Hai cha con Lê Quốc Đại đều chết cùng một ngày… Sớm không chết…muộn không chết…
người ngu cũng biết là chuyện không bình thường…
-“Đức ca…bây giờ tụi em biến nha” Thấy ‘ Lảo đại ’ miên mang suy nghỉ…Hưởng tắc kè cáo từ…
-Khoan đã…kế hoạch có thể thay đổi…vầy đi..theo dỏi nó..trước khi ra tay…gọi tao…nhớ đó..
-OK..Đức ca..
…
Tại sao Lê Quốc Anh bị đâm chết?Ai đâm hắn?
Đức gọi lại cho Hòa…Giờ nầy Định,Hòa ….cả hai đang đứng ngồi không yên…Trực giác và kinh nghiệm trong quan trường…hai người cãm thấy có vấn đề nhưng không dám mở miệng…Sợ họa lây…
-“Chủ tịch…cậu có chỉ thị gì sao? Giọng Hòa thản nhiên…như là mọi chuyện không có gì dặc biệt..
-Ha a..Chỉ thị thì không có…muốn hỏi anh vài câu thôi..ừm…có biết ai đâm chết Lê Quốc Anh không?
-“Là thằng Tuấn…nó cũng bị xếp Hùng bắt rồi..hiện đang bj giam giử “ Hòa trầm giọng…
-“Hung thủ bị bắt rồi? Thằng Tuấn nào?anh quen biết hắn?” Tâm cơ chợt động…
…
-“Aiz..Ở xả Đông Phú nầy..ai lại không biết thằng Tuấn…Trước kia kia là Đại Úy..Phó Trưởng CA xả…chuyện là vầy…” Sai vài chục giây im lặng …Hòa cuối cùng cũng ‘biết sao nói vậy…
-“OK..cám ơn anh..anh Hòa…không còn gì nửa...mai gặp…” Đức cúp di động…trong đầu đầy nghi hoặc…Bây giờ chỉ còn chờ bên Phương Anh điều tra coi kết quả thế nào…
-“Có chuyện gì mà suy nghỉ nhiều vậy? Làm Chủ tịch xả ..bận lắm sao? “…Hai má con Trúc,Tiên bước vào ân cần hỏi…trên tay cầm một mâm mang thức ăn,đồ nhắm…một chai Crown Royal Reserve … là Whiskey ngon của xứ lá phong (Canada)…
Cả hai chờ bên ngoài…thấy bọn thằng Hưởng đi ra…liền đi vào…Trúc thì muốn báo cáo chuyện làm ăn…Tiên thì đả tự coi minh là người của lảo bản…muốn ‘săn sóc’ hắn…
Từ lúc được lảo bản đụ ..Tiên đã hoàn toàn thay đổi …không còn vẻ lẵng lơ như lúc xưa …thay vào đó là vẻ nghiêm túc,đàng hoàng…khiến Trúc lấy làm lạ..tò mò…cái gì làm con gái như biến thành người khác vậy?bám theo hỏi miết…dù sao cũng là má mình…Tiên hé lộ một chút …
Trúc là má mì…củng là dâm bà… nghe xong..sửng sốt ..hâm mộ…ước ao có ngày được thử…Vì vậy ,vừa bước vào phòng ,Trúc âm thầm liếc trộm đủn quần của hắn …lòng dâm rạo rực…người chưa chi đã lên cơn sốt…Thầm nghỉ Tố My và Chị Tư chắc cũng nếm mùi qua rồi..thiệt là may mắn a…
-“Tàm tạm thôi..nhưng rất thú vị..ha ha…WOW..có Whiskey đồ nhắm..thiệt đúng lúc…đang đói bụng..lại đây..ngồi xuống…uống một chút…”Đức thầm tính…Phương Anh có nhanh lắm củng mất hai hoặc ba tiếng đồng hồ…Thôi thì ở đây hưởng thụ chút chút…mình là lảo bản mà…
-Chuyện làm ăn thế nào rồi…Trúc má mì……nhìn má mì càng lúc càng trẻ ra đó nha…
-Hi hi..Lảo bản thiệt là biết ăn nói…thật ,giả ..không cần biết…nghe cậu nói là sướng rồi…chuyện làm ăn ở đây..hi hi khá lắm…cứ bốn tháng kết toán một lần..Khi nào…
-”Được rồi..tôi không tới đây để coi sổ sách…” Đức khoát tay…
-Nè..uống đi..Tiên đưa ly Whiskey có vài cục nước đá lên miệng lảo bản…Đức mở miệng hưởng thụ hớp một ngụm rượu,nàng gắp thức ăn đưa tới…lấy khăn giấy lau miệng hắn…Đức khoái chí..hèn chi ai cũng thích làm vua…
-Hi hi..nếu bây giờ có vài cung nử nhãy ở truồng thì tuyệt…
-“Ý kiến hay…sao tôi không nghỉ tới vậy cà?” Trúc sáng mắt lên…ngươi tới đây ăn chơi…ai nấy đều giàu sụ…có sở thích quái đản..dâm dật…Cho gái tơ giả làm cung nử nhãy ở truồng..khêu dâm..Còn không kiếm được bộn tiền sao?
-Ha ha..nói chơi thôi mà…
-Không phải đâu lảo bản….ý kiến hay đó…làm như vậy tha hồ chặt chém…bao nhiêu họ cũng móc ra..hi hi..lảo bản..Cậu đúng là nhân tài trong nghề…hi hi…nè..má mì mời lảo bản cậu một ly..” Trúc má mì trổ tài nịnh hót…
-“Thiệt sao?nếu thấy làm ra tiền..thì cứ thẳng tay mà làm đi…ha ha..OK..mình cạn ly…” Đưc hứng chí đưa tay bóp vú Tiên…bóp xong mới sực nhớ má người ta ở đây nên cười bẻn lẻn…Rồi bất chợt nảy sinh ý đồ…
Cho tới bây giờ…hình như cái gì cũng đã thử qua…đụ con,đụ mẹ cũng đã đụ rồi…nhưng song phi cùng hai mẹ con thì chưa bao giờ…Đụ Tố My ,Thụy Vủ cùng một lúc hay Thanh Nhả ,Dì Hường cùng một lúc?quên đi….không thể nào đâu…
Nhưng đối với hai mẹ con Trúc,Tiên nầy…cơ hội rất lớn…ại sao không thử?Vừa nghỉ tới thôi..cặc trong quần đã cương cứng lên rồi…liếc nhìn má mì Trúc…người trạc Tố My,Chủ tịch tỉnh Phu nhân…biết giử gìn nên bo đi (body) nhìn coi cũng còn đã cặc lắm…
Hai mẹ con Trúc,Tiên….là người từng trãi…lại là má mì…đàn ông chỏng đuôi là biết họ muốn chi rồi…Tiên ngày nay tuy đã ‘hoàn lương’…lồn nàng từ nay chỉ dành cho lảo bản…không phải lảo bản quyết không cho đụ…chỉ muốn làm lảo bản hài lòng…nếu lảo bản muốn cùng mẹ con nàng song phi…nàng nhất định sẻ chìu để hắn lên tiên…Tiên liếc mắt nhìn mẹ …hai mắt Trúc đang long lanh…Tiên biết mẹ mình đang lên cơn dâm rồi…Tiên chồm người lên liếm vành tai ,tay nàng chạm vào đủn quần hắn…
-“Có muốn không?hai mẹ con chị..chìu cậu… cậu muốn sao cũng được…” Tiên rù rì….đẩy lảo bản nằm ngửa ra.. mở nút ,kéo phẹc mơ tuya quần…đưa tay vào…cầm cặc lảo bản lôi ra…quay nhìn Trúc mĩm cười đắc ý “Ý nói thấy chưa?đã nói mà..cặc hắn khủng lắm…”
-“Lại đây đi..còn chờ gì nửa?...” Tiên mời gọi mẹ mình…
Má Mì Trúc đang trợn mắt há mồm…Cuộc đời bà đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng chưa thấy cặc nào như cặc của lảo bản…Như là con quái vật…hèn chi con gái mình mê mệt…
Trúc ngây người đứng nhìn cặc lảo bản ..nghe Tiên gọi,giật mình…bẻn lẻn ngồi xuống …đưa tay cầm lấy…vuốt ve,sờ mó một cách thích thú…sốc sốc theo bản năng..hai mắt si mê…há miệng ngậm vào …tham lam mút liếm…
Cùng một lúc được hai mẹ con phục vụ … Đức lảo bản ngả người ra sau đê mê hưởng thụ…Khẩu kỷ của hai mẹ con Trúc,Tiên…phải nói là trên cả tuyệt vời…
Lần đầu…Chơi hai mẹ con người ta cùng một lúc…đây là lần đầu…
Trúc má mì cũng là lần đầu được con cặc ‘chất lượng ‘ phập tả tơi…lần đầu được thỏa mản tột cùng …bây giờ mới hiểu vì sao con gái mình mê mệt lảo bản như vậy…
“Ước gì lâu lâu được một lần như vầy…thiệt là quá tốt…không uổng kiếp nầy…” má mì Trúc bắt đầu mơ mộng…
***
Đức ngừng xe trước cổng bệnh viện chờ không lâu..Phương Anh ra nhìn dáo dát…Thấy hắn vẩy tay….nàng băng qua đường..mớ của bước lên xe…
-Đói bụng không?mình đi ăn gì nha…
-“Không ăn..không đói..về đi…”Phương Anh đáp cộc lốc…giọng hờn dổi…Trong bụng đang giận …thật ra nàng cũng biết là nàng đang giận vu vơ..nhưng không giận không được…phải cho hắn biết là nàng không thoãi mái khi hắn không dòm ngó nàng…từ khi nàng trở về từ miền Bắc xa xôi…
-“Anh mua Pizza..hai đứa mình đi tới chổ nầy ăn…WOW…em càng làm mặt lạnh lùng …anh càng thấy em đẹp nảo nùng…Em nở lạnh lùng đến thế sao?Tim anh tan nát từ hôm nào….” Thấy nàng mặt vẩn ‘chầm dầm chù ụ’…Đức cất tiếng ca…
Phương Anh quay mặt nhìn ra ngoài kính xe dường như không ‘đếm xỉa’ nhưng nhìn kỷ..vai nàng run run chứng tỏ đang cười…
-Wow…em thiệt là gian trá…quay mặt bên kia cười..
-“Đáng đời…ai biểu anh..anh cà chớn với em…” Phương Anh ‘quắc mắt’…nhéo đùi hắn…Thừa cơ…Đức chụp lấy tay nàng..nắm hoài không buông…
Từ lúc ‘sống chết bên nhau’ ở Cao Lãnh…tình trong như đã..Bây giờ mới chính thức coi là bắt đầu…
Đức ghé Pizza Hut mua hai cái to tổ bố …lái xe thẳng qua nhà bên Vỉnh Long…Đêm nay không đưa Phương Anh ‘vào Hạ’ thì chờ đến bao giờ?
-“Đây là đâu vậy?” Thấy hắn không về biệt thự mà đêm khuya đưa mình đến chổ lạ hoắc…Phương Anh ngượng ngùng…hai má đỏ lên…cúi mặt lí nhí ngượng ngưng hỏi…
-Anh mua căn nhà nầy …hi hi…lúc đầu coi như đầu tư hy vọng sau nầy bán lại kiếm chút tiền lời..nhưng sau đó đổi ý….thấy hoàn cảnh nơi đây không tệ nên sửa sang để dành..hi hi..vô đi…
Phương Anh Cũng sấp xỉ 28 rồi…Năm 25…sắp lên xe bông thì chồng sắp cưới đoản mạng…từ ngày đó đến giờ coi như sống độc thân…dùi đầu vào công việc để lãng quên…Tưởng rằng sẻ sống như vậy đến già…Ai dè trời xui đất khiến…đầu quân cho Thiếu tướng Nancy vào Nam…Gặp hắn…làm việc cho hắn,ở chung cùng trong một biệt thự..hắn khôi hài…đàn ca xuất sắc…lại liều mạng…khiến nàng từ từ cãm nhận được sự run động… và hình như tất cả đồng đội đều bị hắn mê hoặc…
Thủ trưởng có kế hoạch vỉ đại cho sự nghiệp lâu dài…nàng đả quyết định rồi…cả đời nầy sẻ theo hắn thôi…Vậy mà mấy ngày nay hắn cứ coi nàng như trong suốt…Thật đáng giận…Phương Anh muốn quên đi…thầm nghỉ…nàng hiện tại cũng tốt mà…
Nhưng khi gặp…Hắn cười nói mấy câu,cầm tay…Phương Anh liền cãm thấy lòng ấm áp…quên mất ‘ai oán giận hờn’…Rồi khi nhận biết hắn chở nàng tới đây…trai đơn gái chiếc…Trong lòng có chút mong chờ… rạo rực…..đầy xuân tình…Con người mà…ai cũng có nhu cầu…nhưng Phương Anh nửa mong đợi nữa sợ hãi…thấp thõm không yên…không biết …chuyện nàng có số sát phu là sự thật?
Lần đầu tiên của nàng cũng là lần chót của người chồng sắp cưới … Sau lần đó…Phương Anh sợ hãi…có người nói nàng có tướng sát phu…ai có quan hệ với nàng sẻ bị đoản mạng…như vậy nếu hắn muốn…nghỉ tới đó tay chân Phương Anh lạnh ngắt…
-“Em sao vậy? bệnh hả?tay lạnh ngắt…đi..anh đưa em đi bác sỉ..” Thấy Phương Anh có triệu chứng ‘trúng gió’..Đức lo ngại…
-“Không..không phải..em..em…hu hu…”Phương Anh chợt bật khóc nức nở khiến Đức sửng sốt chẳng hiểu mô tê gì…
-Chuyện..chuyện gì vậy?có tâm sự hả?nói ra nghe…biết đâu anh giúp được em…
…im lặng…chỉ nghe nàng tiếng thút thít…
-“Em bị tuyệt chứng hả?ung thư phải không?không cần sợ đâu..anh có tiền..em cầm lấy qua Mỷ chửa trị…bên đó y học tân tiến..bảo đãm chửa khỏi…” Đức hùng hồn,hào phóng an ủi trấn an người đẹp…trong đầu nghỉ nàng nầy bị tuyệt chứng rồi…không biết giai đoạn mấy đây…Đúng là hồng nhan bạc phận mà…
-“Anh..nói bậy nói bạ..sao lại trù ẻo người ta vậy?” Phương Anh trong lòng ngọt ngào khi thấy hắn tỏ ra quan tâm nàng nhưng ngoài mặt thì ‘quắc mắt sừng sộ’…
-Hả?Vậy là không phải bị tuyệt chứng?ouf…vậy thì tốt rồi…ây da..em nha…làm anh hết hồn…nhưng …sao lại khóc ?anh không hiểu a…
-“Anh…anh không hiểu đâu…”Phương Anh thở dài…chậm rãi ‘trở về quá khứ’….
-“Là vậy đó….người ta nói em có số sát phu…em..em không muốn hại anh…”Cuối cùng nàng thu hết dủng khí nói…liếc mắt nhìn hắn…chỉ thấy vai hắn run run ..mặt đỏ ửng…khổ sở nhịn cười…
-“ha ha ha..hi hi hi…hụ hụ hụ “Cuối cùng không thể chịu được…Đức cười lớn…ho sù sụ…
-“Cười..cười cái gì? Có gì đáng cười?” Phương Anh ‘quắc mắt’ ngắt đùi hắn…
-Hụ hụ ..hi hi…Oh Sorry…không ngờ..hi hi..em cổ lổ xỉ tin dị đoan như vậy..hi hi..
-“Anh..anh không sợ?anh không tin? Ouf….” Chưa kịp dứt lời..môi nàng đã bị khóa lại…cả người nàng như bị điện giật…bất tri bất giác hai tay nàng choàng qua cổ hắn xiết chặt…mảnh liệt đáp trả…
Cả hai đứng giửa nhà..im lặng …môi dính nhau..không biết là bao lâu…mới tạm thời buông nhau ra để thở…
-Anh…anh không sợ…?
-Sợ?hi hi… Đừng có tin dị đoan mà ..hi hi..khổ quá…Sợ cái con khỉ khô…
-“Em..” Chưa kịp nói…lại bị hắn ôm chầm lấy…môi một lần nửa bị môi hắn khóa lại…hắn không dừng ở đó…hai bàn tay bắt đầu xâm lượt…lòn trang áo.trong váy…chạy loạn khắp nơi trên cơ thể nàng…
Người nàng như phát sốt…uốn éo không ngừng…cái gỉ số sát phu? Nàng không cần biết…Giờ phút nầy ..tới đâu thì tới…
-“Tắt..tắt đèn…” Tay nàng chận bàn tay hắn..không cho hắn tuột váy xuống…muốn hắn tắt đèn…không muốn dưới ánh đèn trần truồng trước mặt hắn… chưa quen..ít nhất là hôm nay…
-“Không tắt..anh muốn nhìn em…hi hi…” Đức lì lợm…đưa tay kéo váy xuống…
-“Không…tắt đèn đi…”Phương Anh tay giử váy…hai bên giằng co…nàng đánh nhau thì giỏi…nhưng giằng co kiểu nầy…nàng không phải là đối thủ của hắn…
Nhanh như con sóc,Đưc ngồi hụp xuống…đầu chui vào tà áo váy…tay kéo quần lót nàng xuống úp mặt vào giửa hai đùi nàng…Phương Anh cãm giác được chổ kín đang bị hắn hôn hít…Một luồng điện chạy khắp người…miệng hắn ‘ủi’ tới…nàng khum người bảo vệ ’tử huyệt’…Cuối cùng trước sự lì lợm của hắn… hai chân dang rộng…để hắn muốn làm gì thì làm…
Thấy Phương Anh chịu ‘mở của thành’ miệng Đức liền nhanh chóng chiếm đóng điểm mấu chốt’..nơi đó đang lầy lội…
Nàng ngả người năm xuống nền nhà…chiếc quần lót đã được kéo hẳn ra ngoài…váy vẩn còn trên người nhưng không làm vướng víu chút nào..Đầu tóc hắn nhấp nhô giửa hai đùi nàng…tâm hồn Phương Anh chơi vơi..muốn thời gian ngừng hoặc chậm lại…để cãm giác thần tiên được kéo dài…
Ánh đèn vẩn sáng choang…trên người nàng không còn mảnh vãi nào…nằm ngửa trên giường…lưỡi hắn rà khắp hang cùng ngỏ hẻm trên cơ thể nàng…lại dừng nơi đó…mút chùn chụt…khiến nàng như điên dại…hai tay ghì mạnh đâu hắn..ép sát thêm vào…
Gát hai chân nàng lên vai…tay Đức cầm cặc rà tìm cửa động…
-“Anh..anh không sợ?” Phương Anh run run…
-“Người sợ là em mới đúng..hi hi..em không cho…anh..tiền dâm hậu sát “ Lời vừa dứt …Đức đẩy cặc tới…cãm giác chật chội…ấm áp…
-“Ahhhh…Uihhhhhh….’ Đau quá…Nàng hét lên một tiếng dài…hắn thì bị ‘ngủ chỉ công’ bấu đùi..đau thấu trời xanh nên củng hét lên…
-“Hi hi..xin lổi..em..không sao chứ…?” Đức chợt nhớ…cô nàng nầy tuy không còn zin nhưng chẵng khác nào như zin…minh đẫy một cái lút cán…thiệt là ‘vủ phu’ mà nên cười bẻn lẻn…
-“Anh..anh muốn giết người ta hả?” Phương Anh ‘oán giận’ …’Ngủ chỉ công’ gia tăng thêm vài phần công lực khiến Đức nhăn mặt…chịu trận…Thật ra đùi đau thì ít…sướng cặc thì nhiều…cãm giác đầu cặc giựt giựt trong người nàng…không tự chủ…bắt đầu nắc nhè nhẹ…nhanh dần..nhanh dần…
Rồi không biết từ khi nào..hai chân nàng như gọng kèm…kẹp dính eo hắn…hổ trợ…cặp vú nàng rung chuyển theo từng nhịp chuyển động của hắn…lưng hắn bị nàng quào…vai hắn bị nàng cắn…Hắn thì hùng hục...
Nàng không nhớ bao nhiêu lần cãm giác điện giật kéo dài trong cơ thể…mổi lần như thế…nơi đó …nước trong người tuông trào…khiến nàng thần hồn bay bổng…
Cuối cùng cả người nàng xụi lơ…người mềm như cọng búng…
…
“ Người ký tên trên giấy khai tử của Lê Quốc Đại…là Trần Kiến Thức…Hắn là Phó Bí Thư Đãng ủy…Phó Giám đốc Bệnh viện …”Trong bồn tắm…Phương Anh ngồi gọn trong lòng …hai tay hắn đang mơn trớn hai đầu ti nàng…Nét mặt Phương Anh rất hạnh phúc…nét xuân tình còn phản phất…
-“Địa vị của hắn…thuộc hàng ngủ lảnh đạo…ký tên trên giấy khai tử…hình như không binh thường…”Đức tay mân mê đầu ti,sớ sờ bóp bóp…vẻ mặt đăm chiêu suy nghỉ..
-Hi hi…cái đó cũng ‘được’ đi…cái nầy mới lạ…hắn là Bác sỉ về mắt..hi hi..thấy kỳ hông?
-Ha ha…thú vị..thú vị… Còn phải nhờ em đó Phương Anh…điều tra tên nầy dùm anh…em hiểu ý anh chứ..?
-“Không thành vấn đề…nhưng không phải miển phí đâu…phải trả công em đó…” Phương Anh nũng nịu…
-Hắc hắc…em muốn sao cũng được..hay là như vừa rồi…gấp đôi ha…
-“Đổ quỷ anh…thiệt là dâm đãng mà…”Phương Anh đỏ mặt đưa tay ngắt đùi hắn ai dè bị hắn chụp lấy đưa tay nàng tới chổ kia…
-Không..được..em mệt rồi…bộ muốn giết người hay sao á…
-“Nghe anh nói nè….hi hi” Hắn kề miệng sát tai nàng rủ rì…Hai má nàng đỏ lên…Ngượng ngùng vài giây…quay người cúi đầu há miệng ngậm cặc hắn vào…
Đức nhè nhẹ di chuyển mông ra vào…”cần phải rèn luyện thêm a…hôm nay coi như là bài học vở lòng đi…hi hi…”
-“hụ.hụ hụ” Phương Anh nghet thở…ho sù sụ…cái đó của hắn chắn ngay cổ họng nàng khiến nàng nghẹt thở…
-“Hi hi…Từ nay hết ám ảnh rồi nha ..hihi” ….‘nhấn sâu’ khiến nàng nghẹt thở..ho sù sụ…cãm thấy bài học ‘vở lòng’ đã đủ…Đức ngừng chơi miệng người đẹp…Hôm may được vậy cũng là khá lắm rồi…dục tốc bất đạt…
…
-“Ừmm…em còn nhớ vụ Phạm Bá Thành hông…Anh đang nghi ngờ trong căn biệt thự Lại Đức Quang đang ở…lảo cũng giấu tài sản không ít đâu…”Đức vừa mặc lại quần vừa nói…
-“Anh…anh quay mặt chổ khác..không cho nhìn…ý của anh là muốn gắn máy theo dõi?” Thấy hắn nhìn chăm bẳm vào minh…Phương Anh ‘hung hăng ‘ lườm…lấy áo quần mặc vào…
-Ừm…nhưng khó khăn hơn nhiều…Phạm bá Thành sống một minh…Lại Đức Quang thì khác…bên cạnh hắn có hai vợ chồng tên cận vệ,con hắn Lại Đức Huy,và tên Lý Gia Thành cũng đang ở trong biệt thự .
-“Thủ trưởng nhất định có cách..chúng ta về gặp Thủ Trưởng…
-Ừm…Anh củng có kế hoạch rồi…không biết có được không…Chúng ta về bàn với Nancy…
-“Đưa em trở lại Bệnh viện..xe còn đang đậu ở đó…anh về trước…em về sau…”Tuy Nancy..có nói qua rồi…nếu nàng thích hắn …nhưng nàng vẩn còn ngại…
…
Thục Linh,Thu Tâm,Thu Hà,Xuân Mai,Kim Chi,Mai Thảo trong thời gian nầy cũng đến Đức Lập ‘học việc’…Tất cả đều xuất thân từ Bộ CA,Quốc Phòng..thích năng động…Nay phải vào văn phòng học việc.. dĩ nhiên là có chút nhàm chán rồi…Nghe Đức lảo bản có ‘nhiệm vụ’…ai cũng phấn khích….tuy gần 11 giờ đêm ..không cần mời cũng đến ngồi chật phòng họp trên lầu ba…Nancy thì không nói..hai bà bầu Kiều Chinh,Kiều Nga cũng có mặt…
-Hai em…chuyện nầy..hai em không có phần…hi hi ..đi ngủ đi..
-“Thêm một người thêm một ý kiến mà…” Kiều Nga ‘trừng mắt’ khán nghị…
-“Đúng đó”..Kiều Chinh liếc xéo Đức…Cả ngày không thấy mặt..bây giờ mới gặp thôi..kêu hai nàng đi ngủ..Dỉ nhiên là không hài lòng rồi…
-”Ha ha..Đúng ha…thêm một người là thêm một ý …Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu..trước hết nghe anh tóm tắt…Sau đó bàn kế hoạch..”Biết ‘song Kiều’ ngang ngược…Đức lảo bản đành phải chịu..lại còn ‘nịnh bợ’…Đàn bà là trên hết..huống chi là hai bà bầu…Trong phòng chỉ có mình là đàn ông…âm đa số…dương thiểu số…không ai khờ dại chống họ…
-“Ừm…Vụ 2000 tỷ tiền bồi thường cho dân xả Đông Phú…Cho tới bây giờ… Ngoài hai cha con Lê Quốc Đại đã chết hôm nay …suy luận một cách hợp lý …có thể nói còn có 5 nhân vật đáng nghi nhất…1.Lại Đức Quang..2.Cao Hùng…3 La Trung Nghỉa..4 Huỳnh Đức Toàn và sau cùng là Trần Minh Chiến
-“Vậy…lý do nào anh nghi ngờ những người nầy? Nancy hỏi…thật ra nàng đã hiểu toàn bộ ..khi hỏi câu nầy…chỉ là muốn dẩn dắt câu chuyện được trình bày có đầu có đuôi…một cách mạch lạc…
-Anh đã hỏi qua rồi…Vụ trưng dụng đất đai,bồi thường thuộc thẩm quyền của Lại Đức Quang khi lảo còn là Phó Chủ tịch tỉnh, La Trung Nghỉa, Huỳnh Đức Toàn và Trần Minh Chiến đều là do lảo đề bạt…Lý do nầy đủ thuyết phục chưa?
-“Vậy còn Cao Hùng? Hắn là Trưởng CA huyện…Lại Đức Quang không thể đề bạt hắn được…” Kim Chi thắc mắc…
-“Đúng vậy…Lại Đức Quang không thể đề bạt nhưng chỉ cần chi tiền thì có thể sai khiến hắn mà…”Không chờ Đức…Thu Tâm nhanh nhẹn đáp…
…
-“OK…Tiếp đi…” Kim Chi thúc giục…
-Ừm…Cái chết của hai cha con Lê Quốc Đại …chỉ cần suy nghỉ một chút sẻ thấy có nhiều điểm đáng nghi ngờ…
Điểm thứ nhất Lê Quốc Anh bị một người tên Phạm Sỉ Tuấn đâm chết…một nhát ngay tim…Người nầy trước kia là Đại úy CA…là anh em vào sanh ra tử với Lê Quốc Anh..cho tới một ngày…ha ha…Phạm Sỷ Tuấn bắt gặp quả tang vợ hắn trên giường với người anh em thân thiết…Lúc đó hắn điên lên …đập cho tên Lê Quốc Anh một trận thừa sống thiếu chết…sau đó hình như chán đời…từ chức ra ngoài làm ăn…nghe nói cũng khá lắm…hiện nay củng đã có vợ khác…người vợ sau của hắn vừa sanh cho hắn đứa con trai…
-“Hắn điên sao? lúc bắt quả tang đâm thì còn hiểu được…bây giờ có vợ có con…” Thu Tâm nghi hoặc..
-“Ai bắt hắn?tại hiện trường?” Thu Hà hỏi…
-“Không….Cao Hùng tìm được hung khí gây ra án mạng…trên xe của Phạm Sỷ Tuấn..trên con dao có vết máu của Lê Quốc Anh…Vì vậy hắn bắt Phạm Sỷ Tuấn…nói Phạm Sỷ Tuấn là hung thủ….”Đức nhếch miệng cười lạt…
-“Giết người xong…đem hung khí để trong xe…Có ai ngu như vậy không?…Cao Hùng rỏ ràng là muốn chụp mủ…mục đích của hắn là gì?” Mỷ Kiều ngờ vực…
-Hắn là Trưởng CA huyện…nắm quyền sinh sát trong tay…có thể vừa ăn cướp vừa la làng..ai dám hó hé sao? Hi hi..anh không nói em nha Mỷ Kiều…em thì khác…chí công vô tư công bằng liêm chính…Hi Hi..
-“Stop..nịnh bợ đi…”Trưởng CA huyện Cờ Đỏ Mỷ Kiều ‘mắng’…
-Cao Hùng rỏ ràng có ý đồ…Hắn muốn hợp thức hóa cái chết của Lê Quốc Anh..sau đó cho người giết luôn Lê Quốc Đại…nói lảo vì bị xúc động nên bị nhồi máu cơ tim mà chết…Tuy đây chỉ là giả thuyết nhưng nghe rất hợp lý ..phải không?Ví vậy anh đề nghị chúng ta điều tra từ giả thyết nầy…Có ai có ý kiến gì không?
-“Nhưng tại sao anh nghi ngờ Lê Quốc Đại không phải chết vì bị máu nhồi cơ tim?” Thục Linh nêu ra câu hỏi trọng điểm…
-Ha ha..cái nầy…Phương Anh..em nói đi…
-Ừm…là vầy…Với thân phận Thiếu Tá trực thuộc Tổng Cục Tình báo…không có gị khó tìm ra giấy khai tử của Lê Quốc Đại…người ký tên là Phó Bí Thư Đảng ủy Phó Giám đốc bệnh viện… Trần Kiến Thức hắn là Bác Sỉ nhản khoa...còn nửa..trước khi bị nhồi máu cơ tim chết…bệnh nhân Quốc Đại được xét nghiệm dương tính với cô vit 19…nên thi hài được xử lý đặc biệt để tránh truyền nhiểm…
-Nghe rồi chứ gì…Bác Sỉ nhản khoa xác nhận Lê Quốc Đại bị tim mà chết…Sau đó thi hài được xử lý đặc biệt do nhiểm vi khuẩn cô vít 19…Bác Sỉ nhản khoa là mấu chốt của sự nghi ngờ …hơn nửa…Phó Giám đốc..Phó Bí Thư Đảng ủy…là lảnh đạo cao tầng của bệnh viện…hắn ký giấy khai tử của tên tép riu Lê Quốc Đại?có tin được không?
Chuyện nầy nghi ngờ củng hợp lý…Đả bò lên được địa vị Lảnh đạo thì không cần làm những chuyện lông gà vỏ tỏi...mọi việc đã có thuộc hạ làm xong rồi báo cáo lên…Đại đa số thời gian của lảnh đạo là đi họp…không họp thì đi chơi gôn hoặc kêu thư ký đẹp vào văn phòng …không bóp vú thì bảo bú cặc…thậm chí kéo váy lên đụ …Không phải lảnh đạo nào cũng tệ vậy..nhưng 10 lảnh đạo…thì có thể nói hết chín rồi…Có vậy nên người ta đấu đá hại nhau sống chết để được ngồi vào ghế lảnh đạo…
Trong phòng họp…ai lại không hiểu đạo lý nầy? nhưng mà…miển cưởng..chấp nhận cũng được đi…coi như tên bác sỉ Phó Giám đốc…Phó Bí Thư Đảng ủy nầy…tuy là lảnh đạo nhưng vẩn ‘bình dân’ làm luôn cả công việc của thuộc hạ…coi như hắn tận trung chức vụ…
Nhưng hắn là bác sỉ nhản khoa…ký giấy xác nhận Lê Quốc Đại máu nhồi cơ tim mà chết…Bà bán cá ngoài chợ,anh xe ôm nghe được cũng sẻ bụm miệng cười.
-“Hiểu rổi…vậy bây giờ..anh định làm sao?” Thu Hà nóng lòng…nàng thuộc tuýp người ghét nói nhiều chỉ thích hành động…
-“Chúng ta tạm thời bắt cóc tên bác sỉ nầy…một hoặc hai giờ đồng hồ là đủ…Sau đó thả hắn ra…nếu bọn Lại Đức Quang biết ...quí vị nghỉ xem chuyện gì sẻ xảy ra? Đức ‘đăm chiêu’ nghỉ ngợi…miệng cười đểu…
-“Khoan đả…Tạm thời bắt cóc hắn?mục đích của anh là gì?” Xuân Mai nhíu mày…nàng không hiểu vì sao bắt cóc tạm thời…
-“Cho tới bây giờ…chúng ta chỉ biết hắn là người ký tên xác nhận Lê Quốc Đại chết vì bị máu nhồi cơ tim…Như vậy là ai đã giết Quốc Đại?là hắn hay là một người nào khác?đơn giản hỏi ..hắn sẻ không nói đâu…tra tấn lấy khẩu cung?Càng không được..Lại Đức Quang biết được thì sẻ hư hết mọi chuyện…Lảo sẻ làm rùm ben lên…Cách hay nhất là để tên bác sỉ nầy tự động khai …hiểu không?” Đức lảo bản thần bí nhìn đám mỷ nử hỏi…
-“Nói đi..anh thiệt là…sao lề mề vậy? Bì Thư Kiều Nga luôn là người mất kiên nhẩn…
-“Hiểu rồi…Mục đích chính của chúng ta là gây ra sự nghi ngờ…Người trả tiền hắn để chứng Lê Quốc Đại chết vì tim sẻ ăn ngủ không yên…Kết quả là tên Trần Kiến Thức nầy sẻ gặp nguy hiểm…” Thục Linh gật đầu nhè nhẹ khi hiểu mục đích việc bắt cóc tạm thời…
-“Nếu hắn cãm thấy tính mạng bị đe dọa…nhất định sẻ tìm mình nhờ bảo vệ…chừng đó sẻ khai hết..ha ha..mưu hay” Mỷ Kiều nhìn Đức đưa ngón tay cái lên…
-“Cũng chưa chắc đâu…nếu hắn là người giết Quốc Đại thì sao?nếu là như vậy…đường nào cũng từ đi tù cho tới chết…nói cho cùng..kết quả không khác biệt…như vậy chưa chắc hắn chịu hợp tác khai với mình…” Thu Tâm lắc đầu…thấy có điểm sơ hở…
-“Chuyện nầy tôi có nghỉ qua rồi … tên Lê Quốc Đại cũng đáng chết mà…chúng ta không cần phải vì lảo mà bỏ nhiều con cá lớn… chỉ cần tên bác sỉ nầy thành thật hợp tác là được…”Đức liêc nhìn Nancy….dù sao nàng chinh là người có quyết định sau cùng…
-“Vậy thì cứ quyết định như vậy…nếu hắn biết điều ngoan ngoan thì cho hắn con đường sống…còn nếu không cứ để bọn chúng làm thịt hắn…”Giọng Nancy nghe rất dịu dàng nhưng nội dung rất lãnh khốc…
-Vậy là quyết định như vậy…chuyện nầy giao cho Xuân Mai,Kim Chi..Mai Thảo ha…chuyện kế tiếp là theo dỏi Lại Đức Quang…Còn nhớ làm sao giám sát Phạm bá Thành hông?Chúng ta cũng làm như vậy với Lại Đức Quang…gắn camera ở nhà hắn…
-“Chuyện nầy để tôi và Thu Tâm…” Thu Hà xung phong nhận nhiệm vụ…
-“Lần trước đặt máy nghe lén…lảo nầy hình như cũng cẩn thận hay sao í…lâu lâu kiểm tra cũng không nghe được gì…lần nầy gắn camera…anh nghỉ lảo cũng như Phạm bá Thành…dấu tiền trong nhà?” Kiều Chinh ngờ vực…Phạm bá Thành dấu tiền trong nhà…chẳng lẻ Lại Đức Quang củng vậy?tại sao không chuyển ra ngân hàng nước ngoài?tiện và lợi…tuy rằng độ khó hơi cao nhưng với địa vị của Lại Đức Quang…sẻ không là vấn để lớn…
-“Ha ha…hỏi rất hay…Phạm bá Thành ,Lại Đức Quang đều trên 50 rồi… thuộc loại tuýp già…tâm lý của tuýp già đều thích giử tiền mặt đô la…vàng…kim cương chẳng hạn…dỉ nhiên là cũng có tiền trong ngân hàng nhưng so với tiền giử trong nhà…ít hơn nhiều…tin anh đi…lảo giử rất nhiều của cải trong nhà…”Đức tin tưởng
-Nói cho cùng…sau khi mọi chuyện sáng tỏ…Bọn chúng đi tù…người dân xả Đông Phú vẩn mất trắng…Đây không phải là kết quả chúng ta muốn…tài sản của lảo…chúng ta chụp hết..trả lại cho dân…được bao nhiêu hay bấy nhiêu…còn nếu dư ra…sẻ vào quỷ của Công ty…như lần trước khi xử lý Phạm bá Thành vậy…Các người đẹp.hiểu hết rồi chứ gì?
-“Phạm Bá Thành sống một mình …ra tay dể..nhà lại Đức Quang..có thêm hai vợ chồng tên cận vệ…không dể ra tay…Tên cận vệ là tay không vừa…Độ khó hơi lớn..” Thu Tâm nói…
-Yên chí đi…chuyện nầy đã có tính rồi…phải ‘dụ rắn xuất động’…Chuyện nầy ..Thu Hà…Thu Tâm..Thục Linh…Ngọc Vân giao cho các cô…Lúc nào cũng phải sẳn sàng…
-“Dụ rắn xuất động?nói nghe coi…Kiều Nga lại phàn nàn…lần nầy nàng không một minh…các mỷ nử khác củng nhìn Đức lảo bản với ánh mắt ‘bất mản’…
-“Hi hi..Thiên cơ bất khả lậu…ây da…khuya rồi..đi ngủ….” Đức ngang nhiên đi về phòng trước nhiều cặp mắt ‘oán giận’ của đám mỷ nử…
Ngày mai còn rất nhiều chuyện cần làm…
-“Khi nãy…lúc đang họp….Sao em ít nói vậy? Trong phòng…ôm Nancy..tay tái máy sớ soạn khắp nơi…vừa hôn hít vừa hỏi…
-“Hi hi ..nhột…Em đang suy nghỉ…tên Cao Hùng nầy…chắc chắn có vấn đề..vậy có nên vận động để người của mình thế chổ….khi hắn ngả xuống…
-“Không nên…” Đức lắc đầu..
-Hả?tại sao?
-Tên Lê Thanh Liêm có ý cầu cạnh…mình không nên bít đường quan lộ của người ta mà..hơn nửa..đám chị em của em..hình như không thích ngồi một chổ…
-Cũng có lý…vậy tùy ý anh đi…
….
Cùng thời gian…Phi trường Quốc tế Tân Sơn Nhất…Thành Phố Hồ Chí Minh…
Bí Thư La trung Nghỉa của Huyện Châu Thành thở phào…Chỉ còn khoãng 30 phút nửa lên máy bay rồi…Sáng mai…cả nhà sẻ có mặt tại Thành phố Melbourne…của xứ Kangaroo…
Cũng may đã từ lâu mình đã liệu trước rồi..thế nào cũng có ngày hôm nay nên đã lo liệu trước…Trước kia nghỉ rằng nửa triệu đô cho một cái hộ chiếu Úc quá mắc nhưng xem ra so với Hộ chiếu của Cyprus thì vẩn còn quá rẻ…
Tới giờ phút nầy…La Trung Nghĩa không còn tiếc nuối gì nửa…Chần chừ…chỉ sợ là không có mạng mà hưởng…phải biết dừng…tham thì thâm…mấy năm trời làm Bí Thư…gom góp củng được mấy chục triệu đô…Củng quá đủ cho hai vợ chồng và đứa con yên tâm sống cuộc đời nhàn hạ…bên trời Úc châu…
“Lảo Toàn à…xin lổi nha..tui chỉ nói bóng gió…không thể nói thẳng đâu à…đến giờ phút nầy…không chạy thì chờ đến khi nào?” Nghỉa thở dài…
Ngay lúc nầy di động trong túi reo lên…Nghỉa rút di động trong túi ra liếc nhìn màn hình…mừng rở..Vừa nhắc ’ Tào Tháo ‘..Tào Tháo liền gọi…
-A lô..Toàn hả…Sao rồi…?
-“Anh Nghỉa à…sorry nha..đã khuya rồi còn quấy rầy anh…nhưng nếu không gọi anh…tui cãm thấy bức xúc” Giọng Chủ tịch Toàn có vẻ ái náy khiến Bí Thư Nghỉa ngạc nhiên.
-_Chuyện gì mà nói nghe ghê vậy?mới nhậu xỉn hả?ê…anh đang ở đâu vậy?về nhà với bà xả đi..khuya rồi còn nhậu nhẹt..anh thiệt là…
-Cái gì nhậu xỉn chứ…không phải đâu…gia đình tui đang ở Hồng Kông..chờ chuyến bay đi Mỷ..anh Nghỉa à..đừng chần chờ nửa…dọt đi..bao nhiêu đó đủ rồi…Nói cho anh biết vậy thôi…tới giờ lên máy bay rồi…Anh Nghỉa…hảy bảo trọng…
Bí Thư Nghỉa vừa nghe vừa trợn mắt há mồm…rồi bật cười lớn…
-ha ha ha…
-Anh điên rồi hay sao..cười gì mà cười dử vậy? Vợ Nghỉa nguýt chồng…
-Haha..anh đang tưởng tượng ngày mai trong huyện…
-Anh chuồn…còn có anh Toàn mà…lo cái gì..tới giờ lên máy bay rồi kìa…
***
Bác Bảy hôm nay tới sớm hơn thường lệ…Hôm qua,UBND xả có ra thông báo tuyển thư ký…Bác đã nghỉ kỷ rồi…Thục Hiền con gái bác dù sao cũng tốt nghiệp trường đại học mà đi làm trong công xưởng,nhà máy…Bác không đành lòng…vì vậy Bác bảy quyết định cho đứa con gái thử vận may…nếu nó được tuyển làm thư ký cho Chủ tịch xả…thì là một chuyện tốt…có thể đổi đời…
Lẻ ra Bác Bảy không cho Thục Hiền xin vào làm việc ở Ủy ban xả…nhưng rỏ ràng ông trời có mắt….hai cha con ác nhân Lê Quốc Đại đả chết rồi …bác Bảy tin vào con mắt nhìn người của mình… Vị Chủ tịch xả nầy là người tốt…
Nghe cha nói muốn mình xin làm Thư ký cho Chủ tich xả…Thục Hiền không tình nguyện chút nào nhưng củng vâng lời…mục đích làm cho cha vui…Trong bụng định rồi…lúc phỏng vấn..nàng sẻ trả lời kiểu ‘phan ngang bửa củi ‘ cho xong chuyện…Vì vậy sáng nay,theo cha đến ủy ban…nộp đơn…Có ‘tay trong’ là Chú Hòa,chú Định …hy vọng mọi việc sẻ suông sẻ và dể dàng hơn…
Đại đa số cán bộ làm trong ủy ban đều là bọn đáng ghét,dê xồm..ngoại trừ Chú Hòa và Chú Định…Được dân trong xả đánh giá là người đàng hoàng…Thục Hiền cũng thấy vậy…hai chú không nhìn nàng với ánh mắt dâm tà như tên Lê Quốc Anh và tên Hồ văn An kia…
-“Ha ha..Chào Bác Bảy…cháu Thục Hiền..sao sớm vậy?Chủ tịch xả khoảng 8 giờ mới tới mà..” Sáng hôm nay Hòa cũng đến sớm hơn thường lệ…Hôm qua trong xã xãy ra chuyện đại sự động trời như vậy…tuy không liên cang vì đến mình nhưng Hòa cũng thấy lo lo…
-“Haha…đi xin việc mà tới trể đâu có được…như vậy là không có lòng thành…À nè..Hòa…nhớ nói tốt một tiếng cho cháu nó nha…” Bác Bảy dặn dò…
-Không được đâu Bác Bảy…Chủ tịch xả nầy coi trẻ nhưng rất có chủ kiến…làm như vậy..không chừng hư bột hư đường…yên tâm đi..theo tui thấy..Cháu Hiền giỏi giang..lanh lợi…cháu được mà..tin tui đi…
-Vậy à…nhưng…
-Đừng có nhưng nhị nửa…Xuôi theo tự nhiên đi…phải tin tưởng khả năng của con gái mình chứ …ha ha..Cứ như vậy đi…
-“Chú Hòa nói đúng đó..Ba à …con gái ba không tệ đâu…đừng có chạy chọt gởi gấm nửa mà…: Hiên nhăn mặt không hài lòng…
-“Hả..Ừm…được… được..không gởi gấm thì không gởi gấm…ha ha…”Bác Bảy miệng cười nhưng trong lòng vẩn cãm thấy lo lo…
***