Thần Y Xuất Chúng

Chương 54




Cửa phòng làm việc đóng, Hoàng Hách gõ cửa.

“Vào đi!”, bên trong vọng ra một giọng nói hơi bị khàn tiếng.

Hoàng Hách ngạc nhiên, giọng nói này phát ra từ Lý Yên một người phụ nữ tràn đầy tinh thần phấn chấn này ư?

Hoàng Hách vặn nắm cửa, mở cửa ra đi vào bên trong.

Đập vào mắt anh là phòng làm việc gọn gàng sạch sẽ, nhìn ra được Lý Yên là người thích sạch sẽ, cả văn phòng như không có hạt bụi nào vậy. Lúc này Lý Yên đang gục trên bàn, vùi mặt giữa hai tay, lông mày hơi nhíu lại.

“Phó giám đốc Lý, cô tìm tôi à?”, Hoàng Hách lên tiếng.

Lý Yên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn Hoàng Hách.

“Cô khóc đấy à?”, tim Hoàng Hách chùng xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Yên, liền hỏi nhỏ.

“Không sao!”, Lý Yên cố gắng nặn ra nụ cười, đôi mắt đỏ hoe cong lên nhìn Hoàng Hách không nói gì.

“Sao thế?”, cảm thấy không khí có vẻ sai sai, Hoàng Hách vội vàng phá vỡ sự yên lặng: “Có phải vì chuyện của tôi không?”.

Lý Yên lắc đầu, hàm răng trắng muốt cắn vào bờ môi đỏ: “Hoàng Hách, tôi gọi anh đến là muốn hỏi anh một câu!”.

“Hoàng Hách, anh có thích làm bác sĩ không?”, Lý Yên hỏi rõ từng chữ một, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hách, như thể muốn nhìn thấu Hoàng Hách vậy.

Hoàng Hách gật đầu một cách không do dự: “Đương nhiên rồi!”.

Lúc trước anh chọn học y là vì anh thích công việc của một bác sĩ, huống hồ giờ Hoàng Hách đã có được Y Tiên Truyền Thừa, càng không thể tách rời y đạo được.

“Được, tôi hiểu rồi!”, Lý Yên mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm: “Nửa tiếng nữa sẽ có buổi họp báo về chuyện anh phụ trách phẫu thuật lần trước, anh cũng cùng đến nhé”.

Hoàng Hách có hơi thắc mắc: “Những chuyện thế này chẳng phải tôi càng nên tránh mặt sao?”.

“Hoàng Hách, anh là người vô tội!”, Lý Yên trịnh trọng nói: “Là tôi bảo anh tham gia phẫu thuật, tôi sẽ không để anh chịu oan uổng đâu!”.

“Phó giám đốc Lý, cô có ý gì vậy?”, Hoàng Hách nhíu mày. Lời nói của Lý Yên khiến Hoàng Hách có cảm giác vô cùng kỳ lạ, như thể bao hàm một quyết tâm từ bỏ mọi thứ vậy.

“Không có gì”, Lý Yên vén tóc mái trên trán, cũng không giải thích gì, hai tay chống lên bàn định đứng dậy, nhưng hai chân cô còn chưa đứng thẳng thì lại ngồi thụp xuống.

“Hoàng Hách, tôi nằm bò lâu quá nên tê chân, mau đỡ tôi dậy”, Lý Yên hơi đỏ mặt nói.

“Được”, Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều, đi đến một tay giơ ra đỡ bên vai phải của Lý Yên, một tay bám hơi mạnh vào phần nách dưới cánh tay trái.

Lập tức, một sự co dãn mềm mại truyền đến từ giữa lòng bàn tay của Hoàng Hách.

“Ôi, nhột!”, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy tay trái anh bị một lực ép chặt, thấp thoáng còn có cả một khối thịt mềm mại đàn hồi cực tốt đang chèn ép.

Cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Lý Yên đang đỏ bừng mặt thu người lại, tay trái cô ép chặt cổ tay của Hoàng Hách đang đặt dưới nách cô, như thể sợ Hoàng Hách động đậy linh tinh. Còn bộ ngực khủng size 6D của cô cũng cứ thế cùng cánh tay ép chặt cổ tay Hoàng Hách.

“Cô sợ nhột?”, Hoàng Hách cạn lời nhìn Lý Yên, lên tiếng nói.

“Đúng thế, Hoàng Hách anh đừng có động đậy, tôi nhột lắm”, Lý Yên gật đầu lia lịa, cánh tay càng xiết chặt hơn, khiến cảm giác trên cổ tay Hoàng Hách càng mãnh liệt hơn.

Hoàng Hách càng cạn lời, bảo anh đừng cử động chỉ cần Lý Yên buông tay ra, tay của anh cũng sẽ rút được ra ngay, chẳng phải sẽ không còn nhột nữa sao, giờ Lý Yên càng kẹp mạnh, Hoàng Hách muốn rút tay ra lại càng khó.

Nhưng cái cảm giác tuyệt vời truyền đến từ cổ tay càng mạnh mẽ hơn, trong lòng Hoàng Hách cũng dấy lên cảm giác hưng phấn. Thế là cổ tay Hoàng Hách xoay nhẹ một cái.

Ngay lập tức, cả cơ thể Lý Yên mềm ra: “Hoàng Hách, đừng động đậy, nhột!”.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, bình thường trông rất tinh ranh, nhưng giờ lại không phát hiện ra Hoàng Hách đang sàm sỡ mình.

Hoàng Hách cũng mặc kệ, cổ tay lại động đậy tiếp. Thế là Lý Yên thật khổ sở, không ngờ cô lại sợ nhột đến vậy, bị Hoàng Hách làm cho cười chảy cả nước mắt.



Nhìn bộ ngực khủng của Lý Yên bị ép đến mức sắp biến dạng, đúng là một chuyện vừa vui vừa bổ mắt.

“Cộp cộp cộp!”

Đúng lúc này, cửa văn phòng Lý Yên vang lên tiếng gõ cửa, thấy vậy Hoàng Hách và Lý Yên đều lập tức im lặng. Lý Yên trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái, trong ánh mắt lộ vẻ vừa ngại vừa giận: “Còn không mau rút ra, nhột chết đi được!”, vừa nói, Lý Yên đột nhiên buông cánh tay ra.

Hoàng Hách rụt tay lại, ngại ngùng sờ lên má, hương thơm từ tay anh phả đến.

“Vào đi!”, lúc này, Lý Yên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có, cô nói.

Một cô ý tá đẩy cửa bước vào, thấy Hoàng Hách cũng ở đây nên hơi ngạc nhiên, sau đó cô ta nhìn thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Hoàng Hách và chút ửng đỏ còn vương trên mặt phó giám đốc Lý, trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Khi đi ngang qua Hoàng Hách, cô ta nhìn Hoàng Hách với ánh mắt kỳ quái.

Khuôn mặt Hoàng Hách đỏ bừng, cô y tá này chắc chắn là hiểu nhầm rồi! Nhưng anh không thể giải thích được, những tình huống này càng giải thích sẽ chỉ làm cho chuyện càng thêm rắc rối.

“Có chuyện gì thế”, mặt Lý Yên nghiêm nghị, làm át đi vẻ ửng đỏ trên mặt cô.

Y tá vội vàng nói: “Phó giám đốc Lý, hội trường cho buổi họp báo đã được bố trí xong hết rồi, cô có muốn giờ qua đó không”.

“Được, giờ chúng tôi qua đó luôn”, Lý Yên gật đầu, đứng dậy. Qua chuyện vừa rồi, cơ thể của cô cũng linh hoạt hơn nhiều.

“Hai người”, y tá thắc mắc nhìn Lý Yên.

“Ừ, chúng tôi!”, Lý Yên trịnh trọng gật đầu, sau đó cũng không nghĩ nhiều, kéo Hoàng Hách đang ngây người ở đó ra khỏi phòng.