chi …Thục Linh hả?Cũng ngủ không được à…Thiệt là đúng lúc..Tôi và Phương Anh vừa bàn xong kế hoạch …” Đức ‘tỉnh bơ’ như không có gì…
-“Lảo bản ‘cực khổ’ rồi…hi hi” Kim Chi cười nói ‘móc’…
-“Ha ha…Cực khổ chút đâu có sao chứ….ừm…cũng mệt rồi..mai gặp…” Vừa nói vừa ra vẻ ‘boss’…ngang nhiên bước lên cầu thang đi về phòng…
Phương Anh cúi gầm mặt đi về phòng mình…vô cùng xấu hổ…chỉ muốn kiếm cái lổ chui vào cho đở ngượng…thầm mắng nhiếc Đức lảo bản…cũng vì hắn mà hình tượng nàng sụp đổ hết rồi…
-“Thục Linh..hi hi..con nhỏ mầy …dử ha…rình người ta…Ê..thấy gì kể tao nghe mậy…” Kim Chi tò mò…
-Chị thiệt là ..bậy bạ…em có thấy gì đâu chứ…
-“Hi hi…Mầy xạo hoài…Tao thấy mầy lấp ló ….Ê..ê…”
Thục Linh đã chạy mất rồi…
….
Quá nửa đêm…Trong bải đâu xe gần Vincom Plaza…ba người ngồi trong chiếc Mazda CX8 vừa hút thuốc vừa bàn chuyện..
-“Theo lời mầy nói…tao nghỉ 90 phần trăm là bên trong hòn non bộ…” Quân rít một hơi thuốc nói…
-“Vậy..khi nào mình ra tay…” Trọng kích động….
-“Đừng nóng lòng…phải tính toán làm sao cho kỷ lưởng…Ngồi im đi..để tao suy nghỉ một chút …
…
-“Tao tính rồi..hai đứa bây vét hết rồi chuồn…đem tất cả về nhà chờ tao…Tao và thằng già về tới…Tao cho nó một viên đạn..xong rồi giả hiện trường bắn nhau…thằng già bị bắn chết…còn tao thì bị thương…tao kêu CA tới…
-“Sao anh nói là vu oan giá họa cho thằng Tồn mà…đâu cần phải khổ nhục kế…tự làm mình bị thương…đại ca…” Chiến sửng sốt…
Tao nghỉ kỷ rồi…thằng Tồn thường hay đi chung với thằng Trọng…nên có thể dẩn rắc rối tới …vì vậy tao bỏ qua…coi như hên cho nó…chỉ cần giàn cảnh bắn nhau là được…Dẩn dắt tụi CA coi như đây là một vụ trả thù…Thứ dân như thằng già nầy…kẻ thù không ít…một khi xuống chó…thiếu gì người muốn giết nó…
-“Cũng không cần giết lảo mà đại ca…đở rắc rối” Trọng nói…hắn thật không hiểu vì sap phải giết Lại Đức Quang…
-Mầy ngu như con bò…Có tiền trong tay…tao còn ở lại việc cho lảo nửa hả? mầy nghỉ kỷ đi…lảo là con cáo già…chỉ cần tao nói từ chức …lảo ta sẻ nghi ngờ …Tốt nhất là cho lảo một viên..thảnh thơi xài tiền…đồng thời tránh phiền phức…Hiểu chưa? Hai đứa bây chuẩn bị sẳn sàng đi…nay may ra tay…
…
Bệnh viện đa khoa Cần Thơ
Tuy Lại Đức Quang đã xuống đài…nhưng ai cũng nghỉ rằng chỉ là tạm thời…hơn nửa gần đây rộ lên tin đồn lảo sẻ ‘Đông sơn tái khởi’ nên không ai dám xem nhẹ…Vì vậy Lại Đức Huy thoải mái nằm trong phòng Vip của bệnh viện…
Dân thường nếu phải ở lại nhà thương để được điều trị thì nằm la liệt trên sàn nhà…Cán bộ ngon một chút thì hai người một phòng…Phòng Vip của bệnh viện là tiêu chuẩn đặc biệt dành cho lảnh đạo cao tầng và gia đình …Không những có y tá,Bác Sỉ chăm sóc đặc biệt….còn có giường cho người nhà ở qua đêm để tiện bề chăm sóc nếu muốn…
Huy dỉ nhiên là muốn rồi…hai chân bị gảy…đi đứng không được….muốn gì cũng phải bấm chuông gọi y tá…thật là phiền…Vì thế cần có Ngoc Nương túc trực bên cạnh…chuyện trò sai vặt…và hơn thế nửa…
Chân gảy nhưng tay vẩn nguyên vẹn..quan trọng nhất là cặc không sao…Trong bệnh viện…giửa dêm khuya…trai đơn gái chiếc dỉ nhiên là Huy có nhả hứng rồi…Cặc hắn cứng ngắt…
-“Ngọc Nương..chị khóa cửa đi…” Huy ánh mắt dâm dê nhìn Ngọc Nương cười…
-“Chuyện gì đây cậu hai…”Ngọc Nương ‘ nguýt’ nàng biếi cậu hai muốn chi rồi…từ chiều đến giờ được dịp là không sờ thì bóp…
-“Hắc hắc..đóng cửa kéo màng đi…nhanh lên..” Vẻ lẳng lơ của Ngọc Nương làm Huy sôi máu..
-“Ừm?” Ngọc Nương đi đóng cửa ,gài then.. kéo màn…Đứng sát bên giường nhìn Huy tũm tỉm cười…Hắn đưa tay kéo nàng tới gần…hai tay lần mò trong áo quần nàng…một tay bóp vú…một tay mò lồn…
Huy đang mặc áo của bệnh nhân nên chỉ cần đưa tay vào trong là nàng có thể kéo cặc hắn ra ngoài…Cặc hắn đang cương cứng…Nàng biết nếu bú liên tục..hắn sẻ chịu không nổi mà phọt…như vậy thật là mất hứng nên chỉ bú chút chút rồi nhả ra..liếm dái… mút mút đầu cặc cho hắn phê…nhưng không cho hắn bắn…Đêm còn dài…
-“Ngọc Nương à…ahh…chị thật tuyệt..quá đã…” Huy rên rỉ..
-:Hi hi..hôm nay cho cậu phê tới bến luôn…
Nàng cỡi quần..leo lên giường..choàng hai chân qua nguòi hắn..áp lồn ngay miệng hắn..Huy đang lên cơn dâm..mút chùn chụt…phía dưới… cặc hắn đang được nàng trìu mến hun hít..bú liếm…thỉnh thoảng lấy tay sục sục vài cái…liếm..bú…mút…
-“Đút..đút vô…”Huy thều thào…hắn sắp điên lên được…
Ngọc Nương cũng lên cơn lắm rồi....tay cầm cặc để ngay cửa hang…ngồi mạnh xuống…mông nhấp lên nhấp xuống…như người đang phi ngựa…
Ngoài cửa..có cặp mắt đang nhìn vào…tuy hắn không thấy gì nhưng hắn cũng đoán biết sau bức màn kia vợ hắn đang làm gì…
Hắn không phải khờ…hắn rất thâm độc..người đàn bà nầy chỉ là con cờ của hắn…và bàn cờ sắp chơi xong rồi….
…
Buổi sáng…tuy đêm qua ‘vất vả’nhưng vừa 6 giờ…Đức lảo bản đã có mặt trong phòng bếp…Vẩn tràn trề sinh lực…trong đầu đã có một kế hoạch vẹn toàn
-“OK Listen up ladies…” Đức lảo bản vừa hớp một ngụm cà phê ..gỏ ba cái trên bàn…xổ tiếng Anh…kêu đám mỷ nử lắng nghe….Càng ngày lảo bản càng muốn thể hiện trình độ Anh ngử của mình…lúc còn đi học thì ù ù cạc cạc.. văn phạm làm hắn đau đầu…nhưng học giao tiếp từng câu thì là nghề của chàng…tiếp thu rất mau…Khoe khoang một chút cũng nên mà…
-“Kế hoạch là như vầy…Từ nhà Lại Đức Quang đi đến Bệnh viện đa khoa là 30 phút ..đi về là 60 phút…lảo vô thăm con..nhanh nhất củng là nửa tiếng…Như vậy nhanh nhất là 90 phút lảo sẻ trở về…Khá đủ để chúng hành động…Đúng không?”
…
“Vào thời điểm nầy..tên Trọng kia chắc chắn đang ở nhà của anh hắn…cách đó không xa…khoãng 3 phút đi bộ..Như vậy có thể khi Lại Đức Quang vừa ra khỏi …là tên Trọng và đồng bọn nếu có đã có mặt trong nhà…”
…
-“Từ chổ chúng ta đi đến biệt thự Lại Đưc Quang là 20 phút…có nghỉa là khi các cô tới đó là bọn chúng đang hành động…các cô đột nhập vào ..chờ..chờ khi bọn chúng đem tất cả chất hết lên xe…Lúc đó mới ra tay cho chúng ngủ một giấc ngủ dài…mang bọn chúng dấu đâu đó trong nhà lảo…Kế tiếp là tháo gở hết tất cả thiết bị theo dỏi của mình…tuyệt đối không để lại dấu vết gì hết…”
-“Giai đoạn chót là lái chiếc xe của chúng ra khỏi biệt thự của Lại Đức Quang đi về hướng Phụng Hiệp…
-“Tại sao phải đi về hướng Phụng Hiệp?” Thu Tâm thắc mắc..
-Hỏi hay lắm.vấn đề là nếu trở về hướng Cần thơ…có thể bị tên Quân phát hiện vì có thể lúc đó hắn ta và Lại Đức Quang trên đường trở về…nếu hắn thấy xe em hắn trên đường hướng về Cần Thơ..có vẻ không ổn…
-Như vậy..sao không chuyển hết qua xe mình…có phải dể hơn nhiều hong? Đến lượt Thu Hà thắc mắc
-Ha ha..không phải là không được nhưng tôi muốn cho tên Quân kia chậm một chút mới biểt hắn bị phỏng tay trên...nói tới đâu rồi..ừm..các cô cho xe chạy về hướng Phụng Hiệp…trên đường đi tìm một nơi nào đó sang hết qua xe mình ..Thế là xong…
Đức và Nancy ánh mắt giao nhau…Thật ra lý do chánh…hắn và Nancy không muốn cho đám mỷ nử nầy biết…Chỉ cần tên Nguyển Quân nầy tưởng người của hắn đã thành công…Hắn sẻ giết Lại Đức Quang…Đây là lý do đem xe của đồng bọn hắn đi…
Nói một cách khác…đây là dùng thủ đoạn mượn dao giết người…
Có thắc mắc gì không?
-Anh nghỉ bọn chúng sẻ bao nhiêu người? Thục Linh hỏi..
-Không biết..nhưng không nhiều đâu…thêm một con ma là thêm một cây nhang…hơn nửa..đường đi nước bước biết hết rồi…không cần nhiều người…cho nên ngoài tên Trọng là em hắn ra…nhiều lắm cũng 1 hoặc hai tên nửa thôi…Tôi nói có lý chứ?
…
-“Thục Linh..có thắc mắc gì hong? Sao hôm nay hiền vậy?đêm qua ngủ không được ngon à? Đức nhìn Thục Linh ‘ân cần’ hỏi…ánh mắt rất ‘đểu’…đầy trêu chọc…cô nàng nầy hôm qua ‘coi’ miển phí..ngủ được mới là lạ…
Phương Anh đang cố làm tỉnh…nghe Đức hỏi ‘móc’ Thục Linh…thầm ‘oán giận..’ đang yên bình không chịu…cứ muốn ‘sóng gió’ mới chịu…Phương Anh đang lo sợ con nhỏ Thục Linh ‘phản pháo’ thì bể chuyện…
Nhưng Thục Linh sáng nay quả thiệt là Em hiền như ma soeur…đêm qua nàng trằn trọc lăn qua lăn lại…bị ám ảnh cái màng cụp lạc kia..cứ lảng vảng trong đầu óc suốt đêm…Hôm nay Đức nói 1 câu trúng ngay tâm sự khiên tâm thần hoảng hốt…Đã mấy lần đấu khẩu…thua thãm…hôm nay như con chim sợ dàn ná thun…chỉ lí nhí :
-“Không..khó có gì…”
-“Kế hoạch chu toàn…lảo bản suốt đêm cực khổ suy nghỉ ha…hi hi”…Kim Chi ủy mị cười…
-Ha ha..Lúc nào cũng vậy mà…OK…ra kế hoạch là tôi..làm sao thực hiện là do các vị…Nói gì thì nói…chỉ được thành công ..không được thất bại…Số tiền đền bù của người dân xả Đông Phú…chạy vào túi Lại Đức Quang không ít…Họ được trả lại một phần nào hay không…Chuyện nầy phải nhờ các vị rồi…
Giọng nói hắn bất thình linh trở nên nghiêm túc..không còn hi hi ha ha nửa…
-“Ha ha..Yên chí đi…hai chử thất bại…Từ trước đến giờ bọn chị em không biết làm sao đánh vần…Trước kia cũng vậy.bây giờ cũng thế và tương lai cũng sẻ như như thế…” Mai Thảo hách dịch tuyên bố…
-Ha ha Tôi thích nhất là câu nầy…OK..các người đẹp…Chuyện nầy giao cho các người…
…
Sau một tuần hầu như ngày nào cũng ‘xáo trộn’..Hôm nay UBND xả Đông Phú đã bắt đầu hoạt động bình thường trở lại và hình như năng xuất làm việc còn tốt hơn xưa…Được như vậy…một phần nhờ hai người Định,Hòa rất tích cực muốn thể hiện với Đức Chủ tịch..một phần ai cũng biết Chủ tịch xả trẻ tuổi nầy…không thể xem thường được..nếu không muốn bị ăn trai đắng…
Đức Chủ tịch vừa xuống xe…Một chiếc Audi A8 màu trắng chạy vào đậu kế bên…Bác Bảy bắt đầu quen rồi… đây cũng là người quen biết với Đức Chủ tịch …Tất cả đều không tầm thường chút nào…Vì vậy chỉ biết nhìn ..nhe răng cười chào thân thiện…
-“Ha ha…Huỳnh Đại gia..Sao sớm vậy…? Đức thấy Huỳnh Tuấn Anh mặt tươi rói bước xuống xe liền bước đến niềm nở chào hỏi…Taam Đoan cũng xuất hiện..hai má ửng hồng…
-“Không sớm đâu..hôm nay là ngày đầu tiên Tâm Đoan đi làm..ha ha..không thể đến trể được…” Tâm trạng Tuấn Anh hai ngày nay rất vui vẻ…Kế hoạch ‘gạo thổi thành cơm’ đã thành công..Từ nay nhà ông có thể coi như lên được thuyền rồng rồi…Người nầy coi như cũng là con rể của ông…Từ nay không còn sợ bọn cán bộ bá láp kiếm chuyện làm tiền với ông nửa…Trong tương lai…Chỉ cần Tâm Đoan sanh cho hắn một đứa con…Nhà họ Huỳnh của ông coi như là vửng vàng…
Hôm nay …Tuấn Anh đại gia không đơn giản là chỉ đưa con gái đi làm…mục đích chánh là đến ủng hộ con rể mình một chút…Công trình nhà ông thiếu gì…đem đến xả nầy môt hai hai cái..giúp hắn lập nên thành tích..thuận tiện thăng quan sau nầy…
-“Tâm Đoan..em hôm nay đi làm thật đúng lúc..Anh có rất nhiều việc cần em…hi hi..” Đức nịnh bợ…
-“Ngày đầu tiên.ba đưa em đi làm..vì ba nói muốn đến đây bàn chuyện đầu tư…” Tâm Đoan sung sướng khoe…
-“Ha ha..Vậy thì quá tốt rồi…Huỳnh đại Gia..xin mời vào trong…Thư Ký Tâm Đoan..chuẩn bị làm việc..” Chủ tịch Đức ‘nghiêm túc’ với nử Thư ký xinh đẹp…
-“Đức Chủ tịch…xin hỏi có gì căn dặn ạ,…”Tâm Đoan hóm hỉnh pha trò trông rất đáng yêu…
“-Ha ha ha…” Huỳnh Tuấn Anh ,Đức Chủ tịch bật cười vui vẻ…
-“Anh Định..anh Hòa..đây là Huỳnh thương gia…có hứng thú đến xả mình để đầu tư…hai anh coi tiếp đãi…ác Anh….đây là hai trợ thủ đắc của cháu…” Trước mặt hai người Định,Hòa…Đưc tỏ ra rất thân thiết với Huỳnh Tuấn Anh…
-“Được..được..đi làm việc của cháu đi…để bác và hai vị nầy làm việc với nhau được rồi…Nhớ chăm sóc Tâm Đoan cho bác..Aiz.con nhỏ nầy ngày đầu tiên đi làm ở ngoài..phải chỉ dạy nó nhiều một chút mới được…” Tuấn Anh khéo léo khoe quan hệ…
-“Aiz..việc nầy cháu không dám đồng ý với bác…Tâm Đoan rất giỏi a…Phải không Tâm Đoan?” Đức nịnh đầm..nháy nháy mắt với nguòi đẹp…Tâm Đoan e thẹn cười hạnh phúc
-”Ha ha…Chưa gì đã binh vực rồi…” Thôi được…đưa Tâm Đoan đi làm việc của nó đi…
Định ,Hòa đưa mắt nhìn nhau thầm nghỉ “quả nhiên là con rể tương lai của Huỳnh Đại gia”….
Đối với xả Đông Phú…Chuyện kéo thương nhân đến địa bàn minh để đầu tư không phải là chuyện dể làm…phải có quan hệ rộng rãi..quen biết nhiều với tầng lớp thương gia có máu mặt…Nếu không có quan hệ nầy thì phải nhờ vào phía trên ‘phân phát’ xuống…đại khái là chờ Sở kế hoạch tỉnh giúp đở..nhưng thường là chờ mỏi mòn…đôi khi mới được phân phát một nhà đầu tư coi như là ‘hạnh phúc’ lắm rồi…Vậy mà chỉ trong vòng một tuần lể…vị Chủ tịch xả vừa mới nhậm chức..hai nhà đầu tư khủng liền kéo đến…Việc nầy chưa từng có kể từ khi chính sách mở cửa được áp dụng vào thập niên 90…
Đối với Đức Chủ tịch..Định,Hòa càng lúc càng tâm phục khẩu phục…Mời được nhà đầu tư đến…lại không kiêu căng tự phụ lại còn giao cho hai người họ trọng trách…không hề có ý định tranh công…Cái nầy mới gọi là lảnh đạo…
…
-“Tâm Đoan…sao lại là bạn?” Thục Hiền vừa bước vào phòng ..nhìn thấy Tâm Đoan mừng rở …
-“Thục Hiền…hi hi..Đã lâu không gặp..bạn khỏe chứ? “ Tâm Đoan củng mừng rở…
-Hai người quen nhau?Thế thì tốt quá…không cần phải giới thiệu…
-“Hihi..Em và Thục Hiện trước kia học chung khoa..không ngờ lại gặp Thục Hiền ở đây…” Tâm Đoan giải thích…
-Ha ha..Còn gì bằng…Thục Hiền…Công việc ở đây cô là chánh…Tâm Đoan là phụ..chuyên phụ trách trà nước cho Chủ tịch xả tôi…đấm lưng bóp vai nếu cần.hi hi..Đức pha trò giới thiệu…
-“Anh nầy…” Tâm Đoan hai má đỏ bừng…sung sướng…Đưc đã giới thiệu nàng là bạn gái hắn một cách dí dõm ...
-“Tâm Đoan…” Thục Hiện mĩm cười ….thâm tâm cãm thấy ngượng ngùng..nàng cứ luôn đề phòng Đức là con dê chúa…có ý đồ với nàng…thì ra bạn gái người ta là tiểu thư con nhà đại gia..còn đẹp hơn minh…Càng nghỉ càng thấy ngượng….
-“Thục Hiền..cô đưa Tâm Đoan đi tham quan các nơi…ừm…cho người dọn cái bàn làm việc ngay trong phòng tôi…cám ơn”….Đức Chủ tịch ngang nhiên bài trí bàn ‘thư ký’ riêng trong phòng làm việc chung với mình.
-“Dạ..Chủ tịch..Tâm Đoan ..tôi đưa bạn đi tham quan một vòng..giới thiêu chị với mọi người… “…Thục Hiền sửng sốt…tuy hai người là 1 cặp nhưng làm việc chung phòng…hơi …Tâm Đoan mặt đỏ vì thẹn nhưng trong lòng rất sung sướng…
Đức Chủ tịch quả nhiên rất bá đạo…muốn làm chi thì làm..chuyện gì chớ..bạn gái của minh…có gì không được….?đóng cửa…hắc hắc..mò lồn bóp vú giải sầu cho giãm bớt áp lực trông công tác..Có gì không đúng?
Tâm Đoan đi theo Thục Hiền ra ngoài tham quan…Hôm nay là thứ Sáu…phải ngoại giao kéo gần quan hệ với tân Bí thư rồi..Đức lấy di động ra gọi Đồng Giao…
-“ A lô…Trí nhớ anh cũng tốt đó chứ?” Giọng Đồng Giao có chút bất binh..hôm ấy nàng nói sáng thứ Sáu gọi nàng…thì hắn chờ đến sáng thứ sáu…Sao nghe lời như vậy?gọi trước không được sao?đúng là dầu gổ mà…
-Lảnh đạo nói sáng thứ Sáu gọi..làm sao quên được..hi hi…Chiều nay đón lảnh đạo ha..mấy giờ vậy?ở đâu?
-5 giờ Vincom Plaza…Chuẩn bị tiền đấy…Tôi ăn cho anh sạt nghiệp luôn…
- Hihi..sạt nghiệp thôi à…Vì lảnh đạo..có bán mạng củng đáng…OK chiều gặp…
Đòng Giao sửng sốt…tiếc nuối..cái gì ‘Vì lảnh đạo..có bán mạng củng đáng’…không rỏ ràng gì hết…Chợt nàng hơi thẹn khi nghỉ tại sao hắn không nói ‘Vì nàng bán mạng củng đáng?’…Uổng cho nàng vì cuộc hẹn chiều nay…vì hắn mà đi làm đẹp…
…
Cùng lúc nầy…Biệt thự Lại Đức Quang…
-“Quân..chuẩn bị xe…đưa tôi đi bệnh viện thăm thằng Huy…”Lại Đức Quang thở dài…lảo chỉ có một đứa con thừa tự…không muốn nó xãy ra bất cứ chuyện gì…lảo muốn bàn với bác sỉ đưa nó ra nước ngoài càng sớm càng tốt…Lảnh đạo cao tầng ai có bệnh gì cũng ra nước ngoài mà…
-“Dạ..lảnh đạo”…Quân ra ngoài..chuẩn bị xe…việc trước tiên …hắn lấy di động ra bấm…
Biệt Thự trên Đường Thái Thị Hạnh…Lầu 3…Phòng Công nghệ Thông tin (IT room)
Mai Thảo đang trực..mắt không ngừng dán trên màn hình…tai nàng nghe rỏ những gì Lại Đức Quang nói…Không chần chừ…Nàng cầm di động gởi tin nhiều tin nhắn ra ngoài…Những người nhận tin..không ở đâu xa…tất cả đều trong tầng trệt hay tầng hai của cùng biệt thự….Họ đang tịnh dưỡng tinh thần chờ giây phút hành động…
Vài phút sau..cổng biệt thự mở… Trên chiếc Toyota Land Cruiser mang 4 mỷ nử…sắc mặt lạnh lùng… hướng về biệt thự Lại Đức Quang…
Giờ ‘G’ đã điểm…
***chúc các bồ. Tèo.Cuối tuần vui vẻ!