Thằng Bạn Bàn Bên

Chương 7




1.

Dạo gần đây tôi cảm giác mình hơi lạ lạ, cụ thể là vấn đề về tim mạch.

Cứ hễ lại gần thằng Ninh thì tim tôi liền đập nhanh, mặt cũng nóng dần lên. Cái cảm giác này thật sự rất lạ lẫm, khiến cho tôi không thích nghi được.

Tôi đem cảm giác này nói với Nam thì vẻ mặt của nó dùng lời không thể miêu tả hết. Tóm lại là rất quái dị.

Nam lắc tôi mấy cái khiến tôi hoa hết cả mắt phải đẩy nó ra, "Mày điên à."

"Mày mới điên ấy, thế thì là thích chứ còn gì nữa." Nam gõ vào đầu tôi một cái, tựa như tự hỏi não tôi chứa gì mà ngu ngốc thế.

"Hả?" Tôi nghệt mặt ra.

Thích á???

"Thế không phải là thích thì là gì? Nói nghe nói đó là ai?" Nam choàng tay lên vai tôi, thì thầm hỏi.

"Sao có thể là thích được?" Tôi vẫn còn bàng hoàng.

"Thế sao không thể là thích được? Mày biểu hiện rõ ràng thế còn gì."

"Nhưng, nhưng mà..." Đó là con trai...

May mà câu cuối đã được tôi kịp thời nuốt xuống.

2.

Tôi mải nói chuyện với Nam nên không biết Ninh đến từ bao giờ. Khi tôi quay đầu lại thì lập tức bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của người kia.

Lần này không phải nhìn theo kiểu bình thường, là nhìn một cách sắc lẹm. Ánh mắt nó lia từ cánh tay Nam trên vai tôi đến mặt tôi, sau đó chẳng ừ hử gì.

?

Không biết tại sao tôi lại theo phản xạ đẩy tay của thằng Nam ra.

3.

Chẳng biết hôm nay thằng Ninh ăn phải cái gì mà cái mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm hơn. Tôi kêu hay gọi thế nào nó cũng lơ đi rồi cặm cụi ghi chép.

Bởi vì biểu hiện bất thường của nó mà tôi đành tạm gác lại cảm xúc cá nhân đi, ngồi bên cạnh chọc nó mấy cái.

"Ê."

"Này."

"Alo alo?"

"Nghe thấy trả lời."

"Mày làm sao thế?"

"Đừng cúi đầu ghi mãi thế."

Vèo.

Trán tôi nghiêm trang chào em phấn trắng.

"Hoàng! Nếu không muốn học thì đi ra bên ngoài!"

"Dạ không em học ạ." Tôi vội vàng ngồi lại nghiêm chỉnh.

Hừ, không trả lời thì thôi, tôi cũng chả muốn diễn hài độc thoại.

4.

Cứ thế tôi với nó chả nói chuyện với nhau suốt ba tiết, cũng không phải tôi không cố gắng, mà là mỗi lần mở miệng thì cái khuôn mặt kia còn chẳng thèm biểu cảm.

Giận dỗi cái gì cơ chứ, tôi cũng đã làm gì đâu.

Không nói mà cứ im ỉm thế này thì bố ai biết đâu mà lần.

Đây có thể coi là lần chiến tranh lạnh đầu tiên giữa hai đứa bọn tôi.

5.

Tới giờ ra chơi ở tiết bốn, tôi chả muốn ngồi tự kỉ ở đó nữa, bèn rủ Nam và Huy xuống căn tin kiếm gì ăn.

Giờ ra chơi học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, khó khăn lắm chúng tôi mới mua được ba cái bánh mì và một vài đồ uống.

"A! Sống lại." Thằng Huy than thở.

"Hai toán một văn một hoá, tao sắp đuối chết rồi." Nam vặn nước uống một ngụm lớn.

"Còn nốt tiết nữa." Tôi thở dài.

"Nói thật cái trường mình cái gì cũng tốt, mỗi tội học nặng quá. Tao sắp chết vì bị dí hạn chót quá nhiều." Huy ngáp một cái dài.

"Lại chả." Tôi ngồi xuống ghế đá, ăn nốt cái bánh dang dở.

"Không ăn nhanh thì hết giờ nghỉ đó, tao muốn về lắm rồi." Nam thúc giục.

"Ý, kia là thằng Ninh hả?" Đột nhiêm thằng Huy chỉ về một phía.

Tôi nheo mắt nhìn về đó, trúng phóc, đó là thằng Ninh.

"Bình thường thấy nó toàn ngồi trong lớp làm đề mà, có đi cũng đi với thằng Hoàng thôi." Nam tò mò nhìn theo.

"Nhìn kỹ đi, thấy bên cạnh là ai không?" Huy tặc lưỡi.

Tôi căng mắt ra nhìn, quả thật bên cạnh có một người đi kèm, chính là cô bé lớp 10 kia.

"Chà chà, kinh thật, trai tài gái sắc." Nam ghen tị ra mặt.

"Người ta giỏi thì làm gì chả được, thôi vào lớp đi." Huy vứt vỏ vào thùng rác cạnh đó, sau đó kéo tôi vẫn đang thất thần đi.